Nhận thức của tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ, không chỉ là vị trí của tòa nhà cổ này bất hợp lý mà ngay cả kết cấu cũng rất quỷ dị, sau cửa đi thông ra một hành lang hướng vào trong lòng đất.
Chẳng lẽ toàn bộ phần sau của tòa nhà này được xây dựng bên dưới kia? Người thiết kết rõ ràng đã cố tình làm thế, có thể chiều dài thực tế của hậu đường cùng với chiều dài của bộ phận bên trong gian phòng không tương thích. Người ta vào tới đây thấy cửa này sẽ cho rằng phía sau còn cách một đoạn, ở giữa còn một hành lang ẩn nữa.
Cửa chính mở trên mặt đất nhưng những bộ phận khác lại được xây bên dưới, vậy mà cũng được coi là nhà sao? Quả thực là giống tổ chuột hơn. Kiến trúc sư của nhà này cũng thật có trí tưởng tượng.
Đột nhiên tôi nhớ tới một câu nói, trong núi sâu dựng biệt thự, không phải là Hoa Kiều thì cũng là trộm mộ tặc. Nơi này có được xem như là thâm sơn không? Nhà cổ này dựng trong núi sâu chẳng lẽ là một nhà tạm của trộm mộ tặc? Ví như là thường nghe người ta nói trên cổ mộ hay cho xây chuồng heo, để dễ dàng che giấu hành vi trộm mộ.
Nhìn bên ngoài thì giả thiết này quả thực rất phù hợp, từ hành lang kia xuống bên dưới, khả năng chính là cổ mộ của bọn họ, những tượng sắt này là đồ bồi táng từ trong cổ mộ kia khai quật ra.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy không phù hợp với tính cách của trộm mộ tặc mà tôi biết, cho dù là kẻ có thực lực nhất, tính cách cổ quái nhất cũng không vì đạo đấu mà phải xây dựng cả một hành lang chắc chắn thế này! Nhìn qua cũng đoán được đây là một kiến trúc sư lành nghề có kinh nghiệm, xây một đường đá với mục đích lâu dài, không phải là nhất thời nảy ra ý định đó.
Hơn nữa là tại sao lại muốn xây một tòa gác mang phong cách người Hán trong thôn trại Dao này? Nhà tạm này nếu tồn tại là để thực hiện những hành vi lén lút, cốt chỉ để không phát hiện ra đang đạo mộ, ở giữa Dao trại lại dựng lên một tòa nhà Hán, thật không khiến người ta thêm phần để ý sao?
Theo như những suy luận này, biện pháp tốt nhất, hữu hiệu nhất phải là tại đây xây một nhà sàn như của người Dao, sau đó tối tối trộm đào một đạo động thông xuống lòng đất, xây dựng một tòa nhà Hán cao như vậy, thời gian và tiền bạc hẳn là tốn kém rất nhiều. Khả năng phải nhiều hơn là đào trộm một tòa cổ mộ đáng giá, nói thẳng ra là hoàn toàn không cần thiết.
Cách này thực không khả thi, đã thế chỉ có một khả năng đó là đồ phía dưới kia giá trị lớn tới mức kinh người, hơn nữa lại vô cùng khó vào, có thể phải mất hơn hai mươi ba mươi năm tiến hành. Nhưng tôi cũng có thể khẳng định là lần này không đổ được đại đấu, vì nơi đây nằm trong vùng trũng trên núi cao, tất cả mạch nước ngầm đều chảy tới đây. Cơ bản là không có điều kiện để xây được một ngôi mộ khang trang tầm cỡ.
Theo như những gì tôi được học về kiến trúc thì có thể xác định được là… Công trình xây dựng này vì một mục đích đặc biệt nào đó mà cố ý hoàn thành, tất cả những dấu hiệu ở đây đều để phục vụ cho việc đó, trước mắt chưa biết được nó dùng làm gì, cho nên không thể đưa ra nhận định xác đáng nào, nhưng phần chính thất của nó hẳn là nằm ở dưới lòng đất kia.
Nhìn qua đồng hồ dưỡng khí, tình hình là còn lại oxy không nhiều, tối đa có thể duy trì được mười năm phút nữa, không thể phí phạm thêm thời gian. Tôi nhìn vào hành lang, cũng thấy không quá sâu, sau khoảng vài chục bước liền thoải xuống, bên dưới là nền đá xanh.
