Lôi hai thi thể đã chết cứng vào chỗ khuất người đi lại, Dịch Phong lấy trong ngực áo một gói giấy nhỏ, ở bên trong là một nhúm bột phấn màu trắng, hắn lấy ra một nhúm rồi rắc lên xác Ngân Ưng và Hắc Oa lập tức hai cái xác sủi bọt trắng hóa thành hai vũng máu thấm ướt nền đất.
Dịch Phong ngó nhìn xung quanh rồi đi mất hút mà không hề nhận ra trên nóc nhà, một mỹ nhân lục y dáng người thon thả, váy xẻ ra lộ cái đùi trắng bóc, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân, mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi.
Nàng tuyệt không kém Hoa Ngọc Khanh thậm chí là có phần hơn nhờ ở khí chất. Mỹ nữ này đã chứng kiến cảnh Dịch Phong giao đấu, trên khóe miệng nàng hiện nụ cười như hoa đua nở thực mê người. Nhưng tóm lại mỹ nữ này là ai? Tại sao với một người như Dịch Phong lại không thể phát hiện ra, phải chăng mỹ nữ này võ công cao hơn hắn. Nàng nhìn dõi theo thân ảnh hắn dần khất sau những ngôi nhà rồi mất hút chỉ để lại tiếng vang leng keng trong cơn gió lạnh.
Buổi sáng sớm, mặt trời đã lên cao, người dân Trường An đã tụ tập đông đúc ở các dãy nhà bày bán các thứ chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Những tiếng ồn vang lên tận phòng Dịch Phong, Hoa Ngọc Khanh chậm rãi mở mắt cả thể nàng hầu như phần thân trên hoàn toàn bạo lộ chỉ có phần dưới có chân đắp ngang hông che đi vùng nhạy cảm, nàng nhìn sang bên cạnh không thấy tình lang đâu bèn ngồi dậy nhưng hạ thân truyền đến một chút nhói ở dưới, nàng chỉ biết thầm mắng cái tên ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Cạch
Tiếng cửa mở, Dịch Phong cũng đã về, hắn nhìn thấy một cảnh tượng quá là muốn thổ huyết mà, cái dáng người khiêu gợi đó dù có thấy bao nhiêu thì không bao giờ chán cả.
-Tiểu Hoa nhi, nàng muốn bức phu quân đây mà.
Dịch Phong cười dâm chuẩn bị thịt nàng lần nữa nhưng Hoa Ngọc Khanh đâu có để hắn thực hiện được ý đồ nàng thân pháp nhanh nhẹn dường như sau khi song tu cùng Dịch Phong võ công cũng đã tăng tiến lên rất nhiều, minh chứng là thân pháp Phiêu Ảnh của nàng đã lên tầm cao mới.
-Xú phu quân đừng có mà mơ.
Nàng cười yêu mị chạy nhanh vào phòng tắm.
Dịch Phong cười lắc đầu, nhìn sang góc nhà, Tiểu Giáp đã không biết tha từ đâu một đống sâu bọ ngồi ăn tóp tép. Khoảng chừng một lúc Hoa Ngọc Khanh ra ngoài, cái mùi thơm dụ hoặc từ phòng tắm bay ra quyến rũ hắn, cái mùi đặc trưng này có lẽ hắn chả có thể nhầm được.
Dịch Phong liền đứng dậy ôm gọn nàng vào lòng như muốn che chở, nàng trong lòng e thẹn và vui sướng không thể tả. Có lẽ đây chính là tâm tư của thiếu nữ. Dịch Phong hôn lên môi mọng chín đỏ quyến rũ trong lòng, song thủ ôm ngọc thể nhu mì rung động lòng người. Tay ở trên đường cong mỹ lệ ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, im lặng cảm thụ hai bầu ngực lớn đàn tính khác thường, tả thủ xuôi theo vòng eo từ từ trượt xuống dưới, ngón tay như là đang gảy ngọc huyền cầm, phát ra trận trận âm thanh hài hòa mỹ diệu khó tả.
Hắn thâm tình ghé sát tai nàng phả ra cái hơi nóng đầy nam tính thâm tình nói.
-Tiểu Hoa nhi ưa thích ta làm vậy không?
