Mấy năm nay thế nào? Nàng tốt không? Nàng rất không tốt. Tuy nhiên, đối mặt vớV Mạc Tầm Hoan nàng cái gì cũng không nói, mặc kệ nàng có thảm bao nhiêu, làm sao có thế so sánh với hắn năm đó nước mất nhà tan vô cùng thống khổ cùng với ngày ngày bị các tên vương tử thô tục của các quốc gia khác khi dễ sỉ nhục.
Cho nên, Sắt Sắt chỉ thản nhiên như mây bay gió thoảng mà cười, nhẹ nhàng nói: "Ta rất tốt! Còn ngươi thì sao?"
Mạc Tầm Hoan buông đàn Không xuống, đôi đồng tử lung linh chợt lóe lên, hắn phất phất ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Kì thật ta cũng không được tốt!"
Sắt Sắt trầm mặc, kì thật nàng nghĩ Mạc Tầm Hoan và nàng cũng giống nhau, hắn sẽ nói hắn rất tốt. Bởi vì, dù sao hắn nhìn quan cũng không giống như loại người luôn đem nỗi thống khổ của mình chia xẻ cho người khác.
"Sở dĩ không được tốt là vì mấy năm nay ta luôn luôn thương nhớ một người." Hắn cúi đầu nói, ánh sáng đêm khiến cho y phục trắng thuần của hắn lộ ra một tia màu hồng, nhìn qua long lanh như vì sao nơi chân trời, đôi mắt sáng ngời phán chiếu ánh sáng mà trở nên mê ly, như ánh sáng ngọc của những vì sao, lại đong đầy ấm áp dạt dào nhu tình, chỉ như vậy mà nhìn nàng không dời mắt.
Sắt Sắt bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng như bị kìm hãm, Mạc Tầm Hoan làm như vậy khiến cho nàng cảm thấy không biết phải làm sao, thực hiển nhiên người hắn nói chính là nàng, nếu không hắn sẽ không kín đáo đưa tình với nàng như vậy. Nhưng mà nàng đã sớm không còn là một cô gái với mối tình đầu của mình, lòng nàng đã từng bị tình yêu làm cho vỡ vụn thành từng mảnh, tâm đã như mặt hồ phẳng lặng . Vậy nên đốV mặt với ánh mắt tràn đầy tình tứ của Mạc Tầm Hoan, Sắt Sắt chỉ thản nhiên như gió thoảng mây bay mà nhíu mày.
"Vậy sao, người kia thật là vô cùng may mắn!" Giọng nói của nàng vô cùng đạm mạc.
"Không mờV ta lên thuyền ngồi sao?" Ánh mắt Mạc Tầm Hoan xẹt qua một chút ảm đạm, hắn thản nhiên cười nói.
Sắt Sắt giãn mi nhợt nhạt cười nói: "Lên thuyền đi!"
Mạc Tầm Hoan đem đàn Không trong tay giao cho Nhã Tử, mũi chân dẫm nhẹ lên mép thuyền, thả nhẹ người đón gió bay đến đầu thuyền Sắt Sắt. Mái tóc đen như mực ở trong gió tản ra, áo ngoài rộng thùng thình phiêu dật phất phới, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt xinh đẹp sáng ngời như hoa.
Dung nhan kia, luôn thanh thanh tuyệt như vậy!
Nụ cười tươi tắn kia, luôn mị hoặc như vậy!
Cái chớp mắt tao nhã này luôn khiến người khác phải mê muội, nếu như hắn là một nữ tử thì nhất định sẽ là một hồng nhan họa thủy khuynh thành!
Sắt Sắt khoanh tay đứng ở đầu thuyền, trong lòng nghĩ thầm như vậy.
Năm đó, nàng vốn tưởng rằng Mạc Tầm Hoan không có võ công, sau đó mới biết hắn đúng là võ sĩ đứng nhất nhì tại Y Mạch quốc, mà nhan thuật lại càng cao siêu. Một người, luôn không thể chỉ đánh giá qua tướng mạo. Cho nên, giờ phút này, đối với một Mạc Tầm Hoan thâm tàng bất lộ *giấu kĩ không để lộ ra*, Sắt Sắt cũng mang theo một chút cánh giác. Tuy rằng trong lòng nàng kì thật cũng không hoài nghi gì hắn.
"Tiểu vương tử, không, hiện tại phải gọi ngươi là vương thượng mới đúng?" Sắt Sắt nhìn qua Mạc Tầm Hoan, đôi đồng tử trong trẻo cườV như không cười: "Xin cảm tạ chi ân vương tử lúc nãy đã tương trợ."
Hai tròng mắt sáng ngời của Mạc Tầm Hoan quan sát Sắt Sắt, ánh nắng thản nhiên chiếu vào người hắn, tựa như đang ẩn ẩn một làn sóng nước nhẹ trôi, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong mị hoặc, nụ cười thản nhiên cũng từ đó mà hiện ra.
"Sắt Sắt, vài năm không gặp, ngươi lại học được kiểu khách khí này sao. Nếu phải nói lời cám ơn thì năm đó ngươi giúp ta đánh bại Tây Môn lâu, giúp ta giành lại nước nhà, vậy muốn ta phải cảm ơn thế nào đây?" Hắn không nhanh không chậm nói, ánh mắt trong trẻo đoạt người: "Chẳng lẽ là lấy thân báo đáp sao?"
Sắt Sắt nghe vậy, nhất thời ngẩn người.
Trong trí nhớ, Mạc Tầm Hoan không phải dạng người này.
