"Tặng quà? Tặng gì vậy?" Dạ Vô Yên khẽ cau mày, đôi mất sáng ngời ướt át sâu không thấy đáy, khóe môi mơ hồ gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm. Hắn quay đầu hỏi Sắt Sắt: "Sắt Sắt, ai tặng gì cho nàng thế? Nàng biết không?'
Vẻ mặt Sắt Sắt cũng mờ mịt, nghĩ không ra ai sẽ rãnh rỗi đến mức sẽ tặng qua cho nàng, nói nhàn nhạt: "Ta cũng không biết, để bọn họ mang vào đây chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Vân Kinh Cuồng nhíu mày nói: "Chỉ sợ không thể đem vào hết, cả một xe ngựa to, thuộc hạ phải gọi thị vệ trong phủ ra dỡ hàng xuống."
Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt quay mặt nhìn nhau, cái gì mà ca một xe ngựa? Hai người chậm rãi đi ra khỏi cửa viện, quả nhiên nhìn thấy trước viện có một chiếc xe ngựa, xe ngựa này là xe ngựa chở hàng, trên xe tràn ngập thứ gì đó được dùng vải bố che lại.
Người đưa hàng là một nam tử trẻ tuổi, nhìn qua rất khôn khéo, hắn nhìn thấy Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên đi ra liền bước nhanh đến, ánh mắt tràn ngập ý cười, thật cẩn thận nội: "Xin hỏi, người là tiểu thư Giang Sắt Sắt sao?"
Sắt Sắt nhìn lướt qua người đưa hàng, thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta chính là Giang Sắt Sắt. Xin hỏi các ngươi đưa gì đến vậy?"
Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt và Vân Khinh Cuồng đều đứng xa, vẫn chưa đến gần xe ngựa, bởi vì thật sự không biết trên xe là cái gì, ai mà biết được có phải là vật gì nguy hiểm hay không.
”Để ta cho người mở ra, Giang cô nương nhìn thấy sẽ biết." Nam tử đưa hàng đi đến bên xe ngựa, chậm rãi vạch tấm vải bố trên xe ngựa ra.
Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong chớp mắt, Sắt Sắt cơ hồ hoài nghi hình như trước mắt không phải là một chiếc xe ngựa mà là một hoa viên nho nho.
Một xe hoa!
Một xe muôn màu muôn sắc đủ loại hoa!
Hồng rực rỡ, trắng thanh lịch, phấn kiều diễm, tím nồng đậm, xanh tứơi mát...
Các loại hoa đủ mọi màu sắc, đủ mọi hương thơm, cứ như vậy mà chất đầy xe ngựa, xinh đẹp đang nở rộ, tỏa ra hương thơm đưa tình.
Đang là đầu xuân, đại đa số,các loại hoa vẫn còn chưa nở, có thể tạo nên cả một xe ngựa toàn các giống hoa quý hiếm không biết phải tốn biết bao cong sức, hao phí biết bao tiền bạc?!
Sắt Sắt nói trong lòng không cảm động là giả, nói không khiếp sợ cũng là giả. Dù sao vẫn chưa từng có người tặng cho nàng những thứ như vậy, ngay cả Dạ Vô Yên cũng chưa từng. Hơn nữa lại là hoa, cả một xe hoa, có nữ tử nào mà không thích chứ!
Nàng ngây ngốc sửng sốt trong chớp mắt, quay đau lại hỏi nam tử trẻ tuổi kia: "Xin hỏi, đây là hoa do ai đưa đến? Có nhắn gì với ta không?"
Nam tử đưa hoa lắc đầu, nói: "Người đó không để lại tên, ta không biết hắn là ai. Nhưng thật ra hắn có viết cho Giang tiếu thư một bức thư." Nam tử trẻ tuổi nói xong, từ trong vạt áo lãy ra một tấm lụa trắng đưa cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhận lấy, vừa mở ra thì thấy những chữ viết có chút quen thuộc đang nhảy múa trước mắt, rõ ràng là chữ của Mạc Tầm Hoan. "Nước mắt vừa rơi, thời gian xa cách. Thời tiết trong kí ức năm đó, cây xanh rì, cỏ cây trên thảo nguyên xanh mượt, tiếng đàn huyền du dương , nhảy múa như điên cuồng.
Cho tới bây giờ, những hình ảnh lại hiện lên, cắn nuốt linh hồn như tẩm lưới. Không hề dừng lại, hình ảnh như bất diệt, sông lạnh băng như tuyết.
Trên sông nước mưa sa gió giật, một con chim loan cô độc lặng lẽ bay trong mây."
Không kí tên, những chữ viết này Sắt Sắt nhận ra được, rõ ràng là chữ viết của Mạc Tầm Hoan. Năm đó khi ở trong phủ của Dạ Vô Nhai, nàng đã từng xem qua chữ viết của hắn. Mặc dù chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng nét chữ sắc bén mà phóng khoáng, rất nhiều tự tin và nhu tình đều ngưng tụ trong nét chữ.
Sắt Sắt âm thầm nhắc tới câu thơ này, trong đáy lòng dâng lên một chút bi thương xen lẫn với vui sướng.
Cô loan một cái vân lý đi, cô loan một cái vân lý đi. Sắt Sắt âm thầm nhắc tới câu thơ này, đáy lòng thoáng qua một sự bi thương pha lẫn vui sướng.
