Ở trước sân khách sảnh tràn đầy không khí vui mừng và náo nhiệt, đồ sính lễ phong phú của Lưu gia đã sớm được mang tới.
Đến trưa thì yến tiệc bắt đầu, Lưu Hán Dương đương nhiên ngồi vào ghế đầu, Chu Bằng ngồi ghế tiếp theo để bồi tiếp, còn Cao Phong, mẹ con Đinh lão phu nhân, Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và khách khứa đôi bên đều án theo ngôi chủ khách mà ngồi.
Đến khi tiệc rượu sắp tàn, Chu Bằng nâng chén nói: “Việc hôn sự của Hiểu Lan và Hàn Tùng đã được xác định, chúng ta trong buổi tiệc này cầu chúc cho hai tiểu bối được trăm năm bền vững, an khang hạnh phúc ..…”
Ngay vào lúc này, một lão bộc của Đinh gia đâm xộc vào khách sảnh, chân nọ đá vào chân kia, vẻ mặt hoảng hốt kêu gào: “Lão phu nhân, đại thiếu gia, không xong rồi, tiểu thư có chuyện !…..”
Mọi người trong khách sảnh đều kinh ngạc.
Đinh lão phu nhân đứng dậy hỏi: “Lão Thiết, Hiểu Lan rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng người lão bộc nói như khóc: “Tiểu thư ở hoa viên hậu viện không biết đã ăn phải … cỏ độc lúc nào, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh …..”
Tim Đinh lão phu nhân đau nhói, nhất thời bà cảm thấy choáng váng, ngất xỉu tại chỗ.
Đinh Tương Long nghe nói muội muội bị trúng độc, lòng hoảng hốt, đang muốn chạy đi, nhưng lại thấy mẫu thân ngất xỉu, vội vã chạy lại đỡ. Còn Cao Phong như một mũi tên bắn lao nhanh ra đại sảnh, phóng về phía hoa viên hậu viện.
Cao Phong chạy đến hoa viên hậu viện, quả nhiên thấy Đinh Hiểu Lan đang nằm trên đống cỏ hoa tàn rụi, chỉ thấy mặt nàng bầm tím, hai mắt thâm hõm vào, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã trúng độc rất nặng.
Cao Phong đau lòng cùng cực, kêu lớn: “Hiểu Lan, muội sao ra nông nỗi này? Sao muội dại dột thế?”
Đinh Hiểu Lan thần trí chưa mất, vừa thấy Cao Phong, lòng nàng xúc động, nước mắt chứa chan.
Cao Phong vội vàng hỏi: “Hiểu Lan, mau nói cho huynh biết muội đã dùng độc dược gì?”
Nước mắt Đinh Hiểu Lan tuôn trào, âm thanh rất yếu ớt: “Không có huynh ….. muội sống để làm gì …..”
Cao Phong càng xúc động, càng thấy đau lòng, hắn nói như gào thét: “Hiểu Lan, hãy mau nói muội đã dùng độc gì? huynh nhất định không để cho muội chết, huynh nhất định sẽ lấy muội, muội có nghe rõ không?”
Một loạt những tiếng chân gấp rút đổ dồn tới, Chu Bằng, Lưu Hán Dương đều đã tới.
Chu Bằng nhìn thấy Đinh Hiểu Lan trúng độc quá nặng, có thể chết bất cứ lúc nào, lòng ông vừa sốt ruột vừa đau đớn, vội lấy trong bụng áo ra “Huyết Kiệt Hồi Hồn Đan”, bí dược của phái Thiếu Sơn, ông không cần tra hỏi bệnh chứng, đã thúc ép nàng uống thuốc, với hy vọng sẽ kéo dài mạng sống nàng thêm giây lát, để có đủ thời gian tìm phương cách chữa trị.
Người nhà Lưu gia thấy tình hình như vậy, ai nấy đều ngây người tại chỗ, cho dù có muốn nói gì hay làm gì đi nữa cũng bằng thừa.
