Tôi cởi đồ lặn ra để một bên, muốn mau chóng hồi phục lại thể lực. Rồi tôi hỏi Bàn Tử, hai người ở đây lâu như thế, có phán đoán gì chưa?
Anh ta lắc đầu: “Tôi thấy phán đoán đáng tin cậy nhất, đó chính là cả đám tụi mình đều đã chết sạch, linh hồn bèn đi xuyên qua đá núi mà vào trong hang động này.”
Tôi cười khổ. Lời này tôi hiểu rõ ý, cũng không phải thực sự cho rằng chúng tôi đã chết sạch cả, ý anh ta là, các phán đoán khác còn chẳng đáng tin bằng thứ mê tín dị đoan này. Đây là một sự việc không có tiền căn hậu quả. Muốn phán đoán, phải có đầu mối. Nhưng bây giờ không có bất kỳ đầu mối nào, tất cả chỉ có thể là giả thiết.
Bàn Tử nói: “Nếu như có gì đó quấy phá, thì mục đích của nó cũng không phải là giết tụi mình. Cho nên, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, chúng mình cũng không đến mức toi mạng đâu! Nếu muốn giết, hà tất phải đổi sang chỗ này làm chi?”
Tôi cười khổ, không toi mạng, thì sẽ là gì? Chẳng lẽ ở đây sẽ tự dưng xuất hiện một gã đàn ông cao to vạm vỡ đè ngửa cả đám ra cưỡng bức à? Tôi lắc đầu bảo: “Chưa chắc, hiện giờ còn sống sờ sờ ra đấy cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Tôm ngâm rượu không phải cũng là tôm sống đấy ư?”
(*Tôm ngâm rượu hay醉虾 là đặc sản Thượng Hải với Ninh Ba, điểm đặc biệt là món ăn này là không sơ chế hay nấu chín tôm, mà trực tiếp bỏ tôm sống vào ngâm trong rượu Thiệu Hưng cho đến khi tôm không giãy giụa gì nữa, sau đó ăn sống kèm với nước chấm pha chế từ rượu, dấm, ớt, tỏi và các gia vị khác.)
Bàn Tử lạnh cả người, đúng là nghĩ mà thấy phát sợ, lại có chút buồn bực, mắng: “Ông đây ghét nhất là những thứ quái quái gở gở chả hiểu đầu cua tai nheo gì như này! Cậu xem có phải ba đứa tụi mình bát tự xung khắc gì không mà cứ suốt ngày đâm đầu vào những thứ quỷ quái không vậy! Mẹ kiếp đúng là ma chướng mà! Cả A Quý cũng thật là, chẳng biết cái cóc khô gì cả, chứ không đã nhắc trước tụi mình một tí, tụi mình còn đề phòng được chút.”
Tôi hơi cau mày, Bàn Tử nói cũng đúng, sở dĩ chuyện này không có chút manh mối nào, thậm chí còn chẳng biết dựa vào đâu mà phán đoán, cũng bởi vì lẽ vậy, bây giờ tự dưng rơi vào cảnh ngộ như này, chắc chắn là có điểm mấu chốt quan trọng nào đó mà chúng tôi đã bỏ qua mất.
Bắt đầu tra lại sự việc từ khi ở trong thôn làng, sau đó dần dần phát triển từng chút một, tất cả tin tức đã có đều từ phía trên đưa xuống, bây giờ đã biết các cục sắt đều từ các tượng sắt này mà ra, đã biết Văn Cẩm từng đến hồ nước này, cũng đã xác định rõ đội khảo cổ từng bị đánh tráo, cũng đã biết một số bí mật trong ngôi làng cổ dưới đáy hồ, tuy những đầu mối trong đó vẫn chưa hoàn toàn liên kết với nhau (ví dụ như những tượng sắt này rốt cục là để làm gì chả hạn), nhưng vẫn phải tiếp tục tra xét, chỉ cần cứ tiếp tục điều tra, tôi tin là mọi thứ sẽ liền mạch logic.
Thế nhưng, tình cảnh hiện nay, lại chẳng có liên quan gì đến những thông tin đã biết, chứng tỏ, trong số vô vàn những đầu mối chúng tôi đã tra ra ở trong làng, một mảnh ghép nào đó đã bị khuyết thiếu mất.
Là để sót mất ở đâu nhỉ?
