Vũ Nhược nhấc tay đẩy xe lăn về phía trước, Thủy Linh ảm đạm không nói.
Hắn vẫn luôn như vậy.
Chưa bao giờ liếc mắt dù chỉ một chút nhìn nàng.
Cái giá của nàng thật quá đắt.
Môi run run, nàng cố cười gượng:
“ Huynh nghỉ ngơi đi, ngày mai muội lại đến.”
A Khiêm nhìn bóng nàng lẻ loi cô độc rời đi, lại nhìn vương gia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Ái tình là thứ gì lại khiến cho người đau khổ như vậy? Tuy rằng trước mặt vương gia Thủy Linh lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng hắn có thể cảm nhận được những lúc nhìn bóng lưng của vương gia, gương mặt nàng chỉ có đau đớn và thương tâm.
***
Thượng Quan Vũ Hiên đáng lí ra phải đi theo đoàn chở lương thực để cứu tế đến Sa Châu nhưng hắn thiết nghĩ muốn nhanh chóng đến đó trước để tìm ra cách giải quyết nhanh nhất có thể nên đã giao lại đội quân cho Long Phi dẫn đầu, còn mình cùng Ngọc Linh Hương phóng ngựa đi trước.
Bình thường ám vệ không được phép xuất đầu lộ diện, nhưng tình thế có chút bất đắc dĩ khiến hắn phải để cho Dạ đi theo sau bọn hắn. Tứ nhi nhìn hắn nheo mắt một chút sau đó không nói gì. Hóa ra tên này chính là người cứ nhìn chằm chằm tiểu thư lúc mới vào vương phủ.
Thời kì đó có lúc hắn ở trên mái nhà, còn nàng thì ở dưới xà nhà, cách nhau chỉ có một tấc, khó khăn lắm mới không bị phát hiện.
Hận một nỗi hôm tiểu thư bị bắt cóc, hắn đột nhiên cảm nhận được nàng thành ra hai người xảy ra đại chiến đánh nhau đến tận mặt trời hừng đông. Quay trở lại thì thôi rồi, không những bị Lan phó các chủ quở trách thì thôi lại còn phải hầu hạ nữ nhân giả mạo kia.
Chung quy ác mộng của nàng đều bắt nguồn từ hắn.
Dạ thấy Tứ nhi không ngừng phóng ánh mắt oán độc vào hắn đột nhiên nổi da gà đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhớ chưa từng đắc tội gì với nàng nha.
“ Hai ngươi làm gì vậy?” Ngọc Linh Hương vừa xuống ngựa đã thấy bọn họ mặt nặng mày nhẹ với nhau.
“ Tiểu thư, em……” Tứ nhi á khẩu nói không được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Dạ.
“ Vương phi, cái này tiểu nhân cũng không rõ a.” Dạ nhún vai, hắn tự hỏi có phải đã từng khinh bạc nàng hay không? Kết quả: rõ ràng không có. Vậy ánh mắt kia biểu thị cho cái gì chứ?
“ Không có gì thì thôi, chúng ta đâu phải đi chơi.” Nghỉ ngơi giây lát lại bắt đầu nhảy lên lưng ngựa đi tiếp.
4 người phóng ngựa không ngừng nghỉ, giữa đường đã phải thay ngựa 4 lượt, cuối cùng sau 3 ngày 3 đêm mới đến được Sa Châu.
Chưa vào trong thành đã ngửi được một mùi khó chịu giống như là xác chết phân hủy trong không khí, lòng nàng thầm kêu không ổn, nội thành dường như có dịch bệnh.
Thượng Quan Vũ Hiên cũng ngỡ ngàng một chút, tin tức cấp báo chỉ nói rằng Sa Châu có nạn hồng thủy, nhưng dịch bệnh lại không có nhắc đến, chắc chắn là muốn hắn dù có toàn vẹn trở về thì cũng không giải quyết được hồng thủy, còn không may bị bệnh thì còn mạng trở về hay không?
Quả thực bọn họ đã tính kế rất tốt.
Ngọc Linh Hương ngăn hắn lại:
“ Chờ chút.”
3 người khó hiểu nhìn nàng, Ngọc Linh Hương xuống ngựa xem xét đất đai một chút sau đó móc trong người ra 3 viên thuốc:
“ Ăn vào đi.”
Tứ nhi không do dự ăn vào. Lời tiểu thư nói là đúng nhất. Vũ Hiên cùng Dạ nhìn viên thuốc một lát sau đó mới ăn vào. Ánh mắt nhìn nàng như muốn hỏi thứ này là cái gì. Ngọc Linh Hương trầm giọng nói:
“ Dịch bệnh ở đây đã lan tràn rồi, nhưng không hiểu sao lại chỉ khoanh vùng trong Sa châu, mặt khác các châu huyện khác không hề bị liên lụy. Có thể đây không phải là dịch bệnh đơn thuần, mà là do có người cố tình reo rắc mầm bệnh. Thứ 3 người vừa ăn là một loại kháng thể, tuy không có tác dụng chống hoàn toàn nhưng cũng ngăn chặn không bị bệnh được một thời gian.”
