Sư phụ từng nói, điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là cô đơn, cô đơn lạnh lẽo không cách nào giải hết, cho nên, đời người mới cần chuyện tạp nhạp để bù đắp.
Kỳ thật, sư phụ hẳn là cô đơn.
Từ Ngọc Mẫn không tự giác thở dài một tiếng.
"Đang êm đẹp lại than thở cái gì?" Giọng Long Thần Dục lại vang lên, "Năm mới mà thở dài, đây không phải là điềm tốt."
"Còn chưa quá nửa điểm, chưa tính là năm mới. Sư phụ ta từng nói, trong ngày cuối cùng của năm cũ phải ném hết ưu phiền, thì năm mới mới có vận may."
Long Thần Dục lại ôm lấy nàng, cười nói: "Nói thế cũng không sai, vậy Mẫn nhi than thở thêm vài tiếng, ném hết điều không may vào thời khắc cuối cùng của năm cũ, năm sau mới liên tục có vận may."
"Ta cảm thấy ngươi mới là người cần nhất, ta thì không cần." Nàng nhịn không được chu môi phản đối.
"Từ khi vi phu cưới nàng, vận rủi liền chấm dứt, không cần."
"Vậy tại sao vẫn còn bị đuổi giết?"
Lời của nàng luôn một đòn trúng đích, không chút lưu tình, Long Thần Dục thầm mắng một tiếng, lời nói ra khỏi miệng lại là —— "Năm cũ còn chưa hết, đương nhiên vận rủi trước kia vẫn chưa rời đi."
Từ Ngọc Mẫn khẽ hừ nhẹ một tiếng, không châm chọc nữa.
Long Thần Dục cũng thực hưởng thụ dịu ngoan thùy mị hiếm có của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên má nàng hai cái.
Khi đám thích khách áo đen đột nhiên xuất hiện vào bữa cơm tất niên của vợ chồng bọn họ thì Long Thần Dục không nhịn được giận dữ, nói: "Quả nhiên tất cả vận xui đều phải được giải quyết hết vào ngày cuối cùng của năm thì mới tốt."
Từ Ngọc Mẫn hờ hững nhìn những người đó xông tới, thị vệ bên người đều nghênh đón, mà mục tiêu thích khách muốn giết —— Long Thần Dục đang thong thả buông đũa trong tay đứng dậy ứng chiến.
Từ Ngọc Mẫn nhấc ấm trà trên bếp lửa nhỏ lên, tự pha cho mình một chén trà, ủ nó trong hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, mắt lạnh nhìn chém giết hỗn loạn trước mắt.
Mỗi ngày đều ánh đao bóng kiếm, còn kích thích mạo hiểm hơn khi nàng và sư phụ hỗn độn trong chốn giang hồ, rốt cuộc ai mới là người giang hồ?
Mỗi ngày đều như vậy, thật khiến người ta chán ghét.
Nàng đã quen ngắm suối nghe mưa, tận hưởng cảnh mặt trời xuống núi, khi nhàn hạ bèn ngồi bên cửa sổ nghe chim tước ríu rít râm ran, nghiên cứu Đạo Kinh, hưởng thụ yên tĩnh, mà không phải lăn lộn dây dưa trong hồng trần thế tục như lúc này.
Không biết bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn bên bàn đã biến mất lúc nào, chỉ còn sót lại chén trà vẫn đang tỏa hơi ấm thơm ngát.
Sau khi đánh lui tất cả thích khách, Long Thần Dục trở về phòng, lại chỉ nhìn thấy chén trà đã nguội.
Nàng biến mất!
Không, phải nói là nàng đã đi rồi, đi lặng yên không tiếng động, đi không chút lưu luyến nào.
Ánh mắt Long Thần Dục dần dần trở nên lạnh lùng tàn độc, hung hăng nện một đấm lên bàn, chấn động khiến trong nháy mắt chén bát vỡ tan hỗn loạn.
Nước canh, rượu máu loãng trộn lẫn vào nhau, hắn lại như không hề đau đớn.
Thật lâu sau, giọng nói âm u nghèn nghẹn lại chất chứa tức giận vang lên lần nữa, "Thì ra, bổn vương cũng là sự buồn bực cần vứt bỏ. . . . . ."
Thị vệ đứng ngoài phòng câm như hến.
Vương phi rời đi không từ mà biệt, hẳn là vào lúc Vương gia liều chết ngăn kẻ địch?
Có lẽ, vương phi nhìn ra lần này không có nguy hiểm, nhưng như thế vẫn quá mức tổn thương người.
