Người vừa can thiệp dĩ nhiên là Cao Phong.
Lúc đó ở trên núi Võ Đang đang xảy ra biến cố, Cao Phong và sư phụ cùng xuống núi, Cổ Mộc đạo nhân có ước hẹn tỉ võ với Dương Bảo Thiên, vì sợ mang đồ đệ theo sẽ gặp nhiều phiền toái trong lúc giao đấu, nên Cổ Mộc đạo nhân đã để Cao Phong một mình trong thành chờ đợi mình.
Cao Phong nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi uống rượu trong một quán nhỏ cạnh bờ hồ, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, chạy ra xem thì thấy Kim Tuyết Hổ đang ăn hiếp một thiếu nữ, lập tức hắn không nghĩ ngợi nhiều, liền ra tay cứu viện.
Việc can thiệp của hắn làm cho Kim Tuyết Hổ bất ngờ vô cùng, cả bốn anh em họ Hổ còn lại trên thuyền cũng đồng loạt nhảy vào bờ.
Lão đại Kim Phi Hổ la hét: “Bà nội ngươi, mới mấy tuổi đầu mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân” vừa nói gã vừa rút thanh cương đao ra, ném cho Kim Tuyết Hổ nói: “Lão nhị, làm thịt tên tiểu anh hùng cứu mỹ nhân này đi.”
Cao Phong đã biết tên tuổi của Hoàng Sơn Kim Thị Ngũ Hổ, lại thấy năm người cùng tụ tập tại đó, lòng thầm nói: “Hỏng bét! Hỏng bét rồi! thảo nào văn nhân thường gọi người đẹp là hồng nhan tri kỷ, thì ra chữ ‘hồng’ còn có thâm ý khác, nó bao hàm luôn máu của tai họa.” bề ngoài hắn tỏ ra điềm nhiên như không, nói: “Hóa ra là Hoàng Sơn năm vị đương gia đều có mặt, thế cũng tốt, đừng nói ta ỷ thế là đệ tử của phái Võ Đang, có một chút bản lãnh là đã lo chuyện bao đồng nhé.”
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ vừa nghe hắn tự xưng là người của phái Võ Đang, thì không khỏi bối rối đưa mắt nhìn nhau.
Lão tam Kim Liên Hổ nói: “Sư phụ ngươi là ai? Vân Nhạn? hay là Thôi Mẫn Sinh?”
Cao Phong nói: “Đều không phải.”
Kim Liên Hổ nói: “Là Cổ Mộc hay là Dương Bảo Thiên?”
Cao Phong nói: “Gia sư chính là Cổ Mộc đạo trưởng.”
Hắn vừa nói vừa quay người nhìn Hoa Hương Lăng, thấy nàng thần sắc hoảng hốt, tóc tai rối bời, dáng người tiều tụy đáng thương, tức thì hào khí anh hùng hắn nổi lên, quyết định đọ sức với anh em Kim Thị Ngũ Hổ tới cùng.
Lão đại Kim Phi Hổ khẽ nói với Kim Liên Hổ: “Thử đấu với hắn vài chiêu, xem hắn dùng chiêu thức môn phái gì?”
Kim Tuyết Hổ đáp ứng, bước tới trước Cao Phong nói: “Nghe danh kiếm pháp Võ Đang tuyệt vời từ lâu, vị huynh đệ Võ Đang này có thể dạy bảo cho vài chiêu được không?”
Cao Phong nghe nói câu này, thì biết ngay đối phương muốn nghiệm chứng thân phận mình, hắn thầm nghĩ: “Chiêu bài của phái Võ Đang bất ngờ được đưa ra, té ra cũng có thể hù dọa người.” hắn nói: “Dạy bảo thì không dám, nhưng nếu cắt gọt mài giũa vài chiêu thì không trở ngại gì.”
Hai người lập tức đao kiếm giao nhau, bắt đầu trận đấu.
