Trên khuôn mặt của Tô Nhĩ mạn nở ra một nụ cười khô lạnh, chỉ cần tìm thấy con sông, thì cứ men theo đó bọn họ sẽ tìm ra được quan đạo. Nếu như bọn họ không bị lạc đường thì có lẽ giờ này bọn họ đã tới được A Sử Bất Lai thành rồi.Nhưng trong suốt mấy ngày hôm nay đám người Tô Nhĩ Mạn bị lạc đường cứ quanh quẩn sau mấy dãy núi trùng điệp này. Thậm chí ngay cả người để hỏi đường cũng không gặp mà phương nào, hướng nào cũng không thể xác định, chỉ đoán biết được rằng bọn họ đã chạy xa Toái Diệp cốc được ít nhất cùng là tám trăm dặm rồi. Dù đã chạy thoát khỏi cuộc tập kích của Đường quân được mấy ngày rồi, nhưng Tô Nhĩ Mạn vẫn không thể giải thích được sự xuất hiện của Đường quân ở đó. Ông ta cũng không nhận ra được đội Đường quân tập kích ông ta có phải là cánh Đường quân mà ông ta đã gặp ở A Mộc Đồ trấn hay không. Nhưng ông ta vẫn cho rằng đội Đường quân tập kích đêm đó chính là đội Đường quân làm nhiệm vụ gác trạm. Sở dĩ ông ta thiên về hướng này là vì ông ta không thấy có Đường quân truy kích. Còn bản thân ông ta thì lại cho binh lính di chuyển tránh xa thương đạo, kết cục là bị lạc đường cho đến tận ngày hôm nay. Lúc này, mấy tên binh lính Hồi Hột đã đục vỡ tầng băng dầy, sau đó dùng sợi dây buộc vào túi da để múc nước. Một tên binh lính cầm một túi nước tràn đầy chạy lại đưa cho Tô Nhĩ Mạn, tên lính kính cẩn hai tay dâng túi nước : “ Quốc sư, xin mời ngài uống nước” Tô Nhĩ Mạn nhìn thấy túi nước đầy, nhưng ông ta lắc đầu không nhận, mà ngẩng đầu nhìn ánh sao ảm đạm, thê lương trên thiên không. Ngày cũng sắp sáng rồi. ông ta liền quay đầu nói với mọi binh sĩ: “ Hãy dừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó lót dạ rồi hãy lên đường” Bọn binh lính nghe xong như được cởi tấm lòng, tất cả rối rít nhảy xuống ngựa hướng về phía bờ sông mà chạy đi. Tô Nhĩ Mạn cũng xuống ngựa, ông ta dựa mình dưới một gốc cây Hồ Dương Thụ trơ trụi lá. Ông ta lấy ra một cái bánh, từ từ gặm một miếng. Khi hàm răng vừa cắn vào miếng bánh thì một cơn đau dữ dội lại xuất hiện ở cánh tay trái kia. Cơn đau khiến cho ông ta cơ hồ như bất tỉnh. Tô Nhĩ mạn cố gắng kiềm chế, bất đắc dĩ thở dài, bỏ lại chiếc bánh vào trong túi. “ Các ngươi mau nhìn kìa. Bên kia có người” Một tên binh lính Hồi Hột vừa nói vừa chỉ tay về phía đông kinh ngạc mà kêu to. Tất cả những tên lính khác nghe vậy đang lấy nước bên bờ sông đều đứng bật dậy, nhìn về phía đông. Tô Nhĩ Mạn cũng cố gắng hết sức đứng lên, vén tấm màn che mặt nhìn về phía đông, chỉ thấy ở một ngọn núi xa xa kia, cách chỗ ông ta đứng chừng bảy tám dặm xuất hiện một những bóng đen đnag di chuyển. Lúc này đây mặt trời buổi sớm đã bắt đầu ló dạng nên cảnh vật cũng có thể nhìn thấy rõ. Tô Nhĩ Mạn và đám Hồi Hột quân đều có thể nhìn thấy rõ những kẻ đang tiến lại đều cưỡi ngựa và số bóng đen xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Tô Nhĩ Mạn bỗng nhiên thét lên một tiếng thất thanh “ Là Đường quân! Chết tiệt, chúng đúng là âm hôn bất tán” Tô Nhĩ mạn lập tức xoay người