Có lẽ trong trần thế mênh mông duyên phận kỳ diệu mà đơn giản như vậy đấy. Khi đó Đinh Hạo chỉ là một tên tạp dịch của Vấn Kiếm tông, Tạ Giải Ngữ không biết chút võ công, nàng không phải nữ võ thần danh chấn Vô Tận đại lục. Ban đầu thiếu nữ và thiếu niên gặp nhau đã định đoạn hành trình kỳ diệu bắt đầu.
Trong lòng Đinh Hạo tràn ngập áy náy.
Cho đến nay d'h luôn bạn rộn đủ thứ chuyện, chưa từng chủ động chú ý, quan tâm thiếu nữ này.
Mỗi lần Tạ Giải Ngữ xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo toàn là khi hắn cần giúp đỡ nhất.
Mỗi lần giúp Đinh Hạo xong là Tạ Giải Ngữ sẽ mang theo lưu luyến, không tha rời đi, ly biệt nhiều gần gũi ít. Đinh Hạo thậm chí không tìm hiểu mấy năm nay có chuyện gì với thiếu nữ Tạ Giải Ngữ.
Dù gặp chuyện gì, dù phải trả cái giá gì, dù biết Đinh Hạo và Lý Lan đã có con nhưng Tạ Giải Ngữ vẫn hết lòng với hắn, không chút trách móc. Trong cuộc chiến hôm nay Tạ Giải Ngữ thi triển chiêu cấm kỵ vì Đinh Hạo làm tổn thương bản thân.
Đinh Hạo tin tưởng nếu có một ngày hắn rơi vào đường cùng thì Tạ Giải Ngữ vẫn không chút do dự dùng mạng mình đổi lấy mạng của hắn.
Một kỳ nữ như vậy không biết có bao nhiêu anh hào nhân kiệt hâm mộ, nhưng nàng luôn lặng lẽ trả giá cho Đinh Hạo.
Áy náy như thủy triều nhấn chìm Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ siết bàn tay nhỏ nhắn của nữ võ thần, hắn nhìn chăm chú vào Tạ Giải Ngữ. Lòng Đinh Hạo thầm thề sau này xảy ra tình huống gì tuyệt đối không phụ lòng thiếu nữ trước mắt.
Tạ Giải Ngữ hôn mê cảm giác tấm lòng Đinh Hạo, níu tay hắn, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào.
Đinh Hạo đặt tay Tạ Giải Ngữ lên mặt mình, cầu nguyện cho nàng nhanh chóng khỏe lại.
Theo ý nghĩ trước đó, Đinh Hạo định dàn xếp Tạ Giải Ngữ ổn định rồi quay về mê cung động ngầm tiểu tiên môn Lạc Thánh sơn mạch tranh cướp thuốc dẫn tiên dược tiếp. Bây giờ Đinh Hạo đỏi ý, đã có hai viên thuốc dẫn tiên dược chắc vết thương của mẫu thân sẽ lành. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, quyết định ở bên Tạ Giải Ngữ cho đến khi nàng tỉnh dậy.
- Nếu khi nàng tỉnh lại không thấy mình ở bên cạnh chắc sẽ rất buồn.
Đinh Hạo biết lần này hắn quyết không thể rời đi, phải để Tạ Giải Ngữ thức dậy là thấy hắn ngay.
Đinh Hạo nhìn Tạ Giải Ngữ chăm chú, mắt dịu dàng như nước.
Thời gian chậm rãi trôi.
Màn đêm buông xuống mặt đất.
Đinh Hạo không tu luyện, không suy nghĩ chuyện khác chỉ yên lặng nằm bên cạnh Tạ Giải Ngữ hôn mê. Xuyên qua khe hở nóc nhà sụp có thể thấy trời đêm.
