Hồ Điệp phùng mang nhìn tên nào đó: “ Sao? Huynh nói ai ngốc?” Nàng hung hăng cầm tấm kim bài đưa cho hắn.
“ Nó không ăn được, lại không bán được, ta không lấy. Ta không đi vô hoàng cung nữa, lấy chi? Cho người khác đi.” Rồi nàng nhìn Trần tổng quản nói: “ Nhờ ngài..” Chưa nói dứt, thì Trần tổng quản đã xen vào.
“ Thái hoàng thái hậu nói, nếu tiểu thư không nhận, sẽ KHÔNG cho người Đi.” Ông cười nhỏ nhẹ nói: “ Tiểu thư cầm đi, đừng phụ ý tốt của Thái hoàng thái hậu. Người sẽ rất buồn.” Thái hoàng thái hậu quả là đoán không sai mà, thế nào vị tiểu thư này cũng không nhận. Nếu là người khác, thì đã tạ ơn rối rít rồi.
Hồ Điệp nghe vậy, liền giật lại tấm kim bài, nàng nhìn Hàn Phong vừa gật đầu, vừa nói: “ Đúng vậy, đúng vậy. Không thể phụ ý tốt của người đối với ta được.” Uy hiếp mình? Sao lại dính vào hắn, để giờ bị kéo vào hoàng cung như địa ngục này chứ?
Hàn Phong chỉ nhìn nàng không nói gì, Hồ Điệp nhìn hắn như muốn nuốt sống hắn. Ai cũng thấy tội cho hoàng thượng, nhưng không ai dám lên tiếng nói đỡ cho ngài: Tránh bị dạ lây.
Nàng cười nhìn Trần tổng quản nói: “ Nhờ ông chuyển lời cám ơn của ta với người. Cáo từ. À không là ‘ Vĩnh Biệt’ mới phải.” Dứt lời, nàng phóng lên xe.
“ Đi thôi..” Nàng không ngu, tự độngmà chui đầu vào cái nơi này đâu. Địa ngục của trần gian..Âm mưu đầy rẫy!!!
Vân Nhi nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn nàng kêu: “ Tiểu thư...” Tiểu thư quả là tuyệt tình. Thái hoàng thái hậu, Vân Nhi phải làm sao đây?
“ Đi thôi, tỷ à..” Thấy tỷ không được rồi! Về tới phủ, ta sẽ cho tỷ biết một số quy định cấm kị của ta.
Hàn Phong muốn thổ ra huyết trước thái độ và cách chào từ giả của nàng. Hắn và nàng là oan gia sao? Nếu biết trước như vậy, thì đã không cứu. Mang một cục nợ vào thân, cục nợ này chẳng phải hạng thường, là khắc tinh kiếp này của hắn. Hàn Phong đứng đó, ánh mắt thâm sâu khó đoán nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi ngày một xa dần..
Ma Lạc Thần cùng đám người kia cũng nhìn theo, chưa chịu rời mắt. Hắn tiến lại gần Hàn Phong, cười nhẹ hỏi nhỏ: “ Hoàng thượng, ngài không muốn xa con vịt xấu xí đó à?” Hắn cũng không muốn nàng rời đi như vậy. Nhớ tới câu chào của nàng, hắn thở dài, trong lòng cười khổ.
Hàn Phong nhìn hắn ta nói: “ Thái Y đại nhân. Trẫm không có. Chỉ sợ là khanh.” Gương mặt cực lạnh.
Ma Lạc Thần cúi đầu, miệng nói: “ Thần không dám.” Hoàng thượng nhìn mình bằng ánh mắt thật đáng sợ, đang nghi ngờ hắn sao???
Uy Nhiên tiến lên cười nói: “ Đệ cũng xin phép rời đi.” Nghe xong một đám nhìn mình. Thấy vậy, hắn cười cười nói: “ Tam hoàng đệ ở đây cũng đã lâu rồi. Trong phủ đệ, còn có một số việc cần phải giải quyết. Cáo từ.” Hàn Phong chưa nói gì, thì hắn đã phi thân đi.
