Lòng tôi nói cái quái gì mà lộn xộn quá vậy, vỗ vỗ anh ta một cái, rồi kéo anh ta dậy. Hai người vung châm sắt ra, tách ra đâm vào trong khe hở bên hai bên quan tài, trước tiên cạy bung đinh sắt đóng quan, sau đó hít sâu một hơi, thật cẩn thận nặng nề đẩy nắp quan tài qua một bên.
Lúc nắp quan tài rơi xuống đất, toàn bộ sàn gác đều bị chấn động. Chúng tôi che miệng mũi, quạt đi tro bụi, liền thấy bên trong quan tài có một lớp gì đó giống như sợi bông vậy. Tôi dùng châm sắt gảy một chút, phát hiện đó là một loại nấm mốc kỳ quái, giống như là trên mạng nhện dính đầy sợi bông màu trắng vậy.
Bàn Tử dùng thiết thứ đẩy lớp này ra, để lộ ra thi thể bên trong. Thi thể đã hoàn toàn thối rữa, chỉ còn lại một khối bạch cốt, bốn phía có một chút đồ tuẫn táng, số lượng rất ít, đều bị bọc trong cái loại “Sợi bông” kỳ quái này. Bàn Tử dùng châm sắt bới một món ra, phát hiện đó chính là một thanh chủy thủ nhỏ.
Vỏ chủy thủ đã hoàn toàn nát vụn giống như một chiếc bánh Bát Bảo quế hoa*, bảo thạch bên trên tựa như màu đỏ anh đào và màu xanh của nho khô. Tôi cầm chủy thủ rút ra, liền phát hiện đây là một thanh hắc kim đoản đao, so với thanh đao của Muộn Du Bình thì có hơi ngắn, tạo hình khác nhau. Ánh sáng đèn chiếu xuống làm thanh đao phát ra hắc quang, có vẻ vô cùng sắc bén. Chuôi đao cũng đã mục thật sự nghiêm trọng, tôi cầm lưỡi đao, gõ chuôi đao lên nắp quan tài, làm cho những mảnh vụn trên mặt rơi xuống, khi chỉ còn lại một ít mảnh vụn, vừa định ném nó trả về quan tài.
Bàn Tử lập tức ngăn lại nói: “ Cậu làm sao thế vậy, rất là vất vả mới có ít đồ, vậy mà còn kén chọn nữa. Mang theo, đi ra ngoài rồi làm lại một cái chuôi mới, làm quà mừng sinh nhật cho Tiểu Ca cũng được mà.”
“ Con mẹ nó, Anh biết sinh nhật anh ấy lúc nào hả?” Tôi nói.
Bàn Tử lấy lại hắc kim đoản đao, gói kỹ bỏ vào trong túi đeo lưng, nói: “ Không chừng cậu ấy ngay cả sinh nhật là cái gì cũng không biết. Tùy tiện tìm một này đẹp trời nào đó, nói với cậu ấy là đã tới sinh nhật rồi, với tính cách của cậu ấy, cũng sẽ không hỏi sinh nhật là cái gì đâu.”
Cũng phải, đúng là một cách hay, lòng tôi nói. Không biết trên thế giới có ngày lễ cho người câm điếc hay không, anh ấy có một mình như vậy cũng buồn, chắc là tổ chức sinh nhật như vậy mới coi là đúng với tình hình. Tôi nghĩ đến cảnh tượng Muộn Du Bình thổi nến sinh nhật liền cảm thấy lạnh cả người, giống như nhìn quỷ thổi đèn vậy, lập tức không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Bàn Tử bới thêm vài cái, phát hiện những món đồ khác đều đã rữa nát thành đống, mắng một tiếng: “ Trương gia cũng không giàu có gì, quà gặp mặt như vậy, quả thực làm mất mặt Tiểu Ca mà.”
“ Trương gia chủ trương trên hết là thực lực, không chú trọng tiền tài.” Tôi nói, “ Theo mộ chí minh là có thể nhìn ra, người Trương gia là lợi dụng chính ưu thế gia tộc đổ đấu của mình để lấy được quyền lực và bảo hộ đại gia tộc. Ở trong dòng trường hà lịch sử Trung Quốc, có tiền tài là vô dụng .”
Bàn Tử lấy ba điếu thuốc cầm trở về, thổi rơi tro bụi ở cán thuốc, đem mấy hơi cuối cùng hút hết. Tôi hỏi anh ấy gì chứ, anh ta nói đồ đạc đều đã mục nát ra thành như vậy rồi, như vậy cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, bởi điều này cũng không làm con ma nghèo này tốn kém cái gì.
