Đường Trung Long thở dài, nói: “Mối tình của ngươi và Lan cô nương tuy có trắc trở vui buồn lẫn lộn, nhưng dù sao nó đã kết thúc tốt đẹp, còn việc phiền não của ta giống như người đi trong sương mù, ngay cả chút manh mối cũng không lý giải ra.”
Cao Phong nói: “Vụ án tiêu cục hiện giờ tuy bó tay, nhưng vẫn còn tia hy vọng.”
Đường Trung Long nói: “Hy vọng gì?”
Cao Phong nói: “Hy vọng ở Bộ đầu Lôi Vũ!”
Đường Trung Long nói: “Ta hy vọng tài năng của ông ấy sẽ giống như lời đồn đại trong võ lâm, không phải chỉ có hư danh, nếu không làm sao triều đình lại đặc biệt phái ông ta tham gia phá án, ta chỉ sợ vụ án sau này sẽ càng trở nên phức tạp.”
Cao Phong mỉn cười: “Ta có thể chứng minh việc lo lắng của ngươi là dư thừa, tuy ta chỉ gặp Lôi Vũ có một lần, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ông ta đã biểu lộ tài trí thông minh của mình, đã vượt qua tất cả các Bộ đầu danh tiếng mà ta đã biết gộp lại.”
Đinh Tương Long cũng tràn đầy niềm tin nói: “Ông ta đúng là danh bất hư truyền, ngay cả sư phụ ta cũng rất bội phục ông ấy.”
Đường Trung Long nói: “Mong ông ta nhanh chóng điều tra ra chân tướng, sớm giúp ta giải quyết chuyện phiền não trong lòng.”
Cao Phong như có chút áy náy, nói: “Trong giai đoạn này ta không thể bầu bạn theo ngươi để điều tra chân tướng, nhưng nếu ngươi gặp chuyện gì trắc trở, ta nhất định sẽ tới trợ giúp.”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói với Đường Trung Long: “Án tiêu cục đã xảy ra nửa tháng trời, chắc người nhà Thục Trung Đường Môn của huynh đã hay biết chuyện đó?”
Đường Trung Long nói: “Nhị tỷ ta sớm đã phi cáp truyền thư về cho lão gia, chắc người nhà ta đã nhận được.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đường môn nhà huynh lực lượng hùng hậu, sẽ giải tỏa một phần áp lực đè lên người huynh.”
Đường Trung Long nói: “Nước xa không thể chữa lửa gần, huống chi việc này lại không có đầu mối, cho dù có lực lượng hùng mạnh đi nữa, cũng không biết phải lần mò từ đâu.”
Mọi người bàn xong vụ án tiêu cục, đề tài lại chuyển sang chuyện hỷ sự của Cao Phong và Đinh Hiểu Lan.
Đinh Tương Long và Đinh Tương Ngọc thấy em mình hạnh phúc, tự nhiên cũng cảm thấy vui lây.
Nói chuyện phiếm mãi cho tới giữa ngọ, là đến giờ ăn trưa, mọi người bèn chuẩn bị đi về phía nhà ăn, Đường Trung Long khẽ đưa mắt ra dấu cho Cao Phong, có ý bảo hắn đi chậm thụt về phía sau.
Cao Phong hiểu ý, cố ý đi chậm bước lại.
Đợi ba anh em Đinh gia đi trước hơi khá xa, Đường Trung Long nói nhỏ: “Có chuyện khá gay go ta cần nói riêng cho ngươi biết, không biết có nên nói hay không nữa?”
Cao Phong có hơi bất ngờ: “Chuyện gì?”
Đường Trung Long dừng bước, mặt nghiêm túc nói: “Đinh Hiểu Lan trúng độc “Mỹ Nhân Lệ”, do độc căn vẫn còn trong cơ thể, cô ta sẽ chỉ sống được không quá ba tháng!”
Cao Phong đầu óc xay xẩm, run giọng hỏi: “Ngươi nói gì? nàng ?…..”
Đường Trung Long nói: “Lúc Đinh Hiểu Lan giải độc, độc khí đã công tâm, độc tính cỏ “Mỹ Nhân Lệ” có tánh âm hàn, người trúng độc đã qua nửa thời thần mới được cứu, lại cứu trị bằng kim châm nên căn bản không thể trừ hết gốc, ngay lúc đó phương pháp trừ độc duy nhất là phải dùng cỏ Bách Điệp Tử để giải độc.”
