Sân khấu bên dưới đã tiến hành mang bàn và đồ triển lãm lên, tôi lập tức hiểu ra người ta vừa thông báo buổi đấu giá đã sắp bắt đầu. Nhìn cái quang cảnh náo động bên dưới khiến tôi có chút chột dạ, lão bà bà kia biểu cảm mơ hồ, tôi linh cảm mình đã làm điều gì đó thực ngu ngốc, hơn nữa nó còn liên quan tới buổi đấu giá này.
Trong đầu như có ánh chớp lóe lên, nhưng chỉ trong nửa giây tôi không kịp lĩnh hội điều gì, chỉ thấy mông đặt trên ghế bắt đầu cảm giác khó chịu.
Lòng tự trọng đã trấn an tinh thần tôi, nhưng tôi tin là cái bình tĩnh giả tạo đó khó mà qua mắt được người từng trải, chỉ là giờ không giấu diếm thì thà cứ đứng lên chịu phục mà rời đi, trong lòng rất là mâu thuẫn, nghĩ tới cùng cũng đành nhắm mắt mà chờ.
Tôi nhìn Bàn Tử để lấy lên can đảm, Bàn Tử cũng có chút bất an, hình như anh ta cũng chột dạ, nhưng nghĩ lại thì chúng tôi đã xông pha qua bao núi đao biển lửa rồi, nơi này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Dù tôi không chịu để người khác đuổi ra ngoài, thì chung quy cũng không tới mức mất đầu.
Nghĩ vậy trong lòng cũng thả lỏng được một chút, nhìn qua lão bà bà cười một cái, thầm nhủ bà quá coi thường tôi rồi, tôi cũng coi như là bao lần bước tới cái ranh giới giữa sự sống và cái chết, việc này có sá gì chứ.
Vì thế liền ngồi thẳng dậy, chú tâm nhìn xuống tình hình bên dưới sân khấu.
Rất nhanh trên sân khấu người ta đã đặt bàn bán đấu giá và bục triển lãm lên, một nhân viên cầm micro đảm nhiệm việc thử loa, còn có người đang điều chỉnh ánh sáng, những người này đều mặc đồ phục vụ. Xem ra không phải do công ty đấu giá làm, nghe đồn hình như là của một người trong hội đấu giá, mời mọi người tới thưởng ngoạn.
Bàn Tử trong lúc chờ đợi vừa rồi có nói với tôi, đây là nơi đấu giá đặc biệt nhất, không quan trọng là chuyên gia hay gì, chỉ nhìn bằng mắt thường và khả năng của người tham gia, vì phần lớn những đồ ở đây đều chưa từng được giới đồ cổ đánh giá, thậm chí trước giờ không ai được nhìn qua, nếu cậu muốn ra giá thì không có một hạn định tiêu chuẩn nào, cậu cho rằng nó chỉ đáng giá năm trăm đến một vạn nhưng người khác lại thấy nó phải ở mức giá mười triệu, cậu cũng không có cách nào khác cả.
Ngược lại, nếu cậu tới đây để thưởng ngoạn thì đầu tiên cậu phải biết đó là vật gì, sau đó mới có thể hiểu được giá trị của nó mới đủ tư cách để tới đây mà đấu giá, phải phản ứng trong thời gian cực ngắn, do đó mà đây được coi là nơi chơi đồ cổ số một thành Bắc Kinh.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là ở đây cũng dễ mua trúng phải đồ lởm, bản thân cậu phải có con mắt tinh tường như chuyên gia vì nơi này thật giả lẫn lộn, đồ lởm vào được đây hẳn phải vượt quá cả phạm trù bình thường rồi. Dùng thuật ngữ chuyên môn mà nói thì là : “Hàng gốc”, đây là khái niệm mới nhất được cập nhật trên mạng, có nghĩa là cùng được sản xuất giống như sản phẩm chính nhưng có thể bị lỗi hoặc gì đó, mà xưởng sản xuất lại thải loại ra. Vì thế nó có chất lượng và mẫu mã giống y như hàng thật, nhưng thực chất vẫn là hàng lỗi.
