Rạng sáng ngày hôm sau Lâm Thanh Uyển tỉnh dậy thấy bên cạnh mình không có người. Đang định đi nói Dương Thiết Trụ thế nào thì hắn từ bên ngoài chạy vào, vui sướng tươi cười ra mặt.
“Nàng tỉnh rồi à? Nàng xem ta vẽ ra này.”
Nam nhân hưng phấn cao hứng như thế, Lâm Thanh Uyển không nỡ hắt nước lạnh, thầm oán hắn vì sao một đêm không chịu ngủ chứ.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái mới quay đầu nhìn đồ án.
So với cái tối qua xiêu xiêu vẹo vẹo thì cái này chỉnh tề hơn nhiều. Có thể nhìn ra bên ngoài là hình hộp vuông bên trong là hình hộp nhỏ, bên cạnh còn có chỗ tháo nước đi. Chữ của nam nhân mình không tốt, Lâm Thanh Uyển biết, chung quy Dương Thiết Trụ mới học được bao lâu chứ. Nhưng vẫn nhìn ra trên đó viết khung phía ngoài làm cao rộng bao nhiêu, khung bên trong muốn làm rộng cao bao nhiêu, khung bên ngoài thấp hơn khung bên trong một ít.
“Nàng thấy có được không? Bên trong là một cái hộp gỗ, có thể chứa nước, bên ngoài là một hộp gỗ lớn tử dùng để cho sương vào. Sau đó ánh chừng thước tấc rồi bảo Thôi thợ mộc làm, lúc mà băng trong hộp gỗ được kết lại thì đổ ra vào rương gỗ, vừa bớt việc lại tiện. Đương nhiên cái hộp gỗ này phải không được rò nước mới được.”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, cũng giống với cái mà nàng nghĩ tới.
Giỏi nha, nam nhân nàng không tồi đâu, nam nhân cổ đại chưa từng được học hành hun đúc đủ kiểu như ở thế kỷ 21, có thể nghĩ ra được như vậy là giỏi lắm. Không thấy mặt trên còn có ghi thước tấc sao, hơn nữa thoạt nhìn thước thoạt nhìn rất hợp lý đấy sao?
“Tướng công, chàng thật lợi hại, sao chàng nghĩ ra được?” Đôi mắt sùng bái và khẩu khí kinh ngạc, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của Dương Thiết Trụ thuộc.
Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, lại thấy động tác này hạ thấp khí của hắn nên vội vàng cho tay xuống vỗ ngực.
“Tướng công của nàng luôn luôn rất thông minh !”
Lâm Thanh Uyển gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Dương Thiết Trụ hiến bảo vật xong, điểm tâm không thèm ăn chạy ngay đi tìm Thôi thợ mộc.
Lâm Thanh Uyển ý nghĩ phỏng chừng mấy ngày nay Thôi thợ mộc bị nam nhân nàng phiền chết.
Thôi thợ mộc làm sao mà phiền chết được chứ?
Đó là kiếm tiền có được không! Trong khoảng thời gian này nhận được nhiều việc của nhà Dương Thiết Trụ như vậy, Thôi thợ mộc kiếm được tiền tới mức là thấy răng không thấy mắt rồi.
Không phải là đổi cái chậu hình tròn thành cái hình vuông thôi sao, sau đó làm nó không lọt nước là được chứ gì? !
Không sao! Ông bao tất.
Thôi thợ mộc vỗ ngực một cái tiễn bước Dương Thiết Trụ sau đó bắt đầu cùng nhi tử làm việc.
********
Vấn đề bảo đảm chất lượng đồ sấy tiên rốt cuộc cũng được giải quyết, Dương Thiết Trụ làm băng có suy xét rồi, đám sương Hạ Đại thành mua kia sương có thể dùng được hết mùa hè này.
Đương nhiên nếu như không đủ thì có thể đi tìm. Cùng lắm chỉ là tìm hơi khó mà thôi, tốn công nhưng vẫn làm được.
Dương Thiết Trụ nhớ lời vợ nói, đến mùa đông sẽ đào hầm băng, vào đông sẽ tích trữ băng, đến mùa hè không phải phát sầu về việc giữ tươi đồ sấy tiên nữa.
