Lục hoàng tử cũng biết võ, một roi quất ra liền để lại vết thương trên mặt Bạch Lẫm, từ thái dương tới khóe miệng, da tróc thịt bong khiến người nhìn ghê rợn.
Bạch Lẫm đau tới hít một ngụm khí lạnh, hét lớn.
Lục hoàng tử tiếp tục quất thêm hai roi.
Bạch Lẫm tuy là thương hộ nhưng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hai ngày nay chịu không ít đau khổ, nghiêm hình tra tấn, người tới toàn ép hỏi hắn do ai sai khiến hoặc là có phải cấu kết với Tây Lương hay không.
Hắn nào dám thừa nhận?
Một roi quất lên người, hàm răng cũng run lên, hắn chỉ biết kêu oan uổng.
Hắn sao dám thừa nhận? Làm sao có thể thừa nhận?
Một khi thừa nhận, tai ương sẽ ập tới Bạch gia, phụ mẫu, trưởng bối và huynh đệ tỷ muội.
Cũng may hắn sớm đã an bài đường lui, thê tử và đôi nhi nữ của mình hiện tại vô cùng an toàn, không cần lo lắng.
Đều tại tiểu nhân Chu Hành kia!
Cư nhiên vu oan hãm hại hắn!
Còn có nàng!
Nghĩ đến Dung Hoa, Bạch Lẫm vừa yêu lại vừa hận. Bản thân hết lần này tới lần khác dùng lễ thiết đãi nàng, nàng cư nhiên lại vì quỷ đoản mệnh Chu Hành kia đem tội danh trộm bản đồ bố phòng chụp lên đầu hắn!
Chẳng lẽ nàng không biết làm vậy sẽ có rất nhiều người chết hay sao?
Vì một mình Chu Hành, chẳng lẽ nàng thật sự muốn người Bạch gia chôn cùng với y?
Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn thích nàng, tình cảm giống như đã hòa vào xương cốt, điên cuồng mà muốn có được nàng, hiện tại thân đang trong lao ngục, hắn vẫn không ngừng nhớ tới nàng.
Hối hận sao? Hai ngày nay Bạch Lẫm đã tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần.
Không, không hối hận.
Nếu suy xét thấu đáo hơn một chút, kế hoạch sẽ thành công, hắn có thể an an toàn toàn có được mỹ nhân.
Chỉ trách hắn không bằng người kia.
Nếu được làm lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy!
Cho nên hắn không hối hận!
Hắn vì Bạch gia cực khổ phụng hiến nhiều như vậy, cũng vì Bạch gia tích cóp nhiều tài phú như thế, một đám người bọn họ chỉ biết phóng túng xa hoa.
Vì cái gì hắn không thể lấy? Hắn chẳng qua chỉ muốn cưới nữ tử mình thích mà thôi!
"Tiểu hoàng thúc vu oan cho ngươi?" Lục hoàng tử dùng roi gõ nhẹ vào lòng bàn tay, "Bạch Lẫm, tên khốn nạn này, ngươi dám làm lại không dám thừa nhận? Còn nói tiểu hoàng thúc vu oan ngươi? Rõ ràng là ngươi trộm bản đồ bố phòng, bị tiểu hoàng thúc bắt gđược, trong lòng ghi hận tiểu hoàng thúc nên mới muốn vu hại y, bôi nhọ y!"
Cả người Bạch Lẫm đau nhức, nghe Lục hoàng tử nói xong, tức giận tới thiếu chút phun ra ngụm máu: "Ngươi..."
"Ta cái gì?" Lục hoàng tử mắng, "Bị ta nói trúng nên không còn gì để phản bác đúng không? Còn dám bôi nhọ Diệp cô nương? Bạch Lẫm, ngươi đáng là nam nhân sao? Đấu không lại tiểu hoàng thúc của ta liền hất nước mắt lên Diệp cô nương hả? Tên khốn!"
Bôi nhọ người sao? Lời bản thân nói rõ ràng là sự thật! Nhưng Lục hoàng tử này lại đảo ngược trắng đen, còn nói hắn vì ghi hận Chu Hành nên mới quay đầu cắn lại! Bạch Lẫm nhất thời khó thở công tâm mà phun ra ngụm máu đen, trừng mắt nhìn Lục hoàng tử: "Câu nào của ta cũng đều là thật, người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người chính là Lục hoàng tử ngươi! Ta chính là bắt cóc Diệp Ngũ cô nương! Điện hạ và Vương gia quan hệ không tồi, ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa bọn họ đúng không? Cái gì là bản đồ bố phòng, ta căn bản không biết nó là thứ gì! Ta trộm nó có tác dụng gì hả? Vương gia vì Ngũ cô nương mà vu oan hãm hại ta!"
"Ta khinh!" Lục hoàng tử quất qua một roi, "Tên khốn nhà ngươi! Ngươi còn dám nói bậy? Ngươi không biết bản đồ bố phòng là gì? Không biết nó dùng để làm gì sao? Bạch gia ngươi phú giáp thiên hạ, ngươi rõ ràng không thỏa mãn với địa vị hiện tại, muốn trộm bản đồ bố phòng, sau đó cấu kết Tây Lương, muốn điên đảo thiên hạ của Chu gia chúng ta! Ngươi không phải muốn chính mình quân lâm thiên hạ sao?"
Lời này Lục hoàng tử cũng dám nói? Nha vệ đứng cạnh nghe tới ứa mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám phát ra tiếng động.
Bạch Lẫm tức giận kêu oan: "Điện hạ minh giám, thảo dân thật sự bị oan." Nếu còn tiếp tục đối đầu, không chừng Lục hoàng tử sẽ lập tức đổ chậu phân lên đầu của hắn!
Ai cũng bảo Lục hoàng tử làm việc tùy tiện, đúng là không sai.
Một chút đạo lý cũng không nói!
"Ta nói ngươi biết, Ngũ cô nương Diệp gia và cô nương Đổng gia đang ở thôn trang thăm Thất cô nương Từ gia, người ta đang tốt đẹp, ngươi sao có thể hất nước bẩn lên một cô nương hả?" Lục hoàng tử khinh thường và tức giận.
Tiểu hoàng thúc vì hắn mà sinh tử chưa rõ, tên khốn này còn dám hất nước bẩn lên người tiểu hoàng thúc và Diệp Ngũ cô nương?
Thật to gan!
Tiểu hoàng thúc ngã bệnh, vậy hắn sẽ tới thay tiểu hoàng thúc bảo vệ Diệp cô nương, nhất định không để tên Bạch Lẫm này nói xấu hai người bọn họ! Tiểu hoàng thúc bị bệnh, hắn phải làm gì đó để giúp đỡ y!
Bạch Lẫm tức giận tới thổ huyết: "Ta khinh, cái gì là thăm cô nương Từ gia hả? Ngũ cô nương rõ ràng đang ở thôn trang chiếu cố Chiêu Vương sắp tắt thở!"