Hắn tựa hồ như vĩnh viễn mang một bộ dáng thản nhiên như gió thoảng mây bay, bình tĩnh đạm mạc mà lạnh nhạt, tóm lại, dù cho gặp chuyện gì, dù cho đối với ai, đều thản nhiên, nói chuyện cũng không nhiều lời. Bởi vi, mặc kệ chuyện gì, trong mắt hắn, so ra đều kém quốc gia của hắn đang gặp cảnh thống khổ. Nhưng mà, hiện tại hắn lại đang ở trước mặt nàng nói ra những lời vui đùa này.
Kì thật, trong lòng Sắt Sắt vẫn vì hắn mà vui mừng, hắn rốt cuộc đã thoát khói bóng ma thống khổ kia.
Sắt Sắt giả vờ ngưng mi, tựa hồ như đang suy tư, còn thần sắc thật sự kia, nhìn qua vô cùng động lòng người.
"Ừm, ý kiến của ngươi cũng rất hay, vậy thì liền lấy thân báo đáp đi! Nhưng mà, nếu đã như vậy thì chi bằng ngươi gả đến Thủy Long đảo làm áp trại tướng công của ta đi." Sắt Sắt giả vờ nghiêm mặt nói, nói xong, tự mình nhịn không được nở nụ cười trước.
"Được!" Mạc Tầm Hoan không cần nghĩ ngợi trả lời ngay, đôi mắt đen bình tĩnh khóa trên dung nhan của Sắt Sắt, sắc mặt ngưng trọng, nhìn không ra bộ dạng đùa giỡn chút nào.
Sắt Sắt mỉm cười cười, nói: "Lâu ngày không gặp, ngươi cũng học được kiểu nói giỡn này sao.
Hàng mi dài của Mạc Tầm Hoan hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm.
"Ngươi đang phải về Y Mạch quốc sao?" Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
Mạc Tầm Hoan từ chối trả lời, hỏV: "Còn ngươi, phải về Đông HảV sao?"
Sắt Sắt mặc không đối sắc cười cười nói: "vẫn chưa quyết định! Thế nào, Mạc vương thượng muốn trở về cùng ta sao?"
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan càng thêm sâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười tao nhã: "Có gì không thể chứ, ta cũng đang có ý này!"
Sắt Sắt hí mắt cười cười, đôi mắt trong trẻo như vầng trăng trên bầu trời đêm, thanh lệ mà xinh đẹp tuyệt trần: "Ta còn có việc, hôm nay không trở về Đông Hải, chỉ sợ là không thể cùng đường, nhưng mà, bọn họ sẽ bảo vệ cho Tuyền Ki công tử trở về."
Sắt Sắt quay đầu lại, chỉ vào Bắc Đấu cùng Nam Tinh nói.
Hàng mi của Mạc Tầm Hoan chớp chớp, đôi đồng tử đen lộ ra một vẻ phức tạp nan giải, khóe môi hắn hơi cong lên, mang theo một chút tiếc nuối, thản nhiên nói: "Vậy sao, thì ra ngươi còn có việc, ta có thế giúp gì được cho ngươi không?"
Sắt Sắt lắc đầu nói: "Chuyện của riêng ta, ta sẽ tự mình giảV quyết, cản ơn ngươi."
Bạc môi của Mạc Tầm Hoan cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, ánh mắt hiện lên một chút nhu tình: "Nếu như có cần sự giúp đỡ của Mạc mỗ, ngươi cứ việc nói ra, Mạc mỗ nhất định dốc sức tương trợ."
Sắt Sắt vuốt cằm mỉm cười.
Mạc Tầm Hoan liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, ánh mắt thanh u ngưng trọng, rồi phi thân nhảy về thuyền lớn của hắn. Hắn đứng ở đầu thuyền, vẫy vẫy tay với Sắt Sắt, thanh âm của hắn theo gió biển bay tới: "Sắt Sắt, bảo trọng!"
Đội tàu của Mạc Tầm Hoan nhanh như gió rời đi, chỉ trong chốc lát, chỉ còn là một điểm đen nhập trong biển trời mênh mông. Sau đó, chỉ còn mặt biển âm thầm, bầu trời không vắng vẻ. Sắt Sắt đứng trên mép thuyền, ngắm nhìn biến trời mênh mông mờ mịt trong chốc lát rồi quay trở vào khoang thuyền, ngay khi đi vào, liền mẫn cám nhận thấy không khí trong khoang thuyền có gì đó không bình thường. Nàng hơi ngưng mi, nhận thấy không khí quỷ dị kia phát ra từ trên giường của Phượng Miên.
Chiếc giường kia nằm cạnh bên cửa số, dưới ánh mặt trời, đôi mắt xinh đẹp kia của hắn giống như bị phủ lên một tầng hổ phách, gần như trong suốt mang theo một vẻ thâm thúy, thần sắc thực thản nhiên, nhưng mà, khóe môi rõ ràng lộ ra một vẻ không vui.
"Ngươi quen biết hắn sao?" Phượng Miên ngước mắt nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng hỏi.
"Xem như đã từng cùng nhau vào sống ra chết đi!" Sắt Sắt thản nhiên nói, năm đó bọn họ cùng nhau đối phó Tây Môn lâu, cũng coi như đã cùng nhau trải qua sinh tử.
