Hai người vừa chuyện trò vừa rời khỏi hậu viện, đi dạo về phía thị trấn.
Ở thị trấn, người và ngựa qua lại tấp lập, tiếng rao hàng ơi ới, xem náo nhiệt vô cùng, tâm tình Đinh Hiểu Lan có vẻ khá hơn, cuối cùng nàng hầu như đã quên khuấy chuyện phiền muộn.
Cao Phong thấy nàng vui vẻ, cũng cảm thấy yên tâm. Tạm thời hai người quên đi chuyện gia đình, họ nói chuyện giang hồ, bàn các sự kiện võ lâm.
Giây phút vui vẻ thường chóng qua, đến chính ngọ, hai người cảm thấy đói bụng, vô tình cả hai đi về phía Đinh gia tửu lâu.
Vừa đến tửu lâu, đã nghe có tiếng gọi khàn trầm: “Hiểu Lan, cuối cùng nàng cũng tới!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan hơi bất ngờ, vội đảo mắt nhìn quanh, thì thấy một người đứng gần đó, quần áo xanh, mặt có vẻ vui mừng, đó là Lưu gia tứ công tử Lưu Hàn Tùng.
Đinh Hiểu Lan vừa thấy gã, sắc mặt liền biến thành lạnh lùng: “Ngươi đứng đây làm gì?”
Lưu Hàn Tùng nói: “Ta đợi nàng, đã đợi rất lâu.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ngươi đợi ta làm gì?”
Lưu Hàn Tùng khẽ liếc Cao Phong, rồi nhìn Đinh Hiểu Lan nói: “Sáng nay, Đinh Tương Long đại ca có tới nhà nói chuyện với cha ta …..”
Đinh Hiểu Lan ngắt lời gã: “Đinh Tương Long là đại ca ta, không phải là đại ca ngươi!”
Mặt Lưu Hàn Tùng giống như bị nàng tát, gã ấp úng nói: “Đúng, Đinh Tương Long bây giờ … chưa phải là đại ca ta …..”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đinh Tương Long vĩnh viễn cũng không là đại ca ngươi, lần sau ngươi nên thận trọng lời nói.”
Sắc mặt Lưu Hàn Tùng càng khó xem: “Nhưng mà …..”
Gã bản tính hay xấu hổ, không có sở trường ăn nói, lại bị Đinh Hiểu Lan bắt bẻ một hồi, lập tức tay chân trở lên luống cuống, xem ra khó xử vô cùng.
Cao Phong thấy Đinh Hiểu Lan ức hiếp người, sợ nàng quá trớn làm chuyện không hay, bèn xen vào: “Hiểu Lan, nên hòa khí với người, để nhân gia nói xong đã.”
Đinh Hiểu Lan hừm một tiếng, hai tay ôm lấy vai, mắt nhìn thẳng làm như không thấy đối phương.
Lưu Hàn Tùng cắn môi, ấp úng nói: “Sáng nay Đinh Tường Long có tới … nhà ta, đưa cho cha ta phong thư, thư do Đinh lão phu nhân … mẹ nàng viết, trong thư có nói, Đinh gia đã quyết định … quyết định chấp nhận lời cầu hôn của ta, hơn nữa trong thư còn nói, cuối tháng này sẽ tổ chức … cho ta rước nàng về … thành thân …”
Lời nói của gã tuy không trôi chảy, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, khiến cho Cao Phong và Đinh Hiểu Lan quá đỗi bất ngờ, bất ngờ không phải vì kết quả sự việc, mà là sự việc diễn tiến quá nhanh.
Đinh Hiểu Lan cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng ngay lập tức trấn định được, lạnh lùng cười đáp: “Do đó nhà ngươi vui mừng ra mặt, nên mới vội vàng chạy tới đây kiếm ta.”
Mặt Lưu Hàn Tùng không che dấu nổi vui mừng: “Đương nhiên, vì ta cao hứng quá, và rất nhớ nhung nàng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Hừ, đúng là mẹ ta có hứa gả ta cho ngươi, nhưng đó chỉ là ý của mẹ ta, còn ta thì không đồng ý.”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Nàng không đồng ý?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu ngươi muốn ta đồng ý thì cũng dễ thôi, ta muốn vị trượng phu tương lai võ công phải hơn ta, nếu ngươi cảm thấy bức rức thì chúng ta sẽ so tài ngay tại đây.” Nói xong thì nghe soạt một tiếng, kiếm đã nằm trên tay nàng.
Lưu Hàn Tùng còn cho rằng nàng đùa giỡn, bèn xua tay nói: “Làm như vậy mất hay, võ công chúng ta ai nấy đều khác biệt.”
