Tự nó xoay ư? Tôi nhất thời nghĩ không ra nó là thứ hình dạng gì nữa, nộ hỏa công tâm (nổi cơn tức giận), hận không thể lập tức lao ngay tới xem được, lập tức kêu lên:” Mau nghĩ cách cho tôi vào đi.”
“Khoan khoan đã, tôi thấy có gì đó không đúng.” hắn bỗng nhiên thốt lên một tiếng. Lát sau âm thanh liền lặng đi.
“Rốt cuộc là sao vậy, đừng có thừa nước đục thả câu.” tôi mắng.
Tiểu Hoa lúc đó không hề lên tiếng, trong không gian chỉ có giọng của tôi vọng lại.
Nếu không phải vì tình hình phía trước đáng sợ như kia, tôi chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà lao tới, so với ngày xưa, người như thế lại làm ra hành vi thừa nước đục thả câu càng khiến tôi khó chịu. Tôi chờ một lúc, lại gọi một tiếng, nhưng Tiểu Hoa vẫn không đáp lời, chỉ nghe thấy từ trong vọng lại tiếng kim loại gõ vào nhau.
Tôi nhịn không được đã nghĩ tới mắng ầm lên, nhưng lại nhớ ra cái tình huống nhỏ nhen này không phải đã quá quen, cũng chẳng tiện trực tiếp nổi điên lên. Quay ra vừa dùng búa gõ vào tàng đá bày tỏ nỗi sốt ruột của bản thân, vừa tiếp tục gọi vào.
Gọi vài câu, bên trong tiếng kim loại càng lúc càng lớn, đơn giản là như đang muốn phá hỏng thứ gì đó.
“Cậu làm cái khỉ gì vậy?” tôi căng thẳng.
Vẫn không có hồi âm, đáp lại tôi chính là một tiếng “coong coong” bén nhọn, giống như là hắn dùng sức giáng vào cái “bàn thiết” kia, thanh âm vang vọng không ngừng trong thạch động. Tiếng động này nói là vang thì không vang nhưng đặc biệt đau thần kinh, khiến người ta thực phiền toái.
Tôi bỗng nhiên ý thức được có điều không đúng, hắn chẳng có lý do gì mà không đáp lời tôi, đều là người lớn lại trong tình huống này hẳn sẽ không đem trò đùa trẻ con đó ra để giỡn chơi. Gõ vào bàn thiết kia, chẳng lẽ là do hắn đột nhiên không thể nói chuyện nên phải dùng cách này để cầu cứu? Ngay trong một vài phút vừa rồi, yên lặng không một tiếng động nào, có khi là do bên đó đã xảy ra biến cố gì rồi ư?
Nhưng tiếng gõ bàn thiết vô cùng cố sức, nghe tiếng vang có thể phân biệt được rõ ràng là phải dùng toàn bộ khí lực mà đập. Hỗn độn nhưng không hề gấp rút, không giống như cầu cứu, nghe nó giống như là muốn đem vật gì đó đập vỡ ra.
Cuối cùng tôi gắng hét một tiếng, vẫn là không có hồi âm, ngay lập tức tôi liền quay người chạy ra cửa động, vừa cầm bộ đàm gọi cho mấy thủ hạ bên dưới. Những thủ hạ kia đều đang ngủ, mơ mơ màng màng, tôi kể sơ qua tình hình một lượt, những người Tứ Xuyên kia lập tức bắt đầu ngay. Vừa buông bộ đàm xuống tôi liền hiểu được rằng không được rồi, để leo được tới đây phải mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ, nếu thực sự có chuyện, có mấy cái mạng cũng vẫn chết hết, nếu tôi phụ kéo bọn họ lên thì mất tối thiểu cũng phải hai tiếng rưỡi, sự tình không thể làm như vậy được.
Vì thế lại bò vào trong, thanh âm kia khiến tôi đầu óc rối bời, tôi tiếp tục gào lên, trong hoàn cảnh nơi đây như một máy phóng thanh cỡ lớn, giọng của bản thân vô cùng vang vọng, Tiểu Hoa không thể không nghe thấy. Nhưng hắn hoàn toàn không đáp lời, lòng tôi như lửa đốt, chợt nghĩ tới chú Ba và Giải Liên Hoàn.
Bố khỉ! Chẳng lẽ tôi sẽ lại tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của bọn họ, đó thực sự là một điều cực bi thảm, đây là chuyện chó má gì chứ.
