Edit: Hắc Phượng Hoàng
Về phần một nhà ba người được mua về này, không chỉ vợ chồng Lâm Thanh Uyển thấy vừa lòng, ngay cả Dương thị và hai người tam phòng cũng thấy phi thường hài lòng.
Người có mắt nhìn, biết tốt xấu, quan trọng nhất chính là cần mẫn.
Thường ngày vệ sinh tiền viện và vườn rau hậu viện đều do Mã thúc và Mã Tiểu Lượng quản. Mã thẩm nhi giúp Lâm Thanh Uyển nấu cơm, sau này quen thuộc còn trông coi đứa nhỏ giúp nàng.
Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy mình được giải phóng.
Lại qua mấy ngày, mọi người khảo sát ba người này thấy quả thật không tệ mới mang họ đến phân xưởng hậu viện.
Ba người Mã thúc đã sớm quan sát được bên phải hậu viện có người ra ra vào vào, nhưng chủ nhà chưa nói cho bọn họ đi vào, bọn họ sẽ làm đúng bổn phận không tò mò đi xem. Được tới xem rồi mới biết được, thì ra nơi này là phân xưởng của chủ nhà.
Dương thị là người nhiệt tình dẫn theo một nhà ba người bọn họ đi làm quen tình huống. Không hết một ngày bọn họ đã có thể làm được.
Làm được rồi Lâm Thanh Uyển mới phân công nhiệm vụ cho bọn họ. Mã thúc và Mã Tiểu Lượng chủ yếu phụ trách ở trong phân xưởng nhồi đồ sấy tiên, các món kho của Dương Thiết Trụ cũng giao cho họ, thường ngày có thời gian rãnh rỗi thì quét dọn tiền viện và trông nom vườn rau là được. Mã thẩm nhi ở lại trong nhà giúp nàng nấu cơm và trông đứa nhỏ, đỡ cho Dương Thiết Trụ mỗi ngày cột vào nhà không thể đi ra ngoài.
Tuy Dương Thiết Trụ không cảm thấy vội, thấy chính mình lúc rảnh vẫn có thể mang Tiểu Nặc Nặc. Nhưng Lâm Thanh Uyển không đành lòng, nếu hiện tại có tiền lại mua người rồi, tội gì không giải phóng mình một chút. Một đại nam nhân cả ngày ôm đứa bé còn giống cái gì.
Tạm thời không đề cập tới bên này Lâm Thanh Uyển, bên kia Dương gia những ngày gần đây thật không dễ chịu.
Để bắt kịp thu hoạch vụ thu, xuất động cả nhà mà còn không được, người trong thôn thu gặt xong lương thực rồi mà bọn họ còn hơn một nửa ở dưới ruộng, làm cho người ta chê cười không ít.
Mỗi người trong thôn đều nói, xem đi, cách Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn, người nhà này ngay cả thu lương thực cũng không xong.
Lời này truyền đến tai Dương lão gia tử làm ông tức giận ngã ngửa một cái. Vốn chạng vạng là không phải thu nữa, đợi ngày mai lại đến, dù sao mấy ngày nay thời tiết tốt không có mưa. Thế là ông không làm như vậy nữa, kéo cả nhà ra đồng tới trời tối om mới về. Ngày hôm sau trời vừa sáng lại kéo cả nhà ra đồng.
Lần này ông hạ ngoan tâm, nhất định phải rèn luyện được hai người Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương.
Dương Thiết Xuyên mệt thành chó không nói, Dương Học Chương cũng bị giày vò lợi hại. Vốn thể trạng văn nhược xuống ruộng làm việc đã là cố hết sức, mấy ngày nay thể lực dùng nhiều mệt thành bệnh.
Được rồi, lần này trực tiếp nằm trên giường không phải ra đồng.
Hà thị đau lòng rơi nước mắt, liên tiếp thầm oán lão già tâm quá ác, cho dù muốn con trai ra đồng cũng phải từ từ dạy chứ.
Dương lão gia tử nhìn Dương Học Chương ốm đau thì có chút hối hận. Đứa nhỏ này mười mấy năm không xuống ruộng, đúng là ông bức ác rồi. Thu hoạch vụ thu vốn là giày vò người, một mùa thu hoạch vụ thu người như Dương Thiết Trụ hán tử khỏe mạnh còn phải tróc một lớp da, càng không cần nói tới Dương Học Chương.
