Lúc Tô Đào về tới Bắc Thành đã là 9 giờ đêm.
Thời điểm trở về, trời đã tối đen, tài xế đã đợi cô ở lối ra từ sớm, thấy cô tới, liền chạy tới hai bước, lấy hành lý từ trên tay cô.
Tô Đào liền biết bà Ninh đã cho người tới đón cô, nên lúc này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Cô quay đầu lễ phép chào tạm biệt giáo viên và bạn học, lúc sau liền cùng tài xế rời đi trước.
Trước lúc cất cánh, chuyện trợ lý Trương muốn cùng Tô Đào đổi chỗ đều bị bạn học nghe thấy được.
Lúc này nhìn thấy tài xế tới đón cô không khỏi có chút tò mò.
"Nhà Tô Đào thật sự giàu có như vậy sao?"
"Đúng rồi, tớ nghĩ trước đây là cậu ấy khiêm tốn đó chứ..."
"Lúc trước tớ còn nghe một bạn học cùng lớp của cậu ấy nói qua, có một lần kết thúc họp lớp, cậu ấy đi bằng siêu xe để về đó."
....
Sở Dương Dương bởi vì sự việc mất mặt lúc trưa, lửa giận trong lòng vẫn chưa dịu hết, lúc này lại nghe bọn họ thảo luận về Tô Đào, trong lòng cô ta càng thêm chán ghét.
Cô bên cạnh lạnh mặt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai biết được cậu ta có quan hệ như thế nào với người đàn ông đó chứ, có phải người nhà thật hay không thì còn chưa chắc được đâu."
Các bạn học khác đều đứng cách xa, căn bản không thể nghe thấy cô nói gì.Nhưng Trần An Bắc bên cạnh sau khi nghe cô nói xong, liền nhàn nhạt liếc qua một cái.
"Đều là bạn học, cho nên cũng không cần suy nghĩ đen tối như vậy đâu."
Trần An Bắc nói xong liền nhanh chóng bước về phía lối ra, Sở Dương Dương bị lười của anh chọc thủng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng càng thêm khó chịu.
-
Lúc Tô Đào trở về Ninh gia, bà Ninh vẫn còn chưa ngủ.
Bà vẫn luôn trong phòng khách xem TV chờ Tô Đào, bà đeo một cái kính viễn, vô cùng chăm chú xem thời sự.
Thấy Tô Đào vào nhà, bà lập tức tươi cười đứng lên.
"Ai da, Tiểu Tô Đào của chúng ta đã về rồi, mau lại đây ôm bà một cái nào! Hai ngày nay bà nhớ cháu muốn chết nha!"
Bà Ninh tuy rằng có chút nhiệt tình lại có hơi khoa trường nhưng không hề nói dối.
Trước đây bà vẫn luôn sống cô đơn một mình, từ khi Tô Đào về đây ở với bà, mỗi ngày đều chăm sóc cô gái nhỏ, dần dần cũng thành thói quen của bà.
Lần này tiểu cô nương đột nhiên đi hai ngày, tuy rằng thời gian không dài, nhưng tối nào bà cũng đã quen đợi Tô Đào tan học về, mấy ngày nay không có liền có chút trống vắng trong lòng.
Tô Đào cũng rất nhớ bà Ninh, cong mắt cười cười, theo động tác của bà, cùng bà tâm sự một lúc.
Sau vẫn là dì giúp việc thấy trời đã tối, liền nhắc Tô Đào lên tầng thay quần áo rồi nhanh chóng ăn cơm.
Bà Ninh nhìn lên đồng hồ trên tường, vội vàng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, cháu nhanh lên lầu đi, dì giúp việc sẽ mang hành lý lên cho cháu, bà đi soạn đồ ăn ra đây."
Tô Đào mỉm cười, gật đầu "Vâng" một tiếng.
Dì giúp việc biết trong bếp đã có bà Ninh lo, cũng không vội mà đi xuống, mở va ly của Tô Đào ra, sắp xếp đồ đạc gọn gàng lại, đem quần áo bẩn hai ngày nay của cô đi giặt giũ.
Lúc giúp cô sắp xếp, bà còn cùng cô nói chuyện phiếm, nói hai ngay nay Tô Đào không có ở nhà, bà Ninh vô cùng lo lắng.