Do Cao Phong ba lần nài nỉ khẩn cầu, cuối cùng Đinh Hiểu Lan thu hết sức lực nói ra tên cỏ độc.
Cao Phong đã từng nghe Đường Trung Long nói qua độc “Mỹ Nhân Lệ”, nhưng không biết cách giải độc, hắn chỉ hận mình không có thể mọc ra đôi cánh để mang nàng bay đi tìm Đường Trung Long.
Trong giây phút hoảng loạn, Cao Phong đang chuẩn bị bồng nàng vào phòng, thì nghe có tiếng Đinh Tương Long kêu lên: “Mau đặt muội muội xuống, Tống đại phu đã tới!”
Cao Phong quay người lại thì thấy mẹ con Đinh lão phu nhân và một hán tử trung niên cao gầy. Cao Phong vốn tinh thần đang hoảng hốt, lại thấy vị đại phu này mặt mày giống khỉ, miệng nhọn, quần áo cũ nát, thì không khỏi sửng sờ, hắn thầm nghĩ: “Ở đâu ra tay lang băm này, không hiểu y có biết cách giải độc không?”
Cặp mắt chuột của Tống đại phu khẽ liếc qua hai con ngươi của Đinh Hiểu Lan, y nói với Cao Phong: “Độc sắp chạy vào tim, để ta lập tức dùng kim châm ngăn chặn, nếu trì hoãn vài giây nữa, ta e rằng thần tiên cũng không có biện pháp.”
Lòng Cao Phong càng thêm sốt ruột, hắn vội vã đặt Đinh Hiểu Lan nằm trên lớp cỏ hoa.
Tống đại phu ra hiệu cho những người không có liên quan rời khỏi hoa viên, sau đó lập tức dùng kim châm chữa trị cho Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong quỳ bên cạnh phụ giúp, hắn thấy Tống đại phu nhận huyệt chuẩn xác, thủ pháp châm ổn định, thuần thục, nên lòng bớt lo lắng, hắn bây giờ chỉ biết lặng lẽ cầu khẩn thượng thiên phù hộ cho Đinh Hiểu Lan tai qua nạn khỏi.
Đến trưa thì yến tiệc bắt đầu, Lưu Hán Dương đương nhiên ngồi vào ghế đầu, Chu Bằng ngồi ghế tiếp theo để bồi tiếp, còn Cao Phong, mẹ con Đinh lão phu nhân, Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và khách khứa đôi bên đều án theo ngôi chủ khách mà ngồi.
Đến khi tiệc rượu sắp tàn, Chu Bằng nâng chén nói: “Việc hôn sự của Hiểu Lan và Hàn Tùng đã được xác định, chúng ta trong buổi tiệc này cầu chúc cho hai tiểu bối được trăm năm bền vững, an khang hạnh phúc ..…”
Ngay vào lúc này, một lão bộc của Đinh gia đâm xộc vào khách sảnh, chân nọ đá vào chân kia, vẻ mặt hoảng hốt kêu gào: “Lão phu nhân, đại thiếu gia, không xong rồi, tiểu thư có chuyện !…..”
Mọi người trong khách sảnh đều kinh ngạc.
Đinh lão phu nhân đứng dậy hỏi: “Lão Thiết, Hiểu Lan rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng người lão bộc nói như khóc: “Tiểu thư ở hoa viên hậu viện không biết đã ăn phải … cỏ độc lúc nào, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh …..”
Tim Đinh lão phu nhân đau nhói, nhất thời bà cảm thấy choáng váng, ngất xỉu tại chỗ.
Đinh Tương Long nghe nói muội muội bị trúng độc, lòng hoảng hốt, đang muốn chạy đi, nhưng lại thấy mẫu thân ngất xỉu, vội vã chạy lại đỡ. Còn Cao Phong như một mũi tên bắn lao nhanh ra đại sảnh, phóng về phía hoa viên hậu viện.
Cao Phong chạy đến hoa viên hậu viện, quả nhiên thấy Đinh Hiểu Lan đang nằm trên đống cỏ hoa tàn rụi, chỉ thấy mặt nàng bầm tím, hai mắt thâm hõm vào, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã trúng độc rất nặng.
