Chỉ một thoáng mà trong những hốc đá ba mặt vách động trước mắt đã được lấp đầy, vách động biến thành một mặt đá hoàn chỉnh, những thứ trong động lồi ra khớp với bề mặt đá, nhìn qua giống như một phần của bức phù điêu.
Toàn bộ quá trình vô cùng thần tốc, chúng tôi sững sờ nhìn những biến hóa ở bốn phía xung quanh, không thốt lên được lời nào vì trong khoảnh khắc đó, cùng lúc tất cả cửa động đều có “thứ đó” trồi ra, hơn nữa lại lớn như vậy nên trải qua cả quá trình thực chất chỉ thấy vô cùng chấn động.
Tôi thậm chí còn có ảo giác rằng gần như có thứ gì đó từ trong vách đá kia lao ra.
Cầm đèn pin soi thứ vừa trồi ra từ trong hốc liền phát hiện tất cả chúng đều là được điêu khắc khớp mặt vách đá mà thành, từng khối điêu khắc từ trong hốc đá trồi lên cũng không giống nhau, tôi liếc mắt một cái là nhận ra, đó quả thực là mỗi phù điêu kia là một bộ phận.
Sau đó từng bước thoái lui tới cửa động muốn bao quát toàn bộ vách đá, tôi liền hiểu ngay đang có chuyện gì xảy ra. Hóa ra là trên vách động kia hẳn là khắc đầy những phù điêu, nhưng toàn bộ chúng đều bị đập rơi hết, không còn lại một mảnh nào.
Mà những hốc đá kia lại là được đào ra từ mặt phù điêu đó, giống như là ghép lại một đồ hình, nơi này đào ra một khối, nơi kia đào ra một khối, toàn bộ những phần được đào ra thực chất đều được khắc vào sâu trong vách động này. Sử dụng việc khởi động cơ quan mà chúng bị đẩy từ bên trong ra, miệng hốc bị lấp đầy, phù điêu lúc đó hợp lại thành một đồ hình hoàn chỉnh.
Sắp xếp như vậy thực sự là rất tinh xảo, phù điêu bên trong chắc chắn ẩn chứa một tin tức gì đó, nhưng mấu chốt nhất là phải khôi phục được phần bị giấu đi kia, có như thế mới có thể thấy được.
Nhưng nhìn vách động này tôi lại không nói được gì nữa, toàn bộ những phần quan trọng đều đã bị đập rớt hết bên ngoài thảo nào mà tôi thấy là vách động này gồ ghề tới vậy.
Cái này cũng rất dễ có thể đoán ra được, Tiểu Hoa cùng thủ hạ của hắn đồng thời cùng phán đoán, lập tức cũng không ai còn quan tâm tới con heo kia nữa. Tất cả mọi người đều tập trung hướng lên vách tường, xem phần bị đẩy ra là gì.
Phải cố gắng lắm chúng tôi mới nhận biết được thứ mà khối phù điêu kia tạc lên là không giống nhau, rõ ràng nhất là mấy phiến khắc tay người, nhưng đều là những bàn tay mờ mờ nhỏ bé. Rõ ràng là tay người, có vài đường nét điêu khắc tôi không nhìn rõ được, nhưng có thể thấy chi tiết trên một khối, có thể có một con mắt, vậy khẳng định là một bộ phận trên khuôn mặt, nhưng con mắt kia không phải là mắt người, không biết là biểu thị cho loài nào.
Có cảnh chạm khắc một khuôn mặt, đây hẳn phải là một phù điêu tự sự hoặc một cảnh tượng nào đó. Nghĩ tới đây tôi bỗng nhớ tới những bức ảnh chụp được gửi từ Quảng Tây. Trên mặt phù điêu kia hình như cũng có thứ này, chi tiết có phần tương đồng.
Lập tức tôi định hỏi Tiểu Hoa, đã thấy Tiểu Hoa lấy ra bức ảnh kia để đối chiếu. Vài chi tiết đối chiếu quả nhiên phát hiện không sai, trên bức ảnh chụp ở Quảng Tây kia, trong ba phù điêu bốn phía đồ án, chúng tôi tìm thấy được những đường nét trạm trổ tương đối giống nhau.
