Editor: Selene Lee
Hứa Lộc và Vương Kim Sinh được yêu cầu chờ ở trong nhà, họ cũng không biết tình hình ngoài kia thế nào, Hứa Lộc siết chặt tay. Thiệu Hoa nói mười là chắc chín, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì phải làm sao?
Cô chưa từng trải qua giai đoạn nào khó khăn như thế này.
Bỗng nhiên, cửa bật mở, Hứa Lộc nhìn ra thì thấy Phó Diệc Đình đi vào.
“Lục gia!”- Vương Kim Sinh kích động đứng dậy: “Ngài không sao chứ ạ?”
Phó Diệc Đình chỉ nhìn về phía Hứa Lộc, ánh mắt anh tràn đầy những xúc cảm không sao tả nổi. Hứa Lộc chạy ngay về phía anh, cũng không để ý còn người ngoài mà lao vào lòng anh như muốn nhập vào xương tủy, cô siết chặt eo Phó Diệc Đình. Dù ngàn từ vạn ngữ đã bên môi, họ vẫn im lặng như thế.
Anh đưa tay lên xoa lưng cô, nhẹ giọng: “Anh phải đi tắm trước, người đã bẩn quá rồi. Em đi lấy quần áo giúp anh nhé.”
Hứa Lộc gật đầu rồi theo anh lên lầu.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hứa Lộc thấy cái vali nhỏ mà mình đã dọn xong nằm yên trong một xó thì bỏ tạm sang một bên, đoạn mở tủ quần áo ra để lấy đồ lót, áo ngủ cho Phó Diệc Đình.
Cô ôm hết đến cạnh cửa, hỏi: “Em bỏ lên giường cho anh nhé.”
“Em mang vào giúp anh đi.”- Phó Diệc Đình nói.
Hứa Lộc hơi do dự song vẫn đẩy cửa vào.
Thím Lưu được phân công lên dọn quần áo của Phó Diệc Đình, nhưng vào phòng lại không thấy ai cả, chỉ nghe mỗi tiếng thầm thì xen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm. Ban đầu đúng là nhỏ thật, sau giọng đó ngày càng không bình thường, đầu tiên là tiếng nữ gắt: “Anh buông em ra, quần áo ướt cả rồi. Tay của anh đang…”
Người đàn ông nói: “Em không muốn đứng thử à? Tư thế này tuyệt lắm”
“Không phải anh không ngủ hai ngày rồi à? Không thấy mệt sao… Ưm”
Sau đó thím Lưu nghe có tiếng loáng thoáng như tiếng nhịp phóng túng thì hoảng hồn chạy ra ngoài. Bà là người đã có tuổi, tất nhiên biết trai gái cạnh nhau sẽ muốn làm gì, nhưng mà ông chủ mới về thôi, lúc tắm cũng không quên thân thiết với vợ, đúng là tân hôn có khác.
Hứa Lộc bị ép tắm chung, Phó Diệc Đình ôm cô vào đặt lên giường, lại đi dọn quần áo và đồ lót đã ướt của cô. Quần áo vốn có của Hứa Lộc đã nằm hết trên đất, ướt đến mức không mặc được nữa.
Hứa Lộc trùm khăn tắm mà nằm, có hơi mệt. Từ khi anh về đến nay, dù rõ là ly biệt sắp đến nhưng không ai chủ động nói gì cả. Cô không muốn anh đi, nhưng bác Thiệu nói đúng, để anh đến Hương Cảng là cách tốt nhất họ có bây giờ.
Phó Diệc Đình cầm một bộ áo ngực và quần lót trắng ra, ôm Hứa Lộc dậy rồi giúp cô mặc vào. Hứa Lộc tựa người vào vai anh, hôn lên làn da thơm nhạt hương xà phòng, để mặc anh táy máy, đoạn lại nhẹ nhàng nói: “Em viết xong thư ủy thác rồi, trên bàn làm việc, lát nữa anh ký đi”.
Phó Diệc Đình không hề dừng lại mà hỏi: “Thư ủy thác gì?”
“Thư ủy thác toàn bộ sản nghiệp của anh cho em tạm quản lý. Có thể sẽ có kẻ không phục, anh hãy để giám sát Vương, quản lý Mã và giám đốc Diệp cùng giúp em một tay, qua được thời gian này là tốt rồi.”
Phó Diệc Đình nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lòng lại dằn vặt. Sao anh có thể để những thứ đó đè lên đôi vai gầy yếu của cô chứ? Còn anh, đi thì rất dễ.
