Danh môn thiên hậu: Trọng sinh quốc dân thiên kim
Chương 14.1: chơi một phen thị trường chứng khoán
/1205
|
Chương 14.1: chơi một phen thị trường chứng khoán
Sở Tự Ninh thò đầu lại đây, thấy một bóng dáng mơ hồ.
“Chỉ vậy mà anh đã cảm thấy quen mắt?” Anh ta nhìn màn hình, chỉ thấy một mái tóc mày đen, thiếu chút nữa không cười nổi.
Chỉ một sợi tóc thôi mà anh có thể nhìn ra một người quen sao?
Dụ Thời Cẩm ngẩng đầu, một đôi mắt cực đen, ánh mắt lạnh lạnh.
“Nhưng mà,” Sở Tự Ninh ngừng trong chốc lát, anh ta đem bảng báo cáo tra được đưa cho Dụ Thời Cẩm, “Người này khẳng định cùng Ô gia có quan hệ.”
“Ô gia?” Dụ Thời Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay thon dài xẹt qua trang giấy trắng như tuyết, hơi hơi híp mắt.
“Yên tâm, Dụ thiếu, ba ngày thôi, dù lật ngược thành phố Thanh này lên tôi cũng sẽ tìm được người này cho anh.” Sở Tự Ninh thề son sắt nói.
Dụ Thời Cẩm nhìn anh ta một cái, không nói gì, ngón tay gõ gỏ vào bàn.
Hình ảnh dừng trên màn hình bắt đầu chuyển động, lái qua khúc cua với tốc độ nhanh một cách xinh đẹp.
Có thể khống chế xe đến trình độ này, lại có thể đoạt lấy điện thoại từ trong tay thuộc hạ của anh ta…
Anh không nói cho Sở Tự Ninh biết là, người này nếu có thật sự muốn trốn tránh, thì có dù với thế lực của Sở gia cũng khó mà tìm được.
**
Chiếc xe màu trắng của Ô gia chạy trên đường lớn.
Trong xe.
Ô Hướng Dương đem cặp sách để trên ghế lái phụ, đi ra ghế sau ngồi cùng Tô Hồi Khuynh, vẻ mặt cẩn thận nói: “Tôi nghe nói anh Minh Hi định từ hôn với cô.”
Lời vừa nói ra bầu không khí bổng dừng ngưng động lại
Tô Hồi Khuynh vốn là đang cúi đầu, góc nghiêng gương mặt xinh đẹp vô cùng, sau đó quay qua nhìn cậu ta, vẻ mặt nhàn nhạt, thậm chí có cong lên tia cười như có như không.
Nhưng mà Ô Hướng Dương thấy thế nào cũng cảm thấy Tô tiểu thư thế này hơi nguy hiểm, hơn nữa… nụ cười nhàn nhạt kia lại cảm thấy có một tia tà ác.
“Tôi… tôi biết cô thích anh Minh Hi.” Cơ thể Ô Hướng Dương run lên, cậu ta nuốt một ngụm nước miếng nói tiếp: “Cho nên tôi muốn nói trước với cô, để cô về nói với ông cụ tô một tiếng, có thể chuẩn bị trước, chỉ cần Tô gia không đồng ý, cho dù Trương gia muốn từ hôn cũng không dể dàng đến như thế.”
“Vì sao tôi phải nói với ông ngoại?” Tô Hồi Khuynh nhướng mày, con ngươi rủ xuống nhìn điện thoại di động, ánh mắt lạnh lẽo, từng câu từng chữ mà rằng: “Từ hôn, tôi cầu còn không được.”
Cho dù Trương Minh Hi không từ hồn thì cô cũng có biện pháp khiến anh ta phải làm như thế.
Mặc dù cô nói thế nhưng Ô Hướng Dương cũng không tin cho lắm: “Không sao, chỉ cần cô nói cho anh ấy biết người tối qua đua xe là cô, anh ấy nhất định sẽ không từ hôn, tôi biết cô rất đau lòng, dù sau thì cô cũng đã từng vì anh ấy mà nhảy…”
Tô Hồi Khuynh liếc cậu ta một cái, híp mắt, “Câm miệng.”
Giọng nói của cô thật lảnh đạm nhưng cơ thể Ô Hướng Dương không nhịn được run lên, liền nhích về phía cửa xe.
Trời, khí thế mạnh như thế! Rất có lực uy hiếp!
Trước kia quả nhiên là cậu có mắt như mù!
Tô Hồi Khuynh mở cửa sổ xe ra, một tay đặt lên cửa xe, một tay tiếp tục xem điện thoại di động, gương mặt nghiêng của cô được ánh mặt trời chiếu vào lộ ra vẻ đẹp như tranh vẻ.
Nhìn có vẻ cực kỳ tản mạn, nhưng Ô Hướng Dương biết, một giây trước người này có bao nhiêu nguy hiểm, đôi tay có bao nhiêu là sức lực.
Đồng thời cũng không biết vì sao từ trước đến nay lại không ai phát hiện ra tài năng của cô như thế này, đây thật là…. cô ngụy trang quá mức hoàn mỹ.
/1205
|