Đấu được hơn mười chiêu, Kim Phi Hổ ở bên ngoài đã xác định kiếm pháp mà Cao Phong sử dụng đúng là của phái Võ Đang, hơn nữa công lực dường như vượt hơn đệ đệ mình, lập tức cất tiếng kêu ngừng đấu.
Kim Phi Hổ đợi hai người thâu kiếm xong, liền nói với Cao Phong: “Quả nhiên là cao thủ của phái Võ Đang, các hạ làm hỏng việc của anh em ta, rốt cuộc có ý gì? chúng ta phải dứt khoát làm cho ra lẽ?”
Cao Phong lại đưa mắt nhìn Hoa Hương Lăng, rồi quay người đối diện với anh em Kim Thị Ngũ Hổ nói: “Vị cô nương này dung mạo tuyệt sắc, nhân gian hiếm thấy, chúng ta thân làm nam tử, ai nhìn qua cũng đều yêu thích, chỉ là anh hùng gặp mỹ nhân phải là đường đường chính chính, và phải được người đó cam tâm tình nguyện, nếu dùng võ lực để cưỡng bức thì còn gì là thú vị?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đừng ỷ là danh môn chính phái lại đây nói những lời đạo lý vô tích sự nữa, nếu ngươi thích vị cô nương này mà muốn ra mặt thì hai ta sẽ quyết đấu sinh tử một phen có được không?” Đứng trước mặt mỹ nhân, vị anh hùng này dĩ nhiên linh hồn đã thoát xác, tất cả mọi chuyện đều xem thường.
Cao Phong lòng ngấm ngầm than khổ: “Tên ác Hổ này muốn đùa giỡn sinh mệnh với ta, có thể hơi bất lợi, xem ra hôm nay ta phải học làm Võ Tòng đả hổ rồi, chỉ có khác là Võ Tòng này phải đánh với bầy hổ đã từng nổi danh trong thiên hạ, ta sợ rằng chắc phải vùi thây trong bầy hổ quá.” Hắn liền nói: “Lời ngươi sao dễ nghe quá, nếu quả thật ta giết được ngươi, thì bốn vị huynh đệ ngươi chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn, không phải là cùng lúc xông lên, đem ta ra loạn đao phân thây ư, mặc dầu chỗ dựa sau lưng ta rất mạnh, nhưng bây giờ ta chỉ có một mình, điều này đối với ta hình như không được công bình cho lắm.” Lời nói còn có thâm ý khác, đôi bên bất luận bên nào bị tổn thương, thì ngày kia tất nhiên sẽ đưa tới thù sâu oán nặng.
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, nếu chẳng may bị kết oán với phái Võ Đang, thì thật là tai họa vô cùng.
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đã nói thế, giả sử Hoàng Sơn Ngũ Hổ chúng ta ỷ đông hiếp yếu, thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa, thực ra đây cũng chỉ là chuyện giữa ta và ngươi, và ta không biết ngươi có đủ cam đảm, tự mình đem sinh mạng của mình ra đánh cược không?”
Cao Phong nói: “Ngươi nói vậy có ý gì?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ý của ta là chúng ta chỉ vì cô nương này mà giao đấu, sống chết có số mạng, người ngoài không được chen vào.”
Cao Phong nói: “Nếu như có người ngoài giúp đỡ hoặc sau này báo thù thì tính sao?”
Kim Tuyết Hổ lớn tiếng chửi rủa: “Thì con bà mẹ nó mười tám đời tổ tông đều đẻ trứng rùa chứ sao!”. Nhìn người xem đang đứng vây quanh, rồi nhìn Hoa Hương Lăng, gã nói tiếp: “Hôm nay trước mặt mọi người chung quanh, kể cả vị cô nương này sẽ làm chứng, nếu như bên nào làm trái lời giao ước, thì sẽ lãnh đủ lời chửi của tôi vừa rồi.”
