Chiếc thuyền nhỏ kia nhẹ như một con châu chấu, đầu thuyền và đuôi thuyền đều có hai thị nữ đứng canh. Người chèo thuyền là hai nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt giống hệt nhau, hiển nhiên là một đôi song sinh.
Thuyền chậm rãi ngừng lại, cập bến tại Liên Trì, mọi người xuyên qua khoang thuyền nhìn qua khung cửa sổ đang hé mở, mơ hồ trông thấy có một hình bóng xinh đẹp phiêu nhiên mặc tố y *áo lụa trắng* đang ngồi bên trong.
Mọi người nhìn thấy vị khách vừa đến khí phái tao nhã như thế, thuyền lại sang trọng như thế, hấp dẫn ánh mắt của mỗi người, khiến họ gắt gao nhìn chằm chằm vào bức rèm che trước cửa khoang thuyền kia. Tất cả đều đoán không ra đến tột cùng là nữ tử như thế nào, có thân phận gì mà dám tự đến dự một yến tiệc sang trọng như vậy.
Lúc mọi người đều như đang nín thở thì bức rèm che được nâng lên, một bàn tay ngọc lộ ra ngoài.
Bàn tay kia, ngón tay ngọc thon dài, phong tư nhàn lệ. Không ít người đều cảm thấy hô hấp như bị kìm hãm, chỉ cần nhìn thấy cánh tay thì liền có thể cảm giác được người kia nhất định xinh đẹp như tiên.
Bức rèm che được mở ra, mọi người nhìn thấy một chiếc váy mềm mại màu xanh, màu sắc hài hòa, thanh lệ như một thanh nghiên mực. Sau đó, một mĩ nữ thanh lệ tuyệt mĩ áo xanh từ trong khoang thuyền không nhanh không chậm bước ra. Tất cả mọi người trong yến hội không khỏi nín thở.
Có thể tham dự một buổi tiệc như vậy, những vị khách đến đây cũng không phải người bình thường, tất cả đều nhìn rất quen mặt. Oanh oanh yến yến *mĩ nữ* tất nhiên cũng không ít, nhưng mà mỗi người đều cảm thấy hình như mình chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy. Dung mạo vô cùng thanh mị, khí chất thản nhiên tĩnh dật, mỉm cười tự nhiên, khóe môi máng theo một nụ cười nhạt, nhưng lại lộ ra một vẻ phóng khoáng cùng tự tại. Đôi mắt ướt át như nước mùa thu đang lưu chuyển, ánh mắt trong suốt, nhìn qua như một viên ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, mỗi người đều nhịn không được có chung một loại cảm giác, liền phảng phất cảm thấy vô cùng yêu thích , lại nhìn giống một cuốn sách cổ danh tiếng, khiến người khác có một loại rung động không thôi. Hoặc cũng phảng phất giống như một nữ tử hồng trần chốn lầu cao, đi lên đỉnh núi, nhìn thấy một biển sương mù cùng mây bay, khiến người khác có cảm giác chấn động.
Mọi người dường như đều đặt tầm mắt trên người nữ tử áo xanh kia, mà nàng, lại duyên dáng yêu kiều đứng ở đầu thuyền, phía sau là một đóa sen nở rộ rực rỡ.
Làn váy khẽ lay động, giống như một làn mây bay, vạt váy trắng dài theo gió bay lên, như một tấm màn bị gió cuốn trong màn đêm. Nàng đứng trong làn gió khẽ mỉm cười, thoáng nhìn như một tiên tử.
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của mọi người, nàng lãnh đạm nhìn qua buổi tiệc, tầm mắt chậm rãi xẹt qua, xem mọi thứ hiện tại như hư không, bình tĩnh tự nhiên.
Nữ tử áo xanh đúng là Giang Sắt Sắt, ngày ấy chia tay Hách Liên Ngạo Thiên, nàng liền trở về Đông Hải, thống lĩnh cướp biển Đông Hải trở thành Bích Hải Long Nữ.
Vị nữ tử áo trắng mới vừa rồi hạ độc Phượng Miên kia bước nhanh đến chiếc thuyền nhỏ của Sắt Sắt, quỳ xuống nói: "Thưa chủ tử, Vũ Điệp may mắn nên đã hoàn thành mệnh lệnh!" Nàng đúng là vũ nữ của Lan Phường - Vũ Điệp.
Giang Sắt Sắt nhẹ nhàng "Vậy sao" một tiếng rồi vẫy tay, Vũ Điệp chậm rãi lui về phía sau đứng yên trên chiếc thuyền nhỏ.
Huyền Ki lão nhân từng bước tiến lại, nhìn Sắt Sắt, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Vì sao lại muốn hạ độc hại Phượng Miên!"