Trời đêm vẫn còn tồn tại khe nứt do cột sáng kỳ lạ tạo thành, tối đen như vực sâu yêu ma. Lực lượng kỳ lạ tuôn trào ra từ đó, là thứ áp chế huyền khí của các cường giả trong Thạch Chủy thành. Từng tơ ánh sáng đen vẽ trời đêm thành các khối vuông bàn cờ, như hoa văn minh văn nguyên thủy phủ lên bầu trời nơi Đinh Hạo nhìn thấy.
Tin tưởng trong trời đêm tĩnh lặng này, không gian hang động ngầm ở động ngầm tiểu tiên môn Lạc Thánh sơn mạch vẫn đang chiến đấu điên cuồng. Từng giây từng phút có võ giả, dị tộc cường đại đổ máu chết đi. Nhiều thế lực tụ tập lại trong một lúc không thể quyết định thuốc dẫn tiên dược thuộc về ai.
Đồn rằng thuốc dẫn tiên dược chỉ là khởi đầu, tiên khí nghịch thiên xuất hiện trong động ngầm tiểu tiên môn sau.
Lúc trước tranh đoạt thuốc dẫn tiên dược trong không gian hang động ngầm, các cường giả tuyệt đối như Bắc vực Huyền Sương Chiến thần, Phật Chủ, Đinh Đồng, Ngụy Thần Đế không ra tay. Mục tiêu của bọn họ là tiên khí nên không muốn lộ chính mình ra, chờ tiên khí trong truyền thuyết xuất thế. Có thể tưởng tượng khi đó sẽ là cuộ tranh giành cực kỳ thảm khốc.
Đinh Hạo thậm chí suy đoán phụ thân Đinh Thánh Thán sẽ ra tay.
Nhưng chiến đấu đẳng cấp đó với thực lực hiện tại của Đinh Hạo không thể tham gia, dù miễn cưỡng xen vào cũng không ích lợi gì, ki ấy còn làm phe Đinh Thánh Thán phân tâm.
Đinh Hạo suy nghĩ rối rắm.
Một đêm qua đi, chân trời phương đông đã lộ ra bình minh trắng, một ngày mới sắp đến.
Đinh Hạo quay đầu nhìn Tạ Giải Ngữ bên người, sắc mặt nàng tốt hơn nhiều, gò má hơi hồng, hít thở lâu dài, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh lên.
Đinh Hạo đứng dậy nhúc nhích người nhìn hướng Lạc Thánh sơn mạch.
Đinh Hạo cảm giác các loại lực lượng dao động, phía chân trời có mảng ánh sáng mặt trời đỏ như máu. Đêm qua là một đêm giết chóc, không biết có bao nhiêu sinh linh mất mạng trong buổi tối kia, huyết khí hốc hơi lên trên nhuộm đỏ áng mây.
Đinh Hạo ngồi bên cạnh Tạ Giải Ngữ, lấy áo giáp thái dương thần màu vàng ra khỏi không gian trữ vật.
Đinh Hạo định nghiên cứu bí ẩn áo giáp thái dương thần màu vàng.
Đinh Hạo ghép các phần áo giáp thái dương thần màu vàng lại.
- Kỳ quái, phần khôi giáp này thú vị.
Mắt Đinh Hạo lóe tia ngạc nhiên. Áo giáp thái dương thần màu vàng tạo hình rất lạ, hầu như phủ khắp vị trí cơ thể, bao gồm ngón tay, cần cổ đều có vảy giáp rậm rạp mỏng như màng vàng dán thân thể.
Kiểu áo giáp như vậy khác hẳn phong cách đại lục phương đông thậm chí là Vô Tận đại lục, trong trí nhớ của Đinh Hạo càng như áo giáp kỵ sĩ phương tây thế kỷ thứ sáu trên địa cầu, che kín các vị cơ thể trừ con mắt.
Gắn các phần áo giáp thái dương thần màu vàng lại như kỵ sĩ thế kỷ thứ sáu đứng ngay trước mặt ngươi.
Thanh kiếm rỉ sét bay tới, Kiếm Tổ nhìn giây lát nhận ra điều gì, thất thanh kêu lên:
- A? Sao giống quá . . .