Hứa Lộc vươn đến hôn môi anh, sau lại chôn đầu vào cổ người yêu: “Bác Thiệu nói anh nhất định phải đi. Tình thế không còn ổn định, dù đã đưa được anh ra rồi, em sợ chính phủ chưa chịu buông tha chúng ta, tệ nhất là sẽ cho người ám sát. Anh cứ giao hết chuyện làm ăn cho em, có những trợ lý đắc lực kia, em sẽ cố gắng ổn định cục diện, chờ ngày anh về.”
“Uyển Uyển.”- Phó Diệc Đình cúi đầu hôn lên mái tóc nửa khô, nửa ướt của cô: “Em đi với anh”
“Em cũng muốn ở bên anh, nhưng bây giờ không được. Mẹ em, em gái em vẫn còn ở đây, cả những người phải dựa vào anh nữa, họ phải làm sao đây? Nhà máy dệt tính thế nào? Chúng ta phải chịu trách nhiệm với họ. Anh đến Hương Cảng có thể tìm hiểu cơ hội bên đó, sau này có lẽ chúng ta sẽ cần dùng.”- Hứa Lộc cố gắng bình tĩnh.
Phó Diệc Đình vuốt tóc cô, mãi không lên tiếng. Anh biết hiện tại thời cục rất nguy hiểm, dù anh có “thông thiên” thế nào cũng không thể ở lại Thượng Hải nữa, không chỉ hại mình mà còn hại những người khác. Nếu anh đi rồi, nhiều nhất những kẻ kia chỉ bực tức chứ không làm khó được ai cả. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện để mặc cô phải chống lại cơn mưa to gió lớn kia, bản thân không thể chở che cho cô, anh thấy vô cùng áy náy.
Anh muốn kết hôn với cô để cô có nửa đời sau bình yên, vui vẻ, chứ không phải như hiện tại, vậy nên anh mới dứt khoát rời hội Ái Quốc, nhưng quốc gia gặp nạn, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Là do anh hết, nếu anh không dây vào những chuyện này, sẽ không…”- Anh nói đầy áy náy.
Hứa Lộc đè môi anh lại, lắc đầu: “Nếu anh không làm, vậy anh không còn là anh nữa. Anh có nhớ lần đầu em đến nơi này không? Em đã tìm hiểu anh trước. Ai cũng nói anh là người có tình có nghĩa nhất Thượng Hải, anh chưa bao giờ bạc đãi những người đã bỏ công sức vì mình. Nếu không phải thế em cũng không cầm lá thư đó đến gặp anh. Còn nữa, những nhà khởi nghiệp và các du học sinh đã từng được anh giúp, họ là những que diêm đã quẹt sẵn, sẽ làm bùng lên ngọn lửa của triệu triệu con người khác trên đất nước này. Không lẽ tiền bạc, tài sản quý báu hơn lòng nhiệt huyết, hơn sức mạnh thành đồng* sao? Em đã chọn anh, em không hối hận, vậy nên anh cũng không được hối hận”
(Sel: Nguyên văn là “chúng chí thành thành” – 众志成城: Ý nói sự đoàn kết của mọi người)
Phó Diệc Đình mỉm cười, dù gió mưa thế nào, con đường ngoài kia còn bao nhiêu khó nhọc và gièm pha, chỉ cần một mình cô hiểu anh, ủng hộ anh là được. Nói nhiều cũng không để làm gì, chuyện cần thiết nhất hiện tại là sắp xếp mọi thứ, cô gắng đỡ đần công việc cho cô hết sức có thể.
Thế là anh đứng dậy vào phòng làm việc, đọc thư ủy thác của vợ rồi ký tên, đóng dấu. Anh cũng giao hết những thứ quan trọng của mình, bao gồm cả con dấu cho Hứa Lộc, sau lại gọi vài cú điện thoại.
Tàu sẽ khởi hành lúc chập tối, họ không còn nhiều thờ gian nữa.
Hứa Lộc tự xuống bếp làm hai phần mì trộn dầu hành nóng hổi rồi gọi Phó Diệc Đình và Vương Kim Sinh ra ăn. Cô ngồi tại chỗ báo những thứ mình đã chuẩn bị, lại dặn anh phải báo tin ngay khi đến nơi.
Vương Kim Sinh sẽ ở lại với Hứa Lộc, nhưng anh ta phải lái xe đưa Phó Diệc Đình ra bến tàu. Còn về phần Viên Bảo, cậu vẫn còn ở cục An ninh, sẽ được thả sau, sẽ có người đưa đến hội họp với Phó Diệc Đình.