"Về kinh." Tàn độc phun ra hai chữ, Long Thần Dục không chút lưu luyến xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Bọn thị vệ không nói gì chạy theo.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng người ngựa bên ngoài khách điếm, ánh trăng tàn soi chiếu căn phòng lạnh lẽo, một bóng người mới im hơi lặng tiếng nhảy xuống khỏi xà nhà.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt bóng loáng của nàng, lạnh lùng trong trẻo, không phải Từ Ngọc Mẫn thì có thể là ai?
Từ đầu đến cuối nàng đều chưa hề rời khỏi căn phòng này, dù phải đi, cũng muốn xác định trước là hắn có thể an toàn quay về. Từ đó về sau, núi cao sông xa, không hề gặp lại.
Nghĩ đến hắn, tim của nàng đột nhiên hung hăng quặn thắt, giống như cả người bị vùi trong sông băng, vừa lạnh vừa đau. . . . . .
Tiếng pháo nửa đêm kéo tinh thần của nàng về, nàng chậm rãi đi vào trong viện, ngửa đầu nhìn pháo hoa đầy trời, đột nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Tuyết lớn bao trùm phố xá, liếc mắt một cái sẽ thấy trắng xoá một vùng, không phân biệt rõ trời và đất, nhìn không rõ cả vết chân thú.
Từ Ngọc Mẫn giũ giũ áo choàng lông trên người, cô đơn một mình bôn ba trong gió tuyết.
Nếu đã đến Thanh châu, hẳn phải đến chỗ kho báu tham gia chút náo nhiệt, sau này gặp sư phụ mới có chuyện này nọ để kể cho sư phụ nghe.
Nhìn quanh khắp nơi, cũng không nơi nào có thể dừng lại nghỉ chân, điều này khiến nàng nhịn không được mà nhíu nhíu mày.
Khẽ cắn môi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Tuy đã lựa chọn rời khỏi nam nhân kia, nhưng dáng vẻ giọng nói nét mặt của hắn lại luôn không khống chế mà hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng vô cùng phiền chán.
Nàng sẽ không quay đầu đuổi theo, quyết định là quyết định, hoàng gia không thích hợp với nàng, dù sao bên cạnh hắn cũng sẽ không chỉ có mình nàng.
Không thể một lòng một dạ, nam nhân như thế, nàng có để làm gì?
Tốt hơn hết là thừa dịp còn mạnh mẽ mà bứt ra rời đi, nếu không, nếu thực đợi đến một ngày nghe thấy người mới cười, không nghe người xưa khóc, nàng không biết mình sẽ có tâm tình thế nào, nàng sợ mình sẽ không còn là chính mình. . . . . . sẽ gây tai nạn cho hắn, cho nàng và hắn.
Từ Ngọc Mẫn hít một ngụm khí lạnh, đè nén nỗi lòng phiền chán, ngẩng đầu nhìn trời.
Bắt đầu từ lúc nàng rời khỏi khách điếm, trận tuyết này chưa hề ngừng lại, hại nàng thật gian nan mới chạy được một quãng.
Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất tuyết lớn sẽ che giấu tung tích của nàng, giảm đi không ít phiền phức.
Chờ rốt cục khi nàng qua khỏi sườn dốc, vịn thắt lưng nhìn ra con đường xa xa phía trước, lại nhìn thấy trong gió tuyết mờ mịt có một con ngựa, lập tức lại có một người đi đến, trong nháy mắt nhìn rõ bóng người kia, nàng không khỏi chết sững ngay tại chỗ.
Trong tiếng vó ngựa nghe như đến đòi mạng, nàng lại cứ như vậy mà nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân kia, xoay người xuống ngựa trước mặt nàng.
"Chơi vui chứ? Mẫn nhi."
Âm thanh này khiến lòng Từ Ngọc Mẫn như chìm xuống đáy cốc.
Long Thần Dục chậm rãi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tốt lắm, vẫn đang mặc quần áo hắn may cho nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn không nói, nàng không nói.
Long Thần Dục đột nhiên tiến đến ôm lấy nàng, ném nàng lên lưng ngựa, nhún người nhảy theo lên ngựa, hắn tóm chặt hông nàng, vung roi ngựa, hai người một con ngựa phi về nơi tràn ngập gió tuyết phía trước.
Mãi khi đến trước một sườn núi, Long Thần Dục mới kìm dây cương, ôm nàng xuống ngựa.
"Đứng đây chờ ta, không được chạy loạn." Trước khi xoay người rời đi, hắn lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Từ Ngọc Mẫn không khỏi rùng mình, chỉ có thể gật gật đầu.
Sơn động này không sâu, đại khái có thể chứa vài người đốt lửa sưởi ấm, cũng có chỗ cho người ta nằm nghỉ ngơi.