Ý câu này có phải muốn nhắn nhủ là hắn không chết, hắn sẽ không chết?
Sắt Sắt chạy về phía trước, ở trong biển hoa mênh mông nhìn thấy một chậu hoa, đó chính là chậu hoa thanh liên.
Hoa sen đã sắp nở ra, ẩn trong lá hoa sen xanh biếc mặt trên của nó được bao phủ bởi một chút ánh sáng màu đen, vẻ đẹp nồng đậm kia làm cho người ta cực kỳ chờ mong phong thái ngày nó nở rộ.
Đúng vậy, nếu như không phải Mạc Tầm Hoan, còn ai có thể có châu hoa Mặc Liên như vậy.
Sắt Sắt đứng ở trước hoa Mặc Liên, nhớ lại ngày đó khi ở Y Mạch quốc, đối mặt vơi một thành trì toàn hoa sen. Nam tử tuyệt thế xinh đẹp kia đứng ở trước Mặc Liên do chính hắn tạo ra hướng nàng cầu thân, mà nàng lai đem tâm ý của hắn làm như chê cười, cố ý cười cho là bệnh tâm thần.
Nàng nhớ rõ, ngày ấy trước khi giải trùng độc hắn đã hỏi nàng một câu: Sắt Sắt, ngươi có từng yêu ta? Hỏi xong chính hắn cũng không dám nghe câu trả lời của nàng, bởi vì hắn biết được trong lòng nàng căn ban không có hắn.
Nàng cũng nhớ rõ, ngày đó ở hoàng cung, hắn nhìn nàng nói: "Sắt Sắt, nàng hận ta sao?"
Hận hắn sao?
Coi như chưa bao giờ từng hận qua.
Đối vơi hắn, chỉ có tiếc nuối cùng đau lòng.
"Giang tiếu thư, hoa này có phải muốn chuyển vào trong viện không?" Tiểu tử đưa hoa nhìn Sắt Sắt đang nhìn chằm chằm Mặc Liên, thật lâu sau không nói, rồi mỉm cười hỏi.
Sắt Sắt xiết chặt tấm lụa trắng trong tay, nói nhàn nhạt: "Ừ, chuyền toàn bộ vao trong viện đi, sắp đặt chỉnh tề!"
Dạ Vô Yên chậm rãi tiến lên, nói chậm rãi "Sắt Sắt, là ai đưa hoa tơi, cũng không thể theo tùy tiện chuyển vào trong viện, lỡ trong đó có độc nên không thể mang vào!"
Sắt Sắt đưa măt nhìn nhìn Dạ Vô Yên, nói thản nhiên: "Không có độc, yên tâm sẽ không có việc gì đâu, chuyển vào trong viện đi!"
Người làm trong phủ lập tức tay chân nhanh lẹ đem một xe hoa tươi chuyển đến trong viện của Sắt Sắt. cả một xe hoa, chất đầy một sân.
Đang là đầu mùa xuân, trong viện cua Sắt Sắt có hai cây lê cổ thụ, hoa lê trắng thuần khiết trên cây đang nở, nhìn qua có vẻ thuần khiết mà tươi mát, cũng đẹp mắt vô cùng. Hôm nay đột nhiên trong lúc này lại có nhiều hoa tươi như vậy, nhất thời đoạt đi phong thái của hoa lê trên cây cổ thụ.
Cái này không phải cây hoa lê cổ thụ muốn lấn át hoa hải đường mà là một sân hoa tươi lấn át hoa lê.
Mặt trời trên cao rực sáng, ánh sáng chiếu vào nhưng đóa hoa mai, nhiều đóa hoa mai tỏa ra hương thơm, một sân toàn hoa mai thơm nức mũi. Khiến Tử Mê cùng Hoa Tai còn Phinh Đình Linh Lung đang ở giữa bụi hoa đi tới đi lui, vui sướng như mấy con bướm trên những bông hoa.
Dạ Vô Yên cung bắt tay vào làm, một thân mặc quần áo trắng dày, dang vẻ diễm lệ đứng giữa nhưng bụi hoa trong làn gió thổi, hắn trong chốc lát ngồi xổm xuống nhìn xem đóa hoa này, trong chốc lát lại ngoi xổm xuống xem xét một đóa hoa khác, trong chốc lát lại duỗi tay sờ đóa hoa kia, miệng phát ra tiếng tán thưởng, khóe môi cong lên mang chút ý cười. Giống như đóa hoa kia là đưa cho hắn.
Chỉ là trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, chi sợ cũng chỉ có chính hắn mơi biết
Sắt Sắt tự tay chuyển một chậu Mặc Liên từ trên xe xuống dưới, tay đưa cho nam tử trẻ tuổi một nén bạc, mỉm cười nói: "Đa tạ, xin hỏi, ngươi nhớ người đưa hoa đến, có phải là một nam tử tuổi còn trẻ, nhìn cực kỳ tuấn mỹ?"
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, cười nói: ''Đúng vậy, nói thật nhìn thật sự rất được, so với nữ tử còn hơn vài phần!"
Sắt Sắt nghe vậy mỉm cười nói: "Đa tạ!"