Con lắc đồng hồ gõ năm tiếng, mặt trời ngả về tây, đã đến lúc từ biệt.
Hứa Lộc tiễn Phó Diệc Đình ra cửa, cũng không nói gì nhiều với gia nhân trong nhà. Dù họ cũng không hiểu vì sao ông chủ ra ngoài gấp như vậy, song không ai dám hỏi mà chỉ đưa tiễn cung kính. Vương Kim Sinh đã đi lấy xe, chỉ còn Hứa Lộc nép vào bóng dáng cao to của Phó Diệc Đình, hoàng hôn cuối xuân không lạnh không nóng, mấy tán lá phát ra tiếng va sột soạt.
“Đưa đến đây được rồi”- Phó Diệc Đình nói với cô.
Vốn là cô cũng muốn ra cảng, nhưng vì lý do an toàn, Phó Diệc Đình mong cô ở lại đây.
Hứa Lộc sửa lại cổ áo khoác cho anh, mỉm cười như tất cả những người phụ nữ tiễn chồng đi khác: “Anh đi cẩn thận.”
Dù lúc này đây cô đã rất kiên cường rồi, biết cô không muốn mình tăng thêm gánh nặng, nhưng khóe mắt đỏ hoe của cô vẫn khiến lòng anh đau xót. Phó Diệc Đình ôm cô một lần nữa, cứ hôn rồi lại hôn: “Chờ anh về, sẽ không lâu đâu.”
Hứa Lộc gật đầu thật mạnh.
Vương Kim Sinh lái xe đến trước mặt họ, Phó Diệc Đình thả cô ra, đặt tay cô xuống mà lòng nặng như chì, đoạn quay đầu lên xe. Hứa Lộc nhìn theo đến khi chiếc xe khuất dạng, lúc này nước mắt cô mới rơi xuống.
Vương Kim Sinh lái nhanh đến cảng, nơi chiếc du thuyền lớn đã đậu sát bờ. Tuy nhiên, thật không may, người của chính phủ đang tuần tra ở đó, gặp ai cũng cản lại hỏi. Vương Kim Sinh đậu xe tại một chỗ xa đó, quay sang nhìn Phó Diệc Đình: “Ông chủ, chúng ta phải làm sao đây?”
Phó Diệc Đình ngậm thuốc. Bọn họ biết đi, chính phủ cũng biết bắt.
Vừa lúc này thì có tiếng gõ cửa xe.
Phó Diệc Đình ló ra thì phát hiện Thiệu Tử Duật, người này nhìn xung quanh cẩn thận rồi nhỏ giọng: “Ngài Phó, xin hãy theo tôi.”
Anh ta đi trước vài bước mới thấy Phó Diệc Đình và Vương Kim Sinh xuống xe, họ lại tiếp tục đi, đoạn quẹo vào một tòa cao ốc cũ ven đường. Dường như đây là một kiểu nhà chung cư, song cũng có một số tầng để làm việc. Đến lầu ba, ra khỏi thang máy, Thiệu Tử Duật mở cửa một căn nhà.
Đoạn Nhất Minh lẫn Đoạn Bích Tâm ở đó cả.
Thiệu Tử Duật đóng cửa lại rồi nói với họ: “Cha tôi đã lo là chính phủ sẽ đến canh ở cảng và ga tàu nên bảo tôi đến xem thử, không ngờ ông ấy đoán đúng rồi. Vẫn còn nửa tiếng nữa, nhưng bây giờ binh lính ở khắp nơi, chúng ta không đến gần được.”
Đoạn Bích Tâm dựa vào lòng Đoạn Nhất Minh, khóc ré lên: “Cha, chúng ta phải làm sao đây? Họ có bắt cha đi không?”
Đoạn Nhất Minh vỗ vỗ lưng con, thần sắc nghiêm nghị. Với tình hình thế này, hôm nay họ không đi không được, nhưng bây giờ tình cảnh hiện tại còn nguy hiểm hơn.
Phó Diệc Đình qua cửa sổ, nhìn ra cảnh sông Hoàng Phố giữa hoàng hôn, rít vài hơi thuốc rồi bình tĩnh nói: “Đừng lo, tôi đã có cách. Đợi du thuyền đi rồi tính.”
Mọi người nhìn cả về phía anh, không hiểu ý anh là gì.
