Đào Lý

Chương 36: Dạo phố

/37


Đêm xuống, Liên Lý Trai hoàn toàn yên tĩnh.

Dưới tàng cây hợp hoan trong viện, có hai bóng người một cao một thấp đang lén lút kề tai nói nhỏ.

Một người là ông già lưng còng. Nếp nhăn trên mặt cũng không áp đảo nổi vẻ kinh ngạc của lão. Người cao cao là cô gái. Cô ngồi cạnh hồ cá, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn. Ngón tay không ngừng vân vê lọn tóc, lâu lâu lại lên tiếng thúc giục ông già.

Không sai, hai người này chính là Nồi Tinh và Hợp Hoan.

Lão Nồi Tinh nhướng hàng lông mày còn chưa định dạng lại được vì thất kinh, gõ cái trượng cộp cộp như gõ chày: “Thật sự là hù chết lão rồi…”

Hợp Hoan thì tỏ ra vô cùng hiếu kỳ: “Hù cái gì mà hù? Không phải ông được xưng tụng là duyệt tẫn tang thương, trên đời còn trò gì mà chưa thấy qua? Bây giờ còn làm bộ bày ra biểu tình như vậy? Mau kể tiếp đi, sau đó thì sao? Sau đó thế nào?”

Lão Nồi Tinh hít sâu một hơi: “Sau đó, sau đó công tử và nàng ta liền như vậy như vậy…”

“Như vậy như vậy…” Hợp Hoan bực bội, nghiến răng nghiến lợi xông qua bẹo hai má toàn là nếp nhăn của lão. “Nói cho rõ ràng coi! Như vậy là như vậy thế nào? Như vậy làm sao? Lão già chết tiệt, thật sự bị ông làm tò mò muốn chết rồi! Đây là cảnh tượng mấy ngàn năm mới có thể gặp được đó nha! Ta không thể tận mắt nhìn thấy thì thôi, sao còn gặp phải cái thể loại nồi sắt mồm miệng không rõ ràng như ông cơ chứ!”

Mặt lão Nồi Tinh bị nàng kéo bạnh ra, hai mắt hẹp lại thành hình đường chỉ. Lão giận dỗi hừ một tiếng, sau đó lại chậm chạp nói tiếp: “Như vậy như vậy… thì là như vậy chứ còn như vậy thế nào? Hai người chụm đầu nói chuyện thôi! Thân mật như thể đã biết nhau mấy trăm năm ấy. Lão đây tuy chỉ là cái nồi sắt cũng không kềm được mà nổi da gà hết trơn.”

Hợp Hoan trố mắt, sau đó lại tiếp tục mắng: “Ông cũng thật là, người ta chàng chàng thiếp thiếp, sao ông không tế nhị gì hết, ai lại ngồi kế bên xem thế chứ!”

Nồi Tinh liếc Hợp Hoan một cách khó khăn: “Cô ghen tị lão chứng kiến được chuyện cô không thấy? Người ta nói quả nhiên là đúng ‘Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng’. Có điều Hợp Hoan à, cô phải biết mấy chuyện này chính là cơ duyên. Mà cơ duyên có thể gặp nhưng không thể cầu. Haizz, chẳng qua lão cũng chỉ trùng hợp mới thấy thôi…”

Hợp Hoan vẫn chưa hết ganh tị, bĩu môi nói: “Chuyện gì tốt cũng bị cái lão già chết tiệt là ông chiếm hết, thật không công bằng! Ây da, thật muốn nhìn bộ dáng công tử lúc ấy một lần… Cũng có lúc hắn cười ấm áp như gió xuân ư? Chao ôi chao ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh hết cả người.”

Lão Nồi Tinh túm lấy mặt mình kéo lại từ tay Hợp Hoan, đồng tình cảm thán: “Ai nói không sợ? Trước kia ở núi Tịch Nhan có ai được chứng kiến gương mặt tươi cười của hắn bao giờ đâu?”

“Đúng đó. Cái bản mặt đó cả ngày cứng đờ y như thớt gỗ, ai nhìn cũng sợ. Vốn không phạm lỗi cũng bị hắn dọa cho phạm lỗi…” Hợp Hoan ngồi xuống cạnh hồ cá, ngón tay nghịch lọn tóc, nghiêng đầu nói: “Có điều hai trăm năm nay quả thật hắn thay đổi rất nhiều… Chẳng lẽ mất một đoạn ký ức có thể khiến người ta thay đổi tính tình ư? Hắn có thay đồi, nhưng đâu có nhiều như vậy…”

“Tỉnh lại đi. Theo lão thấy công tử thay đổi là vì cô bé kia. Còn cô đừng có tự mình đa tình nữa.” Lão Nồi Tinh bụm tay che miệng ngáp một cái.