Đương nhiên giới sưu tập coi hàng gốc cũng không phải thứ được sản xuất từ thời xưa, mà là do công nghệ hiên nay làm giả vô cùng tinh vi, có thể chế tác ra những sản phẩm giống như thật, đó mới chính là hàng lởm, nhưng cậu nhìn kiểu gì cũng không ra sơ hở. Trong giới đồ cổ hiện nay đã xuất hiện rất nhiều hàng như vậy. Những thứ đó để làm ra cũng tốn kém kinh người, khả năng trong cả nghìn cái mới có một cái, do đó tất nhiên là người chế tác cũng chỉ cầu cho hòa được vốn. Vì thế, mà phải xuất hiện ở những thị trường cao cấp nhất.
Muốn phân biệt được đồ giả gần như là không thể, biện pháp duy nhất là phải dựa vào trực giác, một là có linh cảm với người bán, từng chi tiết về dáng vẻ và thần thái của người đó cũng cho thấy hàng có gì mờ ám hay không. Thêm nữa là giác quan thứ sáu của người chơi đồ cổ, ngoài ra còn có một số ít chuyên gia có khả năng căn cứ vào tính nghệ thuật của từng đường vân một để phán đoán, ví như là đồ sứ Thanh Hoa*, tất cả hàng đều rất đẹp rất hoàn mĩ, nhưng chỉ có rất ít người có thể nhìn từ bút pháp Thanh Hoa mà phán đoán ra vấn đề, dù sao thì đồ cổ Thanh Hoa cũng có nước men rất đỉnh, dẫu có là bậc thầy của mô phỏng cũng khó mà họa ra được. Nhưng, về phương diện này cũng khó để khảo chứng, vì đối với tác phẩm nghệ thuật thường mỗi người một ý.
Nói tóm lại là buổi đấu giá là nơi để mở mang kiến thức cực cao cấp, tình huống gì cũng có thể phát sinh, cái gì cũng có thể xuất hiện, mà lần này Bàn Tử cũng đã được trông thấy rất nhiều chuyên gia sưu tầm, hơn nữa có cả Hoắc lão bà bà, rõ ràng đều là hạng ruồi ngửi được mùi tanh, nơi này khẳng định sẽ có chuyện bất thường xảy ra. Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã không khỏi có chút hưng phấn.
Rất nhanh sau đó, tiếng huyên náo bên dưới càng lúc càng rộn rã, mọi trang thiết bị đều đã được điều chỉnh ổn thỏa, một cô gái dẫn chương trình mặc sườn xám tiến lên thử âm, sau đó hướng bốn phía bắt đầu nói: “Buổi đấu giá xin được phép bắt đầu, những người không có nhiệm vụ mời tiến ra ngoài, đã tới lúc chúng tôi phải đóng cửa, người ở bên trong xin giữ yên lặng, nhân viên phục vụ có thể bắt đầu chia danh sách đấu giá và bản cầm tay”.
Cô dẫn chương trình tóc thả xõa vai, eo vô cùng nhỏ, chân đặc biệt dài, mặc sườn xám cảm giác cực quý phái, để một mỹ nữ như vậy dẫn chương trình thật khiến tôi xúc động bùi ngùi. Tôi lại nhớ tới ngày trước hồi còn ở nhà ông nội có hai cái nắm cửa, là đầu hai con sư tử ngậm vòng bằng vàng đời nhà Tống, vòng gõ của nó và khác với vòng của những cái nắm cửa khác. Vòng được điêu khắc bằng ngọc, hơn nữa còn có hai lớp, lớp ngoài khắc một kiểu, trong vòng ngọc còn có một vòng ngọc nữa, vòng bên trong được chạm khắc hình tròn.
Người trong nghề nhìn nắm cửa này là biết nó vô giá như thế nào, nếu đem đi so với toàn bộ ngôi nhà thì dễ còn giá trị hơn gấp mấy lần, đó là do ông nội tôi đặc biệt thiết kế, nó cho người khác biết gia thế của chủ nhà này: các người xem, đồ quý giá như vậy mà tôi lại đem ra làm cái gõ cửa, không lo người ăn trộm cũng chẳng sợ người phá hỏng, vậy chứng minh nhà này khẳng định còn nhiều đồ giá trị hơn, ngay cả bằng hữu thấy cái nắm cửa như vậy cũng chẳng dám bước vào. Lối sống người Trung Quốc xưa nay vẫn là coi trọng cái mặt tiền là như vậy.