Nói xong phân phó người làm trong phủ dẫn nam tủ đưa hoa rời đi.
Nàng chuyển chậu hoa chậm rãi đi vào viện, theo giữa những bụi hoa dảo bước đi qua. Chỉ thấy Dạ Vô Yên thanh thản bước chân lung lay bước lại gần, khóe môi cong lên, cười gượng nói: "Tử Mê, còn không lại đây chuyển hoa, tại sao để cho tiểu thư nhà ngươi làm loại công việc nặng này!"
Tử Mê nghe vậy, cười khanh khách tiến đến tiếp chậu hoa trong tay Sắt Sắt, Sắt Sắt khẽ cười nói: "Quên đi, ta có thể chuyển được, không cần phải giúp." Nói xong, chuyển chậu hoa như vật trân bảo lập tức đi về hướng phòng mình.
Mặc Liên là hoa của mùa hè, đặt ở trong viện tám chín phần mười không sống được, cho nên nàng đem Mặc Liên chuyển đến trong phòng, đặt ở trên cửa sổ. Bên này ánh nắng có thể chiếu vào, trong phòng lại ấm áp.
Sắt Sắt nhìn nụ hoa Mặc Liên kia đến xuất thần, Dạ Vô Yên chậm rãi thong thả đi đến bên người Sắt Sắt. Không cho là đúng nói: "Như thế nào, thích như vây sao! Không phải chỉ là một chậu hoa sao? Tại sao lại yêu thích chẳng muốn rời tay vậy?"
Trong giọng nói kia, có vẻ nghe như là có một mùi vị chua nồng nặc vậy.
Sắt Sắt liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, dùng ly hứng nước, thật cẩn thận mang đến bồ , nói nhàn nhạt: "Tự nhiên thích thôi, người nào là nữ tử mà lại không thích hoa đâu! Chàng xem Hoa Tai cùng Tử Mê, còn Phinh Đình Linh Lung nữa, xem các nàng đang ở giữa nhưng bụi hoa với bộ dạng nhảy nhót, chàng nên biết điều đó! Hơn nữa, có thể chàng không biết, hoa này là do người khác tự mình tạo ra giống hoa mới cho ta, chàng xem qua màu sắc của hoa sen sao? Không có đâu, đóa hoa này đúng là đặc biệt."
Nói xong, Sắt Sắt theo bản năng âm thầm trộm liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, chỉ thấy gương măt hắn nguyên bản đang thản nhiên cười nhẹ, nhanh chóng liền nhiễm vẻ lo lắng âm trầm, ngay cả cặp mắt phượng hẹp dài đều trở nên không hề có ánh sáng, trở nên sâu thẳm thâm trầm tối sầm lại.
"Còn có người tự mình tạo ra hoa tặng cho nàng, người đó là ai vậy?" Mày của Dạ Vô Yên nhướng lên, hơi nghiến răng nghiến lợi hỏi,
''Đúng thật là người này rất có lòng!"
"Người này chàng cũng đã từng biết!" Sắt Sắt lại xem xét chậu hoa Mặc Liên, nói thản nhiên.
Dạ Vô Yên Cười nhẹ nói: "Trên đời này cũng chỉ có cái loại trêu hoa ghẹo nguyệt, phóng lưu lang thang mới có thể vì đươc niềm vui cuả nữ tử mà đưa đến các loại hoa bình thường này. Ta không có hứng thú biết hắn là ai? Cùng lắm ta cảm thấy kỳ quái, chỉ có nữ tử bình thường mới có thế thích hoa, tại sao nàng cũng thích hoa, nàng không phải thích đao kiếm sao? Ngày khác ta tặng nàng một cây bảo đao, được không?"
''Không cần, Tân Nguyệt Loan đao cuả ta chính là bảo đao, chàng cũng không phải không biết, ta chỉ thích hợp dùng đao mềm mại, Tân Nguyệt Loan đao là thích hợp nhất. Hơn nữa ta cũng không nói mình là người tao nhã, ta chính là cảm thấy vui vẻ và thích hoa như nữ tử mà thôi!" Sắt Sắt trong trẻo cười, nói.
Mắt thấy sắc mặt của Dạ Vô Yên càng ngày càng đen, Sắt Sắt đứng dậy đi ra ngoài viện, trên người mặc quần áo một màu đen, lướt qua giữa những khóm hoa. Tay áo bay bay, ánh nắng chiếu rọi, toát ra vẻ quyến rũ thanh tao nói không nên lời.
Sắc mặt của Dạ Vô Yên lại trở nên xám xịt, hắn chậm rãi đi đến trước chậu,hoa, sờ sờ nụ hoa Mặc Liên, khóe môi hơi nhếch lên cười khổ. Giữa bồn trồng quả nhiên là Mặc Liên, người đưa hoa đến thật sự là người phong nhã mà! Hắn trước đây tại sao không nghĩ tặng hoa đến vậy, thong thả thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lồng ngực tích tụ nỗi oán khí.
Thật ra Dạ Vô Yên đã nhìn theo biểu tình của Sắt Sắt ngầm đoán được người đưa hoa là ai, Dạ Vô Nhai và Hách Liên Ngạo Thiên đã đủ làm hắn đau đầu, nay lại chui ra một tên Mạc Tầm Hoan!