Vũ Hiên tuy có thắc mắc làm sao nàng biết được, nhưng nếu nàng chưa muốn nói ra thì hắn sẽ chờ nàng. Ngọc Linh Hương ném cho hắn một cái nhìn cảm kích, sẽ có ngày nàng nói hết cho hắn biết.
Nhưng nếu nàng biết được, lúc đó do nàng không nói hết mọi chuyện cho hắn mới khiến cho hiểu lầm liên tiếp xảy đến, thì nàng còn có thể muốn giấu kín?
Để ngựa ở ngoài, bọn họ đi bộ vào trong thành, càng vào trong, mùi xác chết càng nồng nặc, khắp đường là thi thể thối rữa, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ vang lên khiến cho Thượng Quan Vũ Hiên không khỏi nhíu mày.
Họ chính là con dân Vân Lạc quốc, cảnh tượng này mà triều đình có thể làm ngơ như không biết hay sao?
Hắn không hề đam mê quyền lực nhưng nếu quyền lực rơi vào tay những người kia, tất cả dân chúng sẽ ra sao? Một Sa Châu đã như vậy, nếu Vân Lạc quốc sau này không giữ được, bị đạp dưới gót xâm lược của Ngũ quốc còn lại, thì những người dân kia còn có thể ngẩng cao đầu mà sống hay không?
Lúc này tâm tình hắn cực kì khó chịu, thẫn người ra một lúc. Một số người nhìn thấy bọn họ quần áo sang trọng, đi không được phải bò đến giật lấy gấu váy Ngọc Linh Hương.
“ Tiểu thư, làm ơn hãy cho chúng ta một chút cơm đi, nữ nhi của ta đã không chịu được nữa.”
“ Tiểu thư, xin cho ta một chút lương thực đi.”
“ Công tử, hãy làm ơn làm phúc…”
Ngọc Linh Hương hít một hơi sâu nhìn họ, sâu kín nói:
“ Quan phụ mẫu bỏ mặc mọi người như vậy hay sao? Không phải nói tháng trước đã gửi lương thực cứu tế?”
Một lão thái bà cười trào phúng, ôm lấy đứa cháu trai run rẩy:
“ Quan phụ mẫu ư? Sa châu này không thể giúp gì cho hắn nên hắn đã bỏ đi rồi, lương thực cứu tế cứ mỗi nơi bòn rút một ít, đến được đây thì chỉ còn đủ cho mỗi người một bát cháo đã hết.”
“ Thực sự đáng giận.” Thượng Quan Vũ Hiên nắm chặt tay thành nắm đấm. Quan lại thối rữa, lũng loạn khắp nơi, nếu như hắn đến chậm mấy ngày nữa, thì nó sẽ là một tòa thành chết hay sao?
“ Đói đã đành, nhưng dịch bệnh còn hoành hành, khiến cho những người dân này đau lòng lại đau cả xác thịt.” Ngọc Linh Hương không nhịn được, xúc động nói. Lúc nàng còn ở hiện đại, luôn luôn trích ra một phần tiền để gửi đến cho những người dân miền Trung bị lũ cuốn mất nhà cửa, cùng nghèo khổ và đói kém. Nhưng ở Sa Châu này có lẽ còn kinh khủng hơn nàng nghĩ rất nhiều.
“ Các ngươi hãy mau đi đi. Nếu không nhiễm dịch rồi thì đi sẽ không nổi.” Một thiếu phụ ôm đứa con kêu khóc vì đói không nhịn được nước mắt nói.
“ Nói rằng minh quân thương dân như con, có lẽ chỉ là một thứ viễn vọng xa vời, quan phụ mẫu sợ dịch chạy đi cũng không ai biết. Ngay cả đại phu cũng không chịu chữa cho, chẳng lẽ Sa châu này liền như vậy hủy đi.” Lão thái bà ngửa đầu than thở.
Vũ Hiên không thể chịu đựng được nữa, khác hẳn vẻ đạo mạo ngày thường, hắn thản nhiên đứng oai hùng, trong mắt phẫn nộ không thể giấu, nhưng còn có thâm kiên định về chắc chắn:
“ Dân chúng thành Sa Châu hãy nghe ta nói. Ta chính là Hà đê sứ do triều đình phái đến giúp mọi người trị thủy. Vì muốn biết tình hình đã đến đây sớm hơn, không ngờ mọi người lại phải chịu khổ như vậy. Ta xin đảm bảo, 2 ngày nữa lương thực sẽ đến, mọi người hãy cố gằng cầm cự thêm chút nữa.”