Chẳng trách sao cửa hàng của mình lại tiêu điều, mấy năm không cho sửa sang lại, lần sau về phải bắt Vương Minh cũng mặc sườn xám xem tình hình thế nào?
Tiếng ồn ào bên dưới càng lúc càng lớn, tôi thấy có vài người lục tục rời sân, tầng hai có cấu tạo như một hình vòng cung, rất nhiều gian phòng giống nơi chúng tôi đang ngồi, ai cũng hướng ra sân khấu trung tâm, tôi thấy bên cạnh chúng tôi, rất nhiều bình phong đã được rời đi, nhiều người cũng chuyển từ bàn ăn ra vị trí tiện hơn để xem trò vui.
Tôi cẩn thận quan sát, liền thấy tên sơ mi hồng phấn đang ngồi trên một ghế lô đối diện bên tay trái, dường như hắn chỉ đi một mình, đang nghịch điện thoại di động. Bên cạnh Bàn Tử lại chỉ tôi xem người đang ngồi trên ghế lô đối diện trước mặt chúng tôi kia, anh ta nhẹ giọng nói:” Lưu Ly Tôn.”
Vị trí đó cách chúng tôi một khoảng, thấy không quá rõ, lúc này tôi phát hiện trên tất cả các ghế lô kia, bất luận là người nhiều ít thế nào, ở vị trí ngồi của tôi đều không có ai cả, tự nhiên trán toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc tôi đang phân tâm, có người lại tới di dời bình phong ra sau chúng tôi, một người phục vụ bưng một cái khay con tiến tới, bên trên lót nhiễu điều, trong khay, bày một quyển sách bọc da nhỏ. Tôi vừa nhìn liền nhận ra hắn là tên tiểu nhị đã tới mời chúng tôi tới đây, sau lại thấy bước tới trước mặt Hoắc lão bà, bỗng giật mình nhìn tôi, tiếp theo mặt liền tái đi, đứng ngây người ra.
Mãi sau hắn mới có phản ứng, lập tức hỏi: “Bà bà, người này sao lại ngồi đây?”
Lão bà bà nhìn hắn một cái: “Thế thì sao? Đã lâu rồi chưa được thấy qua trường hợp này, ngươi cũng không tin nổi sẽ lại có người ngồi vị trí này ư? Cũng đã mười mấy năm rồi, từ sau ngày lão Hưng ngồi ở ghế đó, nhưng ngày hôm nay đấu giá những đồ này, coi như là trăm năm mới gặp được một lần, xuất hiện mấy người không muốn sống coi như là cũng hợp lý hợp tình, ngươi đưa cho vị Ngô thiếu gia này một bảng danh sách, hầu hạ cho tốt vào, ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt.”
“Được!” người phục vụ kia nhìn tôi đầy sợ hãi, lập tức xoay người lát sau mang tới một bảng danh sách đưa cho tôi, đồng thời đặt bên cạnh một ấm Bích loan xuân hảo hạn (trà), cùng với vài đĩa điểm tâm.
Tôi nghĩ bình trà này phải tới bảy ngàn tệ mất, lấy làm lạ, nhìn hắn như có ý hỏi, hắn đáp ngay: “Ông chủ, đây là người tổ chức của chúng tôi mời đưa tới, ngài có gì căn dặn cứ báo chúng tôi một câu.” nói xong lập tức rời đi.
Tôi nhìn Bàn Tử, kinh ngạc vô cùng, hơn nữa còn có linh cảm rất tệ, Bàn Tử nháy mắt cho tôi, bảo đừng sợ gì cả. Nói rồi anh ta lật ngay quyển danh sách ra, không đợi được thêm khắc nào nữa, mới lật hai trang, tôi thấy miệng anh ta bặm lại.
Chú thích:
Bình sứ Thanh Hoa*: Đồ sứ thanh hoa nhà Nguyên lấy đời Cảnh Đức Trấn làm đại diện, được chế tác tinh xảo đẹp mắt mà truyền thế rất ít, vì thế nên đặc biệt quý hiếm, căn cứ vào thời gian nhìn chung được chia thành 3 giai đoạn : Giai đoạn Diên Hữu, Chí Chính và cuối nhà Nguyên, trong đó có giá trị nhất là Chí Chính.