Hắn đứng dậy chậm rãi đi vào trong viện, ra lệnh cho Hoa Tai cùng Phinh Đình đem ghế đặt ở giữa bụi hoa, hắn thản nhiên ngồi ở giữa bụi hoa, chống má thưởng thức các loại hoa ngập tràn trong viện. Góc áo trắng thêu một đóa hoa lớn màu bạc, theo gió phiêu lãng, nhìn qua hoa trên góc áo như môt bông hoa sống động như thật
Hắn thản nhiên cười nói: "Thật tốt, coi như là đang ở chốn tiên cảnh đi.”
Đêm
Dạ Vô Yên ở lại trong phòng, ngọn đèn tỏa ánh sáng dìu dịu. Hắn đang nằm trên giường, trong phòng cả ba dáng người đang đứng, là Thiết Phi Dương, Vân Kinh Cuồng và Phượng Miên.
"Phi Dương, Mạc Tầm Hoan thế nào?
Đã tìm hiểu đươc hành tung của hắn chưa?"
Dạ Vô Yên cúi đầu hỏi, đã nhiều ngày nay, Thiết Phi Dương luôn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của Mạc Tầm Hoan.
Thiết Phi Dương không chớp mi nói: "Hắn đã bị Lan Đình lặng lẽ mang theo rời bến, ta đoán bọn họ đã ra nước ngoài tìm kiếm thuốc hay."
Dạ Vô Yên không chớp mắt mắt trầm tư, lẳng lặng nói: "Không cần ngăn cản họ, Y Mạch đảo là môt nước nhỏ, đối với Nam Việt sẽ không tạo thành uy hiếp."
"Chủ thượng, người nói vì sao Mạc Tầm Hoan lại tặng hoa cho phu nhân, hắn không sợ hành tung bị bại lộ, bị chúng ta bắt sao? Đây không phải chui đầu vô lưới sao?" Thiết Phi Dương hơi nghi hoặc hỏi.
Dạ Vô Yên liếc mắt nhìn Thiết Phi Dương một cái, nói nhàn nhạt: "Nếu ngươi thật tình yêu một nữ tử, ngươi sẽ hiểu được vì sao hắn làm như vậy!"
Vân Kinh Cuồng quay đầu, nhìn vẻ lạnh lùng khốc liệt trên mặt Thiết Phi Dương, biểu tình khó hiểu, không nhịn được khóe môi cười nói: "Táng Hoa, nếu không còn là Táng Hoa nữa mà biết Tích Hoa, ngươi sẽ hiểu được!
Mạc Tầm Hoan vì không muốn cho phu nhân nghĩ rằng do hắn cứu tính mạng phu nhân, mà trả giá bằng tính mạng của mình. Hắn không muốn phu nhân mang theo tâm tình áy náy sống cả đời, cho nên hắn mới đưa hoa đến ý nói cho phu nhân biết là hắn còn sống! Chẳng qua Mạc Tầm Hoan thật sự là người phong nhã. Các ngươi nói xem, ta muốn học chiêu này của hắn, có phải là có thể vãn hồi tình cảm cuả Phong Dung Nhi không?"
Thiết Phi Dương hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta dám nói, ngươi nếu đưa hoa đến, Phong Dung Nhi khẳng định sẽ coi hoa như hoa độc, đốt cháy toàn bộ."
"Không đến mức đó đâu!? cùng lắm yêu nữ kia có lẽ sẽ làm như vậy!'' Vẻ mặt của Vân Kinh Cuồng nhất thời trở nên đau khổ.
"Phượng Miên, mấy ngày nay ngươi đừng nghiên cứu chế tạo cơ quan nữa, ngươi cũng học tạo ra một ít giống hoa đi, thí dụ như Mặc Liên, Mặc mai, hoa cúc tím, Mặc Lan. . .cái gì đó!" Dạ Vô Yên quay đầu nói với Phượng Miên.
Phượng Miên nhất thời há hốc mồm, thật lâu sau rmới phản ứng lại, thản nhiên cười nồi: "Chủ thượng, ta nghiên cứu cơ quan, nghiên cứu hoa ta cũng sẽ không làm. Huống chi lại là hoa màu đen, chủ thượng người cũng biết hoa màu đen này vốn là thế gian hiếm thấy, muốn nghiên cứu chế tạo tuyệt đối không dễ dàng. Đừng nói ba năm, chỉ sợ có người cả đời đều không thể trồng được."
Dạ Vô Yên khẽ chau mày, thật lâu sau cúi đầu hỏi: "Thật sự rất khó?"
Phượng Miên và Thiết Phi Dương cùng với Vân Kinh Cuồng liên tục gật đầu.
"Nếu Mạc Tầm Hoan co thể trồng ra, không có lý gì ta lại không thể tạo ra được!" Dạ Vô Yên vuốt vuốt cằm, vẻ mạt trầm tư.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm vừa vặn, vầng trăng sáng đã tréo tại chân trời, đem ánh sáng mông lung chiếu rọi những lá non vừa mới nhú trên những cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ. Dạ Vô Yên nhịn không được nghĩ tới Sắt Sắt, không biết lúc này được bao phủ mông lung dưới ánh trăng sẽ tạo thành một cảnh đẹp như tranh vẽ, hoa mai di động dưới trăng mông lung huyền ảo.
