Trên nền đất nằm sáu người đàn ông, tuấn mỹ kiên nghị, lạnh lùng sắc bén, lại có cả xinh đẹp như yếu nghiệt, mỗi người mỗi vẻ, nhưng tất cả điều giống nhau bị một sợi dây xích đen bóng trói chặt.
Mộc Tuấn Khanh cười cợt nhìn Liễu Tú Nhã mặt không đổi sắc phía trước, cười cợt nói: "Tiểu Nhã, em đây là muốn cường bạo tụi anh sao".
Liễu Tú Nhã nghiêng nghiêng đầu như đang tự hỏi câu nói của Mộc Tuấn Khanh, trên gương mặt hoàn toàn không có tý biến đổi nào nhưng âm u trong tròng mắt kia cùng con ngươi đỏ tươi chỉ hiện lên lãnh khốc khiến người sợ hãi.
Từ từ, Liễu Tú Nhã đi đến bên người Mộc Tuấn Khanh sau đó cúi đầu, mái tóc đen huyền khi trước đã không còn, thay vào là một đầu tóc dài mềm mại màu trắng bạc . Ngón tay trắng như tuyết ôn nhu điểm nhẹ trên lồng ngực Mộc Tuấn Khanh, nàng đang trầm tư nhìn thanh niên trước mặt.
Hắn thoạt nhìn... Rất vừa mắt, không phải mình hắn, một nhóm người đang nằm này điều thật vừa mắt nàng.
Ngón tay đã từ lồng ngực, nhẹ nhàng trượt tới cuống họng, dòng máu tại bên trong thân thể này đang chuyển động mạnh mẽ, phảng phất đang kêu gọi nàng nhanh lên một chút, cắt ra làn da vô cùng yếu đuối này, để nó mặc sức mà tuôn trào thỏa thích.
Liễu Tú Nhã nắm chặt tóc sau ót của Mộc Tuấn Khanh, nhanh chóng mà cương quyết kéo hắn ngửa đầu, tiếp đo ngậm chặt miệng của hắn.
Mộc Tuấn Khanh hoa mắt một chút, liền phát hiện mình dĩ nhiên bị cưỡng hôn. Khí tức quấn quýt, nước bọt giao hòa, đầu lưỡi của Liễu Tú Nhã luồn vào trong cổ họng của hắn phiên quấy, còn tàn nhẫn mà mút, loại cấp thiết thực sự giống như là hận không thể đem hắn ăn.
Y phục trên người Liễu Tú Nhã bị nàng dùng linh lực nổ tung ra, lộ ra đồ lót màu đen gợi cảm, thân thể trắng nõn như bạch ngọc trải đầy hoa văn, hoa văn màu đỏ theo nàng cưỡng hôn Mộc Tuấn Khanh mà lấy được sức mạnh bắt đầu đại diện tích lan tràn ra, một đóa mạn đà la xinh đẹp ma mị hình thành phía sau lưng Liễu Tú Nhã, kết hợp với làn da trắng như ngọc thạch của nàng tạo nên một bức họa đồ đầy yêu diễm.
Lâm Hạo Trạch cách Mộc Tuấn Khanh gần nhất, rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt ma mị kia nổi lên những hoa văn hoa lệ tinh xảo đến đáng sợ đã bao trùm cả khuôn mặt Liễu Tú Nhã. Nhưng hắn không thấy sợ hãi chỉ cảm thấy cả cơ thể như nóng lên, không khí đối với hắn như càng thêm khó có thể hấp thụ
Mộc Tuấn Khanh cơ hồ si ngốc nhìn làn da trắng nõn trước mắt, trái cổ nam nhân khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng mà trong miệng không tự giác phân bố ra. Liễu Tú Nhã nhìn con mồi trước mắt, trong ánh mắt ánh lên tia sáng của dục vọng khiến cho cặp mắt phượng càng thêm mê người.
Liễu Tú Nhã bị Huyết Âm Tâm Kinh bức đến mụ mị đầu óc rồi, hiện tại nàng chỉ nghĩ mau chóng xả ra năng lượng tràn đầy trong cơ thể mà cách nhanh nhất chính là đến từ những nguồn nhiệt xung quanh nàng.
Liễu Tú Nhã ngón tay vạch một đường trên không trung, quần áo của Mộc Tuấn Khanh giống như vải vụn rách toát, khóa ngồi trên thân hắn, lấy tay sờ từng tấc da thịt trơn bóng tuyết bạch hơn cả nữ nhân của Mộc Tuấn Khanh. Bị đùa bỡn như vậy, Mộc Tuấn Khanh một chút năng lực phản kháng cũng không có. Đầu óc thông minh dần trở nên mơ hồ theo từng cái vuốt ve của Liễu Tú Nhã.