Phó Diệc Đình quan sát số hiệu của chiếc du thuyền rồi nói: “Đây là thuyền của công ty đóng tàu Pháp, một thuyền trưởng sẽ phụ trách một số hiệu tàu riêng. Vừa khéo tôi có quen thuyền trưởng con tàu này, chỉ cần cho người trà trộn lên thuyền đánh tiếng với ông ấy, đợi trời khuya, chúng ta bơm thuyền đuổi theo là được.”
Thanh bang không thiếu kiểu thuyền hơi vận chuyển thuốc lá đó, vừa nhỏ vừa nhanh, rất khó bị phát hiện.
Thiệu Tử Duật lẫn Đoạn Nhất Minh đều tán thành cách này, chỉ cần đuổi kịp du thuyền, lại có người trên tiếp ứng thì họ sẽ rời khỏi đây rất dễ. Chỉ cần ra khỏi địa phận Thượng Hải, họ sẽ an toàn.
Thiệu Tử Duật “xung phong” nhận việc truyền tin, Phó Diệc Đình đưa anh ta một cây bút máy, trong đó có nhét thư từ.
Bây giờ Đoạn Bích Tâm như “chim sợ cành cong”, chỉ mong cha có thể đi bình an nên không so đo chuyện trước kia nữa. Cô ta nói với Thiệu Tử Duật: “Anh Tử Duật, xin anh cẩn thận”
(Sel: Nguyên văn là “kính cung chi điểu” – 惊弓之鸟)
Thiệu Tử Duật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Phó Diệc Đình đứng sau cửa, thấy cảnh anh ta thuận lợi qua được đoàn lính, lấy lý do tiễn bạn để lên du thuyền.
Nửa tiếng sau, du thuyền kéo còi khởi hành, chậm rãi đi khỏi cảng.
Bóng đêm xuống, ngoài bến vẫn ồn ào như cũ, tại một cầu nhỏ gần đó, một chiếc thuyền hơi tấp vào bờ. Người lái thuyền là một câu trai trẻ đi chân đất, vừa thấy Phó Diệc Đình đã gọi “Lục gia”, sau lại kéo anh lẫn Đoạn Nhất Minh lên, để họ chốn vào một gian hàng hóa trống phủ vải.
Vương Kim Sinh lại dặn cậu ta mấy câu nữa, cậu này cứ nói mãi: “Yên tâm đi, em sẽ đưa Lục gia đến nơi an toàn.”
Đoạn Bích Tâm và Thiệu Tử Duật đứng ở chân cầu, cô ta cứ nỉ non mãi, song cũng sợ người ta chú ý, Thiệu Tử Duật chỉ có thể vỗ lưng cô ta trấn an.
Đoạn Nhất Minh vẫn tay với họ, lại dặn Thiệu Tử Duật: “Con hãy chăm sóc Bích Tâm giúp bác”
Phó Diệc Đình không lên tiếng, chỉ nhìn Vương Kim Sinh, anh ta hiểu ngay ý ông chủ.
Thuyền hơi rời khỏi bến, vì dáng nhỏ, người lái lại rành rọt nên không ai nghe được tiếng gì cả, đèn sông lại không sáng, trông như họ đã tàng hình, con thuyền lướt nhanh đi.
Mấy người Vương Kim Sinh đợi đến khi cậu trai trẻ kia về, nói đã đưa hai người lên tàu an toàn thì họ mới về nhà.
Hứa Lộc ngồi trong biệt thự mà lòng như lửa đốt, cứ qua lại nhìn đồng hồ. Cuối cùng, một giờ sáng, Vương Kim Sinh mới về báo tin Phó Diệc Đình an toàn. Cô thở phào nhẹ nhõm, day day trán. Đây chính là tin tức tốt nhất cô được nghe mấy ngày qua.
“Ngày mai tôi sẽ đến gặp chỗ giám sát Vương, thương lượng chuyện công ty và hiệu buôn.”- Hứa Lộc nói.
Vương Kim Sinh lại sợ cô nhọc lòng, bèn nói: “Bà chủ đã mệt hai ngày nay rồi ạ, bà có muốn nghỉ vài ngày hẵng đi không?”
“Không cần đâu, đêm dài lắm mộng, tốt nhất chúng ta nên giải quyết càng sớm càng tốt. Họ sẽ nghe được gió ngay thôi, ta có trốn mãi cũng không được gì.”
Vương Kim Sinh thấy Hứa Lộc đã rũ bỏ hình ảnh người vợ trong “nỗi khổ biệt ly” để trở thành một bà chủ “sát phạt kiên quyết” thì cảm phục vô cùng. Thời thế đã như thế này, không ai có thời gian để yếu đuối và đau khổ nữa.