Cao Phong đau lòng cùng cực, kêu lớn: “Hiểu Lan, muội sao ra nông nỗi này? Sao muội dại dột thế?”
Đinh Hiểu Lan thần trí chưa mất, vừa thấy Cao Phong, lòng nàng xúc động, nước mắt chứa chan.
Cao Phong vội vàng hỏi: “Hiểu Lan, mau nói cho huynh biết muội đã dùng độc dược gì?”
Nước mắt Đinh Hiểu Lan tuôn trào, âm thanh rất yếu ớt: “Không có huynh ….. muội sống để làm gì …..”
Cao Phong càng xúc động, càng thấy đau lòng, hắn nói như gào thét: “Hiểu Lan, hãy mau nói muội đã dùng độc gì? huynh nhất định không để cho muội chết, huynh nhất định sẽ lấy muội, muội có nghe rõ không?”
Một loạt những tiếng chân gấp rút đổ dồn tới, Chu Bằng, Lưu Hán Dương đều đã tới.
Chu Bằng nhìn thấy Đinh Hiểu Lan trúng độc quá nặng, có thể chết bất cứ lúc nào, lòng ông vừa sốt ruột vừa đau đớn, vội lấy trong bụng áo ra “Huyết Kiệt Hồi Hồn Đan”, bí dược của phái Thiếu Sơn, ông không cần tra hỏi bệnh chứng, đã thúc ép nàng uống thuốc, với hy vọng sẽ kéo dài mạng sống nàng thêm giây lát, để có đủ thời gian tìm phương cách chữa trị.
Người nhà Lưu gia thấy tình hình như vậy, ai nấy đều ngây người tại chỗ, cho dù có muốn nói gì hay làm gì đi nữa cũng bằng thừa.
Do Cao Phong ba lần nài nỉ khẩn cầu, cuối cùng Đinh Hiểu Lan thu hết sức lực nói ra tên cỏ độc.
Cao Phong đã từng nghe Đường Trung Long nói qua độc “Mỹ Nhân Lệ”, nhưng không biết cách giải độc, hắn chỉ hận mình không có thể mọc ra đôi cánh để mang nàng bay đi tìm Đường Trung Long.
Trong giây phút hoảng loạn, Cao Phong đang chuẩn bị bồng nàng vào phòng, thì nghe có tiếng Đinh Tương Long kêu lên: “Mau đặt muội muội xuống, Tống đại phu đã tới!”
Cao Phong quay người lại thì thấy mẹ con Đinh lão phu nhân và một hán tử trung niên cao gầy. Cao Phong vốn tinh thần đang hoảng hốt, lại thấy vị đại phu này mặt mày giống khỉ, miệng nhọn, quần áo cũ nát, thì không khỏi sửng sờ, hắn thầm nghĩ: “Ở đâu ra tay lang băm này, không hiểu y có biết cách giải độc không?”
Cặp mắt chuột của Tống đại phu khẽ liếc qua hai con ngươi của Đinh Hiểu Lan, y nói với Cao Phong: “Độc sắp chạy vào tim, để ta lập tức dùng kim châm ngăn chặn, nếu trì hoãn vài giây nữa, ta e rằng thần tiên cũng không có biện pháp.”
Lòng Cao Phong càng thêm sốt ruột, hắn vội vã đặt Đinh Hiểu Lan nằm trên lớp cỏ hoa.
Tống đại phu ra hiệu cho những người không có liên quan rời khỏi hoa viên, sau đó lập tức dùng kim châm chữa trị cho Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong quỳ bên cạnh phụ giúp, hắn thấy Tống đại phu nhận huyệt chuẩn xác, thủ pháp châm ổn định, thuần thục, nên lòng bớt lo lắng, hắn bây giờ chỉ biết lặng lẽ cầu khẩn thượng thiên phù hộ cho Đinh Hiểu Lan tai qua nạn khỏi.
/150
|