Thượng Quan Gia Bảo bước lên, cung kính: “ Hoàng thượng, phủ của thần cũng còn một số việc chưa giải quyết. Thần xin phép cáo lui.” Rồi hắn cũng phi thân đi.
Cả đám nhìn hai tên chạy nhanh như gió: Đúng là thừa nước đục mà thả câu.
Chiêu Dĩnh đi lên khom người nói: “ Hoa của thần bị héo rồi. Thần xin phép hoàng thượng, cho thần đi hái một cành hoa khác.” Câu nói của hắn chứa đựng một đống thâm ý. Hồ Điệp đi rồi, hoàng cung thật buồn. Không còn ai đùa giỡn với hắn nữa.
Hàn Phong nhìn hắn ta: “ Hậu hoa viên của hoàng cung có đủ loại. Thích hoa nào, thì cứ hái. Trẫm cho phép.” Hắn không nói thêm gì nữa, liền chấp tay ra phía sau, từng bước, từng bước đi vào trong.
“ Hoàng thượng..” Chiêu Dĩnh nhìn theo người đã chặt đứt ý định của hắn, cúi đầu nói: “ Hoa trong hoàng cung không đẹp.”
Ma Lạc Thần vỗ vai hắn, cười hỏi: “ Ngươi muốn tới phủ Thái Uý hái hoa sao?” Sau đó bước đi, nói một câu nhẹ như không khí: “ Ngươi dám đụng tới, là BAY ĐẦU.” Hắn ung dung đi vào.
Ngay cả Ma Lạc Thần hắn, còn không dám đụng. Tuy, hoa không độc nhưng ong, bướm lại có độc! Long quấn mẫu đơn dại. Haiz..Hoa dại, thì ai cũng thích hơn hoa bình thường và hoa được chăm sóc tỉ mỉ. Bởi sự tự nhiên vốn có của nó, không hề có khuôn khổ. Trong lòng hắn cười khổ: Hỏi thế gian tình là gì? Mà làm một người, thay đổi đến vậy?
“ Hoa ở Thái Uý phủ đẹp hơn, nhưng đầu người cũng quan trọng!” Bạch Di Hiên đánh Chiêu Dĩnh một cái. Tên này, sao hắn cứ muốn đi đầu thai sớm như vậy nhỉ??? Sợ đi không kịp chăng???
Tôn Ngạo khẽ cười: “ Đầu thai BA kiếp..À mà, MƯỜI kiếp. Ngươi cũng không hái được đoá hoa đó đâu!!!” Hắn nhìn lên bầu trời phán: “ Đừng nằm mơ giữa trời NẮNG GẮT.”
Tiêu Dao đi lên, miệng cười, buông lời trêu hắn: “ Chiêu huynh đệ..Ra hậu hoa viên, hái hoa một mình đi..Ha ha ha..”
Dương tổng quản cười khinh bỉ: “ Hừ..Đừng vọng tưởng. Hoa đã có chủ rồi.” Rồi ông chạy theo Hàn Phong.
“ Ngươi cẩn thận đó. Nam nhân chẳng ra nam nhân.” Trần tổng quản cũng chen miệng vào, nói một câu mà không chịu nhìn lại bản thân mình.
“ Ông xem ông đi. Ông giống sao?” Chiêu Dĩnh nhìn Trần tổng quản đang bỏ đi. Là thái giám, mà dám khinh thường ta không phải nam nhân!
“ Tuy ta không phải. Nhưng ít nhất cũng biết mình là ở vị trí nào.” Trần tổng quản quay đầu liếc Chiêu Dĩnh.
“ Ông..” Tức chết mà!!!
Hai tên thái giám đi lên nhìn nhau, gật đầu rồi cùng đồng thanh nói: “ Cóc ngồi đáy giếng khô.” Rồi chạy đi: Ngu sao ở lại? Hắn đánh chết a!!!
Chiêu Dĩnh cứng người, trước một đám hùa nhau sỉ nhục hắn. Lấy chân đạp chết trái tim hắn, không chút lưu tình..
*****************
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng chạy ra kinh thành Tô An, Hồ Điệp khẽ vén màn cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Phố xá đông vui, người người qua lại đầy nhộn nhịp. Ban ngày cũng rất vui..
Mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa: “ Tiểu Tam à, khi nào rảnh. Đệ dẫn tỷ đi dạo trong thành có được không?” Nàng dẫn chưa ghé mấy tửu lầu, sòng bạc, kỹ viện, v.v.v.Mặc dù Gia Bảo huynh, hứa dẫn đi. Nhưng, chuyện trong triều quá nhiều, làm sao có thời gian chứ?
“ Hả? Tiểu Tam?” Trác Bình ngạc nhiên trước cái tên, mà Hồ Điệp kêu hắn.
Hồ Điệp nhìn hắn hỏi: “ Tỷ kêu đệ bằng Tiểu Tam không được sao? Đệ không thích sao?” Thì thứ ba kêu bằng Tiểu Tam, có gì đâu lạ?
Hắn cúi đầu nói: “ Được. Tiểu Tam rất thích..” Chưa ai gọi hắn như vậy bao giờ!
“ Nếu đệ không thích, ta có..”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng nói: “ Không. Tiểu Tam rất thích..” Mặt hắn trong có vẻ vui, nhưng có chút gì đó buồn buồn, không muốn người khác thấy.
Nàng cười dịu dàng nói: “ Tiểu Tam ngốc à, nếu có chuyện gì buồn, đệ có thể nói với tỷ. Đừng để trong lòng, không tốt đâu.” Tiểu tử này thật đáng thương, nhìn hắn cứ bơ bơ, buồn buồn sao ấy?
Trác Bình nhìn nàng, cố gượng cười: “ Vâng, thưa tỷ. Khi nào có tâm sự, đệ sẽ tìm tỷ.” Hắn cảm thấy vị tỷ tỷ này của hắn khá dễ thương, dịu dàng, cũng khá quan tâm đến hắn thì phải? Nếu tỷ tỷ này, là tỷ tỷ cùng mẫu thân với hắn thì tốt quá..Nhưng rất tiếc, không phải..Mãi mãi cũng không phải..
Vân Nhi ngồi cạnh Hồ Điệp cười nhẹ: Tiểu thư thật tốt!!!
“ Nó không ăn được, lại không bán được, ta không lấy. Ta không đi vô hoàng cung nữa, lấy chi? Cho người khác đi.” Rồi nàng nhìn Trần tổng quản nói: “ Nhờ ngài..” Chưa nói dứt, thì Trần tổng quản đã xen vào.
“ Thái hoàng thái hậu nói, nếu tiểu thư không nhận, sẽ KHÔNG cho người Đi.” Ông cười nhỏ nhẹ nói: “ Tiểu thư cầm đi, đừng phụ ý tốt của Thái hoàng thái hậu. Người sẽ rất buồn.” Thái hoàng thái hậu quả là đoán không sai mà, thế nào vị tiểu thư này cũng không nhận. Nếu là người khác, thì đã tạ ơn rối rít rồi.
Hồ Điệp nghe vậy, liền giật lại tấm kim bài, nàng nhìn Hàn Phong vừa gật đầu, vừa nói: “ Đúng vậy, đúng vậy. Không thể phụ ý tốt của người đối với ta được.” Uy hiếp mình? Sao lại dính vào hắn, để giờ bị kéo vào hoàng cung như địa ngục này chứ?
Hàn Phong chỉ nhìn nàng không nói gì, Hồ Điệp nhìn hắn như muốn nuốt sống hắn. Ai cũng thấy tội cho hoàng thượng, nhưng không ai dám lên tiếng nói đỡ cho ngài: Tránh bị dạ lây.
Nàng cười nhìn Trần tổng quản nói: “ Nhờ ông chuyển lời cám ơn của ta với người. Cáo từ. À không là ‘ Vĩnh Biệt’ mới phải.” Dứt lời, nàng phóng lên xe.
“ Đi thôi..” Nàng không ngu, tự độngmà chui đầu vào cái nơi này đâu. Địa ngục của trần gian..Âm mưu đầy rẫy!!!