Hứa Lộc và Vương Kim Sinh được yêu cầu chờ ở trong nhà, họ cũng không biết tình hình ngoài kia thế nào, Hứa Lộc siết chặt tay. Thiệu Hoa nói mười là chắc chín, nhưng nếu xảy ra vấn đề thì phải làm sao?
Cô chưa từng trải qua giai đoạn nào khó khăn như thế này.
Bỗng nhiên, cửa bật mở, Hứa Lộc nhìn ra thì thấy Phó Diệc Đình đi vào.
“Lục gia!”- Vương Kim Sinh kích động đứng dậy: “Ngài không sao chứ ạ?”
Phó Diệc Đình chỉ nhìn về phía Hứa Lộc, ánh mắt anh tràn đầy những xúc cảm không sao tả nổi. Hứa Lộc chạy ngay về phía anh, cũng không để ý còn người ngoài mà lao vào lòng anh như muốn nhập vào xương tủy, cô siết chặt eo Phó Diệc Đình. Dù ngàn từ vạn ngữ đã bên môi, họ vẫn im lặng như thế.
Anh đưa tay lên xoa lưng cô, nhẹ giọng: “Anh phải đi tắm trước, người đã bẩn quá rồi. Em đi lấy quần áo giúp anh nhé.”
Hứa Lộc gật đầu rồi theo anh lên lầu.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Hứa Lộc thấy cái vali nhỏ mà mình đã dọn xong nằm yên trong một xó thì bỏ tạm sang một bên, đoạn mở tủ quần áo ra để lấy đồ lót, áo ngủ cho Phó Diệc Đình.
Cô ôm hết đến cạnh cửa, hỏi: “Em bỏ lên giường cho anh nhé.”
“Em mang vào giúp anh đi.”- Phó Diệc Đình nói.
Hứa Lộc hơi do dự song vẫn đẩy cửa vào.
Thím Lưu được phân công lên dọn quần áo của Phó Diệc Đình, nhưng vào phòng lại không thấy ai cả, chỉ nghe mỗi tiếng thầm thì xen lẫn tiếng nước chảy trong phòng tắm. Ban đầu đúng là nhỏ thật, sau giọng đó ngày càng không bình thường, đầu tiên là tiếng nữ gắt: “Anh buông em ra, quần áo ướt cả rồi. Tay của anh đang…”
Người đàn ông nói: “Em không muốn đứng thử à? Tư thế này tuyệt lắm”
“Không phải anh không ngủ hai ngày rồi à? Không thấy mệt sao… Ưm”
Sau đó thím Lưu nghe có tiếng loáng thoáng như tiếng nhịp phóng túng thì hoảng hồn chạy ra ngoài. Bà là người đã có tuổi, tất nhiên biết trai gái cạnh nhau sẽ muốn làm gì, nhưng mà ông chủ mới về thôi, lúc tắm cũng không quên thân thiết với vợ, đúng là tân hôn có khác.
Hứa Lộc bị ép tắm chung, Phó Diệc Đình ôm cô vào đặt lên giường, lại đi dọn quần áo và đồ lót đã ướt của cô. Quần áo vốn có của Hứa Lộc đã nằm hết trên đất, ướt đến mức không mặc được nữa.
Hứa Lộc trùm khăn tắm mà nằm, có hơi mệt. Từ khi anh về đến nay, dù rõ là ly biệt sắp đến nhưng không ai chủ động nói gì cả. Cô không muốn anh đi, nhưng bác Thiệu nói đúng, để anh đến Hương Cảng là cách tốt nhất họ có bây giờ.
Phó Diệc Đình cầm một bộ áo ngực và quần lót trắng ra, ôm Hứa Lộc dậy rồi giúp cô mặc vào. Hứa Lộc tựa người vào vai anh, hôn lên làn da thơm nhạt hương xà phòng, để mặc anh táy máy, đoạn lại nhẹ nhàng nói: “Em viết xong thư ủy thác rồi, trên bàn làm việc, lát nữa anh ký đi”.
Phó Diệc Đình không hề dừng lại mà hỏi: “Thư ủy thác gì?”
“Thư ủy thác toàn bộ sản nghiệp của anh cho em tạm quản lý. Có thể sẽ có kẻ không phục, anh hãy để giám sát Vương, quản lý Mã và giám đốc Diệp cùng giúp em một tay, qua được thời gian này là tốt rồi.”
Phó Diệc Đình nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lòng lại dằn vặt. Sao anh có thể để những thứ đó đè lên đôi vai gầy yếu của cô chứ? Còn anh, đi thì rất dễ.