Dương Học Chương là bị cảm nắng, đầu váng mắt hoa không xuống giường được. Theo lý thuyết, bị cảm nắng nghỉ ngơi hết mệt là không sao. Nhưng Dương Học Chương chân mềm không xuống giường được, Hà thị lại che chở hắn, Dương lão gia tử đành phải mang theo những người khác trong nhà tiếp tục thu gặt.
Hai người đại phòng cả ngày mệt giống như chó, ngay cả Dương Đại Lang mười một tuổi cũng bị lôi ra đồng hỗ trợ. Trở về nhìn thấy Dương Học Chương nằm trên kháng không nói, ngay cả vợ hắn Phùng thị cũng lấy cớ ở nhà hầu hạ hắn thì càng bất mãn.
Trong lúc lắp ba lắp bắp đánh mấy tràng không đau không ngứa miệng quan tòa, Dương gia lề mề cuối cùng cũng thu gặt hoa màu dưới ruộng xong.
Vừa được nghỉ ngơi không tới hai ngày Dương gia lại xảy ra chuyện.
Nguyên nhân ——
Vương thị phát hiện trong nhà thiếu một con gà mái đẻ trứng.
Không nên hỏi vì sao Vương thị mệt thành chó rồi còn quan sát được gà thiếu hay không, Vương thị sẽ không nói cho người khác biết mỗi ngày ả đều chảy nước miếng với mấy con gà mái đẻ trứng còn lại trong nhà đâu.
Vừa thấy gà thiếu, Vương thị suy bụng ta ra bụng người đoán được là bị người ăn trộm. Nhưng trong nhà này ai dám ăn vụng gà đẻ trứng mà Hà thị coi là bảo bối kia chứ? Vương thị dùng ngón chân của mình cũng đoán được nhất định là Hà thị trộm làm bồi bổ cho Dương Học Chương.
Chớ hoài nghi Hà thị có bỏ được hay không, đối với người khác khẳng định là không có khả năng, nhưng đổi thành Dương Học Chương tuyệt đối là có khả năng. Trước đây còn nhìn không ra, chỉ biết Hà thị thiên vị Dương Học Chương, trong nhà có cái gì tốt đều nghiêng về hắn. Đến khi Dương Học Chương cũng phải xuống ruộng làm việc, Vương thị mới nhìn ra được cái dáng vẻ Dương Học Chương bảo bối của Hà thị kia. Gọi Bảo Nhi, gọi ngoan vẫn bình thường, mỗi lần Dương Học Chương ra đồng về, Hà thị sẽ theo trước theo sau hỏi han ân cần, bình thường nhìn ai cũng chảy cái mặt dài ra, với tên này thì mặt như bông hoa cúc.
Trực tiếp làm Vương thị tức cười chưa đủ còn đau hết cả răng.
Biết gà trong nhà lại bị mang đi làm bữa ăn chui rồi, Vương thị ở trong phòng náo loạn lên. Lần này tâm lý ả không thăng bằng nghiêm trọng, cũng có loại thái độ muốn lành làm gáo vỡ làm muôi, lại còn có nam nhân ả đứng đằng sau nên ả chẳng kiêng nể gì.
Vương thị trực tiếp ở phòng chính lăn lộn, ai kéo cũng không đứng dậy. Vừa lăn lộn vừa nói cuộc sống này không sống được nữa rồi, hơn tháng không dính chút ăn mặn nào, việc đồng áng trong nhà toàn bộ ném cho hai người bọn họ làm. Dốc sức mà làm lại bị người ta làm thịt gà thiên vị cho người khác. Còn nói Hà thị xiếc kiểu cũ kia chơi có phiền hay không, năm trước người ta ở dưới ruộng thu gặt, bọn họ ở trong phòng ăn vụng, năm nay lại như vậy.
Hà thị chửi ầm lên, Dương lão gia tử bị nháo nổi giận cũng không ngăn được, cuối cùng Hà thị phải nhận thua, nói cho đại phòng một con gà ăn, Vương thị mới bỏ qua.
Xem ra trong cái nhà này ngoại trừ Dương Thiết Xuyên tri âm của vợ thì cũng chỉ còn một Hà thị có thể hiểu Vương thị, biết mục đích ả nháo cuối cùng là cái gì.
*******
Về phần làm sao mà Lâm Thanh Uyển biết được chuyện này, đừng quên nàng còn có hai người ‘Khăn tay giao’.