"Ngươi mới tắt thở đấy!" Một chữ Bạch Lẫm nói Lục hoàng tử đều không tin, nghe hắn nói Chiêu Vương sắp tắt thở, Lục hoàng tử liền tức giận mắng, "Tên khốn Bạch Lẫm này, ngươi nói cái gì thế hả? Chính ngươi sắp chết, còn tiểu hoàng thúc của ta sẽ sống thật tốt! Đồ nhát gan, dám trộm bản đồ bố phòng lại không dám nhận! Vậy mà ngươi cũng gia chủ của Bạch gia được, tổ tiên Bạch gia ngươi hẳn bị ngươi chọc tức tới chết! Có gan trộm bản đồ bố phòng lại không có gan thừa nhận hả? Bị oan? Ai vào đại lao này cũng nói chính mình bị oan!"
Lục hoàng tức đùng đùng mắng chửi.
Bạch Lẫm tức giận phun thêm ngụm máu, gục đầu, hôn mê bất tỉnh.
"Đồ con rùa!" Lục hoàng tử trừng mắt nhìn hắn một cái, vứt cây roi cho nha vệ bên cạnh, ánh mắt quét nhìn mọi người trong phòng, lớn tiếng: "Lời tên khốn này vừa nói nếu các ngươi dám để một chữ truyền ra ngoài, ta sẽ lấy đầu cả nhà các ngươi."
"Cẩn tôn mệnh lệnh của Lục điện hạ." Đám nha vệ vội đáp.
"Điện hạ xin cứ yên tâm, Bạch Lẫm này lòng muông dạ thú, trộm bản đồ bố phòng bị Vương gia bắt được. Lời hắn nói ti chức một chữ đều không tin, mặc dù hắn luôn miệng nói Vương gia oan uổng hắn nhưng trong lòng ti chức rất rõ, hắn đây là ngậm máu phun người, ghi hận Chiêu Vương điện hạ!" Kẻ dẫn đầu cung kính nói.
Bọn họ ai dám nghị luận Chiêu Vương? Nghe cách nói chuyện của Lục điện hạ, quan hệ giữa Diệp cô nương và Vương gia hẳn không bình thường, bọn họ sao dám phê bình cô nương người ta?
"Tốt." Thấy bọn họ thức thời, Lục hoàng tử vô cùng cao hứng, lập tức kêu người hầu cận đưa sấp ngân lượng cho kẻ đứng đầu của nha vệ, "Các ngươi vất vả rồi, cầm lấy đi uống rượu đi."
"Tạ điện hạ ban thưởng."
Lục điện hạ gật đầu, lại liếc nhìn Bạch Lẫm một thân máu tươi đang ngất xỉu: "Từ từ thẩm vấn, nếu hắn lại nói hươu nói vượn thì cứ nghiêm hình khảo tra."
"Vâng." Mọi người cúi đầu nhận lệnh.
Lục hoàng tử xoay người rời khỏi lao ngục.
Hắn nghĩ nghĩ, lại tới nha môn Đại Lý Tự nói chuyện với Đại Lý Tự Khanh một phen, Bạch Lẫm là trọng phạm triều đình, phải cẩn thận giam giữ, những lời linh tinh của hắn tuyệt đối không được để lọt ra ngoài.
Đại Lý Tự Khanh liên tục đáp vâng, chờ Lục hoàng tử đi rồi liền gọi người tới dặn dò, rồi thay toàn bộ người thẩm vấn và trông coi Bạch Lẫm thành tâm phúc đáng tin cậy.
Lục hoàng tử lại đi một chuyến qua Chiêu vương phủ, sau khi bị từ chối không cho tiến vào, hắn mới uể oải quay về Lục hoàng tử phủ.
..................
Thất hoàng tử cũng vô cùng lo lắng, bởi vì pháo hoa tối Trung Thu là do Bạch Lẫm cung cấp, sau đó từ hắn liền sai đưa tới Nội Vụ Phủ.
Nếu tra ra, hắn không phải trở thành đồng lõa hay sao?
Không, mọi người khẳng định sẽ cho rằng hắn là chủ mưu!
Hắn là hoàng tử, hắn chủ mưu việc này nghe qua hoàn toàn hợp lý!
Phụ hoàng nhất định sẽ nghĩ như vậy!
Bạch Lẫm vừa đầu quân cho mình đã gây ra chuyện như vậy, đúng là xui xẻo!
Hắn còn tưởng bản thân vớt được cây rụng ra tiền, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn ta đã khiến mình chịu liên lụy! Quả nhiên thương hộ vẫn là thương hộ, không có kiến thức!
Thất hoàng tử càng nghĩ càng đứng ngồi không yên.
Có buôn bán hẳn có gian dối, thương nhân nhiều gian trá, tới lúc đó nếu Bạch Lẫm đem sự tình đẩy lên đầu hắn thì sao? Bạch Lẫm là thương nhân, hắn ta nhất định sẽ vì thoát thân mà không từ thủ đoạn!
Thất hoàng tử bất an đi xử lý công vụ rồi qua cung điện của Tề Quý Phi.
Vì chuyện của Bạch Lẫm, Tề Quý Phi đúng là lo lắng cho Lâm gia, nữ nhi là công chúa, sau khi xuất giá sẽ ở công chúa phủ, tuy nếu Lâm gia vì Bạch gia mà xảy ra chuyện bọn họ có thể từ hôn, nhưng Tề Quý Phi đương nhiên không hi vọng nữ nhi từ hôn, vì vậy bà không hi vọng Lâm gia xảy ra chuyện.
Lâm gia tốt, đối với nhi tử cũng là một trợ lực!
Nghe Thất hoàng tử tới, Tề Quý Phi vội kêu cung nữ mời hắn vào, lại kêu cung nhân dâng trà và điểm tâm hắn thích nhất, sau đó cho tất cả lui xuống, chỉ để lại ma ma tâm phúc bên cạnh hầu hạ.
"Hoàng nhi vì chuyện của Bạch gia mà tới sao?" Tề Quý Phi nhíu mày hỏi.
"Vâng." Thất hoàng tử vuốt ve chung trà sứ hồng mai, đưa mắt nhìn ma ma bên cạnh Tề Quý Phi.
Tuy đây là tâm phúc của mẫu phi nhưng sự tình quan trọng, vẫn là cẩn thận cho ổn thỏa.
Ma ma kia là người nhanh nhạy, vừa thấy ánh mắt của hắn liền uốn gối nói: "Nương nương, nô tỳ đi xem canh tổ yến của người đã hầm xong chưa."
"Ừ, đi đi." Tề Quý Phi gật đầu. Chờ ma ma ra ngoài, bà mới nhìn Thất hoàng tử, hỏi, "Sao vậy?"
Thần sắc Thất hoàng tử trở nên ngưng trọng: "Mẫu phi, pháo hoa đêm Trung Thu do Bạch Lẫm cung cấp, con là người đưa cho Nội Vụ Phủ."
Tề Quý Phi cả kinh, chung trà trong tay phát ra tiếng leng keng, qua nửa ngày mới mở miệng: "Hoàng nhi, chuyện lớn như vậy sao bây giờ con mới nói?" Bà đưa mắt nhìn bốn phía, xác nhận nơi này không còn người ngoài mới tiếp tục hỏi, "Bạch Lẫm có phải..." Có phải do hắn sai khiến hay không?
