Vốn là nàng tính với diện mạo xấu xí này nàng sẽ chạy đến trước phủ Phượng Vương gia trước, mỗi ngày đều hô to một trăm lần “Phượng Vương gia vĩ đại ta yêu người”, hoặc ‘Phượng Vương gia vĩ đại tiểu hận chờ người đến rước sẽ xuất giá’ … Làm khẩu hiệu như thế… hành vi điên cuồng bí mật hoặc công khai để cho mọi người trong thiên hạ biết có một nữ nhân vô cùng xấu xí ái mộ hắn, để cho hắn cảm thấy phiền hà, tức giận, mà mình dưới sự bảo vệ của Hoàng Đế hắn chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, cuối cùng dùng đến phép khích tướng Hoàng Đế tác động đến hắn! Sau khi đã đạt được sẽ tiếp tục giựt giây cho Hoàng Đế ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ (ý chỉ ngang ngược chiếm đoạt) Băng Tuyết, đồng thời trùng hợp để cho bốn người đứng sau Băng Tuyết chính mắt thấy được Băng Tuyết và Hoàng Đế ở trên giường ***, để cho bốn người đó nhận định Băng Tuyết phản bội bọn họ!
Kế hoạch hoàn mỹ!!! Đúng là nước cờ không chê vào đâu được!!
Tô Bạch vừa mới nghiên cứu hàng loạt kế hoạch này trong lòng đã nở hoa, cho là trong cuộc đời nàng rốt cuộc đã có ánh sáng chiếu rọi hết thảy!
Đáng tiếc, thực tế luôn tàn khốc hơn nhiều. Sinh mệnh của nàng chỉ vừa le lói ánh mặt trời chiếu rọi liền bị một đám mây ở đâu bay tới cản trở, ánh mặt trời vừa xuất hiện nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi….
Hoa khôi vừa xuất hiện, mặc dù khiến thanh danh Băng Tuyết bị mất, nhưng nàng không ngờ tới Băng Tuyết thế nhưng coi trọng Miêu Miêu, vả lại những người đứng sau nàng ta đều là những nhân vật không dễ chọc, dĩ nhiên Băng Tuyết cũng sẽ mạnh mẽ giành lấy Miêu Miêu!
Cho nên nói cách khác, nếu lúc này nàng và Băng Tuyết xung đột, tương đương nàng sẽ phải đối đầu với năm người. Nàng còn chưa kịp đứng ở cửa Vương phủ kêu hô thì đã bị thủ lĩnh sát thủ và cao thủ đệ nhất đánh cho thành cái bánh thịt.
Tô Bạch run người, trừng mắt nhìn Miêu Miêu đang bình tĩnh bên cạnh mới nhìn tới Ngũ Hoàng tử gật đầu: “Được, ta theo ngươi…”
Huống chi Tiểu Hắc còn đang ở trong tay Ngũ Hoàng tử, nàng còn trông cậy vào việc Tô Hắc đi câu dẫn Băng Tuyết nữa sao!!
Về phần Phượng Vương gia, mặc kệ nàng phải trả giá cao thế nào, sớm hay muộn nàng nhất định dùng máu tươi của hắn tế linh hồn Vũ Mị đã chết. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ngũ Hoàng tử nghe vậy, nhìn nàng gật đầu một cái: “Đã như vậy ngươi theo ta cùng đi đi.”
Băng Tuyết đứng bên cạnh, sắc mặt xanh mét, cố nén tức giận. Bởi vì từ đầu tới đuôi, Ngũ Hoàng tử cũng không nói câu nào với nàng ta.
Giáo chủ sau lưng nàng vươn tay sờ sờ cánh tay của nàng, lại bị nàng vung tay xoay người, không nói một lời đi xuống khán đài.
Mắt của giáo chủ phong lưu mang vẻ u ám, yên lặng thu tay lại, trên mặt không giấu nổi nét bi thương.
Bốn nam tử thấy Băng Tuyết đi cũng đồng loạt xoay người, đi theo bóng lưng Băng Tuyết.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng nàng ta, lẩm bẩm: “Một người yêu sáu người, có thể cân bằng sao?”
Ngũ Hoàng tử gãi gãi lỗ tai, nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi vừa mới nói chuyện gì?”