Có băng giữ tươi đồ sấy tiên nên mọi việc lại nhẹ nhàng hơn. Lâm Thanh Uyển lấy thùng Thôi thợ mộc làm được ra dùng, đặt đồ sấy tiên trên mặt băng, mặt trên cách tầng giấy dầu, sau đó dùng chăn giữ ấm đậy nắp thùng lại, đồ sấy tiên có thể được hai ba ngày mà không sợ hỏng.
Đương nhiên cần phải nhớ thay băng nữa.
Mấy người Dương Thiết Trụ đi đưa hàng nhẹ nhàng hơn, không cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui mà vẫn sợ hỏng đồ nữa. Mấy ngày nay mọi người đều thích ý, ít nhất không thấy như bị lửa cháy tới mông nữa.
Phân xưởng đồ sấy tiên cũng được chuyển từ hậu viện nhà Dương thị sang hậu viện nhà Dương Thiết Trụ.
Dương Thiết Trụ khi chế băng và các thùng giữ nhiệt đều đặt trong phân xưởng, lấy sang nhà Dương thị quá phiền toái. Hơn nữa trong sân xưởng còn có một cái lều để xe la, lúc đồ sấy tiên được chưng xong có thể chất luôn lên xe trở đi.
Đúng vậy, đồ sấy tiên của mấy người Lâm Thanh Uyển đã chuyển từ tửu lâu tự chưng sang bọn họ chưng xong mới đưa hàng, vừa tiện cho tửu lâu, thứ hai dễ dàng giữ tươi, thứ ba chính hấp chín xong sẽ nặng hơn chưa hấp. Càng miễn bàn tới việc vừa làm xong lại phơi mấy ngày.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thanh Uyển bóp cổ tay không thôi. Sao khi đó nàng không nghĩ tới chứ, lạp xưởng làm xong sao không chưng lên rồi hãy bán chứ, còn đi sấy khô làm mất nhiều thời gian như vậy?
Nhưng mà Lâm Thanh Uyển cũng không quá mức trách cứ mình, chung quy là nàng lâm vào tư duy theo quán tính mà thôi.
Trước đây làm chỉ là nghĩ để nhà mình ăn thì đấy chỉ là món ăn vào tháng Chạp. Đến khi bán được tiền lại chuyển hóa từ đồ ăn thành hàng hóa, vì sao phải xem mùa chứ? Chỉ cần là có thể ăn, hương vị tốt là có thể mang ra bán được!
Vì thế Lâm Thanh Uyển lại ‘Phát minh’ món khác trên con heo.
Nàng dặn dò Dương Thiết Trụ bảo đồ tể khi đưa hàng thịt heo cho bọn họ, lần sau đưa hàng thì mang tới cả ruột già, đầu lưỡi, cái đuôi, thịt má, tai lợn, có bao nhiêu phụ phẩm lấy bấy nhiêu. Đương nhiên cũng không có quá nhiều nhiều vì một con heo mổ những thứ đó không có nhiều.
Dương Thiết Trụ không biết vợ mình lấy những thứ này làm gì, nhưng vợ đã dặn thì hắn cứ lấy về là được. Dù sao mấy thứ này không mắc, bình thường người bán heo thường đưa hết cho đồ tể.
Đồ tể đưa thịt heo thấy bọn họ muốn lấy mấy thứ đó thì hào phóng đưa cho bọn họ hết những thứ đó lại đây ngay cả tiền cũng không lấy. Đây chính là khách hàng lớn của nhà bọn họ, bởi vì thường xuyên đưa thịt heo cho nhà này, hơn nửa năm này bọn họ buôn bán lời không ít bạc, còn để ý chút ít lợi ích nhỏ ấy làm gì? !
Lâm Thanh Uyển cầm lấy những thứ Dương Thiết Trụ xách về, lại nghe thấy đồ tể hào phóng như vậy thì không khỏi cười nheo mắt lại.
Chỉ huy Dương Thiết Trụ đi rửa sạch nhổ lông mấy thứ đó, Lâm Thanh Uyển đặt hết vào trong nồi kho đặc chế.