Lục quang không thấy xuất hiện tiếp, cùng không có bất kỳ mối nguy hiểm nào. Tôi nghĩ coi như là thủy quỷ này cũng không có ý xấu, hơn nữa dường như nó đang cố gắng dẫn dắt tôi từng bước từng bước tới nơi này. Nếu quả thật muốn lấy mạng tôi thì chỉ sợ tôi đã sớm tử nạn rồi.
Trước những việc đang diễn ra tôi có cảm giác mình thật như một kẻ vô dụng, vì vậy quyết lấy hết bình tĩnh, cẩn thận mở cánh cửa kia ra, bơi xuống bóng tối đen ngòm bên dưới.
Chân chạm tới đáy, tay lập tức huy động đèn pin, vừa nhìn tôi bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Bên dưới là một gian hầm xây bằng gạch, không lớn mà lại vừa dài vừa hẹp, phải nói là cực dài, tôi thậm chí không thấy điểm tận cùng đâu nữa.
Hai bên phòng gạch bày rất nhiều giá sắt, bên trên đặt vô vàn những tượng người sắt.
Nhìn qua có chút giống như con rồng, tượng sắt hai bên nhìn như đồ gốm mới được lung, toàn bộ bày ra la liệt, dưới ánh sáng màu vàng của đèn pin, tượng sắt hiện lên như một xác chết, nó cho tôi cảm giác giống với tầng hầm bí mật trong lòng đất của rất nhiều thánh đường ở nước ngoài . Đoán sơ qua, ở đây ít nhất có tới sáu trăm tượng như vậy.
Lẽ nào nơi đây trước kia là một xưởng đúc tượng người?
Có rất ít lắng vật ở đây, chỉ thấy từng mảng vảy rỉ loang lổ hiện ra, nhìn qua còn tưởng là xác người thâm đen bong tróc da bên ngoài.
Bơi qua một mạch tôi liền phát hiện những động tác của tượng sắt cũng không giống nhau, lạ nhất chính là tất cả những tượng này đều mất tay phải. Tất cả tay phải đều đã bị phá rơi hết, miệng cắt rất bất quy tắc, dường như là do con người gây ra.
Sự sợ hãi cực điểm vừa rồi đã khiến tôi chết lặng, cảnh giác bốn phía, tiếp tục bám sát mặt đất di chuyển về phía trước. Mãi cho tới cuối gian phòng, cũng không thấy cái nhà chính dưới lòng đất đâu, mà chỉ thấy trước mặt là một bức tường kín mít và dưới nền đá có một cái giếng.
Dưới nền phòng có đào một cái giếng, hơn nữa còn ở nơi nguồn nước dồi dào như ở đất Quảng Tây này, chính là người đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra cái cách này. Nhìn lại bên thành giếng có làm thêm một vết lõm, để tiện cho việc leo lên bậc thang, tôi liền hiểu ngay ra bên dưới đó chắc phải có thứ gì.
Lúc này, trước khi vào cuộc bắt đầu đào động. Đây rất giống với dấu hiệu nhà tạm của trộm mộ tặc! Có lẽ dưới kia có một cổ mộ thật.
Hoặc là một lão già cổ quái, tính cách lại vô cùng gàn dở, thích vung tiền xây lên một tòa nhà siêu sang, thậm chí còn phải lộng lẫy hơn là dưới mộ, muốn nó phải thật khác người để thiên hạ càng chú ý càng tốt.
Có lẽ thật sự tồn tại một hoàng lăng được xây dựng ở một nơi nước ngầm dồi dào như tại đây, con mợ nó chứ, dưới biển còn có người xây mộ! Tại sao lại cấm người ta ngâm mình trong nước?
Tôi cầm đèn pin tới bên thành giếng soi vào, nếu đây là một đạo động thì có thể xác định được cấu tạo bên trong, cổ mộ đặc biệt khó vào, cùng lúc lại còn xây thêm một lành lang để máy móc cỡ lớn làm việc, hẳn là mộ phải được xây ở vị trí khác bên dưới, bọn họ đành phải dùng biện pháp thăm dò vòng quanh mà không thể trực tiếp xuống đấu. Như vậy người này chắc chắn không phải là trộm mộ chuyên nghiệp, rất có thể là một đội người pha tạp, nghĩ tới đó lại thấy giống kiểu trộm mộ của bọn quân phản động.
Quân phản động ở nơi này tầm ảnh hưởng rất lớn, muốn xây một tòa nhà trong thôn trại người Dao thì chẳng ai dám phản đối, đồng thời cũng có quan hệ rất căng thẳng với Dao Miêu, nếu như khiến cho người Dao biết trong trại của mình có trộm mộ tặc, khả năng nổ ra mây thuẫn dân tộc gay gắt.