Mấy cánh tay kia giống với tay của những người dân tộc thiểu số từng thấy qua trong ảnh chụp vách động, thêm nữa là mắt của con “Hống” trong ảnh và ánh mắt này cũng hoàn toàn giống nhau.
Xem ra trong ảnh chụp phù điêu trên thạch bích tại Quảng Tây, hẳn là nguyên bản trên vách động nơi này, hai bên hoàn toàn giống nhau.
“Hóa ra là có chuyện như thế.” Tôi thầm nói, phù điêu nơi này tuy rằng chỉ có từng khối từng khối, nhưng những nét khắc bên trong kia lại vô cùng cao siêu thành thục. Hơn nữa vết đao thực mượt mà, rõ ràng là một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ. Vừa rồi tôi lại phát hiện bức ảnh chụp phù điêu tại Quảng Tây có vẻ như là do một cao thủ lão làng chế tác, rõ ràng thực có khả năng phù điêu bên Quảng Tây kia thực chất với cùng một bức đối với nơi này.
Có điều là sự sắp xếp này có ý nghĩa gì chứ? Tôi thầm nghĩ nếu như Tiểu Hoa nói, thì phù điêu bên Quảng Tây kia thực ra là một lời gợi ý, vậy gợi ý đó là gì?
Tôi cố gắng nghiền ngẫm, từ ảnh chụp bắt đầu đối chiếu với tứ phía, tưởng sẽ phát hiện ra chỗ nào đó kỳ quái. Nhưng ngắm hồi lâu mà không nghĩ ra được điều gì mang tính gợi ý cả.
Bốn phía xung quanh, nếu tôi đưa lưng về cửa động, vậy là tây tôi đặt bên trái vách động, chính là chỗ con “Hống” kia, nếu phù điêu này không bị phá vỡ, tạo hình con “Hống” kia chắc chắn sẽ vô cùng đồ sộ. Trên vách động trước mặt tôi đây, hẳn sẽ không phải chỉ là một vài người không có tay phải, mà bên phải vách động kia là những chiến binh người thiểu số.
Còn ba lỗ hổng trên ảnh chụp dường như đại biểu cho cửa động sau lưng tôi, trình tự một chút cũng không sai lệch.
Vì đồ hình trong ảnh kia mà tôi có cảm giác những hình vẽ này đều rất đơn giản, tuyệt không có điểm nào phức tạp. Đây không phải là những điêu khắc quá mức tinh xảo, mà trong những đường nét đơn giản đó lại khó lòng tìm được ra những manh mối đặc biệt.
Vì thế mà tôi dồn lực chú ý tới trên bàn thiết, vừa thấy tôi tức khắc hiểu ra vấn đề.
Bàn thiết này có vô số những hoa văn phức tạp, nhưng có hai hoa văn là lớn nhất, hiện ra trên mặt sắt tạo thành một hình chữ thập, chữ thập này mỗi đỉnh đều có một cái núm nhô ra, mà ở hai vị trí lồi lên đó lại vô cùng lớn.
Bàn thiết trong ảnh chụp thì nó nhô ra ở vị trí miệng, mà với bàn thiết trước mắt tôi cái núm đó lại nhô ra hướng về phía cửa động. Nếu như những phần lồi ra này biểu thị cho ngón tay mà bàn thiết muốn chỉ về thì có vẻ là chúng sai vị trí rồi.
Tôi gọi Tiểu Hoa tới bàn bạc, hắn cũng nhíu mày, tôi liền nói:” Xem ra đồ án trên bức ảnh là một sơ đồ, nó nói cho chúng ta biết vật ở nơi này được bày trí ra sao, bàn thiết này có thể chuyển động được, nếu đem vị trí bàn thiết và ảnh chụp khớp lại với nhau, thực rất có khả năng là sẽ khởi động cơ quan tiếp theo.”
Tiểu Hoa vuốt bàn thiết rồi nhìn qua ảnh chụp. Cũng cảm thấy rất có lý:” Là thuận kim đồng hồ hay nghịch kim đồng hồ đây?”
“Nói như vậy hẳn là nghịch chiều kim đồng hồ, nhưng như chúng ta vừa rồi dùng máu heo khởi động cơ quan, phương hướng cơ quan cũng có thể sẽ có biến hóa, muốn phải đẩy mới biết được.” nói rồi tôi bước tới.