"Không làm như vậy, tiểu nữ làm sao có thể gặp được Huyền Ki lão nhân, làm sao có thể nhìn thấy chiến thuyền được ngự ban chứ?" Sắt Sắt thản nhiên đáp, tầm mắt từ những vị khách trong yến hội chuyển đến mô hình chiến thuyền kia.
"Ngươi muốn có được mô hình chiến thuyền này sao? Mơ tưởng!" Huyền Ki lão nhân mạnh mẽ thở ra một hơi, chòm râu trắng như tuyết run lên.
Khóe môi Sắt Sắt hơi nhếch lên, tươi cười hết sức xinh đẹp: "Phượng lão gia, ngài hiểu lầm rồi, nơi này có lẽ có người như hổ rình mồi, muốn cướp lấy mô hình này của người, nhưng bản long nữ thì không!"
"Long nữ?!" Mọi người trong phòng nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, chỉ nghe nói Đông Hải có một "Thủy Long vương", chưa bao giờ nghe nói còn co một long nữ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Huyền Ky lão nhân lạnh giọng hỏi.
"Tiểu nữ tử Bích Hải Long Nữ!"
Khóe môi Giang Sắt Sắt nhếch lên một nụ cười thản nhiên, gằn từng tiếng, cực kì rành mạch nói.
Nàng biết, hôm nay, khi nói ra cái tên "Bích Hải Long Nữ" này, thì nàng không bao giờ còn là thiên kim tiểu thư của Định An hầu phủ Giang Sắt Sắt nữa, nàng chính là Bích Hải Long Nữ phiêu dạt trên biển lớn. Nàng nếu không còn là người Nam Việt thì không còn ai có thể bắt buộc nàng hòa thân, không một ai có thể bắt buộc nàng làm chuyện gì nữa, nàng chỉ là một cướp biển Đông Hải.
"Bích Hải Long Nữ, nếu ngươi không phải muốn mô hình chiến thuyền này, vậy ngươi đến để làm gì?" Huyền Ky lão nhân vuốt chòm râu hỏi.
"Ta đến, chính là muốn hắn!" Sắt Sắt quay đầu cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng chỉ vào Phượng Miên đang ngồi trên ghế vuốt vuốt ngực.
Từ khi Sắt Sắt xuất hiện thì khuôn mặt của Phượng Miên liền ẩn một vẻ kinh ngạc. Lúc nhìn thấy ngón tay ngọc của Sắt Sắt chỉ đến thì vẻ mặt lại trở nên bình tĩnh. Chỉ là, con ngươi đen nửa mở, hàng mi rậm thon dài cùng đáy mắt hắn hơi lộ ra một vẻ gợn sóng khó che giấu.
Thuyền chậm rãi ngừng lại, cập bến tại Liên Trì, mọi người xuyên qua khoang thuyền nhìn qua khung cửa sổ đang hé mở, mơ hồ trông thấy có một hình bóng xinh đẹp phiêu nhiên mặc tố y *áo lụa trắng* đang ngồi bên trong.
Mọi người nhìn thấy vị khách vừa đến khí phái tao nhã như thế, thuyền lại sang trọng như thế, hấp dẫn ánh mắt của mỗi người, khiến họ gắt gao nhìn chằm chằm vào bức rèm che trước cửa khoang thuyền kia. Tất cả đều đoán không ra đến tột cùng là nữ tử như thế nào, có thân phận gì mà dám tự đến dự một yến tiệc sang trọng như vậy.
Lúc mọi người đều như đang nín thở thì bức rèm che được nâng lên, một bàn tay ngọc lộ ra ngoài.
Bàn tay kia, ngón tay ngọc thon dài, phong tư nhàn lệ. Không ít người đều cảm thấy hô hấp như bị kìm hãm, chỉ cần nhìn thấy cánh tay thì liền có thể cảm giác được người kia nhất định xinh đẹp như tiên.
Bức rèm che được mở ra, mọi người nhìn thấy một chiếc váy mềm mại màu xanh, màu sắc hài hòa, thanh lệ như một thanh nghiên mực. Sau đó, một mĩ nữ thanh lệ tuyệt mĩ áo xanh từ trong khoang thuyền không nhanh không chậm bước ra. Tất cả mọi người trong yến hội không khỏi nín thở.
Có thể tham dự một buổi tiệc như vậy, những vị khách đến đây cũng không phải người bình thường, tất cả đều nhìn rất quen mặt. Oanh oanh yến yến *mĩ nữ* tất nhiên cũng không ít, nhưng mà mỗi người đều cảm thấy hình như mình chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy. Dung mạo vô cùng thanh mị, khí chất thản nhiên tĩnh dật, mỉm cười tự nhiên, khóe môi máng theo một nụ cười nhạt, nhưng lại lộ ra một vẻ phóng khoáng cùng tự tại. Đôi mắt ướt át như nước mùa thu đang lưu chuyển, ánh mắt trong suốt, nhìn qua như một viên ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, mỗi người đều nhịn không được có chung một loại cảm giác, liền phảng phất cảm thấy vô cùng yêu thích , lại nhìn giống một cuốn sách cổ danh tiếng, khiến người khác có một loại rung động không thôi. Hoặc cũng phảng phất giống như một nữ tử hồng trần chốn lầu cao, đi lên đỉnh núi, nhìn thấy một biển sương mù cùng mây bay, khiến người khác có cảm giác chấn động.