"Cùng nhau vào sống ra chết? Ta lại thấy người ta lại không nghĩ như vậy đâu!" Phượng Miên đứng dậy, cực kì không vui nói: "Hắn mớV vừa rồi rõ ràng là muốn quyến rũ ngươi mà thôi, còn muốn lấy thân báo đáp, gả đến Thủy Long đảo các ngươi, thật khó tưởng tượng một vị vua của một nước mà lại nói ra những lời đó!"
Sắt Sắt hiển nhiên hiểu được Phượng Miên vì sao lại không được vui, đơn giản là đang vì chủ tử của hắn bênh vực kẻ yếu, Sắt Sắt cười cười không lên tiếng.
Sự trầm mặc cúa nàng làm cho Phượng Miên thực chán nản, hắn trừng mắt thật lớn, nhìn Sắt Sắt, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi sẽ không thực sự cùng hắn..."
Sắt Sắt thản nhiên cười, nói: "Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, ta và hẳn chỉ là bằng hữu."
Phượng Miên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ngươi muốn ở lại Đế Đô, muốn một mình ta đến Đông Hải?"
”Tất nhiên là không phải, ngươi vẫn nên đi theo ta, như vậy có vẻ an toàn hơn." Mới vừa rồi, kì thật Sắt Sắt cố ý nói như vậy, bởi vì nàng mơ hồ nhận thấy được đối với một đảo quốc,
Mạc Tầm Hoan đối với chVến thuyền cảm thấy rất hứng thú, nếu không, hắn cũng sẽ không tham gia những yến hội như vậy. Tuy rằng thập phần cảm kích đối với sự tận đáy lòng nàng đối vớV sự xuất hiện cúa hắn vẫn có chút nghi ngờ.
Nàng bắt đi Phượng Miên, thì phải toàn lực đảm bảo an toàn cho hắn, không thể để cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phượng Miên giãn mặt mà cười, nhưng mà, tựa hồ lại nhận thấy cảm xúc biến chuyển quá nhanh nên có chút ngượng ngùng, hắn hơi hơi cúi đầu, vài sợi tóc che khuất hai tròng mắt sáng ngời của hắn.
Thuyền đổi hướng, một lần nữa hướng về phía bờ, cập tại bến tàu. Đoàn người của Sắt Sắt lặng yên xuống thuyền.
Bọn họ rất cẩn thận, tránh đi những tên theo dõi nàng, hướng về phía Phi thành. Lúc này đây, Sắt Sắt không trở về Lan Phường, bởi vì Lan Phường đã không còn là nơi an toàn. Trước đó nàng đã sớm để lại ba vạn ám binh ở Phi Thành, trốn tại một nơi hẻo lánh trong Phi thành, mua một căn nhà. Đêm đó, bọn họ liền đến ở tại căn nhà đó.
Ngày thứ hai, màn đêm vừa buông xuống, Sắt Sắt liền cải trang, không mang theo người nào ra khỏi cửa. Kể từ lần Dạ vô Yên bị thương đến nay cũng đã gần một tháng, cho dù vết thương của hắn có nặng cũng đã gần khỏi hẳn. Lần nay Sắt Sắt đi là muốn quyết đấu cùng hắn một phen, đem Triệt Nhi trở về
Đêm đến, Tuyền vương phủ vẫn yên tĩnh như trước, cũng trước sau như một luôn canh phòng nghiêm ngặt, có lẽ vì Dạ Vô Yên bị thương nên từ sau yến tiệc sinh nhật của hoàng thượng đến nay hắn vẫn ở lạV trong Phi Thành, không đến biên quan.
Sắt Sắt ngựa quen đường cũ nên vẫn trèo tường mà vào, gặp phái thị vệ tuần tra liền nhận ra thân phận của nàng. Thị vệ a liền chạy đi bẩm báo với Kim Đường Kim tổng quản. Kim tổng quản thấy Sắt Sắt thì hai tròng mắt sáng lên, chạy nhanh đến, có chút vui mừng nói: "Vương phi, người rốt cuộc đã đến đây"
Sắt Sắt nghe Kim tổng quản xưng hô như vậy thì trong lòng hoảng hốt. Nàng lui ra sau hai bước, ngưng thanh nói: "Kim tổng quản, ngươi gọi sai rồi."
"Thuộc hạ không có gọi sai, chỉ có người mới là vương phi của vương gia." Kim Đường dẫn Sắt Sắt đi, cũng không đi thông báo, lập tức đến Khuynh Dạ cư của Dạ vô Yên.
***
Ngọn đèn ngọc lưu ly nhu hòa soi sáng toàn bộ tẩm cư, gió đêm xuyên thấu qua ô cửa sổ, mang đến từng cơn gió mát lạnh, xua hết cái nóng bức ban ngày.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng ở bên trong, bình tĩnh nhìn đứa bé đang ngồi trên giường trúc. Hôm nay, hắn mới vừa cứu được tiểu quỷ kia ra, nhưng mà, bé tựa hồ như không hề có chút cảm kích nào.
Giang Triệt ngồi dựa vào giường trúc, tay bưng đĩa nho Phinh Đình vừa dâng lên, thản nhiên tự tại mà ăn, điệu bộ vô cùng nhàn nhã, tư thái phóng khoáng, vẻ mặt thích thú hưởng thụ.
"Ngươi tên là Giang Triệt? Biệt danh là vô Tà công tử?" Bạc môi Dạ Vô Yên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hiền lành, thần thái thoảV mái ấm áp.
Triệt Nhi liếc mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy!"
Dạ Vô Yên vẫn vui vẻ cười cười, ra vẻ dụ dỗ nói: "Hai cái tên này nghe đều không hay, về sau nên sửa lại đi."