Nồi kho này là nàng từ làm từu trước rồi, là ý tưởng có từ khi luộc đậu phộng. Sau đó những lúc không có việc gì làm thì ở nhà thử xem, chậm rãi cũng thử được ra. Đương nhiên không thể hoàn mỹ như cái nồi kho ở hiện đại được, nhưng có thể ứng phó được với thời đại này không phải sao?
Bây giờ đối với việc kiếm tiền Lâm Thanh Uyển ôm thái độ rất nhiệt tình tích cực. Dù sao thì cũng chỉ là thứ đồ tể đại thúc không cần? Sẽ không tính là lãng phí.
Kho một buổi chiều, buổi tối trước khi ăn cơm Lâm Thanh Uyển dùng đũa gắp ra một khối, dùng dao cắt ra một miếng nhỏ nếm thử.
Nếm xong mặt nhăn lên.
Ai, loại đồ ăn nàng làm này không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp nấu rồi.
Nhưng không khó ăn, chỉ là hương vị chưa đủ.
Không được thì lại nghĩ cách, đây là thái độ Lâm Thanh Uyển khi chưa làm được việc.
Nàng nghĩ, bảo Dương Thiết Trụ đi lấy ít rau thơm lại, lại dùng chiếc đũa gắp một ít tai heo ra.
Đặt trên thớt cho nó nguội bớt đi, nàng dùng dao thái thật mỏng từng miếng.
Bây giờ bụng nàng đã được hơn tám tháng, sắp sang tháng thứ chín, cúi người thái rau thật mệt người. Chỉ thái một cái tai heo mà nàng mệt đổ mồ hôi. Nhưng vì kiếm tiền hoặc là vì mình ăn, rất cả đều xứng đáng.
Lâm Thanh Uyển sẽ không nói vì để ăn đâu, nàng có thể nói nàng muốn ăn lỗ tai heo này rất lâu rồi không? Nhưng nơi này có bán món này đâu? ! Lật bàn!
Thái lát mỏng tai heo xong, Dương Thiết Trụ cũng đã lấy tới nguyên liệu. Lâm Thanh Uyển thái rau thơm thành nhỏ vụn, lấy ra một chiếc chậu nhỏ, bỏ tai heo đã thái mỏng vào, thêm rau thơm đã thái vào, sau đó cho muối, dấm, tương du, còn có nước tỏi hay dùng làm mì lạnh, quan trọng nhất chính là bảo bối sa tế của nàng.
Cái này đúng là bảo bối của nàng, Lâm Thanh Uyển không cho ai động vào nó, Dương Thiết Trụ thấy vợ mình thích nó như vậy, năm nay phơi rất nhiều ớt khô, sau đó nghiền nát giúp nàng để làm sa tế.
Còn có hoa tiêu và hồ tiêu, trước đây Lâm Thanh Uyển rất thích khi nấu ăn thì cho một ít, cho nên dùng lượng không nhiều, bình thường là mình tự phơi được một ít. Từ khi có được cối xay, nàng có thể nghiền nát hồ tiêu ra dùng. Khi nấu ăn lại cho một ít, mọi người đều nói tay nghề Lâm Thanh Uyển làm đồ ăn ngon hơn người khác làm. Bọn họ đâu biết là, kỳ thật Lâm Thanh Uyển cho rất nhiều loại gia vị mà nơi này không có.
Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ lấy gia vị ra giúp nàng, Dương Thiết Trụ biết đó là cái gì. Đó chính là bảo bối của vợ, mấy lọ bột để cạnh sa tế, ngửi lên sặc cổ họng. Hiện tại Lâm Thanh Uyển dùng hồ tiêu, hoa tiêu là Dương Thiết Trụ phơi khô, hoa tiêu không cần nghiền nát, hồ tiêu cần nghiền nát. Khi đó Dương Thiết Trụ không biết thứ này lợi hại thế nào nên không phòng bị, mấy lần bị sặc.
Mọi thứ được lấy ra xong, dùng đũa quấy lên cho gia vị ngấm đều.
Trộn xong, Lâm Thanh Uyển thuận tay gắp lên một miếng nếm.
Ừ! Nàng say mê đầy mặt, chính là cái vị này! Tuy tay nghề kho đồ ăn không được nhưng trộn gia vị thì không tệ nha.