Vương thị này không biết xấu mặt là gì, ăn gà xong liền đi ra ngoài châm chọc Hà thị, nói chuyện này cho người khác nghe. Sau đó người khác truyền truyền, rồi truyền đến tai Đại Cúc và Liễu Chi.
Sau khi thu hoạch vụ thu xong, Đại Cúc và Liễu Chi lại khôi phục ngày nhàn rỗi như trước đây.
Các nàng tới nhà Lâm Thanh Uyển nói chuyện phiếm, lại đem chuyện chê cười này nói ra.
Các nàng thích đến chỗ của Lâm Thanh Uyển này, không chỉ chỗ ngồi rộng rãi, còn có nước trà và trái cây ngọt miệng. Bây giờ lại càng tốt hơn, trong nhà Lâm Thanh Uyển có thêm một lão mụ tử, không phải tự mình bưng trà, trái cây nữa.
Lão mụ tử trong miệng Đại Cúc và Liễu Chi là Mã thẩm nhi.
Các nàng tới mấy lần thì thấy trong nhà Lâm Thanh Uyển nhiều thêm mấy miệng ăn, hỏi thăm mới biết được là mấy người bà con xa nhà chồng Dương thị, quê nhà gặp nạn nên tìm Dương thị nương tựa. Tình huống kinh tế nhà Dương thị không tốt lắm, con trai về quê, nhà cũng bắt đầu trồng trọt. Cuối cùng nói Lâm nhà Thanh Uyển thiếu nhân khẩu, trong nhà còn có đứa nhỏ, nam nhân ngày ngày ra ngoài làm sinh ý, nên đã an bài 3 người này đến nhà Lâm Thanh Uyển ở, bình thường cũng có thể giúp làm chút việc trong nhà.
Đây là cách nói của Lâm Thanh Uyển với các nàng.
Chung quy một gia đình nông dân mua người về sai sử sẽ khiến người ngoài chú ý, mặt khác ba người nhà Mã thúc tốt lại bổn phận, Lâm Thanh Uyển cũng ngại nói là họ mua về. Trong thôn này lời đồn đãi truyền nhanh, một khi bị truyền đi sẽ bị người ta kinh ngạc, như vậy không hay lắm.
Chuyện trong nhà làm một ít sinh ý, Dương Thiết Trụ không lộ tiếng gió ra ngoài, không nói chi tiết, chỉ nói là cùng bằng hữu làm mối làm ăn đưa hàng hóa nhỏ.
Trong thôn đã có người nhìn thấy hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành suốt ngày bận rộn đánh xe la ra ra vào vào rồi.
Vì thế nhóm nàng dâu trong thôn đều nói Lâm Thanh Uyển có phúc khí, nam nhân có bản lĩnh, săn thú giỏi chưa tính. Bây giờ không săn thú, làm chút ít mua bán cũng đảm bảo cho vợ con cơm áo không lo.
Đại Cúc và Liễu Chi cũng rất hâm mộ Lâm Thanh Uyển, nhưng mà hai nàng thẳng thắn, hâm mộ là hâm mộ thôi cũng không có cảm xúc đỏ mắt, chỉ nói nàng có phúc khí tốt.
Bên này Lâm Thanh Uyển trò chuyện cùng hai người Đại Cúc, nói các chuyện đồn đãi trong thôn ra nghe. Còn nói đến chuyện của Điền Thúy Lan, Liễu Chi nói bây giờ Điền Thúy Lan Điền gia kia thường xuyên ra ngoài, gần đây gặp phải mấy lần trên đường. Lại nói người nhà mẹ đẻ Điền Thúy Lan không tệ, tiếp ả về nhà mà không thấy mấy vị tẩu tử nói có ghét bỏ gì.
Liễu Chi nói được mấy câu thì bị Đại Cúc nói chuyển hướng. Lại trừng Liễu Chi vài lần, thế này Liễu Chi mới phục hồi lại, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng.
Liễu Chi cũng đơn thuần trực tiếp mở miệng nói xin lỗi: “Thanh Uyển, thực xin lỗi, ngươi xem cái miệng nói ta luyên thuyên này.”
Lâm Thanh Uyển không thèm để ý cười cười: “Ngươi nói đi đâu vậy, ta là người hẹp hòi vậy sao? Đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ làm gì.” Nàng quả thật không để Điền Thúy Lan ở trong lòng, bởi vì nàng cảm thấy người kia cách cuộc sống của nàng phi thường xa xôi.