Lúc đó ở trên núi Võ Đang đang xảy ra biến cố, Cao Phong và sư phụ cùng xuống núi, Cổ Mộc đạo nhân có ước hẹn tỉ võ với Dương Bảo Thiên, vì sợ mang đồ đệ theo sẽ gặp nhiều phiền toái trong lúc giao đấu, nên Cổ Mộc đạo nhân đã để Cao Phong một mình trong thành chờ đợi mình.
Cao Phong nhàn rỗi không có việc gì làm, đang ngồi uống rượu trong một quán nhỏ cạnh bờ hồ, chợt nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, chạy ra xem thì thấy Kim Tuyết Hổ đang ăn hiếp một thiếu nữ, lập tức hắn không nghĩ ngợi nhiều, liền ra tay cứu viện.
Việc can thiệp của hắn làm cho Kim Tuyết Hổ bất ngờ vô cùng, cả bốn anh em họ Hổ còn lại trên thuyền cũng đồng loạt nhảy vào bờ.
Lão đại Kim Phi Hổ la hét: “Bà nội ngươi, mới mấy tuổi đầu mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân” vừa nói gã vừa rút thanh cương đao ra, ném cho Kim Tuyết Hổ nói: “Lão nhị, làm thịt tên tiểu anh hùng cứu mỹ nhân này đi.”
Cao Phong đã biết tên tuổi của Hoàng Sơn Kim Thị Ngũ Hổ, lại thấy năm người cùng tụ tập tại đó, lòng thầm nói: “Hỏng bét! Hỏng bét rồi! thảo nào văn nhân thường gọi người đẹp là hồng nhan tri kỷ, thì ra chữ ‘hồng’ còn có thâm ý khác, nó bao hàm luôn máu của tai họa.” bề ngoài hắn tỏ ra điềm nhiên như không, nói: “Hóa ra là Hoàng Sơn năm vị đương gia đều có mặt, thế cũng tốt, đừng nói ta ỷ thế là đệ tử của phái Võ Đang, có một chút bản lãnh là đã lo chuyện bao đồng nhé.”
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ vừa nghe hắn tự xưng là người của phái Võ Đang, thì không khỏi bối rối đưa mắt nhìn nhau.
Lão tam Kim Liên Hổ nói: “Sư phụ ngươi là ai? Vân Nhạn? hay là Thôi Mẫn Sinh?”
Cao Phong nói: “Đều không phải.”
Kim Liên Hổ nói: “Là Cổ Mộc hay là Dương Bảo Thiên?”
Cao Phong nói: “Gia sư chính là Cổ Mộc đạo trưởng.”
Hắn vừa nói vừa quay người nhìn Hoa Hương Lăng, thấy nàng thần sắc hoảng hốt, tóc tai rối bời, dáng người tiều tụy đáng thương, tức thì hào khí anh hùng hắn nổi lên, quyết định đọ sức với anh em Kim Thị Ngũ Hổ tới cùng.
Lão đại Kim Phi Hổ khẽ nói với Kim Liên Hổ: “Thử đấu với hắn vài chiêu, xem hắn dùng chiêu thức môn phái gì?”
Kim Tuyết Hổ đáp ứng, bước tới trước Cao Phong nói: “Nghe danh kiếm pháp Võ Đang tuyệt vời từ lâu, vị huynh đệ Võ Đang này có thể dạy bảo cho vài chiêu được không?”
Cao Phong nghe nói câu này, thì biết ngay đối phương muốn nghiệm chứng thân phận mình, hắn thầm nghĩ: “Chiêu bài của phái Võ Đang bất ngờ được đưa ra, té ra cũng có thể hù dọa người.” hắn nói: “Dạy bảo thì không dám, nhưng nếu cắt gọt mài giũa vài chiêu thì không trở ngại gì.”
Hai người lập tức đao kiếm giao nhau, bắt đầu trận đấu.