Nàng lại gắp một miếng đút vào miệng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ nếm cảm thấy hương vị rất đặc biệt.
Nói như thế nào đây, chua chua cay cay, rất kích thích. Cũng rất thơm, tỏi và rau thơm làm tai heo có mùi vị mới.
“Được rồi, chàng đổ trong chậu này ra đĩa đi, chờ một chút lúc ăn cơm tối thì lấy ra ăn.”
Làm xong Lâm Thanh Uyển phủi tay mặc kệ, ai bảo bây giờ nàng là dựng phụ đây? Dựng phụ là lớn nhất.
Nói xong lại chỉ huy Dương Thiết Trụ vớt từ trong nồi một khối má heo, một lưỡi heo và một bộ ruột heo. Chỉ huy hắn thái mỏng đầu lười heo. Ruột già thái sợi, nhưng không cần thái quá nhỏ. Trước đây Dương Thiết Trụ thường xuyên ở trên núi dùng đao xử lý con mồi, kỹ thuật cắt thái chưa phải là tốt nhưng cũng không tệ chút nào.
Thái xong mấy thứ, Lâm Thanh Uyển lại chỉ huy hắn băm tỏi và rau thơm, vừa bảo hắn làm vừa lẩm bẩm nếu có dầu hoa tiêu thì tốt quá, đáng tiếc thời gian rất vội vàng đành để ngày mai làm. Dầu hoa tiêu là một thứ để trộn rau rất ngon, lúc ăn có vị chua chua cay cay.
Lâm Thanh Uyển dùng miệng chỉ huy Dương Thiết Trụ trộn đám đồ ăn đó, còn taythì cầm chiếc đũa gắp nếm thử, cảm thấy mỹ vị rồi mới yên lòng.
Lâm Thanh Uyển vỗ tay nhấc bụng ra khỏi phòng bếp. Lại giao phó Dương Thiết Trụ lúc ăn cơm tối thì gọi mấy người nhà Hạ Đại Thành lại ăn cùng. Dương Thiết Trụ tưởng vợ muốn chia sẻ đồ ăn mới chứ không có ý nghĩ gì khác.
“Nàng tỉnh rồi à? Nàng xem ta vẽ ra này.”
Nam nhân hưng phấn cao hứng như thế, Lâm Thanh Uyển không nỡ hắt nước lạnh, thầm oán hắn vì sao một đêm không chịu ngủ chứ.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái mới quay đầu nhìn đồ án.
So với cái tối qua xiêu xiêu vẹo vẹo thì cái này chỉnh tề hơn nhiều. Có thể nhìn ra bên ngoài là hình hộp vuông bên trong là hình hộp nhỏ, bên cạnh còn có chỗ tháo nước đi. Chữ của nam nhân mình không tốt, Lâm Thanh Uyển biết, chung quy Dương Thiết Trụ mới học được bao lâu chứ. Nhưng vẫn nhìn ra trên đó viết khung phía ngoài làm cao rộng bao nhiêu, khung bên trong muốn làm rộng cao bao nhiêu, khung bên ngoài thấp hơn khung bên trong một ít.
“Nàng thấy có được không? Bên trong là một cái hộp gỗ, có thể chứa nước, bên ngoài là một hộp gỗ lớn tử dùng để cho sương vào. Sau đó ánh chừng thước tấc rồi bảo Thôi thợ mộc làm, lúc mà băng trong hộp gỗ được kết lại thì đổ ra vào rương gỗ, vừa bớt việc lại tiện. Đương nhiên cái hộp gỗ này phải không được rò nước mới được.”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, cũng giống với cái mà nàng nghĩ tới.
Giỏi nha, nam nhân nàng không tồi đâu, nam nhân cổ đại chưa từng được học hành hun đúc đủ kiểu như ở thế kỷ 21, có thể nghĩ ra được như vậy là giỏi lắm. Không thấy mặt trên còn có ghi thước tấc sao, hơn nữa thoạt nhìn thước thoạt nhìn rất hợp lý đấy sao?
