Nói xong Tiểu Hoa liền hỏi tôi, có thể nhìn ra được hay không về mọi thứ tại nơi này được tạo dựng từ triều đại nào.
Tôi đáp: “Rất khó nói, nơi này không phải di tích điển hình gì, giả sử như nói đây là một cổ mộ hoặc một di chỉ miếu thờ, vì những kiến trúc điêu khắc này đều ẩn chứa một lượng lớn chi tiết văn hóa bên trong nên rất dễ có thể biết được nó thuộc triều đại nào. Nhưng nếu cậu phát hiện đó là một di chỉ được tạo thành từ một lò rèn thì trừ khi là lò rèn đó tồn tại trong một phần của cổ thành hùng vĩ nào đó, bằng không cậu khó mà biết rõ được niên đại của nó. Vì chung quy thì lò rèn cũng chứa đựng rất ít thông tinh văn hóa.”
Nơi đây còn có một vài thứ, ngoài thạch điêu trên vách tường còn có một thiết bàn, mặt trên khắc đầu những hoa văn cùng đường vân không mang theo đặc trưng của một triều đại cụ thể nào. Vì thế mà gần như không thể nào phán đoán được chúng do ai và vào thời nào tạo ra. Tôi cũng không có hứng thú miệt mài theo đuổi vì bản thân trong tiềm thức đã mặc định nơi này cùng với Phong Cách Lôi là có liên quan tới nhau.
Nơi đây có cơ quan sắt, mà triều đại sớm nhất xuất hiện công cụ sắt là vào thời xuân thu chiến quốc, nhưng vì có sự tồn tại của thiên thạch, trên thực tế rất khó để phán đoán niên đại khi chỉ dựa vào một công cụ sắt. Nhưng vì nó liên quan tới Phong Cách Lôi nên cho dù nơi này không phải do nhà Thanh xây dựng lên thì cũng nhất định từng được sử dụng dưới thời nhà Thanh.
Phong Cách Lôi đã có thể làm được điều gì đó, tôi nghĩ rằng với một sinh viên chính quy đào tạo bài bản của Trung Hoa dân quốc như mình thì không có gì là không giải quyết được cả. “Lẽ nào cậu cảm thấy có thể từ triều đại mà nhìn ra được điều gì sao?” tôi hỏi.
“Văn hóa chôn cất của Trung Quốc mình không ngừng phát triển, các cơ quan tinh xảo đều mang những đặc trưng riêng, hơn nữa triều đại càng phát triển thì càng nâng cao trình độ kỹ thuật. Ví như thời Đại Hán xuất hiện cáp tử phiên*, tới nhà Đường lại phát triển thành liên hoàn bản*, vì người Liêu sống ở phía bắc lạnh giá nên cổ mộ bên đó phần lớn là dùng kịch độc, sắp xếp đá phiến. Tới triều Thanh, máy móc kỹ thuật nước ngoài xâm nhập vào càng phát triển thêm nhiều kỳ dâm xảo thuật, thậm chí làm ra những loại cơ quan không phát sinh tiếng động lại tự mình khôi phục được nguyên dạng ban đầu. Nếu như biết được cơ quan nơi đây chế tạo từ thời đại nào thì đại khái sẽ nghĩ ra được vài khả năng.” Tiểu Hoa nói, “Đơn cử một ví dụ cực đơn giản như nơi này chắc chắn không phải thời hiện đại, vậy khẳng định không có tia hồng ngoại hay những thứ phức tạp cần lo lắng.”
Điều này tôi cũng từng nghe ông nội nói qua, quả thực đúng như vậy, có điều chỉ một chiêu dùng ở nơi này tôi thấy có phần tương đối mạo hiểm. Vì tôi trước đây từng trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng hiểu rằng trong bí ẩn tồn tại nơi đây từ mấy ngày năm trước, chỉ có duy nhất một điều tôi khẳng định được là cổ nhân không thể xem thường.
