Tác giả có lời muốn nói:
T-T, ta quyết định sẽ không nói cho các ngươi biết ta vừa nghe truyền kỳ phượng hoàng bên cạnh con ngựa = Vì vậy không phải tự động truyền phát tin, có khả năng phải nghe truyền phát ra bàn phím. Ta thật sự sẽ không nói cho các ngươi biết chương này ta viết rất đau đớn! Khóc! 【 vấn đề này rõ ràng là không ngược a!!! 】
PS: Phượng Hoàng truyền kỳ thật sự không phải là khẩu vị của ta!!
Lại nói đến Tô Bạch, chỉ thấy nàng lộn một vòng lăn quanh đồi rồi mới lăn xuống, trong lúc cơ thể nàng va chạm phải vô số gốc cây, một tảng đá cũng không chút lưu tình xé toạc xiêm y của nàng, mấy bụi gai ven đường đâm thật sâu vào da thịt nàng, ngực nàng đau nhói khiến nàng mơ màng đắm chìm không biết giờ là năm nào, vừa vặn giờ này đang ở trong rừng sâu không ai nói cho nàng biết, hiện nay đang thịnh hành xu thế lăn xuống.
Không thể ngất, không thể ngất, ngàn vạn lần không thể ngất! Tô Bạch không ngừng động viên bản thân.
Nàng vươn tay, muốn níu lấy thứ gì đó để giảm tốc độ lăn xuống của mình, kết quả cũng không biết tóm được cái gì, chỉ tóm được một thứ gì đó lành lạnh tanh sống, chẳng những không giúp tốc độ lăn của nàng chậm lại, ngược lại còn là một thứ mềm nhũn nằm trong tay nàng.
Nàng cố gắng mở to mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc thứ mình tóm phải là thứ gì. Kết quả định thần lại, phát hiện trong tay nàng lại là một cặp mắt tam giác màu sắc u ám…. Rắn độc màu xanh lục lúc này há to miệng, muốn cắn kẻ đầu sỏ đã quấy rầy giấc ngủ của mình.
Tô Bạch liếc nhìn thấy con rắn độc há to miệng muốn cắn người, rốt cuộc trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Rắn độc đang chuẩn bị cắn vào bắp đùi Tô Bạch, Miêu Miêu trực tiếp từ phía sau nhảy ra, dùng móng nhọn xé con rắn độc thành hai nửa, nháy mắt máu tanh của nó bay tung tóe khắp nơi, rải đầy mặt đất.
Nó lại nhanh chóng nhảu đến cây đại thụ phía trước Tô Bạch, khi Tô Bạch trượt đến thì dùng da và lông mình che chở cho nàng, ngực đập kịch liệt, trên lưng Miêu Miêu, máu thịt không rõ, ngay cả bộ lông trắng lúc này cũng bị máu và nước bùn trộn lẫn, dáng vẻ nhếch nhác khác thường.
Cuối cùng cũng ngừng lăn lại, nó quên đi vết thương của mình, chỉ liếm láp khắp người Tô Bạch, mắt nó ngập đầy bi phẫn và tức giận… hoặc có thể là lúc đó nó cảm thấy Tô Bạch rất ra dáng anh hùng….
Lúc Lâm Nhất Trinh đến sau lưng, thấy một màn như vậy….. một con sói không để ý đến vết thương của mình, trong lòng chỉ lo lắng cho chủ nhân…..???
Ưm, nàng cảm thấy rất ghen tỵ.
Nhưng nàng càng cảm thấy cảm động hơn.
Lâm Nhất Trinh đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không nên đả thương trúng người.” nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang nói xin lỗi với cô nương này, hay đang nói với cô gái này.
Nàng ngồi xổm xuống, lấy từ trong ngực ra hai lọ thuốc, nhét vào trong miệng Tô Bạch.
Thấy trong mắt bạch lang có sự đề phòng, nàng mở miệng giải thích: “kim sang dược, là thuốc bí truyển Lâm gia nhà ta chuyên dùng để trị nội thương. Cái này vô hại đối với thương thế của nàng,”
Cảnh giác trong mắt bạch lang rốt cuộc cũng biến mất.
