Đến Giang tiên 3 chương Tâm hồn gợn sóng Hoàng cung, điện Khánh Tường
Yến tiệc trong cung tối nay là để ăn mừng Lục hoàng tử Dạ Vô Yên chiến thắng trở về, là khánh công yến. Trời vừa tối trong điện Khánh Tường đã được bố trí hoàn toàn mới, trong điện, mười hai cây cột bằng cẩm thạch được khảm những viên dạ minh châu lớn, làm cho cả điện được chiếu rọi như ban ngày.
Trong điện , bên trái nơi cao nhất là chỗ ngồi dành cho hoàng thượng, phía bên phải là hai tháp tử đàn của quý phi, phân biệt là chỗ ngồi của thái hậu cùng hoàng hậu. Hai bên đặt một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn cùng chiếc ghế đệm cẩm tú. Trên bàn bày ra những cài chén nhỏ (dùng để uống rượu), và những hộp sơn son, bày ra những món điểm tâm ngọt mọi người thích ăn.
Khi Sắt Sắt đi vào điện thì một vài vị quan cùng gia quyến đã ngồi sẵn ở đấy, các vị thiên kim làm bạn đi cùng nàng , tất cả đều đang tự tìm chỗ ngồi xuống.
Trong cung hễ có yến tiệc là dịp các cung phi đều ăn mặc lộng lẫy, ngày thường khó được nhìn thấy hoàng thượng nên đương nhiên phải tận dụng cơ hội này lấy lòng hoàng thượng. . Những nữ nhân ngồi bên này, lọt vào trong tầm nhìn, áo quần trang sức màu thêu cẩm tú, rực rỡ diễm lệ.
Như mọi khi, Sắt Sắt ăn mặc rất đơn giản. Mái tóc đen búi lên, kết thành kiểu Nguyệt kế, phát ra thứ ánh sáng giống như trăng rằm, và một sợi dây chuyền tinh xảo, phát ra những tia sáng lấp lánh. Nàng mặc một bộ trang phục màu lam tự nhiên cũng không đeo nhiều trang sức, ỡ giữa chiếc váy được thêu một đôi bướm màu lục nhạt, nhìn trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, quý phái mà tao nhã.
Vào chỗ ngồi không lâu nàng liền cảm thấy không khí có chút khác thường, mọi người đều che giấu lòng tham danh vọng của mình hướng ra cửa chính, thần sắc mang theo vài tia chờ mong, Sắt Sắt cũng theo tầm mắt của mọi người hướng ra cửa đại điện.
Trước cửa chính, thái giám xướng lên: “Thái hậu nương nương đến, Lục hoàng tử đến.”
Dạ minh châu tỏa ra thứ áng sáng rực rỡ rọi xuống, chỉ thấy Lục hoàng tử cầm tay thái hậu chậm rãi đi vào.
Dạ Vô Yên đã sớm cởi ra ngân khôi áo giáp, lúc này hắn mặc một bộ vân cẩm cung phục màu tím, mái tóc dài đen được cài một cây trâm ngọc bích, khuôn mặt tuấn mĩ, hàng mi cong vút, đôi mắt trong như nước, mũi cao hơn đỉnh núi, khóe môi lộ vẻ thản nhiên, hơi nhếch lên mang theo ý cười. Cặp mắt phượng nhìn như đang cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vài tia sắc bén khiến người không dám nhìn thẳng.
Quan viên đang ngồi phần lớn bốn năm trước đều đã gặp qua Dạ Vô Yên, lúc này gặp lại đều không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc.
Bốn nắm sống ở đại mạc quả nhiên rèn luyện con người , lúc này đây Dạ Vô Yên đã không còn là thiếu niên gầy yếu của bốn năm về trước.
Thân thể của hắn thon dài, tuấn mĩ bất phàm, trên mặt lộ ra vẻ cười như có như không, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều quý khí dạt dào, nhìn rất lịch sự tao nhã. Nhưng đôi mắt lạnh băng của hắn khiến người không dám xem nhẹ, trên người hắn tản ra một tư thái rất tự tin cùng khí phách.
Khí phách ẩn chứa và khí chất vương giả của hắn cùng với tài năng và sự sắc bén càng làm người sợ. Đang ẩn trong vỏ kiếm thì không ai biết nhưng khi ra khỏi vỏ kiếm hắn sẽ trở nên sắc bén và mãnh liệt như thế nào?