Tôi nghĩ nếu Tiểu Hoa ngủm thật hay là đã xảy ra chuyện gì, tôi còn mặt mũi nào mà tới gặp người Giải gia, Ngô gia chúng tôi có thể bị gán thêm các loại biệt danh như “máy chém Giải gia” không.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tôi nhìn búi tóc trên những bình gốm cổ quái kia, trong đầu thực hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Ngay trong tích tắc, tôi chợt thấy những hốc đá tạc ra để chứa cổ thư.
Tôi nhìn quanh bao tay và giày leo núi của mình, khoa tay múa chân một chút, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp, nhưng là trực giác báo cho tôi biết, biện pháp này tuyệt đối là một chủ ý tệ hại, rất có thể khiến tôi cũng bị mắc vào trong đó.
Tiếng gõ chói tai kia làm rối loạn khả năng suy nghĩ của tôi, linh cảm đó lập tức bị chôn vùi vào trong bao nhiêu lo lắng, tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén hết những sốt sắng trong lòng lại, cẩn thận bước theo những tảng đá nhô ra.
Một cước đạp xuống, xác trùng vỡ vụn dưới chân khiến tôi bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, trước mặt đầy những búi tóc dài, dường như cảm giác được tôi đang tiến vào, cầm đèn pin soi xuống chúng lập tức xuất hiện càng thêm quái dị.
Biện pháp của tôi thực ra vô cùng khó coi, trên vách động đầy những hốc đá để cổ thư, tôi không muốn phải động vào những búi tóc kinh tởm dưới chân kia nên đành bám vào vách động, chân đạp vào những hốc đá mà đi tiếp.
Nhìn qua thì rất khó coi, nhưng vấn đề là tôi đã không có đường lui, tôi không thể đi được nửa đường liền dừng lại, trong hoàn cảnh chật chội như vậy khom người bám trên vách động, phải dựa hết vào lực ngón tay bấu víu vào hốc đá để cố định thân thể, đây là một thử thách rất lớn đối với thể lực tôi. Nếu huyệt động đủ cao để tôi có thể đứng thẳng, vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Tiếng kim loại chói tai kia khiến người ta suy sụp, tôi khởi động chân tay một chút, bước lên trước một bước, phát hiện không phải khó như tôi tưởng tượng. Đặc biệt là lúc quay người, giống như chúa Jesus đóng đinh trên tường bị viêm ruột thừa, nhưng cẩn thận thì có thể duy trì trạng thái cân bằng, đó chính là cơ hội ngắn ngủi cho tôi nghỉ ngơi.
Ngay sau đó tôi liền hít sâu một hơi rồi leo lên vách, trước tiên phải chắc chắn không cho bản thân cơ hội được lùi bước, một lát đã tiến được hơn mười thước. Tốc độ thế cũng coi như là nhanh, tuy rằng động tác không lấy chi là hoa lệ.
Hơn mười thước sau ngón tay lập tức kiệt lực, không thể không nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục đi tiếp về phía trước, đèn pin cắn trong miệng, liền thấy được thứ mà những mớ tóc dưới chân mình đang quấn quanh.
Khoảng cách này gần hơn nhiều, vật kia là một quả cầu nhỏ, nhìn từ đây có thể thấy nó còn to hơn, tôi vẫn cố gắng thuyết phục bản thân cái thứ lông tóc này là một giống nấm mới, nhưng tận mắt chứng kiến từ khoảng cách này, kia chân chân thật thật chính là tóc, tóc vô cùng thẳng hơn nữa còn sáng bóng.
Cái quái gì mà phát triển dài tới mức này được? Tôi nghĩ mà vừa buồn nôn vừa kinh hãi, nếu như bạn đang ở trong bất cứ nơi thôn dã nào, chứng kiến bao nhiêu là tóc trải ngập cả một vùng như vậy, e rằng tới cả dũng khí để nhìn qua cũng không có. Huống chi là đối với thứ tóc này, tôi so với người khác lại càng thêm hãi hùng sâu đậm hơn.
Dưới cảm giác ghê tởm đó tôi lại bị thôi thúc thêm bởi sự lo lắng, muốn gạt hết những tóc tai kia ra để nhìn xem bên dưới nó rốt cục là cái quái gì. Từ khoảng cách này, chỉ cần với tay xuống là tôi đã có thể vén nó lên xem.
Nhìn thực có điểm không kiềm chế được, hít vội ngụm khí rồi xoay người tiếp tục leo đi, trút được một hơi, bên dưới cũng không gấp được, đành phải từng bước từng bước di chuyển. Dưới chân nửa thước chính là mớ tóc không biết có dụng ý gì kia, leo một bước cũng phải dùng tới lực ngón tay, có những hốc đá quá nhỏ không thể để chân vào được, tôi chỉ có thể ghé vào mép hốc, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu có dấu hiệu bị chuột rút.