"Không phải." Thất hoàng tử vội lắc đầu, "Chuyện trộm bản đồ bố phòng này một chút con cũng không biết."
Nghĩ tới sự tình Bạch Lẫm nhờ hắn giữ tiểu hoàng thúc ở yến tiệc, Thất hoàng tử liền giận sôi máu, căm hận nói, "Bạch Lẫm kia còn lợi dụng con, muốn con tối đó giữ chân tiểu hoàng thúc, thì ra là để hắn tiện trộm bản đồ bố phòng! Tên tiểu nhân gian nịnh này!"
Tề Quý Phi hít ngụm khí lạnh: "Hoàng nhi, sao con lại hồ đồ như vậy? Hiện tại hắn đã bị bắt, chuyện pháo hoa, còn chuyện con giữ chân tiểu hoàng thúc của mình, nếu bị người khác phát hiện, bọn họ sẽ nghĩ con như thế nào? Phụ hoàng sẽ nghĩ gì về con đây?"
Hoàng Thượng sủng ái bà, sủng ái đôi nữ nhi của bà, nhưng ngài ấy vẫn có thứ bệnh đa nghi của các bậc đế vương.
Cho dù chuyện Bạch Lẫm trộm bản đồ bố phòng không liên quan tới nhi tử, nhưng những việc nhi tử làm một khi bị phát hiện, cho dù có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch!
Thất hoàng tử nhấp môi, lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Tề Quý Phi đột nhiên lộ vẻ âm ngoan: "Có ai biết chuyện giữa con và Bạch Lẫm không?"
"Sự tình chỉ có con và Bạch Lẫm biết, thời điểm hắn tới không có người ngoài, mà hạ nhân trong phủ cũng không biết hắn." Thất hoàng tử trả lời. Hai lần Bạch Lẫm gặp hắn đều cải trang, cho nên dù là người hầu cận cũng không biết hắn!
"Hắn ở trong ngục đã nói cái gì?" Tề Quý Phi hỏi.
"Con đã cho người hỏi thăm, Bạch Lẫm nói tiểu hoàng thúc vu oan cho hắn, hắn còn nói hắn chỉ bắt cóc cô nương Diệp gia." Thất hoàng tử cười nhạo, "Hắn coi như cũng biết giữ miệng, một chút cũng không nhắc tới con, ngược lại còn quay qua cắn tiểu hoang thúc một cái."
Tề Quý Phi trầm tư: "Nếu lời hắn nói là thật thì sao?"
Thất hoàng tử lắc đầu: "Mẫu phi, nếu lời hắn nói là thật, vậy vì sao hạ nhân của cô nương Diệp gia kia không hề hoảng sợ?" Cô nương trong nhà bị người ta bắt đi là chuyện lớn, hạ nhân trong viện không phải nên hoảng loạn sao? Nha đầu kia tuy là người có chủ ý, hạ nhân bên cạnh cũng thân thủ bất phàm, nhưng bà vú và mấy a hoàn bình thường sao có thể không kinh hoàng thất thố? Một chút tiếng gió cũng không nghe thấy!
"Hơn nữa nàng và cô nương Đổng gia vừa tới thôn trang thăm Thất cô nương Từ gia." Nói tới đây, Thất hoàng tử đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói, "Lời Bạch Lẫm nói là thật, thôn trang nơi Từ Thất cô nương dưỡng bệnh ở thôn Đào Khê, mà tiểu hoàng thúc bắt Bạch Lẫm cũng tại nơi đó!"
Tề Quý Phi nhẹ nhàng gật đầu: "Nha đầu bên cạnh nàng có lẽ kinh hoảng, nhưng người Đổng gia không hề không tầm thường."
Có thể người Đổng gia đã đứng ra ổn định tình thế!
Ánh mắt Thất hoàng tử sáng lên: "Cho nên đi thăm Từ Thất cô nương là giả, tới đón Diệp cô nương là thật? Tiểu hoàng thúc nhất định cũng ở thôn trang, tình hình của y có khả năng đúng là không tốt." Trái tim Thất hoàng tử buông lỏng một nửa, "Hiện tại phái người hỏi thăm, mọi chuyện liền sáng tỏ!"
Vì thế trộm bản đồ bố phòng là giả, bắt cóc người là thật? Là đúng hay sai, chỉ cần phái người điều tra một phen sẽ biết! Tới lúc đó sự tình sẽ không kéo tới đầu mình!
Tề Quý Phi gật đầu tán đồng, uống ngụm trà lại nói: "Có điều giữ lại Bạch Lẫm là một tai họa, hiện tại hắn ở trong ngục, miễn cho đêm dài lắm mộng, con vẫn là phái người trừ khử hắn đi." Bà ta đột nhiên lạnh giọng, "Bên Nội Vụ Phủ có ký lục, chỉ cần hắn vừa mở miệng, người khác điều tra liền biết, tới lúc đó hoàng nhi muốn thoát thân sợ rằng không còn biện pháp!"
Cho nên cách duy nhất chính là trừ bỏ Bạch Lẫm!
Chỉ có người chết mới không nói bậy!
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ý hay, hắn ở trong lao khẳng định cũng không sống được lâu."
Tề Quý Phi gật đầu.
Nghiêm hình tra tấn, chết là chuyện thường tình.
Mẫu tử hai người lại nhẹ giọng nói chuyện một phen, lúc này Thất hoàng tử mới mang theo ý cười rời đi.
Xuất cung, hắn lập tức phân phó người tới Đại Lý Tự hỏi thăm chuyện của Bạch Lẫm, không ngờ một chút tin tức cũng không hỏi ra.
Hiện tại đừng nói tới phái người vào đó ám sát Bạch Lẫm!
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ, lại phái người tới thôn Đào Khê tìm hiểu, người được phái đi buổi tối trở về, nói ngày ấy có người tới thôn trang của Từ Thất cô nương, nhưng ngày hôm sau liền rời đi.
Còn nữa, người xung quanh không nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nào, lúc đó hai đội nhân mã chém giết nhau, lại cách thôn trang khá xa, quả thật có một cô nương mỹ mạo đã chết.
Nói tóm lại một câu hữu dụng cũng không có.
"Chỗ Từ Thất cô nương dưỡng bệnh không có gì đáng nghi?" Thất hoàng tử cau mày hỏi.
"Đổng cô nương mang theo thị vệ, tiểu nhân không dám tới gần." Người nọ cúi đầu.
"Phế vật vô dụng!" Thất hoàng tử ném chung trà qua, "Cút, qua đó trông chừng nha đầu Từ gia đang dưỡng bệnh kia cho ta!"
.......................
Lúc đó Định Quốc Công và An Quốc Công ở Kim Loan Điện đều không nói gì, hai người bảo trì trầm mặc.
Thành Quốc Công nắm được nhược điểm của Phương gia và Dương gia, đồng thời Phương gia và Dương gia cũng có nhược điểm của Lâm gia, vì thế Định Quốc Công và An Quốc Công lập tức phản kích, nhanh chóng an bài người đem nhược điểm của Lâm gia trình lên cho Chính Đức Đế.