Ông nội tôi cũng từng kể cho tôi một ví dụ khác là khi ông vào một cổ mộ thời Bắc Chu, thấy một món đồ gốm vô cùng kỳ quái, đó là một bình sứ rất dài. Bên trên đầy những lỗ hổng như ngón tay, giống một loại nhạc cụ vậy. Ông nội nghĩ rằng mình đã phát hiện được một khay đựng dùng để “lọc”, nhưng khi ông cầm món đồ sứ ấy lên liền phát hiện nó vô cùng nặng tay. Tiếp theo khi ông đảo ngược thứ đó lên muốn nhìn tới cùng xem trong đó chứa gì, thì đột nhiên từ trong những lỗ hổng trên thân bình vươn ra rất nhiều những bàn tay điêu khắc bằng đá nhỏ bé. Tất cả tay đều có hình cung, một nửa vươn khỏi miệng lỗ chỉ về phía bên tay trái, mà nữa cánh tay bên cạnh lỗ hổng lại vươn về bên phải.
Tất cả tay đều trông như khổng tước đang giương cánh thành một hình quạt.
Cấu trúc như vậy khiến mắt ông nội tự nhiên tập trung đến trung tâm của hình quạt đó. Liền thấy ở giữa vị trí kia có một loạt lỗ hổng, từ bên trong vươn ra một pho tượng Phật Đà (phật Thích Ca Mâu Ni) màu đen. Kết hợp với hai bên tay xòe rộng, nhìn giống như một bức Quan Thế Âm nghìn tay khảm trong bình.
Ông nội khi đó chỉ biết ngây người vì trong khoảnh khắc đó, cùng lúc những thứ “gì đó” từ trong lỗ hổng vươn dài ra, hơn nữa lại lập tức hóa thành hình dạng như vậy, quá trình đó thực chất cực kỳ chấn động. Thậm chí ông còn nghĩ tới, bình này là một vật sống.
Sau đó thứ này trong thời gian ông chạy nạn thì làm mất, chưa từng gặp qua lần nào nữa, nhưng ông là người vô cùng thích hoài niệm những cố sự, từng muốn thuê người phục chế lại một cái y hệt thế, nhưng thợ điêu khắc hiện đại không ai làm được, vì bọn họ không thể bài trí thêm cơ quan trong một bình gốm qua nung được. Cho dù cố gắng cách mấy để làm ra cùng hình dạng nhưng cũng không thể được như trước.
Trong thời Bắc Chu không thể có được người thân mang tuyệt kỹ như vậy, ông nội tôi nói điều đó chứng minh từng triều đại sẽ sản sinh ra một vài nhân vật hơn hẳn người thường trong thời của bọn họ. Càng không thể từ đó mà suy đoán được cổ mộ, tại những nơi khác nhau, sẽ có khả năng kiểm chứng kiến điều này.
Có điều dù sao nơi này cũng không nhìn ra được triều đại nào, tôi cũng không thể nói với Tiểu Hoa được điều gì, chúng tôi đành phải tiếp tục tự suy ngẫm. Hoặc là phải hiểu được điều kỳ quái bên trong bức ảnh này.
Nhưng nếu nói vậy, trong đồ hình này ẩn chứa ý gì đây? Điều này so với đồ hình ở bên phía tôi xem ra càng không có nhiều manh mối, vì càng thêm vô chương khả tuần* (không biết đằng nào mà lần). Nếu như trong gia tộc bọn họ có nhân tài hơn người, vậy cơ bản không thể suy luận được điều gì nữa.
Hơn nữa bản thân gia tộc thần bí này cơ bản không có tư liệu để điều tra, như vậy căn bản là chúng tôi đã gặp phải một cục diện khó giải quyết.
Nghĩ tới đó, tôi lập tức bắt đầu khâm phục người thiết kế cục diện này năm xưa, nếu đây là để phòng trộm thì đó quả thực rất thành công rồi.
Tôi nhớ rõ ông nội từng kể là phòng trộm tổng cộng có mấy bước, thường thì toàn cổ mộ đều có đặc trưng như vậy. Thứ nhất là tìm không thấy, thứ hai là đánh không ra, thứ ba là lấy không được. Vị trí của Trương gia cổ lâu này gần như là ở mỗi phương diện đều đạt tới cực điểm, khó trách nhiều năm như vậy mà mọi người đối với nó đều bó tay vô phương.