Vân Nhi nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn nàng kêu: “ Tiểu thư...” Tiểu thư quả là tuyệt tình. Thái hoàng thái hậu, Vân Nhi phải làm sao đây?
“ Đi thôi, tỷ à..” Thấy tỷ không được rồi! Về tới phủ, ta sẽ cho tỷ biết một số quy định cấm kị của ta.
Hàn Phong muốn thổ ra huyết trước thái độ và cách chào từ giả của nàng. Hắn và nàng là oan gia sao? Nếu biết trước như vậy, thì đã không cứu. Mang một cục nợ vào thân, cục nợ này chẳng phải hạng thường, là khắc tinh kiếp này của hắn. Hàn Phong đứng đó, ánh mắt thâm sâu khó đoán nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi ngày một xa dần..
Ma Lạc Thần cùng đám người kia cũng nhìn theo, chưa chịu rời mắt. Hắn tiến lại gần Hàn Phong, cười nhẹ hỏi nhỏ: “ Hoàng thượng, ngài không muốn xa con vịt xấu xí đó à?” Hắn cũng không muốn nàng rời đi như vậy. Nhớ tới câu chào của nàng, hắn thở dài, trong lòng cười khổ.
Hàn Phong nhìn hắn ta nói: “ Thái Y đại nhân. Trẫm không có. Chỉ sợ là khanh.” Gương mặt cực lạnh.
Ma Lạc Thần cúi đầu, miệng nói: “ Thần không dám.” Hoàng thượng nhìn mình bằng ánh mắt thật đáng sợ, đang nghi ngờ hắn sao???
Uy Nhiên tiến lên cười nói: “ Đệ cũng xin phép rời đi.” Nghe xong một đám nhìn mình. Thấy vậy, hắn cười cười nói: “ Tam hoàng đệ ở đây cũng đã lâu rồi. Trong phủ đệ, còn có một số việc cần phải giải quyết. Cáo từ.” Hàn Phong chưa nói gì, thì hắn đã phi thân đi.
Thượng Quan Gia Bảo bước lên, cung kính: “ Hoàng thượng, phủ của thần cũng còn một số việc chưa giải quyết. Thần xin phép cáo lui.” Rồi hắn cũng phi thân đi.
Cả đám nhìn hai tên chạy nhanh như gió: Đúng là thừa nước đục mà thả câu.
Chiêu Dĩnh đi lên khom người nói: “ Hoa của thần bị héo rồi. Thần xin phép hoàng thượng, cho thần đi hái một cành hoa khác.” Câu nói của hắn chứa đựng một đống thâm ý. Hồ Điệp đi rồi, hoàng cung thật buồn. Không còn ai đùa giỡn với hắn nữa.
Hàn Phong nhìn hắn ta: “ Hậu hoa viên của hoàng cung có đủ loại. Thích hoa nào, thì cứ hái. Trẫm cho phép.” Hắn không nói thêm gì nữa, liền chấp tay ra phía sau, từng bước, từng bước đi vào trong.
“ Hoàng thượng..” Chiêu Dĩnh nhìn theo người đã chặt đứt ý định của hắn, cúi đầu nói: “ Hoa trong hoàng cung không đẹp.”
Ma Lạc Thần vỗ vai hắn, cười hỏi: “ Ngươi muốn tới phủ Thái Uý hái hoa sao?” Sau đó bước đi, nói một câu nhẹ như không khí: “ Ngươi dám đụng tới, là BAY ĐẦU.” Hắn ung dung đi vào.
Ngay cả Ma Lạc Thần hắn, còn không dám đụng. Tuy, hoa không độc nhưng ong, bướm lại có độc! Long quấn mẫu đơn dại. Haiz..Hoa dại, thì ai cũng thích hơn hoa bình thường và hoa được chăm sóc tỉ mỉ. Bởi sự tự nhiên vốn có của nó, không hề có khuôn khổ. Trong lòng hắn cười khổ: Hỏi thế gian tình là gì? Mà làm một người, thay đổi đến vậy?
“ Hoa ở Thái Uý phủ đẹp hơn, nhưng đầu người cũng quan trọng!” Bạch Di Hiên đánh Chiêu Dĩnh một cái. Tên này, sao hắn cứ muốn đi đầu thai sớm như vậy nhỉ??? Sợ đi không kịp chăng???