Mọi người dường như đều đặt tầm mắt trên người nữ tử áo xanh kia, mà nàng, lại duyên dáng yêu kiều đứng ở đầu thuyền, phía sau là một đóa sen nở rộ rực rỡ.
Làn váy khẽ lay động, giống như một làn mây bay, vạt váy trắng dài theo gió bay lên, như một tấm màn bị gió cuốn trong màn đêm. Nàng đứng trong làn gió khẽ mỉm cười, thoáng nhìn như một tiên tử.
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của mọi người, nàng lãnh đạm nhìn qua buổi tiệc, tầm mắt chậm rãi xẹt qua, xem mọi thứ hiện tại như hư không, bình tĩnh tự nhiên.
Nữ tử áo xanh đúng là Giang Sắt Sắt, ngày ấy chia tay Hách Liên Ngạo Thiên, nàng liền trở về Đông Hải, thống lĩnh cướp biển Đông Hải trở thành Bích Hải Long Nữ.
Vị nữ tử áo trắng mới vừa rồi hạ độc Phượng Miên kia bước nhanh đến chiếc thuyền nhỏ của Sắt Sắt, quỳ xuống nói: "Thưa chủ tử, Vũ Điệp may mắn nên đã hoàn thành mệnh lệnh!" Nàng đúng là vũ nữ của Lan Phường - Vũ Điệp.
Giang Sắt Sắt nhẹ nhàng "Vậy sao" một tiếng rồi vẫy tay, Vũ Điệp chậm rãi lui về phía sau đứng yên trên chiếc thuyền nhỏ.
Huyền Ki lão nhân từng bước tiến lại, nhìn Sắt Sắt, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi là ai? Vì sao lại muốn hạ độc hại Phượng Miên!"
"Không làm như vậy, tiểu nữ làm sao có thể gặp được Huyền Ki lão nhân, làm sao có thể nhìn thấy chiến thuyền được ngự ban chứ?" Sắt Sắt thản nhiên đáp, tầm mắt từ những vị khách trong yến hội chuyển đến mô hình chiến thuyền kia.
"Ngươi muốn có được mô hình chiến thuyền này sao? Mơ tưởng!" Huyền Ki lão nhân mạnh mẽ thở ra một hơi, chòm râu trắng như tuyết run lên.
Khóe môi Sắt Sắt hơi nhếch lên, tươi cười hết sức xinh đẹp: "Phượng lão gia, ngài hiểu lầm rồi, nơi này có lẽ có người như hổ rình mồi, muốn cướp lấy mô hình này của người, nhưng bản long nữ thì không!"
"Long nữ?!" Mọi người trong phòng nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, chỉ nghe nói Đông Hải có một "Thủy Long vương", chưa bao giờ nghe nói còn co một long nữ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Huyền Ky lão nhân lạnh giọng hỏi.
"Tiểu nữ tử Bích Hải Long Nữ!"
Khóe môi Giang Sắt Sắt nhếch lên một nụ cười thản nhiên, gằn từng tiếng, cực kì rành mạch nói.
Nàng biết, hôm nay, khi nói ra cái tên "Bích Hải Long Nữ" này, thì nàng không bao giờ còn là thiên kim tiểu thư của Định An hầu phủ Giang Sắt Sắt nữa, nàng chính là Bích Hải Long Nữ phiêu dạt trên biển lớn. Nàng nếu không còn là người Nam Việt thì không còn ai có thể bắt buộc nàng hòa thân, không một ai có thể bắt buộc nàng làm chuyện gì nữa, nàng chỉ là một cướp biển Đông Hải.
"Bích Hải Long Nữ, nếu ngươi không phải muốn mô hình chiến thuyền này, vậy ngươi đến để làm gì?" Huyền Ky lão nhân vuốt chòm râu hỏi.
"Ta đến, chính là muốn hắn!" Sắt Sắt quay đầu cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng chỉ vào Phượng Miên đang ngồi trên ghế vuốt vuốt ngực.
Từ khi Sắt Sắt xuất hiện thì khuôn mặt của Phượng Miên liền ẩn một vẻ kinh ngạc. Lúc nhìn thấy ngón tay ngọc của Sắt Sắt chỉ đến thì vẻ mặt lại trở nên bình tĩnh. Chỉ là, con ngươi đen nửa mở, hàng mi rậm thon dài cùng đáy mắt hắn hơi lộ ra một vẻ gợn sóng khó che giấu.
/144
|