“Tướng công, chàng thật lợi hại, sao chàng nghĩ ra được?” Đôi mắt sùng bái và khẩu khí kinh ngạc, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của Dương Thiết Trụ thuộc.
Chỉ thấy hắn gãi gãi đầu, lại thấy động tác này hạ thấp khí của hắn nên vội vàng cho tay xuống vỗ ngực.
“Tướng công của nàng luôn luôn rất thông minh !”
Lâm Thanh Uyển gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Dương Thiết Trụ hiến bảo vật xong, điểm tâm không thèm ăn chạy ngay đi tìm Thôi thợ mộc.
Lâm Thanh Uyển ý nghĩ phỏng chừng mấy ngày nay Thôi thợ mộc bị nam nhân nàng phiền chết.
Thôi thợ mộc làm sao mà phiền chết được chứ?
Đó là kiếm tiền có được không! Trong khoảng thời gian này nhận được nhiều việc của nhà Dương Thiết Trụ như vậy, Thôi thợ mộc kiếm được tiền tới mức là thấy răng không thấy mắt rồi.
Không phải là đổi cái chậu hình tròn thành cái hình vuông thôi sao, sau đó làm nó không lọt nước là được chứ gì? !
Không sao! Ông bao tất.
Thôi thợ mộc vỗ ngực một cái tiễn bước Dương Thiết Trụ sau đó bắt đầu cùng nhi tử làm việc.
********
Vấn đề bảo đảm chất lượng đồ sấy tiên rốt cuộc cũng được giải quyết, Dương Thiết Trụ làm băng có suy xét rồi, đám sương Hạ Đại thành mua kia sương có thể dùng được hết mùa hè này.
Đương nhiên nếu như không đủ thì có thể đi tìm. Cùng lắm chỉ là tìm hơi khó mà thôi, tốn công nhưng vẫn làm được.
Dương Thiết Trụ nhớ lời vợ nói, đến mùa đông sẽ đào hầm băng, vào đông sẽ tích trữ băng, đến mùa hè không phải phát sầu về việc giữ tươi đồ sấy tiên nữa.
Có băng giữ tươi đồ sấy tiên nên mọi việc lại nhẹ nhàng hơn. Lâm Thanh Uyển lấy thùng Thôi thợ mộc làm được ra dùng, đặt đồ sấy tiên trên mặt băng, mặt trên cách tầng giấy dầu, sau đó dùng chăn giữ ấm đậy nắp thùng lại, đồ sấy tiên có thể được hai ba ngày mà không sợ hỏng.
Đương nhiên cần phải nhớ thay băng nữa.
Mấy người Dương Thiết Trụ đi đưa hàng nhẹ nhàng hơn, không cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui mà vẫn sợ hỏng đồ nữa. Mấy ngày nay mọi người đều thích ý, ít nhất không thấy như bị lửa cháy tới mông nữa.
Phân xưởng đồ sấy tiên cũng được chuyển từ hậu viện nhà Dương thị sang hậu viện nhà Dương Thiết Trụ.
Dương Thiết Trụ khi chế băng và các thùng giữ nhiệt đều đặt trong phân xưởng, lấy sang nhà Dương thị quá phiền toái. Hơn nữa trong sân xưởng còn có một cái lều để xe la, lúc đồ sấy tiên được chưng xong có thể chất luôn lên xe trở đi.
Đúng vậy, đồ sấy tiên của mấy người Lâm Thanh Uyển đã chuyển từ tửu lâu tự chưng sang bọn họ chưng xong mới đưa hàng, vừa tiện cho tửu lâu, thứ hai dễ dàng giữ tươi, thứ ba chính hấp chín xong sẽ nặng hơn chưa hấp. Càng miễn bàn tới việc vừa làm xong lại phơi mấy ngày.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thanh Uyển bóp cổ tay không thôi. Sao khi đó nàng không nghĩ tới chứ, lạp xưởng làm xong sao không chưng lên rồi hãy bán chứ, còn đi sấy khô làm mất nhiều thời gian như vậy?
Nhưng mà Lâm Thanh Uyển cũng không quá mức trách cứ mình, chung quy là nàng lâm vào tư duy theo quán tính mà thôi.