Nhưng khi nghĩ như vậy chẳng phải cũng vô kế khả thi sao? Hiện tại điều duy nhất có thể là được là di rời khỏi nơi đây để ngao du thu thập tư liệu liên quan tới Trương gia lâu kia. Với bí ẩn của Trương gia cổ lâu, không nói được là có thể hay không thể tìm được, cho dù thực sự có một ít tin tức thì cũng mất hơn nửa năm, còn chưa biết tin tức đó có hữu dụng hay không.
Nghĩ tới đây tôi vô cùng chán nản, tôi là kiểu người mà chỉ cần có một chút hi vọng thì bản thân cũng tràn đầy hăng hái, nhưng một khi ý thức tôi đã xác định chuyện này không thể được thì tôi lập tức muốn buông xuôi, mà Tiểu Hoa sau khi nghe tôi nói hết cũng lâm vào trầm mặc.
Đồ từ bên kia gửi tới chỗ chúng tôi tới giờ cũng được một thời gian. Nhưng thực tình chúng tôi không lần ra thêm manh mối, tôi cảm giác có chút tuyệt vọng. Cảm giác cho dù phí công thử vài ngày chúng tôi cũng chỉ có thể gửi trả lại một bức thư, bảo với lão bà bà:
“Sorry (nguyên bản tác giả luôn), chúng cháu không giải quyết được, hay là để chúng cháu trở về Bắc Kinh tắm rửa sạch sẽ một cái rồi sẽ tính xem có biện pháp nào khác không?”
Tôi thực ra cũng không lấy gì làm ngại, nhưng chung quy vẫn cảm thấy nếu tôi làm như vậy sẽ khiến cho mặt mũi Ngô gia lần này mất hết, tuy rằng kỳ thật là Ngô gia tới giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu thể diện. Có điều là tôi biết Tiểu Hoa không thể dễ dàng buông xuôi như vậy được.
Hắn trầm mặc một lát, sau quay ra nói với thủ hạ người Tứ Xuyên kia:” Anh giúp tôi gửi một bức điện hồi âm, nói với bọn họ là bức ảnh kia chưa thể giải thích được, chúng tôi phải áp dụng cách của mình, bảo bọn họ chờ chúng tôi một thời gian nữa.”
Thủ hạ thành đô kia gật đầu, nhưng sắt mặt lại khẽ biến:” Ông chủ, ngài muốn tự mình vào sao? Có cần gọi cho thầy của mình trước không?”
Tiểu Hoa lắc đầu:” Không việc gì, tôi có thể ứng phó được.”
Thủ hạ kia liền gật đầu rồi đi ra ngoài, tôi kéo dây thừng đưa hắn xuống, vừa kéo vừa hỏi qua Tiểu Hoa:”Chúng ta thì có biện pháp gì chứ? Bây giờ mà còn có thể nghĩ ra cách sao?”
“Kiểu hoán đổi tư duy ấy. Tất cả cơ quan, kỳ dâm xảo thuật nếu như đều bày ra trước mắt cậu mà không cách nào tháo gỡ được, khả năng phải sử dụng tới một biện phát vô cùng dã man.”
Tôi vẫn không hiểu, hắn uống một ngụm rượu trắng rồi nói:” Nếu cậu không có cách nào đem một thứ kỳ quái trở về trạng thái ban đầu, thì cách đơn giản nhất là gì?” hắn làm một động tác,”Gạt hết những điểm kỳ quái của nó xuống rồi dựa vào suy nghĩ của mình mà làm lại từ đầu chứ sao nữa.”
“Hử, cậu nói là cậu muốn-”
“Tôi muốn gỡ bỏ nó từ bên trong.” hắn nói, ” Tôi sẽ chui xuống bên dưới vách động này, xem xem kết cấu bộ phận của nó như thế nào.”
Chú thích:
Cáp tử phiên*, liên hoàn bản*: là hai cạm bẫy trong cổ mộ.
