Danh Môn

Chương 411 : Âm mưu thâm sâu của Trương Hoán (b)

/495


Hai canh giờ trước Tô Nhĩ Mạn đã đến Lan Châu, trước đó, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ tại Lạc Dương, Giang Hoài bày bố nghi trận, thành công khiến cho Quốc An Ty của nước Đại Đường chú ý. Hiện tại hắn phải tìm được cách chế tạo Đại Đường lôi trong ba ngày tới.

“ Sư tôn xin mời tới đây.”

Đại đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn A Đặc Lỗ Lão Viễn vung tay chỉ hướng cho sư phụ, những ngày này hắn luôn dẫn người đi thăm dò xưởng thí nghiệm hỏa dược, hắn muốn khoe thành quả thăm dò cho sư phó xem.

Tô Nhĩ Mạn mặc một bộ áo choàng đen, trên mặt cũng đeo một tấm lụa đen, khiến người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn. Hắn cũng rất ít khi công khai xuất đầu lộ diện, phần lớn thời gian đều trốn trong xe ngựa, nghe thấy đồ đệ gọi hắn, hắn chậm rãi đi tới. Đây là một tòa nhà bằng gỗ thu nhỏ, khom người có thể đi vào. Tô Nhĩ Mạn chui vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có một đống bừa bộn, khắp nơi đều là dấu vết lưu lại sau vụ nổ thí nghiệm.

“ Sư tôn, ta tìm vài ngày cũng chỉ thấy trong gian phòng nhỏ này có dấu vết pháo Đại Đường.”

A Đặc Lỗ và nói vừa giải thích với sư phó, trong ánh mắt của hắn toát ra một tia mong mỏi được ca ngợi.

A Đặc Lỗ là con trưởng của Lộc Vương, không giống với Đồ Lan Lược, hắn từ nhỏ đã bị đưa đến Đại Thực làm con tin. Nhưng lại không biết nguyên nhân thế nào, mười năm trước, hắn lại rơi vào tay Tô Nhĩ Mạn, cùng một đám vương tử, công chúa tiểu quốc Tây Vực đều trở thành đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, trừ hắn ra, những vương tử công chúa kia đều bị đưa trở về Ba Cách Đạt.

Hắn lớn tuổi nhất, nên trở thành đại đồ đệ. Từ nhỏ hắn đã cảm thấy sư tôn là người thần bí, hành tung bất định, một năm khó mà gặp được hắn lấy một lần. Sư tôn cũng chưa bao giờ dạy hắn cái gì, thậm chí sư tôn có biết võ công hay không hắn cũng không biết, việc của sư tôn hắn hoàn toàn không biết gì cả. Mặc dù như thế nhưng A Đặc Lỗ vẫn vô cùng e ngại lão nhân hắn y này. Hắn có thể tập trung toàn bộ con tin tại Ba Cách Đạt trong tay, hắn đồng thời lại là một trong những nguyên lão cao nhất của Ma Ni giáo. Hiện tại lại trở thành quốc sư thân tín nhất của Hồi Hột.

A Đặc Lỗ từ sớm đã rất hiểu chuyện, hắn luôn có một cảm giác, thân phận cá nhân của sư tôn kỳ thật cũng không đơn giản.

Tô Nhĩ Mạn vào trong nhà liền tháo tấm lụa đen xuống, hiện ra khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc. Hắn nhẹ nhàng cẩn thận xem xét mọi thứ trong phòng này, trên tường gỗ đều có ghim mảnh sứ vỡ, hiển nhiên là bình sứ bị nổ sau đó văng ra. Hắn lại nhìn trên nóc nhà có một vệt đen, liền kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh tới, đứng phía trên tự tay lau sạch vết đen. A Đặc Lỗ đứng bên cạnh đột nhiên lặng lẽ thở ra, sư tôn tựa hồ không biết võ nghệ.

Tô Nhĩ Mạn lau một vệt đen, trong tay liền có chút bột màu đen, hắn vân vê chà sát một chút, rồi đặt trước mũi ngửi ngửi. Đây là bột than, nói cách khác trong cách điều chế pháo của Đại Đường có thành phần bột than.

