“Ngươi còn sợ bổn vương sẽ xâm phạm ngươi sao?” Âm thanh của Dạ Vô Yên trầm thấp theo sương mù thong thả truyền đến, mang theo ý đùa cợt nồng đậm .
“Vũ khúc của ngươi qủa nhiên rất đẹp, những gì bổn vương từng nói cho tới bây giờ sẽ vẫn giữ lời, bao gồm cả lời nói trong đêm động phòng! Cho nên…” Hắn dừng lại một chút, nói lạnh lùng : “Ngươi cứ việc yên tâm.”
Lời nói của hắn như những viên châu rơi xuống, rõ ràng thẳng thắn làm xao động động lòng người, như đang an ủi nàng hoặc đang hạ quyết tâm. Nói xong hắn xoay người rời đi, thái độ khi xoay người tao nhã mà lạnh lùng quyết liệt.
Khí trời sương mù bao phủ, một góc áo màu tím nhạt đang bay bay đi xa dần.
Đang ngâm mình trong làn nước ấm áp trong hồ, Sắt Sắt hắt nước, nâng cánh tay trắng nõn lên, từng giọt nước trong suốt lặng yên chảy xuống.
Những gì bổn vương từng nói cho tới bây giờ vẫn sẽ giữ lời, bao gồm cả lời nói trong đêm động phòng!
Sắt Sắt tinh tế thưởng thức những lời nói của Dạ Vô Yên, bên môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Nàng thật sự đã tự rước lấy nhục mà!
Tại sao Dạ Vô Yên phải bắt buộc nàng? Từ đêm động phòng hắn đã nói cả đời này sẽ không thương yêu nàng. Lúc trước hắn nói muốn nàng thị tẩm cũng bất quá chỉ là vì hắn đã nhìn rõ lòng nàng, biết nàng không muốn lấy lòng hắn nên cố ý nói vậy để dọa nàng. Đáng tiếc nàng lại tin đó là thật, tối nay còn ra sức diễn cho hắn xem.
Sắt Sắt ngụp đầu vào nước trong hồ, để cho nước suối vây quanh thân hình mảnh khảnh của nàng, một sự lo lắng xâm nhập đến da thịt, đem khí lạnh đuổi ra xa.
Ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân, lờ mờ nghe được thị nữ nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Vương phi!”
Sắt Sắt nheo mắt lại, ngoi lên khỏi mắt nước, lắc lắc trán, bọt nước trên mái tóc văng tung tóe.
Bức rèm che bằng thủy tinh phát ra âm thanh va chạm vang dội, Y Doanh Hương vội vã tiến vào. Nhìn thấy Sắt Sắt như hoa sen mới nở, mắt đẹp lóe lên, vuốt vuốt ngực, tự nhiên cười nói: “Giang tỷ tỷ không sao là tốt rồi, mới vừa rồi người làm cho Doanh Hương rất sợ hãi.”
“Để vương phi phải lo lắng rồi, bất quá Sắt Sắt mạng lớn sẽ không dễ bị người hại đâu!” Sắt Sắt mỉm cười mở miệng, thanh âm mềm nhẹ lại ngầm có sự chết chóc và ý lạnh lùng.
Y Doanh Hương ngẩn người, đôi mắt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: “Giang tỷ tỷ quả thật đã hoài nghi thị nữ kia đẩy tỷ tỷ xuống nước, nhưng xin tỷ tỷ tin tưởng, ta cũng không có ác ý, không có ý muốn hại chết tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết tâm ý của vương gia đối với ngươi rốt cuộc là như thế nào thôi.”
Sắt Sắt không ngờ Y Doanh Hương lại thẳng thắn như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì có lẽ nàng thực sự không có ác ý. Bởi vì khi nàng vừa rơi xuống nước liền nghe được thị nữ kia liền lớn tiếng kêu cứu, chẳng lẽ thật sự như lời nàng nói, nàng chỉ muốn biết tâm ý của Dạ Vô Yên đối với mình? Dạ Vô Yên thương yêu nàng như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn sợ hãi nàng đoạt mất người yêu của nàng ta sao? Nàng chỉ là một nữ tử bị Dạ Vô Yên đạp dưới chân mình cũng có thể làm cho người khác cảm thấy nguy hại sao? Nói ra thật quá nực cười rồi!