Hứa Lộc vươn đến hôn môi anh, sau lại chôn đầu vào cổ người yêu: “Bác Thiệu nói anh nhất định phải đi. Tình thế không còn ổn định, dù đã đưa được anh ra rồi, em sợ chính phủ chưa chịu buông tha chúng ta, tệ nhất là sẽ cho người ám sát. Anh cứ giao hết chuyện làm ăn cho em, có những trợ lý đắc lực kia, em sẽ cố gắng ổn định cục diện, chờ ngày anh về.”
“Uyển Uyển.”- Phó Diệc Đình cúi đầu hôn lên mái tóc nửa khô, nửa ướt của cô: “Em đi với anh”
“Em cũng muốn ở bên anh, nhưng bây giờ không được. Mẹ em, em gái em vẫn còn ở đây, cả những người phải dựa vào anh nữa, họ phải làm sao đây? Nhà máy dệt tính thế nào? Chúng ta phải chịu trách nhiệm với họ. Anh đến Hương Cảng có thể tìm hiểu cơ hội bên đó, sau này có lẽ chúng ta sẽ cần dùng.”- Hứa Lộc cố gắng bình tĩnh.
Phó Diệc Đình vuốt tóc cô, mãi không lên tiếng. Anh biết hiện tại thời cục rất nguy hiểm, dù anh có “thông thiên” thế nào cũng không thể ở lại Thượng Hải nữa, không chỉ hại mình mà còn hại những người khác. Nếu anh đi rồi, nhiều nhất những kẻ kia chỉ bực tức chứ không làm khó được ai cả. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện để mặc cô phải chống lại cơn mưa to gió lớn kia, bản thân không thể chở che cho cô, anh thấy vô cùng áy náy.
Anh muốn kết hôn với cô để cô có nửa đời sau bình yên, vui vẻ, chứ không phải như hiện tại, vậy nên anh mới dứt khoát rời hội Ái Quốc, nhưng quốc gia gặp nạn, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Là do anh hết, nếu anh không dây vào những chuyện này, sẽ không…”- Anh nói đầy áy náy.
Hứa Lộc đè môi anh lại, lắc đầu: “Nếu anh không làm, vậy anh không còn là anh nữa. Anh có nhớ lần đầu em đến nơi này không? Em đã tìm hiểu anh trước. Ai cũng nói anh là người có tình có nghĩa nhất Thượng Hải, anh chưa bao giờ bạc đãi những người đã bỏ công sức vì mình. Nếu không phải thế em cũng không cầm lá thư đó đến gặp anh. Còn nữa, những nhà khởi nghiệp và các du học sinh đã từng được anh giúp, họ là những que diêm đã quẹt sẵn, sẽ làm bùng lên ngọn lửa của triệu triệu con người khác trên đất nước này. Không lẽ tiền bạc, tài sản quý báu hơn lòng nhiệt huyết, hơn sức mạnh thành đồng* sao? Em đã chọn anh, em không hối hận, vậy nên anh cũng không được hối hận”
(Sel: Nguyên văn là “chúng chí thành thành” – 众志成城: Ý nói sự đoàn kết của mọi người)
Phó Diệc Đình mỉm cười, dù gió mưa thế nào, con đường ngoài kia còn bao nhiêu khó nhọc và gièm pha, chỉ cần một mình cô hiểu anh, ủng hộ anh là được. Nói nhiều cũng không để làm gì, chuyện cần thiết nhất hiện tại là sắp xếp mọi thứ, cô gắng đỡ đần công việc cho cô hết sức có thể.
Thế là anh đứng dậy vào phòng làm việc, đọc thư ủy thác của vợ rồi ký tên, đóng dấu. Anh cũng giao hết những thứ quan trọng của mình, bao gồm cả con dấu cho Hứa Lộc, sau lại gọi vài cú điện thoại.
Tàu sẽ khởi hành lúc chập tối, họ không còn nhiều thờ gian nữa.
Hứa Lộc tự xuống bếp làm hai phần mì trộn dầu hành nóng hổi rồi gọi Phó Diệc Đình và Vương Kim Sinh ra ăn. Cô ngồi tại chỗ báo những thứ mình đã chuẩn bị, lại dặn anh phải báo tin ngay khi đến nơi.
Vương Kim Sinh sẽ ở lại với Hứa Lộc, nhưng anh ta phải lái xe đưa Phó Diệc Đình ra bến tàu. Còn về phần Viên Bảo, cậu vẫn còn ở cục An ninh, sẽ được thả sau, sẽ có người đưa đến hội họp với Phó Diệc Đình.