Lúc này, hắn thấy trong phòng có một vết hình chữ “ phiến” màu đen, không giống với vết tích hắn đã nhìn thấy, sau đó hắn bò xuống bàn, xoay người lau một chút vết tích ở góc tường. Vết tích màu đen này cũng có một chút bột phấn, hắn lại đặt lên mũi ngửi ngửi, lần này tựa hồ hắn ngửi được một hương vị quen thuộc, hắn nhíu mày lại cẩn thận ngửi lại, xác thực là mùi dầu hỏa. Tất nhiên, hắn có thể khẳng định vì hắn vô cùng quen thuộc với loại vật chất này.

“ Chẳng lẽ pháo Đại Đường cùng Hi Tịch hỏa đều dùng uy lực của dầu hỏa hay sao?”

Đột nhiên, Tô Nhĩ Mạn lui về phía sau một bước, hắn chăm chú nhìn vào góc phòng, thấp giọng quát:

“ Là ai! Đi ra!”

A Đặc Lỗ cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, mạnh mẽ rút trường kiếm bên hông ra, sau đó liền thấy trong góc phòng có một tấm ván gỗ chậm rãi được đẩy ra, hiện ra một cái đầu đen bóng bẩy, ngay sau đó từ trong lỗ chó có hai đứa trẻ chui vào, một đứa tám tuổi, một đứa khoảng năm, sáu tuổi. Bọn chúng nhìn Tô Nhĩ Mạn nở nụ cười:

“ Dọa các ngươi một chút a.”

Một tiểu nam hài vỗ tay nở nụ cười.

“ Giết bọn chúng.”

A Đặc Lỗ xiết chặt chuôi kiếm, mắt lộ ra sát khí, hai tiểu hài tử này có thể chui vào đây ngay dưới mũi hắn, mà hắn lại không phát hiện ra, thực sự rất mất mặt.

“ Không nên vọng động.”

Tô Nhĩ Mạn trừng mắt liếc y một cái, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống cười hiền lành hỏi hai đứa trẻ:

“ Các người đều ở phụ cận đây sao?”

A Đặc Lỗ trong tim thoáng hoảng hốt, cho tới bây giờ hắn cũng không biết sư tôn lại có thể nói lưu loát tiếng Hán như vậy.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, Tô Nhĩ Mạn lấy ra mười mấy đồng tiền đặt lên bàn, cười mị mị nói:

“ Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ cho các ngươi một đồng tiền, có bằng lòng hay không?”

Mười mấy đồng tiền bị Tô Nhĩ Mạn mài đến sáng loáng, hết sức mê người, hai tiểu nam hài đều nặng nề gật gật đầu.

“ Ta hỏi các ngươi vấn đề thứ nhất, phụ thân hoặc thúc thúc hoặc hàng xóm của các ngươi trước kia có làm trong này hay không?”

“ Có!” Tiểu nam hài thứ nhất nhấc tay.

“ Cậu ta trước kia làm việc trong này, một ngày có thể nhận được hai xâu tiền.”

“ Nói rất hay, cậu ngươi rất có bản lĩnh.”

Tô Nhĩ Mạn liền biến thành một đại thúc hòa ai dễ gần, hắn lấy ra một đồng tiền kín đáo đưa cho tiểu nam hài.

“ Vậy cậu ngươi làm gì trong này?”

“ Cậu chuyên vận chuyển gì đó.”

Tiểu nam hài có chút uể oải.

“ Khuân vác cũng rất tốt.”

Tô Nhĩ Mạn lại cầm một đồng tiền đưa cho hắn, quay đầu lại hỏi đứa trẻ lớn hơn kia, nói:

“ Ngươi thì sao? Ngươi có muốn kiếm chút tiền không?”

“ Nhị lang, chúng ta đi thôi.”

Nam hài lớn hơn một chút cảm thấy đại thúc này cười có chút cổ quái, hắn vội vàng kéo đồng bọn, hai đứa nhanh như chớp chạy đi, Tô Nhĩ Mạn theo dõi bóng lưng hắn, u ám nở nụ cười.

“ Ngươi tối nay bắt người cậu khuân vác kia đến cho ta, thuận tiện làm thịt hai đứa nhãi kia luôn cho ta.”