Sắt Sắt nhăn mày, hỏi đạm bạc: “Ngươi không sợ ta ở trước mặt vương gia tố cáo ngươi sao?”
Tại sao nàng rõ ràng để cho thị nữ ra tay mà không sợ sự tình bị bại lộ? Hay nàng ỷ vào sự thương yêu của Dạ Vô Yên cho nên không hề coi luật lệ và ai ra gì.
“Ta tất nhiên là sợ, chỉ mong tỷ tỷ không nói cho ai biết!”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không nói thì hắn sẽ không biết sao? Bất quá ngươi yên tâm cho dù vương gia biết cũng sẽ không bắt ngươi đâu.” Sắt Sắt lạnh lùng cười cười.
Dạ Vô Yên có lẽ không thấy cũng không biết nàng đẩy mình xuống nước nhưng thị vệ của hắn hẳn là không phải người mù, chắc chắc sẽ thấy. Nếu như hắn không phải sớm biết Y Doanh Hương đẩy nàng xuống nước thì tại sao không truy cứu việc này. Thực hiển nhiên hắn đã biết sự thật nhưng không muốn truy cứu.
Hắn đối với Y Doanh Hương thật sự thương yêu có thừa, ngay cả khi biết nàng phóng hỏa giết người cũng đều bao che.
“Giang tỷ tỷ, ngươi yêu Vương gia sao?” Y Doanh Hương bỗng nhiên trừng mắt nhìn, cười tủm tỉm hỏi.
Sắt Sắt ngẩn ngơ, không ngờ Y Doanh Hương lại chuyển sang đề tài này.
“Không yêu!” Sắt Sắt nói một cách thản nhiên , sương mù quanh quẩn bên cạnh một cách tự nhiên, con ngươi đen ướt át như làn nước mùa thu dường như lắng đọng lại vô số những vụn thủy tinh nhỏ.
Y Doanh Hương nhăn nhăn mày, giống như không ngờ tới Sắt Sắt sẽ trả lời nàng rõ ràng như vậy.
“Thực sự không yêu sao? Nếu vương gia thích tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn như trước không yêu vương gia sao?” Y Doanh Hương mềm nhẹ cười duyên .
Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một trận buồn cười, con ngươi đen hiện lên một vẻ lạnh lùng, giọng của nàng càng lạnh nói: “Vương phi còn việc gì nữa không, nếu không còn gì để nói thì ta muốn đi lên, xin vương phi tránh mặt.”
Hắn thích nàng, nàng nên yêu thương hắn sao?
Y Doanh Hương bị giọng nói lạnh băng của nàng dọa, lui về phìa sau hai bước rồi quay lại, nhẹ giọng: “Tỷ tỷ có quần áo để thay chưa, Doanh Hương đã mang quần áo mới đến cho tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy mặc vào đi!” Nói xong, nàng quay lại phía sau tiếp nhận áo lót màu trắng cùng váy ngoài màu vàng từ trên tay hai thị nữ.
Sắt Sắt ngẩn người, đối với Y Doanh Hương nàng thật sự không biết phải nói thế nào. Nàng ta xem ra thật hồn nhiên, ở trước mặt nàng cũng không ra vẻ mình là vương phi, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ.
Nhưng nàng không cho phép mình tiếp nhận lòng tốt của nàng ta, ai biết được nàng ta là hồn nhiên thật hay chỉ giả vờ.
“Không cần, ta không quen mặc quần áo của người khác.” Ánh mắt nàng đảo nhìn trên mặt đất, phát hiện quần áo mình vừa cởi ra đã bị Y Doanh Hương dẫm dưới chân, cho dù thế nào cũng không thể mặc được nữa.
Sắt Sắt nhịn không được day day thái dương, nói thản nhiên : “Ngươi ra ngoài trước đi, thị nữ của ta sẽ mang quần áo tới.”
“Tỷ tỷ không cần chờ, thị nữ của ngươi sẽ không đến. Nơi này là cấm địa, nếu không phải hôm nay vương gia dẫn ngươi vào thì ta cũng không thể tới đây. Tỷ tỷ yên tâm, đây là váy mới, không có ai mặc qua.” Y Doanh Hương cười nhẹ nói. Nàng cầm quần áo đặt bên cạnh hồ rồi mang theo thị nữ đi ra ngoài.