Tô Bạch hoàn hồn, lại bị một chiếc khăn che mặt ở khoảng cách quá gần làm cho giật mình, tức giận nói: “Nói cái rắm, không nói gì cả!”
Ngũ Hoàng tử gật đầu một cái, lại nói: “Lỗ tai của bổn vương không phải là quá tốt, cho nên không thể nghe được tất cả mọi chuyện. Lần sau nếu như ngươi muốn nói chuyện với bổn vương thì nói lớn lên một chút.”
Tô Bạch vừa kéo mặt vừa thử dò xét: “Cho nên mới vừa rồi ngươi không thể nghe thấy Băng Tuyết nói gì sao?”
Ngũ Hoàng tử không hiểu gì cả, hỏi ngược lại: “Vừa rồi Băng Tuyết nói chuyện với ta sao?”
“Không có, không có….” Tô Bạch cảm thấy việc kém tai kém mắt cộng với răng xát đúng là giống như mùa xuân ấm áp.
“Ngươi đem Tiểu Hắc về nước là vì cái gì?” Tô Bạch rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi về vấn đề này.
Ngũ Hoàng tử cảm thấy sâu xa khó lường nhìn vào mắt nàng nói: “Trong hoàng thất Lăng quốc có một cái giếng, mỗi tháng vào ngày trăng tròn, vào một khắc phải bỏ vào miệng giếng một thứ…”
“Cần máu tươi của một người có hình xăm bươm bướm trên lưng sao?” Tô Bạch theo bản năng tiếp lời.
“Không, là nước mắt.” Ngũ Hoàng tử cải chính nàng.
“….” Tô Bạch cảm thấy vấn đề này làm người ta cảm thấy buồn bực, phải biết là máu tươi tùy thời điểm đều có thể có, nhưng nước mắt cũng không thể muốn khóc là khóc được.
“Nước giếng này có lợi gì cơ chứ?” Tô Bạch tiếp tục hỏi.
“Nước giếng này…” Ngũ Hoàng tử cố ra vẻ bí mật, ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tuy nói không thể cải tử hồi sinh, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, giải trừ bách bệnh, nếu là người luyện võ có thể gia tăng công lực và nội lực.”
“Ôi?” thật thần kì như vậy sao? Tô Bạch tò mò.
Còn không đợi nàng phản ứng lại, con sói dưới chân nào đó đã dựng hết cả lông, đôi mắt sáng rực, ẩn ý không ngừng cọ bên chân Tô Bạch…
Tô Bạch chỉ coi là nó đang làm nũng, ngồi xổm người xoa xoa đám lông của nó liền không để ý đến nó.
Trên đường lớn, sắp hoàng hôn.
Tô Bạch theo Ngũ Hoàng tử đi vào phía sau hành cung, nhân dịp không có ai để ý đến nàng, liền lén lút chạy ra ngoài. Bởi vì Miêu Miêu thực sự quá gây chú ý nên lúc này chỉ có một mình nàng đơn độc hành động. Dù sao qua cuộc tranh tài hoa khôi này, tất cả mọi người đều biết Tây Môn Tiểu Hận diện mạo không bình thường có một con sói, nếu lúc này nàng mang theo Miêu Miêu không tránh khỏi khiến người khác sinh nghi.
Lúc này nàng đã thay một bộ xiêm áo màu đen, khăn mặt đen, cột tóc, chỉ để lộ đôi mắt thanh tú hướng về phía sòng bạc Vượng Tài.
Trên đường lớn đều là tiếng bàn luận về cuộc tranh tài hoa khôi.
“Hoa khôi thế mà lại không phải Băng Tuyết, chẳng lẽ Băng Tuyết là hoa vàng ngày mai (lỗi thời) sao?”
“Ta thấy nhất định là dáng vẻ yểu điệu của Băng Tuyết làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chán ngấy, cho nên Hoàng Thượng mới chọn nàng ấy làm hoa khôi!”
“Ngược lại ta cảm thấy ruột già xào thực sự ảnh hưởng rất lớn, có lẽ lúc ấy Hoàng Thượng đang đói bụng, vừa nghe đến ruột già xào liền yêu thích!”
“Nói đúng!”
“Có đạo lý!”
Tô Bạch cảm thấy trán đầy mồ hôi, tiếp tục đi đến sòng bạc Vượng Tài. Chẳng qua nàng còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong có một trận khóc lớn.