Ba người nói nói cười cười, chốc lát sau ném hết những câu không hay ho này ra sau đầu.
****
Dương đại tỷ lại về nhà mẹ đẻ.
Ả biết trong nhà bây giờ sống không dễ chịu nên rất lâu không trở lại. Lần này nếu không phải là nghe nói đệ đệ mình làm sinh ý phát tài, ả sẽ không trở về đâu.
Về phần là đệ đệ nào? Khẳng định là Dương Thiết Trụ rồi.
Dương đại tỷ gả không xa, mấy thôn gần nhau truyền rất nhanh. Đoạn thời gian đó Dương Thiết Trụ vừa chuyển về nhà mới, Dương đại tỷ đã nghe nói rồi. Chỉ là trong nhà bận rộn thu hoạch vụ thu cho kịp nên không có thời gian trở về.
Lần này rảnh rỗi một chút là về đây hỏi thăm tin tức.
Vừa về tới đã hỏi làm Dương lão gia tử và Hà thị đen mặt.
Dương đại tỷ nhìn sắc mặt hai cụ thì biết việc này nhất định là thật sự. Ả bắt đầu cân nhắc trong lòng làm sao mới kiếm được chút ưu việt từ lão nhị mang về.
Nhưng vừa nghĩ đến vợ lão nhị kia thì Dương đại tỷ cũng đen mặt.
Lão nhị thì dễ kiềm chế nhưng mà vợ lão nhị lại không phải là đèn cạn dầu. Dương đại tỷ bị ăn mệt hai lần của Lâm Thanh Uyển còn chưa quên đâu.
Con mình mình hiểu. Dương lão gia tử không phải là người ngốc, ông biết Dương đại tỷ trước đây ở nhà mẹ đẻ thích chèn ép mấy tẩu tử đệ muội, chỉ là ông nghĩ khuê nữ số khổ này ở nhà chồng khó khăn nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Lần này Dương đại tỷ trở về lại hỏi chuyện lão nhị, Dương lão gia tử nghe là hiểu ra ý tứ của khuê nữ ngay. Tính tình nha đầu này vẫn không chịu sửa lại muốn tới cổng tống tiền.
Dương lão gia tử không muốn làm mất mặt khuê nữ trước mặt cả nhà nên chỉ nói mịt mờ: “Ngươi nhắc tới bọn nó làm cái gì, bên kia đã ở riêng rồi.”
Mấy người trong bàn này không ai xuẩn cả, đều biết đức hạnh Dương đại tỷ, phỏng chừng chỉ có Phùng thị chưa rõ về người chị này thôi. Cho nên mấy người đều không lên tiếng không muốn tự gây chuyện về mình. Hà thị cũng hiếm thấy không có lên tiếng, kỳ thật trong lòng bà lại ước gì khuê nữ tới cửa thay mình đi trị hai đứa con không lương tâm kia.
Dương đại tỷ biết tính tình cha mình thích thể diện trước mặt các con trai con dâu. Vốn chính là mình đuối lý nên xụ mặt nhận sai, hơn nữa lần đó ả cãi nhau với vợ lão nhị, vợ lão nhị nói những lời đó nhất định là ông vẫn còn nhớ trong đầu. Cảm thấy mình lúc trước đuổi con trai ra khỏi nhà, bây giờ con trai phát tài thì ngượng ngùng tới cửa thơm lây.
Nhưng Dương đại tỷ lại không nghĩ như vậy, đánh gãy xương cốt còn gân, lão nhị là người Dương gia, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà nhưng không thể không nhận người nhà.
Huống chi lại không phải người tỷ tỷ này lúc trước đuổi người ra khỏi nhà thì ả có gì phải xấu hổ chứ.
Không hổ là Hà thị dưỡng ra khuê nữ, ý nghĩ thật là khác người. Các ngươi đã đuổi người ra khỏi nhà rồi, dựa vào cái gì cho rằng đánh gãy xương cốt còn gân, dựa vào cái gì cho rằng người ta nhất định phải liếm mặt nhận các ngươi, người ta cần thích tiện vậy sao?
Đương nhiên, bây giờ nói những cái này có chút sớm, còn phải xem hai người Dương Thiết Trụ nghĩ như thế nào đã.
Dương đại tỷ biết tính cha mình nên không nói với ông nữa, dù sao thì ả cũng phải tìm cơ hội tới nhà lão nhị một chuyến.