Từ Ngọc Mẫn thu dọn một vùng sạch sẽ, lấy đệm trong túi quần áo, lót phía dưới ngồi nghỉ ngơi.
Không lâu sau, ngoài động lại vang lên một loạt tiếng vó ngựa, rất nhanh, Long Thần Dục liền ôm một bó củi đi đến, không nói lời nào ngồi xuống đốt lửa, khiến cho hơi ấm chậm rãi tràn ngập sơn động.
Từ Ngọc Mẫn nhìn ánh lửa bập bùng, tâm tư cũng có chút phập phồng không yên.
Nàng nghĩ hai người sẽ không còn dây dưa, cứ vậy mà từ biệt, nhưng hắn lại đuổi theo, một khắc khi gặp lại, trong lòng nàng bỗng nảy sinh niềm vui sướng không lừa được chính mình.
Nhưng nàng lại không dám tưởng tượng đến tương lai của bọn họ . . . . . .
Long Thần Dục cởi áo choàng màu đen, thuận tay trải ra mặt đất, sau đó như lửa nóng túm Từ Ngọc Mẫn vào trong lòng, trực tiếp đè xuống dưới người.
Từ Ngọc Mẫn bắt đầu giãy giụa.
Long Thần Dục lạnh lùng nhìn nàng, "Bổn vương rất tức giận."
Từ Ngọc Mẫn thầm rét lạnh, cố ép mình ngừng giãy giụa.
Long Thần Dục điên cuồng xé mở quần áo nàng, khi nàng còn chưa kịp bị khí lạnh chạm đến, hắn lại lần nữa che trên người nàng, tiếp theo tách chân của nàng ra, bên hông dùng lực liền chui thẳng vào thân thể nàng.
Không hề chuẩn bị mà tiến thẳng vào, khiến Từ Ngọc Mẫn rất khó chịu, nhịn không được mà phát ra rên rỉ đau đớn, hoa huyệt lại theo bản năng quấn nhanh lấy hắn.
Xoay người nàng, hai tay Long Thần Dục túm chặt lấy hông nàng, bắt đầu không chút thương tiếc chiếm đoạt, hưởng thụ nàng.
Từ Ngọc Mẫn nửa nằm nửa ngồi, như nhũn ra, nhịn không được yếu ớt cầu xin, người phía sau lại lạnh lùng nói: "Trước kia bổn vương rất nuông chìu nàng, hiện tại nàng gắng nhịn cho bổn vương."
Không biết bị giằng co xoay xoay trở trở bao lâu, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy tinh thần mình có chút mơ hồ, song đau đớn đến chết lặng lại tuông trào.
Cuối cùng nàng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Bàn tay to ấm áp của Long Thần Dục khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm chặt cả người nàng vào trước ngực, trong giọng nói lộ ra thống khổ, "Nàng bảo bổn vương phải làm sao với nàng đây?"
Ngọn lửa cháy rừng rực, ánh lửa chiếu vào gương mặt trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy mày nàng nhíu lại, ngủ cũng không yên ổn, cổ lại đầy dấu vết xanh tím khiến người ta sợ hãi.
Long Thần Dục thầm thở dài, ôm cả người nàng vào trong lòng, nhặt áo lông cẩn thận quấn nàng thật kỹ, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Lúc ấy hắn giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, sau khi rời đi chưa đến ba dặm, lại lần nữa vòng vèo quay về khách điếm, từ miệng chủ quán liền biết tin tức nàng vừa rời khỏi chưa lâu.
Lửa giận ngập tràn trong lòng hắn lập tức tắt lịm, nàng không nhân lúc hắn đang liều mạng với người ta mà bỏ hắn rời đi, chỉ ẩn mình, khiến hắn hiểu lầm là nàng đã rời đi, nếu hắn không quay lại, vậy có lẽ hắn sẽ vẫn hiểu lầm nàng, không cách nào tha thứ.
May mà hắn đã vòng trở lại.
Sau khi biết phương hướng nàng đi, hắn liền theo đó mà chạy đuổi theo chặn trước nàng, chỉ là không ngờ nàng không chạy được nhanh, khiến hắn đợi ở đây gần ba ngày, nàng mới khoan thai mà đến.
Tay Long Thần Dục chậm rãi chui vào trong áo choàng của nàng, cầm lấy một bên đầy đặn, hắn luôn đam mê thân thể nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Từ Ngọc Mẫn vô thức rên rỉ ra tiếng, ưm ưm như mời gọi, khiến Long Thần Dục lại có phản ứng.