Đấu được hơn mười chiêu, Kim Phi Hổ ở bên ngoài đã xác định kiếm pháp mà Cao Phong sử dụng đúng là của phái Võ Đang, hơn nữa công lực dường như vượt hơn đệ đệ mình, lập tức cất tiếng kêu ngừng đấu.
Kim Phi Hổ đợi hai người thâu kiếm xong, liền nói với Cao Phong: “Quả nhiên là cao thủ của phái Võ Đang, các hạ làm hỏng việc của anh em ta, rốt cuộc có ý gì? chúng ta phải dứt khoát làm cho ra lẽ?”
Cao Phong lại đưa mắt nhìn Hoa Hương Lăng, rồi quay người đối diện với anh em Kim Thị Ngũ Hổ nói: “Vị cô nương này dung mạo tuyệt sắc, nhân gian hiếm thấy, chúng ta thân làm nam tử, ai nhìn qua cũng đều yêu thích, chỉ là anh hùng gặp mỹ nhân phải là đường đường chính chính, và phải được người đó cam tâm tình nguyện, nếu dùng võ lực để cưỡng bức thì còn gì là thú vị?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đừng ỷ là danh môn chính phái lại đây nói những lời đạo lý vô tích sự nữa, nếu ngươi thích vị cô nương này mà muốn ra mặt thì hai ta sẽ quyết đấu sinh tử một phen có được không?” Đứng trước mặt mỹ nhân, vị anh hùng này dĩ nhiên linh hồn đã thoát xác, tất cả mọi chuyện đều xem thường.
Cao Phong lòng ngấm ngầm than khổ: “Tên ác Hổ này muốn đùa giỡn sinh mệnh với ta, có thể hơi bất lợi, xem ra hôm nay ta phải học làm Võ Tòng đả hổ rồi, chỉ có khác là Võ Tòng này phải đánh với bầy hổ đã từng nổi danh trong thiên hạ, ta sợ rằng chắc phải vùi thây trong bầy hổ quá.” Hắn liền nói: “Lời ngươi sao dễ nghe quá, nếu quả thật ta giết được ngươi, thì bốn vị huynh đệ ngươi chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn, không phải là cùng lúc xông lên, đem ta ra loạn đao phân thây ư, mặc dầu chỗ dựa sau lưng ta rất mạnh, nhưng bây giờ ta chỉ có một mình, điều này đối với ta hình như không được công bình cho lắm.” Lời nói còn có thâm ý khác, đôi bên bất luận bên nào bị tổn thương, thì ngày kia tất nhiên sẽ đưa tới thù sâu oán nặng.
Anh em Kim Thị Ngũ Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, nếu chẳng may bị kết oán với phái Võ Đang, thì thật là tai họa vô cùng.
Kim Tuyết Hổ nói: “Ngươi đã nói thế, giả sử Hoàng Sơn Ngũ Hổ chúng ta ỷ đông hiếp yếu, thì còn gì là anh hùng hảo hán nữa, thực ra đây cũng chỉ là chuyện giữa ta và ngươi, và ta không biết ngươi có đủ cam đảm, tự mình đem sinh mạng của mình ra đánh cược không?”
Cao Phong nói: “Ngươi nói vậy có ý gì?”
Kim Tuyết Hổ nói: “Ý của ta là chúng ta chỉ vì cô nương này mà giao đấu, sống chết có số mạng, người ngoài không được chen vào.”
Cao Phong nói: “Nếu như có người ngoài giúp đỡ hoặc sau này báo thù thì tính sao?”
Kim Tuyết Hổ lớn tiếng chửi rủa: “Thì con bà mẹ nó mười tám đời tổ tông đều đẻ trứng rùa chứ sao!”. Nhìn người xem đang đứng vây quanh, rồi nhìn Hoa Hương Lăng, gã nói tiếp: “Hôm nay trước mặt mọi người chung quanh, kể cả vị cô nương này sẽ làm chứng, nếu như bên nào làm trái lời giao ước, thì sẽ lãnh đủ lời chửi của tôi vừa rồi.”
/150
|