Hắn cang nghĩ càng phiền lòng, đơn giản cởi đồ ra lên giường.
Ngủ! ! !
Vẻ mặt Sắt Sắt cũng mờ mịt, nghĩ không ra ai sẽ rãnh rỗi đến mức sẽ tặng qua cho nàng, nói nhàn nhạt: "Ta cũng không biết, để bọn họ mang vào đây chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Vân Kinh Cuồng nhíu mày nói: "Chỉ sợ không thể đem vào hết, cả một xe ngựa to, thuộc hạ phải gọi thị vệ trong phủ ra dỡ hàng xuống."
Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt quay mặt nhìn nhau, cái gì mà ca một xe ngựa? Hai người chậm rãi đi ra khỏi cửa viện, quả nhiên nhìn thấy trước viện có một chiếc xe ngựa, xe ngựa này là xe ngựa chở hàng, trên xe tràn ngập thứ gì đó được dùng vải bố che lại.
Người đưa hàng là một nam tử trẻ tuổi, nhìn qua rất khôn khéo, hắn nhìn thấy Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên đi ra liền bước nhanh đến, ánh mắt tràn ngập ý cười, thật cẩn thận nội: "Xin hỏi, người là tiểu thư Giang Sắt Sắt sao?"
Sắt Sắt nhìn lướt qua người đưa hàng, thản nhiên cười nói: "Đúng vậy, ta chính là Giang Sắt Sắt. Xin hỏi các ngươi đưa gì đến vậy?"
Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt và Vân Khinh Cuồng đều đứng xa, vẫn chưa đến gần xe ngựa, bởi vì thật sự không biết trên xe là cái gì, ai mà biết được có phải là vật gì nguy hiểm hay không.
”Để ta cho người mở ra, Giang cô nương nhìn thấy sẽ biết." Nam tử đưa hàng đi đến bên xe ngựa, chậm rãi vạch tấm vải bố trên xe ngựa ra.
Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong chớp mắt, Sắt Sắt cơ hồ hoài nghi hình như trước mắt không phải là một chiếc xe ngựa mà là một hoa viên nho nho.
Một xe hoa!
Một xe muôn màu muôn sắc đủ loại hoa!
Hồng rực rỡ, trắng thanh lịch, phấn kiều diễm, tím nồng đậm, xanh tứơi mát...
Các loại hoa đủ mọi màu sắc, đủ mọi hương thơm, cứ như vậy mà chất đầy xe ngựa, xinh đẹp đang nở rộ, tỏa ra hương thơm đưa tình.
Đang là đầu xuân, đại đa số,các loại hoa vẫn còn chưa nở, có thể tạo nên cả một xe ngựa toàn các giống hoa quý hiếm không biết phải tốn biết bao cong sức, hao phí biết bao tiền bạc?!
Sắt Sắt nói trong lòng không cảm động là giả, nói không khiếp sợ cũng là giả. Dù sao vẫn chưa từng có người tặng cho nàng những thứ như vậy, ngay cả Dạ Vô Yên cũng chưa từng. Hơn nữa lại là hoa, cả một xe hoa, có nữ tử nào mà không thích chứ!
Nàng ngây ngốc sửng sốt trong chớp mắt, quay đau lại hỏi nam tử trẻ tuổi kia: "Xin hỏi, đây là hoa do ai đưa đến? Có nhắn gì với ta không?"
Nam tử đưa hoa lắc đầu, nói: "Người đó không để lại tên, ta không biết hắn là ai. Nhưng thật ra hắn có viết cho Giang tiếu thư một bức thư." Nam tử trẻ tuổi nói xong, từ trong vạt áo lãy ra một tấm lụa trắng đưa cho Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhận lấy, vừa mở ra thì thấy những chữ viết có chút quen thuộc đang nhảy múa trước mắt, rõ ràng là chữ của Mạc Tầm Hoan. "Nước mắt vừa rơi, thời gian xa cách. Thời tiết trong kí ức năm đó, cây xanh rì, cỏ cây trên thảo nguyên xanh mượt, tiếng đàn huyền du dương , nhảy múa như điên cuồng.
Cho tới bây giờ, những hình ảnh lại hiện lên, cắn nuốt linh hồn như tẩm lưới. Không hề dừng lại, hình ảnh như bất diệt, sông lạnh băng như tuyết.
Trên sông nước mưa sa gió giật, một con chim loan cô độc lặng lẽ bay trong mây."
Không kí tên, những chữ viết này Sắt Sắt nhận ra được, rõ ràng là chữ viết của Mạc Tầm Hoan. Năm đó khi ở trong phủ của Dạ Vô Nhai, nàng đã từng xem qua chữ viết của hắn. Mặc dù chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng nét chữ sắc bén mà phóng khoáng, rất nhiều tự tin và nhu tình đều ngưng tụ trong nét chữ.
Sắt Sắt âm thầm nhắc tới câu thơ này, trong đáy lòng dâng lên một chút bi thương xen lẫn với vui sướng.
Cô loan một cái vân lý đi, cô loan một cái vân lý đi. Sắt Sắt âm thầm nhắc tới câu thơ này, đáy lòng thoáng qua một sự bi thương pha lẫn vui sướng.
Ý câu này có phải muốn nhắn nhủ là hắn không chết, hắn sẽ không chết?