Phương gia và Dương gia liên thủ đối phó Lâm gia, Thành Quốc Công hậm hực không thôi.
Nhất thời, ba bên ồn ào tới túi bụi.
Có người còn nhắc tới chuyện của nhiều năm trước.
Hình Bộ thị lang và Đại Lý Tự Khanh thuận miệng nhắc tới cái chết của Diệp Thế Hiên, nói chuyện đó và bọn họ không thoát khỏi quan hệ.
Thành Quốc Công và hai đương sự nước mắt nước mũi quỳ gối trước Chính Đức Đế, một mực kêu oan.
Chính Đức Đế vô cùng tức giận, lập tức tạm thu chức quyền trong tay bọn họ, kêu cả ba ở nhà đóng cửa ăn năn.
Nghe được tin cái chết của Diệp Thế Hiên có liên quan tới Lâm gia, Phương gia và Phương gia, trái tim Nhan thị như muốn ra khỏi lồng ngực, đứng ngồi không yên.
Bà muốn đi tìm Dung Hoa, nhưng nàng lại tới thôn trang, trong lòng nóng như lửa đốt, sợ hãi sự tình sẽ tra tới đầu bà.
..............................
Nhân tâm trong thành hoảng sợ nhưng đám người Dung Hoa ở thôn trang lại vui vẻ hòa thuận.
Sắc mặt Chu Hành ngày càng tốt.
Ngoại trừ những lúc ở cạnh y, Dung Hoa cùng Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang ra ngoài chơi, chạng vạng sẽ tản bộ. Buổi sáng, thời điểm Chu Hành giải độc, ba người các nàng sẽ đi hái sen, ra bờ sông câu cá.
Có đôi khi đụng mặt phu nhân tiểu thư cùng công tử các nhà huân quý khác, nhưng trong mắt bọn họ, các nàng đang tới thôn trang du ngoạn.
Chu Hành tốt lên liền đuổi Lâm Hạ trở về, Lâm Hạ và Lâm Thắng theo y nhiều năm, cho nên Lâm Hạ trở về, người ngoài sẽ càng tin y đang dưỡng bệnh trong vương phủ.
Châm cứu và tắm thuốc không cần làm mỗi ngày, có điều ngày ngày Ánh cô cô sớm muộn vẫn qua bắt mạch cho Chu Hành.
Hôm nay, thời điểm Ánh cô cô tới bắt mạch, Chu Hành nhẹ giọng nói: "Cô cô chờ một lát." Sau đó y nhìn Lâm Thắng, "Ngươi lui xuống."
Lâm Thắng gật đầu ra khỏi phòng.
Chu Hành kéo Dung Hoa ngồi xuống mép giường rồi duỗi tay chỉ cái ghế gần đó: "Cô cô mời ngồi."
Ánh cô cô bình thản lắc đầu: "Điện hạ có việc gì xin cứ phân phó."
Chu Hành ngẩng đầu nhìn bà, trầm mặc một lát mới hỏi: "Cô cô và Phong thái y có quan hệ gì?" Dừng một hơi, y tiếp tục, "Nếu ta nhớ không lầm, người hẳn là nữ nhi của Phong thái y."
Khi đó bản thân còn nhỏ, nhưng y vẫn nhớ rõ ràng. Lúc ấy cô cô khoảng mười bảy tuổi, phong hoa chính mậu, tính cách rộng rãi, suốt ngày tươi cười, mà hiện tại bà ấy cả ngày im lặng, một nụ cười cũng không còn thấy.
Cũng đúng, Phong gia bị mãn môn sao trảm, bà ấy sao có thể cười được?
"Hừ, bị ngài nhận ra rồi!" Ánh cô cô lạnh lùng nhìn Chu Hành, ánh mắt tràn ngập cừu hận, "Ta chính là Phong Ánh Nhung, ngươi muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi, nhưng Từ Thất cô nương vô tội, nàng ấy không biết gì cả."
Phong gia? Dung Hoa nghĩ nghĩ liền có chút ấn tượng, năm đó Tiên hoàng qua đời, nghe nói nguyên nhân là vì Phong thái y chữa trị sai, bởi vậy Phong gia mới bị mãn môn sao trảm.
"Ta cứu ngươi là vì tổ huấn của Phong gia, với người bệnh đều phải đối xử bình đẳng, cho dù là kẻ thù cũng không được ngoảnh mặt làm ngơ." Hốc mắt Ánh cô cô ửng hồng, "Phong gia từ trên xuống dưới tám mươi mạng người ta đều nhớ rất rõ, bọn họ đều do Chu gia các ngươi giết!"
Chu Hành nhìn bà, nói: "Ta biết Phong thái y vô tội."
Ánh cô cô cả kinh: "Ngươi biết?"
Phụ hoàng chết thế nào, y tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là rành mạch! Chu Hành gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta khi đó tuổi còn nhỏ, thân lại trúng kịch độc, vì vậy hoàng tỷ mới lập tức đưa ta rời khỏi kinh thành. Mấy năm nay ta luôn cho rằng Phong gia không còn ai may mắn sống sót."
"Phụ thân, mẫu thân, các người nghe thấy không? Các người đều oan uổng." Hai chân Ánh cô cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống nức nở.
"Cô cô, người mau đứng lên đi." Dung Hoa vội đứng dậy đỡ bà.
Nước mắt cuối cùng cũng khống chế không được mà rơi ra, Ánh cô cô uốn gối hành lễ với Chu Hành, nói: "Thỉnh Vương gia trả cho Phong gia chúng ta một cái trong sạch." Nghĩ nghĩ, bà lại lắc đầu, "Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, phụ thân và mẫu thân chỉ hi vọng ta có thể sống tốt.
Phong gia mãn môn sao trảm.
Nhi tử Tiên hoàng thích nhất Chiêu Vương điện hạ khi đó còn mất cả giọng nói, thân mang kịch độc, chỉ có thể tha hương để bảo toàn mạng sống.
Nội tình kinh đó không cần nói cũng biết!
Dung Hoa nhíu mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Chu Hành mím môi, trầm mặc một lúc mới nói: "Chân tướng sẽ có ngày sáng tỏ."
"Vương gia..." Ánh cô cô nhíu mày.
"Cô cô không cần lo lắng." Chu Hành xua tay, "Khi đó rất nhiều người quen biết cô cô, cô cô tuy ở thôn trang, tuy nói mười mấy năm đã trôi qua nhưng cũng khó tránh có một ngày sẽ bị ai đó phát hiện."
Một khi bà bị nhận ra, Thất cô nương sẽ chịu liên lụy! Ánh cô cô gật đầu: "Mấy năm nay ta cũng lo lắng, chỉ là hài tử Lưu Quang này tâm địa thiện lương, tình cảnh của nàng cũng khiến người ta không an lòng, cho nên ta mới không rời đi." Ánh cô cô khẽ cười, "Ta tạm thời đi theo Vương gia, như vậy Lưu Quang cũng sẽ yên tâm."
Thấy Chu Hành gật đầu đồng ý, Ánh cô cô liền đứng dậy đi tìm Từ Lưu Quang.