Đinh Hiểu Lan trầm mặt nói: “Ngươi nhát gan như thế còn tìm kiếm ta làm gì, hãy cút xéo đi!”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Ta không đi.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tốt, vậy chúng ta sẽ động thủ!” Nói xong tiến tới trước hai bước, kiếm thức đã triển khai, một chiêu “Bình Bộ Thanh Vân” đâm thẳng vào ngực Lưu Hàn Tùng, kiếm chạy trong cung, đó chính là một chiêu tuyệt kỹ trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” của phái Thái Sơn.
Lưu Hàn Tùng thấy nàng xuất chiêu, gã không dám khinh thường, vội xê chân dịch chuyển, tránh né chiêu đó, và không phản kích lại.
Đinh Hiểu Lan làm sao hiểu được tấm lòng của gã, chiêu đầu đã xuất, các công chiêu tiếp theo được liên tục tung ra, chiêu nào chiêu nấy đều hung ác nham hiểm, không chút lưu tình.
Hai người tiếp tục đấu với nhau, một bên dùng kiếm dũng mãnh tấn công, một bên tay không chỉ biết lo tránh né phòng thủ, trong nháy mắt đã hơn hai chục chiêu, không nói ra tự nhiên cũng biết Đinh Hiểu Lan đang chiếm thượng phong.
Vì hai người giao đấu trong thị trấn, nơi có nhiều người qua lại, nên chẳng mấy chốc đã có nhiều người hiếu kỳ vây quanh, trong đó có nhiều người là láng giềng quen biết của hai nhà Đinh - Lưu. Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao, rõ ràng sự việc đột ngột này khiến cho họ cảm thấy kỳ quái.
Cao Phong đứng trong đám đông vây quanh, tập trung quan sát trận đấu, lòng thầm nghĩ: “Cô bé này thật ngang ngược, không biết lý lẽ phải trái, đem hết oán hận chất chứa trong lòng trút lên người Lưu Hàn Tùng, cứ xem khí thế của cô ta, nỗi oán hận này nếu không giết được người thì không cam tâm!”
Hắn tuy suy nghĩ nhưng tay vẫn nắm chuôi kiếm, chỉ đợi thời khắc nguy hiểm sẽ ra tay tiếp cứu.
Trình độ võ nghệ Lưu Hàn Tùng cũng ngang ngửa với mấy anh, tất cả đều do phụ thân truyền thụ.
Võ công phái Thiếu Lâm chú trọng ở nền tảng công phu, nên nội lực rất bền bĩ, nếu đem so với võ học tinh xảo chớp nhoáng của phái Thái Sơn thì khác nhau rất xa, mỗi phái đều có ưu điểm của nó, nếu khách quan mà xét thực lực võ học đôi bên, thì Lưu Hàn Tùng có vẻ nhỉnh hơn, nhưng trong lúc này, lòng Đinh Hiểu Lan đang phẫn nộ, háo hức tranh thắng, đối thủ lại không chịu trả đòn, nên nàng không cần phải bận tâm đối phó, do đó uy lực của các công chiêu trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” càng thêm lợi hại.
Trong khoảng khắc tái đấu, Lưu Hàn Tùng đã nhiều lần gặp nguy, nhưng nhờ có nền tảng công phu khá cao, nên gã đều tránh khỏi.
Gã thấy Đinh Hiểu Lan khí thế mạnh mẽ, toàn ra chiêu hiểm ác, lòng thầm nghĩ: “Nương tử tương lai của ta sao lại đối đãi với ta như vậy? ta với nàng không thù không oán, hừm, đúng rồi, hay là nàng muốn thăm dò tình nghĩa của ta đối với nàng xem có chân thật không? Nếu là như vậy, cho dù nàng có hù dọa giết ta, ta quyết sẽ không hoàn thủ!” Nghĩ tới đây, niềm tin gã càng thêm kiên cường, đột nhiên gã đứng yên, một chút cũng không động đậy, mặc tình cho Đinh Hiểu Lan xử trí.
Ngay vào lúc này, Đinh Hiểu Lan ra chiêu “Phi Hồng Quán Nhật” ngửa mặt công tới, kiếm quang như sao băng, ác liệt phi thường.
Nàng chợt thấy đối thủ đứng yên không di chuyển thì kinh ngạc thầm nghĩ: “Hắn ta đang giở trò quỉ quái gì thế?” Nàng định triệt phá chiêu, nhưng công lực hỏa hầu không đủ, lực xoay xở không kịp, kiếm trong tay cứ lao vút vào ngực trái Lưu Hàn Tùng.