Liễu Tú Nhã hai mắt không rời khỏi thân người phía dưới mình, tay trái vừa khẽ vuốt đùi trong của Mộc Tuấn Khanh, cảm nhận nó run rẩy. Tay phải không khách khí xoa nắn nhũ đầu thâm sắc trước ngực hắn. Đùa nghịch lúc nặng lúc nhẹ, làm mặt Mộc Tuấn Khanh từ trắng chuyển sang hồng.
” Không, Nhã, đừng sờ… A…”
Con ngươi màu đỏ tươi của Liễu Tú Nhã càng đậm hơn, tay phải dời xuống dưới bắt lấy phân thân đã hưng phấn của Mộc Tuấn Khanh, dùng sức miết.
” A… A…”
Bị Liễu Tú Nhã vuốt ve như thế, Mộc Tuấn Khanh không thể suy xét sự tình gì, chỉ có thể chìm chìm nổi nổi theo dục vọng trong tay Liễu Tú Nhã. Hắn cũng không phải là chưa hưởng qua mùi đời nhưng những cô gái khác chỉ là vui chơi qua đường, Liễu Tú Nhã đối với hắn chính là mối tình đầu, hắn yêu nàng, hắn thừa nhận bản thân yêu nàng, hơn nữa còn là vô cùng say đắm.
Hắn đã không nhớ rõ lần đầu gặp Liễu Tú Nhã là lúc nào, hắn chỉ nhớ ấn tượng mà Liễu Tú Nhã cho hắn vào mấy năm trước là cổ quái, nhút nhát, tham mộ phú quý.
Đối với những cô gái như vậy hắn đã sớm nhìn chán, nên không quá để tâm lắm khi nghe Cảnh Hàn, Ngự cùng Tu lên giường với Liễu Tú Nhã, nhưng hắn thật không ngờ khi gặp lại nàng lại thay đổi đến căn bản hắn giống như chưa từng quen biết nàng vậy, từ từ bị thực lực cùng cá tính của nàng hấp dẫn, thậm chí hắn biết nàng căn bản không thiện lương, dịu dàng như vẻ bề ngoài, đối với những người nàng không quan tâm thì căn bản nàng không đem mạng sống của họ vào mắt, trên đường đi bọn họ có thể vì nhân loại bị thú biến dị ăn sống nuốt tươi mà tức giận nhưng nàng thì không, trong ánh mắt đen nhánh đó hắn không hề nhìn ra một chút phản cảm hoặc căm tức nào, nhưng chết tiệt là_____mặc kệ Liễu Tú Nhã lạnh lùng cũng được, độc ác, tàn nhẫn cũng được, bản thân chính là si mê nàng bất chấp tính tình của nàng thế nào.
Mộc Tuấn Khanh cười cợt nhìn Liễu Tú Nhã mặt không đổi sắc phía trước, cười cợt nói: "Tiểu Nhã, em đây là muốn cường bạo tụi anh sao".
Liễu Tú Nhã nghiêng nghiêng đầu như đang tự hỏi câu nói của Mộc Tuấn Khanh, trên gương mặt hoàn toàn không có tý biến đổi nào nhưng âm u trong tròng mắt kia cùng con ngươi đỏ tươi chỉ hiện lên lãnh khốc khiến người sợ hãi.
Từ từ, Liễu Tú Nhã đi đến bên người Mộc Tuấn Khanh sau đó cúi đầu, mái tóc đen huyền khi trước đã không còn, thay vào là một đầu tóc dài mềm mại màu trắng bạc . Ngón tay trắng như tuyết ôn nhu điểm nhẹ trên lồng ngực Mộc Tuấn Khanh, nàng đang trầm tư nhìn thanh niên trước mặt.
Hắn thoạt nhìn... Rất vừa mắt, không phải mình hắn, một nhóm người đang nằm này điều thật vừa mắt nàng.
Ngón tay đã từ lồng ngực, nhẹ nhàng trượt tới cuống họng, dòng máu tại bên trong thân thể này đang chuyển động mạnh mẽ, phảng phất đang kêu gọi nàng nhanh lên một chút, cắt ra làn da vô cùng yếu đuối này, để nó mặc sức mà tuôn trào thỏa thích.
Liễu Tú Nhã nắm chặt tóc sau ót của Mộc Tuấn Khanh, nhanh chóng mà cương quyết kéo hắn ngửa đầu, tiếp đo ngậm chặt miệng của hắn.
Mộc Tuấn Khanh hoa mắt một chút, liền phát hiện mình dĩ nhiên bị cưỡng hôn. Khí tức quấn quýt, nước bọt giao hòa, đầu lưỡi của Liễu Tú Nhã luồn vào trong cổ họng của hắn phiên quấy, còn tàn nhẫn mà mút, loại cấp thiết thực sự giống như là hận không thể đem hắn ăn.