Dạ Vô Yên giúp đỡ thái hậu phú quý đoan trang chậm rãi ngồi xuống, theo sau họ còn có một người, đúng là người cùng đi song song với Dạ Vô Yên trên đường vào đế đô, Bắc Lỗ công chúa.
Tất nhiều người ở đây chưa từng gặp qua Bắc Lỗ công chúa, bất quá phần lớn đều đã nghe thấy, lúc này nhìn thấy nàng đến cùng Lục hoàng tử xem ra lời đồn quả nhiên đáng tin, Lục hoàng tử Dạ Vô Yên thật sự cực kì thương yêu nữ tử này, trong hoàn cảnh này cũng cùng nàng sánh đôi như hình với bóng.
Nhìn thấy nữ tử này lòng Sắt Sắt nhịn không được trầm xuống, nếu ở trên đường nàng đi song song cùng với Dạ Vô Yên bất quá chỉ bị dân chúng đế đô nhìn thấy, nhưng giờ phút này tất cả quan viên trong triều cùng các phi tần đều nhìn thấy.
Một hoàng tử nạp một hai phi tần căn bản không phải chuyện lạ nhưng họ như hình với bóng như vậy thì thật hiếm có. Xem ra Dạ Vô Yên định dẫn theo nàng cùng đi đến Từ Trữ cung bái kiến thái hậu.
Xa xa, Sắt Sắt nhìn thấy sắc mặt phụ thân đột nhiên trầm xuống, các phi tần cùng với quan viên và các thiên kim tiểu thư cũng cố tình đem ánh mắt quét về phía nàng.
Ngay cả khi nàng không để ý nhưng thấy ánh mắt đồng tình của mọi người nhìn mình chăm chú, hiện tại nàng vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Dạ Vô Yên dìu thái hậu đến ngồi trên quý phi tháp bằng cây tử đàn xong liền hướng về phái Bắc Lỗ công chúa mỉm cười, ngồi xuống ghế của mình.
Bắc Lỗ công chúa được cung nữ dẫn dắt, ngồi xuống vị trí dành cho nữ quyến.
Bắc Lỗ công chúa tối nay không ăn diện quần áo sặc sỡ như lúc đi trên đường, đêm nay nàng nhập gia tùy tục, mặc Nam Việt cung phục, quần lụa mỏng có những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy đã biết là quần áo do đế đô danh y phường vải Vân Sương may, vừa như những đám mây vừa như màn sương phủ lấy nàng.Mái tóc đen được búi thành kiểu Tân Nguyệt thật xinh đẹp, trên đầu đeo chiếc mũ trân châu, trán còn chấm một hoa mai màu đỏ như chu sa.
Châu tròn ngọc sáng trân châu, tản ra đôi mắt ôn nhuận, làm cho nàng trông càng thêm rực rỡ, quả thật không giống người thường mà giống như Hằng Nga lạc bước xuống trần gian.
Nàng vừa ngồi vào chỗ đã có vài vị thiên kin tiểu thư đến bên hỏi: “Công chúa thật đúng là mỹ nhân, quần áo này là do danh y phường làm đây mà!”
Công chúa kia nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ cười nói: “Hình như là vậy, ta không có cung trang của quý quốc nên vừa đến kinh thành, Yên liền sai người mời sư phụ danh y phường đến đo. Nếu không sợ đến lúc này cũng không thể may xong.”
Để làm ra cung váy tinh tế như vậy chắc là mấy vị sư phụ của danh y phường cùng nhau gấp gáp làm mới có thể nhanh chóng may xong như vậy.
Sắt Sắt nghe thấy Bắc Lỗ công chúa gọi thẳng Dạ Vô Yên là Yên thì trong lòng dâng lên một sự chua chát, nàng nghĩ mình có thể không để ý nhưng mà… Nàng nhìn sang nam tử như tuyết liên kia *ý nói như hoa sen trong tuyết nhìn thanh nhã*, hắn thật sự không phải phu quân của nàng sao?
Hôn ước của nàng và hắn phải tính như thế nào đây?
Nếu vẫn tiến hành như cũ vậy sau này nàng phải cùng nữ tử này chia sẻ chung một phu quân sao?
Sắt Sắt hạ mi mắt xuống, lần đầu tiên tâm hồn nàng nổi lên những ngọn lửa như gợn sóng..