Hết chương 32
Ở thị trấn, người và ngựa qua lại tấp lập, tiếng rao hàng ơi ới, xem náo nhiệt vô cùng, tâm tình Đinh Hiểu Lan có vẻ khá hơn, cuối cùng nàng hầu như đã quên khuấy chuyện phiền muộn.
Cao Phong thấy nàng vui vẻ, cũng cảm thấy yên tâm. Tạm thời hai người quên đi chuyện gia đình, họ nói chuyện giang hồ, bàn các sự kiện võ lâm.
Giây phút vui vẻ thường chóng qua, đến chính ngọ, hai người cảm thấy đói bụng, vô tình cả hai đi về phía Đinh gia tửu lâu.
Vừa đến tửu lâu, đã nghe có tiếng gọi khàn trầm: “Hiểu Lan, cuối cùng nàng cũng tới!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan hơi bất ngờ, vội đảo mắt nhìn quanh, thì thấy một người đứng gần đó, quần áo xanh, mặt có vẻ vui mừng, đó là Lưu gia tứ công tử Lưu Hàn Tùng.
Đinh Hiểu Lan vừa thấy gã, sắc mặt liền biến thành lạnh lùng: “Ngươi đứng đây làm gì?”
Lưu Hàn Tùng nói: “Ta đợi nàng, đã đợi rất lâu.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ngươi đợi ta làm gì?”
Lưu Hàn Tùng khẽ liếc Cao Phong, rồi nhìn Đinh Hiểu Lan nói: “Sáng nay, Đinh Tương Long đại ca có tới nhà nói chuyện với cha ta …..”
Đinh Hiểu Lan ngắt lời gã: “Đinh Tương Long là đại ca ta, không phải là đại ca ngươi!”
Mặt Lưu Hàn Tùng giống như bị nàng tát, gã ấp úng nói: “Đúng, Đinh Tương Long bây giờ … chưa phải là đại ca ta …..”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đinh Tương Long vĩnh viễn cũng không là đại ca ngươi, lần sau ngươi nên thận trọng lời nói.”
Sắc mặt Lưu Hàn Tùng càng khó xem: “Nhưng mà …..”
Gã bản tính hay xấu hổ, không có sở trường ăn nói, lại bị Đinh Hiểu Lan bắt bẻ một hồi, lập tức tay chân trở lên luống cuống, xem ra khó xử vô cùng.
Cao Phong thấy Đinh Hiểu Lan ức hiếp người, sợ nàng quá trớn làm chuyện không hay, bèn xen vào: “Hiểu Lan, nên hòa khí với người, để nhân gia nói xong đã.”
Đinh Hiểu Lan hừm một tiếng, hai tay ôm lấy vai, mắt nhìn thẳng làm như không thấy đối phương.
Lưu Hàn Tùng cắn môi, ấp úng nói: “Sáng nay Đinh Tường Long có tới … nhà ta, đưa cho cha ta phong thư, thư do Đinh lão phu nhân … mẹ nàng viết, trong thư có nói, Đinh gia đã quyết định … quyết định chấp nhận lời cầu hôn của ta, hơn nữa trong thư còn nói, cuối tháng này sẽ tổ chức … cho ta rước nàng về … thành thân …”
Lời nói của gã tuy không trôi chảy, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, khiến cho Cao Phong và Đinh Hiểu Lan quá đỗi bất ngờ, bất ngờ không phải vì kết quả sự việc, mà là sự việc diễn tiến quá nhanh.
Đinh Hiểu Lan cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng ngay lập tức trấn định được, lạnh lùng cười đáp: “Do đó nhà ngươi vui mừng ra mặt, nên mới vội vàng chạy tới đây kiếm ta.”
Mặt Lưu Hàn Tùng không che dấu nổi vui mừng: “Đương nhiên, vì ta cao hứng quá, và rất nhớ nhung nàng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Hừ, đúng là mẹ ta có hứa gả ta cho ngươi, nhưng đó chỉ là ý của mẹ ta, còn ta thì không đồng ý.”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Nàng không đồng ý?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu ngươi muốn ta đồng ý thì cũng dễ thôi, ta muốn vị trượng phu tương lai võ công phải hơn ta, nếu ngươi cảm thấy bức rức thì chúng ta sẽ so tài ngay tại đây.” Nói xong thì nghe soạt một tiếng, kiếm đã nằm trên tay nàng.
Lưu Hàn Tùng còn cho rằng nàng đùa giỡn, bèn xua tay nói: “Làm như vậy mất hay, võ công chúng ta ai nấy đều khác biệt.”