“Lần này là ta đả thương nhầm người, nếu mày cảm thấy không đáng với chủ nhân của mày thì hãy tới báo thù. Ta Lâm Nhất Trinh nhất định mặc cho mày xử lý, tuyệt không hai lời! Nhưng xin để lại cái mạng cho ta, mối thù hôm nay tất nhiên đều do Băng Tuyết, ta còn phải giữ lại cái mạng này để đi giết ả ta, đau đớn này sẽ trả lại cho ả ta gấp trăm lần!”
Lâm Nhất Trinh mặt thản nhiên, giọng thành khẩn, nữ nhi giang hồ quả nhiên vô cùng hào sảng.
Đề phòng trong mắt Miêu Miêu rốt cuộc cũng tản đi, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo, tiếp tục cúi đầu liếm láp vết thương của Tô Bạch.
Lâm Nhất Trinh hơi khó chịu trong lòng, bởi vì nàng cũng không cố ý đả thương nàng ấy, quả thật là cứ liền như vậy.
Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Tô Bạch, nhìn Miêu Miêu liếm láp, suy nghĩ một chút, nói: “Ta về lấy bao đồ, vết thương trên người cô nương này quá nhiều, cần trị thương.” Nàng biết nó nghe hiểu được, dứt lời liền phi thân rời đi.
Miêu Miêu không để ý đến nàng, tiếp tục liếm.
Vì vậy chờ đến khi Lâm Nhất Trinh quay lại, muốn giúp Tô Bạch rửa vết thương lại phát hiện rất nhiều vết thương nhỏ đã khôi phục lại bình thường, cho dù là vết thương hơi lớn một chút cũng đã kết vảy từ từ khôi phục!
Nàng sững sờ, kinh ngạc nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu không để ý đến nàng, tiếp tục liếm.
Lâm Nhất Trinh gõ gõ đầu mình, lại ngước mắt lên nhìn mặt trời mới mọc, nàng cảm thấy thế giới này có chút quỷ dị.
Nàng thu hồi tầm mắt, thấy trên lưng Miêu Miêu có mấy vết máu nhàn nhạt, liền xách bọc quần áo đi tới sau lưng nó, dừng lại, lấy từ trong bọc một cái lọ, rẩy một ít chất lỏng cẩn thận bôi trên miệng vết thương của nó.
“NGAO………..OOO!” Miêu Miêu kêu một tiếng ngầm chịu đựng, cả thân thể cũng không có động, không phản kháng.
Trong mắt Lâm Nhất Trinh lóe lên tia tán thưởng, thuốc trên vết thương cực kỳ đau xót, tính kích thích lớn, dù là người cũng khó có thể không nói tiếng nào. Nàng chưa từng nghĩ con sói này lại hiếm như vậy, hiểu ý người như vậy.
Vì vậy hai người một sói, một liếm láp vết thương, một bôi thuốc, một ngã xuống đất ngất đi – không khí hẳn là hài hòa khác thường.
(sao ta thấy có cô nào lăm le sói ca là ta lại thót tim, không thích tí nào, sói ca là của Tô Bạch tỷ, không cho phép cô nào lăm le đâu)
Bất giác trời cũng đã tối, Lâm Nhất Trinh cúi người ôm lấy Tô Bạch đang hôn mê, chuyển nàng đến dưới một cây đại thụ, lại đi nhặt ít củi khô, hái ít quả dại đốt một đống lửa ở gốc cây.
Có lẽ bởi vì nàng là người của giang hồ, thói quen sống bên ngoài đã ngấm vào da thịt nên giờ này mọi việc đều làm hết sức thuần thục.
Cứ như vậy qua gần ba ngày… Trong thời gian này nàng vẫn không ngừng thay thuốc cho Miêu Miêu, cũng may mắn khả năng khôi phục của Miêu Miêu không tệ, cho nên vết thương đã khôi phục hơn phân nửa. Về phần Tô Bạch, tất cả là nhờ có nước miếng của Miêu Miêu, bởi vì nó tự mình liếm, cho nên vết thương trên người Tô Bạch khôi phục rất tốt, hơn nữa thuốc nội thương của Lâm Nhất Trinh cũng rất công hiệu nên không qua mấy ngày Tô Bạch cũng đã tỉnh táo lại.