Cũng may, bởi vậy mà tinh thần tôi trong khi bị căng thẳng cao độ, những tiếng kim loại kia gần như để hết ngoài tai, toàn bộ lực chú ý của tôi đều đặt trên ngón tay mình.
Cũng không biết là di chuyển đã bao lâu, quay đầu không còn thấy nơi xuất phát, đèn pin soi không tới, phỏng chừng cũng đã đi được một nửa đường, tiếng kim hoại kia vẫn không ngừng vang vọng.
Tôi có chút bình tĩnh, thầm nhủ nói như vậy thì nguy hiểm của Tiểu Hoa cũng không quá mức trí mạng, tôi cả người đổ mồ hôi, nghĩ tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi, đèn pin soi quanh chợt cảm giác đằng kia có điểm bất thường.
Động tác vừa rồi tôi không biết bao nhiêu lần dùng miệng ngậm đèn pin lia xung quanh, mỗi lần đều thấy toàn tóc là tóc. Hai bên vách động đen nhánh một màu, nhưng lúc này đây trong chớp mắt như có thứ gì đó cản trở lại ánh sáng đèn pin của tôi.
Tôi quay lại, đột nhiên nhìn tới trong bóng đêm cách mình hơn mười thước, xa xa vốn tối đen một khoảng, đột nhiên xuất hiện thứ gì đó không giống với lúc trước.
Thứ đó cao tầm một người, nhưng tuyệt đối không phải người, tôi không cách nào hiểu được mình đã nhìn thấy cái gì, nếu như nhất định phải miêu tả tôi chỉ có thể nói là mình vừa thấy một bối tóc lớn, đứng sừng sững đằng kia.
Ban đầu tôi còn tưởng đó là cấm bà, nhưng lập tức biết rằng không thể nào, vì tôi trước sau đều chẳng ngửi thấy được cái mùi cổ quái của nó. Nhưng trong bối “tóc” đó chắc chắn còn có vật gì. Bởi vì nhìn hình dạng đầy đủ của đống tóc đó, có thể cảm giác ra ngay bên trong chứa một vật sống.
Có điều là vật kia không hề di chuyển, chỉ đứng ở đó, tóc dưới ánh sáng đèn pin tản ra một hình dạng vô cùng quái dị, khiến người xem phải rùng mình.
“Khoan khoan đã, tôi thấy có gì đó không đúng.” hắn bỗng nhiên thốt lên một tiếng. Lát sau âm thanh liền lặng đi.
“Rốt cuộc là sao vậy, đừng có thừa nước đục thả câu.” tôi mắng.
Tiểu Hoa lúc đó không hề lên tiếng, trong không gian chỉ có giọng của tôi vọng lại.
Nếu không phải vì tình hình phía trước đáng sợ như kia, tôi chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà lao tới, so với ngày xưa, người như thế lại làm ra hành vi thừa nước đục thả câu càng khiến tôi khó chịu. Tôi chờ một lúc, lại gọi một tiếng, nhưng Tiểu Hoa vẫn không đáp lời, chỉ nghe thấy từ trong vọng lại tiếng kim loại gõ vào nhau.
Tôi nhịn không được đã nghĩ tới mắng ầm lên, nhưng lại nhớ ra cái tình huống nhỏ nhen này không phải đã quá quen, cũng chẳng tiện trực tiếp nổi điên lên. Quay ra vừa dùng búa gõ vào tàng đá bày tỏ nỗi sốt ruột của bản thân, vừa tiếp tục gọi vào.
Gọi vài câu, bên trong tiếng kim loại càng lúc càng lớn, đơn giản là như đang muốn phá hỏng thứ gì đó.
“Cậu làm cái khỉ gì vậy?” tôi căng thẳng.
Vẫn không có hồi âm, đáp lại tôi chính là một tiếng “coong coong” bén nhọn, giống như là hắn dùng sức giáng vào cái “bàn thiết” kia, thanh âm vang vọng không ngừng trong thạch động. Tiếng động này nói là vang thì không vang nhưng đặc biệt đau thần kinh, khiến người ta thực phiền toái.
Tôi bỗng nhiên ý thức được có điều không đúng, hắn chẳng có lý do gì mà không đáp lời tôi, đều là người lớn lại trong tình huống này hẳn sẽ không đem trò đùa trẻ con đó ra để giỡn chơi. Gõ vào bàn thiết kia, chẳng lẽ là do hắn đột nhiên không thể nói chuyện nên phải dùng cách này để cầu cứu? Ngay trong một vài phút vừa rồi, yên lặng không một tiếng động nào, có khi là do bên đó đã xảy ra biến cố gì rồi ư?