Mọi người nghe được lời hắn nói trong mắt có ngạc nhiên, nhưng thân mình đã không còn nhấc nổi nữa, có vài lão nhân nghe được bọn họ chính là do triều đình phái tới, lập tức nhặt lấy đá ném vào bọn họ, miệng kêu gào:
“ Người của triều đình đều là một lũ người chỉ giỏi khoa môi múa mép, chúng ta nhẫn nại chờ đợi chỉ là nhìn người thân ra đi, chồng chúng ta, con chúng ta, cháu chúng ta, ai cũng không chờ nổi mà ra đi trước, các ngươi đến đây nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải vui mừng đón nhận? Đi chết đi.”
Ngọc Linh Hương nhíu mày né tránh, nhưng lại thấy Thượng Quan Vũ Hiên không hề làm bất cứ một động tác gì, yên lặng đứng thẳng như cây tùng. Đá ném càng nhiều hơn, trên mặt cùng người Thượng Quan Vũ Hiên đã bầm dập chảy máu nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng.
“ Dừng tay lại.” Ngọc Linh Hương hét lớn, mang theo uy nghiêm không thể phủ nhận.
Không biết có phải là do bị khí thế của nàng dọa sợ, hay họ đã mệt mỏi rồi mà những người kia cũng không ném nữa. Nhìn hắn bị thương, trong lòng nàng đau đớn không thôi, xoay người đối diện với bọn họ:
“ Các ngươi nghĩ cứ là người triều đình thì sẽ chỉ là một đám a dua nịnh hót, bòn rút tiền của, ăn chặn tài lộc của dân hay sao? Nếu hắn là người như vậy.” Ngón tay nàng chỉ vào hắn. “ Thì sẽ để yên cho các người chửi mắng, ném đá, lăng nhục hắn hay sao? Các ngươi biết xót thương người thân của mình, còn người thân của hắn thì lạnh lùng với hắn! Biết tin Sa châu bị nạn, Hoàng đế có đau buồn, có ưu thương, nhưng Hoàng đế ở xa, đâu thể tự thân mình đến gánh vác mọi chuyện, con người ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, Hoàng đế đâu thể phán đoán hết tất cả. Cho dù tên huyện lệnh đáng chết kia bỏ mặc các người mà đi, nhưng tội của hắn cũng sẽ có luật pháp trị, không hề thiệt thòi cho mọi người. Chức Hà đê sứ không dễ làm, ai nghe lệnh đều thoái thác, chỉ có hắn mới nhận lệnh đến đây vì nghĩ đến các ngươi không thể chịu đựng được lâu. Thậm chí để đến được đây đã không quản ngày đêm, một ngày ngủ chưa được 1 canh giờ, chết luân phiên 4 lượt ngựa, chỉ với hi vọng nhanh chóng có thể đến được Sa châu xem được tình hình đê điều, nghĩ hướng giải quyết để ngăn chặn hồng thủy. vậy mà vừa vào đến thành được các người nghênh đón bằng cách như vậy? Ném đá vào người hắn. Hảo, để ta xem thử ai sẽ vô tình hơn. Nếu các ngươi đã không muốn sống nữa, thì chúng ta sẽ đi, Sa châu này có diệt vong, chúng ta cũng không mất miếng thịt nào….”
Dân thành nghe những lời của nàng thì sững sờ hồi lâu không lên tiếng, đá trên tay cũng rơi xuống từ bao giờ. Nàng nói không phải không có lí, bọn họ không hề muốn chết, người thân cũng mong mình còn sống.
Tổ tiên biết được bọn họ tự buông xuôi thì có xuống dưới âm phủ cũng không có mặt mũi nào nhìn họ.
“ Xin quan trên hãy giúp chúng thảo dân…..”
“ Xin quan trên hãy giúp chúng thảo dân…”
Từng người một quỳ xuống trước mặt 4 người, Dạ nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời khó tin, vương phi chỉ bằng một lời nói đã có thể khuyên bảo dân chúng, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn chỉ có thể dùng vũ lực để trấn an.
Có thể đi vào lòng vương gia, tự nhiên cũng không tầm thường.
Thượng Quan Vũ Hiên lập tức lên tiếng, thanh âm tha thiết:
“ Ta tin rằng mọi người đều muốn giữ lấy Sa châu, dù gì cũng là quê hương, không ai muốn nhìn nó bị nhấn chìm trong dông tố. Chỉ 2 ngày nữa, đê sẽ không chịu được, trước lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp đắp lại đê một cách chắc chắn. Còn về vấn đề lương thực và bệnh dịch, ta nhất định cho mọi người một đáp án trong thời gian sớm nhất.”
Bọn họ tuy không vạn lần tin tưởng, nhưng chỉ cần có hi vọng, bọn họ nhất định nắm bắt lấy. Có lương thực để cầm cự, bọn họ nhất định phải sống.
“ Tạ ơn Hà đê sứ đại nhân.”
Thượng Quan Vũ Hiên nhìn con dân dưới chân mình, chưa bao giờ có cảm giác bất lực như thế.
***
Sắp xếp cho Ngọc Linh Hương ở tạm trong nha môn, Thượng Quan Vũ Hiên chỉ kịp dặn nàng nhớ giữ gìn sức khỏe sau đó đã rời đi đến chỗ bờ đê.