Hoa Ngọc Khanh bẽn lẽn mở mắt, nhìn được tình cảm nồng nàn trong mắt hắn, tâm tư thiếu nữ vui sướng vô cùng. Trong lòng nàng kích động không thôi, đối với một thiếu nữ ở thời đại ai ai cũng đây mưu mô, có thể nhận được một phần tình yêu chân thành, là không dễ.
Đặc biệt ở là võ lâm hỗn loạn bất an này, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều có thể mất đi sinh mạng, tình yêu đối với người võ lâm lại nói, đặc biệt không ổn định như người bình thường. Khiến người ta thường thường có một loại cảm giác không chân thực, bồi hồi trong lòng nhưng lại gạt đi.
-Hoa nhi rất thích
Đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, mặc tay hắn từ từ vuốt ve an ủi trên cơ thể mềm mại của mình. Hai người thủ thỉ một hồi mới rời nhau để xuống dưới ăn điểm tâm.
Xuống dưới cũng kha khá nhân sĩ từ các nơi đến, ồn ào náo nhiệt. Hai người chọn một góc bàn rồi gọi món, trong lúc chờ từ bàn nào đó vang lên tiếng lớn về cặp cao thủ trẻ nào đó xem chừng rất tiếng tăm rất lớn. Nhận thấy vẻ hiếu kỳ, Hoa Ngọc Khanh nói.
-Hai người đó đều vô cùng nổi danh ở võ lâm, đáng gọi là nhân vật nổi danh nhất trong lớp trẻ. Hai người một nam một nữ, nam là Thiên Sinh Long đệ tử Thái Hồng Kinh một cao thủ rất có tiếng tăm chính lẫn tà. Còn nữ Cung Như Mộng là người thuộc Tâm Linh Cung cũng giống như Bắc Thần Cung của thiếp. Mà còn nữa, Cung Như Mộng là tuyệt thế giai nhân xếp thứ ở Thiên Tiên Bảng đấy. Thế nào chàng động tâm chứ.
Dịch Phong hớp chén trà cười khổ.
-Ta đã thấy nàng ta đâu mà động tâm chứ với lại ta nghĩ rằng có cả một đống nam nhân theo đuổi nàng ta ấy chứ.
Nói xong hắn lại liếc nhìn đám người, ai ai trên mặt đều lộ ra vẻ hứng thú có thể gặp được mỹ nhân trên Thiên tiên, trong lòng há có thể không vui, gương mặt đều rất hứng thú, tỏ ra gấp không thể chờ được.
Vừa mới nói xong, ở cửa quán ồn ào,ánh mắt đám người đều dừng lại trên người Cung Như Mộng, cơ hồ toàn bộ đều bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho ngây ra, mắt không rời đi chỗ khác, thần sắc chấn kinh.
-Cung Như Mộng đó.
Dịch Phong gật đầu thưởng thức, Cung Như Mộng cả người áo trắng như tuyết, hiển lộ ra hơi có chút phiêu dật. Bộ mặt tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không biết dùng lời nào để mô tả. Nụ cười khe khẽ, hiện ra mấy phần khí chất thánh khiết, khiến người ta có một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm. Đôi mắt sáng ngời, chớp lên vẻ động người, khiến người muốn say. Hết sức hấp dẫn sự chú thị của tất cả mọi người tại đó.
Thiên Sinh Long bên cạnh, trạc độ trên hai mươi, bộ mặt có vẻ phấn chấn cùng kiêu ngạo, tỏ ra có chút đắc ý. Dung mạo anh tuấn bất phàm, tương đối có lực hấp dẫn. Trong mắt lóe lên sự đắc ý, tựa hồ đang khoe khoang cái gì. Cả người y phục màu xanh, trong tay cầm một cây chiết phiến(quạt giấy gấp), thi thoảng phe phẩy vài cái, tỏ ra vô cùng phiêu dật, và khác với mọi người.
Nhưng sau đó lại đến phần gặp người quen nhưng cũng không hẳn là quen, Y Vân, Xuất Vân đạo trưởng, Nhan Bắc Thu cùng một vài người mới đi cùng.
Nhan Bắc Thu vốn được diện kiến đôi nam nữ nổi tiếng giang hồ vô cùng thích thú vừa hay thấy được Hoa Ngọc Khanh cùng Dịch Phong, nàng hô lớn.