Triệt Nhi trừng lớn hai mắt, bộ dạng khó hiếu hỏi: "Làm sao lại không hay?"
Dạ Vô Yên ngồi xổm xuống, ân cần dụ dỗ: "Thứ nhất chữ Triệt đi cùng họ Giang nghe không hay lắm, hai chữ đều tượng trưng cho nước, vậy nên đối với người mạng hỏa không tốt. Lại còn cái tên vô Tà công tử cũng không hay, chi bằng trực tiếp gọi là Tà, nghe qua cũng rất khí phách, lại càng vang dội hơn." Hắn tên là Vô Yên, biệt danh của con hắn lại có chữ "Vô", nghe không giống cha con chút nào, căn bản chỉ giống huynh đệ mà thôi, Sắt Sắt thật sự đã tuyệt vọng về hắn, đời này hình như không tính để cho Triệt Nhi nhận hắn, cho nên mới để mặc đứa trẻ này lấy cái tên là vô Tà.
'Triệt Nhi trừng mắt nhìn, nói: "Nếu Giang cùng Triệt ghép với nhau không hay thì ta sẽ đem chữ Triệt sửa lại, nhưng mà ta thích cái tên Vô Tà, ta mặc kệ cái gì khí với chả phách."
Sắc mặt Dạ Vô Yên đen lại, chậm rãi thẳng thắt lưng bất đắc dĩ cười cười, xem ra, chuyện đổi tên vẫn còn là một cuộc chiến lâu dài. Nhưng mà, hắn cực kì có kiên nhẫn, dù có phải chiến đấu lâu dài cũng không sợ.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, mẫu thân ngươi có bao giờ nói chuyện về cha ngươi không?"
Vẻ mặt Dạ Vô Yên chờ mong hỏi.
Triệt Nhi lắc đầu, không chút nào nghi hoặc nói: "Cha ta, không có nha, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đề cập đến. Hình như có nói qua một lần, đạV loại như hắn là một người..."
"Là cái gì?" Dạ vồ Yên ngưng mi đôi mắt phượng thâm thúy nhíu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ thiết tha mong chờ.
"Là một người rất xấu rất xấu." Triệt Nhi nghiêm trang nói.
Khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Vô Yên trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
"Ngươi có muốn có một người phụ thân không?" Hắn tiếp tục nhẹ nhàng hỏi.
"Muốn chứ, rất nhiều người muốn làm cha ta đấy, nhưng mà ta phải thay mẹ ta chọn thật kĩ mới được. Tuyền vương, ngài có phải cũng có ý này không, nếu như vậy ngươi cần phải tốt với ta một chút, ta có thể ở trước mặt mẫu thân ta mà nói tốt cho ngươi vài lời."
Thật là nhiều người như vậy sao?" sắc mặt Dạ Vô Yên càng đen.
"Đúng thế." Triệt Nhi liên tục gật đầu, ánh mắt trắng đen rõ ràng dừng trên người Dạ Vô Yên, nhìn khuôn mặt ngày càng đen của Dạ Vô Yên, bé hí mắt cười xấu xa.
"Tối nay, ngủ cùng ta ở trong này đi!"
Khuôn mặt nho nhã tuấn mĩ sủng nịnh nở một nụ cười, được rồi, nếu theo đuổi Sắt Sắt mà phải qua cửa ải của tiếu quỷ này thì hắn xin chấp nhận.
Triệt Nhi đem trái nho cuối cùng quăng vào miệng, ăn ngon lành xong, hí mắt cười noi:
"Ta không thích ngủ cùng người lạ, ta thích ngủ cùng mẫu thân ta! Nếu mẫu thân ta đã biết ngươi đã cứu ta, vậy thỉnh cầu Tuyền vương đêm nay đem ta đến chỗ mẫu thân ta, ta không có mẫu thân thì ngủ không được."
Sắc mặt Dạ Vô Yên âm trầm, nói: "Ngươi hàng đêm đều ngủ cùng mẫu thân ngươi sao?"
"Đúng vậy!" Nói xong, Triệt Nhi có vẻ thần bí đi đến trước mặt Dạ Vô Yên nói: "Ngươi có biết ta sau này lớn lên muốn làm gì không?
Sắc mặt Dạ Vô Yên âm trầm, nói: "NgươV hàng đêm đều ngủ cùng mẫu thân ngươi sao?"
"Đúng vậy!" Nói xong, Triệt Nhi có vẻ thần bí đi đến trước mặt Dạ Vô Yên nói: "Ngươi có biết ta sau này lớn lên muốn làm gì không? Đấy chính là chí hướng vĩ đại của ta, ta cho tới bây giờ cũng chưa nói cho ai biết!"
"Chí hướng gì?" Dạ vô Yên hí mắt cười cười, tiểu gia hỏa này nhỏ như vậy mà đã có kế hoạch lớn chí lớn, không hổ danh là con của hắn.
"Ta sau khi lớn lên muốn kết hôn với mẫu thân ta!"
Dạ Vô Yên sửng sốt, bàn tay áp lấy khuôn mặt Triệt Nhi, hí mắt cười nói:
"Chí hướng của ngươi cũng thật vĩ đại nha, lặp lại lần nữa, ngươi sau khi lớn lên muốn làm gì?"
"Muốn kết hôn mẫu thân ta!”
"Tốt lắm tốt lắm, sau khi lớn lên muốn làm gì?" Lời nói của Dạ vô Yên đều rít ra từ kẽ răng.