Ngọc Linh Hương nhăn trán, làm sao để giải quyết vấn đề lương thực, nàng đã xem kho lương thực hoàng gia, nhưng thật không ngờ trong đó có hơn một phần ba đã thối rữa không thể dùng, còn một nửa bị tên huyện lệnh kia lấy cắp từng chút một bán lấy vàng bạc lúc Sa châu mất mùa. Hảo, tên huyên lệnh kia thật sự rất to gan, nếu để nàng biết được hắn đang ở đâu thì đừng hòng sống.
Chỗ lương thực ít ỏi kia chỉ duy trì được một ngày, 3 ngày nữa lương thực mới đến, còn 2 ngày kia bảo họ làm sao cầm cự, nguồn nước đã nhiễm bệnh đến không thể dùng. Rốt cuộc nàng nên làm sao?
Hạ quyết tâm lấy giấy bút ra, viết lên mấy dòng chữ giống nhau trong từng phong thư. Nàng lập tức đưa cho Tứ nhi sai nàng đi làm việc. Sau khi Tứ nhi rời đi, nàng cũng bước chân ra ngoài, gọi lớn:
“ Dạ.”
“ Có nô tài, vương phi.” Dạ bước ra.
“ Ngươi hãy đi tập trung hết tất cả những người vẫn còn chưa nhiễm bệnh, đem tất cả các thi thể đốt cháy hết sau đó lấy vôi bột đến rắc hết tất cả mọi ngõ ngách trong thành, nhất định không được bỏ sót.”
“ Vương phi, xác chết đã như vậy, còn cần phải bận tâm hay sao?” Dạ khó hiểu nhìn nàng.
“ Chính vì tư tưởng này của các ngươi mà bệnh dịch vẫn cứ mãi là bệnh dịch. Những xác chết đó khi thối rữa rất mất vệ sinh, vi khuẩn có hại sẽ bám vào nguồn nước, đồ dùng nên mọi người mới liên tiếp bị bệnh. Nhất định phải làm sạch sẽ, nếu không đừng trách ta dùng quân lệnh với ngươi.” Ngọc Linh Hương bực bội nói.
“ Dạ, vương phi.” Dạ cung kính nói, chuyển người quay đi.
Nói với thị vệ gọi những nữ nhân ở trong thành đến trước cửa nha môn, Ngọc Linh Hương chấp bút vẽ nhanh lên trên giấy, vừa đi ra đã thấy bọn họ tập trung đầy đủ, nàng hô lớn:
“ Chúng ta tuy nói là nữ nhân không thể có sức khỏe như nam nhân, nhưng bọn họ đã khổ sở ở ngoài kia ngăn đê vỡ, chúng ta cũng không thể ngồi yên được. Mọi người nói có phải không?”
Bọn họ rì rầm nói, sắc mặt tuy hốc hác, nhưng được ăn qua cháo loãng đã có thể đi lại có lực hơn, đồng tình với nàng. Người thiếu phụ lúc đó ôm con đã nói:
“ Cô nương nói rất phải, phu quân ta cũng khổ sở ngoài kia, ta không thể chỉ ngồi nhìn được.”
“ Phải đó, phu quân ta cũng vậy….”
Ngọc Linh Hương gật đầu trang nghiêm nhìn bọn họ, thanh âm vững vàng:
“ Tuy nói mấy ngày nữa mới có lương thực và thuốc thang, nhưng đại phu có rất ít, lại không có dược liệu nên muốn chữa trị càng khó khăn. Cho nên ta muốn mọi người có thể cùng ta lên trên ngọn núi ở phía đông kia đi hái lá thuốc để chữa trị. Người nhà mọi người cũng sẽ có người không thể đợi nữa không phải sao?”
“ Đúng vậy, nhưng……” Bọn họ mới chỉ có thể đi lại, có thể đi lên núi hay sao?
Một thiếu phụ nhìn nữ nhi yếu ớt dần, chợt òa khóc:
“ Ta sẽ đi, dù thế nào cũng phải cứu sống nữ nhi của ta, nương của ta cũng đang trên giường bệnh, bà cũng sắp không cầm cự được rồi.”
Những ánh mắt chần chừ được thay thế bởi kiên định, bọn họ gật đầu thật mạnh. Ngọc Linh Hương vui mừng đem giấy nàng đã vẽ những loại thảo dược cần thiết ra cho họ xem một lần.
Thời gian điểm từng giây trôi qua.
Một phía đối diện với sóng lớn, từng đợt khiến con người cảm thấy nản chí ngã lòng.
Một phía đối diện với núi cao, với đầy rẫy thứ động vật nguy hiểm để kiếm thảo dược.
Nhưng họ không gục ngã, chỉ có thể tiến từng bước. Vì họ cần phải sống, cần phải ở bên cạnh người thân của họ.
Sóng lớn vẫn có thể mở mắt, ôm lấy nhau để không bị cuốn trôi.
Nguy hiểm vẫn có thể đồng lòng, bấu víu lấy nhau để không gục ngã.
