Đinh lão phu nhân cũng kinh ngạc không kém, nói: “Chuyện gì vậy đệ? Đinh Hiểu Lan lại gây ra họa phải không?”
Chu Bằng nói: “Lúc đệ vào thành phía cửa tây, thì gặp ngay hai anh em Lưu Hàn Phong và Lưu Hàn Tùng, Lưu Hàn Phong liền chận đệ lại để cáo trạng, thoạt đầu đệ hoang mang không hiểu đâu vào đâu cả, mãi đến khi gặp sư tỷ và được nghe chuyện Lưu gia, lúc đó đệ mới rõ đầu đuôi sự việc.”
Nói xong ông ta quay về phía Cao Phong nói: “Cao Phong, việc Hiểu Lan và Hàn Tùng đấu chiêu ngoài phố, ngươi hãy thuật lại tỉ mỉ ta nghe.”
Cao Phong tội nghiệp Đinh Hiểu Lan đang sợ hãi quỳ dưới đất, hắn không dám nói thẳng vấn đề, chỉ thoáng sơ lược qua trưa nay nàng gặp Lưu Hàn Tùng ở đầu phố, hai người chỉ vì nội dung bức thư của Đinh lão phu nhân mà xảy ra tranh chấp, nên mới có chuyện giao đấu với nhau vài chiêu, còn về việc Đinh Hiểu Lan gây sự trước và toàn dùng các chiêu hung ác thì hắn không đề cập tới.
Chu Bằng nghe xong, mặc dầu thấy lời của Cao Phong và Lưu Hàn Phong có chỗ khác nhau, nhưng ông nghĩ Đinh Lưu hai nhà đã có ân oán từ trước, vì thế bên nào cũng muốn phần đúng về mình, với lại thấy đôi bên đều có sáu bảy phần ăn khớp với nhau, nên ông cho là hợp tình hợp lý, và không muốn tiếp tục truy vấn nữa, nhìn Đinh Hiểu Lan, nói: “Con đứng dậy đi.”
Đinh Hiểu Lan lúc này mới chịu đứng dậy.
Chu Bằng trầm ngâm giây lát, rồi nói với Đinh lão phu nhân: “Sư tỷ, tỷ tỷ hành động quá hấp tấp, không đợi đệ về rồi chị em mới bàn tính chuyện có nên gả Hiểu Lan cho Lưu Hàn Tùng hay không, vì đây là việc có quan hệ chung thân hạnh phúc của nó, chúng ta không thể xem thường. Tuy biết Lưu gia ỷ vào phái Thiếu Lâm là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, nhưng mọi việc trong thiên hạ không qua một chữ lý, bây giờ nếu chúng ta nuốt lời, không thực hiện giữ đúng lời hứa, thì sự việc này ngày sau sẽ lưu truyền trong võ lâm, còn tệ hai hơn gấp vạn lần.”
Đinh lão phu nhân hơi chau mày nói: “Lúc đó sự việc quá cấp bách, ta nghĩ nếu đệ có nhận được thư thì cũng phải năm sáu ngày sau mới đến kịp, trong khi đó Lưu Hán Dương đang oán hận chúng ta về mấy ngón tay bị mất, nếu như họ lập tức báo thù, và phái Thiếu Lâm có khả năng đến kịp thời tiếp ứng, thì chúng ta sẽ không biết phải xoay xở ra sao. Ta cũng đã nghĩ tới trăm phương nghìn cách, nhưng thấy không có cách nào hay nên đành đưa ra hạ sách này.”
Chu Bằng nghe thế cũng cảm thấy hợp lý, ông thở dài nói: “Sự việc đã vậy rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao cho hợp lẽ?”
Đinh Hiểu Lan nghe sư phụ không chủ chương gả mình cho Lưu Hàn Tùng, nàng lập tức phấn chấn tinh thần nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tâm tư đồ nhi, chúng ta sẽ tới nhà họ Lưu để phân tích vấn đề cho rõ ràng, thấy họ có chỗ nào thiệt thòi thì chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng, và còn xin lỗi nữa, chỉ cần giải quyết êm đẹp việc này là được rồi, nếu chúng ta cứ lưỡng lự sẽ không đi tới đâu.”
Chu Bằng nói: “Cái con bé này nói sao dễ nghe quá, bồi thường? xin lỗi? sự việc đã tới nước này, đâu đơn giản như con nghĩ?”