Về phần một nhà ba người được mua về này, không chỉ vợ chồng Lâm Thanh Uyển thấy vừa lòng, ngay cả Dương thị và hai người tam phòng cũng thấy phi thường hài lòng.
Người có mắt nhìn, biết tốt xấu, quan trọng nhất chính là cần mẫn.
Thường ngày vệ sinh tiền viện và vườn rau hậu viện đều do Mã thúc và Mã Tiểu Lượng quản. Mã thẩm nhi giúp Lâm Thanh Uyển nấu cơm, sau này quen thuộc còn trông coi đứa nhỏ giúp nàng.
Lâm Thanh Uyển lập tức cảm thấy mình được giải phóng.
Lại qua mấy ngày, mọi người khảo sát ba người này thấy quả thật không tệ mới mang họ đến phân xưởng hậu viện.
Ba người Mã thúc đã sớm quan sát được bên phải hậu viện có người ra ra vào vào, nhưng chủ nhà chưa nói cho bọn họ đi vào, bọn họ sẽ làm đúng bổn phận không tò mò đi xem. Được tới xem rồi mới biết được, thì ra nơi này là phân xưởng của chủ nhà.
Dương thị là người nhiệt tình dẫn theo một nhà ba người bọn họ đi làm quen tình huống. Không hết một ngày bọn họ đã có thể làm được.
Làm được rồi Lâm Thanh Uyển mới phân công nhiệm vụ cho bọn họ. Mã thúc và Mã Tiểu Lượng chủ yếu phụ trách ở trong phân xưởng nhồi đồ sấy tiên, các món kho của Dương Thiết Trụ cũng giao cho họ, thường ngày có thời gian rãnh rỗi thì quét dọn tiền viện và trông nom vườn rau là được. Mã thẩm nhi ở lại trong nhà giúp nàng nấu cơm và trông đứa nhỏ, đỡ cho Dương Thiết Trụ mỗi ngày cột vào nhà không thể đi ra ngoài.
Tuy Dương Thiết Trụ không cảm thấy vội, thấy chính mình lúc rảnh vẫn có thể mang Tiểu Nặc Nặc. Nhưng Lâm Thanh Uyển không đành lòng, nếu hiện tại có tiền lại mua người rồi, tội gì không giải phóng mình một chút. Một đại nam nhân cả ngày ôm đứa bé còn giống cái gì.
Tạm thời không đề cập tới bên này Lâm Thanh Uyển, bên kia Dương gia những ngày gần đây thật không dễ chịu.
Để bắt kịp thu hoạch vụ thu, xuất động cả nhà mà còn không được, người trong thôn thu gặt xong lương thực rồi mà bọn họ còn hơn một nửa ở dưới ruộng, làm cho người ta chê cười không ít.
Mỗi người trong thôn đều nói, xem đi, cách Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn, người nhà này ngay cả thu lương thực cũng không xong.
Lời này truyền đến tai Dương lão gia tử làm ông tức giận ngã ngửa một cái. Vốn chạng vạng là không phải thu nữa, đợi ngày mai lại đến, dù sao mấy ngày nay thời tiết tốt không có mưa. Thế là ông không làm như vậy nữa, kéo cả nhà ra đồng tới trời tối om mới về. Ngày hôm sau trời vừa sáng lại kéo cả nhà ra đồng.
Lần này ông hạ ngoan tâm, nhất định phải rèn luyện được hai người Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương.
Dương Thiết Xuyên mệt thành chó không nói, Dương Học Chương cũng bị giày vò lợi hại. Vốn thể trạng văn nhược xuống ruộng làm việc đã là cố hết sức, mấy ngày nay thể lực dùng nhiều mệt thành bệnh.
Được rồi, lần này trực tiếp nằm trên giường không phải ra đồng.
Hà thị đau lòng rơi nước mắt, liên tiếp thầm oán lão già tâm quá ác, cho dù muốn con trai ra đồng cũng phải từ từ dạy chứ.
Dương lão gia tử nhìn Dương Học Chương ốm đau thì có chút hối hận. Đứa nhỏ này mười mấy năm không xuống ruộng, đúng là ông bức ác rồi. Thu hoạch vụ thu vốn là giày vò người, một mùa thu hoạch vụ thu người như Dương Thiết Trụ hán tử khỏe mạnh còn phải tróc một lớp da, càng không cần nói tới Dương Học Chương.
