Lâm Hạo Trạch từ mặt đất dựng lên hai cây cột nhỏ cho hai bên bờ của thông đạo, Mộc Tuân Khanh phóng ra dị năng luyện hoá cây cột bằng đất đó thì nó nhanh chóng trở nên cứng rắn vô cùng, Hạ Hầu Nghị thúc giục ra mấy hạt mầm móng hoá thành vô số dây leo bắt thành một chiếc cầu treo giữa hai bờ.
Tống Cảnh Hàn là người cuối cùng đặt chân lên thông đạo bên này, hắn quay lại nhìn chiếc cầu treo kia nói: "Để nó lại đi, không chừng nó có thể cứu sống thêm mấy mạng người" Mọi người cũng không dị nghị gì, cuộc sống mạt thế vốn đã khó khăn nếu có thể giúp mà không gây hại gì thì bọn họ cũng không keo kiệt.
Mọi người nhìn tiếp tục đi về phía trước, quả thật có vài tieng gio thổi vang len tuy rất nhẹ nhưng vẫn bị bọn họ bắt được, mọi người tâm trạng lên cao vô cùng, ích nhất đã nhìn thấy hy vọng.
Đi không bao xa, Liễu Tú Nhã đột nhiên dừng bước. Nàng nghiêng tai lắng nghe, nghe một lúc lâu mới quay đầu: "Mọi người có nghe đến thanh âm gì không"
Trong lòng cả đội kinh hãi, cảm giác của Liễu Tú Nhã nhạy bén vô cùng, nếu nàng đã nói có kì quái thì chắc chắn không sai được, mọi người vội vàng ngưng thần, tỉ mỉ nghe ngóng, thế nhưng ngoại trừ có tiếng gió thổi ra thì không có bất kì dị thường.
Nhìn mọi người giống như không cảm ứng được dị thường, Liễu Tú Nhã nhíu nhíu mày, nàng không thể nghe lầm. Liễu Tú Nhã vừa định bước đến vài bước để nghe kĩ hơn thì bị Lâm Hạo Trạch kéo lại.
"Thế nào"
"Quả thật có thanh âm lạ" Lâm Hạo Trạch nheo mắt, cảnh giác nhìn về phía trước. Mặc dù không nghe rõ nhưng hắn có thể xác định trong đất có dị động.
"Là loại thanh âm gì" Ngọc Lan Hân lo lắng hỏi
"Cùm cụp, cùm cụp tiếng phát ra giống như thế, rất nhiều rậm rạp chằng chịt, nó giống như......" Liễu Tú Nhã nổ lực miêu tả loại thanh âm mà nàng nghe được, rồi cố nhớ xem có thứ gì có thể phát ra thanh âm như thế, còn chưa nghĩ ra thì Lâm Hạo Trạch sắc mặt đột nhiên biến đỗi.
"Mau lui lại" Lời còn chưa dứt, Lâm Hạo Trạch đã lôi kéo Liễu Tú Nhã nhanh chóng lui về phía sau mấy chục mét. Mấy người còn lại cũng phản ứng thật nhanh, không cần hỏi cũng đã phản xạ bám theo.
"Là cái gì" Ngọc Lan Hân nhịn không được hỏi.
"Nếu như tôi đoán không sai thì là nhện biến dị" Lâm Hạo Trạch trầm mặt nói.
Ngọc Lan Hân sửng sốt: "Con nhện, chúng ta cũng không đến mức đánh không lại à".
Lâm Hạo Trạch sắc mặt vẫn xấu xí giống như nghĩ đến thứ kinh tởm: "Đoàn xe trước đây từng gặp qua vài con nhện biến dị này.....tin tưởng tôi, cô tuyệt đối sẽ không muốn nhìn đến thứ gọi là con nhện này đâu"
Mấy người Tống Cảnh Hàn cũng giống như Lâm Hạo Trạch, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao. Liễu Tú Nhã nghe Lâm Hạo Trạch nói đến con nhện biến dị thì trong lòng khẽ động, ngón tay thuận thế sờ soạng vách tường một chút. Vốn là tường đất khô ráo chẳng biết khi nào lại trở nên ướt nhẹp còn có chút dính dính.