“Băng Tuyết quả nhiên là thứ đồ chơi bại gia. Ban đầu là ai nói Băng Tuyết nhất định sẽ đoạt giải nhất? ! Ta liều mạng với kẻ đó! Tay trắng, ta đây đã thành kẻ hai tay trắng!!”
“Sớm biết thế đã nghe theo lời của nữ nhân kia, nếu lúc ấy đặt cược như nàng ta, có lẽ đã sớm được ăn ngon uống say ở tửu lâu lớn rồi!!”
“Băng Tuyết đúng là thứ mặt hàng chỉ nhìn được chứ không dùng được, thậm chí ngay cả một nữ nhân xấu xí cũng mạnh hơn nàng ta! Lúc đầu lão tử nhất định là không có mắt mới đặt cược cho nàng ta!”
“Khoảng một trăm tiền đồng…. Một trăm tiền đồng a….. ! Như vậy không xong rồi… không xong rồi! Tất cả đều mất hết…”
Giọng nói cuối cùng Tô Bạch biết hắn là ai, chính là lão bá bá ở tiệm đối diện khách điếm mình từng ở. Lão ta quanh năm dựa vào thu nhập từ tái sử dụng tài nguyên thiên nhiên mà sống, cho nên một trăm đồng đối với lão mà nói quả thật là một khoản rất lớn.
Nhưng một lão bá khổ cực như vậy cũng đem hết tiền kiếm được bỏ vào sòng bạc.
Cho nên án lệ giáo dục nước nhà điển hình chúng ta: phàm là việc làm ra làm chơi ra chơi đáng tin cậy nhất, ý nghĩ không làm mà giàu lên trong một đêm, bình thường sẽ là trộm gà không được còn mất nắm gạo (hình như là câu thành ngữ TQ – không được còn mất).
Tô Bạch lắc đầu một cái, thở dài không tiếng động, sau đó bước vào cửa chính, mang theo nụ cười và ngạo khí của người thắng cuộc thản nhiên nhận lấy ánh mắt của đám cờ bạc. Ghen tỵ có, khổ sở bi thương có, ngọt bùi cay đắng có, tất cả mọi biểu cảm! Dĩ nhiên người được nhận những ánh mắt đó chỉ có một người, đó là Tô Bạch!
Giờ khắc này, Tô Bạch cảm giác chính mình giống như nữ vương tiếp nhận ánh nhìn chú ý của vạn người. Mà tất cả những người ủng hộ nàng lúc này đang dùng ánh mắt sùng bái tôn kính để nhìn nàng!
Tô Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lên bậc thang, đứng ở vị trí hai ngày trước nàng đã đứng, hắng giọng nói rất vui vẻ: “Các vị, gần đây có khỏe không?”
“Khỏe cái rắm! Băng Tuyết bại gia tranh tài cũng không sánh bằng ruột già xào, thật là khiến cho người ta phát hỏa!”
“Nhất định là Hoàng Thượng chán ngấy dáng vẻ yểu điệu của Băng Tuyết, muốn thay đổi khẩu vị! Mẹ nó! Ông trời đúng là không có mắt! Sao lão tử không chọn đúng thời điểm cơ chứ!”
“Lần này chúng ta thật sự phải về nhà húp cháo rồi!”
……………
Một loạt tiếng chửi, tất cả đều nhắm đến Băng Tuyết, Tô Bạch tò mò: “Sao mọi người không nói ruột già xào nhàn rỗi không có việc gì lại đi tham gia cái cuộc thi hoa khôi, ngược lại sao lại nhắm về Băng Tuyết?”
“Nha đầu này cũng không sợ họa từ miệng mà ra! Ruột già xào này là từ miệng vàng của Hoàng Thượng phong tặng, chẳng lẽ ngươi có gan không tuân theo lời của Hoàng Thượng?” Một đại thúc bên cạnh vội vàng xông tới trước mặt Tô Bạch, thấp giọng nói.
Tô Bạch trong lòng đã rõ, cố gắng nén cười, mặt không biến sắc tiếp tục nói: “Các vị, ban đầu là do các ngươi không nghe lời của tại hạ, hôm nay hối hân cũng đã muộn rồi. Vậy tại hạ cũng không khách khí.” Dứt lời nàng ưỡn ngực (to lắm hay sao mà bà tác giả cứ bảo tỷ ưỡn ngực suốt. hắc hăc) đi tới trước bàn bạc, đổ hết tiền đanh cược vào trong túi áo mình.
