Những ngày tiếp theo đó là công việc chuẩn bị hỷ sự, khiến mọi người trong Đinh gia nhộn nhịp vui mừng như ngày tết.
Một hôm vào ngày hai mươi sáu, còn hai ngày nữa là tới ngày thành hôn, Đinh Hiểu Lan tâm tình phơi phới, sáng sớm đã kéo Cao Phong đến võ đường để luyện kiếm.
Tâm trạng Cao Phong cũng phấn khởi vui lây, hắn cao hứng thi triển một chiêu liên hoàn “Kinh Long Phi Kiếm”, chỉ một chiêu nhưng thi triển bốn lần, mỗi lần là một thân pháp và bộ vị khác nhau, kiếm pháp vận chuyển như ý, thông suốt nhuần nhuyễn.
Đinh Hiểu Lan vỗ tay khen ngợi: “Thật tuyệt diệu! đây là lần đầu tiên muội thấy huynh đánh một chiêu mà liên hoàn tới bốn lần như vậy, điều này cho thấy công lực huynh đã đạt tới cảnh giới cao thâm.”
Cao Phong mỉn cười nói: “Ta không biết, có lẽ do tâm trạng ta lúc này quá cao hứng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Trong phái Võ Đang, có bao nhiêu người đạt được thành tựu chỉ một chiêu nhưng đánh liên hoàn giống như huynh vậy?”
Cao Phong nói: “Không có ai, chỉ mình ta.”
Đinh Hiểu Lan thắc mắc, nói: “Vì sao bọn họ không thử luyện theo phương pháp của huynh?”
Cao Phong suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Ta nghĩ bọn họ theo đuổi cảnh giới võ học khác với ta.”
Đinh Hiểu Lan vẫn không hiểu, lại hỏi: “Theo đuổi cảnh giới khác nhau? Như vậy cảnh giới võ học của huynh khác với họ?”
Cao Phong nói: “Trương Tam Phong, vị sư tổ sáng lập ra phái võ đang, có thể nói là tuyệt thế kỳ tài võ học, suốt cả cuộc đời ông đã sáng tác được rất nhiều chủng loại võ học như kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, khinh công, loại nào cũng đều là tuyệt kỷ, chính vì cơ sở vững chắc của các tuyệt kỷ này đã khiến cho Võ Đang phái được xếp vào hàng võ lâm thái sơn bắc đẩu. Trong hai trăm năm nay, các nhân tài của phái Võ Đang rất nhiều, ai nấy đều có tham vọng muốn sở hữu hết các tuyệt kỷ, do đó khi họ vừa luyện tập xong một tuyệt kỷ này thì lại muốn nhảy qua học một tuyệt kỷ khác, điều này khiến cho tâm cảnh họ rộng lớn, kiến thức võ học bao la. Còn riêng ta bởi vì sư phụ không may nên mới phải lưu lạc vào cảnh ngộ này, lúc ân sư qua đời chỉ truyền cho ta độc nhất một bộ kiếm pháp, không có nhiều bộ để mà chọn lựa, sau khi báo thù sư phụ xong, ta chỉ chuyên tâm khổ luyện bộ kiếm pháp này, về sau ta ngẫu nhiên gặp được cơ hội, nhìn người ta chơi cờ vây, trong cái lý lẽ biến hóa của cờ đã giúp ta hiểu rõ được chân lý. Cái đạo của võ học, chưa chắc học nhiều môn mới là thành công, chỉ cần một môn thôi, nếu như mình chịu khó chuyên cần, đơn giản hóa chiêu thức rồi luyện nó đạt tới tinh thâm nhuần nhuyễn, luyện tới cảnh giới khiến người khác không cách nào hiểu nổi.”
Đinh Hiểu Lan dường như đã hiểu, nàng nói: “Thảo nào ngày đó huynh dứt khoát cự tuyệt lời yêu cầu của Dương Bảo Thiên, vì huynh đã có quan niệm theo đuổi võ học khác với lão ta.”
Cao Phong cười nói: “Điều kiện béo bở của Dương Bảo Thiên đối với bất kỳ một tay kiếm khách nào cũng đều khó lòng mà cự tuyệt, nhưng đối với ta thì hoàn toàn trái ngược.”
Đinh Hiểu Lan cong môi cười: “Muội cho rằng Dương Bảo Thiên cho dù có suy nghĩ nát cả đầu cũng chưa chắc nghĩ ra huynh cự tuyệt lão ta chỉ vì …..”