Trong đầu như có ánh chớp lóe lên, nhưng chỉ trong nửa giây tôi không kịp lĩnh hội điều gì, chỉ thấy mông đặt trên ghế bắt đầu cảm giác khó chịu.
Lòng tự trọng đã trấn an tinh thần tôi, nhưng tôi tin là cái bình tĩnh giả tạo đó khó mà qua mắt được người từng trải, chỉ là giờ không giấu diếm thì thà cứ đứng lên chịu phục mà rời đi, trong lòng rất là mâu thuẫn, nghĩ tới cùng cũng đành nhắm mắt mà chờ.
Tôi nhìn Bàn Tử để lấy lên can đảm, Bàn Tử cũng có chút bất an, hình như anh ta cũng chột dạ, nhưng nghĩ lại thì chúng tôi đã xông pha qua bao núi đao biển lửa rồi, nơi này thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Dù tôi không chịu để người khác đuổi ra ngoài, thì chung quy cũng không tới mức mất đầu.
Nghĩ vậy trong lòng cũng thả lỏng được một chút, nhìn qua lão bà bà cười một cái, thầm nhủ bà quá coi thường tôi rồi, tôi cũng coi như là bao lần bước tới cái ranh giới giữa sự sống và cái chết, việc này có sá gì chứ.
Vì thế liền ngồi thẳng dậy, chú tâm nhìn xuống tình hình bên dưới sân khấu.
Rất nhanh trên sân khấu người ta đã đặt bàn bán đấu giá và bục triển lãm lên, một nhân viên cầm micro đảm nhiệm việc thử loa, còn có người đang điều chỉnh ánh sáng, những người này đều mặc đồ phục vụ. Xem ra không phải do công ty đấu giá làm, nghe đồn hình như là của một người trong hội đấu giá, mời mọi người tới thưởng ngoạn.
Bàn Tử trong lúc chờ đợi vừa rồi có nói với tôi, đây là nơi đấu giá đặc biệt nhất, không quan trọng là chuyên gia hay gì, chỉ nhìn bằng mắt thường và khả năng của người tham gia, vì phần lớn những đồ ở đây đều chưa từng được giới đồ cổ đánh giá, thậm chí trước giờ không ai được nhìn qua, nếu cậu muốn ra giá thì không có một hạn định tiêu chuẩn nào, cậu cho rằng nó chỉ đáng giá năm trăm đến một vạn nhưng người khác lại thấy nó phải ở mức giá mười triệu, cậu cũng không có cách nào khác cả.
Ngược lại, nếu cậu tới đây để thưởng ngoạn thì đầu tiên cậu phải biết đó là vật gì, sau đó mới có thể hiểu được giá trị của nó mới đủ tư cách để tới đây mà đấu giá, phải phản ứng trong thời gian cực ngắn, do đó mà đây được coi là nơi chơi đồ cổ số một thành Bắc Kinh.
Hơn nữa, đáng sợ nhất là ở đây cũng dễ mua trúng phải đồ lởm, bản thân cậu phải có con mắt tinh tường như chuyên gia vì nơi này thật giả lẫn lộn, đồ lởm vào được đây hẳn phải vượt quá cả phạm trù bình thường rồi. Dùng thuật ngữ chuyên môn mà nói thì là : “Hàng gốc”, đây là khái niệm mới nhất được cập nhật trên mạng, có nghĩa là cùng được sản xuất giống như sản phẩm chính nhưng có thể bị lỗi hoặc gì đó, mà xưởng sản xuất lại thải loại ra. Vì thế nó có chất lượng và mẫu mã giống y như hàng thật, nhưng thực chất vẫn là hàng lỗi.