Nhưng tiếng gõ bàn thiết vô cùng cố sức, nghe tiếng vang có thể phân biệt được rõ ràng là phải dùng toàn bộ khí lực mà đập. Hỗn độn nhưng không hề gấp rút, không giống như cầu cứu, nghe nó giống như là muốn đem vật gì đó đập vỡ ra.
Cuối cùng tôi gắng hét một tiếng, vẫn là không có hồi âm, ngay lập tức tôi liền quay người chạy ra cửa động, vừa cầm bộ đàm gọi cho mấy thủ hạ bên dưới. Những thủ hạ kia đều đang ngủ, mơ mơ màng màng, tôi kể sơ qua tình hình một lượt, những người Tứ Xuyên kia lập tức bắt đầu ngay. Vừa buông bộ đàm xuống tôi liền hiểu được rằng không được rồi, để leo được tới đây phải mất ít nhất bốn tiếng đồng hồ, nếu thực sự có chuyện, có mấy cái mạng cũng vẫn chết hết, nếu tôi phụ kéo bọn họ lên thì mất tối thiểu cũng phải hai tiếng rưỡi, sự tình không thể làm như vậy được.
Vì thế lại bò vào trong, thanh âm kia khiến tôi đầu óc rối bời, tôi tiếp tục gào lên, trong hoàn cảnh nơi đây như một máy phóng thanh cỡ lớn, giọng của bản thân vô cùng vang vọng, Tiểu Hoa không thể không nghe thấy. Nhưng hắn hoàn toàn không đáp lời, lòng tôi như lửa đốt, chợt nghĩ tới chú Ba và Giải Liên Hoàn.
Bố khỉ! Chẳng lẽ tôi sẽ lại tiếp tục dẫm vào vết xe đổ của bọn họ, đó thực sự là một điều cực bi thảm, đây là chuyện chó má gì chứ.
Tôi nghĩ nếu Tiểu Hoa ngủm thật hay là đã xảy ra chuyện gì, tôi còn mặt mũi nào mà tới gặp người Giải gia, Ngô gia chúng tôi có thể bị gán thêm các loại biệt danh như “máy chém Giải gia” không.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tôi nhìn búi tóc trên những bình gốm cổ quái kia, trong đầu thực hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Ngay trong tích tắc, tôi chợt thấy những hốc đá tạc ra để chứa cổ thư.
Tôi nhìn quanh bao tay và giày leo núi của mình, khoa tay múa chân một chút, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp, nhưng là trực giác báo cho tôi biết, biện pháp này tuyệt đối là một chủ ý tệ hại, rất có thể khiến tôi cũng bị mắc vào trong đó.
Tiếng gõ chói tai kia làm rối loạn khả năng suy nghĩ của tôi, linh cảm đó lập tức bị chôn vùi vào trong bao nhiêu lo lắng, tôi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén hết những sốt sắng trong lòng lại, cẩn thận bước theo những tảng đá nhô ra.
Một cước đạp xuống, xác trùng vỡ vụn dưới chân khiến tôi bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, trước mặt đầy những búi tóc dài, dường như cảm giác được tôi đang tiến vào, cầm đèn pin soi xuống chúng lập tức xuất hiện càng thêm quái dị.
Biện pháp của tôi thực ra vô cùng khó coi, trên vách động đầy những hốc đá để cổ thư, tôi không muốn phải động vào những búi tóc kinh tởm dưới chân kia nên đành bám vào vách động, chân đạp vào những hốc đá mà đi tiếp.
Nhìn qua thì rất khó coi, nhưng vấn đề là tôi đã không có đường lui, tôi không thể đi được nửa đường liền dừng lại, trong hoàn cảnh chật chội như vậy khom người bám trên vách động, phải dựa hết vào lực ngón tay bấu víu vào hốc đá để cố định thân thể, đây là một thử thách rất lớn đối với thể lực tôi. Nếu huyệt động đủ cao để tôi có thể đứng thẳng, vậy thoải mái hơn rất nhiều.
Tiếng kim loại chói tai kia khiến người ta suy sụp, tôi khởi động chân tay một chút, bước lên trước một bước, phát hiện không phải khó như tôi tưởng tượng. Đặc biệt là lúc quay người, giống như chúa Jesus đóng đinh trên tường bị viêm ruột thừa, nhưng cẩn thận thì có thể duy trì trạng thái cân bằng, đó chính là cơ hội ngắn ngủi cho tôi nghỉ ngơi.