"Bà rất yêu thương cháu, sợ cháu ở bên ngoài chịu khổ, về sau khi biết Ninh thiếu cũng đến thành phố S, còn cố tình điện cậu ấy hai lần dặn dò phải chăm sóc cháu thật đó."
Tô Đào vẫn một bên nghe bà nói, một bên sửa soạn lại cặp sách.
Cô đang định vứt đi mấy tờ giấy nháp cùng vài cây bút đã hết mực, lúc này đột nhiên nghe bà nhắc tới Ninh Dã, trong lòng cô "thịch" một cái.
Lát sau, cô cong môi cười cười.
"Vâng, Ninh Dã ca ca mấy ngày nay vẫn luôn chiếu cố cho cháu ạ."
-
Bà Ninh chuẩn bị cho Tô Đào đồ ăn tương đối thanh đạm.
Lúc vừa đáp máy bay, bà cơ hồ cũng đoán được tiểu cô nương ăn uống cũng sẽ không quá tốt, cho nên cũng không làm những món quá nhiều dầu mỡ cho cô.
Thời điểm cô đang ăn, bà vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho cô.
Thấy cô ngoan ngoãn ăn hơn nửa chén cơm, tâm tình của bà ngày càng vui hơn.
"Hai ngày nay ở thành phố S kia chắc chắn sẽ không quá thoải mái đúng không, Tiểu Tô Đào của chúng ta đã vất vả rồi.
Đúng rồi, tiểu tử thối Ninh Dã kia có tìm cháu không? Bà đã gọi bảo nó phải chăm sóc cháu đó!"
Tô Đào nghe đến đây, động tác đang ăn chợt dừng lại một chút.
Hai mắt cô chớp chớp, trong đôi mắt trong veo xuất hiện một tia dao động, lát sau, cô nhẹ nhàng đặt chén đũa lên bàn.
Bà Ninh thấy cô bỗng nhiên dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy cháu? Như thế nào lại không nữa?"
"Bà Ninh ơi."
"Sao thế?"
Tô Đào mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một tia do dự.
"Sau khi cháu tốt nghiệp xong, bà liền cho cháu và anh Ninh Dã đính hôn đúng không ạ?"
Bà Ninh không ngờ được cô bỗng nhiên sẽ nhắc tới chuyện này, bà cũng không biết làm sao mà Tô Đào có thể biết được, cho nên lúc này nghe cô bất ngờ nhắc tới, có chút kinh ngạc.
"Đúng rồi, sao vậy cháu?"
Bà Ninh ngừng lại một chút, trong lòng sợ cô xấu hổ, liền bổ sung thêm: "Chuyện này bà không biết ba cháu đã kể cho cháu ít nhiều như thế nào, nhưng hôm nay vừa lúc cháu hỏi tới, bà sẽ nghiêm túc nói cho cháu nghe.
Năm đó, ông Ninh là do ba cháu cứu sống, tuy rằng cuối cùng cũng đã mất rồi, nhưng một quả thận của ba cháu quả thật là rất ý nghĩa, Ninh gia chúng ta vẫn luôn nhớ kỹ.
Lúc đầu ba cháu liên tục từ chối, nhưng lần này lại mang cháu gửi ở nơi này, cái hôn ước kia chắc chắn sẽ thực hiện.
Trừ khi cháu chán ghét tiểu tử thối kia của nhà chúng ta."
Vừa nói xong, bà Ninh có chút không hiểu nhìn cô gái nhỏ, chần chờ hỏi cô: "Cháu chán ghét Ninh Dã ca ca sao?"
Tô Đào ngoan ngoãn lắc đầu, "Ta không chán ghét anh ấy."
Nhưng giây tiếp theo, cô bỗng nhiên nói tiếp: "Nhưng, bà Ninh à, chuyện này dù có chán ghét hay không thì không phải là vấn đề đâu ạ."
Mái tóc mềm mại đen nhánh được cột lên một nửa, trên trái còn có vài sợi tóc rũ xuống làn dang trắng trẻo, cô nghiêm túc nhìn bà Ninh, đôi lông mày xinh đẹp và đôi mắt trong vắt hiện lên một tia sáng.