quát to “ Đi mau” Không cần ông ta phải la lên lần nữa, binh lính Hồi Hột đều rối rít nhảy lên ngựa. Tô Nhĩ Mạn cũng cắn răng chịu đau mà nhảy lên ngựa, nhắm hướng tây mà chạy như điên. Lúc này ông ta tâm lực sức lực đều đã tiều tụy, hoàn toàn mất đi sự thong dong, sáng suốt thường ngày. Trong lúc nhất thời phải đối mặt với nguy hiểm gang tấc, ông ta cũng quên tiệt đi mất lẽ ra phải đi dọc theo hướng bắc của con sông để có thể ra được đường lớn. Đằng này lại cắm đầu cắm cổ chạy về phía tây. Quả thật đội quân xuất hiện trên núi Ma Quần để truy tung Tô Nhĩ Mạn trong suốt năm ngày qua chính là Đường quân. Bất quá bọn họ lúc này còn lại độ hơn trăm người. lý do là đến ngày truy tung thứ hai thì Đường quân gặp phải con đường rẽ hai hướng vì vậy bọn họ chia quân làm hai mũi truy kích. Một trong số đó do Thi Dương phụ trách. Thi Dương biết rằng nếu đi con đường này đến A Sử bất Lai thành thì sẽ xa hơn đến mấy trăm dặm, hơn nữa lại rất khó đi nhưng Thi Dương dựa vào một số manh mối, vết tích đã suy đoán Hồi Hột quốc sư đi theo con đường này. Và cứ thế bọn họ miệt mài đuổi theo đã năm ngày, và bọn họ đã phát hiện ra một chút vật phẩm mà kỵ binh Hồi Hột vứt bỏ lại, điều này càng củng cố thêm phán đoán của Thi Dương. Xa xa, Thi Dương đã nhìn thấy trên ghềnh bãi của sa mạc, binh lính Hồi Hột đang bỏ chạy như điên, bán sống bán chết. Như một thợ săn lão luyện khi đã phát hiện ra cơn mồi, Thi Dương cười lạnh lùng nhìn bọn chúng, trong suốt bảy ngày qua hắn còn không từ bỏ việc săn đuổi này, vậy thì hiện tại đây con mồi đã ở ngay trước mắt làm sao mà chạy thoát khỏi tay hắn được. “ Mau đuổi theo” Thi Dương giật mạnh cương ngựa, chiến mã lao nhanh xuống núi. Theo bước của hắn hơn hai trăm con chiến mã khác cũng lao đi. Âm thanh rầm rầm của tiếng vó ngựa phá vỡ đi sự yên bình của buổi sớm. Đường quân và đám Hồi Hột quân rượt đuổi nahu đã hai canh giờ, và khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần hơn nữa. Đám kỵ binh Hồi Hột lúc này như những con nai bị truy sát làm cho kinh hoàng sợ hãi, chạy tứ tung, bán sống bán chết. Còn Tô Nhĩ Mạn ông ta lúc này cũng không còn một tí mảy may nào phong độ của một vị quốc sư, hai mươi năm qua lúc nào ông ta cũng khoác trên người bộ trường bào màu đen đầy huyền bí, nhưng giờ đây nó lại trở thành vật cản cho sức ngựa lao đi. Ông ta hoảng sợ, hồn via thất tán không ngừng ngoái nhìn về phía sau quan sát. Đường quân cách ông ta không tới hai dặm nữa, tiếng võ ngựa rầm rập của đội quân truy sát kia nghe cứ như là tiếng tử thần đòi mạng vang dậy đất. Tinh thần và sức khỏe của Tô Nhĩ Mạn dường như không chịu nổi được nữa rồi. Đám binh lính Hồi Hột vòng cua ở một chỗ ngoặt, thì con đường đó là phân tách làm hai. Một con đường thì thẳng, mặt đường bẳng phẳng. một con đường khác thì chỉ là tiểu đạo chạy thông về hướng nam của dãy núi lớn kia. Lúc này tất cả binh lính hồi Hột đều dừng lại để chờ đợi sự quyết định của quốc sư. Tô Nhĩ Mạn không chút do dự, tay cầm roi ngựa chỉ ngón tay