Vừa muốn nhanh gọn lại vừa muốn giấu diếm, nếu mộ phần trong lòng đất rất lớn, để tiết kiệm thời gian, chắc chắn là phải xây thêm một hành lang, tiện cho việc quan sát người ra kẻ vào. Lại còn có thể kết hợp với người bên trên, chủ nhà này trên người mang công trạng, vậy rất có khả năng.
Nghĩ đến đó lại cảm giác mình rất lợi hại, quay qua cái giếng sâu thăm thẳm kia, nhìn không ra chút manh mối nào, lưng tôi mang bình dướng khí nên không thể xuống sâu hơn được, dễ là chuẩn bị buông xuôi thôi.
Lúc này sâu dưới giếng lại lóe lên lục quang.
Lòng tôi giật thót một cái, là nó! Lúc này có thể thấy nguồn sáng cách miệng giếng rất gần, chỉ khoảng hai ba thước. Định dùng đèn pin soi theo nhưng không ngờ còn chưa kịp hành động thì lục quang kia đã ra tay trước, trong tích tắc nó lại lao về hướng tôi.
Tôi lập tức giơ dao găm lên, thầm nhủ nó thật sự đang di chuyển! Nhưng lục quang áp sát quá nhanh, đột ngột như sao băng xẹt qua tai.
Trong lúc bên kia lóe lên không nhìn thấy gì hết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng đó không phải âm hồn thủy quỷ, nó giống như là một con vật có thể phát ra ánh sáng vậy.
Vội vàng xoay người, chỉ thấy lục quang vọt qua bên cạnh một cái giá sắt, thoáng cái liền tắt ngấm. Dùng đèn pin soi theo, nó lại sáng lóe lên như đáp lại ánh đèn trong tay tôi.
Rốt cục thì tôi cũng thấy được chính xác kia là thứ gì. Nó rất to, nhình như một con thằn lằn màu xám tro, dài phải bằng cánh tay tôi. Nó đang nằm trên đầu một tượng sắt, thân nó hình như buộc một vật gì đó, cố gắng định thần thì hóa ra kia là một cái đèn pin, chính là vật thi thoảng lại phát ra ánh lục quang yếu ớt đó.
Chẳng lẽ toàn bộ phần sau của tòa nhà này được xây dựng bên dưới kia? Người thiết kết rõ ràng đã cố tình làm thế, có thể chiều dài thực tế của hậu đường cùng với chiều dài của bộ phận bên trong gian phòng không tương thích. Người ta vào tới đây thấy cửa này sẽ cho rằng phía sau còn cách một đoạn, ở giữa còn một hành lang ẩn nữa.
Cửa chính mở trên mặt đất nhưng những bộ phận khác lại được xây bên dưới, vậy mà cũng được coi là nhà sao? Quả thực là giống tổ chuột hơn. Kiến trúc sư của nhà này cũng thật có trí tưởng tượng.
Đột nhiên tôi nhớ tới một câu nói, trong núi sâu dựng biệt thự, không phải là Hoa Kiều thì cũng là trộm mộ tặc. Nơi này có được xem như là thâm sơn không? Nhà cổ này dựng trong núi sâu chẳng lẽ là một nhà tạm của trộm mộ tặc? Ví như là thường nghe người ta nói trên cổ mộ hay cho xây chuồng heo, để dễ dàng che giấu hành vi trộm mộ.
Nhìn bên ngoài thì giả thiết này quả thực rất phù hợp, từ hành lang kia xuống bên dưới, khả năng chính là cổ mộ của bọn họ, những tượng sắt này là đồ bồi táng từ trong cổ mộ kia khai quật ra.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy không phù hợp với tính cách của trộm mộ tặc mà tôi biết, cho dù là kẻ có thực lực nhất, tính cách cổ quái nhất cũng không vì đạo đấu mà phải xây dựng cả một hành lang chắc chắn thế này! Nhìn qua cũng đoán được đây là một kiến trúc sư lành nghề có kinh nghiệm, xây một đường đá với mục đích lâu dài, không phải là nhất thời nảy ra ý định đó.
Hơn nữa là tại sao lại muốn xây một tòa gác mang phong cách người Hán trong thôn trại Dao này? Nhà tạm này nếu tồn tại là để thực hiện những hành vi lén lút, cốt chỉ để không phát hiện ra đang đạo mộ, ở giữa Dao trại lại dựng lên một tòa nhà Hán, thật không khiến người ta thêm phần để ý sao?