Hợp Hoan trừng mắt với lão: “Lão già chết tiệt! Đừng có làm ra vẻ ta đây. Không phải chỉ xem nhiều hơn ta một màn kịch vui thôi sao? Còn bày đặt lên mặt dạy đời!”

“Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một màn kịch vui. Có điều cô cũng biết, đây chính là cảnh hay ngàn năm mới có một lần.” Dường như lão muốn chọc tức Hợp Hoan, ra vẻ huênh hoang. “Ai bảo hôm nay cô chạy ra ngoài chơi làm chi, còn đi xem khỉ làm xiếc gì đó. Hí hí… Tự mình hối hận đi! Lão đây về ngủ.”

“Ngươi!” Hợp Hoan tức muốn nổ mắt. Cô nàng dậm chân, nhào qua muốn bẹo mặt lão, lại bị lão dùng gậy chống ngăn lại, lách người tránh thoát. Hoàn toàn không giống bộ dạng của mấy ông già tuổi cao sức yếu.

Hợp Hoan chỉ hận không thể cắn lão hai miếng cho hả giận. Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà lão có thể chứng kiến tình cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa như thế? Dựa vào đâu mà lão được thấy công tử mặt lạnh thân mật với Bạch Tiểu Tiếu cơ chứ?

Mắt nhìn Nồi Tinh thong thả đi về, Hợp Hoan giận muốn xoắn ruột. Thiệt tình, sao mình lại chọn hai ngày này mà chạy ra ngoài chơi chứ? Hơn nữa còn đến tận kinh thành mới chịu? Ngoại trừ cái cô nữ đạo sĩ làm loạn cũng chẳng có chuyện gì hay. Kết quả bản thân không được nhìn thấy tình cảnh ngàn năm có một không nói, còn bị lão đầu kia khinh bỉ. Rõ là… rõ là…

Cuối cùng, Hợp Hoan chọc tay vào hồ nước khuấy một trận khiến lũ cá hoảng hồn bơi tán loạn mới chịu thôi.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiếu dậy sớm theo thường lệ. Cô bé quét tước sân vườn, đem thức ăn cá ra phơi nắng, xong xuôi thì mang đồ hôm qua Khánh Dư và Hoa Dư mua về đi cất.

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết hai tên kia đi được nửa đường là lại trốn đi chơi, mua đồ thiếu tùm lum. Tương dấm gì cũng không có. Thịt khô thì quá ít, tám phần là bị người ta cân thiếu.

Không còn cách nào, cô bé đành thân chinh đi chợ một chuyến vậy. Cũng lâu rồi nàng không ở Thụy Hưng, nhân dịp này thăm thú một chút cũng không sao.

Thế là Tiểu Tiếu đốc thúc Khánh Dư và Hoa Dư đi mở cửa hàng. Sau đó cô bé đến hành lang ở trắc viện lấy cái giỏ mây mình thường dùng, hớn hở định đi ra cửa thì bị công tử gọi lại.

So với hôm qua, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt nữa. Tiểu Tiếu vừa nhìn hắn vừa nghĩ, xem ra bồi bổ bằng thức ăn quả là có chút công dụng, về sau phải chú ý hơn mới được. Quả nhiên không thể trông cậy vào hai tên tiểu tử láu ta láu táu kia, quá không tử tế.

“Em đang nghĩ gì đó?”

Công tử quơ quơ tay trước mặt nàng, Tiểu Tiếu mới hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không có gì.”

Hắn đảo mắt, thấy Tiểu Tiếu đang xách cái giỏ mây liền cất giọng chê bai: “Em xách cái thứ bẩn như vậy định làm gì?”

“Hôm qua nhờ Khánh Dư và Hoa Dư đi chợ lại mua không đủ đồ. Em muốn lên phố dạo một chút, thuận tiện mua ít đồ về.”

“Ta đi với em.”

“A?” Tiểu Tiếu nghĩ mình nghe lầm.

Công tử nghiêm túc nói: “Sao? Không được ư?”