Sắt Sắt chạy về phía trước, ở trong biển hoa mênh mông nhìn thấy một chậu hoa, đó chính là chậu hoa thanh liên.
Hoa sen đã sắp nở ra, ẩn trong lá hoa sen xanh biếc mặt trên của nó được bao phủ bởi một chút ánh sáng màu đen, vẻ đẹp nồng đậm kia làm cho người ta cực kỳ chờ mong phong thái ngày nó nở rộ.
Đúng vậy, nếu như không phải Mạc Tầm Hoan, còn ai có thể có châu hoa Mặc Liên như vậy.
Sắt Sắt đứng ở trước hoa Mặc Liên, nhớ lại ngày đó khi ở Y Mạch quốc, đối mặt vơi một thành trì toàn hoa sen. Nam tử tuyệt thế xinh đẹp kia đứng ở trước Mặc Liên do chính hắn tạo ra hướng nàng cầu thân, mà nàng lai đem tâm ý của hắn làm như chê cười, cố ý cười cho là bệnh tâm thần.
Nàng nhớ rõ, ngày ấy trước khi giải trùng độc hắn đã hỏi nàng một câu: Sắt Sắt, ngươi có từng yêu ta? Hỏi xong chính hắn cũng không dám nghe câu trả lời của nàng, bởi vì hắn biết được trong lòng nàng căn ban không có hắn.
Nàng cũng nhớ rõ, ngày đó ở hoàng cung, hắn nhìn nàng nói: "Sắt Sắt, nàng hận ta sao?"
Hận hắn sao?
Coi như chưa bao giờ từng hận qua.
Đối vơi hắn, chỉ có tiếc nuối cùng đau lòng.
"Giang tiếu thư, hoa này có phải muốn chuyển vào trong viện không?" Tiểu tử đưa hoa nhìn Sắt Sắt đang nhìn chằm chằm Mặc Liên, thật lâu sau không nói, rồi mỉm cười hỏi.
Sắt Sắt xiết chặt tấm lụa trắng trong tay, nói nhàn nhạt: "Ừ, chuyền toàn bộ vao trong viện đi, sắp đặt chỉnh tề!"
Dạ Vô Yên chậm rãi tiến lên, nói chậm rãi "Sắt Sắt, là ai đưa hoa tơi, cũng không thể theo tùy tiện chuyển vào trong viện, lỡ trong đó có độc nên không thể mang vào!"
Sắt Sắt đưa măt nhìn nhìn Dạ Vô Yên, nói thản nhiên: "Không có độc, yên tâm sẽ không có việc gì đâu, chuyển vào trong viện đi!"
Người làm trong phủ lập tức tay chân nhanh lẹ đem một xe hoa tươi chuyển đến trong viện của Sắt Sắt. cả một xe hoa, chất đầy một sân.
Đang là đầu mùa xuân, trong viện cua Sắt Sắt có hai cây lê cổ thụ, hoa lê trắng thuần khiết trên cây đang nở, nhìn qua có vẻ thuần khiết mà tươi mát, cũng đẹp mắt vô cùng. Hôm nay đột nhiên trong lúc này lại có nhiều hoa tươi như vậy, nhất thời đoạt đi phong thái của hoa lê trên cây cổ thụ.
Cái này không phải cây hoa lê cổ thụ muốn lấn át hoa hải đường mà là một sân hoa tươi lấn át hoa lê.
Mặt trời trên cao rực sáng, ánh sáng chiếu vào nhưng đóa hoa mai, nhiều đóa hoa mai tỏa ra hương thơm, một sân toàn hoa mai thơm nức mũi. Khiến Tử Mê cùng Hoa Tai còn Phinh Đình Linh Lung đang ở giữa bụi hoa đi tới đi lui, vui sướng như mấy con bướm trên những bông hoa.
Dạ Vô Yên cung bắt tay vào làm, một thân mặc quần áo trắng dày, dang vẻ diễm lệ đứng giữa nhưng bụi hoa trong làn gió thổi, hắn trong chốc lát ngồi xổm xuống nhìn xem đóa hoa này, trong chốc lát lại ngoi xổm xuống xem xét một đóa hoa khác, trong chốc lát lại duỗi tay sờ đóa hoa kia, miệng phát ra tiếng tán thưởng, khóe môi cong lên mang chút ý cười. Giống như đóa hoa kia là đưa cho hắn.
Chỉ là trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, chi sợ cũng chỉ có chính hắn mơi biết
Sắt Sắt tự tay chuyển một chậu Mặc Liên từ trên xe xuống dưới, tay đưa cho nam tử trẻ tuổi một nén bạc, mỉm cười nói: "Đa tạ, xin hỏi, ngươi nhớ người đưa hoa đến, có phải là một nam tử tuổi còn trẻ, nhìn cực kỳ tuấn mỹ?"
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, cười nói: ''Đúng vậy, nói thật nhìn thật sự rất được, so với nữ tử còn hơn vài phần!"
Sắt Sắt nghe vậy mỉm cười nói: "Đa tạ!"
Nói xong phân phó người làm trong phủ dẫn nam tủ đưa hoa rời đi.