Theo như những suy luận này, biện pháp tốt nhất, hữu hiệu nhất phải là tại đây xây một nhà sàn như của người Dao, sau đó tối tối trộm đào một đạo động thông xuống lòng đất, xây dựng một tòa nhà Hán cao như vậy, thời gian và tiền bạc hẳn là tốn kém rất nhiều. Khả năng phải nhiều hơn là đào trộm một tòa cổ mộ đáng giá, nói thẳng ra là hoàn toàn không cần thiết.
Cách này thực không khả thi, đã thế chỉ có một khả năng đó là đồ phía dưới kia giá trị lớn tới mức kinh người, hơn nữa lại vô cùng khó vào, có thể phải mất hơn hai mươi ba mươi năm tiến hành. Nhưng tôi cũng có thể khẳng định là lần này không đổ được đại đấu, vì nơi đây nằm trong vùng trũng trên núi cao, tất cả mạch nước ngầm đều chảy tới đây. Cơ bản là không có điều kiện để xây được một ngôi mộ khang trang tầm cỡ.
Theo như những gì tôi được học về kiến trúc thì có thể xác định được là… Công trình xây dựng này vì một mục đích đặc biệt nào đó mà cố ý hoàn thành, tất cả những dấu hiệu ở đây đều để phục vụ cho việc đó, trước mắt chưa biết được nó dùng làm gì, cho nên không thể đưa ra nhận định xác đáng nào, nhưng phần chính thất của nó hẳn là nằm ở dưới lòng đất kia.
Nhìn qua đồng hồ dưỡng khí, tình hình là còn lại oxy không nhiều, tối đa có thể duy trì được mười năm phút nữa, không thể phí phạm thêm thời gian. Tôi nhìn vào hành lang, cũng thấy không quá sâu, sau khoảng vài chục bước liền thoải xuống, bên dưới là nền đá xanh.
Lục quang không thấy xuất hiện tiếp, cùng không có bất kỳ mối nguy hiểm nào. Tôi nghĩ coi như là thủy quỷ này cũng không có ý xấu, hơn nữa dường như nó đang cố gắng dẫn dắt tôi từng bước từng bước tới nơi này. Nếu quả thật muốn lấy mạng tôi thì chỉ sợ tôi đã sớm tử nạn rồi.
Trước những việc đang diễn ra tôi có cảm giác mình thật như một kẻ vô dụng, vì vậy quyết lấy hết bình tĩnh, cẩn thận mở cánh cửa kia ra, bơi xuống bóng tối đen ngòm bên dưới.
Chân chạm tới đáy, tay lập tức huy động đèn pin, vừa nhìn tôi bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Bên dưới là một gian hầm xây bằng gạch, không lớn mà lại vừa dài vừa hẹp, phải nói là cực dài, tôi thậm chí không thấy điểm tận cùng đâu nữa.
Hai bên phòng gạch bày rất nhiều giá sắt, bên trên đặt vô vàn những tượng người sắt.
Nhìn qua có chút giống như con rồng, tượng sắt hai bên nhìn như đồ gốm mới được lung, toàn bộ bày ra la liệt, dưới ánh sáng màu vàng của đèn pin, tượng sắt hiện lên như một xác chết, nó cho tôi cảm giác giống với tầng hầm bí mật trong lòng đất của rất nhiều thánh đường ở nước ngoài . Đoán sơ qua, ở đây ít nhất có tới sáu trăm tượng như vậy.
Lẽ nào nơi đây trước kia là một xưởng đúc tượng người?
Có rất ít lắng vật ở đây, chỉ thấy từng mảng vảy rỉ loang lổ hiện ra, nhìn qua còn tưởng là xác người thâm đen bong tróc da bên ngoài.
Bơi qua một mạch tôi liền phát hiện những động tác của tượng sắt cũng không giống nhau, lạ nhất chính là tất cả những tượng này đều mất tay phải. Tất cả tay phải đều đã bị phá rơi hết, miệng cắt rất bất quy tắc, dường như là do con người gây ra.
Sự sợ hãi cực điểm vừa rồi đã khiến tôi chết lặng, cảnh giác bốn phía, tiếp tục bám sát mặt đất di chuyển về phía trước. Mãi cho tới cuối gian phòng, cũng không thấy cái nhà chính dưới lòng đất đâu, mà chỉ thấy trước mặt là một bức tường kín mít và dưới nền đá có một cái giếng.