Mọi người cũng để ý đến sự thay đổi này kết hợp với biểu tình khó coi của bọn người Lâm Hạo Trạch thì vội vã bỏ chạy lại đường cũ. Xa xa phía sau họ thanh âm cùm cụp càng lúc càng lớn, ngay cả đẳng cấp không cao như Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu, Võ Dũng điều nghe rõ vô cùng.
Mặc dù hiện nay còn không nhìn thấy rõ hình dáng của chủ nhân thanh âm cùm cụp này nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người Tống Cảnh Hàn thì cũng để bọn họ hiểu rõ cái thứ ấy đáng sợ thế nào.
"Cái động khẩu bên kia làm sao bây giờ.....đàn Hút Huyết Đằng...." Võ Dũng nói còn chưa dứt lời thì bị Lâm Hạo Trạch cắt đứt, hắn vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Nơi này là địa bàn của đám nhện biến dị, đám Hút Huyết Đằng kia khẳng định không dám đến, tất cả chạy về phía động bên kia, nhanh lên "
Mọi người vừa đặt chân đến bờ đất bên kia thì Lý Ngự đã phóng ra hoả cầu thiêu trụi cây cầu treo, thanh âm cùm cụp đã tới sát bên động khẩu bên kia. Phía bên kia động khẩu trong thời gian cực ngắn, liền bị một tầng đen kịt lấy động khẩu làm trung tâm như thủy triều mà khuếch tán, nhanh chóng bao phủ lấy bức tường đất.
Ngọc Lan Hân lúc này mới có thể ti mỉ mà quan sát thứ gọi là nhện biến dị kia, sau khi nhìn rõ hình dáng của chúng thì cô hô nhỏ một tiếng: "Mẹ nó....."
Ngọc Lan Hân cảm thấy hơi lạnh chạy khắp toàn thân, từng đám từng đám da gà nổi lên khắp người. Phía tường đất bên kia bị bao phủ bởi một đám đầu người lớn cùng thân nhện nhỏ, thân nhện có màu đen đặc, những con nhện này tựa thuỷ triều mà bao phủ cả tường đất, đem toàn bộ tường đất nhuộm thành một màu đen quỷ dị
"Thật lạnh người" Võ Chiếu cùng Võ Dũng nhìn một đám đen đặc kia thì lộ ra biểu tình chán ghét. Hình dáng của nhện biến dị này quả thật không được hợp mắt cho lắm, trên cái đầu người to lớn kia là ba con mắt kép, lỗ mũi chỉ có hai chấm đen nhỏ, phía dưới là cái miệng loài nhện mọc đầy răng sắc nhọn, hai bên hàm trên còn lòi ra hai chiếc răng nanh lớn. (Tiểu Dạ: mình nhờ anh google sà má tra giùm thì được biết mắt nhện là mắt kép, bợn nhỏ nào không rõ có thể lên giao lưu tình cảm tý với google sama để hiểu thêm chi tiết)
"Những con này điều là quân lính rất nhỏ yếu, chắc là cấp 0, chúng do nhện nữ vương sinh ra" Lâm Hạo Trạch chán ghét nói.
"Cẩn thận bọn chúng bắn tơ nhện" Lý Tu hét lớn một tiếng, lôi kéo Liễu Tú Nhã lui về phía sau đồng thời dựng lên một bức tường băng dầy. Đám nhện biến dị kia đột nhiên mở to miệng, hướng về phía bọn họ phun ra một loại chất lỏng màu trắng đặc sệch.
Bởi vì có Lý Tu nhắc nhở nên mọi người không bị đàn nhện đột nhiên tập kích này bắn trúng, ngược lại còn mượn cơ hội này dựa vào tường băng phản kích, diệt đi một tảng lớn nhện biến dị. Đáng tiếc đám nhện cấp 0 này chỉ là dạng cấp thấp trong đàn nên nhện nữ vương cũng không luyến tiếc, rất nhanh bị mọi người công kích tạo ra một lỗ hỗng thì nhanh chóng bị một đàn nhện khác lần thứ hai bao trùm.