Đột nhiên, có một tiếng trong trẻo gần đó truyền lại: “Lão yêu đạo Dương Bảo Thiên còn chưa chết ư? thật là tai họa cho bá tánh!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều cảm thấy bất ngờ, quay người lại thì thấy Đinh Tương Long và một nam tử quần áo đen đang chạy tới.
Tiếng nói của nam tử quần áo đen đến sát gần, người này có nước da ngăm đen, cước bộ nhanh nhẹn, vẻ mặt tươi cười, đó chính là Đường Trung Long! Cao Phong tâm tình kích động, bước nhanh tới ôm chầm lấy hắn, cười như khóc: “Thằng quỷ này sao không chết đi, bây giờ mới tới.”
Đường Trung Long nói: “Ta phải gây tai họa ở đây, làm sao chết dễ dàng được?”
Đợi Cao Phong chào đón Đường Trung Long xong, Đinh Hiểu Lan bước tới trước nói: “Đường Ngũ, huynh tới thật đúng lúc.”
Đường Trung Long cười ha hả, nói: “Chuyện đại hỷ của Lan cô nương, ta sao lại không đến?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, nói: “Huynh làm sao biết được tin?”
Đường Trung Long nói: “Mấy ngày nay trong võ lâm có loan truyền ba hỷ sự, khiến cho các nhân vật võ lâm phải bận rộn ngược xuôi, việc lớn như vậy sao ta lại không biết?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ba hỷ sự gì?”
Đường Trung Long cười nói: “Đệ nhất hỷ sự, ngày hai mươi tám tháng này Kinh Long Kiếm thành thân ở An Khánh; đệ nhị hỷ sự, ngày tám tháng tới Liễu Viên Viên ở Tô Châu tỉ võ chiêu thân; đệ tam hỷ sự, ngày mười hai cũng vào tháng tới là ngày mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Thúy Trúc trang Hoa Ngưỡng Hạc trang chủ ở Lạc Dương.”
Đường Trung Long nhanh nhẹn kể ra một hồi, sau đó hắn lắc đầu cười, nói tiếp: “Các người có hay biết gì không? Gần đây trong võ lâm có xuất hiện một việc rất là kỳ quái và thú vị.”
Hết chương 44
Một hôm vào ngày hai mươi sáu, còn hai ngày nữa là tới ngày thành hôn, Đinh Hiểu Lan tâm tình phơi phới, sáng sớm đã kéo Cao Phong đến võ đường để luyện kiếm.
Tâm trạng Cao Phong cũng phấn khởi vui lây, hắn cao hứng thi triển một chiêu liên hoàn “Kinh Long Phi Kiếm”, chỉ một chiêu nhưng thi triển bốn lần, mỗi lần là một thân pháp và bộ vị khác nhau, kiếm pháp vận chuyển như ý, thông suốt nhuần nhuyễn.
Đinh Hiểu Lan vỗ tay khen ngợi: “Thật tuyệt diệu! đây là lần đầu tiên muội thấy huynh đánh một chiêu mà liên hoàn tới bốn lần như vậy, điều này cho thấy công lực huynh đã đạt tới cảnh giới cao thâm.”
Cao Phong mỉn cười nói: “Ta không biết, có lẽ do tâm trạng ta lúc này quá cao hứng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Trong phái Võ Đang, có bao nhiêu người đạt được thành tựu chỉ một chiêu nhưng đánh liên hoàn giống như huynh vậy?”
Cao Phong nói: “Không có ai, chỉ mình ta.”
Đinh Hiểu Lan thắc mắc, nói: “Vì sao bọn họ không thử luyện theo phương pháp của huynh?”
Cao Phong suy nghĩ giây lát, rồi nói: “Ta nghĩ bọn họ theo đuổi cảnh giới võ học khác với ta.”
Đinh Hiểu Lan vẫn không hiểu, lại hỏi: “Theo đuổi cảnh giới khác nhau? Như vậy cảnh giới võ học của huynh khác với họ?”