Hắn vẫn luôn như vậy.
Chưa bao giờ liếc mắt dù chỉ một chút nhìn nàng.
Cái giá của nàng thật quá đắt.
Môi run run, nàng cố cười gượng:
“ Huynh nghỉ ngơi đi, ngày mai muội lại đến.”
A Khiêm nhìn bóng nàng lẻ loi cô độc rời đi, lại nhìn vương gia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Ái tình là thứ gì lại khiến cho người đau khổ như vậy? Tuy rằng trước mặt vương gia Thủy Linh lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng hắn có thể cảm nhận được những lúc nhìn bóng lưng của vương gia, gương mặt nàng chỉ có đau đớn và thương tâm.
***
Thượng Quan Vũ Hiên đáng lí ra phải đi theo đoàn chở lương thực để cứu tế đến Sa Châu nhưng hắn thiết nghĩ muốn nhanh chóng đến đó trước để tìm ra cách giải quyết nhanh nhất có thể nên đã giao lại đội quân cho Long Phi dẫn đầu, còn mình cùng Ngọc Linh Hương phóng ngựa đi trước.
Bình thường ám vệ không được phép xuất đầu lộ diện, nhưng tình thế có chút bất đắc dĩ khiến hắn phải để cho Dạ đi theo sau bọn hắn. Tứ nhi nhìn hắn nheo mắt một chút sau đó không nói gì. Hóa ra tên này chính là người cứ nhìn chằm chằm tiểu thư lúc mới vào vương phủ.
Thời kì đó có lúc hắn ở trên mái nhà, còn nàng thì ở dưới xà nhà, cách nhau chỉ có một tấc, khó khăn lắm mới không bị phát hiện.
Hận một nỗi hôm tiểu thư bị bắt cóc, hắn đột nhiên cảm nhận được nàng thành ra hai người xảy ra đại chiến đánh nhau đến tận mặt trời hừng đông. Quay trở lại thì thôi rồi, không những bị Lan phó các chủ quở trách thì thôi lại còn phải hầu hạ nữ nhân giả mạo kia.
Chung quy ác mộng của nàng đều bắt nguồn từ hắn.
Dạ thấy Tứ nhi không ngừng phóng ánh mắt oán độc vào hắn đột nhiên nổi da gà đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhớ chưa từng đắc tội gì với nàng nha.
“ Hai ngươi làm gì vậy?” Ngọc Linh Hương vừa xuống ngựa đã thấy bọn họ mặt nặng mày nhẹ với nhau.
“ Tiểu thư, em……” Tứ nhi á khẩu nói không được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Dạ.
“ Vương phi, cái này tiểu nhân cũng không rõ a.” Dạ nhún vai, hắn tự hỏi có phải đã từng khinh bạc nàng hay không? Kết quả: rõ ràng không có. Vậy ánh mắt kia biểu thị cho cái gì chứ?
“ Không có gì thì thôi, chúng ta đâu phải đi chơi.” Nghỉ ngơi giây lát lại bắt đầu nhảy lên lưng ngựa đi tiếp.
4 người phóng ngựa không ngừng nghỉ, giữa đường đã phải thay ngựa 4 lượt, cuối cùng sau 3 ngày 3 đêm mới đến được Sa Châu.
Chưa vào trong thành đã ngửi được một mùi khó chịu giống như là xác chết phân hủy trong không khí, lòng nàng thầm kêu không ổn, nội thành dường như có dịch bệnh.
Thượng Quan Vũ Hiên cũng ngỡ ngàng một chút, tin tức cấp báo chỉ nói rằng Sa Châu có nạn hồng thủy, nhưng dịch bệnh lại không có nhắc đến, chắc chắn là muốn hắn dù có toàn vẹn trở về thì cũng không giải quyết được hồng thủy, còn không may bị bệnh thì còn mạng trở về hay không?
Quả thực bọn họ đã tính kế rất tốt.
Ngọc Linh Hương ngăn hắn lại:
“ Chờ chút.”
3 người khó hiểu nhìn nàng, Ngọc Linh Hương xuống ngựa xem xét đất đai một chút sau đó móc trong người ra 3 viên thuốc:
“ Ăn vào đi.”
Tứ nhi không do dự ăn vào. Lời tiểu thư nói là đúng nhất. Vũ Hiên cùng Dạ nhìn viên thuốc một lát sau đó mới ăn vào. Ánh mắt nhìn nàng như muốn hỏi thứ này là cái gì. Ngọc Linh Hương trầm giọng nói:
“ Dịch bệnh ở đây đã lan tràn rồi, nhưng không hiểu sao lại chỉ khoanh vùng trong Sa châu, mặt khác các châu huyện khác không hề bị liên lụy. Có thể đây không phải là dịch bệnh đơn thuần, mà là do có người cố tình reo rắc mầm bệnh. Thứ 3 người vừa ăn là một loại kháng thể, tuy không có tác dụng chống hoàn toàn nhưng cũng ngăn chặn không bị bệnh được một thời gian.”