Khi nàng đi ngang qua lão bá dốc sức bảo vệ môi trường và tái sử dụng tài nguyên thiên nhiên vẫn còn lương tâm đưa cho lão một khối bạc vụn.
Lão bá kia sửng sốt, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, mắt không dám tin.
Tô Bạch cười cười với hắn, an ủi: “Đây là một nửa, lão sống khỏe mạnh lần sau đừng đánh cược nữa, thực sự không có chuyện không làm mà có bạc đâu.” Nàng đắc ý vừa cầm bạc có được từ việc không làm mà cũng có ăn vừa giác ngộ tư tưởng giáo dục cho lão bá.
Dứt lời, đi thẳng ra ngoài, ngực chất đầy bạc không làm mà cũng có ăn, nụ cười trên mặt không dứt.
Ánh dương chiều tà không ngừng ve vẩy trong mắt nàng, hết sức sáng ngời.
Vào đêm, hành cung, Tô Bạch đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Một con bạch lang đột nhiên mở mắt, đôi mắt thâm sâu u ám, từ từ di chuyển thân thể, bảo đảm mình sẽ không đánh thức một nữ nhân đang nói mơ rồi đột ngột đứng lên đi tới chỗ cửa sổ đang mở hờ, nhảy qua ra khỏi gian phòng.
Nhảy vọt lên mái nhà, ngửi mùi trong không khí rồi chạy như bay về một hướng. Mắt sói dưới ánh trăng càng thêm sáng, trong đó lóe lên vài tia khát máu….
Ngày hôm sau Tô Bạch từ từ tỉnh giấc, phát hiện Miêu Miêu bên cạnh đang ướt một mảng lông.
Nàng chớp mắt vài cái, vuốt vuốt lông của nó. Không sai, đúng là ướt một mảng!
Chậc, chẳng lẽ mình nói mơ càng ngày càng lợi hại sao? Sao lại chảy nhiều nước miếng như vậy, còn làm ướt hết cả lông của Miêu Miêu! =
Tô Bạch vội lay tỉnh Miêu Miêu, sờ sờ lỗ tai nó cười làm lành: “Miêu Miêu, ngủ đi, chắc mày cũng mệt rồi. Đến đây để Tô Bạch tiểu yêu tinh đáng yêu, mê người tắm táp giúp mày, giảm bớt mệt mỏi cho mày!!”
Miêu Miêu không thèm lên tiếng, mắt nó hết sức lơ nàng, tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Đáng tiếc Tô Bạch không hiểu mắt nó có nghĩa gì cả, ôm nó vào trong ngực đi về tthungf nước tắm phía sau tấm bình phong.
Tô Bạch ném nó vào trong chậu nước, dùng nước thấm ướt hết lông của nó, đưa tay rửa sạch từ trên xuống dưới một lần.
Rửa sạch đến nơi nào đó ** thì trong mắt chú sói nhà ta nhanh lướt qua một tia xấu hổ. (haha… ta cũng xấu hổ lắm, chả dám nghĩ linh tinh đâu tỷ ơi. Không biết đến lúc biết soái ca là ai tỷ có đỏ mặt không *hắc hắc*)…..
Tô Bạch tự tắm rửa cho nó, miệng nói: “Miêu Miêu, mày cũng trưởng thành rồi, mày thử nói xem ta có nên tìm cho mày một con sói cái không. Nếu chỉ có một mình mày là sói, thực sự sẽ rất tịch mịch đấy….?”
Tia xấu hổ trong mắt sói còn chưa tan liền bị những lời nói này biến thành tức giận!
Tô Bạch lấy khăn bông qua một bên, khoác lên người nó, vớt nó ra ngoài rồi từ từ lau chùi bộ lông ướt nhẹp.
“Dĩ nhiên ta sẽ không tùy tiện chọn sói cái cho mày, sói cái hợp với Miêu Miêu nhà ta tất nhiên không phải là con sói cái bình thường rồi. Ít nhất cũng có bộ lông màu bạc sáng lấp lánh nữa chứ? Oái, Miêu Miêu, mày đi đâu? Mày trở lại đây cho ta!”
Con sói nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ, biến mất không thấy bóng dáng.