Muốn kết hôn mẫu thân ta!
Cho nên, Sắt Sắt chỉ thản nhiên như mây bay gió thoảng mà cười, nhẹ nhàng nói: "Ta rất tốt! Còn ngươi thì sao?"
Mạc Tầm Hoan buông đàn Không xuống, đôi đồng tử lung linh chợt lóe lên, hắn phất phất ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Kì thật ta cũng không được tốt!"
Sắt Sắt trầm mặc, kì thật nàng nghĩ Mạc Tầm Hoan và nàng cũng giống nhau, hắn sẽ nói hắn rất tốt. Bởi vì, dù sao hắn nhìn quan cũng không giống như loại người luôn đem nỗi thống khổ của mình chia xẻ cho người khác.
"Sở dĩ không được tốt là vì mấy năm nay ta luôn luôn thương nhớ một người." Hắn cúi đầu nói, ánh sáng đêm khiến cho y phục trắng thuần của hắn lộ ra một tia màu hồng, nhìn qua long lanh như vì sao nơi chân trời, đôi mắt sáng ngời phán chiếu ánh sáng mà trở nên mê ly, như ánh sáng ngọc của những vì sao, lại đong đầy ấm áp dạt dào nhu tình, chỉ như vậy mà nhìn nàng không dời mắt.
Sắt Sắt bị hắn nhìn như vậy thì trong lòng như bị kìm hãm, Mạc Tầm Hoan làm như vậy khiến cho nàng cảm thấy không biết phải làm sao, thực hiển nhiên người hắn nói chính là nàng, nếu không hắn sẽ không kín đáo đưa tình với nàng như vậy. Nhưng mà nàng đã sớm không còn là một cô gái với mối tình đầu của mình, lòng nàng đã từng bị tình yêu làm cho vỡ vụn thành từng mảnh, tâm đã như mặt hồ phẳng lặng . Vậy nên đốV mặt với ánh mắt tràn đầy tình tứ của Mạc Tầm Hoan, Sắt Sắt chỉ thản nhiên như gió thoảng mây bay mà nhíu mày.
"Vậy sao, người kia thật là vô cùng may mắn!" Giọng nói của nàng vô cùng đạm mạc.
"Không mờV ta lên thuyền ngồi sao?" Ánh mắt Mạc Tầm Hoan xẹt qua một chút ảm đạm, hắn thản nhiên cười nói.
Sắt Sắt giãn mi nhợt nhạt cười nói: "Lên thuyền đi!"
Mạc Tầm Hoan đem đàn Không trong tay giao cho Nhã Tử, mũi chân dẫm nhẹ lên mép thuyền, thả nhẹ người đón gió bay đến đầu thuyền Sắt Sắt. Mái tóc đen như mực ở trong gió tản ra, áo ngoài rộng thùng thình phiêu dật phất phới, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt xinh đẹp sáng ngời như hoa.
Dung nhan kia, luôn thanh thanh tuyệt như vậy!
Nụ cười tươi tắn kia, luôn mị hoặc như vậy!
Cái chớp mắt tao nhã này luôn khiến người khác phải mê muội, nếu như hắn là một nữ tử thì nhất định sẽ là một hồng nhan họa thủy khuynh thành!
Sắt Sắt khoanh tay đứng ở đầu thuyền, trong lòng nghĩ thầm như vậy.
Năm đó, nàng vốn tưởng rằng Mạc Tầm Hoan không có võ công, sau đó mới biết hắn đúng là võ sĩ đứng nhất nhì tại Y Mạch quốc, mà nhan thuật lại càng cao siêu. Một người, luôn không thể chỉ đánh giá qua tướng mạo. Cho nên, giờ phút này, đối với một Mạc Tầm Hoan thâm tàng bất lộ *giấu kĩ không để lộ ra*, Sắt Sắt cũng mang theo một chút cánh giác. Tuy rằng trong lòng nàng kì thật cũng không hoài nghi gì hắn.
"Tiểu vương tử, không, hiện tại phải gọi ngươi là vương thượng mới đúng?" Sắt Sắt nhìn qua Mạc Tầm Hoan, đôi đồng tử trong trẻo cườV như không cười: "Xin cảm tạ chi ân vương tử lúc nãy đã tương trợ."
Hai tròng mắt sáng ngời của Mạc Tầm Hoan quan sát Sắt Sắt, ánh nắng thản nhiên chiếu vào người hắn, tựa như đang ẩn ẩn một làn sóng nước nhẹ trôi, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong mị hoặc, nụ cười thản nhiên cũng từ đó mà hiện ra.
"Sắt Sắt, vài năm không gặp, ngươi lại học được kiểu khách khí này sao. Nếu phải nói lời cám ơn thì năm đó ngươi giúp ta đánh bại Tây Môn lâu, giúp ta giành lại nước nhà, vậy muốn ta phải cảm ơn thế nào đây?" Hắn không nhanh không chậm nói, ánh mắt trong trẻo đoạt người: "Chẳng lẽ là lấy thân báo đáp sao?"
Sắt Sắt nghe vậy, nhất thời ngẩn người.
Trong trí nhớ, Mạc Tầm Hoan không phải dạng người này.