Vũ Hiên tuy có thắc mắc làm sao nàng biết được, nhưng nếu nàng chưa muốn nói ra thì hắn sẽ chờ nàng. Ngọc Linh Hương ném cho hắn một cái nhìn cảm kích, sẽ có ngày nàng nói hết cho hắn biết.
Nhưng nếu nàng biết được, lúc đó do nàng không nói hết mọi chuyện cho hắn mới khiến cho hiểu lầm liên tiếp xảy đến, thì nàng còn có thể muốn giấu kín?
Để ngựa ở ngoài, bọn họ đi bộ vào trong thành, càng vào trong, mùi xác chết càng nồng nặc, khắp đường là thi thể thối rữa, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ vang lên khiến cho Thượng Quan Vũ Hiên không khỏi nhíu mày.
Họ chính là con dân Vân Lạc quốc, cảnh tượng này mà triều đình có thể làm ngơ như không biết hay sao?
Hắn không hề đam mê quyền lực nhưng nếu quyền lực rơi vào tay những người kia, tất cả dân chúng sẽ ra sao? Một Sa Châu đã như vậy, nếu Vân Lạc quốc sau này không giữ được, bị đạp dưới gót xâm lược của Ngũ quốc còn lại, thì những người dân kia còn có thể ngẩng cao đầu mà sống hay không?
Lúc này tâm tình hắn cực kì khó chịu, thẫn người ra một lúc. Một số người nhìn thấy bọn họ quần áo sang trọng, đi không được phải bò đến giật lấy gấu váy Ngọc Linh Hương.
“ Tiểu thư, làm ơn hãy cho chúng ta một chút cơm đi, nữ nhi của ta đã không chịu được nữa.”
“ Tiểu thư, xin cho ta một chút lương thực đi.”
“ Công tử, hãy làm ơn làm phúc…”
Ngọc Linh Hương hít một hơi sâu nhìn họ, sâu kín nói:
“ Quan phụ mẫu bỏ mặc mọi người như vậy hay sao? Không phải nói tháng trước đã gửi lương thực cứu tế?”
Một lão thái bà cười trào phúng, ôm lấy đứa cháu trai run rẩy:
“ Quan phụ mẫu ư? Sa châu này không thể giúp gì cho hắn nên hắn đã bỏ đi rồi, lương thực cứu tế cứ mỗi nơi bòn rút một ít, đến được đây thì chỉ còn đủ cho mỗi người một bát cháo đã hết.”
“ Thực sự đáng giận.” Thượng Quan Vũ Hiên nắm chặt tay thành nắm đấm. Quan lại thối rữa, lũng loạn khắp nơi, nếu như hắn đến chậm mấy ngày nữa, thì nó sẽ là một tòa thành chết hay sao?
“ Đói đã đành, nhưng dịch bệnh còn hoành hành, khiến cho những người dân này đau lòng lại đau cả xác thịt.” Ngọc Linh Hương không nhịn được, xúc động nói. Lúc nàng còn ở hiện đại, luôn luôn trích ra một phần tiền để gửi đến cho những người dân miền Trung bị lũ cuốn mất nhà cửa, cùng nghèo khổ và đói kém. Nhưng ở Sa Châu này có lẽ còn kinh khủng hơn nàng nghĩ rất nhiều.
“ Các ngươi hãy mau đi đi. Nếu không nhiễm dịch rồi thì đi sẽ không nổi.” Một thiếu phụ ôm đứa con kêu khóc vì đói không nhịn được nước mắt nói.
“ Nói rằng minh quân thương dân như con, có lẽ chỉ là một thứ viễn vọng xa vời, quan phụ mẫu sợ dịch chạy đi cũng không ai biết. Ngay cả đại phu cũng không chịu chữa cho, chẳng lẽ Sa châu này liền như vậy hủy đi.” Lão thái bà ngửa đầu than thở.
Vũ Hiên không thể chịu đựng được nữa, khác hẳn vẻ đạo mạo ngày thường, hắn thản nhiên đứng oai hùng, trong mắt phẫn nộ không thể giấu, nhưng còn có thâm kiên định về chắc chắn:
“ Dân chúng thành Sa Châu hãy nghe ta nói. Ta chính là Hà đê sứ do triều đình phái đến giúp mọi người trị thủy. Vì muốn biết tình hình đã đến đây sớm hơn, không ngờ mọi người lại phải chịu khổ như vậy. Ta xin đảm bảo, 2 ngày nữa lương thực sẽ đến, mọi người hãy cố gằng cầm cự thêm chút nữa.”
Mọi người nghe được lời hắn nói trong mắt có ngạc nhiên, nhưng thân mình đã không còn nhấc nổi nữa, có vài lão nhân nghe được bọn họ chính là do triều đình phái tới, lập tức nhặt lấy đá ném vào bọn họ, miệng kêu gào:
“ Người của triều đình đều là một lũ người chỉ giỏi khoa môi múa mép, chúng ta nhẫn nại chờ đợi chỉ là nhìn người thân ra đi, chồng chúng ta, con chúng ta, cháu chúng ta, ai cũng không chờ nổi mà ra đi trước, các ngươi đến đây nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải vui mừng đón nhận? Đi chết đi.”