Tô Bạch nhìn bóng lưng của nó than thở. Tại sao vừa nghe đến việc tìm bạn gái cho nó đã mắc cỡ như thế rồi? Thật không có tiền đồ! (ối ối mắc cỡ ~ ~)
Lúc này nàng không biết, trong một đêm, cả kinh thành đều đang bàn luận về việc đường đường là cao thủ đệ nhất giang hồ và sát thủ đệ nhất giang hồ đều bị phế bỏ một cánh tay. Quỷ dị hơn chính là bọn họ không biết kẻ phế tay của bọn họ bóng dáng hình thù như thế nào….
Kế hoạch hoàn mỹ!!! Đúng là nước cờ không chê vào đâu được!!
Tô Bạch vừa mới nghiên cứu hàng loạt kế hoạch này trong lòng đã nở hoa, cho là trong cuộc đời nàng rốt cuộc đã có ánh sáng chiếu rọi hết thảy!
Đáng tiếc, thực tế luôn tàn khốc hơn nhiều. Sinh mệnh của nàng chỉ vừa le lói ánh mặt trời chiếu rọi liền bị một đám mây ở đâu bay tới cản trở, ánh mặt trời vừa xuất hiện nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi….
Hoa khôi vừa xuất hiện, mặc dù khiến thanh danh Băng Tuyết bị mất, nhưng nàng không ngờ tới Băng Tuyết thế nhưng coi trọng Miêu Miêu, vả lại những người đứng sau nàng ta đều là những nhân vật không dễ chọc, dĩ nhiên Băng Tuyết cũng sẽ mạnh mẽ giành lấy Miêu Miêu!
Cho nên nói cách khác, nếu lúc này nàng và Băng Tuyết xung đột, tương đương nàng sẽ phải đối đầu với năm người. Nàng còn chưa kịp đứng ở cửa Vương phủ kêu hô thì đã bị thủ lĩnh sát thủ và cao thủ đệ nhất đánh cho thành cái bánh thịt.
Tô Bạch run người, trừng mắt nhìn Miêu Miêu đang bình tĩnh bên cạnh mới nhìn tới Ngũ Hoàng tử gật đầu: “Được, ta theo ngươi…”
Huống chi Tiểu Hắc còn đang ở trong tay Ngũ Hoàng tử, nàng còn trông cậy vào việc Tô Hắc đi câu dẫn Băng Tuyết nữa sao!!
Về phần Phượng Vương gia, mặc kệ nàng phải trả giá cao thế nào, sớm hay muộn nàng nhất định dùng máu tươi của hắn tế linh hồn Vũ Mị đã chết. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ngũ Hoàng tử nghe vậy, nhìn nàng gật đầu một cái: “Đã như vậy ngươi theo ta cùng đi đi.”
Băng Tuyết đứng bên cạnh, sắc mặt xanh mét, cố nén tức giận. Bởi vì từ đầu tới đuôi, Ngũ Hoàng tử cũng không nói câu nào với nàng ta.
Giáo chủ sau lưng nàng vươn tay sờ sờ cánh tay của nàng, lại bị nàng vung tay xoay người, không nói một lời đi xuống khán đài.
Mắt của giáo chủ phong lưu mang vẻ u ám, yên lặng thu tay lại, trên mặt không giấu nổi nét bi thương.
Bốn nam tử thấy Băng Tuyết đi cũng đồng loạt xoay người, đi theo bóng lưng Băng Tuyết.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng nàng ta, lẩm bẩm: “Một người yêu sáu người, có thể cân bằng sao?”
Ngũ Hoàng tử gãi gãi lỗ tai, nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi vừa mới nói chuyện gì?”
Tô Bạch hoàn hồn, lại bị một chiếc khăn che mặt ở khoảng cách quá gần làm cho giật mình, tức giận nói: “Nói cái rắm, không nói gì cả!”
Ngũ Hoàng tử gật đầu một cái, lại nói: “Lỗ tai của bổn vương không phải là quá tốt, cho nên không thể nghe được tất cả mọi chuyện. Lần sau nếu như ngươi muốn nói chuyện với bổn vương thì nói lớn lên một chút.”
Tô Bạch vừa kéo mặt vừa thử dò xét: “Cho nên mới vừa rồi ngươi không thể nghe thấy Băng Tuyết nói gì sao?”