Đinh Hiểu Lan không dám nói thêm, đành ưu tư đứng lặng thinh.
Chu Bằng lại hỏi Cao Phong: “Ngươi thấy tình hình trước mắt thế nào, có cách nào ứng phó không?”
Cao Phong nói: “Con cảm thấy chúng ta nên chủ động là thượng sách.”
Chu Bằng nói: “Ý của ngươi là chúng ta nên tiếp kiến Lưu Hán Dương trước, để xem thái độ của Lưu gia thế nào, rồi tùy cơ mà hành sự phải không?”
Cao Phong gật đầu.
Chu Bằng thở dài ngao ngán: “Than ôi, biện pháp nằm trong không có biện pháp …..”
Ngay vào lúc này, quản gia Tri Khách bước vào báo cho Đinh lão phu nhân biết có một người khách tự xưng là Nhạc Nghiên Song của Thiên Tinh bang xin được cầu kiến.
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều nghe tiếng Thiên Tinh bang từ lâu, họ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lưu gia lại mời Thiên Tinh bang can thiệp vào việc này?”
Chu Bằng nói: “Mời ông ta vào đây.”
Quản gia Tri Khách lập tức thối lui, một lát sau dẫn vào một thiếu niên mặc quần áo đen, Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều ngớ ra, nguyên lai người đó chính là thiếu niên họ Nhạc mà hồi trưa nay tại Đinh gia tửu lâu đã thảo luận với anh em Tịch Lịch song kiếm về tam đại mỹ nhân và đưa thiệp mời cho họ.
Tên Nhạc Nghiên Song này biết kẻ trên người dưới, trước tiên hướng Đinh lão phu nhân và Chu Bằng hành lễ, sau quay về phía Cao Phong, Đinh Tương Long và Đinh Hiểu Lan gật đầu chào, sau đó mới ngồi xuống ghế nói: “Tại hạ nhận lời ủy thác của Tô Châu Liễu gia, Trang chủ Liễu Hàn Xuân tới đây trình thiếp mời ‘Thiên kim tỉ võ chiêu thân’, xin hỏi lão phu nhân, Hộ Hoa Kiếm Đinh Tương Ngọc và Kinh Long Kiếm Cao Phong hiện đang có mặt trong phủ không?”
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều cảm thấy bất ngờ, không dè y tới đây chỉ là để đưa thiệp mời.
Đinh lão phu nhân nói: “Tương Ngọc con ta tạm thời không có ở đây, chỉ có Cao Phong thôi.” Nói xong bà chỉ tay về phía Cao Phong để y nhận diện.
Nhạc Nghiên Song vừa thấy Cao Phong, mặt lộ vẻ vui sướng, y chấp tay nói: “Nghe đại danh Kinh Long Kiếm đã lâu, hôm nay mới thấy, thật hân hạnh biết bao.”
Cao Phong thấy lời nói y chân thành, vội hoàn lễ: “Nhạc huynh đệ quá khách sáo.”
Nhạc Nghiên Song không nói thêm lời nào, lập tức lấy hai tấm thiếp ra, sau khi xem sơ qua, một cái đưa cho Cao Phong, còn tấm kia chuyển cho Đinh lão phu nhân.
Cao Phong nhận tấm thiếp chẳng thèm ngó qua, bèn cất ngay vào bụng áo.
Đinh lão phu nhân sau khi nhận thiếp, xem qua cẩn thận, rồi nói: “Ngày tám tháng này, ôi, chắc Tương Ngọc không về kịp.” rồi bà chuyển tấm thiếp sang cho Chu Bằng.
Chu Bằng ngó qua, nói: “Thật vất vả cho Nhạc thiếu hiệp.”
Nhạc Nghiên Song nói: “Đâu dám, Chu chưởng môn danh tiếng và uy nghiêm, thật đáng là danh sư xuất cao đồ. Các thiếu niên anh tuấn được lọt vào mắt Liễu lão trang chủ không nhiều, Đinh nhị hiệp là một trong số diễm phúc đó, tại hạ không nói ra chắc Chu chưởng môn cũng đã biết rồi.”
Sắc mặt Chu Bằng có vẻ hài lòng, nói: “Nhạc thiếu hiệp nói quá, Liễu lão trang chủ có lòng thương, nên mới tạo cho tiểu đồ có cơ hội này.”
Sau khi hai bên khách sáo một hồi, Nhạc Nghiên Song thấy nhiệm vụ phát thiếp đã xong, y vội vàng đứng lên cáo từ.