Cao Phong nói: “Trương Tam Phong, vị sư tổ sáng lập ra phái võ đang, có thể nói là tuyệt thế kỳ tài võ học, suốt cả cuộc đời ông đã sáng tác được rất nhiều chủng loại võ học như kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, khinh công, loại nào cũng đều là tuyệt kỷ, chính vì cơ sở vững chắc của các tuyệt kỷ này đã khiến cho Võ Đang phái được xếp vào hàng võ lâm thái sơn bắc đẩu. Trong hai trăm năm nay, các nhân tài của phái Võ Đang rất nhiều, ai nấy đều có tham vọng muốn sở hữu hết các tuyệt kỷ, do đó khi họ vừa luyện tập xong một tuyệt kỷ này thì lại muốn nhảy qua học một tuyệt kỷ khác, điều này khiến cho tâm cảnh họ rộng lớn, kiến thức võ học bao la. Còn riêng ta bởi vì sư phụ không may nên mới phải lưu lạc vào cảnh ngộ này, lúc ân sư qua đời chỉ truyền cho ta độc nhất một bộ kiếm pháp, không có nhiều bộ để mà chọn lựa, sau khi báo thù sư phụ xong, ta chỉ chuyên tâm khổ luyện bộ kiếm pháp này, về sau ta ngẫu nhiên gặp được cơ hội, nhìn người ta chơi cờ vây, trong cái lý lẽ biến hóa của cờ đã giúp ta hiểu rõ được chân lý. Cái đạo của võ học, chưa chắc học nhiều môn mới là thành công, chỉ cần một môn thôi, nếu như mình chịu khó chuyên cần, đơn giản hóa chiêu thức rồi luyện nó đạt tới tinh thâm nhuần nhuyễn, luyện tới cảnh giới khiến người khác không cách nào hiểu nổi.”
Đinh Hiểu Lan dường như đã hiểu, nàng nói: “Thảo nào ngày đó huynh dứt khoát cự tuyệt lời yêu cầu của Dương Bảo Thiên, vì huynh đã có quan niệm theo đuổi võ học khác với lão ta.”
Cao Phong cười nói: “Điều kiện béo bở của Dương Bảo Thiên đối với bất kỳ một tay kiếm khách nào cũng đều khó lòng mà cự tuyệt, nhưng đối với ta thì hoàn toàn trái ngược.”
Đinh Hiểu Lan cong môi cười: “Muội cho rằng Dương Bảo Thiên cho dù có suy nghĩ nát cả đầu cũng chưa chắc nghĩ ra huynh cự tuyệt lão ta chỉ vì …..”
Đột nhiên, có một tiếng trong trẻo gần đó truyền lại: “Lão yêu đạo Dương Bảo Thiên còn chưa chết ư? thật là tai họa cho bá tánh!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều cảm thấy bất ngờ, quay người lại thì thấy Đinh Tương Long và một nam tử quần áo đen đang chạy tới.
Tiếng nói của nam tử quần áo đen đến sát gần, người này có nước da ngăm đen, cước bộ nhanh nhẹn, vẻ mặt tươi cười, đó chính là Đường Trung Long! Cao Phong tâm tình kích động, bước nhanh tới ôm chầm lấy hắn, cười như khóc: “Thằng quỷ này sao không chết đi, bây giờ mới tới.”
Đường Trung Long nói: “Ta phải gây tai họa ở đây, làm sao chết dễ dàng được?”
Đợi Cao Phong chào đón Đường Trung Long xong, Đinh Hiểu Lan bước tới trước nói: “Đường Ngũ, huynh tới thật đúng lúc.”
Đường Trung Long cười ha hả, nói: “Chuyện đại hỷ của Lan cô nương, ta sao lại không đến?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, nói: “Huynh làm sao biết được tin?”
Đường Trung Long nói: “Mấy ngày nay trong võ lâm có loan truyền ba hỷ sự, khiến cho các nhân vật võ lâm phải bận rộn ngược xuôi, việc lớn như vậy sao ta lại không biết?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ba hỷ sự gì?”
Đường Trung Long cười nói: “Đệ nhất hỷ sự, ngày hai mươi tám tháng này Kinh Long Kiếm thành thân ở An Khánh; đệ nhị hỷ sự, ngày tám tháng tới Liễu Viên Viên ở Tô Châu tỉ võ chiêu thân; đệ tam hỷ sự, ngày mười hai cũng vào tháng tới là ngày mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Thúy Trúc trang Hoa Ngưỡng Hạc trang chủ ở Lạc Dương.”
Đường Trung Long nhanh nhẹn kể ra một hồi, sau đó hắn lắc đầu cười, nói tiếp: “Các người có hay biết gì không? Gần đây trong võ lâm có xuất hiện một việc rất là kỳ quái và thú vị.”
Hết chương 44
/150
|