"Nàng đúng là yêu tinh mà. . . . . ." Hắn hung hăng cắn răng, đặt nàng trước người mình, một tay nâng hông nàng, một tay nắm lấy lưng nàng, nhắm ngay cửa huyệt mà đẩy mình vào.
Từ Ngọc Mẫn bị hắn không ngừng kéo ngồi xuống phía dưới, mỗi lần hắn xâm lược đều sâu đến mức khiến nàng run rẩy, khiến nàng muốn rời khỏi, lại lần nữa bị bắt phải thuận thế hùa theo . . . . . . Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy cả người đều bị tra tấn điên cuồng.
Rốt cuộc Long Thần Dục cũng thỏa mãn phóng thích trong cơ thể nàng, ôm nàng thở hổn hển, lần này thật quá thoải mái. Mấy ngày nay nàng vẫn không cho hắn gần gũi, hôm nay cuối cùng hắn cũng được toại nguyện, thật sảng khoái!
Nhưng người trong lòng hình như là không chịu nổi, nhắm hai mắt vô lực rúc vào trong lòng hắn, hắn đắc ý cười, cúi đầu hung hăng hôn một chút lên môi nàng.
Đau, toàn thân đều đau, đau đến mức nàng thầm muốn tiếp tục mê man.
Chỉ là nóng rực mãnh liệt trên môi lại khiến nàng không thể bỏ qua, mí mắt khẽ mở, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.
Long Thần Dục bị nàng cắn mạnh một cái không thể không buông miệng, trên mặt lại mang theo ý cười, hồn nhiên không thèm để ý đau đớn trên môi, "Mẫn nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh, đã ngủ hai ngày rồi, nếu nàng không tỉnh, vi phu chỉ có thể đi tìm đại phu."
Hai ngày sao?
Từ Ngọc Mẫn chống thân mình muốn ngồi dậy, lại không thể như ý, toàn bộ thân thể đều kêu gào, bởi vì mệt nhọc quá độ mà kháng nghị, nàng nhăn mặt suy sụp ngã xuống giường.
Long Thần Dục không khỏi cười ha ha, trên mặt không che dấu được vẻ đắc ý, với tay ôm nàng vào lòng, nói nhỏ bên tai nàng: "Có phải vi phu đã quá mãnh liệt rồi không?"
Từ Ngọc Mẫn quả thực muốn phun hắn một ngụm, đồ cầm thú không biết xấu hổ.
Long Thần Dục không để ý tới vẻ mặt oán hận của nàng, bưng một chén canh từ trên bàn lên, đưa đến bên miệng nàng, "Tỉnh liền tự uống đi, vốn dĩ vi phu định tiếp tục dùng miệng mớm cho nàng, thật đáng tiếc."
Một chút cũng không đáng tiếc.
Thậm chí nàng còn cảm thấy môi của mình sưng đỏ, nhất định là do bị hắn mớm canh.
Chậm rãi uống hết bát canh, cuối cùng Từ Ngọc Mẫn cũng có chút tinh thần.
Long Thần Dục đỡ nàng nằm lại xuống giường, "Mấy ngày tới nàng phải nghỉ ngơi nhiều, tịnh dưỡng thật tốt."
Từ Ngọc Mẫn nghe ra ý ngoài lời của hắn, nhịn không được hung hăng trừng hai mắt nhìn hắn.
Long Thần Dục không muốn tranh cãi, chỉ kéo thẳng chăn đệm, cười xấu xa nói: "Hầu hạ bổn vương thật tốt là bổn phận của nương tử mà."
Từ Ngọc Mẫn không muốn tiếp tục nghe hắn nói bậy, quyết định nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, nàng ngầm trộm nghe tiếng thị vệ nói "Kinh thành có tin mới", sau đó liền không nghe thấy gì nữa, nghĩ là bọn họ đã đi xa rồi.
Tinh thần của nàng quả có chút yếu ớt, không muốn miễn cưỡng chính mình, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngủ mà như không ngủ, như tỉnh như không, mơ hồ cảm giác được thân thể quen thuộc kia lại nằm xuống bên người mình, nàng hơi nhíu mày.
Một bàn tay lớn vuốt đôi mày nhíu chặt của nàng, nhẹ nhàng nỉ non gì đó bên tai nàng, nhưng nàng không thể tập trung tinh thần, không nghe rõ.
Những ngày tiếp theo, Từ Ngọc Mẫn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, chưa hề thực sự tỉnh táo, cả người không vực dậy nổi chút tinh thần nào.
Một ngày kia, trong hôn mê nàng nghe được tiếng thở dài của một ông lão, "Phu nhân đang mang tâm bệnh, phải chăm sóc thật kỹ."