"Ca__Ca___Ca" Những con nhện này không ngừng khép mở miệng, răng nanh chạm nhau phát sinh tiếng động lạnh người, thường thường hướng đám người Liễu Tú Nhã phụt chất lỏng.
Thứ chất lỏng này là dịch thể vô cùng sềnh sệch, nếu để dính vào người mà không kịp thanh lý, thì rất nhanh biến thành thể rắn, bám chặt vào người họ gỡ thế nào cũng sẽ không ra.
Ngàn vạn con nhện liên tiếp phụt lên dịch dính, thỉnh thoảng có một ích con nhện hình thể lớn hơn thì co rụt bụng nhện của chúng sau đó phun ra mạng nhện.
Mọi người bị cái đám cấp 0 nhện biến dị này tấn công không ngừng, tuy rằng có thể lui về phía sau để né tránh công kích của đàn nhện biến dị nhưng phía sau lại là địa bàn của Hút Huyết Đằng, Liễu Tũ Nhã tin tưởng, nếu bọn họ thật sự hướng phía sau chạy thì đám Hút Huyết Đằng kia khẳng định phi thường cao hứng mỹ thực của bọn chúng lại một lần nữa quay trở về.
Tầng tầng lớp lớp con nhện từ cửa động bên kia tuôn ra, rậm rạp chằng chịt, số lượng càng ngày càng gia tăng khiến mọi người tim đập quá nhanh.
Đi tới thì không được rồi, lui về phía sau lại càng không thể, nói không chừng đám Hút Huyết Đằng kia đang mở mắt trông mong bọn họ. Liễu Tú Nhã cũng đã nhìn ra mấy con này chỉ thuộc dạng pháo hôi, chỉ cần có thức ăn, con nhện nữ vương kia muốn sinh nhiều thì sinh nhiều, sinh ích thì sinh ích, thậm chí trong thời gian cực ngắn, nó có thể đem toàn bộ đàn quân lính này thay một lần.
Đám nhện này có thể ở chỗ lòng đất sinh hoạt lâu như thế, thức ăn khẳng định không thiếu, điều này cũng có ý nghĩa nếu họ không thể diệt được con nhện nữ vương thì chỉ là đối phó với đám nhện sơ cấp này cũng có thể khiến họ tiêu hao dị năng đến chết.
Tống Cảnh Hàn là người cuối cùng đặt chân lên thông đạo bên này, hắn quay lại nhìn chiếc cầu treo kia nói: "Để nó lại đi, không chừng nó có thể cứu sống thêm mấy mạng người" Mọi người cũng không dị nghị gì, cuộc sống mạt thế vốn đã khó khăn nếu có thể giúp mà không gây hại gì thì bọn họ cũng không keo kiệt.
Mọi người nhìn tiếp tục đi về phía trước, quả thật có vài tieng gio thổi vang len tuy rất nhẹ nhưng vẫn bị bọn họ bắt được, mọi người tâm trạng lên cao vô cùng, ích nhất đã nhìn thấy hy vọng.
Đi không bao xa, Liễu Tú Nhã đột nhiên dừng bước. Nàng nghiêng tai lắng nghe, nghe một lúc lâu mới quay đầu: "Mọi người có nghe đến thanh âm gì không"
Trong lòng cả đội kinh hãi, cảm giác của Liễu Tú Nhã nhạy bén vô cùng, nếu nàng đã nói có kì quái thì chắc chắn không sai được, mọi người vội vàng ngưng thần, tỉ mỉ nghe ngóng, thế nhưng ngoại trừ có tiếng gió thổi ra thì không có bất kì dị thường.
Nhìn mọi người giống như không cảm ứng được dị thường, Liễu Tú Nhã nhíu nhíu mày, nàng không thể nghe lầm. Liễu Tú Nhã vừa định bước đến vài bước để nghe kĩ hơn thì bị Lâm Hạo Trạch kéo lại.
"Thế nào"
"Quả thật có thanh âm lạ" Lâm Hạo Trạch nheo mắt, cảnh giác nhìn về phía trước. Mặc dù không nghe rõ nhưng hắn có thể xác định trong đất có dị động.