Mà khi Tô Bạch từ từ mở mắt ra, trí nhớ của nàng cũng dừng lại lúc con rắn độc mở to miệng xông về phía nàng. Nàng theo bản năng run lên: “Rắn, a… đúng là con rắn lớn đáng sợ…”
Lâm Nhất Trinh thả quả dại trong tay, từ dưới tàng cây đứng lên đi tới bên cạnh nàng, vui vẻ nói: “Cô nương, cô rốt cuộc cũng tỉnh….” Dứt lời, nặng nề thở ra một hơi.
Tô Bạch chớp chớp ánh mắt mê man, đưa tay sờ mặt mình, phát hiện trên mặt mình không thấy khăn che mặt đâu, nàng có chút lứng túng, đưa tay che mặt theo bản năng, ho khan nói: “Khụ, cô nương, ta…”
Lâm Nhất Trinh nào còn tâm trạng quản dung mạo nàng đẹp hay xấu, tiếp tục nói: “Nếu cô nương không tỉnh, chỉ sợ bạch lang rốt cuộc cũng tiều tụy rồi.”
Tô Bạch sửng sốt, cũng không để ý đến mạng che mặt nữa, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm dáng hình Miêu Miêu.
Quay một vòng, phát hiện không có.
Lại tìm một vòng, tầm mắt dừng lại ở sau một thân cây.
Chỉ thấy Miêu Miêu núp ở sau một thân cây, giấu cả người đi, chi lộ một cái đầu, nhìn nàng.
Trong lòng Tô Bạch đau xót, không hiểu tại sao nhìn vào mắt nó lúc này làm mũi nàng cay cay, muốn khóc.
Nàng đứng lên, từ từ đi tới dưới tàng cây, nhìn nó, cố gắng cười nói: “Miêu Miêu, ta rất…. nhớ mày.”
Chỉ là nàng vừa nói xong câu đó, liền nhìn đến cơ thể nó. Chỉ thấy trên lưng nó đám lông trắng vốn vẫn rất kiêu ngạo bây giờ đã bị mất một mảng lớn. Coi như vết thương đã khôi phục cũng còn để lại vết sẹo rõ ràng như vậy, một mảng da hồng ở bên ngoài nhìn qua hết sức buồn cười, nhưng Tô Bạch chi cảm thấy trong lòng đau xót.
Cố gắng nặn ra nụ cười rốt cuộc cũng không được nữa, nàng cúi đầu đi tới bên cạnh nó, đưa tay vuốt ve mảng da hồng hào, ngồi xuống, nằm trên lưng nó, vùi mặt vào hõm cổ nó không nói lời nào.
“Miêu Miêu…. Ta…. Thực xin lỗi mày.” Hồi lâu, giọng buồn buồn mang theo ý nghẹn ngào…
Nàng nhớ tới ngày nàng xuyên qua là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, lông trên người xinh đẹp như vậy, uy phong lẫm liệt như vậy, giống như cả thiên hạ chỉ có nó là vua.
Nàng thường lăn lộn trên người nó, nằm trên người nó ngủ, lúc nhàm chán còn tết lông của nó….. Nhiều việc như vậy giống như một đoạn phim câm cũ kĩ từ từ hiện ra trong đầu nàng.
“Ô….!” Miêu Miêu nức nở, hình như đang an ủi nàng.
Tô Bạch nằm trên người nó, rốt cuộc không nén được nước mắt, thút thít không thở nổi.
Lâm Nhất Trinh đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy tình cảnh hài hòa như vậy, giống như tất cả vốn là như thế.
Nàng lùi xa một chút, không muốn quấy rầy bọn họ.
Tô Bạch nằm trên lưng nó ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nó: “Miêu Miêu, có đau không?”
Nó lắc lắc đầu, giật giật lỗ tai.
Nàng từ từ vuốt ve miệng vết thương của nó, nhẹ giọng nói: “Ta nhất định lấy nước giếng cho mày uống, bất luận thế nào cũng muốn mày ở bên cạnh ta….”
Nàng đưa tay vòng qua cổ nó, ôm lấy nó. Nàng vĩnh viên cũng không cho phép nó rời khỏi nàng.