Trước đây làm chỉ là nghĩ để nhà mình ăn thì đấy chỉ là món ăn vào tháng Chạp. Đến khi bán được tiền lại chuyển hóa từ đồ ăn thành hàng hóa, vì sao phải xem mùa chứ? Chỉ cần là có thể ăn, hương vị tốt là có thể mang ra bán được!
Vì thế Lâm Thanh Uyển lại ‘Phát minh’ món khác trên con heo.
Nàng dặn dò Dương Thiết Trụ bảo đồ tể khi đưa hàng thịt heo cho bọn họ, lần sau đưa hàng thì mang tới cả ruột già, đầu lưỡi, cái đuôi, thịt má, tai lợn, có bao nhiêu phụ phẩm lấy bấy nhiêu. Đương nhiên cũng không có quá nhiều nhiều vì một con heo mổ những thứ đó không có nhiều.
Dương Thiết Trụ không biết vợ mình lấy những thứ này làm gì, nhưng vợ đã dặn thì hắn cứ lấy về là được. Dù sao mấy thứ này không mắc, bình thường người bán heo thường đưa hết cho đồ tể.
Đồ tể đưa thịt heo thấy bọn họ muốn lấy mấy thứ đó thì hào phóng đưa cho bọn họ hết những thứ đó lại đây ngay cả tiền cũng không lấy. Đây chính là khách hàng lớn của nhà bọn họ, bởi vì thường xuyên đưa thịt heo cho nhà này, hơn nửa năm này bọn họ buôn bán lời không ít bạc, còn để ý chút ít lợi ích nhỏ ấy làm gì? !
Lâm Thanh Uyển cầm lấy những thứ Dương Thiết Trụ xách về, lại nghe thấy đồ tể hào phóng như vậy thì không khỏi cười nheo mắt lại.
Chỉ huy Dương Thiết Trụ đi rửa sạch nhổ lông mấy thứ đó, Lâm Thanh Uyển đặt hết vào trong nồi kho đặc chế.
Nồi kho này là nàng từ làm từu trước rồi, là ý tưởng có từ khi luộc đậu phộng. Sau đó những lúc không có việc gì làm thì ở nhà thử xem, chậm rãi cũng thử được ra. Đương nhiên không thể hoàn mỹ như cái nồi kho ở hiện đại được, nhưng có thể ứng phó được với thời đại này không phải sao?
Bây giờ đối với việc kiếm tiền Lâm Thanh Uyển ôm thái độ rất nhiệt tình tích cực. Dù sao thì cũng chỉ là thứ đồ tể đại thúc không cần? Sẽ không tính là lãng phí.
Kho một buổi chiều, buổi tối trước khi ăn cơm Lâm Thanh Uyển dùng đũa gắp ra một khối, dùng dao cắt ra một miếng nhỏ nếm thử.
Nếm xong mặt nhăn lên.
Ai, loại đồ ăn nàng làm này không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp nấu rồi.
Nhưng không khó ăn, chỉ là hương vị chưa đủ.
Không được thì lại nghĩ cách, đây là thái độ Lâm Thanh Uyển khi chưa làm được việc.
Nàng nghĩ, bảo Dương Thiết Trụ đi lấy ít rau thơm lại, lại dùng chiếc đũa gắp một ít tai heo ra.
Đặt trên thớt cho nó nguội bớt đi, nàng dùng dao thái thật mỏng từng miếng.
Bây giờ bụng nàng đã được hơn tám tháng, sắp sang tháng thứ chín, cúi người thái rau thật mệt người. Chỉ thái một cái tai heo mà nàng mệt đổ mồ hôi. Nhưng vì kiếm tiền hoặc là vì mình ăn, rất cả đều xứng đáng.
Lâm Thanh Uyển sẽ không nói vì để ăn đâu, nàng có thể nói nàng muốn ăn lỗ tai heo này rất lâu rồi không? Nhưng nơi này có bán món này đâu? ! Lật bàn!
Thái lát mỏng tai heo xong, Dương Thiết Trụ cũng đã lấy tới nguyên liệu. Lâm Thanh Uyển thái rau thơm thành nhỏ vụn, lấy ra một chiếc chậu nhỏ, bỏ tai heo đã thái mỏng vào, thêm rau thơm đã thái vào, sau đó cho muối, dấm, tương du, còn có nước tỏi hay dùng làm mì lạnh, quan trọng nhất chính là bảo bối sa tế của nàng.