Cao Phong đổ mồ hôi lạnh khắp người, nói: “Bây giờ còn có cách nào không?”
Đường Trung Long nói: “Hiện giờ trên đời không có thuốc giải cứu và cũng không có phương pháp điều trị.”
Cao Phong ngây người ra, nói: “Nhà ngươi có lầm lẫn không, nàng đang đi phía trước, xem ra không có vẻ gì là trúng độc.”
Đường Trung Long nói: “Cỏ Mỹ Nhân Lệ độc tính rất kỳ lạ, người bị trúng độc và người thường không có gì khác biệt, chỉ có một ít dấu hiệu rất nhỏ mà thôi, và đến mùa thu lá vàng này, là lúc nàng bị đoạn trường.”
Cao Phong chết đứng tại chỗ, ngay một chữ cũng không thốt ra lời.
Đường Trung Long lại nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể lưu ý ở ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của nàng có một điểm hồng rất nhỏ, đó là dấu hiệu báo độc tính vẫn còn trong cơ thể.”
Lòng Cao Phong sầu muộn, rất lâu mới nói: “Ta phải làm gì cho nàng bây giờ?” lúc này, hắn như người mất hồn.
Đường Trung Long nói: “Ngươi nghĩ xem có nên nói ra chân tướng, hay giữ kín việc này.”
Cao Phong nhăn nhó mặt: “Nếu như nói ra chân tướng, việc này sẽ khiến cho cả Đinh gia náo loạn, thiệp cưới đã sớm gửi đi, ngày sau sẽ là ngày đại hỷ …..”
Đường Trung Long nói: “Theo ta ngươi nên giữ kín chuyện này, việc ngươi có thể làm là ráng tạo cho nàng hạnh phúc, tuy nó có ngắn ngủi, còn đối với Đinh gia thì xem như ngươi đã chí tình.”
Ngay vào lúc này, Đinh Hiểu Lan từ xa gọi vọng lại: “Cao Phong, huynh và Đường ngũ có chuyện gì thì cơm xong rồi hãy nói.”
Cao Phong lên tiếng đáp lại.
Đường Trung Long nói: “Chúng ta trước tiên dùng cơm đã, việc này ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.”
Cao Phong gật đầu.
Hết chương 46
Cao Phong nói: “Vụ án tiêu cục hiện giờ tuy bó tay, nhưng vẫn còn tia hy vọng.”
Đường Trung Long nói: “Hy vọng gì?”
Cao Phong nói: “Hy vọng ở Bộ đầu Lôi Vũ!”
Đường Trung Long nói: “Ta hy vọng tài năng của ông ấy sẽ giống như lời đồn đại trong võ lâm, không phải chỉ có hư danh, nếu không làm sao triều đình lại đặc biệt phái ông ta tham gia phá án, ta chỉ sợ vụ án sau này sẽ càng trở nên phức tạp.”
Cao Phong mỉn cười: “Ta có thể chứng minh việc lo lắng của ngươi là dư thừa, tuy ta chỉ gặp Lôi Vũ có một lần, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ông ta đã biểu lộ tài trí thông minh của mình, đã vượt qua tất cả các Bộ đầu danh tiếng mà ta đã biết gộp lại.”
Đinh Tương Long cũng tràn đầy niềm tin nói: “Ông ta đúng là danh bất hư truyền, ngay cả sư phụ ta cũng rất bội phục ông ấy.”
Đường Trung Long nói: “Mong ông ta nhanh chóng điều tra ra chân tướng, sớm giúp ta giải quyết chuyện phiền não trong lòng.”
Cao Phong như có chút áy náy, nói: “Trong giai đoạn này ta không thể bầu bạn theo ngươi để điều tra chân tướng, nhưng nếu ngươi gặp chuyện gì trắc trở, ta nhất định sẽ tới trợ giúp.”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói với Đường Trung Long: “Án tiêu cục đã xảy ra nửa tháng trời, chắc người nhà Thục Trung Đường Môn của huynh đã hay biết chuyện đó?”
Đường Trung Long nói: “Nhị tỷ ta sớm đã phi cáp truyền thư về cho lão gia, chắc người nhà ta đã nhận được.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đường môn nhà huynh lực lượng hùng hậu, sẽ giải tỏa một phần áp lực đè lên người huynh.”