Kỳ thật, sư phụ hẳn là cô đơn.
Từ Ngọc Mẫn không tự giác thở dài một tiếng.
"Đang êm đẹp lại than thở cái gì?" Giọng Long Thần Dục lại vang lên, "Năm mới mà thở dài, đây không phải là điềm tốt."
"Còn chưa quá nửa điểm, chưa tính là năm mới. Sư phụ ta từng nói, trong ngày cuối cùng của năm cũ phải ném hết ưu phiền, thì năm mới mới có vận may."
Long Thần Dục lại ôm lấy nàng, cười nói: "Nói thế cũng không sai, vậy Mẫn nhi than thở thêm vài tiếng, ném hết điều không may vào thời khắc cuối cùng của năm cũ, năm sau mới liên tục có vận may."
"Ta cảm thấy ngươi mới là người cần nhất, ta thì không cần." Nàng nhịn không được chu môi phản đối.
"Từ khi vi phu cưới nàng, vận rủi liền chấm dứt, không cần."
"Vậy tại sao vẫn còn bị đuổi giết?"
Lời của nàng luôn một đòn trúng đích, không chút lưu tình, Long Thần Dục thầm mắng một tiếng, lời nói ra khỏi miệng lại là —— "Năm cũ còn chưa hết, đương nhiên vận rủi trước kia vẫn chưa rời đi."
Từ Ngọc Mẫn khẽ hừ nhẹ một tiếng, không châm chọc nữa.
Long Thần Dục cũng thực hưởng thụ dịu ngoan thùy mị hiếm có của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn lên má nàng hai cái.
Khi đám thích khách áo đen đột nhiên xuất hiện vào bữa cơm tất niên của vợ chồng bọn họ thì Long Thần Dục không nhịn được giận dữ, nói: "Quả nhiên tất cả vận xui đều phải được giải quyết hết vào ngày cuối cùng của năm thì mới tốt."
Từ Ngọc Mẫn hờ hững nhìn những người đó xông tới, thị vệ bên người đều nghênh đón, mà mục tiêu thích khách muốn giết —— Long Thần Dục đang thong thả buông đũa trong tay đứng dậy ứng chiến.
Từ Ngọc Mẫn nhấc ấm trà trên bếp lửa nhỏ lên, tự pha cho mình một chén trà, ủ nó trong hai tay, tựa lưng vào ghế ngồi, mắt lạnh nhìn chém giết hỗn loạn trước mắt.
Mỗi ngày đều ánh đao bóng kiếm, còn kích thích mạo hiểm hơn khi nàng và sư phụ hỗn độn trong chốn giang hồ, rốt cuộc ai mới là người giang hồ?
Mỗi ngày đều như vậy, thật khiến người ta chán ghét.
Nàng đã quen ngắm suối nghe mưa, tận hưởng cảnh mặt trời xuống núi, khi nhàn hạ bèn ngồi bên cửa sổ nghe chim tước ríu rít râm ran, nghiên cứu Đạo Kinh, hưởng thụ yên tĩnh, mà không phải lăn lộn dây dưa trong hồng trần thế tục như lúc này.
Không biết bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn bên bàn đã biến mất lúc nào, chỉ còn sót lại chén trà vẫn đang tỏa hơi ấm thơm ngát.
Sau khi đánh lui tất cả thích khách, Long Thần Dục trở về phòng, lại chỉ nhìn thấy chén trà đã nguội.
Nàng biến mất!
Không, phải nói là nàng đã đi rồi, đi lặng yên không tiếng động, đi không chút lưu luyến nào.
Ánh mắt Long Thần Dục dần dần trở nên lạnh lùng tàn độc, hung hăng nện một đấm lên bàn, chấn động khiến trong nháy mắt chén bát vỡ tan hỗn loạn.
Nước canh, rượu máu loãng trộn lẫn vào nhau, hắn lại như không hề đau đớn.
Thật lâu sau, giọng nói âm u nghèn nghẹn lại chất chứa tức giận vang lên lần nữa, "Thì ra, bổn vương cũng là sự buồn bực cần vứt bỏ. . . . . ."
Thị vệ đứng ngoài phòng câm như hến.
Vương phi rời đi không từ mà biệt, hẳn là vào lúc Vương gia liều chết ngăn kẻ địch?
Có lẽ, vương phi nhìn ra lần này không có nguy hiểm, nhưng như thế vẫn quá mức tổn thương người.
"Về kinh." Tàn độc phun ra hai chữ, Long Thần Dục không chút lưu luyến xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Bọn thị vệ không nói gì chạy theo.
Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng người ngựa bên ngoài khách điếm, ánh trăng tàn soi chiếu căn phòng lạnh lẽo, một bóng người mới im hơi lặng tiếng nhảy xuống khỏi xà nhà.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt bóng loáng của nàng, lạnh lùng trong trẻo, không phải Từ Ngọc Mẫn thì có thể là ai?
Từ đầu đến cuối nàng đều chưa hề rời khỏi căn phòng này, dù phải đi, cũng muốn xác định trước là hắn có thể an toàn quay về. Từ đó về sau, núi cao sông xa, không hề gặp lại.
Nghĩ đến hắn, tim của nàng đột nhiên hung hăng quặn thắt, giống như cả người bị vùi trong sông băng, vừa lạnh vừa đau. . . . . .
Tiếng pháo nửa đêm kéo tinh thần của nàng về, nàng chậm rãi đi vào trong viện, ngửa đầu nhìn pháo hoa đầy trời, đột nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Tuyết lớn bao trùm phố xá, liếc mắt một cái sẽ thấy trắng xoá một vùng, không phân biệt rõ trời và đất, nhìn không rõ cả vết chân thú.
Từ Ngọc Mẫn giũ giũ áo choàng lông trên người, cô đơn một mình bôn ba trong gió tuyết.
Nếu đã đến Thanh châu, hẳn phải đến chỗ kho báu tham gia chút náo nhiệt, sau này gặp sư phụ mới có chuyện này nọ để kể cho sư phụ nghe.
Nhìn quanh khắp nơi, cũng không nơi nào có thể dừng lại nghỉ chân, điều này khiến nàng nhịn không được mà nhíu nhíu mày.
Khẽ cắn môi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Tuy đã lựa chọn rời khỏi nam nhân kia, nhưng dáng vẻ giọng nói nét mặt của hắn lại luôn không khống chế mà hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng vô cùng phiền chán.
Nàng sẽ không quay đầu đuổi theo, quyết định là quyết định, hoàng gia không thích hợp với nàng, dù sao bên cạnh hắn cũng sẽ không chỉ có mình nàng.
Không thể một lòng một dạ, nam nhân như thế, nàng có để làm gì?
Tốt hơn hết là thừa dịp còn mạnh mẽ mà bứt ra rời đi, nếu không, nếu thực đợi đến một ngày nghe thấy người mới cười, không nghe người xưa khóc, nàng không biết mình sẽ có tâm tình thế nào, nàng sợ mình sẽ không còn là chính mình. . . . . . sẽ gây tai nạn cho hắn, cho nàng và hắn.
Từ Ngọc Mẫn hít một ngụm khí lạnh, đè nén nỗi lòng phiền chán, ngẩng đầu nhìn trời.
Bắt đầu từ lúc nàng rời khỏi khách điếm, trận tuyết này chưa hề ngừng lại, hại nàng thật gian nan mới chạy được một quãng.
Bất quá, như vậy cũng tốt, ít nhất tuyết lớn sẽ che giấu tung tích của nàng, giảm đi không ít phiền phức.
Chờ rốt cục khi nàng qua khỏi sườn dốc, vịn thắt lưng nhìn ra con đường xa xa phía trước, lại nhìn thấy trong gió tuyết mờ mịt có một con ngựa, lập tức lại có một người đi đến, trong nháy mắt nhìn rõ bóng người kia, nàng không khỏi chết sững ngay tại chỗ.
Trong tiếng vó ngựa nghe như đến đòi mạng, nàng lại cứ như vậy mà nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân kia, xoay người xuống ngựa trước mặt nàng.
"Chơi vui chứ? Mẫn nhi."
Âm thanh này khiến lòng Từ Ngọc Mẫn như chìm xuống đáy cốc.
Long Thần Dục chậm rãi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tốt lắm, vẫn đang mặc quần áo hắn may cho nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn không nói, nàng không nói.
Long Thần Dục đột nhiên tiến đến ôm lấy nàng, ném nàng lên lưng ngựa, nhún người nhảy theo lên ngựa, hắn tóm chặt hông nàng, vung roi ngựa, hai người một con ngựa phi về nơi tràn ngập gió tuyết phía trước.
Mãi khi đến trước một sườn núi, Long Thần Dục mới kìm dây cương, ôm nàng xuống ngựa.
"Đứng đây chờ ta, không được chạy loạn." Trước khi xoay người rời đi, hắn lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Từ Ngọc Mẫn không khỏi rùng mình, chỉ có thể gật gật đầu.
Sơn động này không sâu, đại khái có thể chứa vài người đốt lửa sưởi ấm, cũng có chỗ cho người ta nằm nghỉ ngơi.
