Mái hiên phòng của Đinh lão phu nhân tràn đầy mùi thơm hoa táo.
Lúc Cao Phong và Đinh Tương Long bước vào, Đinh lão phu nhân đang ngồi bên mép gường, còn Đinh Hiểu Lan thì nằm sấp trên gường khóc thầm nức nở.
Đinh Tương Long cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Mẹ, tiểu muội làm sao vậy?”
Mặt Đinh lão phu nhân có vẻ lo lắng, bà khẽ thở dài.
Đang nằm khóc tỉ tê trên gường, Đinh Hiểu Lan nghe thấy tiếng của Đinh Tương Long, nàng đột nhiên nhổm người dậy, bổ nhào vào lòng gã, chỉ kêu hai tiếng “Đại ca”, rồi gào khóc lên thảm thiết.
Đinh Tương Long đối với cô tiểu muội này rất mực thương yêu, khi thấy nàng khóc thương tâm như thế, gã vừa vỗ vào vai an ủi, vừa đưa mắt nhìn Cao Phong: “Ngươi đã làm gì với tiểu muội, để em nó ra nông nổi này?”
Cao Phong như người trên trời rớt xuống, miệng lắp bắp: “Cái này ….. ta không có làm gì hết! …..”
Đinh lão phu nhân đứng dậy, nói: “Nó với Cao Phong không có gì, chuyện này không có liên quan tới Cao Phong. Tương Long, con đưa Lan nhi về phòng nó, ở đây mẹ muốn trò chuyện một mình với Cao Phong.”
Đinh Tương Long vâng dạ, rồi dìu Lan muội ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Cao Phong không ngăn được thắc mắc, hỏi: “Lão phu nhân, Hiểu Lan có chuyện gì?”
Đinh lão phu nhân không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cao Phong, hôm nay có phải con thật lòng muốn nhận ta làm nghĩa mẫu không?”
Cao Phong không ngờ bà ta lại hỏi câu đó, hắn do dự một lát rồi trả lời: “Việc hôm nay đúng là tiểu bối có chút càn quấy, nhưng thật sự trong lòng rất muốn như vậy.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, mỉn cười nói: “Con đã có lòng thành, sao vẫn còn gọi ta là lão phu nhân?”
Cao Phong vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nghĩa mẫu, hài nhi bất kính !”
Đinh lão phu nhân lập tức đỡ hắn dậy, nói: “Con đã gọi ta là nghĩa mẫu, thì không còn bất kính nữa. Hảo hài nhi, miễn lễ, hãy ngồi xuống đây, chúng ta đã là người một nhà, không cần phải đa lễ.”
Cao Phong quá đỗi vui mừng, lại kêu “Nghĩa mẫu” lần nữa, rồi ngồi xuống ghế.
Đinh lão phu nhân càng vui mừng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: “Phong nhi, nghĩa mẫu có chuyện muốn nói với con, nhưng lại sợ con buồn, thật không biết phải mở lời làm sao.”
Cao Phong tính tình thẳng thắn, mặc dầu hắn có có linh cảm chuyện này có liên quan tới cái khóc của Hiểu Lan vừa rồi, và rất có thể sẽ trái với ý nguyện của mình, nhưng ngoài miệng vẫn sảng khoái nói: “Có chuyện gì nghĩa mẫu cứ nói thẳng, hài nhi nhất định sẽ nghe theo.”
Đinh lão phu nhân nói: “Vậy sao, thế thì tốt lắm.” bà ta cũng ngồi xuống, chậm rãi uống ngụm trà rồi nói: “Phong nhi, hôm nay người Lưu gia tới nhà ta gây chuyện, con có biết tại sao không?”
Cao Phong nói: “Chắc nguyên nhân là vì Hiểu Lan.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, nói: “Đinh Lưu hai nhà cùng cư ngụ tại thành này đã hơn ba mươi năm, trong những năm đó, tuy khác môn phái nhưng cả hai đã giao hảo với nhau rất tốt, không giống như hôm nay quyết liệt thù hằn.”
Nét mặt Cao Phong buồn khổ, nói: “Việc hôm nay do hài nhi nhất thời tự ý, làm tình thế hai nhà thêm phức tạp.”
Đinh lão phu nhân lắc đầu cười nói: “Phong nhi, con không nên tự trách mình, dòng họ Lưu gia hưng thịnh, lại dựa vào phái Võ Lâm, thế lực thắng xa Đinh gia ta, nếu hôm nay con không đến kịp thời, người bị tàn phế không phải là Lưu Hán Dương, mà chính là ta hoặc Tương Long, nghĩa mẫu tuổi tác tuy đã già, nhưng các đạo lý này rất minh bạch.”
Lòng Cao Phong cảm thấy hơi dễ chịu: “Cái gọi là oan gia nên giải chớ nên kết, chúng ta nên nghĩ ra biện pháp nào để hóa giải ân oán giữa đôi bên.”
Đinh lão phu nhân nói: “Nghĩa mẫu chính vì chuyện đó mà ưu phiền. Phong nhi, con có diệu kế nào không.”
Cao Phong tuy lang bạt trong giang hồ đã lâu, nhưng đối với chuyện tình ý nam nữ đưa đến thù hận hai nhà, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, nghĩ ngợi một lát, hắn nói: “Nghĩa mẫu, hài nhi nhất thời chưa nghĩ ra một kế sách gì.”
Đinh lão phu nhân nghe vậy, hơi thở dài, nói: “Phong nhi, ta có kế này, ta muốn đem Hiểu Lan gả cho Hàn Tùng của Lưu gia, có như vậy mới giải quyết được ân oán đôi bên, nếu ta làm như thế, sẽ không tránh khỏi oan ức cho con và Hiểu Lan.”