Hết chương 37
Chu Bằng nói: “Lúc đệ vào thành phía cửa tây, thì gặp ngay hai anh em Lưu Hàn Phong và Lưu Hàn Tùng, Lưu Hàn Phong liền chận đệ lại để cáo trạng, thoạt đầu đệ hoang mang không hiểu đâu vào đâu cả, mãi đến khi gặp sư tỷ và được nghe chuyện Lưu gia, lúc đó đệ mới rõ đầu đuôi sự việc.”
Nói xong ông ta quay về phía Cao Phong nói: “Cao Phong, việc Hiểu Lan và Hàn Tùng đấu chiêu ngoài phố, ngươi hãy thuật lại tỉ mỉ ta nghe.”
Cao Phong tội nghiệp Đinh Hiểu Lan đang sợ hãi quỳ dưới đất, hắn không dám nói thẳng vấn đề, chỉ thoáng sơ lược qua trưa nay nàng gặp Lưu Hàn Tùng ở đầu phố, hai người chỉ vì nội dung bức thư của Đinh lão phu nhân mà xảy ra tranh chấp, nên mới có chuyện giao đấu với nhau vài chiêu, còn về việc Đinh Hiểu Lan gây sự trước và toàn dùng các chiêu hung ác thì hắn không đề cập tới.
Chu Bằng nghe xong, mặc dầu thấy lời của Cao Phong và Lưu Hàn Phong có chỗ khác nhau, nhưng ông nghĩ Đinh Lưu hai nhà đã có ân oán từ trước, vì thế bên nào cũng muốn phần đúng về mình, với lại thấy đôi bên đều có sáu bảy phần ăn khớp với nhau, nên ông cho là hợp tình hợp lý, và không muốn tiếp tục truy vấn nữa, nhìn Đinh Hiểu Lan, nói: “Con đứng dậy đi.”
Đinh Hiểu Lan lúc này mới chịu đứng dậy.
Chu Bằng trầm ngâm giây lát, rồi nói với Đinh lão phu nhân: “Sư tỷ, tỷ tỷ hành động quá hấp tấp, không đợi đệ về rồi chị em mới bàn tính chuyện có nên gả Hiểu Lan cho Lưu Hàn Tùng hay không, vì đây là việc có quan hệ chung thân hạnh phúc của nó, chúng ta không thể xem thường. Tuy biết Lưu gia ỷ vào phái Thiếu Lâm là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, nhưng mọi việc trong thiên hạ không qua một chữ lý, bây giờ nếu chúng ta nuốt lời, không thực hiện giữ đúng lời hứa, thì sự việc này ngày sau sẽ lưu truyền trong võ lâm, còn tệ hai hơn gấp vạn lần.”
Đinh lão phu nhân hơi chau mày nói: “Lúc đó sự việc quá cấp bách, ta nghĩ nếu đệ có nhận được thư thì cũng phải năm sáu ngày sau mới đến kịp, trong khi đó Lưu Hán Dương đang oán hận chúng ta về mấy ngón tay bị mất, nếu như họ lập tức báo thù, và phái Thiếu Lâm có khả năng đến kịp thời tiếp ứng, thì chúng ta sẽ không biết phải xoay xở ra sao. Ta cũng đã nghĩ tới trăm phương nghìn cách, nhưng thấy không có cách nào hay nên đành đưa ra hạ sách này.”
Chu Bằng nghe thế cũng cảm thấy hợp lý, ông thở dài nói: “Sự việc đã vậy rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao cho hợp lẽ?”
Đinh Hiểu Lan nghe sư phụ không chủ chương gả mình cho Lưu Hàn Tùng, nàng lập tức phấn chấn tinh thần nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tâm tư đồ nhi, chúng ta sẽ tới nhà họ Lưu để phân tích vấn đề cho rõ ràng, thấy họ có chỗ nào thiệt thòi thì chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng, và còn xin lỗi nữa, chỉ cần giải quyết êm đẹp việc này là được rồi, nếu chúng ta cứ lưỡng lự sẽ không đi tới đâu.”
Chu Bằng nói: “Cái con bé này nói sao dễ nghe quá, bồi thường? xin lỗi? sự việc đã tới nước này, đâu đơn giản như con nghĩ?”
Đinh Hiểu Lan không dám nói thêm, đành ưu tư đứng lặng thinh.
