Đáng ra, dựa theo dự đoán của Phan Tử, nếu chúng tôi đi đường suốt đêm, đi thêm năm sáu tiếng nữa, không có gì bất trắc xảy ra, thì đến nửa đêm này là chúng tôi có thể đi đến vị trí đốt khói hiệu rồi. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, thật không tính được rằng, trước khi mặt trời lại, nhiệt độ không khí thay đổi, sau cơn mưa to giữa biển cây liền nổi cơn sương mù.
Cứ như vậy, chúng tôi vốn không thể đến kịp, chúng tôi dựa vào la bàn kiên trì đi tiếp trong rừng suốt hai mươi phút, Phan Tử tuy rằng trong lòng sốt ruột như có lửa đốt, nhưng cũng không dám tiếp tục tiến bước.
Tuy chúng tôi có thể giữ vững phương hướng chính xác, nhưng trong rừng sâu, không thể đi thẳng tắp được, bây giờ tầm nhìn lại hạn hẹp nữa, có khi đi ngang qua doanh địa của chú Ba cũng không nhận ra ấy chứ, thậm chí rất có thể lại đi theo tuyến đường hình chữ S nữa.
Hơn nữa, khi tầm nhìn bị thu hẹp lại, đi lại trong rừng mưa như thế này tiêu hao cực kỳ nhiều thể lực, đã đạt đến mức độ con người không thể chịu đựng được nữa, đi chưa được bao nhiêu mét đã chắc chắn phải dừng lại để thở dốc, khắp bốn phía lờ mờ tăm tối cũng khiến con người cảm thấy cực kỳ bất an.
Sương mù càng ngày càng dày, đến khi chúng tôi dừng lại, tầm nhìn gần như hạ xuống 0, cách hơn một mét, cũng chỉ có thể nhìn bóng đen, vốn là bên dưới tán cây đã quá mức tối tăm, hiện giờ quả thực chẳng khác gì nửa đêm. Chúng tôi không thể không bật đèn mỏ chiếu sáng, cảm giác như thể mình không phải đang ở trong rừng rậm, mà là ở trong một hang núi mọc đầy những cây cối.
Phan Tử nói, không thể đến kịp chỗ chú Ba dựa theo kế hoạch ban đầu nữa rồi, bây giờ chỉ có thể tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi tạm thời, đợi đến khi sương mù tan dần mới lại bắt đầu đi tiếp, thông thường thì, cứ đến sau nửa đêm là loại sương mù kiểu này sẽ tan thôi. Tới nhanh, đi cũng nhanh.
Phan Tử có kinh nghiệm đi rừng, nói rồi là không cho phản đối, tôi thật đúng là như trút được gánh nặng, cảm giác như được trở về từ Quỷ môn quan vậy. Nếu mà đi tiếp nữa, chắc là tôi sẽ mệt đến chết bất đắc kỳ tử luôn.
Chúng tôi tìm được một cái cây khô héo mục ruỗng đã gãy đổ xuống nước bùn, cái cây khổng lồ này khi bị đổ gãy liền đè thẳng lên những cây con cạnh đấy, cho nên không gian khá thoáng rộng, chúng tôi nghỉ ngơi ở đây. Mới đầu Phan Tử còn nói không được nhóm lửa, nhưng cuối cùng toàn thân ướt đẫm đúng là không thể chịu nổi nữa, mới đi nhặt nhạnh một ít dây leo khô ở xung quanh, tưới dầu lên nhóm một đống lửa trại.
Mấy cành dây leo khô này nói là nhóm lửa, chứ thực ra cũng ẩm ướt lắm, mới đầu còn bốc khói đen sì, đến khi bị sấy khô rồi thì lửa mới vượng lên được, Bàn Tử tận dụng thời cơ, bỏ thêm nhiều cành dây leo khô vào bên cạnh để sấy cho khô, sấy khô rồi thì ném vào trong đống lửa.