Tôi đáp: “Rất khó nói, nơi này không phải di tích điển hình gì, giả sử như nói đây là một cổ mộ hoặc một di chỉ miếu thờ, vì những kiến trúc điêu khắc này đều ẩn chứa một lượng lớn chi tiết văn hóa bên trong nên rất dễ có thể biết được nó thuộc triều đại nào. Nhưng nếu cậu phát hiện đó là một di chỉ được tạo thành từ một lò rèn thì trừ khi là lò rèn đó tồn tại trong một phần của cổ thành hùng vĩ nào đó, bằng không cậu khó mà biết rõ được niên đại của nó. Vì chung quy thì lò rèn cũng chứa đựng rất ít thông tinh văn hóa.”
Nơi đây còn có một vài thứ, ngoài thạch điêu trên vách tường còn có một thiết bàn, mặt trên khắc đầu những hoa văn cùng đường vân không mang theo đặc trưng của một triều đại cụ thể nào. Vì thế mà gần như không thể nào phán đoán được chúng do ai và vào thời nào tạo ra. Tôi cũng không có hứng thú miệt mài theo đuổi vì bản thân trong tiềm thức đã mặc định nơi này cùng với Phong Cách Lôi là có liên quan tới nhau.
Nơi đây có cơ quan sắt, mà triều đại sớm nhất xuất hiện công cụ sắt là vào thời xuân thu chiến quốc, nhưng vì có sự tồn tại của thiên thạch, trên thực tế rất khó để phán đoán niên đại khi chỉ dựa vào một công cụ sắt. Nhưng vì nó liên quan tới Phong Cách Lôi nên cho dù nơi này không phải do nhà Thanh xây dựng lên thì cũng nhất định từng được sử dụng dưới thời nhà Thanh.
Phong Cách Lôi đã có thể làm được điều gì đó, tôi nghĩ rằng với một sinh viên chính quy đào tạo bài bản của Trung Hoa dân quốc như mình thì không có gì là không giải quyết được cả. “Lẽ nào cậu cảm thấy có thể từ triều đại mà nhìn ra được điều gì sao?” tôi hỏi.
“Văn hóa chôn cất của Trung Quốc mình không ngừng phát triển, các cơ quan tinh xảo đều mang những đặc trưng riêng, hơn nữa triều đại càng phát triển thì càng nâng cao trình độ kỹ thuật. Ví như thời Đại Hán xuất hiện cáp tử phiên*, tới nhà Đường lại phát triển thành liên hoàn bản*, vì người Liêu sống ở phía bắc lạnh giá nên cổ mộ bên đó phần lớn là dùng kịch độc, sắp xếp đá phiến. Tới triều Thanh, máy móc kỹ thuật nước ngoài xâm nhập vào càng phát triển thêm nhiều kỳ dâm xảo thuật, thậm chí làm ra những loại cơ quan không phát sinh tiếng động lại tự mình khôi phục được nguyên dạng ban đầu. Nếu như biết được cơ quan nơi đây chế tạo từ thời đại nào thì đại khái sẽ nghĩ ra được vài khả năng.” Tiểu Hoa nói, “Đơn cử một ví dụ cực đơn giản như nơi này chắc chắn không phải thời hiện đại, vậy khẳng định không có tia hồng ngoại hay những thứ phức tạp cần lo lắng.”
Điều này tôi cũng từng nghe ông nội nói qua, quả thực đúng như vậy, có điều chỉ một chiêu dùng ở nơi này tôi thấy có phần tương đối mạo hiểm. Vì tôi trước đây từng trải qua rất nhiều chuyện, tôi cũng hiểu rằng trong bí ẩn tồn tại nơi đây từ mấy ngày năm trước, chỉ có duy nhất một điều tôi khẳng định được là cổ nhân không thể xem thường.