Lúc này đây Tiểu Hoa lại kéo lấy tôi:
“Tốt nhất là đừng chuyển động nó.”
Toàn bộ quá trình vô cùng thần tốc, chúng tôi sững sờ nhìn những biến hóa ở bốn phía xung quanh, không thốt lên được lời nào vì trong khoảnh khắc đó, cùng lúc tất cả cửa động đều có “thứ đó” trồi ra, hơn nữa lại lớn như vậy nên trải qua cả quá trình thực chất chỉ thấy vô cùng chấn động.
Tôi thậm chí còn có ảo giác rằng gần như có thứ gì đó từ trong vách đá kia lao ra.
Cầm đèn pin soi thứ vừa trồi ra từ trong hốc liền phát hiện tất cả chúng đều là được điêu khắc khớp mặt vách đá mà thành, từng khối điêu khắc từ trong hốc đá trồi lên cũng không giống nhau, tôi liếc mắt một cái là nhận ra, đó quả thực là mỗi phù điêu kia là một bộ phận.
Sau đó từng bước thoái lui tới cửa động muốn bao quát toàn bộ vách đá, tôi liền hiểu ngay đang có chuyện gì xảy ra. Hóa ra là trên vách động kia hẳn là khắc đầy những phù điêu, nhưng toàn bộ chúng đều bị đập rơi hết, không còn lại một mảnh nào.
Mà những hốc đá kia lại là được đào ra từ mặt phù điêu đó, giống như là ghép lại một đồ hình, nơi này đào ra một khối, nơi kia đào ra một khối, toàn bộ những phần được đào ra thực chất đều được khắc vào sâu trong vách động này. Sử dụng việc khởi động cơ quan mà chúng bị đẩy từ bên trong ra, miệng hốc bị lấp đầy, phù điêu lúc đó hợp lại thành một đồ hình hoàn chỉnh.
Sắp xếp như vậy thực sự là rất tinh xảo, phù điêu bên trong chắc chắn ẩn chứa một tin tức gì đó, nhưng mấu chốt nhất là phải khôi phục được phần bị giấu đi kia, có như thế mới có thể thấy được.
Nhưng nhìn vách động này tôi lại không nói được gì nữa, toàn bộ những phần quan trọng đều đã bị đập rớt hết bên ngoài thảo nào mà tôi thấy là vách động này gồ ghề tới vậy.
Cái này cũng rất dễ có thể đoán ra được, Tiểu Hoa cùng thủ hạ của hắn đồng thời cùng phán đoán, lập tức cũng không ai còn quan tâm tới con heo kia nữa. Tất cả mọi người đều tập trung hướng lên vách tường, xem phần bị đẩy ra là gì.
Phải cố gắng lắm chúng tôi mới nhận biết được thứ mà khối phù điêu kia tạc lên là không giống nhau, rõ ràng nhất là mấy phiến khắc tay người, nhưng đều là những bàn tay mờ mờ nhỏ bé. Rõ ràng là tay người, có vài đường nét điêu khắc tôi không nhìn rõ được, nhưng có thể thấy chi tiết trên một khối, có thể có một con mắt, vậy khẳng định là một bộ phận trên khuôn mặt, nhưng con mắt kia không phải là mắt người, không biết là biểu thị cho loài nào.
Có cảnh chạm khắc một khuôn mặt, đây hẳn phải là một phù điêu tự sự hoặc một cảnh tượng nào đó. Nghĩ tới đây tôi bỗng nhớ tới những bức ảnh chụp được gửi từ Quảng Tây. Trên mặt phù điêu kia hình như cũng có thứ này, chi tiết có phần tương đồng.
Lập tức tôi định hỏi Tiểu Hoa, đã thấy Tiểu Hoa lấy ra bức ảnh kia để đối chiếu. Vài chi tiết đối chiếu quả nhiên phát hiện không sai, trên bức ảnh chụp ở Quảng Tây kia, trong ba phù điêu bốn phía đồ án, chúng tôi tìm thấy được những đường nét trạm trổ tương đối giống nhau.
Mấy cánh tay kia giống với tay của những người dân tộc thiểu số từng thấy qua trong ảnh chụp vách động, thêm nữa là mắt của con “Hống” trong ảnh và ánh mắt này cũng hoàn toàn giống nhau.