Buổi đêm, ánh trăng sáng tỏ bao trùm trên thành Lan Châu, phía bắc thành trong một tòa nhà, A Đặc Lỗ vội vã đi đến một gian phòng không đốt đèn, cung kính nói:

“ Sư tôn, chúng ta đã thẩm vấn hắn.”

“ Vào đi.”

A Đặc Lỗ vừa bước vào phòng, trong phòng rất tối, chỉ có một cửa sổ với ánh trăng chiếu vào, Tô Nhĩ Mạn nằm dưới ánh trăng, vừa suy nghĩ vừa nhìn ánh trăng màu bạc, áo bào màu đen, khuôn mặt trắng bệch, dường như hắn là một loại sinh vật hấp thụ nguyệt quang tinh hoa.

“ Hắn có nói gì giá trị không?”

A Đặc Lỗ khom người nói:

“ Hắn có vài chiếc xe ngựa bị quan phủ trưng dụng, phụ trách vận chuyển vật tư, hắn nói tất cả đều là thùng đựng hàng trong phủ Lũng Hữu, đại đa số đều đã vận chuyển đến Trường An. Còn có một phần nhỏ thì đang để trong kho hàng chính vụ ở phủ Lũng Hữu.”

“ Pháo Đại Đường rốt cuộc là cái gì?”

“ Hắn cũng không biết, phòng vệ vô cùng nghiêm mật, bọn họ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng vang lớn cùng khói đen bốc lên, cái gì cũng không biết.”

“ Còn gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta hỏi một câu, ngươi mới nói một câu sao?”

Tô Nhĩ Mạn chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng.

A Đặc Lỗ nội tâm run lên, hắn vội vàng nói:

“ Tất cả công tượng đều bị dẫn tới Trường An, phủ chính vụ Lũng Hữu cũng đang thu thập vật phẩm, hai ngày nữa sẽ chuẩn bị chuyển đến Trường An.”

Nói đến đây, A Đặc Lỗ vội bổ sung:

“ Người này cũng nằm trong đoàn vận chuyển.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Tô Nhĩ Mạn lâm vào trầm tư, năm đó hắn lấy trộm bí mật Hi Tịch Hỏa, mang theo năm trăm người đến cuối cùng chỉ còn lại hai người trốn thoát. Hắn phải nhảy vào biển lớn mới có thể thoát thân, hắn biết rõ loại cơ mật này có ý nghĩa như thế nào với một quốc gia, bí mật của Đại Đường lôi một khi được đưa vào kinh thành, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

“ Chúng ta phải đi bây giờ.”

Tô Nhĩ Mạn không chút do dự quyết định.

Phủ chính vụ Lũng Hữu thực ra là một đám người của Trương Hoán bao gồm Hồ Dong, Đỗ Mai, Bùi Minh Viễn chủ quản các chính vụ địa phương ở Lũng Hữu, nguyên gọi là Lũng Hữu Quốc vụ viện. Từ sau khi Trương Hoán đăng cơ, nhóm người Hồ Dong đều vào kinh làm quan, tòa nhà này mấy năm trước vừa mới tu sửa sau đó liền quạnh quẽ, còn Lũng Hữu tiết độ phủ đã dời tới Thiện Châu Hoàng Hà, có diện tích quy mô kiến trúc hùng vĩ, không lâu trước đây Trương Hoán đã ra chỉ thị, ở đây nhanh chóng sẽ được sửa thành phân viện Lũng Hữu Quốc tử giám.

Hiện tại, phủ chính vụ đang trong thời kỳ giao tiếp, trong phủ vô cùng mất trật tự, các loại công văn từ mấy năm trước tích lũy lại chồng chất như núi, mỗi ngày có vài chục nhân viên phục trách phân loại các tư liệu, những thứ hữu dụng cho vào thùng đựng hàng, những thứ vô dùng liền thiêu hủy, công việc này đã tiến hành gần hai tháng, dần dần đã sắp kết thúc.

Thành Lan Châu khác so với Trường An, lúc này không có các cửa hàng chỉnh tề, càng không có tường rào quanh, khu cư dân cùng khu buôn bán ở chung một chỗ, có chút lộn xộn, trong đêm dài yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một số người đang bơi.


/495

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status