Hết chương 28
Lúc Cao Phong và Đinh Tương Long bước vào, Đinh lão phu nhân đang ngồi bên mép gường, còn Đinh Hiểu Lan thì nằm sấp trên gường khóc thầm nức nở.
Đinh Tương Long cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Mẹ, tiểu muội làm sao vậy?”
Mặt Đinh lão phu nhân có vẻ lo lắng, bà khẽ thở dài.
Đang nằm khóc tỉ tê trên gường, Đinh Hiểu Lan nghe thấy tiếng của Đinh Tương Long, nàng đột nhiên nhổm người dậy, bổ nhào vào lòng gã, chỉ kêu hai tiếng “Đại ca”, rồi gào khóc lên thảm thiết.
Đinh Tương Long đối với cô tiểu muội này rất mực thương yêu, khi thấy nàng khóc thương tâm như thế, gã vừa vỗ vào vai an ủi, vừa đưa mắt nhìn Cao Phong: “Ngươi đã làm gì với tiểu muội, để em nó ra nông nổi này?”
Cao Phong như người trên trời rớt xuống, miệng lắp bắp: “Cái này ….. ta không có làm gì hết! …..”
Đinh lão phu nhân đứng dậy, nói: “Nó với Cao Phong không có gì, chuyện này không có liên quan tới Cao Phong. Tương Long, con đưa Lan nhi về phòng nó, ở đây mẹ muốn trò chuyện một mình với Cao Phong.”
Đinh Tương Long vâng dạ, rồi dìu Lan muội ra khỏi phòng.
Một lúc sau, Cao Phong không ngăn được thắc mắc, hỏi: “Lão phu nhân, Hiểu Lan có chuyện gì?”
Đinh lão phu nhân không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cao Phong, hôm nay có phải con thật lòng muốn nhận ta làm nghĩa mẫu không?”
Cao Phong không ngờ bà ta lại hỏi câu đó, hắn do dự một lát rồi trả lời: “Việc hôm nay đúng là tiểu bối có chút càn quấy, nhưng thật sự trong lòng rất muốn như vậy.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, mỉn cười nói: “Con đã có lòng thành, sao vẫn còn gọi ta là lão phu nhân?”
Cao Phong vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nghĩa mẫu, hài nhi bất kính !”
Đinh lão phu nhân lập tức đỡ hắn dậy, nói: “Con đã gọi ta là nghĩa mẫu, thì không còn bất kính nữa. Hảo hài nhi, miễn lễ, hãy ngồi xuống đây, chúng ta đã là người một nhà, không cần phải đa lễ.”
Cao Phong quá đỗi vui mừng, lại kêu “Nghĩa mẫu” lần nữa, rồi ngồi xuống ghế.
Đinh lão phu nhân càng vui mừng hơn, vẻ mặt hân hoan nói: “Phong nhi, nghĩa mẫu có chuyện muốn nói với con, nhưng lại sợ con buồn, thật không biết phải mở lời làm sao.”
Cao Phong tính tình thẳng thắn, mặc dầu hắn có có linh cảm chuyện này có liên quan tới cái khóc của Hiểu Lan vừa rồi, và rất có thể sẽ trái với ý nguyện của mình, nhưng ngoài miệng vẫn sảng khoái nói: “Có chuyện gì nghĩa mẫu cứ nói thẳng, hài nhi nhất định sẽ nghe theo.”
Đinh lão phu nhân nói: “Vậy sao, thế thì tốt lắm.” bà ta cũng ngồi xuống, chậm rãi uống ngụm trà rồi nói: “Phong nhi, hôm nay người Lưu gia tới nhà ta gây chuyện, con có biết tại sao không?”
Cao Phong nói: “Chắc nguyên nhân là vì Hiểu Lan.”
Đinh lão phu nhân gật đầu, nói: “Đinh Lưu hai nhà cùng cư ngụ tại thành này đã hơn ba mươi năm, trong những năm đó, tuy khác môn phái nhưng cả hai đã giao hảo với nhau rất tốt, không giống như hôm nay quyết liệt thù hằn.”
Nét mặt Cao Phong buồn khổ, nói: “Việc hôm nay do hài nhi nhất thời tự ý, làm tình thế hai nhà thêm phức tạp.”
Đinh lão phu nhân lắc đầu cười nói: “Phong nhi, con không nên tự trách mình, dòng họ Lưu gia hưng thịnh, lại dựa vào phái Võ Lâm, thế lực thắng xa Đinh gia ta, nếu hôm nay con không đến kịp thời, người bị tàn phế không phải là Lưu Hán Dương, mà chính là ta hoặc Tương Long, nghĩa mẫu tuổi tác tuy đã già, nhưng các đạo lý này rất minh bạch.”
Lòng Cao Phong cảm thấy hơi dễ chịu: “Cái gọi là oan gia nên giải chớ nên kết, chúng ta nên nghĩ ra biện pháp nào để hóa giải ân oán giữa đôi bên.”
Đinh lão phu nhân nói: “Nghĩa mẫu chính vì chuyện đó mà ưu phiền. Phong nhi, con có diệu kế nào không.”
Cao Phong tuy lang bạt trong giang hồ đã lâu, nhưng đối với chuyện tình ý nam nữ đưa đến thù hận hai nhà, thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải, nghĩ ngợi một lát, hắn nói: “Nghĩa mẫu, hài nhi nhất thời chưa nghĩ ra một kế sách gì.”
Đinh lão phu nhân nghe vậy, hơi thở dài, nói: “Phong nhi, ta có kế này, ta muốn đem Hiểu Lan gả cho Hàn Tùng của Lưu gia, có như vậy mới giải quyết được ân oán đôi bên, nếu ta làm như thế, sẽ không tránh khỏi oan ức cho con và Hiểu Lan.”
Hết chương 28
/150
|