Chu Bằng lại hỏi Cao Phong: “Ngươi thấy tình hình trước mắt thế nào, có cách nào ứng phó không?”
Cao Phong nói: “Con cảm thấy chúng ta nên chủ động là thượng sách.”
Chu Bằng nói: “Ý của ngươi là chúng ta nên tiếp kiến Lưu Hán Dương trước, để xem thái độ của Lưu gia thế nào, rồi tùy cơ mà hành sự phải không?”
Cao Phong gật đầu.
Chu Bằng thở dài ngao ngán: “Than ôi, biện pháp nằm trong không có biện pháp …..”
Ngay vào lúc này, quản gia Tri Khách bước vào báo cho Đinh lão phu nhân biết có một người khách tự xưng là Nhạc Nghiên Song của Thiên Tinh bang xin được cầu kiến.
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều nghe tiếng Thiên Tinh bang từ lâu, họ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lưu gia lại mời Thiên Tinh bang can thiệp vào việc này?”
Chu Bằng nói: “Mời ông ta vào đây.”
Quản gia Tri Khách lập tức thối lui, một lát sau dẫn vào một thiếu niên mặc quần áo đen, Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều ngớ ra, nguyên lai người đó chính là thiếu niên họ Nhạc mà hồi trưa nay tại Đinh gia tửu lâu đã thảo luận với anh em Tịch Lịch song kiếm về tam đại mỹ nhân và đưa thiệp mời cho họ.
Tên Nhạc Nghiên Song này biết kẻ trên người dưới, trước tiên hướng Đinh lão phu nhân và Chu Bằng hành lễ, sau quay về phía Cao Phong, Đinh Tương Long và Đinh Hiểu Lan gật đầu chào, sau đó mới ngồi xuống ghế nói: “Tại hạ nhận lời ủy thác của Tô Châu Liễu gia, Trang chủ Liễu Hàn Xuân tới đây trình thiếp mời ‘Thiên kim tỉ võ chiêu thân’, xin hỏi lão phu nhân, Hộ Hoa Kiếm Đinh Tương Ngọc và Kinh Long Kiếm Cao Phong hiện đang có mặt trong phủ không?”
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều cảm thấy bất ngờ, không dè y tới đây chỉ là để đưa thiệp mời.
Đinh lão phu nhân nói: “Tương Ngọc con ta tạm thời không có ở đây, chỉ có Cao Phong thôi.” Nói xong bà chỉ tay về phía Cao Phong để y nhận diện.
Nhạc Nghiên Song vừa thấy Cao Phong, mặt lộ vẻ vui sướng, y chấp tay nói: “Nghe đại danh Kinh Long Kiếm đã lâu, hôm nay mới thấy, thật hân hạnh biết bao.”
Cao Phong thấy lời nói y chân thành, vội hoàn lễ: “Nhạc huynh đệ quá khách sáo.”
Nhạc Nghiên Song không nói thêm lời nào, lập tức lấy hai tấm thiếp ra, sau khi xem sơ qua, một cái đưa cho Cao Phong, còn tấm kia chuyển cho Đinh lão phu nhân.
Cao Phong nhận tấm thiếp chẳng thèm ngó qua, bèn cất ngay vào bụng áo.
Đinh lão phu nhân sau khi nhận thiếp, xem qua cẩn thận, rồi nói: “Ngày tám tháng này, ôi, chắc Tương Ngọc không về kịp.” rồi bà chuyển tấm thiếp sang cho Chu Bằng.
Chu Bằng ngó qua, nói: “Thật vất vả cho Nhạc thiếu hiệp.”
Nhạc Nghiên Song nói: “Đâu dám, Chu chưởng môn danh tiếng và uy nghiêm, thật đáng là danh sư xuất cao đồ. Các thiếu niên anh tuấn được lọt vào mắt Liễu lão trang chủ không nhiều, Đinh nhị hiệp là một trong số diễm phúc đó, tại hạ không nói ra chắc Chu chưởng môn cũng đã biết rồi.”
Sắc mặt Chu Bằng có vẻ hài lòng, nói: “Nhạc thiếu hiệp nói quá, Liễu lão trang chủ có lòng thương, nên mới tạo cho tiểu đồ có cơ hội này.”
Sau khi hai bên khách sáo một hồi, Nhạc Nghiên Song thấy nhiệm vụ phát thiếp đã xong, y vội vàng đứng lên cáo từ.
Hết chương 37
/150
|