Đương nhiên giới sưu tập coi hàng gốc cũng không phải thứ được sản xuất từ thời xưa, mà là do công nghệ hiên nay làm giả vô cùng tinh vi, có thể chế tác ra những sản phẩm giống như thật, đó mới chính là hàng lởm, nhưng cậu nhìn kiểu gì cũng không ra sơ hở. Trong giới đồ cổ hiện nay đã xuất hiện rất nhiều hàng như vậy. Những thứ đó để làm ra cũng tốn kém kinh người, khả năng trong cả nghìn cái mới có một cái, do đó tất nhiên là người chế tác cũng chỉ cầu cho hòa được vốn. Vì thế, mà phải xuất hiện ở những thị trường cao cấp nhất.
Muốn phân biệt được đồ giả gần như là không thể, biện pháp duy nhất là phải dựa vào trực giác, một là có linh cảm với người bán, từng chi tiết về dáng vẻ và thần thái của người đó cũng cho thấy hàng có gì mờ ám hay không. Thêm nữa là giác quan thứ sáu của người chơi đồ cổ, ngoài ra còn có một số ít chuyên gia có khả năng căn cứ vào tính nghệ thuật của từng đường vân một để phán đoán, ví như là đồ sứ Thanh Hoa*, tất cả hàng đều rất đẹp rất hoàn mĩ, nhưng chỉ có rất ít người có thể nhìn từ bút pháp Thanh Hoa mà phán đoán ra vấn đề, dù sao thì đồ cổ Thanh Hoa cũng có nước men rất đỉnh, dẫu có là bậc thầy của mô phỏng cũng khó mà họa ra được. Nhưng, về phương diện này cũng khó để khảo chứng, vì đối với tác phẩm nghệ thuật thường mỗi người một ý.
Nói tóm lại là buổi đấu giá là nơi để mở mang kiến thức cực cao cấp, tình huống gì cũng có thể phát sinh, cái gì cũng có thể xuất hiện, mà lần này Bàn Tử cũng đã được trông thấy rất nhiều chuyên gia sưu tầm, hơn nữa có cả Hoắc lão bà bà, rõ ràng đều là hạng ruồi ngửi được mùi tanh, nơi này khẳng định sẽ có chuyện bất thường xảy ra. Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã không khỏi có chút hưng phấn.
Rất nhanh sau đó, tiếng huyên náo bên dưới càng lúc càng rộn rã, mọi trang thiết bị đều đã được điều chỉnh ổn thỏa, một cô gái dẫn chương trình mặc sườn xám tiến lên thử âm, sau đó hướng bốn phía bắt đầu nói: “Buổi đấu giá xin được phép bắt đầu, những người không có nhiệm vụ mời tiến ra ngoài, đã tới lúc chúng tôi phải đóng cửa, người ở bên trong xin giữ yên lặng, nhân viên phục vụ có thể bắt đầu chia danh sách đấu giá và bản cầm tay”.
Cô dẫn chương trình tóc thả xõa vai, eo vô cùng nhỏ, chân đặc biệt dài, mặc sườn xám cảm giác cực quý phái, để một mỹ nữ như vậy dẫn chương trình thật khiến tôi xúc động bùi ngùi. Tôi lại nhớ tới ngày trước hồi còn ở nhà ông nội có hai cái nắm cửa, là đầu hai con sư tử ngậm vòng bằng vàng đời nhà Tống, vòng gõ của nó và khác với vòng của những cái nắm cửa khác. Vòng được điêu khắc bằng ngọc, hơn nữa còn có hai lớp, lớp ngoài khắc một kiểu, trong vòng ngọc còn có một vòng ngọc nữa, vòng bên trong được chạm khắc hình tròn.
Người trong nghề nhìn nắm cửa này là biết nó vô giá như thế nào, nếu đem đi so với toàn bộ ngôi nhà thì dễ còn giá trị hơn gấp mấy lần, đó là do ông nội tôi đặc biệt thiết kế, nó cho người khác biết gia thế của chủ nhà này: các người xem, đồ quý giá như vậy mà tôi lại đem ra làm cái gõ cửa, không lo người ăn trộm cũng chẳng sợ người phá hỏng, vậy chứng minh nhà này khẳng định còn nhiều đồ giá trị hơn, ngay cả bằng hữu thấy cái nắm cửa như vậy cũng chẳng dám bước vào. Lối sống người Trung Quốc xưa nay vẫn là coi trọng cái mặt tiền là như vậy.