Ông nội tôi cũng từng kể cho tôi một ví dụ khác là khi ông vào một cổ mộ thời Bắc Chu, thấy một món đồ gốm vô cùng kỳ quái, đó là một bình sứ rất dài. Bên trên đầy những lỗ hổng như ngón tay, giống một loại nhạc cụ vậy. Ông nội nghĩ rằng mình đã phát hiện được một khay đựng dùng để “lọc”, nhưng khi ông cầm món đồ sứ ấy lên liền phát hiện nó vô cùng nặng tay. Tiếp theo khi ông đảo ngược thứ đó lên muốn nhìn tới cùng xem trong đó chứa gì, thì đột nhiên từ trong những lỗ hổng trên thân bình vươn ra rất nhiều những bàn tay điêu khắc bằng đá nhỏ bé. Tất cả tay đều có hình cung, một nửa vươn khỏi miệng lỗ chỉ về phía bên tay trái, mà nữa cánh tay bên cạnh lỗ hổng lại vươn về bên phải.
Tất cả tay đều trông như khổng tước đang giương cánh thành một hình quạt.
Cấu trúc như vậy khiến mắt ông nội tự nhiên tập trung đến trung tâm của hình quạt đó. Liền thấy ở giữa vị trí kia có một loạt lỗ hổng, từ bên trong vươn ra một pho tượng Phật Đà (phật Thích Ca Mâu Ni) màu đen. Kết hợp với hai bên tay xòe rộng, nhìn giống như một bức Quan Thế Âm nghìn tay khảm trong bình.
Ông nội khi đó chỉ biết ngây người vì trong khoảnh khắc đó, cùng lúc những thứ “gì đó” từ trong lỗ hổng vươn dài ra, hơn nữa lại lập tức hóa thành hình dạng như vậy, quá trình đó thực chất cực kỳ chấn động. Thậm chí ông còn nghĩ tới, bình này là một vật sống.
Sau đó thứ này trong thời gian ông chạy nạn thì làm mất, chưa từng gặp qua lần nào nữa, nhưng ông là người vô cùng thích hoài niệm những cố sự, từng muốn thuê người phục chế lại một cái y hệt thế, nhưng thợ điêu khắc hiện đại không ai làm được, vì bọn họ không thể bài trí thêm cơ quan trong một bình gốm qua nung được. Cho dù cố gắng cách mấy để làm ra cùng hình dạng nhưng cũng không thể được như trước.
Trong thời Bắc Chu không thể có được người thân mang tuyệt kỹ như vậy, ông nội tôi nói điều đó chứng minh từng triều đại sẽ sản sinh ra một vài nhân vật hơn hẳn người thường trong thời của bọn họ. Càng không thể từ đó mà suy đoán được cổ mộ, tại những nơi khác nhau, sẽ có khả năng kiểm chứng kiến điều này.
Có điều dù sao nơi này cũng không nhìn ra được triều đại nào, tôi cũng không thể nói với Tiểu Hoa được điều gì, chúng tôi đành phải tiếp tục tự suy ngẫm. Hoặc là phải hiểu được điều kỳ quái bên trong bức ảnh này.
Nhưng nếu nói vậy, trong đồ hình này ẩn chứa ý gì đây? Điều này so với đồ hình ở bên phía tôi xem ra càng không có nhiều manh mối, vì càng thêm vô chương khả tuần* (không biết đằng nào mà lần). Nếu như trong gia tộc bọn họ có nhân tài hơn người, vậy cơ bản không thể suy luận được điều gì nữa.
Hơn nữa bản thân gia tộc thần bí này cơ bản không có tư liệu để điều tra, như vậy căn bản là chúng tôi đã gặp phải một cục diện khó giải quyết.
Nghĩ tới đó, tôi lập tức bắt đầu khâm phục người thiết kế cục diện này năm xưa, nếu đây là để phòng trộm thì đó quả thực rất thành công rồi.
Tôi nhớ rõ ông nội từng kể là phòng trộm tổng cộng có mấy bước, thường thì toàn cổ mộ đều có đặc trưng như vậy. Thứ nhất là tìm không thấy, thứ hai là đánh không ra, thứ ba là lấy không được. Vị trí của Trương gia cổ lâu này gần như là ở mỗi phương diện đều đạt tới cực điểm, khó trách nhiều năm như vậy mà mọi người đối với nó đều bó tay vô phương.