"Lúc trước là ba cháu tự nguyện giúp đỡ Ninh gia, ông ấy chắc chắn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ được trả ơn.
Nhưng nếu chỉ nhìn chuyện này theo cách này, thì hẳn cũng vẫn là chuyện của ông Ninh và ba cháu.
Nhưng hiện tại ông Ninh cũng đã không còn nữa, còn chuyện trả ơn này, cũng không nên áp đặt trên người anh Ninh Dã.
Điều này không công bằng."
Tô Đào nói tới đây, đôi mắt chậm rãi cụp xuống, lông mi cong vút tạo thành một cái bóng nhỏ dưới khóe mắt, che giấu hết mọi cảm xúc của cô lúc này.
Không lâu sau, bà Ninh còn chưa trả lời lại, đã nghe cô nhẹ giọng nói ---
"Cho nên chuyện hôn ước này...!nên hủy bỏ thôi ạ."
-
Ngày thi đại học ngày càng tới gần.
Chung Giai Giai mỗi ngày học tập căng thẳng tới mức không thở nổi, mỗi lần có cơ hội gặp Tô Đào, liền oán giận cùng cô.
Hôm nay sau khi tan học thì trời cũng đã tối, tài xế của Ninh Gia bận một số chuyện nên đến trễ một chút, Chung Giai Giai cũng không muốn về nhà, liền cùng Tô Đào đến đối diện trường học mua khoai nướng.
Màn đêm nặng nề buông xuống, ngoài cổng trường khắp nơi đều là học sinh mới tan học, cửa hàng nhỏ đối diện cũng chưa tắt đèn nghỉ bán.
Làn gió cuối xuân nhè nhẹ thổi qua, nhưng cũng thoáng chốc làm bay đi ít nhiều áp lực trong lòng.
Chung Giai Giai hút một ngụm lớn trà sữa, vị ngọt lịm từ đầu lưỡi lan ra, cô thở dài một tiếng.
"Khổ quá đi, chúng ta quá khổ cực!!!"
Tô Đào đã nghe chị em tốt nói mấy lời này quá nhiều lần, lúc lại nghe thấy, vẫn là không nhịn được cong cong khóe môi.
"Nào qua đây, mau đi dạo nào."
Lúc nói chuyện, khóe môi cô gái nhỏ hơi nhếch lên, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn vô cùng ngọt ngào.
Chung Giai Giai liếc cô một cái, có chút không cam lòng.
"Như thế nào cậu và tớ đều học cùng lớp,tớ cảm thấy cậu so với tớ nhẹ nhàng hơn rất nhiều đó!"
Cô nói xong, ánh mắt chợt đảo quá, như lại nghĩ tới điều gì không thích hợp.
"Ai! Tớ nhớ ra rồi, cậu có chút không đúng nha!"
Chung Giai Giai không ngừng nhìn khắp người Tô Đào, cuối cùng lại hỏi cô: "Tớ nhớ rõ ràng lúc trước không phải cậu rất áp lực sao? Tớ còn khuyên cậu nên thả lỏng, như thế nào gần tới ngày thi, cậu bỗng nhiên thoải mái như vậy?"
Nói thoải mái thì cũng có chút hơi khoa trương, nhưng quả thật thời gian đó người chị em này dày vò bản thân thật tàn nhẫn.
Chung Giai Giai lại nghĩ nghĩ một chút, nhớ không lầm, hẳn là từ lúc sau khi Tô Đào đi thi trở về?
"Sau lại thế này? Chẳng lẽ cậu cảm thấy bản thân được đi thi liền có thể chủ quan không cần nỗ lực sao? Bạn học nhỏ à, tớ cảnh cáo cậu nha, loại tư tưởng không cầu tiến này của cậu vô cùng nguy hiểm đó!"
Vừa vặn lúc này khoai lang đã nướng xong, Tô Đào nhận lấy, quét mã trả tiền, lạ ngoan ngoãn cảm ơn chủ quán.
Lát sau, cô mới trả lời Chung Giai Giai: "Không có, gần đây tâm tình bà Ninh không tốt lắm, tớ ở bên cạnh bà nhiều hơn."