“Nhưng…”

“Còn nhưng nhị gì nữa? Đi thôi.” Nói xong, hắn lại chỉ cái giỏ mây: “Không được đem cái thứ bẩn thỉu này theo. Mua nhiều đồ thì thuê người mang về là được.”

Tiểu Tiếu đành để cái giỏ lại hành lang, quay người đi theo hắn.

Lại nghe công tử nhắc tới mình: “Đúng lúc ta muốn mua cho em mấy cái áo bông. Quần áo lúc trước em bỏ đi không mang theo, chưa kịp thu thì cháy nhà bị thiêu hết rồi… Cái áo em đang mặc kiểu dáng cũng không tệ. Nếu không lựa được cái vừa ý thì bảo người ta may theo kiểu này cho em, được không?”

Tiểu Tiếu cúi đầu nhìn cái áo mình có đôi chỗ đã bị thâm kim, không dám trả lời. Nếu công tử mà biết cái áo này là Ỷ Vi mua, có khi nào lại nổi giận không?

Đang nghĩ ngợi lung tung, lại bị hắn gõ trán một cái: “Ngây người nữa rồi, đi thôi.”

“Vâng, em biết rồi.” Cô bé lúng túng đáp, bước nhanh theo hắn.

Thành Thụy Hưng không thay đổi gì nhiều, mấy cửa hàng vẫn buôn bán tấp nập như trước. Hơn nữa bây giờ là giờ ăn sáng, trước hàng bánh bao Trịnh gia người ta xếp thành hàng dài. Nhà bên cạnh có vẻ là quán bán hoành thánh mới mở. Tám chiếc bàn vuông, bàn nào cũng đầy người. Hôm nay trời lạnh thế mà đầu tóc chủ quầy đều ướt đẫm mồ hôi.

Tiểu Tiếu thấy hơi đói bụng, thế là liền kéo công tử ghé vào quán hoành thánh.

Tô hoành thánh nóng hổi được bưng lên, tỏa hương thơm ngào ngạt làm con sâu thèm ăn của Tiếu Tiếu bò ra. Cô bé gắp hoành thánh bỏ vào miệng lia lịa, vì nóng mà không ngừng hít hà.

Còn công tử thì hình như có vẻ chán nản. Hắn cầm cái thìa đảo vài cái, nếm chút nước canh rồi bỏ xuống.

“Công tử, sao chàng không ăn?” Tiểu Tiếu ú ớ vì miếng hoành thánh nóng bỏng miệng.

Công tử bĩu môi: “Không ngon.”

“Không ngon chỗ nào cơ? Thịt mềm, nước canh cũng rất ngọt…”

“Không hợp khẩu vị.”

Hừm, vị thiếu gia này thật đúng là khó hầu hạ…

“Không phải chàng thích ăn mấy món nhạt sao?”

“Không phải em làm.”

Tiểu Tiếu sửng sốt: “Vậy phải làm sao đây? Nếu không chúng ta ăn hết rồi về?”

Hai tay hắn ôm má, nhìn nàng không chớp mắt: “Không sao, em ăn đi, ta không đói. Nếu không đủ thì ăn luôn chén của ta này.”

Hắn nhìn chòng chọc như vậy, ai mà nuốt trôi…

Tiểu Tiếu vừa khuyên vừa dỗ, khó khăn lắm mới ép hắn ăn được hai miếng hoành thánh. Kết quả còn bị hắn nhăn mặt, hai đầu chân mày thiếu điều dính lại một chỗ.

Có điều hắn nhăn nhó chẳng bao lâu liền quên, kiên nhẫn đợi Tiểu Tiếu ăn hết chén hoành thánh. Thỉnh thoảng còn múc thêm thức ăn từ chén mình sang cho nàng, vô cùng quan tâm. Quả thực là đang âm mưu làm nàng no chết mới thôi.

Ăn xong hoành thánh, hai người chậm chạp dạo bước xuống phố.

Vấn đề ở chỗ, cả hai đi tới đi lui gần một canh giờ, hai tay vẫn trống trơn. Mắt Tiểu Tiếu hau háu nhìn vật phẩm trưng bày trên các sạp hàng, lại lén lút liếc xéo hắn một cái.

Chỉ tại hắn!

Đầu tiên, Tiểu Tiếu thấy có người bán trứng gà. Một giỏ đầy ăm ắp, trái nào trái nấy tròn vành vạnh, thích mắt vô cùng. Cô bé muốn mua vài trứng, dù sao dạo gần đây Hoa Lau không chịu đẻ. Mua một ít về còn làm trứng chưng cách thủy cho công tử.