Sắt Sắt tựa vào vách tường đợi trong chốc lát, không thấy Tử Mê cùng Thanh Mai đến nên phải mặc quần áo Y Doanh Hương để lại vào người rồi ra khỏi ôn tuyền.
Bên ngoài Khuynh Dạ cư, Thanh Mai cùng Tử Mê lo lắng đi qua đi lại, nhìn thấy Sắt Sắt bước ra, hai người vội vã chào đón.
Thanh Mai cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng ra, chúng em còn tưởng rằng vương gia để cho người thị tẩm rồi.”
Sắt Sắt giơ tay gõ lên đầu nàng một cái nói: “Cái đầu nhỏ này của ngươi đang tưởng tượng gì vậy?”
Thanh Mai lè lưỡi, nhìn quần áo của Sắt Sắt nói: “Tiểu thư, quần áo này thật xinh đẹp, hơn nữa lại rất thơm, hình như được ướp hương.”
Tử Mê ngửi ngửi, một mùi hương tự nhiên nói không nên lời xông vào chóp mũi, nàng nhăn mày nói: “Quả nhiên là được ướp hương, nhưng đây là hương hoa gì vậy, mùi rất lạ.”
Sắt Sắt vốn không muốn mặc bộ quần áo này, cau mày nói: “Hai người các ngươi cũng không mang quần áo vào, hại ta phải mặc quần áo của người khác. Mau trở về thôi, trở về thay quần áo .”
Thanh Mai uất ức nói: “Tiểu thư, không phải chúng em không được vào sao?”
Trong sương đêm, ba người cùng nhau hướng về Đào Yêu viện.
Trong Khuynh Dạ Cư, tay Dạ Vô Yên cầm ấm trà, đem nước trà trong suốt rót vào lá phong diệp đông lạnh trong chén ngọc, nhìn những mảnh phong diệp trôi nổi trên mặt nước trà. Hắn bưng ly lên nhấp qua một hớp, phiền muộn trong lòng dần dần tan biến. Hắn luôn luôn thích vị nhè nhẹ của trà, sau khi nhấp qua mùi hương tinh tế vẫn còn lưu lại trên kẽ răng. (phong diệp: lá của một loại cỏ hoang)
Ngoài của vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn chậm rãi buông ly xuống, ánh mắt sâu u ám hiện lên một tia sáng.
“Xuất hiện đi!” Hắn thản nhiên nói
Y Doanh Hương từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào.
“Yên ca ca!” Nàng kêu lên vui vẻ , trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
“Nói đi, ngươi đã làm gì?” Dạ Vô Yên hơi nhướng mày, không chút biểu tình hỏi.
“Không làm gì cả !” Y Doanh Hương đùa nghịch quần áo, cúi đầu.
“Không làm gì?” Dạ Vô Yên thản nhiên lặp lại một lần, vẻ ấm áp trên khuôn mặt dần dần biến thành một tầng sương lạnh lẽo.
Y Doanh Hương ngước mắt lên vừa đủ nhìn thấy, trong lòng chuyển động một cái, xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Là ta sai người đẩy nàng xuống nước.” Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Vô Yên, tiếp tục nói: “Ta còn ở trên quần áo của nàng tẩm…..tẩm….”
“Tẩm cái gì?” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên cau lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn gần Y Doanh Hương hỏi.
Y Doanh Hương vừa lui về phía sau, vừa nói rất nhanh: “Mị dược!” Nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài. =))
“Vũ khúc của ngươi qủa nhiên rất đẹp, những gì bổn vương từng nói cho tới bây giờ sẽ vẫn giữ lời, bao gồm cả lời nói trong đêm động phòng! Cho nên…” Hắn dừng lại một chút, nói lạnh lùng : “Ngươi cứ việc yên tâm.”
Lời nói của hắn như những viên châu rơi xuống, rõ ràng thẳng thắn làm xao động động lòng người, như đang an ủi nàng hoặc đang hạ quyết tâm. Nói xong hắn xoay người rời đi, thái độ khi xoay người tao nhã mà lạnh lùng quyết liệt.
Khí trời sương mù bao phủ, một góc áo màu tím nhạt đang bay bay đi xa dần.