Hắn tựa hồ như vĩnh viễn mang một bộ dáng thản nhiên như gió thoảng mây bay, bình tĩnh đạm mạc mà lạnh nhạt, tóm lại, dù cho gặp chuyện gì, dù cho đối với ai, đều thản nhiên, nói chuyện cũng không nhiều lời. Bởi vi, mặc kệ chuyện gì, trong mắt hắn, so ra đều kém quốc gia của hắn đang gặp cảnh thống khổ. Nhưng mà, hiện tại hắn lại đang ở trước mặt nàng nói ra những lời vui đùa này.
Kì thật, trong lòng Sắt Sắt vẫn vì hắn mà vui mừng, hắn rốt cuộc đã thoát khói bóng ma thống khổ kia.
Sắt Sắt giả vờ ngưng mi, tựa hồ như đang suy tư, còn thần sắc thật sự kia, nhìn qua vô cùng động lòng người.
"Ừm, ý kiến của ngươi cũng rất hay, vậy thì liền lấy thân báo đáp đi! Nhưng mà, nếu đã như vậy thì chi bằng ngươi gả đến Thủy Long đảo làm áp trại tướng công của ta đi." Sắt Sắt giả vờ nghiêm mặt nói, nói xong, tự mình nhịn không được nở nụ cười trước.
"Được!" Mạc Tầm Hoan không cần nghĩ ngợi trả lời ngay, đôi mắt đen bình tĩnh khóa trên dung nhan của Sắt Sắt, sắc mặt ngưng trọng, nhìn không ra bộ dạng đùa giỡn chút nào.
Sắt Sắt mỉm cười cười, nói: "Lâu ngày không gặp, ngươi cũng học được kiểu nói giỡn này sao.
Hàng mi dài của Mạc Tầm Hoan hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm.
"Ngươi đang phải về Y Mạch quốc sao?" Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
Mạc Tầm Hoan từ chối trả lời, hỏV: "Còn ngươi, phải về Đông HảV sao?"
Sắt Sắt mặc không đối sắc cười cười nói: "vẫn chưa quyết định! Thế nào, Mạc vương thượng muốn trở về cùng ta sao?"
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan càng thêm sâu, khóe môi nhếch lên một nụ cười tao nhã: "Có gì không thể chứ, ta cũng đang có ý này!"
Sắt Sắt hí mắt cười cười, đôi mắt trong trẻo như vầng trăng trên bầu trời đêm, thanh lệ mà xinh đẹp tuyệt trần: "Ta còn có việc, hôm nay không trở về Đông Hải, chỉ sợ là không thể cùng đường, nhưng mà, bọn họ sẽ bảo vệ cho Tuyền Ki công tử trở về."
Sắt Sắt quay đầu lại, chỉ vào Bắc Đấu cùng Nam Tinh nói.
Hàng mi của Mạc Tầm Hoan chớp chớp, đôi đồng tử đen lộ ra một vẻ phức tạp nan giải, khóe môi hắn hơi cong lên, mang theo một chút tiếc nuối, thản nhiên nói: "Vậy sao, thì ra ngươi còn có việc, ta có thế giúp gì được cho ngươi không?"
Sắt Sắt lắc đầu nói: "Chuyện của riêng ta, ta sẽ tự mình giảV quyết, cản ơn ngươi."
Bạc môi của Mạc Tầm Hoan cong lên thành một vòng cung xinh đẹp, ánh mắt hiện lên một chút nhu tình: "Nếu như có cần sự giúp đỡ của Mạc mỗ, ngươi cứ việc nói ra, Mạc mỗ nhất định dốc sức tương trợ."
Sắt Sắt vuốt cằm mỉm cười.
Mạc Tầm Hoan liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái, ánh mắt thanh u ngưng trọng, rồi phi thân nhảy về thuyền lớn của hắn. Hắn đứng ở đầu thuyền, vẫy vẫy tay với Sắt Sắt, thanh âm của hắn theo gió biển bay tới: "Sắt Sắt, bảo trọng!"
Đội tàu của Mạc Tầm Hoan nhanh như gió rời đi, chỉ trong chốc lát, chỉ còn là một điểm đen nhập trong biển trời mênh mông. Sau đó, chỉ còn mặt biển âm thầm, bầu trời không vắng vẻ. Sắt Sắt đứng trên mép thuyền, ngắm nhìn biến trời mênh mông mờ mịt trong chốc lát rồi quay trở vào khoang thuyền, ngay khi đi vào, liền mẫn cám nhận thấy không khí trong khoang thuyền có gì đó không bình thường. Nàng hơi ngưng mi, nhận thấy không khí quỷ dị kia phát ra từ trên giường của Phượng Miên.
Chiếc giường kia nằm cạnh bên cửa số, dưới ánh mặt trời, đôi mắt xinh đẹp kia của hắn giống như bị phủ lên một tầng hổ phách, gần như trong suốt mang theo một vẻ thâm thúy, thần sắc thực thản nhiên, nhưng mà, khóe môi rõ ràng lộ ra một vẻ không vui.
"Ngươi quen biết hắn sao?" Phượng Miên ngước mắt nhìn Sắt Sắt, nhẹ giọng hỏi.
"Xem như đã từng cùng nhau vào sống ra chết đi!" Sắt Sắt thản nhiên nói, năm đó bọn họ cùng nhau đối phó Tây Môn lâu, cũng coi như đã cùng nhau trải qua sinh tử.
"Cùng nhau vào sống ra chết? Ta lại thấy người ta lại không nghĩ như vậy đâu!" Phượng Miên đứng dậy, cực kì không vui nói: "Hắn mớV vừa rồi rõ ràng là muốn quyến rũ ngươi mà thôi, còn muốn lấy thân báo đáp, gả đến Thủy Long đảo các ngươi, thật khó tưởng tượng một vị vua của một nước mà lại nói ra những lời đó!"