Lúc nãy tôi hỏi xem Bàn Tử có phán đoán gì, mới phát hiện ra tình huống đang diễn ra hiện nay vốn không cách nào dự đoán trước được, không có bất kỳ một yếu tố nào có thể cảnh báo trước. Nghĩ vậy, tôi nói với hai người kia: “Chúng ta thử liệt kê lại một lượt tất cả những gì mình đã biết ra, nơi này chắc chắn là có liên quan gì đó đến toàn bộ sự việc, mình liệt kê hết lại từ đầu đến cuối, không chừng có thể tìm được gợi ý nào đó.”
Bàn Tử thổi thổi, rồi trỏ xuống mặt đất. Trên đó có mấy dấu chữ anh ta dùng đá khắc xuống: “Lúc trước tôi có thử làm rồi, thực sự vẫn không nghĩ ra. Cậu cứ thử làm lại đi cũng được, cậu đọc sách nhiều, chắc chắn là giỏi hơn tôi, chứ tôi càng nghĩ đầu lại càng đau.”
Tôi nhìn những chữ kia, quả đúng là phương pháp liệt kê quen thuộc của anh ta, vạch ra tất cả các khả năng có thể xảy ra cùng với tất cả các đầu mối, sau đó tìm mối liên hệ giữa chúng.
Tôi nói: “Lần này không giống những lần trước, tất cả các tin tức lẫn manh mối đều chỉ là mảnh vụn, anh viết như thế, chỉ càng viết càng loạn. Bây giờ tôi sắp xếp lại một chút, sau đó chúng ta bắt đầu từ đầu, xem có thể sắp xếp lại cho hoàn chỉnh như trò chơi xếp hình hay không.”
Tôi lượm một tảng đá, vạch mấy từ khóa then chốt trên mặt đất. Từ khi bắt đầu vào thôn làng, những đồ vật lần lượt được phát hiện, kế tiếp là toàn bộ những sự việc nối tiếp sau đó.
Cục sắt – mảnh vỡ của tượng sắt – ngôi làng cổ dưới đáy hồ – không biết có tác dụng gì – ở đâu cũng có – có vẻ nguy hiểm – có mùi kỳ quái.
Ảnh chụp – thiêu hủy.
Lời kể của Bàn Mã – đội khảo cổ bị đánh tráo – tìm được thi thể – vớt cục sắt – mục đích?
Ngôi làng cổ dưới nước – tòa lầu cổ kiểu Hán – đường hầm ngầm – tượng sắt số lượng lớn – mỏ ngọc?
Hầm mỏ khép kín – tượng sắt – vết đục đẽo tương tự.
A, B – đau nhói – hôn mê.
C – ngạt thở – hôn mê.
Viết xong, nhóm riêng ra những thông tin đã xác định, bảng biểu liền trở thành:
Không biết có tác dụng gì – ở đâu cũng có – có vẻ nguy hiểm – có mùi kỳ quái – mục đích?
Tượng sắt số lượng lớn – mỏ ngọc?
Hầm mỏ khép kín – tượng sắt – vết đục đẽo tương tự.
A, B – đau nhói – hôn mê.
C – ngạt thở – hôn mê.
Cứ thế, chúng tôi đã gom toàn bộ những yếu tố đã xác định và những yếu tố không thể xác định nhóm riêng ra thành hai nhóm.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu nối một vài yếu tố vào nhau, tôi nói: “Đầu tiên, chúng ta có thể khẳng định, chủ nhân của tòa lầu cổ kiểu Hán này họ Trương, tạm thời gọi người này là Trương gia lâu chủ.” Tôi liếc Muộn Du Bình một cái, “Người này có quân công, hơn nữa còn là một bậc thầy về cổ học, có thể là quân phiệt địa phương, hoặc có thể có thân phận khác, chuyện này không quá liên quan tới vấn đề của chúng ta.”
“Vào một ngày nào đó năm nào đó, nhân vật Trương gia lâu chủ này, bởi một nguyên nhân nào đó – nguyên nhân này chúng ta cũng không cần biết – phát hiện ra một mỏ ngọc bên dưới ngôi làng này. Bị tiền tài lợi ích khổng lồ mê hoặc, ông ta cùng với Vua Dao ở đây hợp tác cùng khai thác, xây dựng một tòa lầu kiểu Hán vững chãi kiên cố trong làng người Dao, cho bọn thuộc hạ sử dụng. Tòa lâu kiên cố như thế, chứng tỏ bọn họ đã khai thác nơi này một thời gian rất dài rồi, thậm chí có thể chuẩn bị cho mấy đời sau khai thác tiếp.”
