Quần hào trong sảnh và đám người Đinh gia trước đó đã tranh luận không ngừng về bức thư khiến cho thần sắc Cao Phong biến đổi, lòng ai nấy đều ngổn ngang trăm mối hoài nghi, nay lại thấy hắn như điên cuồng chạy xồng xộc vào đại sảnh, miệng vẫn không ngớt tuyên bố không muốn thành thân, làm cho mọi người không thể không kinh ngạc, nhất là Chu Bằng và đám người Đinh gia lại càng không thể tưởng tượng nổi.
Chu Bằng được xem là chủ sự buổi lễ hôm nay, trước mặt đông đảo bằng hữu hào kiệt không tránh khỏi thất vọng, ông thở mạnh khiến râu tóc dựng lên, quát mắng: “Cao Phong, ngươi điên à?”
Cao Phong lúc này đã quyết tâm, hai tay vội cởi quần áo chú rể trên người, ném bỏ xuống đất, trầm giọng nói: “Ta xin lỗi phái Thái Sơn, xin lỗi tất cả các bậc tiền bối và các huynh đệ hào kiệt hôm nay đã tới đây, ta càng phải xin lỗi tới nghĩa mẫu và Hiểu Lan …..”
Anh em Đinh gia càng thêm tức giận, trong ánh mắt họ tựa hồ như phun ra lửa, chỉ nghe chát một tiếng, Đinh Tương Ngọc đã rút kiếm cầm tay, gầm thét lên: “Ngươi nói những lời này rốt cuộc là vì cái gì? bằng không ta sẽ giết ngươi!”
Cao Phong nói: “Đinh nhị, ngươi đừng bức bách ta, trong việc này có nhiều uẩn khúc ngươi không được rõ!”
Đinh Tương Ngọc bất chợt như nghĩ ra điều gì, Cao Phong tự nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn là vì phong thư của Hoa gia, lập tức gã không cần nghĩ ngợi thêm, chỉa mũi kiếm vào hai người Hoa gia quát: “Này, phong thư đó có ý nghĩa gì?”
Huynh muội Hoa gia tuy sinh ra trong danh môn thế gia, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua tình huống như thế, nhất thời thất sắc hoảng sợ, không kềm chế được tự động thối lui hai bước.
Ngay vào lúc đó, trong quần hào đi ra một hán tử áo xám, đưa thân che chở phía trước hai người Hoa gia, nhìn Đinh Tương Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám vô lễ chạm vào người của Thúy Trúc trang, sang năm vào ngày này chính là ngày giỗ của ngươi!”
Người đó tầm vóc trung bình, giọng nói thâm trầm nhưng sắc bén, sắc mặt trắng xanh trông dễ sợ, tựa như hơi nhăn nhíu lại, cặp mắt sâu hoẵm, tuổi tác khó phán đoán, và ngay vào lúc này các cao thủ tiền bối ở đó cũng đã nhận ra, y mang mặt nạ da người, hơn nữa lại chính là người áo xám mà trước đó đã trao đổi vài chiêu với Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm Bang, không biết y đã lặng lẽ đột nhập vào đại sảnh từ hồi nào?”
Con ngươi Đinh Tương Ngọc thu hẹp lại: “Các hạ là người nào? …..” Mũi kiếm gã đang chỉa phía trước, bỗng nhiên bị rung lên dạt sang một bên, thì ra sư phụ gã đã đi tới ngăn trở. Chu Bằng vì sốt ruột cho đệ tử thân yêu, lại biết người phía trước rất lợi hại, ông không muốn Đinh Tương Ngọc vì quá phẩn nộ mà mạo hiểm.
Người áo xám đó nói: “Chu Chưởng môn, các hạ và Hoa trang chủ có chỗ giao tình, hy vọng đừng để việc của tiểu bối làm ảnh hưởng tới đại cuộc, để đôi bên không thể nhìn mặt nhau.”
Chu Bằng nói: “Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ vẫn là anh hào đương thế, là rồng trong mọi người, hành sự quang minh lỗi lạc, vì sao các hạ không muốn cho người khác thấy mặt thật của mình?”
Người áo xám hừm thành tiếng, nói: “Mặt thật hay giả của con người không quan trọng, vấn đề trọng yếu là có được tự do, vui sướng hay có thể đạt thành tâm nguyện hay không, nếu như sống mà bị đau khổ, mệt mỏi thì dù cho có dùng mặt thật đi nữa, thì có gì là thú vị?”
Chu Bằng cười lạnh: “Các hạ khéo ăn nói, lời nói hàm chứa huyền cơ, không biết có dụng ý gì?”
Người áo xám đưa mắt nhìn Cao Phong, rồi quay lại Chu Bằng nói: “Không có dụng ý gì, chẳng qua là nghĩ dùm cho người khác thôi, nếu muốn tôn trọng tự do chọn lựa của người nào, thì đừng nên cưỡng ép hay gây khó khăn cho người ta, nếu không cũng chỉ là đồ tăng khổ não mà thôi.”
Đang nói đến đó, đột nhiên thấy có sáu bảy người tiến vào đại sảnh, hai người đi đầu chính là Đinh lão phu nhân và Đinh Hiểu Lan, nghĩ lại thì ra có một đệ tử nào của phái Thái Sơn đã đem tin tức vào báo cho họ.