Đinh Hiểu Lan trầm mặt nói: “Ngươi nhát gan như thế còn tìm kiếm ta làm gì, hãy cút xéo đi!”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Ta không đi.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tốt, vậy chúng ta sẽ động thủ!” Nói xong tiến tới trước hai bước, kiếm thức đã triển khai, một chiêu “Bình Bộ Thanh Vân” đâm thẳng vào ngực Lưu Hàn Tùng, kiếm chạy trong cung, đó chính là một chiêu tuyệt kỹ trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” của phái Thái Sơn.
Lưu Hàn Tùng thấy nàng xuất chiêu, gã không dám khinh thường, vội xê chân dịch chuyển, tránh né chiêu đó, và không phản kích lại.
Đinh Hiểu Lan làm sao hiểu được tấm lòng của gã, chiêu đầu đã xuất, các công chiêu tiếp theo được liên tục tung ra, chiêu nào chiêu nấy đều hung ác nham hiểm, không chút lưu tình.
Hai người tiếp tục đấu với nhau, một bên dùng kiếm dũng mãnh tấn công, một bên tay không chỉ biết lo tránh né phòng thủ, trong nháy mắt đã hơn hai chục chiêu, không nói ra tự nhiên cũng biết Đinh Hiểu Lan đang chiếm thượng phong.
Vì hai người giao đấu trong thị trấn, nơi có nhiều người qua lại, nên chẳng mấy chốc đã có nhiều người hiếu kỳ vây quanh, trong đó có nhiều người là láng giềng quen biết của hai nhà Đinh - Lưu. Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao, rõ ràng sự việc đột ngột này khiến cho họ cảm thấy kỳ quái.
Cao Phong đứng trong đám đông vây quanh, tập trung quan sát trận đấu, lòng thầm nghĩ: “Cô bé này thật ngang ngược, không biết lý lẽ phải trái, đem hết oán hận chất chứa trong lòng trút lên người Lưu Hàn Tùng, cứ xem khí thế của cô ta, nỗi oán hận này nếu không giết được người thì không cam tâm!”
Hắn tuy suy nghĩ nhưng tay vẫn nắm chuôi kiếm, chỉ đợi thời khắc nguy hiểm sẽ ra tay tiếp cứu.
Trình độ võ nghệ Lưu Hàn Tùng cũng ngang ngửa với mấy anh, tất cả đều do phụ thân truyền thụ.
Võ công phái Thiếu Lâm chú trọng ở nền tảng công phu, nên nội lực rất bền bĩ, nếu đem so với võ học tinh xảo chớp nhoáng của phái Thái Sơn thì khác nhau rất xa, mỗi phái đều có ưu điểm của nó, nếu khách quan mà xét thực lực võ học đôi bên, thì Lưu Hàn Tùng có vẻ nhỉnh hơn, nhưng trong lúc này, lòng Đinh Hiểu Lan đang phẫn nộ, háo hức tranh thắng, đối thủ lại không chịu trả đòn, nên nàng không cần phải bận tâm đối phó, do đó uy lực của các công chiêu trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” càng thêm lợi hại.
Trong khoảng khắc tái đấu, Lưu Hàn Tùng đã nhiều lần gặp nguy, nhưng nhờ có nền tảng công phu khá cao, nên gã đều tránh khỏi.
Gã thấy Đinh Hiểu Lan khí thế mạnh mẽ, toàn ra chiêu hiểm ác, lòng thầm nghĩ: “Nương tử tương lai của ta sao lại đối đãi với ta như vậy? ta với nàng không thù không oán, hừm, đúng rồi, hay là nàng muốn thăm dò tình nghĩa của ta đối với nàng xem có chân thật không? Nếu là như vậy, cho dù nàng có hù dọa giết ta, ta quyết sẽ không hoàn thủ!” Nghĩ tới đây, niềm tin gã càng thêm kiên cường, đột nhiên gã đứng yên, một chút cũng không động đậy, mặc tình cho Đinh Hiểu Lan xử trí.
Ngay vào lúc này, Đinh Hiểu Lan ra chiêu “Phi Hồng Quán Nhật” ngửa mặt công tới, kiếm quang như sao băng, ác liệt phi thường.
Nàng chợt thấy đối thủ đứng yên không di chuyển thì kinh ngạc thầm nghĩ: “Hắn ta đang giở trò quỉ quái gì thế?” Nàng định triệt phá chiêu, nhưng công lực hỏa hầu không đủ, lực xoay xở không kịp, kiếm trong tay cứ lao vút vào ngực trái Lưu Hàn Tùng.
Hết chương 32
/150
|