Chương 6.2 nhà vua không vương miện
Ô Hướng Dương vẻ mặt tán thưởng nói.
“Phương án gì, nói tôi nghe một chút.” Tô Hồi Khuynh nhướng mày nói.
“Tôi nói cô nghe có hiểu không?” Ô Hướng Dương nhìn cô, trong mắt không nhịn được khinh bỉ.
Ai không biết, Tô đại tiểu thư của thành phố Thanh đến cả một báo cáo tài vụ cũng xem không hiểu.
Tô Hồi Khuynh ngừng lại nghiêng đầu nhìn Ô Hướng Dương, một ay chuyển động, tay còn lại vẫn đặt trong túi, có vẻ lười miếng, mở miệng nói “Nói”.
Chân Ô Hướng Dương nhịn không được muốn khụy xuống, giời ơi, một người có lực uy hiếp mạnh như thế lại là bại gia chỉ tử Tô Hồi Khuynh trong truyền thuyết đó sao?
Cậu ta bắt đầu hoài nghi lời đồn, nhưng chẳng qua cậu vẫn nói về phương án của Tô Hồi Khuynh, “Đề nghị của An An quả thật rất mới mẽ, độc đáo. Tô thị là công ty lớn, tư bản rất cao, lời đòn bẫy nợ mà năng cao tỉ lệ hồi báo tư bản, không cần sợ lạm phát, đồng thời cũng khai thác không ít thị trường mới…”
“Chỉ có nhiêu đó?” Tô Hồi Khuynh nhướng mày, mất hứng thú, “Thiên mã hành không, có hoa không quả.”
Cô liền cho tám chữ đánh giá.
“Cô hiểu cái rắm! Thôi, tôi không so đo với đồ ngốc?!” Ô Hướng Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt hết thuốc chữa, “Tô đại tiểu thư, tôi đã quên cô từ nhỏ đều không học làm người kế thừa, giờ cô nghe không hiểu, cô coi như tôi vừa mới thả cái rắm đi!”
Tô Hồi Khuynh híp mắt nhìn về phía Ô Hướng Dương, vẻ không để ý trên mặt mất đi, bên miệng ý cười biến lạnh, đôi mắt trở nên cực kỳ sắc bén, “Hình tượng của tôi là như thế?”
“Nếu không thì thế nào?!” Ô Hướng Dương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, phát hiện đối phương đã đi xa, cậu ta lập tức chạy theo, trong lòng còn hơi do dự, vừa rồi khí thế của Tô Hồi Khuynh, lại thêm giá trị vũ lực……
Đây là Tô gia đại tiểu thư như bùn lây không trét nổi tường trong truyền thuyết?! giỡn cũng quá đi!
Bọn họ đi rồi, bên cạnh xe có hai bóng người đi ra.
Người nọ dáng người tao nhã lịch sự, tàn nhãn thong dong, đồng thời để lộ vài phần tự phụ, vẻ u tối trong nhà xe vì anh mà sáng hẳn lên.
Hai người này đúng là người mà Ô Hướng Dương vừa gặp lúc ở trong thang máy.
“Tô gia đại tiểu thư, ngu dốt ăn chơi trác táng, vụng về bất kham……” Sở Tự Ninh đừng ở bện cạnh người thanh niên hơi cau mày lại, nghe giọng nói nhàn nhạt vatng lên, trong đôi mắt đen nhánh có vài phần tò mò: “Tám chữ đánh giá của cô ấy lúc nãy, còn có ánh mắt sắc bén cơ trí kia, không giống là người ngốc nghếch vụng về, Tự Ninh, mạng lưới tình báo của cậu không tốt.”
“Tôi cũng không nghĩ cô ấy chính là như thế, người này so với lúc trước không giống nhau.” Sở Tự Ninh sờ sờ càm, “Quả thật thú vị, nếu không phải chúng ta vừa hay gặp phải, căn bản cũng không biết được.”
Ngay lúc trước anh vừa nói gì nhỉ? Tô gia đại tiểu thư so với lời đồn còn tệ hại hơn, bất luận dáng vẻ hay năng lực có với đứa con tư sinh kia kém hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới bị vả mặt lại nhanh như thế.
“Đúng rồi, Du đại công tử, đào phạm kia đã bắt được chưa?” Sở Tự Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì, “Anh nói xem sao càng lúc càng có nhiều đào phạm quốc tế chạy đến đây thế, đó là nhà tù quốc tế, đến tôi cũng bó tay mà bọn họ lại dể dàng trốn ra như thế?”
“Có nghe tới quốc tế kinh biến chưa?” Dụ Thời Cẩm nghiêng đầu, ánh mắt híp lại, “Lưu Diễm đệ nhất Dong Binh Đoàn đã chết.”
“Lưu Diễm đệ nhất Dong Binh Đoàn? Khó trách bọn đào phạm lại kiêu ngạo đến như thế, hóa ra không còn gì khiến bọn họ sợ hãi nữa. Sở Tự Ninh ngẩn ra, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Thật đáng tiếc, vốn nghĩ lần này chũng ta ra thị trường quốc tế sẽ gặp được bọn họ, sẽ gặp được nhà vua không vương miện kia, không nghĩ tới…”
/1205
|