Bạch Lẫm đau tới hít một ngụm khí lạnh, hét lớn.
Lục hoàng tử tiếp tục quất thêm hai roi.
Bạch Lẫm tuy là thương hộ nhưng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hai ngày nay chịu không ít đau khổ, nghiêm hình tra tấn, người tới toàn ép hỏi hắn do ai sai khiến hoặc là có phải cấu kết với Tây Lương hay không.
Hắn nào dám thừa nhận?
Một roi quất lên người, hàm răng cũng run lên, hắn chỉ biết kêu oan uổng.
Hắn sao dám thừa nhận? Làm sao có thể thừa nhận?
Một khi thừa nhận, tai ương sẽ ập tới Bạch gia, phụ mẫu, trưởng bối và huynh đệ tỷ muội.
Cũng may hắn sớm đã an bài đường lui, thê tử và đôi nhi nữ của mình hiện tại vô cùng an toàn, không cần lo lắng.
Đều tại tiểu nhân Chu Hành kia!
Cư nhiên vu oan hãm hại hắn!
Còn có nàng!
Nghĩ đến Dung Hoa, Bạch Lẫm vừa yêu lại vừa hận. Bản thân hết lần này tới lần khác dùng lễ thiết đãi nàng, nàng cư nhiên lại vì quỷ đoản mệnh Chu Hành kia đem tội danh trộm bản đồ bố phòng chụp lên đầu hắn!
Chẳng lẽ nàng không biết làm vậy sẽ có rất nhiều người chết hay sao?
Vì một mình Chu Hành, chẳng lẽ nàng thật sự muốn người Bạch gia chôn cùng với y?
Nhưng cho dù thế nào hắn vẫn thích nàng, tình cảm giống như đã hòa vào xương cốt, điên cuồng mà muốn có được nàng, hiện tại thân đang trong lao ngục, hắn vẫn không ngừng nhớ tới nàng.
Hối hận sao? Hai ngày nay Bạch Lẫm đã tự hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần.
Không, không hối hận.
Nếu suy xét thấu đáo hơn một chút, kế hoạch sẽ thành công, hắn có thể an an toàn toàn có được mỹ nhân.
Chỉ trách hắn không bằng người kia.
Nếu được làm lại, hắn vẫn sẽ làm như vậy!
Cho nên hắn không hối hận!
Hắn vì Bạch gia cực khổ phụng hiến nhiều như vậy, cũng vì Bạch gia tích cóp nhiều tài phú như thế, một đám người bọn họ chỉ biết phóng túng xa hoa.
Vì cái gì hắn không thể lấy? Hắn chẳng qua chỉ muốn cưới nữ tử mình thích mà thôi!
"Tiểu hoàng thúc vu oan cho ngươi?" Lục hoàng tử dùng roi gõ nhẹ vào lòng bàn tay, "Bạch Lẫm, tên khốn nạn này, ngươi dám làm lại không dám thừa nhận? Còn nói tiểu hoàng thúc vu oan ngươi? Rõ ràng là ngươi trộm bản đồ bố phòng, bị tiểu hoàng thúc bắt gđược, trong lòng ghi hận tiểu hoàng thúc nên mới muốn vu hại y, bôi nhọ y!"
Cả người Bạch Lẫm đau nhức, nghe Lục hoàng tử nói xong, tức giận tới thiếu chút phun ra ngụm máu: "Ngươi..."
"Ta cái gì?" Lục hoàng tử mắng, "Bị ta nói trúng nên không còn gì để phản bác đúng không? Còn dám bôi nhọ Diệp cô nương? Bạch Lẫm, ngươi đáng là nam nhân sao? Đấu không lại tiểu hoàng thúc của ta liền hất nước mắt lên Diệp cô nương hả? Tên khốn!"
Bôi nhọ người sao? Lời bản thân nói rõ ràng là sự thật! Nhưng Lục hoàng tử này lại đảo ngược trắng đen, còn nói hắn vì ghi hận Chu Hành nên mới quay đầu cắn lại! Bạch Lẫm nhất thời khó thở công tâm mà phun ra ngụm máu đen, trừng mắt nhìn Lục hoàng tử: "Câu nào của ta cũng đều là thật, người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người chính là Lục hoàng tử ngươi! Ta chính là bắt cóc Diệp Ngũ cô nương! Điện hạ và Vương gia quan hệ không tồi, ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa bọn họ đúng không? Cái gì là bản đồ bố phòng, ta căn bản không biết nó là thứ gì! Ta trộm nó có tác dụng gì hả? Vương gia vì Ngũ cô nương mà vu oan hãm hại ta!"
"Ta khinh!" Lục hoàng tử quất qua một roi, "Tên khốn nhà ngươi! Ngươi còn dám nói bậy? Ngươi không biết bản đồ bố phòng là gì? Không biết nó dùng để làm gì sao? Bạch gia ngươi phú giáp thiên hạ, ngươi rõ ràng không thỏa mãn với địa vị hiện tại, muốn trộm bản đồ bố phòng, sau đó cấu kết Tây Lương, muốn điên đảo thiên hạ của Chu gia chúng ta! Ngươi không phải muốn chính mình quân lâm thiên hạ sao?"
Lời này Lục hoàng tử cũng dám nói? Nha vệ đứng cạnh nghe tới ứa mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám phát ra tiếng động.
Bạch Lẫm tức giận kêu oan: "Điện hạ minh giám, thảo dân thật sự bị oan." Nếu còn tiếp tục đối đầu, không chừng Lục hoàng tử sẽ lập tức đổ chậu phân lên đầu của hắn!
Ai cũng bảo Lục hoàng tử làm việc tùy tiện, đúng là không sai.
Một chút đạo lý cũng không nói!
"Ta nói ngươi biết, Ngũ cô nương Diệp gia và cô nương Đổng gia đang ở thôn trang thăm Thất cô nương Từ gia, người ta đang tốt đẹp, ngươi sao có thể hất nước bẩn lên một cô nương hả?" Lục hoàng tử khinh thường và tức giận.
Tiểu hoàng thúc vì hắn mà sinh tử chưa rõ, tên khốn này còn dám hất nước bẩn lên người tiểu hoàng thúc và Diệp Ngũ cô nương?
Thật to gan!
Tiểu hoàng thúc ngã bệnh, vậy hắn sẽ tới thay tiểu hoàng thúc bảo vệ Diệp cô nương, nhất định không để tên Bạch Lẫm này nói xấu hai người bọn họ! Tiểu hoàng thúc bị bệnh, hắn phải làm gì đó để giúp đỡ y!
Bạch Lẫm tức giận tới thổ huyết: "Ta khinh, cái gì là thăm cô nương Từ gia hả? Ngũ cô nương rõ ràng đang ở thôn trang chiếu cố Chiêu Vương sắp tắt thở!"