"Là loại thanh âm gì" Ngọc Lan Hân lo lắng hỏi
"Cùm cụp, cùm cụp tiếng phát ra giống như thế, rất nhiều rậm rạp chằng chịt, nó giống như......" Liễu Tú Nhã nổ lực miêu tả loại thanh âm mà nàng nghe được, rồi cố nhớ xem có thứ gì có thể phát ra thanh âm như thế, còn chưa nghĩ ra thì Lâm Hạo Trạch sắc mặt đột nhiên biến đỗi.
"Mau lui lại" Lời còn chưa dứt, Lâm Hạo Trạch đã lôi kéo Liễu Tú Nhã nhanh chóng lui về phía sau mấy chục mét. Mấy người còn lại cũng phản ứng thật nhanh, không cần hỏi cũng đã phản xạ bám theo.
"Là cái gì" Ngọc Lan Hân nhịn không được hỏi.
"Nếu như tôi đoán không sai thì là nhện biến dị" Lâm Hạo Trạch trầm mặt nói.
Ngọc Lan Hân sửng sốt: "Con nhện, chúng ta cũng không đến mức đánh không lại à".
Lâm Hạo Trạch sắc mặt vẫn xấu xí giống như nghĩ đến thứ kinh tởm: "Đoàn xe trước đây từng gặp qua vài con nhện biến dị này.....tin tưởng tôi, cô tuyệt đối sẽ không muốn nhìn đến thứ gọi là con nhện này đâu"
Mấy người Tống Cảnh Hàn cũng giống như Lâm Hạo Trạch, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao. Liễu Tú Nhã nghe Lâm Hạo Trạch nói đến con nhện biến dị thì trong lòng khẽ động, ngón tay thuận thế sờ soạng vách tường một chút. Vốn là tường đất khô ráo chẳng biết khi nào lại trở nên ướt nhẹp còn có chút dính dính.
Mọi người cũng để ý đến sự thay đổi này kết hợp với biểu tình khó coi của bọn người Lâm Hạo Trạch thì vội vã bỏ chạy lại đường cũ. Xa xa phía sau họ thanh âm cùm cụp càng lúc càng lớn, ngay cả đẳng cấp không cao như Ngọc Lan Hân, Võ Chiếu, Võ Dũng điều nghe rõ vô cùng.
Mặc dù hiện nay còn không nhìn thấy rõ hình dáng của chủ nhân thanh âm cùm cụp này nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người Tống Cảnh Hàn thì cũng để bọn họ hiểu rõ cái thứ ấy đáng sợ thế nào.
"Cái động khẩu bên kia làm sao bây giờ.....đàn Hút Huyết Đằng...." Võ Dũng nói còn chưa dứt lời thì bị Lâm Hạo Trạch cắt đứt, hắn vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Nơi này là địa bàn của đám nhện biến dị, đám Hút Huyết Đằng kia khẳng định không dám đến, tất cả chạy về phía động bên kia, nhanh lên "
Mọi người vừa đặt chân đến bờ đất bên kia thì Lý Ngự đã phóng ra hoả cầu thiêu trụi cây cầu treo, thanh âm cùm cụp đã tới sát bên động khẩu bên kia. Phía bên kia động khẩu trong thời gian cực ngắn, liền bị một tầng đen kịt lấy động khẩu làm trung tâm như thủy triều mà khuếch tán, nhanh chóng bao phủ lấy bức tường đất.
Ngọc Lan Hân lúc này mới có thể ti mỉ mà quan sát thứ gọi là nhện biến dị kia, sau khi nhìn rõ hình dáng của chúng thì cô hô nhỏ một tiếng: "Mẹ nó....."