Chung Giai Giai sực tỉnh, vừa nghe lời này, chỉ chỉ khoai lang còn nóng hổi trong tay Tô Đào: "Đây cũng là cậu mua cho bà Ninh sao?"
Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, "Bà Ninh gần đây không ăn uống gì, người già có lẽ sẽ thích ăn đồ ngọt mềm, thức ăn như thế này cũng tốt cho cơ thể, tớ muốn mang về cho bà nếm thử xem."
Trên đường về, Tô Đào cầm túi khoai vẫn luôn không buông ra, đôi mắt trong trẻo nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm tính bao lâu nữa mới về đến nhà.
Tài xế phía trước nhìn cô cười cười, lại nhấn tăng ga.
Xe sẽ được đi bảo dưỡng, cho nên hôm nay tài xế không lái vào bên trong.
Sau khi Tô Đào xuống xe, mềm giọng cùng tài xế nói tạm biệt, liền nhanh chân đi vào nhà.
Cửa biệt thự không đóng, không biết là dì giúp việc có phải cố ý để lại cho cô hay không.
Tiểu cô nương cũng không nghĩ nhiều, vừa kéo cửa thành một khe hở, liền nghe thấy giọng nói của bà Ninh truyền đến.
"Dù sao chuyện hôn ước thì bác vẫn muốn khuyên các cháu nên suy nghĩ lại, đứa nhỏ phải thi đại học, ta gần đây cũng không nói thêm cái gì với con bé.
Nhưng thật ra..."
Bà Ninh dừng lại một chút, "Tô Đào tuyệt vời như vậy, con thật sự một chút thích cũng không có?"
Tiểu cô nương nhìn vào bên trong, người đàn ông đã hơn một tháng không gặp lúc này đang đưa lưng về phía cô.
Bóng dáng của anh bị ghế sô pha chắn hơn một nửa, lúc này nhìn có thể thấy bờ vai vững chãi ôm lấy áo sơ mi đen.
Không bao lâu, giọng điệu lười biếng kia vang lên nhàn nhạt, cười như không cười.
"Việc này có gì tốt mà cháu phải nói dối bà cơ chứ, huống hồ một nhóc con thì có gì đáng để cháu thích?"
Tô Đào nghe đến đó, rũ mắt, mím môi lặng lẽ lùi lại.
Sân biệt thự rất yên tĩnh, Tô Đào đứng yên một chỗ trong góc, thất thần nhìn vào khoảng không vô định đến phát ngốc.
Hai phút sau, điện thoại trong cặp bỗng nhiên vang lên, cô vội vàng lấy ra xem, là ba cô gọi đến.
Sợ bà Ninh nghe thấy, tiểu cô nương cố ý tránh đi thật xa, sau khi đứng yên, mới cúi đầu nhận điện thoại.
"Alo, ba."
Âm thanh của Tô Quốc Vĩ đầu bên kia vang lên: "Đào Đào, tan học chưa?"
"Rồi ạ." Tô Đào nhỏ giọng trả lời, "Con đã đến nhà bà Ninh rồi."
"À..." Tô Quốc Vĩ như là có điều gì muốn nói, giọng nói có chút chần chừ, "Lúc trước không phải ba đã hỏi con chuyện đăng kí nguyện vọng đại học sao, ngày hôm sau ba cùng chủ nhiệm có bàn bạc một chút, cô con nói Bắc Thành và thành phố S kia có hai khoa máy tính đều không tệ chút nào, cũng không thật sự có ưu tiên gì cả
Cho nên ba vẫn muốn khuyên con, tuy rằng có chút ích kỷ, nhưng so sánh như thế này, ba vẫn cảm thấy có người chăm sóc cho con vẫn tốt hơn.
Lúc về ba sẽ nói với bà Ninh chuyện hôn ước, ba tin bà Ninh sẽ không bạc đãi con.
Không bằng con nên..."
Tô Đào đoán được Tô Quốc Vĩ muốn nói gì, cô cúi đầu, cắt ngang: "Ba à, con thật sự xin lỗi, chuyện này có lẽ sẽ làm ba lo lắng.
Nhưng ý định của con vẫn sẽ không thay đổi, con vẫn muốn đi thành phố S bên kia...
Con không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại Bắc Thành.".
/22
|