“Hang động nơi chúng ta bị kẹt bây giờ, xem vết tích đục đẽo thì có lẽ chính là hầm mỏ mà bọn họ đào lúc đó, chí ít thì cũng là một trong số đó.”
Nói xong, tôi nhìn Bàn Tử, hỏi anh ta có muốn bổ sung thêm gì không? Anh ta lắc đầu, tôi lại nói: “Được, cho đến đây thì mọi việc vẫn rất bình thường, cũng hợp logic, nhưng lại mâu thuẫn với tình cảnh của chúng ta hiện giờ. Rõ ràng hầm mỏ này hoàn toàn khép kín, tôi phải nói như thế, bởi từ lúc mọi việc vẫn bình thường cho đến tình cảnh của ta hiện giờ, ở đoạn giữa đó, chắc chắn đã xảy ra một sự việc gì khiến hầm mỏ này xảy ra một sự biến đổi không thể nào giải thích được.”
Bàn Tử gật đầu bảo: “Mẹ, đừng có nói kiểu học thức thế, đơn giản là cái hang động này có vấn đề thôi.”
Ban đầu đây chỉ là giả thiết, cũng tương đối chính xác, tôi bèn gạch đầu dòng mới rồi viết xuống, sau đó viết một dấu chấm hỏi bên cạnh. “Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Chắc chắn không thể đột nhiên bịt kín được, bởi nếu thế, nhất định sẽ có người bị nhốt đến chết.”
“Không hẳn thế, cậu nghĩ xem, ngay cả chúng ta vào đây như thế nào cũng không giải thích nổi, không chừng bọn họ sau này tìm được cách ra ngoài.” Bàn Tử nói.
Tôi lắc đầu. Thợ mỏ trong những năm đó có trình độ văn hóa cỡ nào chứ? Biện pháp mà bọn họ nghĩ ra, làm gì có chuyện tôi không nghĩ ra được? Hơn nữa, cho dù có nghĩa ra, thì cũng không thể quá nhanh, như vậy, với những dụng cụ và thể lực mà họ có, chắc chắn họ phải đục đẽo các kiểu để tìm cách thoát thân, tất yếu phải để lại vô số dấu vết và đá vụn trên mặt đất.
Nhưng mà, dù sao tôi cũng không ở hiện trường lúc đó, không thể khẳng định chắn chắn một suy luận được, tôi cũng không phản bác Bàn Tử. Chúng tôi cắn môi, bắt đầu suy nghĩ đủ các loại giả thiết.
Còn chưa suy nghĩ được bao lâu, Muộn Du Bình bất chợt lên tiếng, thản nhiên nói: “Tượng thần trong hầm mỏ, là thần Lôi Vương của dân tộc Dao, là hung thần, bình thường không thờ cúng công khai, trừ phi có chuyện gì quá đáng sợ xảy ra.”
Chúng tôi đều sửng sốt, Bàn Tử nói: “Cái đệt! Sao cậu hiểu được cái thứ của nợ này vậy?”
Muộn Du Bình không đáp, mà tiếp tục nói: “Trong đây có đặt thứ này, chứng tỏ sự việc không phải đột nhiên mà xảy ra, hơn nữa, sau khi xảy ra, lại còn có thể đem bức tượng từ ngoài vào trong này để thờ cúng, chứng tỏ sự việc này tuy rất đáng sợ, nhưng không đến mức dọa bọn họ chạy hết.”
Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý: “Đặt tượng thần ở đây, chứng tỏ bọn họ vẫn muốn tiếp tục đào khoét xuống dưới, cho nên mới dùng tượng thần để trấn áp thứ gì đó. Sự việc tuy đáng sợ, nhưng chỉ là nỗi sợ hãi trong lòng, chứ không đe dọa đến tính mạng. Bây giờ chúng ta ngẫm lại, tự đặt mình trong hoàn cảnh đó, nếu chúng mình là thợ mỏ, thì trong tình huống này, tụi mình phải làm gì?”
Bàn Tử lạnh cả người: “Sao câu này nghe cứ quen tai? Lẽ nào, bọn họ đào được cái gì xui xẻo ở chỗ này?”
Tôi cũng gật đầu, đồng thời trong đầu suy nghĩ đến đủ thứ. Hồi xưa ở dưới quê hay nghe đủ loại đồn đại, có nhà máy nào đó khởi công, kết quả vừa đào một cái đã đào trúng xương người chết bị loạn táng, thế là bèn bày tượng Quan Công để trấn.”