"Ngươi mới tắt thở đấy!" Một chữ Bạch Lẫm nói Lục hoàng tử đều không tin, nghe hắn nói Chiêu Vương sắp tắt thở, Lục hoàng tử liền tức giận mắng, "Tên khốn Bạch Lẫm này, ngươi nói cái gì thế hả? Chính ngươi sắp chết, còn tiểu hoàng thúc của ta sẽ sống thật tốt! Đồ nhát gan, dám trộm bản đồ bố phòng lại không dám nhận! Vậy mà ngươi cũng gia chủ của Bạch gia được, tổ tiên Bạch gia ngươi hẳn bị ngươi chọc tức tới chết! Có gan trộm bản đồ bố phòng lại không có gan thừa nhận hả? Bị oan? Ai vào đại lao này cũng nói chính mình bị oan!"
Lục hoàng tức đùng đùng mắng chửi.
Bạch Lẫm tức giận phun thêm ngụm máu, gục đầu, hôn mê bất tỉnh.
"Đồ con rùa!" Lục hoàng tử trừng mắt nhìn hắn một cái, vứt cây roi cho nha vệ bên cạnh, ánh mắt quét nhìn mọi người trong phòng, lớn tiếng: "Lời tên khốn này vừa nói nếu các ngươi dám để một chữ truyền ra ngoài, ta sẽ lấy đầu cả nhà các ngươi."
"Cẩn tôn mệnh lệnh của Lục điện hạ." Đám nha vệ vội đáp.
"Điện hạ xin cứ yên tâm, Bạch Lẫm này lòng muông dạ thú, trộm bản đồ bố phòng bị Vương gia bắt được. Lời hắn nói ti chức một chữ đều không tin, mặc dù hắn luôn miệng nói Vương gia oan uổng hắn nhưng trong lòng ti chức rất rõ, hắn đây là ngậm máu phun người, ghi hận Chiêu Vương điện hạ!" Kẻ dẫn đầu cung kính nói.
Bọn họ ai dám nghị luận Chiêu Vương? Nghe cách nói chuyện của Lục điện hạ, quan hệ giữa Diệp cô nương và Vương gia hẳn không bình thường, bọn họ sao dám phê bình cô nương người ta?
"Tốt." Thấy bọn họ thức thời, Lục hoàng tử vô cùng cao hứng, lập tức kêu người hầu cận đưa sấp ngân lượng cho kẻ đứng đầu của nha vệ, "Các ngươi vất vả rồi, cầm lấy đi uống rượu đi."
"Tạ điện hạ ban thưởng."
Lục điện hạ gật đầu, lại liếc nhìn Bạch Lẫm một thân máu tươi đang ngất xỉu: "Từ từ thẩm vấn, nếu hắn lại nói hươu nói vượn thì cứ nghiêm hình khảo tra."
"Vâng." Mọi người cúi đầu nhận lệnh.
Lục hoàng tử xoay người rời khỏi lao ngục.
Hắn nghĩ nghĩ, lại tới nha môn Đại Lý Tự nói chuyện với Đại Lý Tự Khanh một phen, Bạch Lẫm là trọng phạm triều đình, phải cẩn thận giam giữ, những lời linh tinh của hắn tuyệt đối không được để lọt ra ngoài.
Đại Lý Tự Khanh liên tục đáp vâng, chờ Lục hoàng tử đi rồi liền gọi người tới dặn dò, rồi thay toàn bộ người thẩm vấn và trông coi Bạch Lẫm thành tâm phúc đáng tin cậy.
Lục hoàng tử lại đi một chuyến qua Chiêu vương phủ, sau khi bị từ chối không cho tiến vào, hắn mới uể oải quay về Lục hoàng tử phủ.
..................
Thất hoàng tử cũng vô cùng lo lắng, bởi vì pháo hoa tối Trung Thu là do Bạch Lẫm cung cấp, sau đó từ hắn liền sai đưa tới Nội Vụ Phủ.
Nếu tra ra, hắn không phải trở thành đồng lõa hay sao?
Không, mọi người khẳng định sẽ cho rằng hắn là chủ mưu!
Hắn là hoàng tử, hắn chủ mưu việc này nghe qua hoàn toàn hợp lý!
Phụ hoàng nhất định sẽ nghĩ như vậy!
Bạch Lẫm vừa đầu quân cho mình đã gây ra chuyện như vậy, đúng là xui xẻo!
Hắn còn tưởng bản thân vớt được cây rụng ra tiền, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn hắn ta đã khiến mình chịu liên lụy! Quả nhiên thương hộ vẫn là thương hộ, không có kiến thức!
Thất hoàng tử càng nghĩ càng đứng ngồi không yên.
Có buôn bán hẳn có gian dối, thương nhân nhiều gian trá, tới lúc đó nếu Bạch Lẫm đem sự tình đẩy lên đầu hắn thì sao? Bạch Lẫm là thương nhân, hắn ta nhất định sẽ vì thoát thân mà không từ thủ đoạn!
Thất hoàng tử bất an đi xử lý công vụ rồi qua cung điện của Tề Quý Phi.
Vì chuyện của Bạch Lẫm, Tề Quý Phi đúng là lo lắng cho Lâm gia, nữ nhi là công chúa, sau khi xuất giá sẽ ở công chúa phủ, tuy nếu Lâm gia vì Bạch gia mà xảy ra chuyện bọn họ có thể từ hôn, nhưng Tề Quý Phi đương nhiên không hi vọng nữ nhi từ hôn, vì vậy bà không hi vọng Lâm gia xảy ra chuyện.
Lâm gia tốt, đối với nhi tử cũng là một trợ lực!
Nghe Thất hoàng tử tới, Tề Quý Phi vội kêu cung nữ mời hắn vào, lại kêu cung nhân dâng trà và điểm tâm hắn thích nhất, sau đó cho tất cả lui xuống, chỉ để lại ma ma tâm phúc bên cạnh hầu hạ.
"Hoàng nhi vì chuyện của Bạch gia mà tới sao?" Tề Quý Phi nhíu mày hỏi.
"Vâng." Thất hoàng tử vuốt ve chung trà sứ hồng mai, đưa mắt nhìn ma ma bên cạnh Tề Quý Phi.
Tuy đây là tâm phúc của mẫu phi nhưng sự tình quan trọng, vẫn là cẩn thận cho ổn thỏa.
Ma ma kia là người nhanh nhạy, vừa thấy ánh mắt của hắn liền uốn gối nói: "Nương nương, nô tỳ đi xem canh tổ yến của người đã hầm xong chưa."
"Ừ, đi đi." Tề Quý Phi gật đầu. Chờ ma ma ra ngoài, bà mới nhìn Thất hoàng tử, hỏi, "Sao vậy?"
Thần sắc Thất hoàng tử trở nên ngưng trọng: "Mẫu phi, pháo hoa đêm Trung Thu do Bạch Lẫm cung cấp, con là người đưa cho Nội Vụ Phủ."
Tề Quý Phi cả kinh, chung trà trong tay phát ra tiếng leng keng, qua nửa ngày mới mở miệng: "Hoàng nhi, chuyện lớn như vậy sao bây giờ con mới nói?" Bà đưa mắt nhìn bốn phía, xác nhận nơi này không còn người ngoài mới tiếp tục hỏi, "Bạch Lẫm có phải..." Có phải do hắn sai khiến hay không?