phát lệnh: “ Tất cả chia làm hai đường, một đường ba mươi người chạy thẳng theo đường lớn” Còn bản thân hắn thì thúc ngựa chạy theo hướng của con đường nhỏ kia mà tháo chạy. Đám binh lính Hồi Hột bất đắc dĩ chỉ đành để lại hai tên làm hộ về cho quốc sư. Số còn lại chạy thẳng theo hướng của con đường lớn. Chỉ một lát sau, đội Đường quân truy kích cũng đuổi tới chỗ này. Cũng giống như lần trước bọn họ cũng buộc phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn. mặc dù từ con đường lớn kia vẫn đnag vang vọng tiếng vó ngựa tháo chạy của quân Hồi hột vọng lại, nhưng thi Dương vẫn hoài nghi về con đường nhỏ kia, hắn nhìn lại con đường nhỏ và một loại trực giác mãnh liệt mách bảo cho hắn biết tên quốc sư Hồi Hột kia đang đánh cuộc mạng sống của mình vào con đường nhỏ này. Nếu đi đường nhỏ thì mặc dù có nguy hiểm hơn nhưng lại dễ thoát khỏi sự truy kích của Đường quân hơn. Và lần này hắn quyết định sẽ đánh cược với tên quốc sư này. Thi Dương lập tức vung tay phân phó: “ Lưu đội trưởng, người dẫn theo bảy mươi huynh đệ truy kích theo đường lớn, số còn lại theo ta truy kích đường nhỏ. Sau khi kết thúc thì cùng nhau hội họp bên bờ sông” “ Tuân lệnh” Lưu đội trưởng thét lơn một tiếng: “ bảy mươi huynh đệ hãy theo ta” Đường quân nhanh chóng phân tách làm hai cánh truy đuổi: đại đội nhân mã truy kích theo đường thẳng xuất phát thì Thi Dương cũng cùng với ba mươi huynh đệ tiến vào con đường nhỏ. Con đường mòn nhỏ này thật ra là do đất đá ở trên những quả núi lớn bị thiên nhiên bào mòn, rửa trôi bào mòn xuống mặt đất, trải qua nhiều năm tích tụ mà hình thành nên một con đường như thế này. Trên đường cũng có xuất hiện lố nhố những bụi cỏ gai, ngay cả đất đá cũng bị làm cho đông lạnh nên trắng phếch.Càng tiến về phía trước con đường ngày càng dốc hơn, chiến mã cũng đã chùn bước, cố gắng lắm cũng được hơn trăm bước là dừng lại. Đường quân phát hiện bên vệ đường có ba con ngựa đã được buộc lại, Thi Dương biết rằng phán đoán của mình đã đúng, hắn tung mình nhảy xuống ngựa, tinh thần vô cùng hưng phấn nói với Đường quân: “ Hãy để mấy huynh đệ ở lại đây canh chừng, số con lại mang theo cung tiễn, chiến đao tiếp tục đuổi theo” Đường quân nghe xong rối rít xuống ngựa, họ để lại năm người để trông chừng. Số còn lại thì mang theo đao, cung theo Thi Dương chạy lên đỉnh núi. Ngọn núi này là một nhánh của dãy núi Thiên Tuyền sơn, dãy núi này chạy dài trăm dặm, nó như một bình phong vắt ngang qua sa mạc Gôbi mịt mờ và khi đi về phía bắc, gần đó khoảng năm mươi dặm có một đạo sơn khẩu. Chính con sông vừa rồi đã cắt ngang dãy núi Thiên Tuyền này.Ở cái ngọn núi này, chỉ có toàn là những vách đá dựng đưng, không còn bất cứ lối đi nào khác nữa. Bên này thì khô cằn, xơ xác, nhưng ở mặt bên kia của rặng núi này, chính là phía Tây lại là một vùng thảo nguyên rộng lớn màu mỡ. con sông nước chảy cuồn cuộn không chỉ mang nguồn nước dồi dào mà còn tô điểm thêm cho cảnh quan nơi đây. Phảng phất trông nó như một khối ngọc tinh khiết vậy.
/495
|