Thực sự là quá mệt nhọc, đến cả người không chịu được nhàn rỗi như Bàn Tử mà cũng im lặng, chúng tôi ai nấy tự nghỉ ngơi phần mình.
Tôi cởi giày, thấy bít tất đã bị mài rách hết cả, trông như cái túi lưới ấy, lòng bàn chân thì toàn là mụn nước. Sau khi trở về từ Trường Bạch Sơn, hai chân của tôi đã chai thành một lớp dày cộm, hồi ấy tôi còn tưởng chân tôi vĩnh viễn không bị ma sát đến mức phồng rộp được nữa, nào ngờ, đúng là không có gì là khó nhất, chỉ có khó hơn.
Xoa bóp lòng bàn chân và bắp chân, Phan Tử nhớ lại tuyến đường mà chúng tôi vừa đi, nói buổi tối không nhìn thấy khói được, đến mai thì chắc chắn khói đã tắt rồi, bây giờ chúng mình lại gần như không thể xác định được vị trí của bản thân, cho nên phải tạo ký hiệu thôi. Bàn Tử lại phân chia trang bị một lần nữa, tiếp tục đem đồ đạc trong ba lô tôi nhét vào trong ba lô bọn họ.
Tôi có hơi ngại ngùng, nhưng bây giờ không thể sĩ diện hão được, thể lực tôi thực sự không cân lại bọn họ nổi. Bàn Tử bảo tôi ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi mà cứ căng thẳng như thế, càng nghỉ càng mệt đấy. Tôi không muốn cậy mạnh, bèn nhắm mắt lại.
Nhưng mà, lúc này đã quá mức mệt mỏi rồi, tình cảnh xung quanh bây giờ thực sự rất khó để mà bình tĩnh cho nổi, tôi chợp mắt được mấy phút, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không ngủ nổi, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa có tí buồn ngủ, chợt nghe giọng Bàn Tử khẽ hỏi Phan Tử: “Đại Phan, nói thật đi, nếu bọn mình đến đó rồi, ông Ba của ông không có đó, vậy tính làm sao?”
Phan Tử nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tôi đương nhiên phải đi tìm, cậu nghĩ đến việc này làm gì?”
Bàn Tử nói: “Ông đây đến chỗ này là để phát tài, không phải để chùi đít cho ông Ba nhà ông. Ông Ba ông bây giờ đang hành động theo một kế hoạch, phá hỏng việc này, Tiểu Ngô tỉnh lại Bàn gia tôi còn phải đi chăm sóc cho tâm tình cậu ta thì không nói, nhưng giờ không nói không được ấy. Tôi dại mồm nói chứ, nhỡ mà ở đằng trước kia, ông Ba ông không còn, vậy tôi cầm trang bị tôi được chia, tự tôi làm việc của tôi, rừng này rộng thế, tôi không theo ông đi tìm bọn họ đâu.”
Phan Tử cười lạnh: “Giải tán à? Cánh rừng này quỷ quái dị thường, chúng ta còn chưa gặp phải vấn đề gì, chứ nhỡ gặp vấn đề thì một mình cậu ứng phó sao. Huống hồ bên ngoài là sa mạc mênh mông mấy trăm ki lô mét, cứ coi như cậu mò được đồ mà còn sống ra ngoài, một mình thì có vượt nổi sa mạc không?”
Bàn Tử cười một tiếng, không nghe, bảo: “Bàn gia nhà ông là nhân vật cỡ nào chứ? Những việc này ông đây đều có tính toán cả rồi, nói sớm với ông một tiếng thôi, để ông khỏi phải lo lắng.” Có điều, nghe giọng điệu anh ta thì hình như đã có định liệu trước việc này rồi.
Phan Tử lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện này ông đây chả miễn cưỡng. Nhà cậu cầm trang bị rồi, đi thì tùy, có điều, đừng trông mong gì lúc gặp chuyện thì tụi này sẽ tới cứu, tụi này mò được đồ thì cũng đừng mong sẽ được chia phần nào.”