Ngọc Linh Hương nhíu mày né tránh, nhưng lại thấy Thượng Quan Vũ Hiên không hề làm bất cứ một động tác gì, yên lặng đứng thẳng như cây tùng. Đá ném càng nhiều hơn, trên mặt cùng người Thượng Quan Vũ Hiên đã bầm dập chảy máu nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng.
“ Dừng tay lại.” Ngọc Linh Hương hét lớn, mang theo uy nghiêm không thể phủ nhận.
Không biết có phải là do bị khí thế của nàng dọa sợ, hay họ đã mệt mỏi rồi mà những người kia cũng không ném nữa. Nhìn hắn bị thương, trong lòng nàng đau đớn không thôi, xoay người đối diện với bọn họ:
“ Các ngươi nghĩ cứ là người triều đình thì sẽ chỉ là một đám a dua nịnh hót, bòn rút tiền của, ăn chặn tài lộc của dân hay sao? Nếu hắn là người như vậy.” Ngón tay nàng chỉ vào hắn. “ Thì sẽ để yên cho các người chửi mắng, ném đá, lăng nhục hắn hay sao? Các ngươi biết xót thương người thân của mình, còn người thân của hắn thì lạnh lùng với hắn! Biết tin Sa châu bị nạn, Hoàng đế có đau buồn, có ưu thương, nhưng Hoàng đế ở xa, đâu thể tự thân mình đến gánh vác mọi chuyện, con người ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, Hoàng đế đâu thể phán đoán hết tất cả. Cho dù tên huyện lệnh đáng chết kia bỏ mặc các người mà đi, nhưng tội của hắn cũng sẽ có luật pháp trị, không hề thiệt thòi cho mọi người. Chức Hà đê sứ không dễ làm, ai nghe lệnh đều thoái thác, chỉ có hắn mới nhận lệnh đến đây vì nghĩ đến các ngươi không thể chịu đựng được lâu. Thậm chí để đến được đây đã không quản ngày đêm, một ngày ngủ chưa được 1 canh giờ, chết luân phiên 4 lượt ngựa, chỉ với hi vọng nhanh chóng có thể đến được Sa châu xem được tình hình đê điều, nghĩ hướng giải quyết để ngăn chặn hồng thủy. vậy mà vừa vào đến thành được các người nghênh đón bằng cách như vậy? Ném đá vào người hắn. Hảo, để ta xem thử ai sẽ vô tình hơn. Nếu các ngươi đã không muốn sống nữa, thì chúng ta sẽ đi, Sa châu này có diệt vong, chúng ta cũng không mất miếng thịt nào….”
Dân thành nghe những lời của nàng thì sững sờ hồi lâu không lên tiếng, đá trên tay cũng rơi xuống từ bao giờ. Nàng nói không phải không có lí, bọn họ không hề muốn chết, người thân cũng mong mình còn sống.
Tổ tiên biết được bọn họ tự buông xuôi thì có xuống dưới âm phủ cũng không có mặt mũi nào nhìn họ.
“ Xin quan trên hãy giúp chúng thảo dân…..”
“ Xin quan trên hãy giúp chúng thảo dân…”
Từng người một quỳ xuống trước mặt 4 người, Dạ nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời khó tin, vương phi chỉ bằng một lời nói đã có thể khuyên bảo dân chúng, nếu đổi lại là hắn, chắc chắn chỉ có thể dùng vũ lực để trấn an.
Có thể đi vào lòng vương gia, tự nhiên cũng không tầm thường.
Thượng Quan Vũ Hiên lập tức lên tiếng, thanh âm tha thiết:
“ Ta tin rằng mọi người đều muốn giữ lấy Sa châu, dù gì cũng là quê hương, không ai muốn nhìn nó bị nhấn chìm trong dông tố. Chỉ 2 ngày nữa, đê sẽ không chịu được, trước lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp đắp lại đê một cách chắc chắn. Còn về vấn đề lương thực và bệnh dịch, ta nhất định cho mọi người một đáp án trong thời gian sớm nhất.”
Bọn họ tuy không vạn lần tin tưởng, nhưng chỉ cần có hi vọng, bọn họ nhất định nắm bắt lấy. Có lương thực để cầm cự, bọn họ nhất định phải sống.
“ Tạ ơn Hà đê sứ đại nhân.”
Thượng Quan Vũ Hiên nhìn con dân dưới chân mình, chưa bao giờ có cảm giác bất lực như thế.
***
Sắp xếp cho Ngọc Linh Hương ở tạm trong nha môn, Thượng Quan Vũ Hiên chỉ kịp dặn nàng nhớ giữ gìn sức khỏe sau đó đã rời đi đến chỗ bờ đê.