Nhưng hắn chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, liền kéo Tiểu Tiếu đi tiếp, bỏ lại một câu: “Nhà có gà, không mua cái này.”

Tiểu Tiếu đành trơ mắt nhìn sọt trứng gà ngày càng lùi xa.

Sau đó lại gặp một người bán hành lá. Từng bó xanh mướt ngon ơi là ngon. Cô bé muốn mua một ít, lại bị hắn túm đi, ném cho một câu: “Ta không thích ăn hành.”

Tiểu Tiếu trơ mắt nhìn đống hành càng lúc càng xa.

Sau có người bán khoai tây, công tử ngại xách nặng, hơn nữa khoai bám toàn đất bẩn. Có điều hắn không thể nói không được mua, chỉ nói lát nữa sẽ quay lại. Kết quả chờ bọn họ quay lại, người bán khoai đã đi mất.

Tiểu Tiếu lại trơ mắt nhìn khoai tây vuột khỏi tay mình.

Cuối cùng, cô bé thầm quyết định hễ nhìn thấy rau củ gì vừa ý là nhất quyết không được để công tử kéo đi. Mười ngón tay hắn quanh năm không dính nước, còn nàng thì khác. Nàng phải phụ trách cơm nước trong nhà nữa.

Vì vậy hai người dạo một vòng, Tiểu Tiếu thấy có người đẩy xe củ cải trắng đi tới, dọn hàng ra sạp. Cô bé lập tức chạy lại.

Công tử nhìn cũng chẳng thèm nhìn, kéo tay Tiểu Tiếu lôi đi: “Không mua cái này.”

Cô bé kiên quyết không nhượng bộ: “Không được. Đi nãy giờ rồi chúng ta chưa mua được gì hết!”

“Để đó lát nữa quay lại mua.”

“Để lát nữa sẽ bị người ta lựa hết. Em không đi!” Tiểu Tiếu vừa khăng khăng không chịu đi, vừa nhanh tay chọn bốn củ cải lớn rồi trả tiền.

Hai bên thỏa thuận xong, củ cải cũng buộc chỉnh tề để bên chân họ. Chủ sạp vội tươi cười chào mời vị khách tiếp theo.

Công tử liếc nàng một cái.

Tiểu Tiếu không khách khí liếc lại. Sau đó vui vẻ xách bốn cái củ cải lên, kéo hắn đi.

Sau đó Tiểu Tiếu cứ áp dụng cách cũ, tốc chiến tốc thắng mua thêm cái bắp cải, nửa túi đậu nành, còn chạy đến Lục Vị Cư trước kia nàng thường lui tới, mua một đàn tương ngọt. Không thể xách hết rau cải và túi đậu, cô bé đành hướng ánh mắt tha thiết về phía công tử.

Tất nhiên, hắn lập tức sa sầm. Sắc mặt lạnh lùng y như mấy thứ Tiểu Tiếu đang cầm là thù địch tám đời nhà hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn yên lặng nhận lấy mấy cây củ cải và đàn tương ngọt.

Không cần nói cũng biết hắn giận điên người. Đường đường là công tử Cám Thanh của núi Tịch Nhan, giờ đi xách mấy cây củ cải lẫn hũ tương ngọt dơ bẩn. Đây là chuyện dở hơi cỡ nào chứ!

Hai người lượn qua lượn lại, rốt cuộc cũng đi đến cuối con phố. Nơi này toàn là cửa hàng, không giống chỗ ngã tư đường có rất nhiều sạp nhỏ bày bán.

Nhìn thấy cửa hàng bán trà mình thường ghé, công tử nhấc chân định bước vào nhưng nhìn lại hai tay, hắn đành ngậm ngùi lui về.

Đem mấy thứ này theo nếm trà bình luận với người ta… Thôi quên đi…

Tiểu Tiếu cũng đứng trước cửa hàng bán trà. Cô bé chỉ vào biển hiệu hỏi hắn: “Công tử, không phải chàng thích trà của hàng này sao? Có muốn vào trong xem thử không?”

“Không – cần – dùng.” Mấy chữ này gần như rít qua kẽ răng.

Tiểu Tiếu chỉ “Ừm” một tiếng, không để ý đến giọng nói hờn mát của hắn. Nàng tung tăng đi về phía trước, rồi đột ngột quay người bước vào một cửa tiệm.