Ngũ Hoàng tử không hiểu gì cả, hỏi ngược lại: “Vừa rồi Băng Tuyết nói chuyện với ta sao?”
“Không có, không có….” Tô Bạch cảm thấy việc kém tai kém mắt cộng với răng xát đúng là giống như mùa xuân ấm áp.
“Ngươi đem Tiểu Hắc về nước là vì cái gì?” Tô Bạch rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi về vấn đề này.
Ngũ Hoàng tử cảm thấy sâu xa khó lường nhìn vào mắt nàng nói: “Trong hoàng thất Lăng quốc có một cái giếng, mỗi tháng vào ngày trăng tròn, vào một khắc phải bỏ vào miệng giếng một thứ…”
“Cần máu tươi của một người có hình xăm bươm bướm trên lưng sao?” Tô Bạch theo bản năng tiếp lời.
“Không, là nước mắt.” Ngũ Hoàng tử cải chính nàng.
“….” Tô Bạch cảm thấy vấn đề này làm người ta cảm thấy buồn bực, phải biết là máu tươi tùy thời điểm đều có thể có, nhưng nước mắt cũng không thể muốn khóc là khóc được.
“Nước giếng này có lợi gì cơ chứ?” Tô Bạch tiếp tục hỏi.
“Nước giếng này…” Ngũ Hoàng tử cố ra vẻ bí mật, ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tuy nói không thể cải tử hồi sinh, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, giải trừ bách bệnh, nếu là người luyện võ có thể gia tăng công lực và nội lực.”
“Ôi?” thật thần kì như vậy sao? Tô Bạch tò mò.
Còn không đợi nàng phản ứng lại, con sói dưới chân nào đó đã dựng hết cả lông, đôi mắt sáng rực, ẩn ý không ngừng cọ bên chân Tô Bạch…
Tô Bạch chỉ coi là nó đang làm nũng, ngồi xổm người xoa xoa đám lông của nó liền không để ý đến nó.
Trên đường lớn, sắp hoàng hôn.
Tô Bạch theo Ngũ Hoàng tử đi vào phía sau hành cung, nhân dịp không có ai để ý đến nàng, liền lén lút chạy ra ngoài. Bởi vì Miêu Miêu thực sự quá gây chú ý nên lúc này chỉ có một mình nàng đơn độc hành động. Dù sao qua cuộc tranh tài hoa khôi này, tất cả mọi người đều biết Tây Môn Tiểu Hận diện mạo không bình thường có một con sói, nếu lúc này nàng mang theo Miêu Miêu không tránh khỏi khiến người khác sinh nghi.
Lúc này nàng đã thay một bộ xiêm áo màu đen, khăn mặt đen, cột tóc, chỉ để lộ đôi mắt thanh tú hướng về phía sòng bạc Vượng Tài.
Trên đường lớn đều là tiếng bàn luận về cuộc tranh tài hoa khôi.
“Hoa khôi thế mà lại không phải Băng Tuyết, chẳng lẽ Băng Tuyết là hoa vàng ngày mai (lỗi thời) sao?”
“Ta thấy nhất định là dáng vẻ yểu điệu của Băng Tuyết làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chán ngấy, cho nên Hoàng Thượng mới chọn nàng ấy làm hoa khôi!”
“Ngược lại ta cảm thấy ruột già xào thực sự ảnh hưởng rất lớn, có lẽ lúc ấy Hoàng Thượng đang đói bụng, vừa nghe đến ruột già xào liền yêu thích!”
“Nói đúng!”
“Có đạo lý!”
Tô Bạch cảm thấy trán đầy mồ hôi, tiếp tục đi đến sòng bạc Vượng Tài. Chẳng qua nàng còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong có một trận khóc lớn.
“Băng Tuyết quả nhiên là thứ đồ chơi bại gia. Ban đầu là ai nói Băng Tuyết nhất định sẽ đoạt giải nhất? ! Ta liều mạng với kẻ đó! Tay trắng, ta đây đã thành kẻ hai tay trắng!!”
“Sớm biết thế đã nghe theo lời của nữ nhân kia, nếu lúc ấy đặt cược như nàng ta, có lẽ đã sớm được ăn ngon uống say ở tửu lâu lớn rồi!!”