Tôi nói: “ Anh như vậy có khác nào con buôn chứ?”
Bàn Tử liền cười hắc hắc. Hút thuốc xong, anh ấy lại dùng châm sắt đâm tới gảy những xương cốt này. Chúng tôi tìm được tay trái của thi thể, trong đó có hai đốt xương ngón tay rất dài. Tôi là lần đầu tiên thấy được đầy đủ xương của loại ngón tay rất dài này, xương ở trên các đốt ngón tay có rất nhiều vết thương, tất nhiên, muốn luyện thành ngón tay như vậy, quá trình chắc là vô cùng thống khổ, đồng thời tôi cũng phát hiện, người này rất nhiều đốt ngón tay rất lớn, nói ví dụ như bả vai, cổ tay, xương đều phát triển hết sức kì lạ. Bàn Tử nói, đây là di chứng của súc cốt công. Luyện súc cốt công cần rất nhiều thời gian đòi hỏi phải tháo rời các khớp ngón tay, nhiều lần rút cốt nhất định sẽ dẫn tới có thói quen trật khớp, muốn khắc phục được loại thói quen trật khớp này, nhất định phải một mình rèn luyện các đốt ngón tay này thật nhiều để nó trở thành đặc thù của cơ thể.
Nhưng những cơ thể này rất khó để huấn luyện, trong vài năm có thể cũng không có tiến triển được bao nhiêu. Có một số cơ bắp cũng chính là làm bó lại bên lớn bên nhỏ như trăng lưỡi liềm đầu tháng vậy, rõ ràng là muốn luyện thành một trái chuối tiêu, hiển nhiên vô cùng thống khổ. Bàn Tử nói anh ấy trước kia cũng có cơ hội rèn luyện công phu kia, anh ấy được một cao nhân nói xương cốt anh ấy thật sự rất thích hợp học súc cốt công, Bàn Tử đi luyện một ngày, liền túm sư phụ đánh cho một trận, rồi chạy đi về..
Ở trên xương đầu của cổ thi thể, tôi nhìn thấy hai vết đạn, thực sự không theo luật lệ nào cả, hẳn là đạn hạt sắt. Đạn cùng đi xuyên qua vào một chỗ, nhưng mà không có đi xuyên ra, bởi vậy đạn hạt sắt hẳn là ở rất gần mà bắn vào ( nếu xa hơn một chút, sẽ có rất là nhiều lỗ thủng lớn nhỏ như hạt mè ), đạn hạt sắt ở lại trong đầu.
Vị tiền bối này lúc chết khẳng định khá là thống khổ. Cho dù người Trương gia có lợi hại hơn nữa, nhưng gặp phải súng ống vẫn là hết cách. Chúng tôi cảm thấy không còn manh mối gì nữa, đã định sẽ đậy nắp quan lên lại. Lúc nâng lên, tôi thấy bên dưới nắp quan vẫn có khắc rất nhiều văn tự. Chúng tôi lật qua lại, liền phát hiện đó là một bản gia phả đơn giản, toàn thể cha mẹ đều có tên, con cái của họ đều có.
Làm cho tôi cảm thấy kỳ quái là, cha mẹ người này đều là họ Trương, anh ta có hai con trai, một người trong đó đã lấy vợ, mà người con dâu này cũng họ Trương, hai cô gái xuất giá, chồng họ đều là họ Trương.
“ Anh có cảm thấy có cái gì kỳ quặc không?” Tôi hỏi Bàn Tử.
“ Cậu nói người này là bao nhiêu tuổi thời mới chết hả?” Bàn Tử nói, “có bốn đứa con nha, mẹ nó quá là lợi hại.”
“ Quy chế phân biệt cấp bật của xã hội phong kiến Trung Quốc cổ đại, mục đích chủ yếu chính là gia tăng nhân số, mở rộng thế lực gia tộc, anh ta có thể là đã bắt đầu sinh sản từ rất sớm.” Tôi nói,“ Hơn nữa người Trương gia tuổi thọ lại rất dài, nếu bọn họ muốn sinh, sinh xong một đội bóng đá vẫn khỏe như vâm. Nhưng tôi nói kỳ quái không phải điểm này.” Nói xong tôi đem toàn bộ dòng họ chỉ cho anh ấy xem.
“ Có thể là đổi họ không?”
Tôi lắc đầu: “ Gần như có thể khẳng định đây là hôn nhân trong tộc. Trương gia là một gia tộc khép kín, bọn họ không cùng ngoại tộc có hôn nhân qua lại.” Chúng tôi một lần nữa đóng nắp quan lại, đóng đinh sắt vào.