Từ Ngọc Mẫn thu dọn một vùng sạch sẽ, lấy đệm trong túi quần áo, lót phía dưới ngồi nghỉ ngơi.
Không lâu sau, ngoài động lại vang lên một loạt tiếng vó ngựa, rất nhanh, Long Thần Dục liền ôm một bó củi đi đến, không nói lời nào ngồi xuống đốt lửa, khiến cho hơi ấm chậm rãi tràn ngập sơn động.
Từ Ngọc Mẫn nhìn ánh lửa bập bùng, tâm tư cũng có chút phập phồng không yên.
Nàng nghĩ hai người sẽ không còn dây dưa, cứ vậy mà từ biệt, nhưng hắn lại đuổi theo, một khắc khi gặp lại, trong lòng nàng bỗng nảy sinh niềm vui sướng không lừa được chính mình.
Nhưng nàng lại không dám tưởng tượng đến tương lai của bọn họ . . . . . .
Long Thần Dục cởi áo choàng màu đen, thuận tay trải ra mặt đất, sau đó như lửa nóng túm Từ Ngọc Mẫn vào trong lòng, trực tiếp đè xuống dưới người.
Từ Ngọc Mẫn bắt đầu giãy giụa.
Long Thần Dục lạnh lùng nhìn nàng, "Bổn vương rất tức giận."
Từ Ngọc Mẫn thầm rét lạnh, cố ép mình ngừng giãy giụa.
Long Thần Dục điên cuồng xé mở quần áo nàng, khi nàng còn chưa kịp bị khí lạnh chạm đến, hắn lại lần nữa che trên người nàng, tiếp theo tách chân của nàng ra, bên hông dùng lực liền chui thẳng vào thân thể nàng.
Không hề chuẩn bị mà tiến thẳng vào, khiến Từ Ngọc Mẫn rất khó chịu, nhịn không được mà phát ra rên rỉ đau đớn, hoa huyệt lại theo bản năng quấn nhanh lấy hắn.
Xoay người nàng, hai tay Long Thần Dục túm chặt lấy hông nàng, bắt đầu không chút thương tiếc chiếm đoạt, hưởng thụ nàng.
Từ Ngọc Mẫn nửa nằm nửa ngồi, như nhũn ra, nhịn không được yếu ớt cầu xin, người phía sau lại lạnh lùng nói: "Trước kia bổn vương rất nuông chìu nàng, hiện tại nàng gắng nhịn cho bổn vương."
Không biết bị giằng co xoay xoay trở trở bao lâu, Từ Ngọc Mẫn cảm thấy tinh thần mình có chút mơ hồ, song đau đớn đến chết lặng lại tuông trào.
Cuối cùng nàng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Bàn tay to ấm áp của Long Thần Dục khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm chặt cả người nàng vào trước ngực, trong giọng nói lộ ra thống khổ, "Nàng bảo bổn vương phải làm sao với nàng đây?"
Ngọn lửa cháy rừng rực, ánh lửa chiếu vào gương mặt trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy mày nàng nhíu lại, ngủ cũng không yên ổn, cổ lại đầy dấu vết xanh tím khiến người ta sợ hãi.
Long Thần Dục thầm thở dài, ôm cả người nàng vào trong lòng, nhặt áo lông cẩn thận quấn nàng thật kỹ, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Lúc ấy hắn giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, sau khi rời đi chưa đến ba dặm, lại lần nữa vòng vèo quay về khách điếm, từ miệng chủ quán liền biết tin tức nàng vừa rời khỏi chưa lâu.
Lửa giận ngập tràn trong lòng hắn lập tức tắt lịm, nàng không nhân lúc hắn đang liều mạng với người ta mà bỏ hắn rời đi, chỉ ẩn mình, khiến hắn hiểu lầm là nàng đã rời đi, nếu hắn không quay lại, vậy có lẽ hắn sẽ vẫn hiểu lầm nàng, không cách nào tha thứ.
May mà hắn đã vòng trở lại.
Sau khi biết phương hướng nàng đi, hắn liền theo đó mà chạy đuổi theo chặn trước nàng, chỉ là không ngờ nàng không chạy được nhanh, khiến hắn đợi ở đây gần ba ngày, nàng mới khoan thai mà đến.
Tay Long Thần Dục chậm rãi chui vào trong áo choàng của nàng, cầm lấy một bên đầy đặn, hắn luôn đam mê thân thể nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Từ Ngọc Mẫn vô thức rên rỉ ra tiếng, ưm ưm như mời gọi, khiến Long Thần Dục lại có phản ứng.