Cái này đúng là bảo bối của nàng, Lâm Thanh Uyển không cho ai động vào nó, Dương Thiết Trụ thấy vợ mình thích nó như vậy, năm nay phơi rất nhiều ớt khô, sau đó nghiền nát giúp nàng để làm sa tế.
Còn có hoa tiêu và hồ tiêu, trước đây Lâm Thanh Uyển rất thích khi nấu ăn thì cho một ít, cho nên dùng lượng không nhiều, bình thường là mình tự phơi được một ít. Từ khi có được cối xay, nàng có thể nghiền nát hồ tiêu ra dùng. Khi nấu ăn lại cho một ít, mọi người đều nói tay nghề Lâm Thanh Uyển làm đồ ăn ngon hơn người khác làm. Bọn họ đâu biết là, kỳ thật Lâm Thanh Uyển cho rất nhiều loại gia vị mà nơi này không có.
Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ lấy gia vị ra giúp nàng, Dương Thiết Trụ biết đó là cái gì. Đó chính là bảo bối của vợ, mấy lọ bột để cạnh sa tế, ngửi lên sặc cổ họng. Hiện tại Lâm Thanh Uyển dùng hồ tiêu, hoa tiêu là Dương Thiết Trụ phơi khô, hoa tiêu không cần nghiền nát, hồ tiêu cần nghiền nát. Khi đó Dương Thiết Trụ không biết thứ này lợi hại thế nào nên không phòng bị, mấy lần bị sặc.
Mọi thứ được lấy ra xong, dùng đũa quấy lên cho gia vị ngấm đều.
Trộn xong, Lâm Thanh Uyển thuận tay gắp lên một miếng nếm.
Ừ! Nàng say mê đầy mặt, chính là cái vị này! Tuy tay nghề kho đồ ăn không được nhưng trộn gia vị thì không tệ nha.
Nàng lại gắp một miếng đút vào miệng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Trụ nếm cảm thấy hương vị rất đặc biệt.
Nói như thế nào đây, chua chua cay cay, rất kích thích. Cũng rất thơm, tỏi và rau thơm làm tai heo có mùi vị mới.
“Được rồi, chàng đổ trong chậu này ra đĩa đi, chờ một chút lúc ăn cơm tối thì lấy ra ăn.”
Làm xong Lâm Thanh Uyển phủi tay mặc kệ, ai bảo bây giờ nàng là dựng phụ đây? Dựng phụ là lớn nhất.
Nói xong lại chỉ huy Dương Thiết Trụ vớt từ trong nồi một khối má heo, một lưỡi heo và một bộ ruột heo. Chỉ huy hắn thái mỏng đầu lười heo. Ruột già thái sợi, nhưng không cần thái quá nhỏ. Trước đây Dương Thiết Trụ thường xuyên ở trên núi dùng đao xử lý con mồi, kỹ thuật cắt thái chưa phải là tốt nhưng cũng không tệ chút nào.
Thái xong mấy thứ, Lâm Thanh Uyển lại chỉ huy hắn băm tỏi và rau thơm, vừa bảo hắn làm vừa lẩm bẩm nếu có dầu hoa tiêu thì tốt quá, đáng tiếc thời gian rất vội vàng đành để ngày mai làm. Dầu hoa tiêu là một thứ để trộn rau rất ngon, lúc ăn có vị chua chua cay cay.
Lâm Thanh Uyển dùng miệng chỉ huy Dương Thiết Trụ trộn đám đồ ăn đó, còn taythì cầm chiếc đũa gắp nếm thử, cảm thấy mỹ vị rồi mới yên lòng.
Lâm Thanh Uyển vỗ tay nhấc bụng ra khỏi phòng bếp. Lại giao phó Dương Thiết Trụ lúc ăn cơm tối thì gọi mấy người nhà Hạ Đại Thành lại ăn cùng. Dương Thiết Trụ tưởng vợ muốn chia sẻ đồ ăn mới chứ không có ý nghĩ gì khác.
/149
|