Chẳng trách sao cửa hàng của mình lại tiêu điều, mấy năm không cho sửa sang lại, lần sau về phải bắt Vương Minh cũng mặc sườn xám xem tình hình thế nào?
Tiếng ồn ào bên dưới càng lúc càng lớn, tôi thấy có vài người lục tục rời sân, tầng hai có cấu tạo như một hình vòng cung, rất nhiều gian phòng giống nơi chúng tôi đang ngồi, ai cũng hướng ra sân khấu trung tâm, tôi thấy bên cạnh chúng tôi, rất nhiều bình phong đã được rời đi, nhiều người cũng chuyển từ bàn ăn ra vị trí tiện hơn để xem trò vui.
Tôi cẩn thận quan sát, liền thấy tên sơ mi hồng phấn đang ngồi trên một ghế lô đối diện bên tay trái, dường như hắn chỉ đi một mình, đang nghịch điện thoại di động. Bên cạnh Bàn Tử lại chỉ tôi xem người đang ngồi trên ghế lô đối diện trước mặt chúng tôi kia, anh ta nhẹ giọng nói:” Lưu Ly Tôn.”
Vị trí đó cách chúng tôi một khoảng, thấy không quá rõ, lúc này tôi phát hiện trên tất cả các ghế lô kia, bất luận là người nhiều ít thế nào, ở vị trí ngồi của tôi đều không có ai cả, tự nhiên trán toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc tôi đang phân tâm, có người lại tới di dời bình phong ra sau chúng tôi, một người phục vụ bưng một cái khay con tiến tới, bên trên lót nhiễu điều, trong khay, bày một quyển sách bọc da nhỏ. Tôi vừa nhìn liền nhận ra hắn là tên tiểu nhị đã tới mời chúng tôi tới đây, sau lại thấy bước tới trước mặt Hoắc lão bà, bỗng giật mình nhìn tôi, tiếp theo mặt liền tái đi, đứng ngây người ra.
Mãi sau hắn mới có phản ứng, lập tức hỏi: “Bà bà, người này sao lại ngồi đây?”
Lão bà bà nhìn hắn một cái: “Thế thì sao? Đã lâu rồi chưa được thấy qua trường hợp này, ngươi cũng không tin nổi sẽ lại có người ngồi vị trí này ư? Cũng đã mười mấy năm rồi, từ sau ngày lão Hưng ngồi ở ghế đó, nhưng ngày hôm nay đấu giá những đồ này, coi như là trăm năm mới gặp được một lần, xuất hiện mấy người không muốn sống coi như là cũng hợp lý hợp tình, ngươi đưa cho vị Ngô thiếu gia này một bảng danh sách, hầu hạ cho tốt vào, ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt.”
“Được!” người phục vụ kia nhìn tôi đầy sợ hãi, lập tức xoay người lát sau mang tới một bảng danh sách đưa cho tôi, đồng thời đặt bên cạnh một ấm Bích loan xuân hảo hạn (trà), cùng với vài đĩa điểm tâm.
Tôi nghĩ bình trà này phải tới bảy ngàn tệ mất, lấy làm lạ, nhìn hắn như có ý hỏi, hắn đáp ngay: “Ông chủ, đây là người tổ chức của chúng tôi mời đưa tới, ngài có gì căn dặn cứ báo chúng tôi một câu.” nói xong lập tức rời đi.
Tôi nhìn Bàn Tử, kinh ngạc vô cùng, hơn nữa còn có linh cảm rất tệ, Bàn Tử nháy mắt cho tôi, bảo đừng sợ gì cả. Nói rồi anh ta lật ngay quyển danh sách ra, không đợi được thêm khắc nào nữa, mới lật hai trang, tôi thấy miệng anh ta bặm lại.
Chú thích:
Bình sứ Thanh Hoa*: Đồ sứ thanh hoa nhà Nguyên lấy đời Cảnh Đức Trấn làm đại diện, được chế tác tinh xảo đẹp mắt mà truyền thế rất ít, vì thế nên đặc biệt quý hiếm, căn cứ vào thời gian nhìn chung được chia thành 3 giai đoạn : Giai đoạn Diên Hữu, Chí Chính và cuối nhà Nguyên, trong đó có giá trị nhất là Chí Chính.
/502
|