Ngay sau đó tôi liền hít sâu một hơi rồi leo lên vách, trước tiên phải chắc chắn không cho bản thân cơ hội được lùi bước, một lát đã tiến được hơn mười thước. Tốc độ thế cũng coi như là nhanh, tuy rằng động tác không lấy chi là hoa lệ.
Hơn mười thước sau ngón tay lập tức kiệt lực, không thể không nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục đi tiếp về phía trước, đèn pin cắn trong miệng, liền thấy được thứ mà những mớ tóc dưới chân mình đang quấn quanh.
Khoảng cách này gần hơn nhiều, vật kia là một quả cầu nhỏ, nhìn từ đây có thể thấy nó còn to hơn, tôi vẫn cố gắng thuyết phục bản thân cái thứ lông tóc này là một giống nấm mới, nhưng tận mắt chứng kiến từ khoảng cách này, kia chân chân thật thật chính là tóc, tóc vô cùng thẳng hơn nữa còn sáng bóng.
Cái quái gì mà phát triển dài tới mức này được? Tôi nghĩ mà vừa buồn nôn vừa kinh hãi, nếu như bạn đang ở trong bất cứ nơi thôn dã nào, chứng kiến bao nhiêu là tóc trải ngập cả một vùng như vậy, e rằng tới cả dũng khí để nhìn qua cũng không có. Huống chi là đối với thứ tóc này, tôi so với người khác lại càng thêm hãi hùng sâu đậm hơn.
Dưới cảm giác ghê tởm đó tôi lại bị thôi thúc thêm bởi sự lo lắng, muốn gạt hết những tóc tai kia ra để nhìn xem bên dưới nó rốt cục là cái quái gì. Từ khoảng cách này, chỉ cần với tay xuống là tôi đã có thể vén nó lên xem.
Nhìn thực có điểm không kiềm chế được, hít vội ngụm khí rồi xoay người tiếp tục leo đi, trút được một hơi, bên dưới cũng không gấp được, đành phải từng bước từng bước di chuyển. Dưới chân nửa thước chính là mớ tóc không biết có dụng ý gì kia, leo một bước cũng phải dùng tới lực ngón tay, có những hốc đá quá nhỏ không thể để chân vào được, tôi chỉ có thể ghé vào mép hốc, nhưng rất nhanh sau đó bắt đầu có dấu hiệu bị chuột rút.
Cũng may, bởi vậy mà tinh thần tôi trong khi bị căng thẳng cao độ, những tiếng kim loại kia gần như để hết ngoài tai, toàn bộ lực chú ý của tôi đều đặt trên ngón tay mình.
Cũng không biết là di chuyển đã bao lâu, quay đầu không còn thấy nơi xuất phát, đèn pin soi không tới, phỏng chừng cũng đã đi được một nửa đường, tiếng kim hoại kia vẫn không ngừng vang vọng.
Tôi có chút bình tĩnh, thầm nhủ nói như vậy thì nguy hiểm của Tiểu Hoa cũng không quá mức trí mạng, tôi cả người đổ mồ hôi, nghĩ tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi, đèn pin soi quanh chợt cảm giác đằng kia có điểm bất thường.
Động tác vừa rồi tôi không biết bao nhiêu lần dùng miệng ngậm đèn pin lia xung quanh, mỗi lần đều thấy toàn tóc là tóc. Hai bên vách động đen nhánh một màu, nhưng lúc này đây trong chớp mắt như có thứ gì đó cản trở lại ánh sáng đèn pin của tôi.
Tôi quay lại, đột nhiên nhìn tới trong bóng đêm cách mình hơn mười thước, xa xa vốn tối đen một khoảng, đột nhiên xuất hiện thứ gì đó không giống với lúc trước.
Thứ đó cao tầm một người, nhưng tuyệt đối không phải người, tôi không cách nào hiểu được mình đã nhìn thấy cái gì, nếu như nhất định phải miêu tả tôi chỉ có thể nói là mình vừa thấy một bối tóc lớn, đứng sừng sững đằng kia.
Ban đầu tôi còn tưởng đó là cấm bà, nhưng lập tức biết rằng không thể nào, vì tôi trước sau đều chẳng ngửi thấy được cái mùi cổ quái của nó. Nhưng trong bối “tóc” đó chắc chắn còn có vật gì. Bởi vì nhìn hình dạng đầy đủ của đống tóc đó, có thể cảm giác ra ngay bên trong chứa một vật sống.
Có điều là vật kia không hề di chuyển, chỉ đứng ở đó, tóc dưới ánh sáng đèn pin tản ra một hình dạng vô cùng quái dị, khiến người xem phải rùng mình.
/502
|