“Ông lại dọa tôi, ông không biết tiếng tăm tôi, dọa người, Bàn gia chính là tổ tông đấy.” Bàn Tử nói: “Bàn gia tôi đã nghĩ ra từ lâu rồi, ông Ba ông lần này đến đây, vốn không phải là tới mò minh khí, nếu mò được đồ tốt, ông đây chỉ có thể ăn lẻ, giống như Tiểu Ca ấy, chơi trò mất tích, hai lần trước cậu Tiểu Ca đó cũng quăng tụi mình đi còn gì, không chừng mò được món gì béo bở mà bọn mình không biết ấy.”
Tôi nghe xong thì thực sự không kìm được mà cười phì, nghĩ thầm tôi đây có thể khẳng định, Muộn Du Bình bỏ rơi chúng ta không phải vì tiền đâu.
Bàn Tử thấy tôi không ngủ, thì không nói nữa, chỉ bảo: “Người lớn nói chuyện, trẻ con nghe cái gì, đi đi đi đi, đi ngủ của cậu đi.”
Tôi cứ có cảm giác Bàn Tử biết tỏng tôi giả vờ ngủ rồi, những lời này chắc hẳn là nói để tôi nghe, nhưng tôi không biết anh ta định bày tỏ ý gì đây, hình như là đang nhắc nhở tôi về chuyện lần nào Muộn Du Bình cũng biến mất, lẽ nào anh ta chú ý thấy cái gì rồi, muốn nói với một mình tôi à?
Nhưng mà trong tình huống này, tôi không thể tách ra khỏi Phan Tử, chỉ có thể ngồi im không tỏ vẻ gì, chờ cơ hội. Với cả, tôi thực sự quá mệt mỏi rồi, không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ những chuyện phức tạp này.
Khi mọi người rơi vào tĩnh lặng, tôi dựa vào một cành cây bên cạnh, dần dần bình tĩnh lại, rồi ngủ say như chết, ngay cả ngủ như thế nào cũng chẳng biết.
Trong lúc này có nằm mơ một chút, nhưng giấc ngủ quá nặng, trong mơ cũng chỉ thấy mơ mơ màng màng. Không biết ngủ bao lâu rồi nữa, khi tôi tỉnh lại, phát hiện xung quanh sương mù nhạt bớt đi nhiều, lại nhìn đồng hồ, mới ngủ được chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Ngủ khá ngon, tinh thần lập tức hồi phục không ít, nhưng cơ thể thì vẫn đau nhức ê ẩm như bị rỉ sét vậy, xem ra còn gay go hơn cả lúc nãy, tôi cũng tưởng sau này không còn hiện tượng cơ bắp đau nhức như thế nữa, nào ngờ vẫn là không thoát được.
Tôi hoạt động thư giãn gân cốt một chút, cảm thấy khá hơn, liền nhìn thấy Bàn Tử ngồi ở bên kia, nghển cổ nhìn lên một cái cây. Không thấy Phan Tử ở quanh đây.
Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Phan Tử đâu rồi?”
Bàn Tử liền ra hiệu đừng nói gì cả với tôi, chỉ chỉ trên cây.
Tôi ấn thắt lưng của mình, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, đi đến bên cạnh anh ta mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong sương mù đã có thể nhìn thấy lờ mờ cái bóng của mặt trăng, trên cây hình như có người, hình như là Phan Tử đã leo lên cây rồi.
Tôi hỏi chuyện gì xảy ra thế? Sao thằng cha này lại học bọn khỉ, thích nghỉ ngơi ở trên cây rồi? Bàn Tử khẽ nói: “Vừa có động tĩnh gì đó, anh ta trèo lên xem.”
Chưa kịp dứt lời, từ trên cây vang lên tiếng suỵt, ý bảo chúng tôi im.
Chúng tôi vội vàng im lặng tập trung, nhìn anh, đợi mãi một hồi, mới thấy Phan Tử giơ tay ra hiệu cho bọn tôi, bảo bọn tôi lập tức lên cây.
/502
|