Con lắc đồng hồ gõ năm tiếng, mặt trời ngả về tây, đã đến lúc từ biệt.
Hứa Lộc tiễn Phó Diệc Đình ra cửa, cũng không nói gì nhiều với gia nhân trong nhà. Dù họ cũng không hiểu vì sao ông chủ ra ngoài gấp như vậy, song không ai dám hỏi mà chỉ đưa tiễn cung kính. Vương Kim Sinh đã đi lấy xe, chỉ còn Hứa Lộc nép vào bóng dáng cao to của Phó Diệc Đình, hoàng hôn cuối xuân không lạnh không nóng, mấy tán lá phát ra tiếng va sột soạt.
“Đưa đến đây được rồi”- Phó Diệc Đình nói với cô.
Vốn là cô cũng muốn ra cảng, nhưng vì lý do an toàn, Phó Diệc Đình mong cô ở lại đây.
Hứa Lộc sửa lại cổ áo khoác cho anh, mỉm cười như tất cả những người phụ nữ tiễn chồng đi khác: “Anh đi cẩn thận.”
Dù lúc này đây cô đã rất kiên cường rồi, biết cô không muốn mình tăng thêm gánh nặng, nhưng khóe mắt đỏ hoe của cô vẫn khiến lòng anh đau xót. Phó Diệc Đình ôm cô một lần nữa, cứ hôn rồi lại hôn: “Chờ anh về, sẽ không lâu đâu.”
Hứa Lộc gật đầu thật mạnh.
Vương Kim Sinh lái xe đến trước mặt họ, Phó Diệc Đình thả cô ra, đặt tay cô xuống mà lòng nặng như chì, đoạn quay đầu lên xe. Hứa Lộc nhìn theo đến khi chiếc xe khuất dạng, lúc này nước mắt cô mới rơi xuống.
Vương Kim Sinh lái nhanh đến cảng, nơi chiếc du thuyền lớn đã đậu sát bờ. Tuy nhiên, thật không may, người của chính phủ đang tuần tra ở đó, gặp ai cũng cản lại hỏi. Vương Kim Sinh đậu xe tại một chỗ xa đó, quay sang nhìn Phó Diệc Đình: “Ông chủ, chúng ta phải làm sao đây?”
Phó Diệc Đình ngậm thuốc. Bọn họ biết đi, chính phủ cũng biết bắt.
Vừa lúc này thì có tiếng gõ cửa xe.
Phó Diệc Đình ló ra thì phát hiện Thiệu Tử Duật, người này nhìn xung quanh cẩn thận rồi nhỏ giọng: “Ngài Phó, xin hãy theo tôi.”
Anh ta đi trước vài bước mới thấy Phó Diệc Đình và Vương Kim Sinh xuống xe, họ lại tiếp tục đi, đoạn quẹo vào một tòa cao ốc cũ ven đường. Dường như đây là một kiểu nhà chung cư, song cũng có một số tầng để làm việc. Đến lầu ba, ra khỏi thang máy, Thiệu Tử Duật mở cửa một căn nhà.
Đoạn Nhất Minh lẫn Đoạn Bích Tâm ở đó cả.
Thiệu Tử Duật đóng cửa lại rồi nói với họ: “Cha tôi đã lo là chính phủ sẽ đến canh ở cảng và ga tàu nên bảo tôi đến xem thử, không ngờ ông ấy đoán đúng rồi. Vẫn còn nửa tiếng nữa, nhưng bây giờ binh lính ở khắp nơi, chúng ta không đến gần được.”
Đoạn Bích Tâm dựa vào lòng Đoạn Nhất Minh, khóc ré lên: “Cha, chúng ta phải làm sao đây? Họ có bắt cha đi không?”
Đoạn Nhất Minh vỗ vỗ lưng con, thần sắc nghiêm nghị. Với tình hình thế này, hôm nay họ không đi không được, nhưng bây giờ tình cảnh hiện tại còn nguy hiểm hơn.
Phó Diệc Đình qua cửa sổ, nhìn ra cảnh sông Hoàng Phố giữa hoàng hôn, rít vài hơi thuốc rồi bình tĩnh nói: “Đừng lo, tôi đã có cách. Đợi du thuyền đi rồi tính.”
Mọi người nhìn cả về phía anh, không hiểu ý anh là gì.