Xem ra trong ảnh chụp phù điêu trên thạch bích tại Quảng Tây, hẳn là nguyên bản trên vách động nơi này, hai bên hoàn toàn giống nhau.
“Hóa ra là có chuyện như thế.” Tôi thầm nói, phù điêu nơi này tuy rằng chỉ có từng khối từng khối, nhưng những nét khắc bên trong kia lại vô cùng cao siêu thành thục. Hơn nữa vết đao thực mượt mà, rõ ràng là một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ. Vừa rồi tôi lại phát hiện bức ảnh chụp phù điêu tại Quảng Tây có vẻ như là do một cao thủ lão làng chế tác, rõ ràng thực có khả năng phù điêu bên Quảng Tây kia thực chất với cùng một bức đối với nơi này.
Có điều là sự sắp xếp này có ý nghĩa gì chứ? Tôi thầm nghĩ nếu như Tiểu Hoa nói, thì phù điêu bên Quảng Tây kia thực ra là một lời gợi ý, vậy gợi ý đó là gì?
Tôi cố gắng nghiền ngẫm, từ ảnh chụp bắt đầu đối chiếu với tứ phía, tưởng sẽ phát hiện ra chỗ nào đó kỳ quái. Nhưng ngắm hồi lâu mà không nghĩ ra được điều gì mang tính gợi ý cả.
Bốn phía xung quanh, nếu tôi đưa lưng về cửa động, vậy là tây tôi đặt bên trái vách động, chính là chỗ con “Hống” kia, nếu phù điêu này không bị phá vỡ, tạo hình con “Hống” kia chắc chắn sẽ vô cùng đồ sộ. Trên vách động trước mặt tôi đây, hẳn sẽ không phải chỉ là một vài người không có tay phải, mà bên phải vách động kia là những chiến binh người thiểu số.
Còn ba lỗ hổng trên ảnh chụp dường như đại biểu cho cửa động sau lưng tôi, trình tự một chút cũng không sai lệch.
Vì đồ hình trong ảnh kia mà tôi có cảm giác những hình vẽ này đều rất đơn giản, tuyệt không có điểm nào phức tạp. Đây không phải là những điêu khắc quá mức tinh xảo, mà trong những đường nét đơn giản đó lại khó lòng tìm được ra những manh mối đặc biệt.
Vì thế mà tôi dồn lực chú ý tới trên bàn thiết, vừa thấy tôi tức khắc hiểu ra vấn đề.
Bàn thiết này có vô số những hoa văn phức tạp, nhưng có hai hoa văn là lớn nhất, hiện ra trên mặt sắt tạo thành một hình chữ thập, chữ thập này mỗi đỉnh đều có một cái núm nhô ra, mà ở hai vị trí lồi lên đó lại vô cùng lớn.
Bàn thiết trong ảnh chụp thì nó nhô ra ở vị trí miệng, mà với bàn thiết trước mắt tôi cái núm đó lại nhô ra hướng về phía cửa động. Nếu như những phần lồi ra này biểu thị cho ngón tay mà bàn thiết muốn chỉ về thì có vẻ là chúng sai vị trí rồi.
Tôi gọi Tiểu Hoa tới bàn bạc, hắn cũng nhíu mày, tôi liền nói:” Xem ra đồ án trên bức ảnh là một sơ đồ, nó nói cho chúng ta biết vật ở nơi này được bày trí ra sao, bàn thiết này có thể chuyển động được, nếu đem vị trí bàn thiết và ảnh chụp khớp lại với nhau, thực rất có khả năng là sẽ khởi động cơ quan tiếp theo.”
Tiểu Hoa vuốt bàn thiết rồi nhìn qua ảnh chụp. Cũng cảm thấy rất có lý:” Là thuận kim đồng hồ hay nghịch kim đồng hồ đây?”
“Nói như vậy hẳn là nghịch chiều kim đồng hồ, nhưng như chúng ta vừa rồi dùng máu heo khởi động cơ quan, phương hướng cơ quan cũng có thể sẽ có biến hóa, muốn phải đẩy mới biết được.” nói rồi tôi bước tới.
Lúc này đây Tiểu Hoa lại kéo lấy tôi:
“Tốt nhất là đừng chuyển động nó.”
/502
|