"Không phải." Thất hoàng tử vội lắc đầu, "Chuyện trộm bản đồ bố phòng này một chút con cũng không biết."
Nghĩ tới sự tình Bạch Lẫm nhờ hắn giữ tiểu hoàng thúc ở yến tiệc, Thất hoàng tử liền giận sôi máu, căm hận nói, "Bạch Lẫm kia còn lợi dụng con, muốn con tối đó giữ chân tiểu hoàng thúc, thì ra là để hắn tiện trộm bản đồ bố phòng! Tên tiểu nhân gian nịnh này!"
Tề Quý Phi hít ngụm khí lạnh: "Hoàng nhi, sao con lại hồ đồ như vậy? Hiện tại hắn đã bị bắt, chuyện pháo hoa, còn chuyện con giữ chân tiểu hoàng thúc của mình, nếu bị người khác phát hiện, bọn họ sẽ nghĩ con như thế nào? Phụ hoàng sẽ nghĩ gì về con đây?"
Hoàng Thượng sủng ái bà, sủng ái đôi nữ nhi của bà, nhưng ngài ấy vẫn có thứ bệnh đa nghi của các bậc đế vương.
Cho dù chuyện Bạch Lẫm trộm bản đồ bố phòng không liên quan tới nhi tử, nhưng những việc nhi tử làm một khi bị phát hiện, cho dù có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch!
Thất hoàng tử nhấp môi, lòng nóng như lửa đốt.
Ánh mắt Tề Quý Phi đột nhiên lộ vẻ âm ngoan: "Có ai biết chuyện giữa con và Bạch Lẫm không?"
"Sự tình chỉ có con và Bạch Lẫm biết, thời điểm hắn tới không có người ngoài, mà hạ nhân trong phủ cũng không biết hắn." Thất hoàng tử trả lời. Hai lần Bạch Lẫm gặp hắn đều cải trang, cho nên dù là người hầu cận cũng không biết hắn!
"Hắn ở trong ngục đã nói cái gì?" Tề Quý Phi hỏi.
"Con đã cho người hỏi thăm, Bạch Lẫm nói tiểu hoàng thúc vu oan cho hắn, hắn còn nói hắn chỉ bắt cóc cô nương Diệp gia." Thất hoàng tử cười nhạo, "Hắn coi như cũng biết giữ miệng, một chút cũng không nhắc tới con, ngược lại còn quay qua cắn tiểu hoang thúc một cái."
Tề Quý Phi trầm tư: "Nếu lời hắn nói là thật thì sao?"
Thất hoàng tử lắc đầu: "Mẫu phi, nếu lời hắn nói là thật, vậy vì sao hạ nhân của cô nương Diệp gia kia không hề hoảng sợ?" Cô nương trong nhà bị người ta bắt đi là chuyện lớn, hạ nhân trong viện không phải nên hoảng loạn sao? Nha đầu kia tuy là người có chủ ý, hạ nhân bên cạnh cũng thân thủ bất phàm, nhưng bà vú và mấy a hoàn bình thường sao có thể không kinh hoàng thất thố? Một chút tiếng gió cũng không nghe thấy!
"Hơn nữa nàng và cô nương Đổng gia vừa tới thôn trang thăm Thất cô nương Từ gia." Nói tới đây, Thất hoàng tử đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói, "Lời Bạch Lẫm nói là thật, thôn trang nơi Từ Thất cô nương dưỡng bệnh ở thôn Đào Khê, mà tiểu hoàng thúc bắt Bạch Lẫm cũng tại nơi đó!"
Tề Quý Phi nhẹ nhàng gật đầu: "Nha đầu bên cạnh nàng có lẽ kinh hoảng, nhưng người Đổng gia không hề không tầm thường."
Có thể người Đổng gia đã đứng ra ổn định tình thế!
Ánh mắt Thất hoàng tử sáng lên: "Cho nên đi thăm Từ Thất cô nương là giả, tới đón Diệp cô nương là thật? Tiểu hoàng thúc nhất định cũng ở thôn trang, tình hình của y có khả năng đúng là không tốt." Trái tim Thất hoàng tử buông lỏng một nửa, "Hiện tại phái người hỏi thăm, mọi chuyện liền sáng tỏ!"
Vì thế trộm bản đồ bố phòng là giả, bắt cóc người là thật? Là đúng hay sai, chỉ cần phái người điều tra một phen sẽ biết! Tới lúc đó sự tình sẽ không kéo tới đầu mình!
Tề Quý Phi gật đầu tán đồng, uống ngụm trà lại nói: "Có điều giữ lại Bạch Lẫm là một tai họa, hiện tại hắn ở trong ngục, miễn cho đêm dài lắm mộng, con vẫn là phái người trừ khử hắn đi." Bà ta đột nhiên lạnh giọng, "Bên Nội Vụ Phủ có ký lục, chỉ cần hắn vừa mở miệng, người khác điều tra liền biết, tới lúc đó hoàng nhi muốn thoát thân sợ rằng không còn biện pháp!"
Cho nên cách duy nhất chính là trừ bỏ Bạch Lẫm!
Chỉ có người chết mới không nói bậy!
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ, gật đầu: "Ý hay, hắn ở trong lao khẳng định cũng không sống được lâu."
Tề Quý Phi gật đầu.
Nghiêm hình tra tấn, chết là chuyện thường tình.
Mẫu tử hai người lại nhẹ giọng nói chuyện một phen, lúc này Thất hoàng tử mới mang theo ý cười rời đi.
Xuất cung, hắn lập tức phân phó người tới Đại Lý Tự hỏi thăm chuyện của Bạch Lẫm, không ngờ một chút tin tức cũng không hỏi ra.
Hiện tại đừng nói tới phái người vào đó ám sát Bạch Lẫm!
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ, lại phái người tới thôn Đào Khê tìm hiểu, người được phái đi buổi tối trở về, nói ngày ấy có người tới thôn trang của Từ Thất cô nương, nhưng ngày hôm sau liền rời đi.
Còn nữa, người xung quanh không nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nào, lúc đó hai đội nhân mã chém giết nhau, lại cách thôn trang khá xa, quả thật có một cô nương mỹ mạo đã chết.
Nói tóm lại một câu hữu dụng cũng không có.
"Chỗ Từ Thất cô nương dưỡng bệnh không có gì đáng nghi?" Thất hoàng tử cau mày hỏi.
"Đổng cô nương mang theo thị vệ, tiểu nhân không dám tới gần." Người nọ cúi đầu.
"Phế vật vô dụng!" Thất hoàng tử ném chung trà qua, "Cút, qua đó trông chừng nha đầu Từ gia đang dưỡng bệnh kia cho ta!"
.......................
Lúc đó Định Quốc Công và An Quốc Công ở Kim Loan Điện đều không nói gì, hai người bảo trì trầm mặc.
Thành Quốc Công nắm được nhược điểm của Phương gia và Dương gia, đồng thời Phương gia và Dương gia cũng có nhược điểm của Lâm gia, vì thế Định Quốc Công và An Quốc Công lập tức phản kích, nhanh chóng an bài người đem nhược điểm của Lâm gia trình lên cho Chính Đức Đế.