Thanh ma đao đen bềnh bồng trong không trung, giọng Đao Tổ vẫn luôn độc miệng vang lên:
Như thế nào? Lão tiện nhân nhà ngươi cũng cảm thấy áo giáp này quen mắt sao?
Lần này Kiếm Tổ không cãi lại Đao Tổ, giọng nói càng kinh ngạc hơn:
- Không lẽ là bộ áo giáp đó thật sao? Hơi thở tương tự nhưng ngoại hình hoàn toàn không đúng!
Đinh Hạo nghe ra điều gì, vội hỏi:
- Hai vị tiền bối phát hiện cái gì?
Bốp bốp bốp!
Sống dao thanh ma đao đen gõ mạnh vào trán Đinh Hạo ba cái.
Giọng Đao Tổ tức giận quát:
- Tiền bối cái đầu ngươi, gọi ta là Đao tiên, ta chưa già như vậy! Để ta quan sát xem, nếu thật sự là thứ đó thì tiểu tử ngươi gặp vận may từ trên trời rơi xuống, giá trị của nó không thua gì thuốc dẫn tiên dược.
Đinh Hạo xoa trán, trán dở khóc dở cười.
Thanh ma đao đen rung rinh phát ra doa động thần thức phủ lên áo giáp thái dương thần màu vàng, lát sau Đao Tổ nói:
- Lão tiện nhân, một mình ta không được, ngươi giúp một tay coi!
Kiếm Tổ đắc ý cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Chỉ chờ bà điên ngươi cầu ta!
Từ thanh kiếm rỉ sét bắn ra dao động thần thức như quét hình áo giáp thái dương thần màu vàng.
Khoảng một nén nhang sau, hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ ngừng lại.
Đinh Hạo sốt ruột hỏi:
- Sao sao?
- Chậc chậc chậc, không ngờ là cái đó thật. Hỏng nhiều chỗ, bị một vài kẻ ngu dốt thay hình đổi dạng, lão nương . . . À không, bản tiên thiếu chút nữa nhìn lầm.
Đao Tổ kích động suýt buột miệng tự xưng lão nương, may mắn nàng chú trọng hình tượng nhanh chóng sửa miệng.
Trong lòng Đinh Hạo tràn ngập áy náy.
Cho đến nay d'h luôn bạn rộn đủ thứ chuyện, chưa từng chủ động chú ý, quan tâm thiếu nữ này.
Mỗi lần Tạ Giải Ngữ xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo toàn là khi hắn cần giúp đỡ nhất.
Mỗi lần giúp Đinh Hạo xong là Tạ Giải Ngữ sẽ mang theo lưu luyến, không tha rời đi, ly biệt nhiều gần gũi ít. Đinh Hạo thậm chí không tìm hiểu mấy năm nay có chuyện gì với thiếu nữ Tạ Giải Ngữ.
Dù gặp chuyện gì, dù phải trả cái giá gì, dù biết Đinh Hạo và Lý Lan đã có con nhưng Tạ Giải Ngữ vẫn hết lòng với hắn, không chút trách móc. Trong cuộc chiến hôm nay Tạ Giải Ngữ thi triển chiêu cấm kỵ vì Đinh Hạo làm tổn thương bản thân.
Đinh Hạo tin tưởng nếu có một ngày hắn rơi vào đường cùng thì Tạ Giải Ngữ vẫn không chút do dự dùng mạng mình đổi lấy mạng của hắn.
Một kỳ nữ như vậy không biết có bao nhiêu anh hào nhân kiệt hâm mộ, nhưng nàng luôn lặng lẽ trả giá cho Đinh Hạo.
Áy náy như thủy triều nhấn chìm Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ siết bàn tay nhỏ nhắn của nữ võ thần, hắn nhìn chăm chú vào Tạ Giải Ngữ. Lòng Đinh Hạo thầm thề sau này xảy ra tình huống gì tuyệt đối không phụ lòng thiếu nữ trước mắt.