Sắt Sắt hiển nhiên hiểu được Phượng Miên vì sao lại không được vui, đơn giản là đang vì chủ tử của hắn bênh vực kẻ yếu, Sắt Sắt cười cười không lên tiếng.
Sự trầm mặc cúa nàng làm cho Phượng Miên thực chán nản, hắn trừng mắt thật lớn, nhìn Sắt Sắt, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Ngươi sẽ không thực sự cùng hắn..."
Sắt Sắt thản nhiên cười, nói: "Ngươi không cần suy nghĩ lung tung, ta và hẳn chỉ là bằng hữu."
Phượng Miên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ngươi muốn ở lại Đế Đô, muốn một mình ta đến Đông Hải?"
”Tất nhiên là không phải, ngươi vẫn nên đi theo ta, như vậy có vẻ an toàn hơn." Mới vừa rồi, kì thật Sắt Sắt cố ý nói như vậy, bởi vì nàng mơ hồ nhận thấy được đối với một đảo quốc,
Mạc Tầm Hoan đối với chVến thuyền cảm thấy rất hứng thú, nếu không, hắn cũng sẽ không tham gia những yến hội như vậy. Tuy rằng thập phần cảm kích đối với sự tận đáy lòng nàng đối vớV sự xuất hiện cúa hắn vẫn có chút nghi ngờ.
Nàng bắt đi Phượng Miên, thì phải toàn lực đảm bảo an toàn cho hắn, không thể để cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phượng Miên giãn mặt mà cười, nhưng mà, tựa hồ lại nhận thấy cảm xúc biến chuyển quá nhanh nên có chút ngượng ngùng, hắn hơi hơi cúi đầu, vài sợi tóc che khuất hai tròng mắt sáng ngời của hắn.
Thuyền đổi hướng, một lần nữa hướng về phía bờ, cập tại bến tàu. Đoàn người của Sắt Sắt lặng yên xuống thuyền.
Bọn họ rất cẩn thận, tránh đi những tên theo dõi nàng, hướng về phía Phi thành. Lúc này đây, Sắt Sắt không trở về Lan Phường, bởi vì Lan Phường đã không còn là nơi an toàn. Trước đó nàng đã sớm để lại ba vạn ám binh ở Phi Thành, trốn tại một nơi hẻo lánh trong Phi thành, mua một căn nhà. Đêm đó, bọn họ liền đến ở tại căn nhà đó.
Ngày thứ hai, màn đêm vừa buông xuống, Sắt Sắt liền cải trang, không mang theo người nào ra khỏi cửa. Kể từ lần Dạ vô Yên bị thương đến nay cũng đã gần một tháng, cho dù vết thương của hắn có nặng cũng đã gần khỏi hẳn. Lần nay Sắt Sắt đi là muốn quyết đấu cùng hắn một phen, đem Triệt Nhi trở về
Đêm đến, Tuyền vương phủ vẫn yên tĩnh như trước, cũng trước sau như một luôn canh phòng nghiêm ngặt, có lẽ vì Dạ Vô Yên bị thương nên từ sau yến tiệc sinh nhật của hoàng thượng đến nay hắn vẫn ở lạV trong Phi Thành, không đến biên quan.
Sắt Sắt ngựa quen đường cũ nên vẫn trèo tường mà vào, gặp phái thị vệ tuần tra liền nhận ra thân phận của nàng. Thị vệ a liền chạy đi bẩm báo với Kim Đường Kim tổng quản. Kim tổng quản thấy Sắt Sắt thì hai tròng mắt sáng lên, chạy nhanh đến, có chút vui mừng nói: "Vương phi, người rốt cuộc đã đến đây"
Sắt Sắt nghe Kim tổng quản xưng hô như vậy thì trong lòng hoảng hốt. Nàng lui ra sau hai bước, ngưng thanh nói: "Kim tổng quản, ngươi gọi sai rồi."
"Thuộc hạ không có gọi sai, chỉ có người mới là vương phi của vương gia." Kim Đường dẫn Sắt Sắt đi, cũng không đi thông báo, lập tức đến Khuynh Dạ cư của Dạ vô Yên.
***
Ngọn đèn ngọc lưu ly nhu hòa soi sáng toàn bộ tẩm cư, gió đêm xuyên thấu qua ô cửa sổ, mang đến từng cơn gió mát lạnh, xua hết cái nóng bức ban ngày.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng ở bên trong, bình tĩnh nhìn đứa bé đang ngồi trên giường trúc. Hôm nay, hắn mới vừa cứu được tiểu quỷ kia ra, nhưng mà, bé tựa hồ như không hề có chút cảm kích nào.
Giang Triệt ngồi dựa vào giường trúc, tay bưng đĩa nho Phinh Đình vừa dâng lên, thản nhiên tự tại mà ăn, điệu bộ vô cùng nhàn nhã, tư thái phóng khoáng, vẻ mặt thích thú hưởng thụ.
"Ngươi tên là Giang Triệt? Biệt danh là vô Tà công tử?" Bạc môi Dạ Vô Yên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hiền lành, thần thái thoảV mái ấm áp.
Triệt Nhi liếc mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy!"
Dạ Vô Yên vẫn vui vẻ cười cười, ra vẻ dụ dỗ nói: "Hai cái tên này nghe đều không hay, về sau nên sửa lại đi."
Triệt Nhi trừng lớn hai mắt, bộ dạng khó hiếu hỏi: "Làm sao lại không hay?"