Ngọc Linh Hương nhăn trán, làm sao để giải quyết vấn đề lương thực, nàng đã xem kho lương thực hoàng gia, nhưng thật không ngờ trong đó có hơn một phần ba đã thối rữa không thể dùng, còn một nửa bị tên huyện lệnh kia lấy cắp từng chút một bán lấy vàng bạc lúc Sa châu mất mùa. Hảo, tên huyên lệnh kia thật sự rất to gan, nếu để nàng biết được hắn đang ở đâu thì đừng hòng sống.
Chỗ lương thực ít ỏi kia chỉ duy trì được một ngày, 3 ngày nữa lương thực mới đến, còn 2 ngày kia bảo họ làm sao cầm cự, nguồn nước đã nhiễm bệnh đến không thể dùng. Rốt cuộc nàng nên làm sao?
Hạ quyết tâm lấy giấy bút ra, viết lên mấy dòng chữ giống nhau trong từng phong thư. Nàng lập tức đưa cho Tứ nhi sai nàng đi làm việc. Sau khi Tứ nhi rời đi, nàng cũng bước chân ra ngoài, gọi lớn:
“ Dạ.”
“ Có nô tài, vương phi.” Dạ bước ra.
“ Ngươi hãy đi tập trung hết tất cả những người vẫn còn chưa nhiễm bệnh, đem tất cả các thi thể đốt cháy hết sau đó lấy vôi bột đến rắc hết tất cả mọi ngõ ngách trong thành, nhất định không được bỏ sót.”
“ Vương phi, xác chết đã như vậy, còn cần phải bận tâm hay sao?” Dạ khó hiểu nhìn nàng.
“ Chính vì tư tưởng này của các ngươi mà bệnh dịch vẫn cứ mãi là bệnh dịch. Những xác chết đó khi thối rữa rất mất vệ sinh, vi khuẩn có hại sẽ bám vào nguồn nước, đồ dùng nên mọi người mới liên tiếp bị bệnh. Nhất định phải làm sạch sẽ, nếu không đừng trách ta dùng quân lệnh với ngươi.” Ngọc Linh Hương bực bội nói.
“ Dạ, vương phi.” Dạ cung kính nói, chuyển người quay đi.
Nói với thị vệ gọi những nữ nhân ở trong thành đến trước cửa nha môn, Ngọc Linh Hương chấp bút vẽ nhanh lên trên giấy, vừa đi ra đã thấy bọn họ tập trung đầy đủ, nàng hô lớn:
“ Chúng ta tuy nói là nữ nhân không thể có sức khỏe như nam nhân, nhưng bọn họ đã khổ sở ở ngoài kia ngăn đê vỡ, chúng ta cũng không thể ngồi yên được. Mọi người nói có phải không?”
Bọn họ rì rầm nói, sắc mặt tuy hốc hác, nhưng được ăn qua cháo loãng đã có thể đi lại có lực hơn, đồng tình với nàng. Người thiếu phụ lúc đó ôm con đã nói:
“ Cô nương nói rất phải, phu quân ta cũng khổ sở ngoài kia, ta không thể chỉ ngồi nhìn được.”
“ Phải đó, phu quân ta cũng vậy….”
Ngọc Linh Hương gật đầu trang nghiêm nhìn bọn họ, thanh âm vững vàng:
“ Tuy nói mấy ngày nữa mới có lương thực và thuốc thang, nhưng đại phu có rất ít, lại không có dược liệu nên muốn chữa trị càng khó khăn. Cho nên ta muốn mọi người có thể cùng ta lên trên ngọn núi ở phía đông kia đi hái lá thuốc để chữa trị. Người nhà mọi người cũng sẽ có người không thể đợi nữa không phải sao?”
“ Đúng vậy, nhưng……” Bọn họ mới chỉ có thể đi lại, có thể đi lên núi hay sao?
Một thiếu phụ nhìn nữ nhi yếu ớt dần, chợt òa khóc:
“ Ta sẽ đi, dù thế nào cũng phải cứu sống nữ nhi của ta, nương của ta cũng đang trên giường bệnh, bà cũng sắp không cầm cự được rồi.”
Những ánh mắt chần chừ được thay thế bởi kiên định, bọn họ gật đầu thật mạnh. Ngọc Linh Hương vui mừng đem giấy nàng đã vẽ những loại thảo dược cần thiết ra cho họ xem một lần.
Thời gian điểm từng giây trôi qua.
Một phía đối diện với sóng lớn, từng đợt khiến con người cảm thấy nản chí ngã lòng.
Một phía đối diện với núi cao, với đầy rẫy thứ động vật nguy hiểm để kiếm thảo dược.
Nhưng họ không gục ngã, chỉ có thể tiến từng bước. Vì họ cần phải sống, cần phải ở bên cạnh người thân của họ.
Sóng lớn vẫn có thể mở mắt, ôm lấy nhau để không bị cuốn trôi.
Nguy hiểm vẫn có thể đồng lòng, bấu víu lấy nhau để không gục ngã.
/79
|