T-T, ta quyết định sẽ không nói cho các ngươi biết ta vừa nghe truyền kỳ phượng hoàng bên cạnh con ngựa = Vì vậy không phải tự động truyền phát tin, có khả năng phải nghe truyền phát ra bàn phím. Ta thật sự sẽ không nói cho các ngươi biết chương này ta viết rất đau đớn! Khóc! 【 vấn đề này rõ ràng là không ngược a!!! 】
PS: Phượng Hoàng truyền kỳ thật sự không phải là khẩu vị của ta!!
Lại nói đến Tô Bạch, chỉ thấy nàng lộn một vòng lăn quanh đồi rồi mới lăn xuống, trong lúc cơ thể nàng va chạm phải vô số gốc cây, một tảng đá cũng không chút lưu tình xé toạc xiêm y của nàng, mấy bụi gai ven đường đâm thật sâu vào da thịt nàng, ngực nàng đau nhói khiến nàng mơ màng đắm chìm không biết giờ là năm nào, vừa vặn giờ này đang ở trong rừng sâu không ai nói cho nàng biết, hiện nay đang thịnh hành xu thế lăn xuống.
Không thể ngất, không thể ngất, ngàn vạn lần không thể ngất! Tô Bạch không ngừng động viên bản thân.
Nàng vươn tay, muốn níu lấy thứ gì đó để giảm tốc độ lăn xuống của mình, kết quả cũng không biết tóm được cái gì, chỉ tóm được một thứ gì đó lành lạnh tanh sống, chẳng những không giúp tốc độ lăn của nàng chậm lại, ngược lại còn là một thứ mềm nhũn nằm trong tay nàng.
Nàng cố gắng mở to mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc thứ mình tóm phải là thứ gì. Kết quả định thần lại, phát hiện trong tay nàng lại là một cặp mắt tam giác màu sắc u ám…. Rắn độc màu xanh lục lúc này há to miệng, muốn cắn kẻ đầu sỏ đã quấy rầy giấc ngủ của mình.
Tô Bạch liếc nhìn thấy con rắn độc há to miệng muốn cắn người, rốt cuộc trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Rắn độc đang chuẩn bị cắn vào bắp đùi Tô Bạch, Miêu Miêu trực tiếp từ phía sau nhảy ra, dùng móng nhọn xé con rắn độc thành hai nửa, nháy mắt máu tanh của nó bay tung tóe khắp nơi, rải đầy mặt đất.
Nó lại nhanh chóng nhảu đến cây đại thụ phía trước Tô Bạch, khi Tô Bạch trượt đến thì dùng da và lông mình che chở cho nàng, ngực đập kịch liệt, trên lưng Miêu Miêu, máu thịt không rõ, ngay cả bộ lông trắng lúc này cũng bị máu và nước bùn trộn lẫn, dáng vẻ nhếch nhác khác thường.
Cuối cùng cũng ngừng lăn lại, nó quên đi vết thương của mình, chỉ liếm láp khắp người Tô Bạch, mắt nó ngập đầy bi phẫn và tức giận… hoặc có thể là lúc đó nó cảm thấy Tô Bạch rất ra dáng anh hùng….
Lúc Lâm Nhất Trinh đến sau lưng, thấy một màn như vậy….. một con sói không để ý đến vết thương của mình, trong lòng chỉ lo lắng cho chủ nhân…..???
Ưm, nàng cảm thấy rất ghen tỵ.
Nhưng nàng càng cảm thấy cảm động hơn.
Lâm Nhất Trinh đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không nên đả thương trúng người.” nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang nói xin lỗi với cô nương này, hay đang nói với cô gái này.
Nàng ngồi xổm xuống, lấy từ trong ngực ra hai lọ thuốc, nhét vào trong miệng Tô Bạch.
Thấy trong mắt bạch lang có sự đề phòng, nàng mở miệng giải thích: “kim sang dược, là thuốc bí truyển Lâm gia nhà ta chuyên dùng để trị nội thương. Cái này vô hại đối với thương thế của nàng,”
Cảnh giác trong mắt bạch lang rốt cuộc cũng biến mất.