Phó Diệc Đình quan sát số hiệu của chiếc du thuyền rồi nói: “Đây là thuyền của công ty đóng tàu Pháp, một thuyền trưởng sẽ phụ trách một số hiệu tàu riêng. Vừa khéo tôi có quen thuyền trưởng con tàu này, chỉ cần cho người trà trộn lên thuyền đánh tiếng với ông ấy, đợi trời khuya, chúng ta bơm thuyền đuổi theo là được.”
Thanh bang không thiếu kiểu thuyền hơi vận chuyển thuốc lá đó, vừa nhỏ vừa nhanh, rất khó bị phát hiện.
Thiệu Tử Duật lẫn Đoạn Nhất Minh đều tán thành cách này, chỉ cần đuổi kịp du thuyền, lại có người trên tiếp ứng thì họ sẽ rời khỏi đây rất dễ. Chỉ cần ra khỏi địa phận Thượng Hải, họ sẽ an toàn.
Thiệu Tử Duật “xung phong” nhận việc truyền tin, Phó Diệc Đình đưa anh ta một cây bút máy, trong đó có nhét thư từ.
Bây giờ Đoạn Bích Tâm như “chim sợ cành cong”, chỉ mong cha có thể đi bình an nên không so đo chuyện trước kia nữa. Cô ta nói với Thiệu Tử Duật: “Anh Tử Duật, xin anh cẩn thận”
(Sel: Nguyên văn là “kính cung chi điểu” – 惊弓之鸟)
Thiệu Tử Duật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Phó Diệc Đình đứng sau cửa, thấy cảnh anh ta thuận lợi qua được đoàn lính, lấy lý do tiễn bạn để lên du thuyền.
Nửa tiếng sau, du thuyền kéo còi khởi hành, chậm rãi đi khỏi cảng.
Bóng đêm xuống, ngoài bến vẫn ồn ào như cũ, tại một cầu nhỏ gần đó, một chiếc thuyền hơi tấp vào bờ. Người lái thuyền là một câu trai trẻ đi chân đất, vừa thấy Phó Diệc Đình đã gọi “Lục gia”, sau lại kéo anh lẫn Đoạn Nhất Minh lên, để họ chốn vào một gian hàng hóa trống phủ vải.
Vương Kim Sinh lại dặn cậu ta mấy câu nữa, cậu này cứ nói mãi: “Yên tâm đi, em sẽ đưa Lục gia đến nơi an toàn.”
Đoạn Bích Tâm và Thiệu Tử Duật đứng ở chân cầu, cô ta cứ nỉ non mãi, song cũng sợ người ta chú ý, Thiệu Tử Duật chỉ có thể vỗ lưng cô ta trấn an.
Đoạn Nhất Minh vẫn tay với họ, lại dặn Thiệu Tử Duật: “Con hãy chăm sóc Bích Tâm giúp bác”
Phó Diệc Đình không lên tiếng, chỉ nhìn Vương Kim Sinh, anh ta hiểu ngay ý ông chủ.
Thuyền hơi rời khỏi bến, vì dáng nhỏ, người lái lại rành rọt nên không ai nghe được tiếng gì cả, đèn sông lại không sáng, trông như họ đã tàng hình, con thuyền lướt nhanh đi.
Mấy người Vương Kim Sinh đợi đến khi cậu trai trẻ kia về, nói đã đưa hai người lên tàu an toàn thì họ mới về nhà.
Hứa Lộc ngồi trong biệt thự mà lòng như lửa đốt, cứ qua lại nhìn đồng hồ. Cuối cùng, một giờ sáng, Vương Kim Sinh mới về báo tin Phó Diệc Đình an toàn. Cô thở phào nhẹ nhõm, day day trán. Đây chính là tin tức tốt nhất cô được nghe mấy ngày qua.
“Ngày mai tôi sẽ đến gặp chỗ giám sát Vương, thương lượng chuyện công ty và hiệu buôn.”- Hứa Lộc nói.
Vương Kim Sinh lại sợ cô nhọc lòng, bèn nói: “Bà chủ đã mệt hai ngày nay rồi ạ, bà có muốn nghỉ vài ngày hẵng đi không?”
“Không cần đâu, đêm dài lắm mộng, tốt nhất chúng ta nên giải quyết càng sớm càng tốt. Họ sẽ nghe được gió ngay thôi, ta có trốn mãi cũng không được gì.”
Vương Kim Sinh thấy Hứa Lộc đã rũ bỏ hình ảnh người vợ trong “nỗi khổ biệt ly” để trở thành một bà chủ “sát phạt kiên quyết” thì cảm phục vô cùng. Thời thế đã như thế này, không ai có thời gian để yếu đuối và đau khổ nữa.
/73
|