-Hoa tỷ, Dịch ca.
P/S: Viết lại từ c13 mong mọi người ủng hộ
Dịch Phong ngó nhìn xung quanh rồi đi mất hút mà không hề nhận ra trên nóc nhà, một mỹ nhân lục y dáng người thon thả, váy xẻ ra lộ cái đùi trắng bóc, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân, mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi.
Nàng tuyệt không kém Hoa Ngọc Khanh thậm chí là có phần hơn nhờ ở khí chất. Mỹ nữ này đã chứng kiến cảnh Dịch Phong giao đấu, trên khóe miệng nàng hiện nụ cười như hoa đua nở thực mê người. Nhưng tóm lại mỹ nữ này là ai? Tại sao với một người như Dịch Phong lại không thể phát hiện ra, phải chăng mỹ nữ này võ công cao hơn hắn. Nàng nhìn dõi theo thân ảnh hắn dần khất sau những ngôi nhà rồi mất hút chỉ để lại tiếng vang leng keng trong cơn gió lạnh.
Buổi sáng sớm, mặt trời đã lên cao, người dân Trường An đã tụ tập đông đúc ở các dãy nhà bày bán các thứ chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Những tiếng ồn vang lên tận phòng Dịch Phong, Hoa Ngọc Khanh chậm rãi mở mắt cả thể nàng hầu như phần thân trên hoàn toàn bạo lộ chỉ có phần dưới có chân đắp ngang hông che đi vùng nhạy cảm, nàng nhìn sang bên cạnh không thấy tình lang đâu bèn ngồi dậy nhưng hạ thân truyền đến một chút nhói ở dưới, nàng chỉ biết thầm mắng cái tên ngốc không biết thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Cạch
Tiếng cửa mở, Dịch Phong cũng đã về, hắn nhìn thấy một cảnh tượng quá là muốn thổ huyết mà, cái dáng người khiêu gợi đó dù có thấy bao nhiêu thì không bao giờ chán cả.
-Tiểu Hoa nhi, nàng muốn bức phu quân đây mà.
Dịch Phong cười dâm chuẩn bị thịt nàng lần nữa nhưng Hoa Ngọc Khanh đâu có để hắn thực hiện được ý đồ nàng thân pháp nhanh nhẹn dường như sau khi song tu cùng Dịch Phong võ công cũng đã tăng tiến lên rất nhiều, minh chứng là thân pháp Phiêu Ảnh của nàng đã lên tầm cao mới.
-Xú phu quân đừng có mà mơ.
Nàng cười yêu mị chạy nhanh vào phòng tắm.
Dịch Phong cười lắc đầu, nhìn sang góc nhà, Tiểu Giáp đã không biết tha từ đâu một đống sâu bọ ngồi ăn tóp tép. Khoảng chừng một lúc Hoa Ngọc Khanh ra ngoài, cái mùi thơm dụ hoặc từ phòng tắm bay ra quyến rũ hắn, cái mùi đặc trưng này có lẽ hắn chả có thể nhầm được.
Dịch Phong liền đứng dậy ôm gọn nàng vào lòng như muốn che chở, nàng trong lòng e thẹn và vui sướng không thể tả. Có lẽ đây chính là tâm tư của thiếu nữ. Dịch Phong hôn lên môi mọng chín đỏ quyến rũ trong lòng, song thủ ôm ngọc thể nhu mì rung động lòng người. Tay ở trên đường cong mỹ lệ ấy, nhẹ nhàng vuốt ve, im lặng cảm thụ hai bầu ngực lớn đàn tính khác thường, tả thủ xuôi theo vòng eo từ từ trượt xuống dưới, ngón tay như là đang gảy ngọc huyền cầm, phát ra trận trận âm thanh hài hòa mỹ diệu khó tả.
Hắn thâm tình ghé sát tai nàng phả ra cái hơi nóng đầy nam tính thâm tình nói.
-Tiểu Hoa nhi ưa thích ta làm vậy không?
Hoa Ngọc Khanh bẽn lẽn mở mắt, nhìn được tình cảm nồng nàn trong mắt hắn, tâm tư thiếu nữ vui sướng vô cùng. Trong lòng nàng kích động không thôi, đối với một thiếu nữ ở thời đại ai ai cũng đây mưu mô, có thể nhận được một phần tình yêu chân thành, là không dễ.