Dương Học Chương là bị cảm nắng, đầu váng mắt hoa không xuống giường được. Theo lý thuyết, bị cảm nắng nghỉ ngơi hết mệt là không sao. Nhưng Dương Học Chương chân mềm không xuống giường được, Hà thị lại che chở hắn, Dương lão gia tử đành phải mang theo những người khác trong nhà tiếp tục thu gặt.
Hai người đại phòng cả ngày mệt giống như chó, ngay cả Dương Đại Lang mười một tuổi cũng bị lôi ra đồng hỗ trợ. Trở về nhìn thấy Dương Học Chương nằm trên kháng không nói, ngay cả vợ hắn Phùng thị cũng lấy cớ ở nhà hầu hạ hắn thì càng bất mãn.
Trong lúc lắp ba lắp bắp đánh mấy tràng không đau không ngứa miệng quan tòa, Dương gia lề mề cuối cùng cũng thu gặt hoa màu dưới ruộng xong.
Vừa được nghỉ ngơi không tới hai ngày Dương gia lại xảy ra chuyện.
Nguyên nhân ——
Vương thị phát hiện trong nhà thiếu một con gà mái đẻ trứng.
Không nên hỏi vì sao Vương thị mệt thành chó rồi còn quan sát được gà thiếu hay không, Vương thị sẽ không nói cho người khác biết mỗi ngày ả đều chảy nước miếng với mấy con gà mái đẻ trứng còn lại trong nhà đâu.
Vừa thấy gà thiếu, Vương thị suy bụng ta ra bụng người đoán được là bị người ăn trộm. Nhưng trong nhà này ai dám ăn vụng gà đẻ trứng mà Hà thị coi là bảo bối kia chứ? Vương thị dùng ngón chân của mình cũng đoán được nhất định là Hà thị trộm làm bồi bổ cho Dương Học Chương.
Chớ hoài nghi Hà thị có bỏ được hay không, đối với người khác khẳng định là không có khả năng, nhưng đổi thành Dương Học Chương tuyệt đối là có khả năng. Trước đây còn nhìn không ra, chỉ biết Hà thị thiên vị Dương Học Chương, trong nhà có cái gì tốt đều nghiêng về hắn. Đến khi Dương Học Chương cũng phải xuống ruộng làm việc, Vương thị mới nhìn ra được cái dáng vẻ Dương Học Chương bảo bối của Hà thị kia. Gọi Bảo Nhi, gọi ngoan vẫn bình thường, mỗi lần Dương Học Chương ra đồng về, Hà thị sẽ theo trước theo sau hỏi han ân cần, bình thường nhìn ai cũng chảy cái mặt dài ra, với tên này thì mặt như bông hoa cúc.
Trực tiếp làm Vương thị tức cười chưa đủ còn đau hết cả răng.
Biết gà trong nhà lại bị mang đi làm bữa ăn chui rồi, Vương thị ở trong phòng náo loạn lên. Lần này tâm lý ả không thăng bằng nghiêm trọng, cũng có loại thái độ muốn lành làm gáo vỡ làm muôi, lại còn có nam nhân ả đứng đằng sau nên ả chẳng kiêng nể gì.
Vương thị trực tiếp ở phòng chính lăn lộn, ai kéo cũng không đứng dậy. Vừa lăn lộn vừa nói cuộc sống này không sống được nữa rồi, hơn tháng không dính chút ăn mặn nào, việc đồng áng trong nhà toàn bộ ném cho hai người bọn họ làm. Dốc sức mà làm lại bị người ta làm thịt gà thiên vị cho người khác. Còn nói Hà thị xiếc kiểu cũ kia chơi có phiền hay không, năm trước người ta ở dưới ruộng thu gặt, bọn họ ở trong phòng ăn vụng, năm nay lại như vậy.
Hà thị chửi ầm lên, Dương lão gia tử bị nháo nổi giận cũng không ngăn được, cuối cùng Hà thị phải nhận thua, nói cho đại phòng một con gà ăn, Vương thị mới bỏ qua.
Xem ra trong cái nhà này ngoại trừ Dương Thiết Xuyên tri âm của vợ thì cũng chỉ còn một Hà thị có thể hiểu Vương thị, biết mục đích ả nháo cuối cùng là cái gì.
*******
Về phần làm sao mà Lâm Thanh Uyển biết được chuyện này, đừng quên nàng còn có hai người ‘Khăn tay giao’.