Tôn Ngạo khẽ cười: “ Đầu thai BA kiếp..À mà, MƯỜI kiếp. Ngươi cũng không hái được đoá hoa đó đâu!!!” Hắn nhìn lên bầu trời phán: “ Đừng nằm mơ giữa trời NẮNG GẮT.”
Tiêu Dao đi lên, miệng cười, buông lời trêu hắn: “ Chiêu huynh đệ..Ra hậu hoa viên, hái hoa một mình đi..Ha ha ha..”
Dương tổng quản cười khinh bỉ: “ Hừ..Đừng vọng tưởng. Hoa đã có chủ rồi.” Rồi ông chạy theo Hàn Phong.
“ Ngươi cẩn thận đó. Nam nhân chẳng ra nam nhân.” Trần tổng quản cũng chen miệng vào, nói một câu mà không chịu nhìn lại bản thân mình.
“ Ông xem ông đi. Ông giống sao?” Chiêu Dĩnh nhìn Trần tổng quản đang bỏ đi. Là thái giám, mà dám khinh thường ta không phải nam nhân!
“ Tuy ta không phải. Nhưng ít nhất cũng biết mình là ở vị trí nào.” Trần tổng quản quay đầu liếc Chiêu Dĩnh.
“ Ông..” Tức chết mà!!!
Hai tên thái giám đi lên nhìn nhau, gật đầu rồi cùng đồng thanh nói: “ Cóc ngồi đáy giếng khô.” Rồi chạy đi: Ngu sao ở lại? Hắn đánh chết a!!!
Chiêu Dĩnh cứng người, trước một đám hùa nhau sỉ nhục hắn. Lấy chân đạp chết trái tim hắn, không chút lưu tình..
*****************
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng chạy ra kinh thành Tô An, Hồ Điệp khẽ vén màn cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Phố xá đông vui, người người qua lại đầy nhộn nhịp. Ban ngày cũng rất vui..
Mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa: “ Tiểu Tam à, khi nào rảnh. Đệ dẫn tỷ đi dạo trong thành có được không?” Nàng dẫn chưa ghé mấy tửu lầu, sòng bạc, kỹ viện, v.v.v.Mặc dù Gia Bảo huynh, hứa dẫn đi. Nhưng, chuyện trong triều quá nhiều, làm sao có thời gian chứ?
“ Hả? Tiểu Tam?” Trác Bình ngạc nhiên trước cái tên, mà Hồ Điệp kêu hắn.
Hồ Điệp nhìn hắn hỏi: “ Tỷ kêu đệ bằng Tiểu Tam không được sao? Đệ không thích sao?” Thì thứ ba kêu bằng Tiểu Tam, có gì đâu lạ?
Hắn cúi đầu nói: “ Được. Tiểu Tam rất thích..” Chưa ai gọi hắn như vậy bao giờ!
“ Nếu đệ không thích, ta có..”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng nói: “ Không. Tiểu Tam rất thích..” Mặt hắn trong có vẻ vui, nhưng có chút gì đó buồn buồn, không muốn người khác thấy.
Nàng cười dịu dàng nói: “ Tiểu Tam ngốc à, nếu có chuyện gì buồn, đệ có thể nói với tỷ. Đừng để trong lòng, không tốt đâu.” Tiểu tử này thật đáng thương, nhìn hắn cứ bơ bơ, buồn buồn sao ấy?
Trác Bình nhìn nàng, cố gượng cười: “ Vâng, thưa tỷ. Khi nào có tâm sự, đệ sẽ tìm tỷ.” Hắn cảm thấy vị tỷ tỷ này của hắn khá dễ thương, dịu dàng, cũng khá quan tâm đến hắn thì phải? Nếu tỷ tỷ này, là tỷ tỷ cùng mẫu thân với hắn thì tốt quá..Nhưng rất tiếc, không phải..Mãi mãi cũng không phải..
Vân Nhi ngồi cạnh Hồ Điệp cười nhẹ: Tiểu thư thật tốt!!!
/99
|