“Lần này là ta đả thương nhầm người, nếu mày cảm thấy không đáng với chủ nhân của mày thì hãy tới báo thù. Ta Lâm Nhất Trinh nhất định mặc cho mày xử lý, tuyệt không hai lời! Nhưng xin để lại cái mạng cho ta, mối thù hôm nay tất nhiên đều do Băng Tuyết, ta còn phải giữ lại cái mạng này để đi giết ả ta, đau đớn này sẽ trả lại cho ả ta gấp trăm lần!”
Lâm Nhất Trinh mặt thản nhiên, giọng thành khẩn, nữ nhi giang hồ quả nhiên vô cùng hào sảng.
Đề phòng trong mắt Miêu Miêu rốt cuộc cũng tản đi, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo, tiếp tục cúi đầu liếm láp vết thương của Tô Bạch.
Lâm Nhất Trinh hơi khó chịu trong lòng, bởi vì nàng cũng không cố ý đả thương nàng ấy, quả thật là cứ liền như vậy.
Nàng ngồi xếp bằng bên cạnh Tô Bạch, nhìn Miêu Miêu liếm láp, suy nghĩ một chút, nói: “Ta về lấy bao đồ, vết thương trên người cô nương này quá nhiều, cần trị thương.” Nàng biết nó nghe hiểu được, dứt lời liền phi thân rời đi.
Miêu Miêu không để ý đến nàng, tiếp tục liếm.
Vì vậy chờ đến khi Lâm Nhất Trinh quay lại, muốn giúp Tô Bạch rửa vết thương lại phát hiện rất nhiều vết thương nhỏ đã khôi phục lại bình thường, cho dù là vết thương hơi lớn một chút cũng đã kết vảy từ từ khôi phục!
Nàng sững sờ, kinh ngạc nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu không để ý đến nàng, tiếp tục liếm.
Lâm Nhất Trinh gõ gõ đầu mình, lại ngước mắt lên nhìn mặt trời mới mọc, nàng cảm thấy thế giới này có chút quỷ dị.
Nàng thu hồi tầm mắt, thấy trên lưng Miêu Miêu có mấy vết máu nhàn nhạt, liền xách bọc quần áo đi tới sau lưng nó, dừng lại, lấy từ trong bọc một cái lọ, rẩy một ít chất lỏng cẩn thận bôi trên miệng vết thương của nó.
“NGAO………..OOO!” Miêu Miêu kêu một tiếng ngầm chịu đựng, cả thân thể cũng không có động, không phản kháng.
Trong mắt Lâm Nhất Trinh lóe lên tia tán thưởng, thuốc trên vết thương cực kỳ đau xót, tính kích thích lớn, dù là người cũng khó có thể không nói tiếng nào. Nàng chưa từng nghĩ con sói này lại hiếm như vậy, hiểu ý người như vậy.
Vì vậy hai người một sói, một liếm láp vết thương, một bôi thuốc, một ngã xuống đất ngất đi – không khí hẳn là hài hòa khác thường.
(sao ta thấy có cô nào lăm le sói ca là ta lại thót tim, không thích tí nào, sói ca là của Tô Bạch tỷ, không cho phép cô nào lăm le đâu)
Bất giác trời cũng đã tối, Lâm Nhất Trinh cúi người ôm lấy Tô Bạch đang hôn mê, chuyển nàng đến dưới một cây đại thụ, lại đi nhặt ít củi khô, hái ít quả dại đốt một đống lửa ở gốc cây.
Có lẽ bởi vì nàng là người của giang hồ, thói quen sống bên ngoài đã ngấm vào da thịt nên giờ này mọi việc đều làm hết sức thuần thục.
Cứ như vậy qua gần ba ngày… Trong thời gian này nàng vẫn không ngừng thay thuốc cho Miêu Miêu, cũng may mắn khả năng khôi phục của Miêu Miêu không tệ, cho nên vết thương đã khôi phục hơn phân nửa. Về phần Tô Bạch, tất cả là nhờ có nước miếng của Miêu Miêu, bởi vì nó tự mình liếm, cho nên vết thương trên người Tô Bạch khôi phục rất tốt, hơn nữa thuốc nội thương của Lâm Nhất Trinh cũng rất công hiệu nên không qua mấy ngày Tô Bạch cũng đã tỉnh táo lại.