Tôi nói: “ Tôi muốn đi tới phòng kế tiếp, những mộ chí minh này tương đối quan trọng, tôi muốn xem kỹ một chút, nhất định là có thể thu được thêm nhiều tin tức hơn.
Lúc nắp quan tài rơi xuống đất, toàn bộ sàn gác đều bị chấn động. Chúng tôi che miệng mũi, quạt đi tro bụi, liền thấy bên trong quan tài có một lớp gì đó giống như sợi bông vậy. Tôi dùng châm sắt gảy một chút, phát hiện đó là một loại nấm mốc kỳ quái, giống như là trên mạng nhện dính đầy sợi bông màu trắng vậy.
Bàn Tử dùng thiết thứ đẩy lớp này ra, để lộ ra thi thể bên trong. Thi thể đã hoàn toàn thối rữa, chỉ còn lại một khối bạch cốt, bốn phía có một chút đồ tuẫn táng, số lượng rất ít, đều bị bọc trong cái loại “Sợi bông” kỳ quái này. Bàn Tử dùng châm sắt bới một món ra, phát hiện đó chính là một thanh chủy thủ nhỏ.
Vỏ chủy thủ đã hoàn toàn nát vụn giống như một chiếc bánh Bát Bảo quế hoa*, bảo thạch bên trên tựa như màu đỏ anh đào và màu xanh của nho khô. Tôi cầm chủy thủ rút ra, liền phát hiện đây là một thanh hắc kim đoản đao, so với thanh đao của Muộn Du Bình thì có hơi ngắn, tạo hình khác nhau. Ánh sáng đèn chiếu xuống làm thanh đao phát ra hắc quang, có vẻ vô cùng sắc bén. Chuôi đao cũng đã mục thật sự nghiêm trọng, tôi cầm lưỡi đao, gõ chuôi đao lên nắp quan tài, làm cho những mảnh vụn trên mặt rơi xuống, khi chỉ còn lại một ít mảnh vụn, vừa định ném nó trả về quan tài.
Bàn Tử lập tức ngăn lại nói: “ Cậu làm sao thế vậy, rất là vất vả mới có ít đồ, vậy mà còn kén chọn nữa. Mang theo, đi ra ngoài rồi làm lại một cái chuôi mới, làm quà mừng sinh nhật cho Tiểu Ca cũng được mà.”
“ Con mẹ nó, Anh biết sinh nhật anh ấy lúc nào hả?” Tôi nói.
Bàn Tử lấy lại hắc kim đoản đao, gói kỹ bỏ vào trong túi đeo lưng, nói: “ Không chừng cậu ấy ngay cả sinh nhật là cái gì cũng không biết. Tùy tiện tìm một này đẹp trời nào đó, nói với cậu ấy là đã tới sinh nhật rồi, với tính cách của cậu ấy, cũng sẽ không hỏi sinh nhật là cái gì đâu.”
Cũng phải, đúng là một cách hay, lòng tôi nói. Không biết trên thế giới có ngày lễ cho người câm điếc hay không, anh ấy có một mình như vậy cũng buồn, chắc là tổ chức sinh nhật như vậy mới coi là đúng với tình hình. Tôi nghĩ đến cảnh tượng Muộn Du Bình thổi nến sinh nhật liền cảm thấy lạnh cả người, giống như nhìn quỷ thổi đèn vậy, lập tức không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Bàn Tử bới thêm vài cái, phát hiện những món đồ khác đều đã rữa nát thành đống, mắng một tiếng: “ Trương gia cũng không giàu có gì, quà gặp mặt như vậy, quả thực làm mất mặt Tiểu Ca mà.”
“ Trương gia chủ trương trên hết là thực lực, không chú trọng tiền tài.” Tôi nói, “ Theo mộ chí minh là có thể nhìn ra, người Trương gia là lợi dụng chính ưu thế gia tộc đổ đấu của mình để lấy được quyền lực và bảo hộ đại gia tộc. Ở trong dòng trường hà lịch sử Trung Quốc, có tiền tài là vô dụng .”
Bàn Tử lấy ba điếu thuốc cầm trở về, thổi rơi tro bụi ở cán thuốc, đem mấy hơi cuối cùng hút hết. Tôi hỏi anh ấy gì chứ, anh ta nói đồ đạc đều đã mục nát ra thành như vậy rồi, như vậy cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, bởi điều này cũng không làm con ma nghèo này tốn kém cái gì.
Tôi nói: “ Anh như vậy có khác nào con buôn chứ?”