"Nàng đúng là yêu tinh mà. . . . . ." Hắn hung hăng cắn răng, đặt nàng trước người mình, một tay nâng hông nàng, một tay nắm lấy lưng nàng, nhắm ngay cửa huyệt mà đẩy mình vào.
Từ Ngọc Mẫn bị hắn không ngừng kéo ngồi xuống phía dưới, mỗi lần hắn xâm lược đều sâu đến mức khiến nàng run rẩy, khiến nàng muốn rời khỏi, lại lần nữa bị bắt phải thuận thế hùa theo . . . . . . Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy cả người đều bị tra tấn điên cuồng.
Rốt cuộc Long Thần Dục cũng thỏa mãn phóng thích trong cơ thể nàng, ôm nàng thở hổn hển, lần này thật quá thoải mái. Mấy ngày nay nàng vẫn không cho hắn gần gũi, hôm nay cuối cùng hắn cũng được toại nguyện, thật sảng khoái!
Nhưng người trong lòng hình như là không chịu nổi, nhắm hai mắt vô lực rúc vào trong lòng hắn, hắn đắc ý cười, cúi đầu hung hăng hôn một chút lên môi nàng.
Đau, toàn thân đều đau, đau đến mức nàng thầm muốn tiếp tục mê man.
Chỉ là nóng rực mãnh liệt trên môi lại khiến nàng không thể bỏ qua, mí mắt khẽ mở, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.
Long Thần Dục bị nàng cắn mạnh một cái không thể không buông miệng, trên mặt lại mang theo ý cười, hồn nhiên không thèm để ý đau đớn trên môi, "Mẫn nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh, đã ngủ hai ngày rồi, nếu nàng không tỉnh, vi phu chỉ có thể đi tìm đại phu."
Hai ngày sao?
Từ Ngọc Mẫn chống thân mình muốn ngồi dậy, lại không thể như ý, toàn bộ thân thể đều kêu gào, bởi vì mệt nhọc quá độ mà kháng nghị, nàng nhăn mặt suy sụp ngã xuống giường.
Long Thần Dục không khỏi cười ha ha, trên mặt không che dấu được vẻ đắc ý, với tay ôm nàng vào lòng, nói nhỏ bên tai nàng: "Có phải vi phu đã quá mãnh liệt rồi không?"
Từ Ngọc Mẫn quả thực muốn phun hắn một ngụm, đồ cầm thú không biết xấu hổ.
Long Thần Dục không để ý tới vẻ mặt oán hận của nàng, bưng một chén canh từ trên bàn lên, đưa đến bên miệng nàng, "Tỉnh liền tự uống đi, vốn dĩ vi phu định tiếp tục dùng miệng mớm cho nàng, thật đáng tiếc."
Một chút cũng không đáng tiếc.
Thậm chí nàng còn cảm thấy môi của mình sưng đỏ, nhất định là do bị hắn mớm canh.
Chậm rãi uống hết bát canh, cuối cùng Từ Ngọc Mẫn cũng có chút tinh thần.
Long Thần Dục đỡ nàng nằm lại xuống giường, "Mấy ngày tới nàng phải nghỉ ngơi nhiều, tịnh dưỡng thật tốt."
Từ Ngọc Mẫn nghe ra ý ngoài lời của hắn, nhịn không được hung hăng trừng hai mắt nhìn hắn.
Long Thần Dục không muốn tranh cãi, chỉ kéo thẳng chăn đệm, cười xấu xa nói: "Hầu hạ bổn vương thật tốt là bổn phận của nương tử mà."
Từ Ngọc Mẫn không muốn tiếp tục nghe hắn nói bậy, quyết định nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, nàng ngầm trộm nghe tiếng thị vệ nói "Kinh thành có tin mới", sau đó liền không nghe thấy gì nữa, nghĩ là bọn họ đã đi xa rồi.
Tinh thần của nàng quả có chút yếu ớt, không muốn miễn cưỡng chính mình, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngủ mà như không ngủ, như tỉnh như không, mơ hồ cảm giác được thân thể quen thuộc kia lại nằm xuống bên người mình, nàng hơi nhíu mày.
Một bàn tay lớn vuốt đôi mày nhíu chặt của nàng, nhẹ nhàng nỉ non gì đó bên tai nàng, nhưng nàng không thể tập trung tinh thần, không nghe rõ.
Những ngày tiếp theo, Từ Ngọc Mẫn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, chưa hề thực sự tỉnh táo, cả người không vực dậy nổi chút tinh thần nào.
Một ngày kia, trong hôn mê nàng nghe được tiếng thở dài của một ông lão, "Phu nhân đang mang tâm bệnh, phải chăm sóc thật kỹ."
/20
|