Sắc mặt Đinh Hiểu Lan trắng xanh, vừa thấy tình hình trong sảnh và thần sắc của Cao Phong, lập tức nàng hiểu tất cả, cảm thấy thất vọng, tay chân như tê dại, đi đứng khó khăn, những giọt nước mắt tuôn không dứt: “Cao Phong, ngươi …..” giọng đã nghẹn ngào, không thể nói hết câu.
Chu Bằng được xem là chủ sự buổi lễ hôm nay, trước mặt đông đảo bằng hữu hào kiệt không tránh khỏi thất vọng, ông thở mạnh khiến râu tóc dựng lên, quát mắng: “Cao Phong, ngươi điên à?”
Cao Phong lúc này đã quyết tâm, hai tay vội cởi quần áo chú rể trên người, ném bỏ xuống đất, trầm giọng nói: “Ta xin lỗi phái Thái Sơn, xin lỗi tất cả các bậc tiền bối và các huynh đệ hào kiệt hôm nay đã tới đây, ta càng phải xin lỗi tới nghĩa mẫu và Hiểu Lan …..”
Anh em Đinh gia càng thêm tức giận, trong ánh mắt họ tựa hồ như phun ra lửa, chỉ nghe chát một tiếng, Đinh Tương Ngọc đã rút kiếm cầm tay, gầm thét lên: “Ngươi nói những lời này rốt cuộc là vì cái gì? bằng không ta sẽ giết ngươi!”
Cao Phong nói: “Đinh nhị, ngươi đừng bức bách ta, trong việc này có nhiều uẩn khúc ngươi không được rõ!”
Đinh Tương Ngọc bất chợt như nghĩ ra điều gì, Cao Phong tự nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn là vì phong thư của Hoa gia, lập tức gã không cần nghĩ ngợi thêm, chỉa mũi kiếm vào hai người Hoa gia quát: “Này, phong thư đó có ý nghĩa gì?”
Huynh muội Hoa gia tuy sinh ra trong danh môn thế gia, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua tình huống như thế, nhất thời thất sắc hoảng sợ, không kềm chế được tự động thối lui hai bước.
Ngay vào lúc đó, trong quần hào đi ra một hán tử áo xám, đưa thân che chở phía trước hai người Hoa gia, nhìn Đinh Tương Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám vô lễ chạm vào người của Thúy Trúc trang, sang năm vào ngày này chính là ngày giỗ của ngươi!”
Người đó tầm vóc trung bình, giọng nói thâm trầm nhưng sắc bén, sắc mặt trắng xanh trông dễ sợ, tựa như hơi nhăn nhíu lại, cặp mắt sâu hoẵm, tuổi tác khó phán đoán, và ngay vào lúc này các cao thủ tiền bối ở đó cũng đã nhận ra, y mang mặt nạ da người, hơn nữa lại chính là người áo xám mà trước đó đã trao đổi vài chiêu với Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm Bang, không biết y đã lặng lẽ đột nhập vào đại sảnh từ hồi nào?”
Con ngươi Đinh Tương Ngọc thu hẹp lại: “Các hạ là người nào? …..” Mũi kiếm gã đang chỉa phía trước, bỗng nhiên bị rung lên dạt sang một bên, thì ra sư phụ gã đã đi tới ngăn trở. Chu Bằng vì sốt ruột cho đệ tử thân yêu, lại biết người phía trước rất lợi hại, ông không muốn Đinh Tương Ngọc vì quá phẩn nộ mà mạo hiểm.
Người áo xám đó nói: “Chu Chưởng môn, các hạ và Hoa trang chủ có chỗ giao tình, hy vọng đừng để việc của tiểu bối làm ảnh hưởng tới đại cuộc, để đôi bên không thể nhìn mặt nhau.”
Chu Bằng nói: “Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ vẫn là anh hào đương thế, là rồng trong mọi người, hành sự quang minh lỗi lạc, vì sao các hạ không muốn cho người khác thấy mặt thật của mình?”
Người áo xám hừm thành tiếng, nói: “Mặt thật hay giả của con người không quan trọng, vấn đề trọng yếu là có được tự do, vui sướng hay có thể đạt thành tâm nguyện hay không, nếu như sống mà bị đau khổ, mệt mỏi thì dù cho có dùng mặt thật đi nữa, thì có gì là thú vị?”
Chu Bằng cười lạnh: “Các hạ khéo ăn nói, lời nói hàm chứa huyền cơ, không biết có dụng ý gì?”
Người áo xám đưa mắt nhìn Cao Phong, rồi quay lại Chu Bằng nói: “Không có dụng ý gì, chẳng qua là nghĩ dùm cho người khác thôi, nếu muốn tôn trọng tự do chọn lựa của người nào, thì đừng nên cưỡng ép hay gây khó khăn cho người ta, nếu không cũng chỉ là đồ tăng khổ não mà thôi.”
Đang nói đến đó, đột nhiên thấy có sáu bảy người tiến vào đại sảnh, hai người đi đầu chính là Đinh lão phu nhân và Đinh Hiểu Lan, nghĩ lại thì ra có một đệ tử nào của phái Thái Sơn đã đem tin tức vào báo cho họ.
Sắc mặt Đinh Hiểu Lan trắng xanh, vừa thấy tình hình trong sảnh và thần sắc của Cao Phong, lập tức nàng hiểu tất cả, cảm thấy thất vọng, tay chân như tê dại, đi đứng khó khăn, những giọt nước mắt tuôn không dứt: “Cao Phong, ngươi …..” giọng đã nghẹn ngào, không thể nói hết câu.
/150
|