Vương thị này không biết xấu mặt là gì, ăn gà xong liền đi ra ngoài châm chọc Hà thị, nói chuyện này cho người khác nghe. Sau đó người khác truyền truyền, rồi truyền đến tai Đại Cúc và Liễu Chi.
Sau khi thu hoạch vụ thu xong, Đại Cúc và Liễu Chi lại khôi phục ngày nhàn rỗi như trước đây.
Các nàng tới nhà Lâm Thanh Uyển nói chuyện phiếm, lại đem chuyện chê cười này nói ra.
Các nàng thích đến chỗ của Lâm Thanh Uyển này, không chỉ chỗ ngồi rộng rãi, còn có nước trà và trái cây ngọt miệng. Bây giờ lại càng tốt hơn, trong nhà Lâm Thanh Uyển có thêm một lão mụ tử, không phải tự mình bưng trà, trái cây nữa.
Lão mụ tử trong miệng Đại Cúc và Liễu Chi là Mã thẩm nhi.
Các nàng tới mấy lần thì thấy trong nhà Lâm Thanh Uyển nhiều thêm mấy miệng ăn, hỏi thăm mới biết được là mấy người bà con xa nhà chồng Dương thị, quê nhà gặp nạn nên tìm Dương thị nương tựa. Tình huống kinh tế nhà Dương thị không tốt lắm, con trai về quê, nhà cũng bắt đầu trồng trọt. Cuối cùng nói Lâm nhà Thanh Uyển thiếu nhân khẩu, trong nhà còn có đứa nhỏ, nam nhân ngày ngày ra ngoài làm sinh ý, nên đã an bài 3 người này đến nhà Lâm Thanh Uyển ở, bình thường cũng có thể giúp làm chút việc trong nhà.
Đây là cách nói của Lâm Thanh Uyển với các nàng.
Chung quy một gia đình nông dân mua người về sai sử sẽ khiến người ngoài chú ý, mặt khác ba người nhà Mã thúc tốt lại bổn phận, Lâm Thanh Uyển cũng ngại nói là họ mua về. Trong thôn này lời đồn đãi truyền nhanh, một khi bị truyền đi sẽ bị người ta kinh ngạc, như vậy không hay lắm.
Chuyện trong nhà làm một ít sinh ý, Dương Thiết Trụ không lộ tiếng gió ra ngoài, không nói chi tiết, chỉ nói là cùng bằng hữu làm mối làm ăn đưa hàng hóa nhỏ.
Trong thôn đã có người nhìn thấy hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành suốt ngày bận rộn đánh xe la ra ra vào vào rồi.
Vì thế nhóm nàng dâu trong thôn đều nói Lâm Thanh Uyển có phúc khí, nam nhân có bản lĩnh, săn thú giỏi chưa tính. Bây giờ không săn thú, làm chút ít mua bán cũng đảm bảo cho vợ con cơm áo không lo.
Đại Cúc và Liễu Chi cũng rất hâm mộ Lâm Thanh Uyển, nhưng mà hai nàng thẳng thắn, hâm mộ là hâm mộ thôi cũng không có cảm xúc đỏ mắt, chỉ nói nàng có phúc khí tốt.
Bên này Lâm Thanh Uyển trò chuyện cùng hai người Đại Cúc, nói các chuyện đồn đãi trong thôn ra nghe. Còn nói đến chuyện của Điền Thúy Lan, Liễu Chi nói bây giờ Điền Thúy Lan Điền gia kia thường xuyên ra ngoài, gần đây gặp phải mấy lần trên đường. Lại nói người nhà mẹ đẻ Điền Thúy Lan không tệ, tiếp ả về nhà mà không thấy mấy vị tẩu tử nói có ghét bỏ gì.
Liễu Chi nói được mấy câu thì bị Đại Cúc nói chuyển hướng. Lại trừng Liễu Chi vài lần, thế này Liễu Chi mới phục hồi lại, sắc mặt có vẻ ngượng ngùng.
Liễu Chi cũng đơn thuần trực tiếp mở miệng nói xin lỗi: “Thanh Uyển, thực xin lỗi, ngươi xem cái miệng nói ta luyên thuyên này.”
Lâm Thanh Uyển không thèm để ý cười cười: “Ngươi nói đi đâu vậy, ta là người hẹp hòi vậy sao? Đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ làm gì.” Nàng quả thật không để Điền Thúy Lan ở trong lòng, bởi vì nàng cảm thấy người kia cách cuộc sống của nàng phi thường xa xôi.