Nàng chuyển chậu hoa chậm rãi đi vào viện, theo giữa những bụi hoa dảo bước đi qua. Chỉ thấy Dạ Vô Yên thanh thản bước chân lung lay bước lại gần, khóe môi cong lên, cười gượng nói: "Tử Mê, còn không lại đây chuyển hoa, tại sao để cho tiểu thư nhà ngươi làm loại công việc nặng này!"
Tử Mê nghe vậy, cười khanh khách tiến đến tiếp chậu hoa trong tay Sắt Sắt, Sắt Sắt khẽ cười nói: "Quên đi, ta có thể chuyển được, không cần phải giúp." Nói xong, chuyển chậu hoa như vật trân bảo lập tức đi về hướng phòng mình.
Mặc Liên là hoa của mùa hè, đặt ở trong viện tám chín phần mười không sống được, cho nên nàng đem Mặc Liên chuyển đến trong phòng, đặt ở trên cửa sổ. Bên này ánh nắng có thể chiếu vào, trong phòng lại ấm áp.
Sắt Sắt nhìn nụ hoa Mặc Liên kia đến xuất thần, Dạ Vô Yên chậm rãi thong thả đi đến bên người Sắt Sắt. Không cho là đúng nói: "Như thế nào, thích như vây sao! Không phải chỉ là một chậu hoa sao? Tại sao lại yêu thích chẳng muốn rời tay vậy?"
Trong giọng nói kia, có vẻ nghe như là có một mùi vị chua nồng nặc vậy.
Sắt Sắt liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, dùng ly hứng nước, thật cẩn thận mang đến bồ , nói nhàn nhạt: "Tự nhiên thích thôi, người nào là nữ tử mà lại không thích hoa đâu! Chàng xem Hoa Tai cùng Tử Mê, còn Phinh Đình Linh Lung nữa, xem các nàng đang ở giữa nhưng bụi hoa với bộ dạng nhảy nhót, chàng nên biết điều đó! Hơn nữa, có thể chàng không biết, hoa này là do người khác tự mình tạo ra giống hoa mới cho ta, chàng xem qua màu sắc của hoa sen sao? Không có đâu, đóa hoa này đúng là đặc biệt."
Nói xong, Sắt Sắt theo bản năng âm thầm trộm liếc mắt nhìn Dạ Vô Yên một cái, chỉ thấy gương măt hắn nguyên bản đang thản nhiên cười nhẹ, nhanh chóng liền nhiễm vẻ lo lắng âm trầm, ngay cả cặp mắt phượng hẹp dài đều trở nên không hề có ánh sáng, trở nên sâu thẳm thâm trầm tối sầm lại.
"Còn có người tự mình tạo ra hoa tặng cho nàng, người đó là ai vậy?" Mày của Dạ Vô Yên nhướng lên, hơi nghiến răng nghiến lợi hỏi,
''Đúng thật là người này rất có lòng!"
"Người này chàng cũng đã từng biết!" Sắt Sắt lại xem xét chậu hoa Mặc Liên, nói thản nhiên.
Dạ Vô Yên Cười nhẹ nói: "Trên đời này cũng chỉ có cái loại trêu hoa ghẹo nguyệt, phóng lưu lang thang mới có thể vì đươc niềm vui cuả nữ tử mà đưa đến các loại hoa bình thường này. Ta không có hứng thú biết hắn là ai? Cùng lắm ta cảm thấy kỳ quái, chỉ có nữ tử bình thường mới có thế thích hoa, tại sao nàng cũng thích hoa, nàng không phải thích đao kiếm sao? Ngày khác ta tặng nàng một cây bảo đao, được không?"
''Không cần, Tân Nguyệt Loan đao cuả ta chính là bảo đao, chàng cũng không phải không biết, ta chỉ thích hợp dùng đao mềm mại, Tân Nguyệt Loan đao là thích hợp nhất. Hơn nữa ta cũng không nói mình là người tao nhã, ta chính là cảm thấy vui vẻ và thích hoa như nữ tử mà thôi!" Sắt Sắt trong trẻo cười, nói.
Mắt thấy sắc mặt của Dạ Vô Yên càng ngày càng đen, Sắt Sắt đứng dậy đi ra ngoài viện, trên người mặc quần áo một màu đen, lướt qua giữa những khóm hoa. Tay áo bay bay, ánh nắng chiếu rọi, toát ra vẻ quyến rũ thanh tao nói không nên lời.
Sắc mặt của Dạ Vô Yên lại trở nên xám xịt, hắn chậm rãi đi đến trước chậu,hoa, sờ sờ nụ hoa Mặc Liên, khóe môi hơi nhếch lên cười khổ. Giữa bồn trồng quả nhiên là Mặc Liên, người đưa hoa đến thật sự là người phong nhã mà! Hắn trước đây tại sao không nghĩ tặng hoa đến vậy, thong thả thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lồng ngực tích tụ nỗi oán khí.
Thật ra Dạ Vô Yên đã nhìn theo biểu tình của Sắt Sắt ngầm đoán được người đưa hoa là ai, Dạ Vô Nhai và Hách Liên Ngạo Thiên đã đủ làm hắn đau đầu, nay lại chui ra một tên Mạc Tầm Hoan!