Tạ Giải Ngữ hôn mê cảm giác tấm lòng Đinh Hạo, níu tay hắn, khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào.
Đinh Hạo đặt tay Tạ Giải Ngữ lên mặt mình, cầu nguyện cho nàng nhanh chóng khỏe lại.
Theo ý nghĩ trước đó, Đinh Hạo định dàn xếp Tạ Giải Ngữ ổn định rồi quay về mê cung động ngầm tiểu tiên môn Lạc Thánh sơn mạch tranh cướp thuốc dẫn tiên dược tiếp. Bây giờ Đinh Hạo đỏi ý, đã có hai viên thuốc dẫn tiên dược chắc vết thương của mẫu thân sẽ lành. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, quyết định ở bên Tạ Giải Ngữ cho đến khi nàng tỉnh dậy.
- Nếu khi nàng tỉnh lại không thấy mình ở bên cạnh chắc sẽ rất buồn.
Đinh Hạo biết lần này hắn quyết không thể rời đi, phải để Tạ Giải Ngữ thức dậy là thấy hắn ngay.
Đinh Hạo nhìn Tạ Giải Ngữ chăm chú, mắt dịu dàng như nước.
Thời gian chậm rãi trôi.
Màn đêm buông xuống mặt đất.
Đinh Hạo không tu luyện, không suy nghĩ chuyện khác chỉ yên lặng nằm bên cạnh Tạ Giải Ngữ hôn mê. Xuyên qua khe hở nóc nhà sụp có thể thấy trời đêm.
Trời đêm vẫn còn tồn tại khe nứt do cột sáng kỳ lạ tạo thành, tối đen như vực sâu yêu ma. Lực lượng kỳ lạ tuôn trào ra từ đó, là thứ áp chế huyền khí của các cường giả trong Thạch Chủy thành. Từng tơ ánh sáng đen vẽ trời đêm thành các khối vuông bàn cờ, như hoa văn minh văn nguyên thủy phủ lên bầu trời nơi Đinh Hạo nhìn thấy.
Tin tưởng trong trời đêm tĩnh lặng này, không gian hang động ngầm ở động ngầm tiểu tiên môn Lạc Thánh sơn mạch vẫn đang chiến đấu điên cuồng. Từng giây từng phút có võ giả, dị tộc cường đại đổ máu chết đi. Nhiều thế lực tụ tập lại trong một lúc không thể quyết định thuốc dẫn tiên dược thuộc về ai.
Đồn rằng thuốc dẫn tiên dược chỉ là khởi đầu, tiên khí nghịch thiên xuất hiện trong động ngầm tiểu tiên môn sau.
Lúc trước tranh đoạt thuốc dẫn tiên dược trong không gian hang động ngầm, các cường giả tuyệt đối như Bắc vực Huyền Sương Chiến thần, Phật Chủ, Đinh Đồng, Ngụy Thần Đế không ra tay. Mục tiêu của bọn họ là tiên khí nên không muốn lộ chính mình ra, chờ tiên khí trong truyền thuyết xuất thế. Có thể tưởng tượng khi đó sẽ là cuộ tranh giành cực kỳ thảm khốc.
Đinh Hạo thậm chí suy đoán phụ thân Đinh Thánh Thán sẽ ra tay.
Nhưng chiến đấu đẳng cấp đó với thực lực hiện tại của Đinh Hạo không thể tham gia, dù miễn cưỡng xen vào cũng không ích lợi gì, ki ấy còn làm phe Đinh Thánh Thán phân tâm.
Đinh Hạo suy nghĩ rối rắm.
Một đêm qua đi, chân trời phương đông đã lộ ra bình minh trắng, một ngày mới sắp đến.
Đinh Hạo quay đầu nhìn Tạ Giải Ngữ bên người, sắc mặt nàng tốt hơn nhiều, gò má hơi hồng, hít thở lâu dài, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh lên.
Đinh Hạo đứng dậy nhúc nhích người nhìn hướng Lạc Thánh sơn mạch.