“Băng Tuyết đúng là thứ mặt hàng chỉ nhìn được chứ không dùng được, thậm chí ngay cả một nữ nhân xấu xí cũng mạnh hơn nàng ta! Lúc đầu lão tử nhất định là không có mắt mới đặt cược cho nàng ta!”
“Khoảng một trăm tiền đồng…. Một trăm tiền đồng a….. ! Như vậy không xong rồi… không xong rồi! Tất cả đều mất hết…”
Giọng nói cuối cùng Tô Bạch biết hắn là ai, chính là lão bá bá ở tiệm đối diện khách điếm mình từng ở. Lão ta quanh năm dựa vào thu nhập từ tái sử dụng tài nguyên thiên nhiên mà sống, cho nên một trăm đồng đối với lão mà nói quả thật là một khoản rất lớn.
Nhưng một lão bá khổ cực như vậy cũng đem hết tiền kiếm được bỏ vào sòng bạc.
Cho nên án lệ giáo dục nước nhà điển hình chúng ta: phàm là việc làm ra làm chơi ra chơi đáng tin cậy nhất, ý nghĩ không làm mà giàu lên trong một đêm, bình thường sẽ là trộm gà không được còn mất nắm gạo (hình như là câu thành ngữ TQ – không được còn mất).
Tô Bạch lắc đầu một cái, thở dài không tiếng động, sau đó bước vào cửa chính, mang theo nụ cười và ngạo khí của người thắng cuộc thản nhiên nhận lấy ánh mắt của đám cờ bạc. Ghen tỵ có, khổ sở bi thương có, ngọt bùi cay đắng có, tất cả mọi biểu cảm! Dĩ nhiên người được nhận những ánh mắt đó chỉ có một người, đó là Tô Bạch!
Giờ khắc này, Tô Bạch cảm giác chính mình giống như nữ vương tiếp nhận ánh nhìn chú ý của vạn người. Mà tất cả những người ủng hộ nàng lúc này đang dùng ánh mắt sùng bái tôn kính để nhìn nàng!
Tô Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực, đi lên bậc thang, đứng ở vị trí hai ngày trước nàng đã đứng, hắng giọng nói rất vui vẻ: “Các vị, gần đây có khỏe không?”
“Khỏe cái rắm! Băng Tuyết bại gia tranh tài cũng không sánh bằng ruột già xào, thật là khiến cho người ta phát hỏa!”
“Nhất định là Hoàng Thượng chán ngấy dáng vẻ yểu điệu của Băng Tuyết, muốn thay đổi khẩu vị! Mẹ nó! Ông trời đúng là không có mắt! Sao lão tử không chọn đúng thời điểm cơ chứ!”
“Lần này chúng ta thật sự phải về nhà húp cháo rồi!”
……………
Một loạt tiếng chửi, tất cả đều nhắm đến Băng Tuyết, Tô Bạch tò mò: “Sao mọi người không nói ruột già xào nhàn rỗi không có việc gì lại đi tham gia cái cuộc thi hoa khôi, ngược lại sao lại nhắm về Băng Tuyết?”
“Nha đầu này cũng không sợ họa từ miệng mà ra! Ruột già xào này là từ miệng vàng của Hoàng Thượng phong tặng, chẳng lẽ ngươi có gan không tuân theo lời của Hoàng Thượng?” Một đại thúc bên cạnh vội vàng xông tới trước mặt Tô Bạch, thấp giọng nói.
Tô Bạch trong lòng đã rõ, cố gắng nén cười, mặt không biến sắc tiếp tục nói: “Các vị, ban đầu là do các ngươi không nghe lời của tại hạ, hôm nay hối hân cũng đã muộn rồi. Vậy tại hạ cũng không khách khí.” Dứt lời nàng ưỡn ngực (to lắm hay sao mà bà tác giả cứ bảo tỷ ưỡn ngực suốt. hắc hăc) đi tới trước bàn bạc, đổ hết tiền đanh cược vào trong túi áo mình.
Khi nàng đi ngang qua lão bá dốc sức bảo vệ môi trường và tái sử dụng tài nguyên thiên nhiên vẫn còn lương tâm đưa cho lão một khối bạc vụn.
Lão bá kia sửng sốt, đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, mắt không dám tin.
Tô Bạch cười cười với hắn, an ủi: “Đây là một nửa, lão sống khỏe mạnh lần sau đừng đánh cược nữa, thực sự không có chuyện không làm mà có bạc đâu.” Nàng đắc ý vừa cầm bạc có được từ việc không làm mà cũng có ăn vừa giác ngộ tư tưởng giáo dục cho lão bá.