Công tử ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lại cảm thấy do dự.

Cửa hàng tơ lụa.

Làm sao bây giờ? Có nên vào trong không nhỉ? Bộ dạng này mà đi vào thì thật bẽ mặt… Nhưng hồi sáng mình đã hứa là sẽ mua cho nàng áo mới. Làm sao có thể nuốt lời…

Hắn đứng trước cửa tiệm, trong lòng vô cùng buồn bực.

Cuối cùng, hắn thừa dịp không ai chú ý đem củ cải lẫn tương ngọt để sau ghế đá cạnh tiệm. Sợ có người nhìn thấy, hắn còn đặc biệt dùng chân đẩy đẩy vào trong.

Sau đó, hắn sửa sang lại y phục, sải bước đi vào trong.

Cùng lúc đó, Tiểu Tiếu đang ôm bó cải trắng đứng giữa tiệm nhìn xung quanh. Anh chàng tiểu nhị ở kế bên nhìn bộ dạng hai lúa của cô nàng. Hắn gác tay lên thành quầy, không thèm chào hỏi chi hết.

Công tử nhìn thấy cảnh này, tất nhiên máu nóng liền bốc lên đầu. Hắn bước tới trước, chỉ vào mấy kệ trưng bày, trừng mắt nói với gã tiểu nhị: “Mau đem tơ lụa tốt nhất của tiệm các ngươi ra đây!”

Tiểu nhị kia thấy công tử toàn thân khí thế bất phàm. Mở miệng lại muốn nguyên liệu tốt nhất, nhất định là người có tiền. Thế là hắn lập tức đon đả đem hết các loại vải vóc cực phẩm ra bày hết lên quầy.

Công tử chỉ Tiểu Tiếu, nói với tiểu nhị: “Mang cho nàng xem đi.”

Lúc này gã tiểu nhị mới biết mình nhìn lầm rồi. Không ngờ con nha đầu nhìn có vẻ ngốc nghếch kia lại đi cùng với vị công tử này. Hắn nhanh chóng chạy qua chỗ Tiểu Tiếu, ân cần nói: “Cô nương, bên này bên này. Cô xem, đây đều là gấm vóc thượng hạng…”

Tiểu Tiếu chỉ cảm thấy thứ nào cũng đẹp. Nhiều loại vải vóc quá làm nàng hoa mắt chóng mặt, quay sang cầu cứu công tử. Công tử nhíu mày, chỉ vào cái một cái thùng khác nói với tiểu nhị: “Đi, lấy cả cái bên kia ra nữa.”

Anh tiểu nhị không dám đắc tội vị khách quan này, ngoan ngoãn lấy vải trong thùng ra, bày đầy hết lên quầy.

Nhưng công tử vẫn không bỏ qua, chỉ vào cái thùng ở ngoài cùng nói: “Ta muốn xem bên đó nữa.”

Tiểu nhị không chịu nổi, hắn cao giọng: “Vị công tử này, thật ra ngài muốn loại vải thế nào?”

“Sao? Ngại phiền à?” Ánh mắt hắn lạnh lùng. “Thế thì thôi. Đi, chúng ra qua hàng khác xem.”

“Đừng đừng đừng… công tử, ngài… tiểu nhân không phải có ý này…” Tiểu nhị cố ngọt nhạt: “Ngài xem thử một chút đi, tơ lụa trong tiệm chúng tôi là tuyệt đối cao cấp. Chao ôi, công tử…”

Hắn không thèm trả lời, kéo Tiểu Tiếu đi một mạch ra ngoài.

Gã tiểu nhị không giữ được khách, đành lủi thủi thu dọn tàn cuộc. Trên quầy bày đầy vải vóc, đủ cho hắn thu xếp cả buổi.

Công tử dẫn Tiểu Tiếu sang tiệm vải Cẩm Tú ở đối diện. Dường như hắn giận dỗi gì đó, ba ba bảy bảy mua một đống tơ lụa, giao cho thợ may xong xuôi mới hài lòng đi ra.

Tiểu Tiếu mím môi, trong bụng thầm trách hắn xài tiền thật quá hoang phí.

Hai người vừa ra khỏi cửa hàng Cẩm Tú, liền nghe được có giọng nói ai oán ở gần đó: “Cái tên chết tiệt, ngươi đi đâu rồi!? Tại sao lại là ta châm pháo!!”

Giọng nói này, thật sự quá quen thuộc.[color]

Hết chương 36

/37

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status