“Chỗ này là tầng đá, ở cái chỗ chó má này thì đào được cái gì?” Bàn Tử nói, “Chả lẽ là hóa thành khủng long bạo chúa?” Nói xong anh ta thở dài sườn sượt, cảm thấy giả thuyết của mình rất có khả năng, “Cậu nghĩ mà xem, bọn họ cứ đào đào đào, đột nhiên đào ra quái vật thời tiền sử, chắc chắn là sợ chết khiếp, tưởng đào được xương của yêu quái.”
Tôi vỗ vỗ anh ta: “Đồng chí, lúc nào rảnh rỗi nhớ đọc nhiều sách vào một chút, niên đại của hóa thạch khủng long kém niên đại của ngọc đến vài trăm triệu năm, ở đây mà đào ra hóa thạch khủng long, cũng chả khác gì đào ra một lố KFC dâu.”
“Vậy cậu nói là cái gì?” Bàn Tử không phục, nói.
Bọn tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đều lắc đầu, kỳ thực chẳng còn có gì mà nghĩ nữa cả, trong tầng đá cứng này thì còn có cái gì có thể khiến người thời đó cho là điềm gở đây? Tôi thật sự nghĩ mãi không ra. Thứ hợp lý nhất ở đây chỉ có thể là đá, chẳng lẽ lại là một tảng đá mà bọn họ cho là điềm gở? Nếu giả thiết này mà còn bảo không hợp lý, thì cái gì cũng có khả năng cả.
Bàn Tử đến trước bức tượng, hỏi Muộn Du Bình: “Tiểu Ca, cái ông thần này hung đến mức độ nào? Có giống thần Chung Quỳ của mình không, chuyên đi bắt quỷ ấy?”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Lôi Vương, chuyên khắc chế Tà thần.”
Thần thoại của người dân tộc Dao Mèo khác với thần thoại của người Hán, trong đó nhiều thần tà ác cũng được coi là thần, ngang vai ngang vế với những vị thần chánh nghĩa, những vị thần bình thường không thể làm gì được.
Bàn Tử chậc một tiếng: “Nói cách khác, Chung Quỳ chỉ là công an, còn Lôi Vương này là bí thư chi bộ.” Sau đó anh ta rút ra hai thanh củi nhỏ trong đống lửa, cắm vào lư hương, lạy mấy lạy. “Bí thư Lôi, thật ngại quá, tụi chúng em lúc trước có mắt như mù, không nhận ra là anh. Ít của này tuy chẳng ra cái gì, nhưng cũng có chút hình thức, coi như là hóa đơn tạm, bao giờ tụi em ra được ngoài nhất định sẽ bù đắp thêm hương đèn. Tụi em biết anh làm bí thư chi bộ, nhiều thứ không tiện nhận, cho nên anh cứ cho tụi em số điện thoại của quý phu nhân, chúng em sẽ liên hệ với phu nhân…”
Tôi nghĩ thầm, cái tên này chẳng đáng tin cậy gì cả, nói: “Anh cũng đâu phải người Dao, người ta phù hộ anh thế nào được? Đừng lãng phí củi nữa, huống hồ chỉ có cấp trên xuất hóa đơn tạm cho cấp dưới, làm gì có chuyện ngược lại?”
Bàn Tử bảo: “Chú thì biết cái gì! Cậu ở Hàng Châu nộp thuế, đi Bắc Kinh không phải nộp thuế à? Đây tôi không gọi là hóa đơn tạm, mà là quyền chọn tài chính. Tụi mình đây là đang chào hỏi trước, kẻo sau lại hối hận.”
Nói đoạn anh ta quay lại, sợ mấy thanh củi đầu nặng gốc nhẹ sẽ làm đổ cả bát hương mất, anh ta bèn rút ra để xoay ngược thanh củi, làm hương tro rơi đổ hết cả ra.
Bàn Tử lập tức đỡ lấy, tôi cười bảo: “Đấy anh xem, người ta thanh chánh liêm minh, không nhận.”
Bàn Tử lại chậc một tiếng, chẻ đôi thanh củi nhỏ đi một nửa, rồi cắm lại, sau đó dùng chân san phẳng đống tro hương đã rơi xuống đất, chà vài cái. Hương tro quét lên mặt đất, tôi bỗng nhìn thấy, trên mặt đá dưới chân Bàn Tử xuất hiện một vài đường nét kỳ quái.