Đặc biệt ở là võ lâm hỗn loạn bất an này, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều có thể mất đi sinh mạng, tình yêu đối với người võ lâm lại nói, đặc biệt không ổn định như người bình thường. Khiến người ta thường thường có một loại cảm giác không chân thực, bồi hồi trong lòng nhưng lại gạt đi.
-Hoa nhi rất thích
Đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, mặc tay hắn từ từ vuốt ve an ủi trên cơ thể mềm mại của mình. Hai người thủ thỉ một hồi mới rời nhau để xuống dưới ăn điểm tâm.
Xuống dưới cũng kha khá nhân sĩ từ các nơi đến, ồn ào náo nhiệt. Hai người chọn một góc bàn rồi gọi món, trong lúc chờ từ bàn nào đó vang lên tiếng lớn về cặp cao thủ trẻ nào đó xem chừng rất tiếng tăm rất lớn. Nhận thấy vẻ hiếu kỳ, Hoa Ngọc Khanh nói.
-Hai người đó đều vô cùng nổi danh ở võ lâm, đáng gọi là nhân vật nổi danh nhất trong lớp trẻ. Hai người một nam một nữ, nam là Thiên Sinh Long đệ tử Thái Hồng Kinh một cao thủ rất có tiếng tăm chính lẫn tà. Còn nữ Cung Như Mộng là người thuộc Tâm Linh Cung cũng giống như Bắc Thần Cung của thiếp. Mà còn nữa, Cung Như Mộng là tuyệt thế giai nhân xếp thứ ở Thiên Tiên Bảng đấy. Thế nào chàng động tâm chứ.
Dịch Phong hớp chén trà cười khổ.
-Ta đã thấy nàng ta đâu mà động tâm chứ với lại ta nghĩ rằng có cả một đống nam nhân theo đuổi nàng ta ấy chứ.
Nói xong hắn lại liếc nhìn đám người, ai ai trên mặt đều lộ ra vẻ hứng thú có thể gặp được mỹ nhân trên Thiên tiên, trong lòng há có thể không vui, gương mặt đều rất hứng thú, tỏ ra gấp không thể chờ được.
Vừa mới nói xong, ở cửa quán ồn ào,ánh mắt đám người đều dừng lại trên người Cung Như Mộng, cơ hồ toàn bộ đều bị vẻ mỹ lệ của nàng làm cho ngây ra, mắt không rời đi chỗ khác, thần sắc chấn kinh.
-Cung Như Mộng đó.
Dịch Phong gật đầu thưởng thức, Cung Như Mộng cả người áo trắng như tuyết, hiển lộ ra hơi có chút phiêu dật. Bộ mặt tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến người ta không biết dùng lời nào để mô tả. Nụ cười khe khẽ, hiện ra mấy phần khí chất thánh khiết, khiến người ta có một loại cảm giác thần thánh bất khả xâm phạm. Đôi mắt sáng ngời, chớp lên vẻ động người, khiến người muốn say. Hết sức hấp dẫn sự chú thị của tất cả mọi người tại đó.
Thiên Sinh Long bên cạnh, trạc độ trên hai mươi, bộ mặt có vẻ phấn chấn cùng kiêu ngạo, tỏ ra có chút đắc ý. Dung mạo anh tuấn bất phàm, tương đối có lực hấp dẫn. Trong mắt lóe lên sự đắc ý, tựa hồ đang khoe khoang cái gì. Cả người y phục màu xanh, trong tay cầm một cây chiết phiến(quạt giấy gấp), thi thoảng phe phẩy vài cái, tỏ ra vô cùng phiêu dật, và khác với mọi người.
Nhưng sau đó lại đến phần gặp người quen nhưng cũng không hẳn là quen, Y Vân, Xuất Vân đạo trưởng, Nhan Bắc Thu cùng một vài người mới đi cùng.
Nhan Bắc Thu vốn được diện kiến đôi nam nữ nổi tiếng giang hồ vô cùng thích thú vừa hay thấy được Hoa Ngọc Khanh cùng Dịch Phong, nàng hô lớn.
-Hoa tỷ, Dịch ca.
P/S: Viết lại từ c13 mong mọi người ủng hộ
/44
|