Lòng của nàng đang rối loạn.
Yến tiệc trong cung tối nay là để ăn mừng Lục hoàng tử Dạ Vô Yên chiến thắng trở về, là khánh công yến. Trời vừa tối trong điện Khánh Tường đã được bố trí hoàn toàn mới, trong điện, mười hai cây cột bằng cẩm thạch được khảm những viên dạ minh châu lớn, làm cho cả điện được chiếu rọi như ban ngày.
Trong điện , bên trái nơi cao nhất là chỗ ngồi dành cho hoàng thượng, phía bên phải là hai tháp tử đàn của quý phi, phân biệt là chỗ ngồi của thái hậu cùng hoàng hậu. Hai bên đặt một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn cùng chiếc ghế đệm cẩm tú. Trên bàn bày ra những cài chén nhỏ (dùng để uống rượu), và những hộp sơn son, bày ra những món điểm tâm ngọt mọi người thích ăn.
Khi Sắt Sắt đi vào điện thì một vài vị quan cùng gia quyến đã ngồi sẵn ở đấy, các vị thiên kim làm bạn đi cùng nàng , tất cả đều đang tự tìm chỗ ngồi xuống.
Trong cung hễ có yến tiệc là dịp các cung phi đều ăn mặc lộng lẫy, ngày thường khó được nhìn thấy hoàng thượng nên đương nhiên phải tận dụng cơ hội này lấy lòng hoàng thượng. . Những nữ nhân ngồi bên này, lọt vào trong tầm nhìn, áo quần trang sức màu thêu cẩm tú, rực rỡ diễm lệ.
Như mọi khi, Sắt Sắt ăn mặc rất đơn giản. Mái tóc đen búi lên, kết thành kiểu Nguyệt kế, phát ra thứ ánh sáng giống như trăng rằm, và một sợi dây chuyền tinh xảo, phát ra những tia sáng lấp lánh. Nàng mặc một bộ trang phục màu lam tự nhiên cũng không đeo nhiều trang sức, ỡ giữa chiếc váy được thêu một đôi bướm màu lục nhạt, nhìn trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, quý phái mà tao nhã.
Vào chỗ ngồi không lâu nàng liền cảm thấy không khí có chút khác thường, mọi người đều che giấu lòng tham danh vọng của mình hướng ra cửa chính, thần sắc mang theo vài tia chờ mong, Sắt Sắt cũng theo tầm mắt của mọi người hướng ra cửa đại điện.
Trước cửa chính, thái giám xướng lên: “Thái hậu nương nương đến, Lục hoàng tử đến.”
Dạ minh châu tỏa ra thứ áng sáng rực rỡ rọi xuống, chỉ thấy Lục hoàng tử cầm tay thái hậu chậm rãi đi vào.
Dạ Vô Yên đã sớm cởi ra ngân khôi áo giáp, lúc này hắn mặc một bộ vân cẩm cung phục màu tím, mái tóc dài đen được cài một cây trâm ngọc bích, khuôn mặt tuấn mĩ, hàng mi cong vút, đôi mắt trong như nước, mũi cao hơn đỉnh núi, khóe môi lộ vẻ thản nhiên, hơi nhếch lên mang theo ý cười. Cặp mắt phượng nhìn như đang cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vài tia sắc bén khiến người không dám nhìn thẳng.
Quan viên đang ngồi phần lớn bốn năm trước đều đã gặp qua Dạ Vô Yên, lúc này gặp lại đều không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc.
Bốn nắm sống ở đại mạc quả nhiên rèn luyện con người , lúc này đây Dạ Vô Yên đã không còn là thiếu niên gầy yếu của bốn năm về trước.
Thân thể của hắn thon dài, tuấn mĩ bất phàm, trên mặt lộ ra vẻ cười như có như không, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều quý khí dạt dào, nhìn rất lịch sự tao nhã. Nhưng đôi mắt lạnh băng của hắn khiến người không dám xem nhẹ, trên người hắn tản ra một tư thái rất tự tin cùng khí phách.
Khí phách ẩn chứa và khí chất vương giả của hắn cùng với tài năng và sự sắc bén càng làm người sợ. Đang ẩn trong vỏ kiếm thì không ai biết nhưng khi ra khỏi vỏ kiếm hắn sẽ trở nên sắc bén và mãnh liệt như thế nào?