Phương gia và Dương gia liên thủ đối phó Lâm gia, Thành Quốc Công hậm hực không thôi.
Nhất thời, ba bên ồn ào tới túi bụi.
Có người còn nhắc tới chuyện của nhiều năm trước.
Hình Bộ thị lang và Đại Lý Tự Khanh thuận miệng nhắc tới cái chết của Diệp Thế Hiên, nói chuyện đó và bọn họ không thoát khỏi quan hệ.
Thành Quốc Công và hai đương sự nước mắt nước mũi quỳ gối trước Chính Đức Đế, một mực kêu oan.
Chính Đức Đế vô cùng tức giận, lập tức tạm thu chức quyền trong tay bọn họ, kêu cả ba ở nhà đóng cửa ăn năn.
Nghe được tin cái chết của Diệp Thế Hiên có liên quan tới Lâm gia, Phương gia và Phương gia, trái tim Nhan thị như muốn ra khỏi lồng ngực, đứng ngồi không yên.
Bà muốn đi tìm Dung Hoa, nhưng nàng lại tới thôn trang, trong lòng nóng như lửa đốt, sợ hãi sự tình sẽ tra tới đầu bà.
..............................
Nhân tâm trong thành hoảng sợ nhưng đám người Dung Hoa ở thôn trang lại vui vẻ hòa thuận.
Sắc mặt Chu Hành ngày càng tốt.
Ngoại trừ những lúc ở cạnh y, Dung Hoa cùng Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang ra ngoài chơi, chạng vạng sẽ tản bộ. Buổi sáng, thời điểm Chu Hành giải độc, ba người các nàng sẽ đi hái sen, ra bờ sông câu cá.
Có đôi khi đụng mặt phu nhân tiểu thư cùng công tử các nhà huân quý khác, nhưng trong mắt bọn họ, các nàng đang tới thôn trang du ngoạn.
Chu Hành tốt lên liền đuổi Lâm Hạ trở về, Lâm Hạ và Lâm Thắng theo y nhiều năm, cho nên Lâm Hạ trở về, người ngoài sẽ càng tin y đang dưỡng bệnh trong vương phủ.
Châm cứu và tắm thuốc không cần làm mỗi ngày, có điều ngày ngày Ánh cô cô sớm muộn vẫn qua bắt mạch cho Chu Hành.
Hôm nay, thời điểm Ánh cô cô tới bắt mạch, Chu Hành nhẹ giọng nói: "Cô cô chờ một lát." Sau đó y nhìn Lâm Thắng, "Ngươi lui xuống."
Lâm Thắng gật đầu ra khỏi phòng.
Chu Hành kéo Dung Hoa ngồi xuống mép giường rồi duỗi tay chỉ cái ghế gần đó: "Cô cô mời ngồi."
Ánh cô cô bình thản lắc đầu: "Điện hạ có việc gì xin cứ phân phó."
Chu Hành ngẩng đầu nhìn bà, trầm mặc một lát mới hỏi: "Cô cô và Phong thái y có quan hệ gì?" Dừng một hơi, y tiếp tục, "Nếu ta nhớ không lầm, người hẳn là nữ nhi của Phong thái y."
Khi đó bản thân còn nhỏ, nhưng y vẫn nhớ rõ ràng. Lúc ấy cô cô khoảng mười bảy tuổi, phong hoa chính mậu, tính cách rộng rãi, suốt ngày tươi cười, mà hiện tại bà ấy cả ngày im lặng, một nụ cười cũng không còn thấy.
Cũng đúng, Phong gia bị mãn môn sao trảm, bà ấy sao có thể cười được?
"Hừ, bị ngài nhận ra rồi!" Ánh cô cô lạnh lùng nhìn Chu Hành, ánh mắt tràn ngập cừu hận, "Ta chính là Phong Ánh Nhung, ngươi muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi, nhưng Từ Thất cô nương vô tội, nàng ấy không biết gì cả."
Phong gia? Dung Hoa nghĩ nghĩ liền có chút ấn tượng, năm đó Tiên hoàng qua đời, nghe nói nguyên nhân là vì Phong thái y chữa trị sai, bởi vậy Phong gia mới bị mãn môn sao trảm.
"Ta cứu ngươi là vì tổ huấn của Phong gia, với người bệnh đều phải đối xử bình đẳng, cho dù là kẻ thù cũng không được ngoảnh mặt làm ngơ." Hốc mắt Ánh cô cô ửng hồng, "Phong gia từ trên xuống dưới tám mươi mạng người ta đều nhớ rất rõ, bọn họ đều do Chu gia các ngươi giết!"
Chu Hành nhìn bà, nói: "Ta biết Phong thái y vô tội."
Ánh cô cô cả kinh: "Ngươi biết?"
Phụ hoàng chết thế nào, y tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là rành mạch! Chu Hành gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta khi đó tuổi còn nhỏ, thân lại trúng kịch độc, vì vậy hoàng tỷ mới lập tức đưa ta rời khỏi kinh thành. Mấy năm nay ta luôn cho rằng Phong gia không còn ai may mắn sống sót."
"Phụ thân, mẫu thân, các người nghe thấy không? Các người đều oan uổng." Hai chân Ánh cô cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống nức nở.
"Cô cô, người mau đứng lên đi." Dung Hoa vội đứng dậy đỡ bà.
Nước mắt cuối cùng cũng khống chế không được mà rơi ra, Ánh cô cô uốn gối hành lễ với Chu Hành, nói: "Thỉnh Vương gia trả cho Phong gia chúng ta một cái trong sạch." Nghĩ nghĩ, bà lại lắc đầu, "Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, phụ thân và mẫu thân chỉ hi vọng ta có thể sống tốt.
Phong gia mãn môn sao trảm.
Nhi tử Tiên hoàng thích nhất Chiêu Vương điện hạ khi đó còn mất cả giọng nói, thân mang kịch độc, chỉ có thể tha hương để bảo toàn mạng sống.
Nội tình kinh đó không cần nói cũng biết!
Dung Hoa nhíu mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Chu Hành mím môi, trầm mặc một lúc mới nói: "Chân tướng sẽ có ngày sáng tỏ."
"Vương gia..." Ánh cô cô nhíu mày.
"Cô cô không cần lo lắng." Chu Hành xua tay, "Khi đó rất nhiều người quen biết cô cô, cô cô tuy ở thôn trang, tuy nói mười mấy năm đã trôi qua nhưng cũng khó tránh có một ngày sẽ bị ai đó phát hiện."
Một khi bà bị nhận ra, Thất cô nương sẽ chịu liên lụy! Ánh cô cô gật đầu: "Mấy năm nay ta cũng lo lắng, chỉ là hài tử Lưu Quang này tâm địa thiện lương, tình cảnh của nàng cũng khiến người ta không an lòng, cho nên ta mới không rời đi." Ánh cô cô khẽ cười, "Ta tạm thời đi theo Vương gia, như vậy Lưu Quang cũng sẽ yên tâm."
Thấy Chu Hành gật đầu đồng ý, Ánh cô cô liền đứng dậy đi tìm Từ Lưu Quang.
/68
|