Anh ta lắc đầu: “Tôi thấy phán đoán đáng tin cậy nhất, đó chính là cả đám tụi mình đều đã chết sạch, linh hồn bèn đi xuyên qua đá núi mà vào trong hang động này.”
Tôi cười khổ. Lời này tôi hiểu rõ ý, cũng không phải thực sự cho rằng chúng tôi đã chết sạch cả, ý anh ta là, các phán đoán khác còn chẳng đáng tin bằng thứ mê tín dị đoan này. Đây là một sự việc không có tiền căn hậu quả. Muốn phán đoán, phải có đầu mối. Nhưng bây giờ không có bất kỳ đầu mối nào, tất cả chỉ có thể là giả thiết.
Bàn Tử nói: “Nếu như có gì đó quấy phá, thì mục đích của nó cũng không phải là giết tụi mình. Cho nên, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, chúng mình cũng không đến mức toi mạng đâu! Nếu muốn giết, hà tất phải đổi sang chỗ này làm chi?”
Tôi cười khổ, không toi mạng, thì sẽ là gì? Chẳng lẽ ở đây sẽ tự dưng xuất hiện một gã đàn ông cao to vạm vỡ đè ngửa cả đám ra cưỡng bức à? Tôi lắc đầu bảo: “Chưa chắc, hiện giờ còn sống sờ sờ ra đấy cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Tôm ngâm rượu không phải cũng là tôm sống đấy ư?”
(*Tôm ngâm rượu hay醉虾 là đặc sản Thượng Hải với Ninh Ba, điểm đặc biệt là món ăn này là không sơ chế hay nấu chín tôm, mà trực tiếp bỏ tôm sống vào ngâm trong rượu Thiệu Hưng cho đến khi tôm không giãy giụa gì nữa, sau đó ăn sống kèm với nước chấm pha chế từ rượu, dấm, ớt, tỏi và các gia vị khác.)
Bàn Tử lạnh cả người, đúng là nghĩ mà thấy phát sợ, lại có chút buồn bực, mắng: “Ông đây ghét nhất là những thứ quái quái gở gở chả hiểu đầu cua tai nheo gì như này! Cậu xem có phải ba đứa tụi mình bát tự xung khắc gì không mà cứ suốt ngày đâm đầu vào những thứ quỷ quái không vậy! Mẹ kiếp đúng là ma chướng mà! Cả A Quý cũng thật là, chẳng biết cái cóc khô gì cả, chứ không đã nhắc trước tụi mình một tí, tụi mình còn đề phòng được chút.”
Tôi hơi cau mày, Bàn Tử nói cũng đúng, sở dĩ chuyện này không có chút manh mối nào, thậm chí còn chẳng biết dựa vào đâu mà phán đoán, cũng bởi vì lẽ vậy, bây giờ tự dưng rơi vào cảnh ngộ như này, chắc chắn là có điểm mấu chốt quan trọng nào đó mà chúng tôi đã bỏ qua mất.
Bắt đầu tra lại sự việc từ khi ở trong thôn làng, sau đó dần dần phát triển từng chút một, tất cả tin tức đã có đều từ phía trên đưa xuống, bây giờ đã biết các cục sắt đều từ các tượng sắt này mà ra, đã biết Văn Cẩm từng đến hồ nước này, cũng đã xác định rõ đội khảo cổ từng bị đánh tráo, cũng đã biết một số bí mật trong ngôi làng cổ dưới đáy hồ, tuy những đầu mối trong đó vẫn chưa hoàn toàn liên kết với nhau (ví dụ như những tượng sắt này rốt cục là để làm gì chả hạn), nhưng vẫn phải tiếp tục tra xét, chỉ cần cứ tiếp tục điều tra, tôi tin là mọi thứ sẽ liền mạch logic.
Thế nhưng, tình cảnh hiện nay, lại chẳng có liên quan gì đến những thông tin đã biết, chứng tỏ, trong số vô vàn những đầu mối chúng tôi đã tra ra ở trong làng, một mảnh ghép nào đó đã bị khuyết thiếu mất.
Là để sót mất ở đâu nhỉ?