Dạ Vô Yên giúp đỡ thái hậu phú quý đoan trang chậm rãi ngồi xuống, theo sau họ còn có một người, đúng là người cùng đi song song với Dạ Vô Yên trên đường vào đế đô, Bắc Lỗ công chúa.
Tất nhiều người ở đây chưa từng gặp qua Bắc Lỗ công chúa, bất quá phần lớn đều đã nghe thấy, lúc này nhìn thấy nàng đến cùng Lục hoàng tử xem ra lời đồn quả nhiên đáng tin, Lục hoàng tử Dạ Vô Yên thật sự cực kì thương yêu nữ tử này, trong hoàn cảnh này cũng cùng nàng sánh đôi như hình với bóng.
Nhìn thấy nữ tử này lòng Sắt Sắt nhịn không được trầm xuống, nếu ở trên đường nàng đi song song cùng với Dạ Vô Yên bất quá chỉ bị dân chúng đế đô nhìn thấy, nhưng giờ phút này tất cả quan viên trong triều cùng các phi tần đều nhìn thấy.
Một hoàng tử nạp một hai phi tần căn bản không phải chuyện lạ nhưng họ như hình với bóng như vậy thì thật hiếm có. Xem ra Dạ Vô Yên định dẫn theo nàng cùng đi đến Từ Trữ cung bái kiến thái hậu.
Xa xa, Sắt Sắt nhìn thấy sắc mặt phụ thân đột nhiên trầm xuống, các phi tần cùng với quan viên và các thiên kim tiểu thư cũng cố tình đem ánh mắt quét về phía nàng.
Ngay cả khi nàng không để ý nhưng thấy ánh mắt đồng tình của mọi người nhìn mình chăm chú, hiện tại nàng vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Dạ Vô Yên dìu thái hậu đến ngồi trên quý phi tháp bằng cây tử đàn xong liền hướng về phái Bắc Lỗ công chúa mỉm cười, ngồi xuống ghế của mình.
Bắc Lỗ công chúa được cung nữ dẫn dắt, ngồi xuống vị trí dành cho nữ quyến.
Bắc Lỗ công chúa tối nay không ăn diện quần áo sặc sỡ như lúc đi trên đường, đêm nay nàng nhập gia tùy tục, mặc Nam Việt cung phục, quần lụa mỏng có những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy đã biết là quần áo do đế đô danh y phường vải Vân Sương may, vừa như những đám mây vừa như màn sương phủ lấy nàng.Mái tóc đen được búi thành kiểu Tân Nguyệt thật xinh đẹp, trên đầu đeo chiếc mũ trân châu, trán còn chấm một hoa mai màu đỏ như chu sa.
Châu tròn ngọc sáng trân châu, tản ra đôi mắt ôn nhuận, làm cho nàng trông càng thêm rực rỡ, quả thật không giống người thường mà giống như Hằng Nga lạc bước xuống trần gian.
Nàng vừa ngồi vào chỗ đã có vài vị thiên kin tiểu thư đến bên hỏi: “Công chúa thật đúng là mỹ nhân, quần áo này là do danh y phường làm đây mà!”
Công chúa kia nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ cười nói: “Hình như là vậy, ta không có cung trang của quý quốc nên vừa đến kinh thành, Yên liền sai người mời sư phụ danh y phường đến đo. Nếu không sợ đến lúc này cũng không thể may xong.”
Để làm ra cung váy tinh tế như vậy chắc là mấy vị sư phụ của danh y phường cùng nhau gấp gáp làm mới có thể nhanh chóng may xong như vậy.
Sắt Sắt nghe thấy Bắc Lỗ công chúa gọi thẳng Dạ Vô Yên là Yên thì trong lòng dâng lên một sự chua chát, nàng nghĩ mình có thể không để ý nhưng mà… Nàng nhìn sang nam tử như tuyết liên kia *ý nói như hoa sen trong tuyết nhìn thanh nhã*, hắn thật sự không phải phu quân của nàng sao?
Hôn ước của nàng và hắn phải tính như thế nào đây?
Nếu vẫn tiến hành như cũ vậy sau này nàng phải cùng nữ tử này chia sẻ chung một phu quân sao?
Sắt Sắt hạ mi mắt xuống, lần đầu tiên tâm hồn nàng nổi lên những ngọn lửa như gợn sóng..
Lòng của nàng đang rối loạn.
/144
|