Ngọc Lan Hân cảm thấy hơi lạnh chạy khắp toàn thân, từng đám từng đám da gà nổi lên khắp người. Phía tường đất bên kia bị bao phủ bởi một đám đầu người lớn cùng thân nhện nhỏ, thân nhện có màu đen đặc, những con nhện này tựa thuỷ triều mà bao phủ cả tường đất, đem toàn bộ tường đất nhuộm thành một màu đen quỷ dị
"Thật lạnh người" Võ Chiếu cùng Võ Dũng nhìn một đám đen đặc kia thì lộ ra biểu tình chán ghét. Hình dáng của nhện biến dị này quả thật không được hợp mắt cho lắm, trên cái đầu người to lớn kia là ba con mắt kép, lỗ mũi chỉ có hai chấm đen nhỏ, phía dưới là cái miệng loài nhện mọc đầy răng sắc nhọn, hai bên hàm trên còn lòi ra hai chiếc răng nanh lớn. (Tiểu Dạ: mình nhờ anh google sà má tra giùm thì được biết mắt nhện là mắt kép, bợn nhỏ nào không rõ có thể lên giao lưu tình cảm tý với google sama để hiểu thêm chi tiết)
"Những con này điều là quân lính rất nhỏ yếu, chắc là cấp 0, chúng do nhện nữ vương sinh ra" Lâm Hạo Trạch chán ghét nói.
"Cẩn thận bọn chúng bắn tơ nhện" Lý Tu hét lớn một tiếng, lôi kéo Liễu Tú Nhã lui về phía sau đồng thời dựng lên một bức tường băng dầy. Đám nhện biến dị kia đột nhiên mở to miệng, hướng về phía bọn họ phun ra một loại chất lỏng màu trắng đặc sệch.
Bởi vì có Lý Tu nhắc nhở nên mọi người không bị đàn nhện đột nhiên tập kích này bắn trúng, ngược lại còn mượn cơ hội này dựa vào tường băng phản kích, diệt đi một tảng lớn nhện biến dị. Đáng tiếc đám nhện cấp 0 này chỉ là dạng cấp thấp trong đàn nên nhện nữ vương cũng không luyến tiếc, rất nhanh bị mọi người công kích tạo ra một lỗ hỗng thì nhanh chóng bị một đàn nhện khác lần thứ hai bao trùm.
"Ca__Ca___Ca" Những con nhện này không ngừng khép mở miệng, răng nanh chạm nhau phát sinh tiếng động lạnh người, thường thường hướng đám người Liễu Tú Nhã phụt chất lỏng.
Thứ chất lỏng này là dịch thể vô cùng sềnh sệch, nếu để dính vào người mà không kịp thanh lý, thì rất nhanh biến thành thể rắn, bám chặt vào người họ gỡ thế nào cũng sẽ không ra.
Ngàn vạn con nhện liên tiếp phụt lên dịch dính, thỉnh thoảng có một ích con nhện hình thể lớn hơn thì co rụt bụng nhện của chúng sau đó phun ra mạng nhện.
Mọi người bị cái đám cấp 0 nhện biến dị này tấn công không ngừng, tuy rằng có thể lui về phía sau để né tránh công kích của đàn nhện biến dị nhưng phía sau lại là địa bàn của Hút Huyết Đằng, Liễu Tũ Nhã tin tưởng, nếu bọn họ thật sự hướng phía sau chạy thì đám Hút Huyết Đằng kia khẳng định phi thường cao hứng mỹ thực của bọn chúng lại một lần nữa quay trở về.
Tầng tầng lớp lớp con nhện từ cửa động bên kia tuôn ra, rậm rạp chằng chịt, số lượng càng ngày càng gia tăng khiến mọi người tim đập quá nhanh.
Đi tới thì không được rồi, lui về phía sau lại càng không thể, nói không chừng đám Hút Huyết Đằng kia đang mở mắt trông mong bọn họ. Liễu Tú Nhã cũng đã nhìn ra mấy con này chỉ thuộc dạng pháo hôi, chỉ cần có thức ăn, con nhện nữ vương kia muốn sinh nhiều thì sinh nhiều, sinh ích thì sinh ích, thậm chí trong thời gian cực ngắn, nó có thể đem toàn bộ đàn quân lính này thay một lần.
Đám nhện này có thể ở chỗ lòng đất sinh hoạt lâu như thế, thức ăn khẳng định không thiếu, điều này cũng có ý nghĩa nếu họ không thể diệt được con nhện nữ vương thì chỉ là đối phó với đám nhện sơ cấp này cũng có thể khiến họ tiêu hao dị năng đến chết.
/64
|