Lúc nãy tôi hỏi xem Bàn Tử có phán đoán gì, mới phát hiện ra tình huống đang diễn ra hiện nay vốn không cách nào dự đoán trước được, không có bất kỳ một yếu tố nào có thể cảnh báo trước. Nghĩ vậy, tôi nói với hai người kia: “Chúng ta thử liệt kê lại một lượt tất cả những gì mình đã biết ra, nơi này chắc chắn là có liên quan gì đó đến toàn bộ sự việc, mình liệt kê hết lại từ đầu đến cuối, không chừng có thể tìm được gợi ý nào đó.”
Bàn Tử thổi thổi, rồi trỏ xuống mặt đất. Trên đó có mấy dấu chữ anh ta dùng đá khắc xuống: “Lúc trước tôi có thử làm rồi, thực sự vẫn không nghĩ ra. Cậu cứ thử làm lại đi cũng được, cậu đọc sách nhiều, chắc chắn là giỏi hơn tôi, chứ tôi càng nghĩ đầu lại càng đau.”
Tôi nhìn những chữ kia, quả đúng là phương pháp liệt kê quen thuộc của anh ta, vạch ra tất cả các khả năng có thể xảy ra cùng với tất cả các đầu mối, sau đó tìm mối liên hệ giữa chúng.
Tôi nói: “Lần này không giống những lần trước, tất cả các tin tức lẫn manh mối đều chỉ là mảnh vụn, anh viết như thế, chỉ càng viết càng loạn. Bây giờ tôi sắp xếp lại một chút, sau đó chúng ta bắt đầu từ đầu, xem có thể sắp xếp lại cho hoàn chỉnh như trò chơi xếp hình hay không.”
Tôi lượm một tảng đá, vạch mấy từ khóa then chốt trên mặt đất. Từ khi bắt đầu vào thôn làng, những đồ vật lần lượt được phát hiện, kế tiếp là toàn bộ những sự việc nối tiếp sau đó.
Cục sắt – mảnh vỡ của tượng sắt – ngôi làng cổ dưới đáy hồ – không biết có tác dụng gì – ở đâu cũng có – có vẻ nguy hiểm – có mùi kỳ quái.
Ảnh chụp – thiêu hủy.
Lời kể của Bàn Mã – đội khảo cổ bị đánh tráo – tìm được thi thể – vớt cục sắt – mục đích?
Ngôi làng cổ dưới nước – tòa lầu cổ kiểu Hán – đường hầm ngầm – tượng sắt số lượng lớn – mỏ ngọc?
Hầm mỏ khép kín – tượng sắt – vết đục đẽo tương tự.
A, B – đau nhói – hôn mê.
C – ngạt thở – hôn mê.
Viết xong, nhóm riêng ra những thông tin đã xác định, bảng biểu liền trở thành:
Không biết có tác dụng gì – ở đâu cũng có – có vẻ nguy hiểm – có mùi kỳ quái – mục đích?
Tượng sắt số lượng lớn – mỏ ngọc?
Hầm mỏ khép kín – tượng sắt – vết đục đẽo tương tự.
A, B – đau nhói – hôn mê.
C – ngạt thở – hôn mê.
Cứ thế, chúng tôi đã gom toàn bộ những yếu tố đã xác định và những yếu tố không thể xác định nhóm riêng ra thành hai nhóm.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu nối một vài yếu tố vào nhau, tôi nói: “Đầu tiên, chúng ta có thể khẳng định, chủ nhân của tòa lầu cổ kiểu Hán này họ Trương, tạm thời gọi người này là Trương gia lâu chủ.” Tôi liếc Muộn Du Bình một cái, “Người này có quân công, hơn nữa còn là một bậc thầy về cổ học, có thể là quân phiệt địa phương, hoặc có thể có thân phận khác, chuyện này không quá liên quan tới vấn đề của chúng ta.”
“Vào một ngày nào đó năm nào đó, nhân vật Trương gia lâu chủ này, bởi một nguyên nhân nào đó – nguyên nhân này chúng ta cũng không cần biết – phát hiện ra một mỏ ngọc bên dưới ngôi làng này. Bị tiền tài lợi ích khổng lồ mê hoặc, ông ta cùng với Vua Dao ở đây hợp tác cùng khai thác, xây dựng một tòa lầu kiểu Hán vững chãi kiên cố trong làng người Dao, cho bọn thuộc hạ sử dụng. Tòa lâu kiên cố như thế, chứng tỏ bọn họ đã khai thác nơi này một thời gian rất dài rồi, thậm chí có thể chuẩn bị cho mấy đời sau khai thác tiếp.”