Đang ngâm mình trong làn nước ấm áp trong hồ, Sắt Sắt hắt nước, nâng cánh tay trắng nõn lên, từng giọt nước trong suốt lặng yên chảy xuống.
Những gì bổn vương từng nói cho tới bây giờ vẫn sẽ giữ lời, bao gồm cả lời nói trong đêm động phòng!
Sắt Sắt tinh tế thưởng thức những lời nói của Dạ Vô Yên, bên môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Nàng thật sự đã tự rước lấy nhục mà!
Tại sao Dạ Vô Yên phải bắt buộc nàng? Từ đêm động phòng hắn đã nói cả đời này sẽ không thương yêu nàng. Lúc trước hắn nói muốn nàng thị tẩm cũng bất quá chỉ là vì hắn đã nhìn rõ lòng nàng, biết nàng không muốn lấy lòng hắn nên cố ý nói vậy để dọa nàng. Đáng tiếc nàng lại tin đó là thật, tối nay còn ra sức diễn cho hắn xem.
Sắt Sắt ngụp đầu vào nước trong hồ, để cho nước suối vây quanh thân hình mảnh khảnh của nàng, một sự lo lắng xâm nhập đến da thịt, đem khí lạnh đuổi ra xa.
Ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân, lờ mờ nghe được thị nữ nhỏ giọng kêu lên một tiếng: “Vương phi!”
Sắt Sắt nheo mắt lại, ngoi lên khỏi mắt nước, lắc lắc trán, bọt nước trên mái tóc văng tung tóe.
Bức rèm che bằng thủy tinh phát ra âm thanh va chạm vang dội, Y Doanh Hương vội vã tiến vào. Nhìn thấy Sắt Sắt như hoa sen mới nở, mắt đẹp lóe lên, vuốt vuốt ngực, tự nhiên cười nói: “Giang tỷ tỷ không sao là tốt rồi, mới vừa rồi người làm cho Doanh Hương rất sợ hãi.”
“Để vương phi phải lo lắng rồi, bất quá Sắt Sắt mạng lớn sẽ không dễ bị người hại đâu!” Sắt Sắt mỉm cười mở miệng, thanh âm mềm nhẹ lại ngầm có sự chết chóc và ý lạnh lùng.
Y Doanh Hương ngẩn người, đôi mắt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: “Giang tỷ tỷ quả thật đã hoài nghi thị nữ kia đẩy tỷ tỷ xuống nước, nhưng xin tỷ tỷ tin tưởng, ta cũng không có ác ý, không có ý muốn hại chết tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết tâm ý của vương gia đối với ngươi rốt cuộc là như thế nào thôi.”
Sắt Sắt không ngờ Y Doanh Hương lại thẳng thắn như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì có lẽ nàng thực sự không có ác ý. Bởi vì khi nàng vừa rơi xuống nước liền nghe được thị nữ kia liền lớn tiếng kêu cứu, chẳng lẽ thật sự như lời nàng nói, nàng chỉ muốn biết tâm ý của Dạ Vô Yên đối với mình? Dạ Vô Yên thương yêu nàng như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn sợ hãi nàng đoạt mất người yêu của nàng ta sao? Nàng chỉ là một nữ tử bị Dạ Vô Yên đạp dưới chân mình cũng có thể làm cho người khác cảm thấy nguy hại sao? Nói ra thật quá nực cười rồi!
Sắt Sắt nhăn mày, hỏi đạm bạc: “Ngươi không sợ ta ở trước mặt vương gia tố cáo ngươi sao?”
Tại sao nàng rõ ràng để cho thị nữ ra tay mà không sợ sự tình bị bại lộ? Hay nàng ỷ vào sự thương yêu của Dạ Vô Yên cho nên không hề coi luật lệ và ai ra gì.
“Ta tất nhiên là sợ, chỉ mong tỷ tỷ không nói cho ai biết!”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không nói thì hắn sẽ không biết sao? Bất quá ngươi yên tâm cho dù vương gia biết cũng sẽ không bắt ngươi đâu.” Sắt Sắt lạnh lùng cười cười.
Dạ Vô Yên có lẽ không thấy cũng không biết nàng đẩy mình xuống nước nhưng thị vệ của hắn hẳn là không phải người mù, chắc chắc sẽ thấy. Nếu như hắn không phải sớm biết Y Doanh Hương đẩy nàng xuống nước thì tại sao không truy cứu việc này. Thực hiển nhiên hắn đã biết sự thật nhưng không muốn truy cứu.
