Tôi quay ra nhìn, thấy Văn Cẩm đã đi đến bên tảng đá khổng lồ đặt ở chính giữa. Chúng tôi cũng chạy lại xem, thì thấy hóa ra đó là một bản đồ sao bằng đá, trên mặt đá đầy những chấm nhỏ li ti, tượng trưng cho bầu trời sao, mà mỗi chấm nhỏ đó đều từ những viên đá nhỏ đủ hình thù màu xanh lục sẫm.
Đây chính là thứ đan dược mà trước đây chú Ba từng cho tôi xem, không ngờ ở đây lại có nhiều thế này.
“Đây là cái gì? Thuốc trường sinh bất lão à?” Từ phía sau vang lên một giọng nói lạ hoắc, kèm theo một tiếng huýt gió. Chúng tôi quay lại nhìn, hóa ra là gã Đà Bả dẫn theo đám người làm đã theo đuôi chúng tôi đến rồi.
Tôi lập tức thấy phiền, lắc đầu nói: “Đây là kịch độc ăn vào là ngủm cù đèo ngay, tuyệt đối không được động vào đan dược này, kịch độc vô cùng.”
“Đương nhiên ăn cái này làm gì, chỉ xem cái thôi không được à?”
“Không được.” Tôi nói, “Không được động vào bất cứ cái gì ở đây.”
Đám người kia rất có hứng thú, nghe tôi nói vậy bèn hậm hực lẩm bẩm chửi thề mấy câu, một tên châm điếu thuốc, nói: “Quái gì mà lắm quy củ thế.” Trong lời nói đã không còn khách khí như trước nữa. Tôi lờ đi như chưa nghe thấy gì, lúc này pháo sáng chiếu sáng khắp xung quanh đã dần tắt, Bàn Tử lại bắn thêm hai viên đạn sáng nữa, ngẩng đầu nhìn một chút, rồi đột nhiên kêu ầm lên.
Cả đám chúng tôi ngẩng lên, chỉ thấy pháo sáng đã soi rõ được phía trên cao nhất của trần hang động, ở đó có mấy sợi xích sắt đang treo thứ gì đó, mười mấy sợi xích sắt đan gài vào nhau như mạng nhện, một đầu khảm vào vách đá, một đầu nối với vật kia. Vật kia đen như mực, trông như một quả cầu khổng lồ màu đen.
Pháo sáng lập tức rơi xuống, toàn hang động lại chìm vào trong bóng tối.
“Đó là cái của nợ gì vậy?” Bên cạnh có người kinh ngạc lẩm bẩm.
“Đây là Huyền không lô.” Văn Cẩm kinh ngạc kêu lên. “Trời ơi, hang động này chắc chắn là mắt huyệt của đại phong thủy vạn sơn long mẫu đây mà, là cảnh giới cao nhất của phòng luyện đan cũng như lò luyện đan rồi, lò luyện đan không chạm đất, thâu hết tinh hoa của toàn bộ long mạch.”
Bàn Tử lại bắn thêm một phát pháo sáng nữa, nói: “Nhìn cho rõ.” Thêm một phát nữa, lần này, pháo sáng chỉ bắn đến sát bên cạnh quả cầu đen rồi nổ tung, lập tức nhìn thấy rõ ràng vô cùng. Phía bên trên quả nhiên là một cái nồi đựng hình khối cầu bằng đồng có chạm khắc hoa văn, phải lớn gấp ba lần bất kỳ thứ đồ đồng nào ở đây, từ dưới nhìn lên, trông nó cứ như một con nhện khổng lồ ở trung tâm cái mạng nhện đan gài chi chít từ những sợi xích sắt.
Văn Cẩm liền bảo Bàn Tử đừng bắn đạn sáng nữa, nói bên trong lò luyện đan kia biết đâu lại có cái gì dễ cháy, nổ bủm một cái thì chúng ta ở dưới có khác gì bị oanh tạc cơ thả bom xuống đầu không, lúc đó thì đừng hòng đứa nào sống sót nổi.
Bàn Tử thở dài bảo: “Tiếc là không có cách nào trèo lên đấy xem, biết đâu thuốc trường sinh bất lão ở ngay trên ấy. Tụi mình ăn một phát, thế là bay lên cung trăng luôn, không biết dạo này Hằng Nga sống thế nào rồi.”
Tôi vỗ vỗ Bàn Tử, thở dài bảo: “Rốt cuộc ông cũng lộ sơ hở rồi, Thiên Bồng nguyên soái, chả trách trông mặt ông quen thế.”
Gã định lấy đan dược kia bật cười: “Cậu Ba, úi chà cậu vẫn còn tưởng mình vẫn là cậu ấm kia à, thời thế thay đổi rồi, giờ chả ai xem vai vế nữa đâu.” Nói đoạn gã bằm cầm lấy một viên thuốc, đưa lên trước đèn pin, nhìn cho kỹ. Muộn Du Bình bên cạnh tôi lập tức biến sắc, tôi nghe thấy hắn khẽ giọng kêu lên: “Thôi xong!”
Lời chưa dứt, bàn đá đột nhiên mất cân bằng, ngả về một phía, sau đó, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Mấy người kia liền hoảng sợ, không ai dám động đậy, toàn bộ cứng ngắc, chờ xem có gì thay đổi.
Chờ mãi một hồi, thế mà lại chẳng xảy ra chuyện gì, chúng tôi nhìn nhau, Bàn Tử nói: “Đệt, tảng đá kia chưa vững à?”
Sắc mặt Muộn Du Bình lại càng thêm tái nhợt, hắn không nhìn bàn đá, mà đưa mắt nhìn về ngọc dũng khắp bốn phía. Sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng “vun vút” vang lên từ bên trong ngọc dũng, lập tức quay sang hướng đó nhìn, phát hiện trên một ngọc dũng, các miếng giáp bọc ngoài đột nhiên bung ra, cứ như thể chỉ vàng may cái miếng giáp đột nhiên bị rút ra vậy. Các miếng giáp lập tức bung hết ra, rơi xuống, lộ ra xác ướp cổ bên trong. Đó là một cỗ xác ướp cổ có khuôn mặt ngựa cực kỳ dữ tợn.
Tôi tức thì líu cả lưỡi, nghe nói sau khi ngọc dũng rơi ra, thi thể bên trong sẽ lập tức thi biến, thế thì chết chắc rồi. Nghĩ vậy liền kêu lên: “Mau lui ra ngoài!”
Còn chưa nói xong, bỗng từ phía cửa hang liên tiếp vang lên những tiếng cơ quan ầm ầm, khi vừa chạy đến nơi thì cũng là lúc cửa đá rơi xuống, phong bế lối ra của chúng tôi.
/502
|