“Hang động nơi chúng ta bị kẹt bây giờ, xem vết tích đục đẽo thì có lẽ chính là hầm mỏ mà bọn họ đào lúc đó, chí ít thì cũng là một trong số đó.”
Nói xong, tôi nhìn Bàn Tử, hỏi anh ta có muốn bổ sung thêm gì không? Anh ta lắc đầu, tôi lại nói: “Được, cho đến đây thì mọi việc vẫn rất bình thường, cũng hợp logic, nhưng lại mâu thuẫn với tình cảnh của chúng ta hiện giờ. Rõ ràng hầm mỏ này hoàn toàn khép kín, tôi phải nói như thế, bởi từ lúc mọi việc vẫn bình thường cho đến tình cảnh của ta hiện giờ, ở đoạn giữa đó, chắc chắn đã xảy ra một sự việc gì khiến hầm mỏ này xảy ra một sự biến đổi không thể nào giải thích được.”
Bàn Tử gật đầu bảo: “Mẹ, đừng có nói kiểu học thức thế, đơn giản là cái hang động này có vấn đề thôi.”
Ban đầu đây chỉ là giả thiết, cũng tương đối chính xác, tôi bèn gạch đầu dòng mới rồi viết xuống, sau đó viết một dấu chấm hỏi bên cạnh. “Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Chắc chắn không thể đột nhiên bịt kín được, bởi nếu thế, nhất định sẽ có người bị nhốt đến chết.”
“Không hẳn thế, cậu nghĩ xem, ngay cả chúng ta vào đây như thế nào cũng không giải thích nổi, không chừng bọn họ sau này tìm được cách ra ngoài.” Bàn Tử nói.
Tôi lắc đầu. Thợ mỏ trong những năm đó có trình độ văn hóa cỡ nào chứ? Biện pháp mà bọn họ nghĩ ra, làm gì có chuyện tôi không nghĩ ra được? Hơn nữa, cho dù có nghĩa ra, thì cũng không thể quá nhanh, như vậy, với những dụng cụ và thể lực mà họ có, chắc chắn họ phải đục đẽo các kiểu để tìm cách thoát thân, tất yếu phải để lại vô số dấu vết và đá vụn trên mặt đất.
Nhưng mà, dù sao tôi cũng không ở hiện trường lúc đó, không thể khẳng định chắn chắn một suy luận được, tôi cũng không phản bác Bàn Tử. Chúng tôi cắn môi, bắt đầu suy nghĩ đủ các loại giả thiết.
Còn chưa suy nghĩ được bao lâu, Muộn Du Bình bất chợt lên tiếng, thản nhiên nói: “Tượng thần trong hầm mỏ, là thần Lôi Vương của dân tộc Dao, là hung thần, bình thường không thờ cúng công khai, trừ phi có chuyện gì quá đáng sợ xảy ra.”
Chúng tôi đều sửng sốt, Bàn Tử nói: “Cái đệt! Sao cậu hiểu được cái thứ của nợ này vậy?”
Muộn Du Bình không đáp, mà tiếp tục nói: “Trong đây có đặt thứ này, chứng tỏ sự việc không phải đột nhiên mà xảy ra, hơn nữa, sau khi xảy ra, lại còn có thể đem bức tượng từ ngoài vào trong này để thờ cúng, chứng tỏ sự việc này tuy rất đáng sợ, nhưng không đến mức dọa bọn họ chạy hết.”
Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý: “Đặt tượng thần ở đây, chứng tỏ bọn họ vẫn muốn tiếp tục đào khoét xuống dưới, cho nên mới dùng tượng thần để trấn áp thứ gì đó. Sự việc tuy đáng sợ, nhưng chỉ là nỗi sợ hãi trong lòng, chứ không đe dọa đến tính mạng. Bây giờ chúng ta ngẫm lại, tự đặt mình trong hoàn cảnh đó, nếu chúng mình là thợ mỏ, thì trong tình huống này, tụi mình phải làm gì?”
Bàn Tử lạnh cả người: “Sao câu này nghe cứ quen tai? Lẽ nào, bọn họ đào được cái gì xui xẻo ở chỗ này?”
Tôi cũng gật đầu, đồng thời trong đầu suy nghĩ đến đủ thứ. Hồi xưa ở dưới quê hay nghe đủ loại đồn đại, có nhà máy nào đó khởi công, kết quả vừa đào một cái đã đào trúng xương người chết bị loạn táng, thế là bèn bày tượng Quan Công để trấn.”