Mà khi Tô Bạch từ từ mở mắt ra, trí nhớ của nàng cũng dừng lại lúc con rắn độc mở to miệng xông về phía nàng. Nàng theo bản năng run lên: “Rắn, a… đúng là con rắn lớn đáng sợ…”
Lâm Nhất Trinh thả quả dại trong tay, từ dưới tàng cây đứng lên đi tới bên cạnh nàng, vui vẻ nói: “Cô nương, cô rốt cuộc cũng tỉnh….” Dứt lời, nặng nề thở ra một hơi.
Tô Bạch chớp chớp ánh mắt mê man, đưa tay sờ mặt mình, phát hiện trên mặt mình không thấy khăn che mặt đâu, nàng có chút lứng túng, đưa tay che mặt theo bản năng, ho khan nói: “Khụ, cô nương, ta…”
Lâm Nhất Trinh nào còn tâm trạng quản dung mạo nàng đẹp hay xấu, tiếp tục nói: “Nếu cô nương không tỉnh, chỉ sợ bạch lang rốt cuộc cũng tiều tụy rồi.”
Tô Bạch sửng sốt, cũng không để ý đến mạng che mặt nữa, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm dáng hình Miêu Miêu.
Quay một vòng, phát hiện không có.
Lại tìm một vòng, tầm mắt dừng lại ở sau một thân cây.
Chỉ thấy Miêu Miêu núp ở sau một thân cây, giấu cả người đi, chi lộ một cái đầu, nhìn nàng.
Trong lòng Tô Bạch đau xót, không hiểu tại sao nhìn vào mắt nó lúc này làm mũi nàng cay cay, muốn khóc.
Nàng đứng lên, từ từ đi tới dưới tàng cây, nhìn nó, cố gắng cười nói: “Miêu Miêu, ta rất…. nhớ mày.”
Chỉ là nàng vừa nói xong câu đó, liền nhìn đến cơ thể nó. Chỉ thấy trên lưng nó đám lông trắng vốn vẫn rất kiêu ngạo bây giờ đã bị mất một mảng lớn. Coi như vết thương đã khôi phục cũng còn để lại vết sẹo rõ ràng như vậy, một mảng da hồng ở bên ngoài nhìn qua hết sức buồn cười, nhưng Tô Bạch chi cảm thấy trong lòng đau xót.
Cố gắng nặn ra nụ cười rốt cuộc cũng không được nữa, nàng cúi đầu đi tới bên cạnh nó, đưa tay vuốt ve mảng da hồng hào, ngồi xuống, nằm trên lưng nó, vùi mặt vào hõm cổ nó không nói lời nào.
“Miêu Miêu…. Ta…. Thực xin lỗi mày.” Hồi lâu, giọng buồn buồn mang theo ý nghẹn ngào…
Nàng nhớ tới ngày nàng xuyên qua là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó, lông trên người xinh đẹp như vậy, uy phong lẫm liệt như vậy, giống như cả thiên hạ chỉ có nó là vua.
Nàng thường lăn lộn trên người nó, nằm trên người nó ngủ, lúc nhàm chán còn tết lông của nó….. Nhiều việc như vậy giống như một đoạn phim câm cũ kĩ từ từ hiện ra trong đầu nàng.
“Ô….!” Miêu Miêu nức nở, hình như đang an ủi nàng.
Tô Bạch nằm trên người nó, rốt cuộc không nén được nước mắt, thút thít không thở nổi.
Lâm Nhất Trinh đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy tình cảnh hài hòa như vậy, giống như tất cả vốn là như thế.
Nàng lùi xa một chút, không muốn quấy rầy bọn họ.
Tô Bạch nằm trên lưng nó ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nó: “Miêu Miêu, có đau không?”
Nó lắc lắc đầu, giật giật lỗ tai.
Nàng từ từ vuốt ve miệng vết thương của nó, nhẹ giọng nói: “Ta nhất định lấy nước giếng cho mày uống, bất luận thế nào cũng muốn mày ở bên cạnh ta….”
Nàng đưa tay vòng qua cổ nó, ôm lấy nó. Nàng vĩnh viên cũng không cho phép nó rời khỏi nàng.
/46
|