Đường Trung Long nói: “Nước xa không thể chữa lửa gần, huống chi việc này lại không có đầu mối, cho dù có lực lượng hùng mạnh đi nữa, cũng không biết phải lần mò từ đâu.”
Mọi người bàn xong vụ án tiêu cục, đề tài lại chuyển sang chuyện hỷ sự của Cao Phong và Đinh Hiểu Lan.
Đinh Tương Long và Đinh Tương Ngọc thấy em mình hạnh phúc, tự nhiên cũng cảm thấy vui lây.
Nói chuyện phiếm mãi cho tới giữa ngọ, là đến giờ ăn trưa, mọi người bèn chuẩn bị đi về phía nhà ăn, Đường Trung Long khẽ đưa mắt ra dấu cho Cao Phong, có ý bảo hắn đi chậm thụt về phía sau.
Cao Phong hiểu ý, cố ý đi chậm bước lại.
Đợi ba anh em Đinh gia đi trước hơi khá xa, Đường Trung Long nói nhỏ: “Có chuyện khá gay go ta cần nói riêng cho ngươi biết, không biết có nên nói hay không nữa?”
Cao Phong có hơi bất ngờ: “Chuyện gì?”
Đường Trung Long dừng bước, mặt nghiêm túc nói: “Đinh Hiểu Lan trúng độc “Mỹ Nhân Lệ”, do độc căn vẫn còn trong cơ thể, cô ta sẽ chỉ sống được không quá ba tháng!”
Cao Phong đầu óc xay xẩm, run giọng hỏi: “Ngươi nói gì? nàng ?…..”
Đường Trung Long nói: “Lúc Đinh Hiểu Lan giải độc, độc khí đã công tâm, độc tính cỏ “Mỹ Nhân Lệ” có tánh âm hàn, người trúng độc đã qua nửa thời thần mới được cứu, lại cứu trị bằng kim châm nên căn bản không thể trừ hết gốc, ngay lúc đó phương pháp trừ độc duy nhất là phải dùng cỏ Bách Điệp Tử để giải độc.”
Cao Phong đổ mồ hôi lạnh khắp người, nói: “Bây giờ còn có cách nào không?”
Đường Trung Long nói: “Hiện giờ trên đời không có thuốc giải cứu và cũng không có phương pháp điều trị.”
Cao Phong ngây người ra, nói: “Nhà ngươi có lầm lẫn không, nàng đang đi phía trước, xem ra không có vẻ gì là trúng độc.”
Đường Trung Long nói: “Cỏ Mỹ Nhân Lệ độc tính rất kỳ lạ, người bị trúng độc và người thường không có gì khác biệt, chỉ có một ít dấu hiệu rất nhỏ mà thôi, và đến mùa thu lá vàng này, là lúc nàng bị đoạn trường.”
Cao Phong chết đứng tại chỗ, ngay một chữ cũng không thốt ra lời.
Đường Trung Long lại nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể lưu ý ở ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) của nàng có một điểm hồng rất nhỏ, đó là dấu hiệu báo độc tính vẫn còn trong cơ thể.”
Lòng Cao Phong sầu muộn, rất lâu mới nói: “Ta phải làm gì cho nàng bây giờ?” lúc này, hắn như người mất hồn.
Đường Trung Long nói: “Ngươi nghĩ xem có nên nói ra chân tướng, hay giữ kín việc này.”
Cao Phong nhăn nhó mặt: “Nếu như nói ra chân tướng, việc này sẽ khiến cho cả Đinh gia náo loạn, thiệp cưới đã sớm gửi đi, ngày sau sẽ là ngày đại hỷ …..”
Đường Trung Long nói: “Theo ta ngươi nên giữ kín chuyện này, việc ngươi có thể làm là ráng tạo cho nàng hạnh phúc, tuy nó có ngắn ngủi, còn đối với Đinh gia thì xem như ngươi đã chí tình.”
Ngay vào lúc này, Đinh Hiểu Lan từ xa gọi vọng lại: “Cao Phong, huynh và Đường ngũ có chuyện gì thì cơm xong rồi hãy nói.”
Cao Phong lên tiếng đáp lại.
Đường Trung Long nói: “Chúng ta trước tiên dùng cơm đã, việc này ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.”
Cao Phong gật đầu.
Hết chương 46
/150
|