Dạ Vô Yên ngồi xổm xuống, ân cần dụ dỗ: "Thứ nhất chữ Triệt đi cùng họ Giang nghe không hay lắm, hai chữ đều tượng trưng cho nước, vậy nên đối với người mạng hỏa không tốt. Lại còn cái tên vô Tà công tử cũng không hay, chi bằng trực tiếp gọi là Tà, nghe qua cũng rất khí phách, lại càng vang dội hơn." Hắn tên là Vô Yên, biệt danh của con hắn lại có chữ "Vô", nghe không giống cha con chút nào, căn bản chỉ giống huynh đệ mà thôi, Sắt Sắt thật sự đã tuyệt vọng về hắn, đời này hình như không tính để cho Triệt Nhi nhận hắn, cho nên mới để mặc đứa trẻ này lấy cái tên là vô Tà.
'Triệt Nhi trừng mắt nhìn, nói: "Nếu Giang cùng Triệt ghép với nhau không hay thì ta sẽ đem chữ Triệt sửa lại, nhưng mà ta thích cái tên Vô Tà, ta mặc kệ cái gì khí với chả phách."
Sắc mặt Dạ Vô Yên đen lại, chậm rãi thẳng thắt lưng bất đắc dĩ cười cười, xem ra, chuyện đổi tên vẫn còn là một cuộc chiến lâu dài. Nhưng mà, hắn cực kì có kiên nhẫn, dù có phải chiến đấu lâu dài cũng không sợ.
"Ta hỏi ngươi một chuyện, mẫu thân ngươi có bao giờ nói chuyện về cha ngươi không?"
Vẻ mặt Dạ Vô Yên chờ mong hỏi.
Triệt Nhi lắc đầu, không chút nào nghi hoặc nói: "Cha ta, không có nha, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đề cập đến. Hình như có nói qua một lần, đạV loại như hắn là một người..."
"Là cái gì?" Dạ vồ Yên ngưng mi đôi mắt phượng thâm thúy nhíu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ thiết tha mong chờ.
"Là một người rất xấu rất xấu." Triệt Nhi nghiêm trang nói.
Khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Vô Yên trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
"Ngươi có muốn có một người phụ thân không?" Hắn tiếp tục nhẹ nhàng hỏi.
"Muốn chứ, rất nhiều người muốn làm cha ta đấy, nhưng mà ta phải thay mẹ ta chọn thật kĩ mới được. Tuyền vương, ngài có phải cũng có ý này không, nếu như vậy ngươi cần phải tốt với ta một chút, ta có thể ở trước mặt mẫu thân ta mà nói tốt cho ngươi vài lời."
Thật là nhiều người như vậy sao?" sắc mặt Dạ Vô Yên càng đen.
"Đúng thế." Triệt Nhi liên tục gật đầu, ánh mắt trắng đen rõ ràng dừng trên người Dạ Vô Yên, nhìn khuôn mặt ngày càng đen của Dạ Vô Yên, bé hí mắt cười xấu xa.
"Tối nay, ngủ cùng ta ở trong này đi!"
Khuôn mặt nho nhã tuấn mĩ sủng nịnh nở một nụ cười, được rồi, nếu theo đuổi Sắt Sắt mà phải qua cửa ải của tiếu quỷ này thì hắn xin chấp nhận.
Triệt Nhi đem trái nho cuối cùng quăng vào miệng, ăn ngon lành xong, hí mắt cười noi:
"Ta không thích ngủ cùng người lạ, ta thích ngủ cùng mẫu thân ta! Nếu mẫu thân ta đã biết ngươi đã cứu ta, vậy thỉnh cầu Tuyền vương đêm nay đem ta đến chỗ mẫu thân ta, ta không có mẫu thân thì ngủ không được."
Sắc mặt Dạ Vô Yên âm trầm, nói: "Ngươi hàng đêm đều ngủ cùng mẫu thân ngươi sao?"
"Đúng vậy!" Nói xong, Triệt Nhi có vẻ thần bí đi đến trước mặt Dạ Vô Yên nói: "Ngươi có biết ta sau này lớn lên muốn làm gì không?
Sắc mặt Dạ Vô Yên âm trầm, nói: "NgươV hàng đêm đều ngủ cùng mẫu thân ngươi sao?"
"Đúng vậy!" Nói xong, Triệt Nhi có vẻ thần bí đi đến trước mặt Dạ Vô Yên nói: "Ngươi có biết ta sau này lớn lên muốn làm gì không? Đấy chính là chí hướng vĩ đại của ta, ta cho tới bây giờ cũng chưa nói cho ai biết!"
"Chí hướng gì?" Dạ vô Yên hí mắt cười cười, tiểu gia hỏa này nhỏ như vậy mà đã có kế hoạch lớn chí lớn, không hổ danh là con của hắn.
"Ta sau khi lớn lên muốn kết hôn với mẫu thân ta!"
Dạ Vô Yên sửng sốt, bàn tay áp lấy khuôn mặt Triệt Nhi, hí mắt cười nói:
"Chí hướng của ngươi cũng thật vĩ đại nha, lặp lại lần nữa, ngươi sau khi lớn lên muốn làm gì?"
"Muốn kết hôn mẫu thân ta!”
"Tốt lắm tốt lắm, sau khi lớn lên muốn làm gì?" Lời nói của Dạ vô Yên đều rít ra từ kẽ răng.
Muốn kết hôn mẫu thân ta!
/144
|