Bàn Tử liền cười hắc hắc. Hút thuốc xong, anh ấy lại dùng châm sắt đâm tới gảy những xương cốt này. Chúng tôi tìm được tay trái của thi thể, trong đó có hai đốt xương ngón tay rất dài. Tôi là lần đầu tiên thấy được đầy đủ xương của loại ngón tay rất dài này, xương ở trên các đốt ngón tay có rất nhiều vết thương, tất nhiên, muốn luyện thành ngón tay như vậy, quá trình chắc là vô cùng thống khổ, đồng thời tôi cũng phát hiện, người này rất nhiều đốt ngón tay rất lớn, nói ví dụ như bả vai, cổ tay, xương đều phát triển hết sức kì lạ. Bàn Tử nói, đây là di chứng của súc cốt công. Luyện súc cốt công cần rất nhiều thời gian đòi hỏi phải tháo rời các khớp ngón tay, nhiều lần rút cốt nhất định sẽ dẫn tới có thói quen trật khớp, muốn khắc phục được loại thói quen trật khớp này, nhất định phải một mình rèn luyện các đốt ngón tay này thật nhiều để nó trở thành đặc thù của cơ thể.
Nhưng những cơ thể này rất khó để huấn luyện, trong vài năm có thể cũng không có tiến triển được bao nhiêu. Có một số cơ bắp cũng chính là làm bó lại bên lớn bên nhỏ như trăng lưỡi liềm đầu tháng vậy, rõ ràng là muốn luyện thành một trái chuối tiêu, hiển nhiên vô cùng thống khổ. Bàn Tử nói anh ấy trước kia cũng có cơ hội rèn luyện công phu kia, anh ấy được một cao nhân nói xương cốt anh ấy thật sự rất thích hợp học súc cốt công, Bàn Tử đi luyện một ngày, liền túm sư phụ đánh cho một trận, rồi chạy đi về..
Ở trên xương đầu của cổ thi thể, tôi nhìn thấy hai vết đạn, thực sự không theo luật lệ nào cả, hẳn là đạn hạt sắt. Đạn cùng đi xuyên qua vào một chỗ, nhưng mà không có đi xuyên ra, bởi vậy đạn hạt sắt hẳn là ở rất gần mà bắn vào ( nếu xa hơn một chút, sẽ có rất là nhiều lỗ thủng lớn nhỏ như hạt mè ), đạn hạt sắt ở lại trong đầu.
Vị tiền bối này lúc chết khẳng định khá là thống khổ. Cho dù người Trương gia có lợi hại hơn nữa, nhưng gặp phải súng ống vẫn là hết cách. Chúng tôi cảm thấy không còn manh mối gì nữa, đã định sẽ đậy nắp quan lên lại. Lúc nâng lên, tôi thấy bên dưới nắp quan vẫn có khắc rất nhiều văn tự. Chúng tôi lật qua lại, liền phát hiện đó là một bản gia phả đơn giản, toàn thể cha mẹ đều có tên, con cái của họ đều có.
Làm cho tôi cảm thấy kỳ quái là, cha mẹ người này đều là họ Trương, anh ta có hai con trai, một người trong đó đã lấy vợ, mà người con dâu này cũng họ Trương, hai cô gái xuất giá, chồng họ đều là họ Trương.
“ Anh có cảm thấy có cái gì kỳ quặc không?” Tôi hỏi Bàn Tử.
“ Cậu nói người này là bao nhiêu tuổi thời mới chết hả?” Bàn Tử nói, “có bốn đứa con nha, mẹ nó quá là lợi hại.”
“ Quy chế phân biệt cấp bật của xã hội phong kiến Trung Quốc cổ đại, mục đích chủ yếu chính là gia tăng nhân số, mở rộng thế lực gia tộc, anh ta có thể là đã bắt đầu sinh sản từ rất sớm.” Tôi nói,“ Hơn nữa người Trương gia tuổi thọ lại rất dài, nếu bọn họ muốn sinh, sinh xong một đội bóng đá vẫn khỏe như vâm. Nhưng tôi nói kỳ quái không phải điểm này.” Nói xong tôi đem toàn bộ dòng họ chỉ cho anh ấy xem.
“ Có thể là đổi họ không?”
Tôi lắc đầu: “ Gần như có thể khẳng định đây là hôn nhân trong tộc. Trương gia là một gia tộc khép kín, bọn họ không cùng ngoại tộc có hôn nhân qua lại.” Chúng tôi một lần nữa đóng nắp quan lại, đóng đinh sắt vào.
Tôi nói: “ Tôi muốn đi tới phòng kế tiếp, những mộ chí minh này tương đối quan trọng, tôi muốn xem kỹ một chút, nhất định là có thể thu được thêm nhiều tin tức hơn.
/502
|