Nhưng khi nghĩ như vậy chẳng phải cũng vô kế khả thi sao? Hiện tại điều duy nhất có thể là được là di rời khỏi nơi đây để ngao du thu thập tư liệu liên quan tới Trương gia lâu kia. Với bí ẩn của Trương gia cổ lâu, không nói được là có thể hay không thể tìm được, cho dù thực sự có một ít tin tức thì cũng mất hơn nửa năm, còn chưa biết tin tức đó có hữu dụng hay không.
Nghĩ tới đây tôi vô cùng chán nản, tôi là kiểu người mà chỉ cần có một chút hi vọng thì bản thân cũng tràn đầy hăng hái, nhưng một khi ý thức tôi đã xác định chuyện này không thể được thì tôi lập tức muốn buông xuôi, mà Tiểu Hoa sau khi nghe tôi nói hết cũng lâm vào trầm mặc.
Đồ từ bên kia gửi tới chỗ chúng tôi tới giờ cũng được một thời gian. Nhưng thực tình chúng tôi không lần ra thêm manh mối, tôi cảm giác có chút tuyệt vọng. Cảm giác cho dù phí công thử vài ngày chúng tôi cũng chỉ có thể gửi trả lại một bức thư, bảo với lão bà bà:
“Sorry (nguyên bản tác giả luôn), chúng cháu không giải quyết được, hay là để chúng cháu trở về Bắc Kinh tắm rửa sạch sẽ một cái rồi sẽ tính xem có biện pháp nào khác không?”
Tôi thực ra cũng không lấy gì làm ngại, nhưng chung quy vẫn cảm thấy nếu tôi làm như vậy sẽ khiến cho mặt mũi Ngô gia lần này mất hết, tuy rằng kỳ thật là Ngô gia tới giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu thể diện. Có điều là tôi biết Tiểu Hoa không thể dễ dàng buông xuôi như vậy được.
Hắn trầm mặc một lát, sau quay ra nói với thủ hạ người Tứ Xuyên kia:” Anh giúp tôi gửi một bức điện hồi âm, nói với bọn họ là bức ảnh kia chưa thể giải thích được, chúng tôi phải áp dụng cách của mình, bảo bọn họ chờ chúng tôi một thời gian nữa.”
Thủ hạ thành đô kia gật đầu, nhưng sắt mặt lại khẽ biến:” Ông chủ, ngài muốn tự mình vào sao? Có cần gọi cho thầy của mình trước không?”
Tiểu Hoa lắc đầu:” Không việc gì, tôi có thể ứng phó được.”
Thủ hạ kia liền gật đầu rồi đi ra ngoài, tôi kéo dây thừng đưa hắn xuống, vừa kéo vừa hỏi qua Tiểu Hoa:”Chúng ta thì có biện pháp gì chứ? Bây giờ mà còn có thể nghĩ ra cách sao?”
“Kiểu hoán đổi tư duy ấy. Tất cả cơ quan, kỳ dâm xảo thuật nếu như đều bày ra trước mắt cậu mà không cách nào tháo gỡ được, khả năng phải sử dụng tới một biện phát vô cùng dã man.”
Tôi vẫn không hiểu, hắn uống một ngụm rượu trắng rồi nói:” Nếu cậu không có cách nào đem một thứ kỳ quái trở về trạng thái ban đầu, thì cách đơn giản nhất là gì?” hắn làm một động tác,”Gạt hết những điểm kỳ quái của nó xuống rồi dựa vào suy nghĩ của mình mà làm lại từ đầu chứ sao nữa.”
“Hử, cậu nói là cậu muốn-”
“Tôi muốn gỡ bỏ nó từ bên trong.” hắn nói, ” Tôi sẽ chui xuống bên dưới vách động này, xem xem kết cấu bộ phận của nó như thế nào.”
Chú thích:
Cáp tử phiên*, liên hoàn bản*: là hai cạm bẫy trong cổ mộ.
/502
|