“Chỗ này là tầng đá, ở cái chỗ chó má này thì đào được cái gì?” Bàn Tử nói, “Chả lẽ là hóa thành khủng long bạo chúa?” Nói xong anh ta thở dài sườn sượt, cảm thấy giả thuyết của mình rất có khả năng, “Cậu nghĩ mà xem, bọn họ cứ đào đào đào, đột nhiên đào ra quái vật thời tiền sử, chắc chắn là sợ chết khiếp, tưởng đào được xương của yêu quái.”
Tôi vỗ vỗ anh ta: “Đồng chí, lúc nào rảnh rỗi nhớ đọc nhiều sách vào một chút, niên đại của hóa thạch khủng long kém niên đại của ngọc đến vài trăm triệu năm, ở đây mà đào ra hóa thạch khủng long, cũng chả khác gì đào ra một lố KFC dâu.”
“Vậy cậu nói là cái gì?” Bàn Tử không phục, nói.
Bọn tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn đều lắc đầu, kỳ thực chẳng còn có gì mà nghĩ nữa cả, trong tầng đá cứng này thì còn có cái gì có thể khiến người thời đó cho là điềm gở đây? Tôi thật sự nghĩ mãi không ra. Thứ hợp lý nhất ở đây chỉ có thể là đá, chẳng lẽ lại là một tảng đá mà bọn họ cho là điềm gở? Nếu giả thiết này mà còn bảo không hợp lý, thì cái gì cũng có khả năng cả.
Bàn Tử đến trước bức tượng, hỏi Muộn Du Bình: “Tiểu Ca, cái ông thần này hung đến mức độ nào? Có giống thần Chung Quỳ của mình không, chuyên đi bắt quỷ ấy?”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Lôi Vương, chuyên khắc chế Tà thần.”
Thần thoại của người dân tộc Dao Mèo khác với thần thoại của người Hán, trong đó nhiều thần tà ác cũng được coi là thần, ngang vai ngang vế với những vị thần chánh nghĩa, những vị thần bình thường không thể làm gì được.
Bàn Tử chậc một tiếng: “Nói cách khác, Chung Quỳ chỉ là công an, còn Lôi Vương này là bí thư chi bộ.” Sau đó anh ta rút ra hai thanh củi nhỏ trong đống lửa, cắm vào lư hương, lạy mấy lạy. “Bí thư Lôi, thật ngại quá, tụi chúng em lúc trước có mắt như mù, không nhận ra là anh. Ít của này tuy chẳng ra cái gì, nhưng cũng có chút hình thức, coi như là hóa đơn tạm, bao giờ tụi em ra được ngoài nhất định sẽ bù đắp thêm hương đèn. Tụi em biết anh làm bí thư chi bộ, nhiều thứ không tiện nhận, cho nên anh cứ cho tụi em số điện thoại của quý phu nhân, chúng em sẽ liên hệ với phu nhân…”
Tôi nghĩ thầm, cái tên này chẳng đáng tin cậy gì cả, nói: “Anh cũng đâu phải người Dao, người ta phù hộ anh thế nào được? Đừng lãng phí củi nữa, huống hồ chỉ có cấp trên xuất hóa đơn tạm cho cấp dưới, làm gì có chuyện ngược lại?”
Bàn Tử bảo: “Chú thì biết cái gì! Cậu ở Hàng Châu nộp thuế, đi Bắc Kinh không phải nộp thuế à? Đây tôi không gọi là hóa đơn tạm, mà là quyền chọn tài chính. Tụi mình đây là đang chào hỏi trước, kẻo sau lại hối hận.”
Nói đoạn anh ta quay lại, sợ mấy thanh củi đầu nặng gốc nhẹ sẽ làm đổ cả bát hương mất, anh ta bèn rút ra để xoay ngược thanh củi, làm hương tro rơi đổ hết cả ra.
Bàn Tử lập tức đỡ lấy, tôi cười bảo: “Đấy anh xem, người ta thanh chánh liêm minh, không nhận.”
Bàn Tử lại chậc một tiếng, chẻ đôi thanh củi nhỏ đi một nửa, rồi cắm lại, sau đó dùng chân san phẳng đống tro hương đã rơi xuống đất, chà vài cái. Hương tro quét lên mặt đất, tôi bỗng nhìn thấy, trên mặt đá dưới chân Bàn Tử xuất hiện một vài đường nét kỳ quái.
/502
|