Y phục trên người Liễu Tú Nhã bị nàng dùng linh lực nổ tung ra, lộ ra đồ lót màu đen gợi cảm, thân thể trắng nõn như bạch ngọc trải đầy hoa văn, hoa văn màu đỏ theo nàng cưỡng hôn Mộc Tuấn Khanh mà lấy được sức mạnh bắt đầu đại diện tích lan tràn ra, một đóa mạn đà la xinh đẹp ma mị hình thành phía sau lưng Liễu Tú Nhã, kết hợp với làn da trắng như ngọc thạch của nàng tạo nên một bức họa đồ đầy yêu diễm.
Lâm Hạo Trạch cách Mộc Tuấn Khanh gần nhất, rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt ma mị kia nổi lên những hoa văn hoa lệ tinh xảo đến đáng sợ đã bao trùm cả khuôn mặt Liễu Tú Nhã. Nhưng hắn không thấy sợ hãi chỉ cảm thấy cả cơ thể như nóng lên, không khí đối với hắn như càng thêm khó có thể hấp thụ
Mộc Tuấn Khanh cơ hồ si ngốc nhìn làn da trắng nõn trước mắt, trái cổ nam nhân khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng mà trong miệng không tự giác phân bố ra. Liễu Tú Nhã nhìn con mồi trước mắt, trong ánh mắt ánh lên tia sáng của dục vọng khiến cho cặp mắt phượng càng thêm mê người.
Liễu Tú Nhã bị Huyết Âm Tâm Kinh bức đến mụ mị đầu óc rồi, hiện tại nàng chỉ nghĩ mau chóng xả ra năng lượng tràn đầy trong cơ thể mà cách nhanh nhất chính là đến từ những nguồn nhiệt xung quanh nàng.
Liễu Tú Nhã ngón tay vạch một đường trên không trung, quần áo của Mộc Tuấn Khanh giống như vải vụn rách toát, khóa ngồi trên thân hắn, lấy tay sờ từng tấc da thịt trơn bóng tuyết bạch hơn cả nữ nhân của Mộc Tuấn Khanh. Bị đùa bỡn như vậy, Mộc Tuấn Khanh một chút năng lực phản kháng cũng không có. Đầu óc thông minh dần trở nên mơ hồ theo từng cái vuốt ve của Liễu Tú Nhã.
Liễu Tú Nhã hai mắt không rời khỏi thân người phía dưới mình, tay trái vừa khẽ vuốt đùi trong của Mộc Tuấn Khanh, cảm nhận nó run rẩy. Tay phải không khách khí xoa nắn nhũ đầu thâm sắc trước ngực hắn. Đùa nghịch lúc nặng lúc nhẹ, làm mặt Mộc Tuấn Khanh từ trắng chuyển sang hồng.
” Không, Nhã, đừng sờ… A…”
Con ngươi màu đỏ tươi của Liễu Tú Nhã càng đậm hơn, tay phải dời xuống dưới bắt lấy phân thân đã hưng phấn của Mộc Tuấn Khanh, dùng sức miết.
” A… A…”
Bị Liễu Tú Nhã vuốt ve như thế, Mộc Tuấn Khanh không thể suy xét sự tình gì, chỉ có thể chìm chìm nổi nổi theo dục vọng trong tay Liễu Tú Nhã. Hắn cũng không phải là chưa hưởng qua mùi đời nhưng những cô gái khác chỉ là vui chơi qua đường, Liễu Tú Nhã đối với hắn chính là mối tình đầu, hắn yêu nàng, hắn thừa nhận bản thân yêu nàng, hơn nữa còn là vô cùng say đắm.
Hắn đã không nhớ rõ lần đầu gặp Liễu Tú Nhã là lúc nào, hắn chỉ nhớ ấn tượng mà Liễu Tú Nhã cho hắn vào mấy năm trước là cổ quái, nhút nhát, tham mộ phú quý.
Đối với những cô gái như vậy hắn đã sớm nhìn chán, nên không quá để tâm lắm khi nghe Cảnh Hàn, Ngự cùng Tu lên giường với Liễu Tú Nhã, nhưng hắn thật không ngờ khi gặp lại nàng lại thay đổi đến căn bản hắn giống như chưa từng quen biết nàng vậy, từ từ bị thực lực cùng cá tính của nàng hấp dẫn, thậm chí hắn biết nàng căn bản không thiện lương, dịu dàng như vẻ bề ngoài, đối với những người nàng không quan tâm thì căn bản nàng không đem mạng sống của họ vào mắt, trên đường đi bọn họ có thể vì nhân loại bị thú biến dị ăn sống nuốt tươi mà tức giận nhưng nàng thì không, trong ánh mắt đen nhánh đó hắn không hề nhìn ra một chút phản cảm hoặc căm tức nào, nhưng chết tiệt là_____mặc kệ Liễu Tú Nhã lạnh lùng cũng được, độc ác, tàn nhẫn cũng được, bản thân chính là si mê nàng bất chấp tính tình của nàng thế nào.
/64
|