Hắn đứng dậy chậm rãi đi vào trong viện, ra lệnh cho Hoa Tai cùng Phinh Đình đem ghế đặt ở giữa bụi hoa, hắn thản nhiên ngồi ở giữa bụi hoa, chống má thưởng thức các loại hoa ngập tràn trong viện. Góc áo trắng thêu một đóa hoa lớn màu bạc, theo gió phiêu lãng, nhìn qua hoa trên góc áo như môt bông hoa sống động như thật
Hắn thản nhiên cười nói: "Thật tốt, coi như là đang ở chốn tiên cảnh đi.”
Đêm
Dạ Vô Yên ở lại trong phòng, ngọn đèn tỏa ánh sáng dìu dịu. Hắn đang nằm trên giường, trong phòng cả ba dáng người đang đứng, là Thiết Phi Dương, Vân Kinh Cuồng và Phượng Miên.
"Phi Dương, Mạc Tầm Hoan thế nào?
Đã tìm hiểu đươc hành tung của hắn chưa?"
Dạ Vô Yên cúi đầu hỏi, đã nhiều ngày nay, Thiết Phi Dương luôn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của Mạc Tầm Hoan.
Thiết Phi Dương không chớp mi nói: "Hắn đã bị Lan Đình lặng lẽ mang theo rời bến, ta đoán bọn họ đã ra nước ngoài tìm kiếm thuốc hay."
Dạ Vô Yên không chớp mắt mắt trầm tư, lẳng lặng nói: "Không cần ngăn cản họ, Y Mạch đảo là môt nước nhỏ, đối với Nam Việt sẽ không tạo thành uy hiếp."
"Chủ thượng, người nói vì sao Mạc Tầm Hoan lại tặng hoa cho phu nhân, hắn không sợ hành tung bị bại lộ, bị chúng ta bắt sao? Đây không phải chui đầu vô lưới sao?" Thiết Phi Dương hơi nghi hoặc hỏi.
Dạ Vô Yên liếc mắt nhìn Thiết Phi Dương một cái, nói nhàn nhạt: "Nếu ngươi thật tình yêu một nữ tử, ngươi sẽ hiểu được vì sao hắn làm như vậy!"
Vân Kinh Cuồng quay đầu, nhìn vẻ lạnh lùng khốc liệt trên mặt Thiết Phi Dương, biểu tình khó hiểu, không nhịn được khóe môi cười nói: "Táng Hoa, nếu không còn là Táng Hoa nữa mà biết Tích Hoa, ngươi sẽ hiểu được!
Mạc Tầm Hoan vì không muốn cho phu nhân nghĩ rằng do hắn cứu tính mạng phu nhân, mà trả giá bằng tính mạng của mình. Hắn không muốn phu nhân mang theo tâm tình áy náy sống cả đời, cho nên hắn mới đưa hoa đến ý nói cho phu nhân biết là hắn còn sống! Chẳng qua Mạc Tầm Hoan thật sự là người phong nhã. Các ngươi nói xem, ta muốn học chiêu này của hắn, có phải là có thể vãn hồi tình cảm cuả Phong Dung Nhi không?"
Thiết Phi Dương hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta dám nói, ngươi nếu đưa hoa đến, Phong Dung Nhi khẳng định sẽ coi hoa như hoa độc, đốt cháy toàn bộ."
"Không đến mức đó đâu!? cùng lắm yêu nữ kia có lẽ sẽ làm như vậy!'' Vẻ mặt của Vân Kinh Cuồng nhất thời trở nên đau khổ.
"Phượng Miên, mấy ngày nay ngươi đừng nghiên cứu chế tạo cơ quan nữa, ngươi cũng học tạo ra một ít giống hoa đi, thí dụ như Mặc Liên, Mặc mai, hoa cúc tím, Mặc Lan. . .cái gì đó!" Dạ Vô Yên quay đầu nói với Phượng Miên.
Phượng Miên nhất thời há hốc mồm, thật lâu sau rmới phản ứng lại, thản nhiên cười nồi: "Chủ thượng, ta nghiên cứu cơ quan, nghiên cứu hoa ta cũng sẽ không làm. Huống chi lại là hoa màu đen, chủ thượng người cũng biết hoa màu đen này vốn là thế gian hiếm thấy, muốn nghiên cứu chế tạo tuyệt đối không dễ dàng. Đừng nói ba năm, chỉ sợ có người cả đời đều không thể trồng được."
Dạ Vô Yên khẽ chau mày, thật lâu sau cúi đầu hỏi: "Thật sự rất khó?"
Phượng Miên và Thiết Phi Dương cùng với Vân Kinh Cuồng liên tục gật đầu.
"Nếu Mạc Tầm Hoan co thể trồng ra, không có lý gì ta lại không thể tạo ra được!" Dạ Vô Yên vuốt vuốt cằm, vẻ mạt trầm tư.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm vừa vặn, vầng trăng sáng đã tréo tại chân trời, đem ánh sáng mông lung chiếu rọi những lá non vừa mới nhú trên những cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ. Dạ Vô Yên nhịn không được nghĩ tới Sắt Sắt, không biết lúc này được bao phủ mông lung dưới ánh trăng sẽ tạo thành một cảnh đẹp như tranh vẽ, hoa mai di động dưới trăng mông lung huyền ảo.
Hắn cang nghĩ càng phiền lòng, đơn giản cởi đồ ra lên giường.
Ngủ! ! !
/144
|