Danh môn thiên hậu: Trọng sinh quốc dân thiên kim
Chương 5.2: cô phải biết được thân phận hiện tại của mình.
/1205
|
Chương 5.2: cô phải biết được thân phận hiện tại của mình.
Trên thực tế, Trương Minh Hi căn bản không có để ý đến Tô Hồi Khuynh, hai người bởi vì là thanh mai trúc mã, không ai hiểu rỏ Tô Hồi Khuynh hơn anh ta, cô ta quả thật chỉ là một phế vật danh chứng với thực, dại dột hết thuốc chữa, một đề mục của công ty cũng không biết gì, chỉ cần cho cô ta chút ngọt ngào là đã vui mừng không biết đông tây nam bắc, một xuẩn vật như thế, sớm muộn gì cũng là bàn đạp cho Thẩm An An mà thôi.
Người ngu xuẩn như thế sao lại có thể nói ra những lời như thế!
Tô Hồi Khuynh đi về phía giường bênh, chậm rãi cúi đầu xuống, đối mắt híp lại, ở bên tai Thẩm An An nói những lời mà chỉ hai người nghe thấy: “Thẩm An An, con người tôi không có tính kiên nhẫn, tính tình của tôi cũng không tốt, mẹ tôi cũng sắp đến đây rồi, thức thời thì nói cho tốt, nếu không tôi sẽ làm cho cô biết bốn chữ sống không bằng chết viết như thế nào.”
Thẩm An An đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Tô Hồi Khuynh, có chút khuất nhục nắm chặt lấy chăn, một lát mới buông lõng tay ra.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Một thân ảnh mặc áo đen đi vào.
Ung dung, đẹp đẽ, quý phái, đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Hồi Khuynh với người phụ nữ này.
“Không phải nói ngày mai mới đến sao?” Tô Hồi Khuynh lấy trong túi một viên kẹo cao su ra, mở ra rồi cho vào miệng, một tay đút vào túi, một tay kéo ghế cho bà: “Mẹ, mẹ ngồi đi!”
“Đứng nghiêm cho mẹ.” Mày liễu của Tô Nhược Hoa dựng lên, giứa đôi mày nhu hòa ẩn chứa tàn khốc: “bộ dáng cà lơ phất phơ không ra gì.”
Đây vẫn là lần đầu tiên có người ra lệnh với mình như thế, trong lòng có hơi quái dị, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt của Tô Nhược Hoa, Tô Hồi Khuynh ngẩn ra.
Vì thế tính tình tùy hứng không kiềm chế, lính đánh thuê không chịu nghe lệnh của bất cứ bên nào, lúc này ngoan ngoãn mà đứng thẳng người lại.
Nếu truyện này mà để truyền ra chắc cả một đống người rớt mắt xuống!
“Chào dì.” đúng lúc này giọng nói yếu ớt của Thẩm An An vang lên, “Thực xin lỗi, An An là tự mình té ngãm không có liên quan gì đến chị.”
Dựa vào ngữ khí này, còn không phải là nói mát?
Tô Hồi Khuynh nheo đôi mắt nguy hiểm, có người dám đối đầu chọc vào vãy ngược của cô , đúng là không có mấy ai
“Dì biết, các người đi ra ngoài trước đi, tôi có chút việc muốn nói với An An.” Nhưng đều làm Tô Hồi Khuynh kinh ngạc nhất là Tô Nhược Hoa rất bình tĩnh, không có chút muốn trách cứ Tô Hồi Khuynh, sau cùng còn quay sang nói với cô: “Đi xuống nhà xe chờ mẹ.:
**
Một hàng bốn người đi ra khỏi phòng bệnh, Trương Minh Hi nhịn cảm giác đau đớn ở bàn chân, anh ta đi đến bên cạnh Tô Hồi Khuynh, từ trên cao mà nhìn xuống cô, cười lạnh một tiếng: “Tô Hồi Khuynh, cô phải biết hiện tại mình rốt cuộc là có thân phận gì! Đừng nói Thẩm thị, cho dù là Tô thị, cũng sẽ không giao cho cô, dựa vào dì Tô nhìn trúng An An, cô cảm thấy về sau cô còn có địa vị gì ở Tô thị sao? Một ngày nào đó cô sẽ hối hận vì đối đãi với An An như thế.”
Nói xong anh ta quan sát nét mặt của Tô Hồi Khuynh, vẻ mặt đối phương vẫn như cũ, không có chút hoảng sợ,
Xuy! Quả nhiên là xuẩn vật, đến cả lợi hại trong này cũng không nhìn ra được
Trương Minh Hi lười dây dưa nhiều với Tô Hồi Khuynh, trực tiếp đi đến thang máy rời đi.
Sau khi anh ta đi, Ô Hướng Dương mới phản ứng lại, cậu ta nhìn Tô Hồi Khuynh một cái, vẫn không nhịn được mà nói: “Kỳ thật anh Minh Hi nói cũng không sai, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, dựa vào trí thông mình của An An, về sau khẳng định sẽ thừa kế Thẩm thị, cũng có thể có một phần cổ phần của Tô thị, dù sao cô cũng biết ông cụ nhà cô có bao nhiêu xem trọng nhân tài. Cô bây giờ đối xử với An An như thế, có phải … không tốt lắm không? Về sau nếu cô ấy nhớ tới chuyện này, cô không có ai che chở, cuộc sống sẽ rất khổ sở.”
“Chưa đến cuối cùng, cậu liền khẳng định Thẩm An An có thể kế thừa Thẩm thị hoặc Tô thị?” Tô Hồi Khuynh vỗ vỗ bả vai Ô Hướng Dương, không chút để ý mà nhấc chân rời đi.
Thẩm An An không chỉ muốn kế thừa Thẩm thị, còn mơ ước cả Tô thị?
Tô Hồi Khuynh cong cong môi, cô sẽ khiến cô ta ăn không được còn phải nhổ ra hết!
/1205
|