Dứt lời, đi thẳng ra ngoài, ngực chất đầy bạc không làm mà cũng có ăn, nụ cười trên mặt không dứt.
Ánh dương chiều tà không ngừng ve vẩy trong mắt nàng, hết sức sáng ngời.
Vào đêm, hành cung, Tô Bạch đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Một con bạch lang đột nhiên mở mắt, đôi mắt thâm sâu u ám, từ từ di chuyển thân thể, bảo đảm mình sẽ không đánh thức một nữ nhân đang nói mơ rồi đột ngột đứng lên đi tới chỗ cửa sổ đang mở hờ, nhảy qua ra khỏi gian phòng.
Nhảy vọt lên mái nhà, ngửi mùi trong không khí rồi chạy như bay về một hướng. Mắt sói dưới ánh trăng càng thêm sáng, trong đó lóe lên vài tia khát máu….
Ngày hôm sau Tô Bạch từ từ tỉnh giấc, phát hiện Miêu Miêu bên cạnh đang ướt một mảng lông.
Nàng chớp mắt vài cái, vuốt vuốt lông của nó. Không sai, đúng là ướt một mảng!
Chậc, chẳng lẽ mình nói mơ càng ngày càng lợi hại sao? Sao lại chảy nhiều nước miếng như vậy, còn làm ướt hết cả lông của Miêu Miêu! =
Tô Bạch vội lay tỉnh Miêu Miêu, sờ sờ lỗ tai nó cười làm lành: “Miêu Miêu, ngủ đi, chắc mày cũng mệt rồi. Đến đây để Tô Bạch tiểu yêu tinh đáng yêu, mê người tắm táp giúp mày, giảm bớt mệt mỏi cho mày!!”
Miêu Miêu không thèm lên tiếng, mắt nó hết sức lơ nàng, tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Đáng tiếc Tô Bạch không hiểu mắt nó có nghĩa gì cả, ôm nó vào trong ngực đi về tthungf nước tắm phía sau tấm bình phong.
Tô Bạch ném nó vào trong chậu nước, dùng nước thấm ướt hết lông của nó, đưa tay rửa sạch từ trên xuống dưới một lần.
Rửa sạch đến nơi nào đó ** thì trong mắt chú sói nhà ta nhanh lướt qua một tia xấu hổ. (haha… ta cũng xấu hổ lắm, chả dám nghĩ linh tinh đâu tỷ ơi. Không biết đến lúc biết soái ca là ai tỷ có đỏ mặt không *hắc hắc*)…..
Tô Bạch tự tắm rửa cho nó, miệng nói: “Miêu Miêu, mày cũng trưởng thành rồi, mày thử nói xem ta có nên tìm cho mày một con sói cái không. Nếu chỉ có một mình mày là sói, thực sự sẽ rất tịch mịch đấy….?”
Tia xấu hổ trong mắt sói còn chưa tan liền bị những lời nói này biến thành tức giận!
Tô Bạch lấy khăn bông qua một bên, khoác lên người nó, vớt nó ra ngoài rồi từ từ lau chùi bộ lông ướt nhẹp.
“Dĩ nhiên ta sẽ không tùy tiện chọn sói cái cho mày, sói cái hợp với Miêu Miêu nhà ta tất nhiên không phải là con sói cái bình thường rồi. Ít nhất cũng có bộ lông màu bạc sáng lấp lánh nữa chứ? Oái, Miêu Miêu, mày đi đâu? Mày trở lại đây cho ta!”
Con sói nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ, biến mất không thấy bóng dáng.
Tô Bạch nhìn bóng lưng của nó than thở. Tại sao vừa nghe đến việc tìm bạn gái cho nó đã mắc cỡ như thế rồi? Thật không có tiền đồ! (ối ối mắc cỡ ~ ~)
Lúc này nàng không biết, trong một đêm, cả kinh thành đều đang bàn luận về việc đường đường là cao thủ đệ nhất giang hồ và sát thủ đệ nhất giang hồ đều bị phế bỏ một cánh tay. Quỷ dị hơn chính là bọn họ không biết kẻ phế tay của bọn họ bóng dáng hình thù như thế nào….
/46
|