Đinh Hạo cảm giác các loại lực lượng dao động, phía chân trời có mảng ánh sáng mặt trời đỏ như máu. Đêm qua là một đêm giết chóc, không biết có bao nhiêu sinh linh mất mạng trong buổi tối kia, huyết khí hốc hơi lên trên nhuộm đỏ áng mây.
Đinh Hạo ngồi bên cạnh Tạ Giải Ngữ, lấy áo giáp thái dương thần màu vàng ra khỏi không gian trữ vật.
Đinh Hạo định nghiên cứu bí ẩn áo giáp thái dương thần màu vàng.
Đinh Hạo ghép các phần áo giáp thái dương thần màu vàng lại.
- Kỳ quái, phần khôi giáp này thú vị.
Mắt Đinh Hạo lóe tia ngạc nhiên. Áo giáp thái dương thần màu vàng tạo hình rất lạ, hầu như phủ khắp vị trí cơ thể, bao gồm ngón tay, cần cổ đều có vảy giáp rậm rạp mỏng như màng vàng dán thân thể.
Kiểu áo giáp như vậy khác hẳn phong cách đại lục phương đông thậm chí là Vô Tận đại lục, trong trí nhớ của Đinh Hạo càng như áo giáp kỵ sĩ phương tây thế kỷ thứ sáu trên địa cầu, che kín các vị cơ thể trừ con mắt.
Gắn các phần áo giáp thái dương thần màu vàng lại như kỵ sĩ thế kỷ thứ sáu đứng ngay trước mặt ngươi.
Thanh kiếm rỉ sét bay tới, Kiếm Tổ nhìn giây lát nhận ra điều gì, thất thanh kêu lên:
- A? Sao giống quá . . .
Thanh ma đao đen bềnh bồng trong không trung, giọng Đao Tổ vẫn luôn độc miệng vang lên:
Như thế nào? Lão tiện nhân nhà ngươi cũng cảm thấy áo giáp này quen mắt sao?
Lần này Kiếm Tổ không cãi lại Đao Tổ, giọng nói càng kinh ngạc hơn:
- Không lẽ là bộ áo giáp đó thật sao? Hơi thở tương tự nhưng ngoại hình hoàn toàn không đúng!
Đinh Hạo nghe ra điều gì, vội hỏi:
- Hai vị tiền bối phát hiện cái gì?
Bốp bốp bốp!
Sống dao thanh ma đao đen gõ mạnh vào trán Đinh Hạo ba cái.
Giọng Đao Tổ tức giận quát:
- Tiền bối cái đầu ngươi, gọi ta là Đao tiên, ta chưa già như vậy! Để ta quan sát xem, nếu thật sự là thứ đó thì tiểu tử ngươi gặp vận may từ trên trời rơi xuống, giá trị của nó không thua gì thuốc dẫn tiên dược.
Đinh Hạo xoa trán, trán dở khóc dở cười.
Thanh ma đao đen rung rinh phát ra doa động thần thức phủ lên áo giáp thái dương thần màu vàng, lát sau Đao Tổ nói:
- Lão tiện nhân, một mình ta không được, ngươi giúp một tay coi!
Kiếm Tổ đắc ý cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Chỉ chờ bà điên ngươi cầu ta!
Từ thanh kiếm rỉ sét bắn ra dao động thần thức như quét hình áo giáp thái dương thần màu vàng.
Khoảng một nén nhang sau, hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ ngừng lại.
Đinh Hạo sốt ruột hỏi:
- Sao sao?
- Chậc chậc chậc, không ngờ là cái đó thật. Hỏng nhiều chỗ, bị một vài kẻ ngu dốt thay hình đổi dạng, lão nương . . . À không, bản tiên thiếu chút nữa nhìn lầm.
Đao Tổ kích động suýt buột miệng tự xưng lão nương, may mắn nàng chú trọng hình tượng nhanh chóng sửa miệng.
/1595
|