Ba người nói nói cười cười, chốc lát sau ném hết những câu không hay ho này ra sau đầu.
****
Dương đại tỷ lại về nhà mẹ đẻ.
Ả biết trong nhà bây giờ sống không dễ chịu nên rất lâu không trở lại. Lần này nếu không phải là nghe nói đệ đệ mình làm sinh ý phát tài, ả sẽ không trở về đâu.
Về phần là đệ đệ nào? Khẳng định là Dương Thiết Trụ rồi.
Dương đại tỷ gả không xa, mấy thôn gần nhau truyền rất nhanh. Đoạn thời gian đó Dương Thiết Trụ vừa chuyển về nhà mới, Dương đại tỷ đã nghe nói rồi. Chỉ là trong nhà bận rộn thu hoạch vụ thu cho kịp nên không có thời gian trở về.
Lần này rảnh rỗi một chút là về đây hỏi thăm tin tức.
Vừa về tới đã hỏi làm Dương lão gia tử và Hà thị đen mặt.
Dương đại tỷ nhìn sắc mặt hai cụ thì biết việc này nhất định là thật sự. Ả bắt đầu cân nhắc trong lòng làm sao mới kiếm được chút ưu việt từ lão nhị mang về.
Nhưng vừa nghĩ đến vợ lão nhị kia thì Dương đại tỷ cũng đen mặt.
Lão nhị thì dễ kiềm chế nhưng mà vợ lão nhị lại không phải là đèn cạn dầu. Dương đại tỷ bị ăn mệt hai lần của Lâm Thanh Uyển còn chưa quên đâu.
Con mình mình hiểu. Dương lão gia tử không phải là người ngốc, ông biết Dương đại tỷ trước đây ở nhà mẹ đẻ thích chèn ép mấy tẩu tử đệ muội, chỉ là ông nghĩ khuê nữ số khổ này ở nhà chồng khó khăn nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Lần này Dương đại tỷ trở về lại hỏi chuyện lão nhị, Dương lão gia tử nghe là hiểu ra ý tứ của khuê nữ ngay. Tính tình nha đầu này vẫn không chịu sửa lại muốn tới cổng tống tiền.
Dương lão gia tử không muốn làm mất mặt khuê nữ trước mặt cả nhà nên chỉ nói mịt mờ: “Ngươi nhắc tới bọn nó làm cái gì, bên kia đã ở riêng rồi.”
Mấy người trong bàn này không ai xuẩn cả, đều biết đức hạnh Dương đại tỷ, phỏng chừng chỉ có Phùng thị chưa rõ về người chị này thôi. Cho nên mấy người đều không lên tiếng không muốn tự gây chuyện về mình. Hà thị cũng hiếm thấy không có lên tiếng, kỳ thật trong lòng bà lại ước gì khuê nữ tới cửa thay mình đi trị hai đứa con không lương tâm kia.
Dương đại tỷ biết tính tình cha mình thích thể diện trước mặt các con trai con dâu. Vốn chính là mình đuối lý nên xụ mặt nhận sai, hơn nữa lần đó ả cãi nhau với vợ lão nhị, vợ lão nhị nói những lời đó nhất định là ông vẫn còn nhớ trong đầu. Cảm thấy mình lúc trước đuổi con trai ra khỏi nhà, bây giờ con trai phát tài thì ngượng ngùng tới cửa thơm lây.
Nhưng Dương đại tỷ lại không nghĩ như vậy, đánh gãy xương cốt còn gân, lão nhị là người Dương gia, cho dù có bị đuổi ra khỏi nhà nhưng không thể không nhận người nhà.
Huống chi lại không phải người tỷ tỷ này lúc trước đuổi người ra khỏi nhà thì ả có gì phải xấu hổ chứ.
Không hổ là Hà thị dưỡng ra khuê nữ, ý nghĩ thật là khác người. Các ngươi đã đuổi người ra khỏi nhà rồi, dựa vào cái gì cho rằng đánh gãy xương cốt còn gân, dựa vào cái gì cho rằng người ta nhất định phải liếm mặt nhận các ngươi, người ta cần thích tiện vậy sao?
Đương nhiên, bây giờ nói những cái này có chút sớm, còn phải xem hai người Dương Thiết Trụ nghĩ như thế nào đã.
Dương đại tỷ biết tính cha mình nên không nói với ông nữa, dù sao thì ả cũng phải tìm cơ hội tới nhà lão nhị một chuyến.
/149
|