Dưới nền phòng có đào một cái giếng, hơn nữa còn ở nơi nguồn nước dồi dào như ở đất Quảng Tây này, chính là người đầu óc có vấn đề mới nghĩ ra cái cách này. Nhìn lại bên thành giếng có làm thêm một vết lõm, để tiện cho việc leo lên bậc thang, tôi liền hiểu ngay ra bên dưới đó chắc phải có thứ gì.
Lúc này, trước khi vào cuộc bắt đầu đào động. Đây rất giống với dấu hiệu nhà tạm của trộm mộ tặc! Có lẽ dưới kia có một cổ mộ thật.
Hoặc là một lão già cổ quái, tính cách lại vô cùng gàn dở, thích vung tiền xây lên một tòa nhà siêu sang, thậm chí còn phải lộng lẫy hơn là dưới mộ, muốn nó phải thật khác người để thiên hạ càng chú ý càng tốt.
Có lẽ thật sự tồn tại một hoàng lăng được xây dựng ở một nơi nước ngầm dồi dào như tại đây, con mợ nó chứ, dưới biển còn có người xây mộ! Tại sao lại cấm người ta ngâm mình trong nước?
Tôi cầm đèn pin tới bên thành giếng soi vào, nếu đây là một đạo động thì có thể xác định được cấu tạo bên trong, cổ mộ đặc biệt khó vào, cùng lúc lại còn xây thêm một lành lang để máy móc cỡ lớn làm việc, hẳn là mộ phải được xây ở vị trí khác bên dưới, bọn họ đành phải dùng biện pháp thăm dò vòng quanh mà không thể trực tiếp xuống đấu. Như vậy người này chắc chắn không phải là trộm mộ chuyên nghiệp, rất có thể là một đội người pha tạp, nghĩ tới đó lại thấy giống kiểu trộm mộ của bọn quân phản động.
Quân phản động ở nơi này tầm ảnh hưởng rất lớn, muốn xây một tòa nhà trong thôn trại người Dao thì chẳng ai dám phản đối, đồng thời cũng có quan hệ rất căng thẳng với Dao Miêu, nếu như khiến cho người Dao biết trong trại của mình có trộm mộ tặc, khả năng nổ ra mây thuẫn dân tộc gay gắt.
Vừa muốn nhanh gọn lại vừa muốn giấu diếm, nếu mộ phần trong lòng đất rất lớn, để tiết kiệm thời gian, chắc chắn là phải xây thêm một hành lang, tiện cho việc quan sát người ra kẻ vào. Lại còn có thể kết hợp với người bên trên, chủ nhà này trên người mang công trạng, vậy rất có khả năng.
Nghĩ đến đó lại cảm giác mình rất lợi hại, quay qua cái giếng sâu thăm thẳm kia, nhìn không ra chút manh mối nào, lưng tôi mang bình dướng khí nên không thể xuống sâu hơn được, dễ là chuẩn bị buông xuôi thôi.
Lúc này sâu dưới giếng lại lóe lên lục quang.
Lòng tôi giật thót một cái, là nó! Lúc này có thể thấy nguồn sáng cách miệng giếng rất gần, chỉ khoảng hai ba thước. Định dùng đèn pin soi theo nhưng không ngờ còn chưa kịp hành động thì lục quang kia đã ra tay trước, trong tích tắc nó lại lao về hướng tôi.
Tôi lập tức giơ dao găm lên, thầm nhủ nó thật sự đang di chuyển! Nhưng lục quang áp sát quá nhanh, đột ngột như sao băng xẹt qua tai.
Trong lúc bên kia lóe lên không nhìn thấy gì hết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng đó không phải âm hồn thủy quỷ, nó giống như là một con vật có thể phát ra ánh sáng vậy.
Vội vàng xoay người, chỉ thấy lục quang vọt qua bên cạnh một cái giá sắt, thoáng cái liền tắt ngấm. Dùng đèn pin soi theo, nó lại sáng lóe lên như đáp lại ánh đèn trong tay tôi.
Rốt cục thì tôi cũng thấy được chính xác kia là thứ gì. Nó rất to, nhình như một con thằn lằn màu xám tro, dài phải bằng cánh tay tôi. Nó đang nằm trên đầu một tượng sắt, thân nó hình như buộc một vật gì đó, cố gắng định thần thì hóa ra kia là một cái đèn pin, chính là vật thi thoảng lại phát ra ánh lục quang yếu ớt đó.
/502
|