Hắn đối với Y Doanh Hương thật sự thương yêu có thừa, ngay cả khi biết nàng phóng hỏa giết người cũng đều bao che.
“Giang tỷ tỷ, ngươi yêu Vương gia sao?” Y Doanh Hương bỗng nhiên trừng mắt nhìn, cười tủm tỉm hỏi.
Sắt Sắt ngẩn ngơ, không ngờ Y Doanh Hương lại chuyển sang đề tài này.
“Không yêu!” Sắt Sắt nói một cách thản nhiên , sương mù quanh quẩn bên cạnh một cách tự nhiên, con ngươi đen ướt át như làn nước mùa thu dường như lắng đọng lại vô số những vụn thủy tinh nhỏ.
Y Doanh Hương nhăn nhăn mày, giống như không ngờ tới Sắt Sắt sẽ trả lời nàng rõ ràng như vậy.
“Thực sự không yêu sao? Nếu vương gia thích tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn như trước không yêu vương gia sao?” Y Doanh Hương mềm nhẹ cười duyên .
Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một trận buồn cười, con ngươi đen hiện lên một vẻ lạnh lùng, giọng của nàng càng lạnh nói: “Vương phi còn việc gì nữa không, nếu không còn gì để nói thì ta muốn đi lên, xin vương phi tránh mặt.”
Hắn thích nàng, nàng nên yêu thương hắn sao?
Y Doanh Hương bị giọng nói lạnh băng của nàng dọa, lui về phìa sau hai bước rồi quay lại, nhẹ giọng: “Tỷ tỷ có quần áo để thay chưa, Doanh Hương đã mang quần áo mới đến cho tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy mặc vào đi!” Nói xong, nàng quay lại phía sau tiếp nhận áo lót màu trắng cùng váy ngoài màu vàng từ trên tay hai thị nữ.
Sắt Sắt ngẩn người, đối với Y Doanh Hương nàng thật sự không biết phải nói thế nào. Nàng ta xem ra thật hồn nhiên, ở trước mặt nàng cũng không ra vẻ mình là vương phi, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ.
Nhưng nàng không cho phép mình tiếp nhận lòng tốt của nàng ta, ai biết được nàng ta là hồn nhiên thật hay chỉ giả vờ.
“Không cần, ta không quen mặc quần áo của người khác.” Ánh mắt nàng đảo nhìn trên mặt đất, phát hiện quần áo mình vừa cởi ra đã bị Y Doanh Hương dẫm dưới chân, cho dù thế nào cũng không thể mặc được nữa.
Sắt Sắt nhịn không được day day thái dương, nói thản nhiên : “Ngươi ra ngoài trước đi, thị nữ của ta sẽ mang quần áo tới.”
“Tỷ tỷ không cần chờ, thị nữ của ngươi sẽ không đến. Nơi này là cấm địa, nếu không phải hôm nay vương gia dẫn ngươi vào thì ta cũng không thể tới đây. Tỷ tỷ yên tâm, đây là váy mới, không có ai mặc qua.” Y Doanh Hương cười nhẹ nói. Nàng cầm quần áo đặt bên cạnh hồ rồi mang theo thị nữ đi ra ngoài.
Sắt Sắt tựa vào vách tường đợi trong chốc lát, không thấy Tử Mê cùng Thanh Mai đến nên phải mặc quần áo Y Doanh Hương để lại vào người rồi ra khỏi ôn tuyền.
Bên ngoài Khuynh Dạ cư, Thanh Mai cùng Tử Mê lo lắng đi qua đi lại, nhìn thấy Sắt Sắt bước ra, hai người vội vã chào đón.
Thanh Mai cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng ra, chúng em còn tưởng rằng vương gia để cho người thị tẩm rồi.”
Sắt Sắt giơ tay gõ lên đầu nàng một cái nói: “Cái đầu nhỏ này của ngươi đang tưởng tượng gì vậy?”
Thanh Mai lè lưỡi, nhìn quần áo của Sắt Sắt nói: “Tiểu thư, quần áo này thật xinh đẹp, hơn nữa lại rất thơm, hình như được ướp hương.”
Tử Mê ngửi ngửi, một mùi hương tự nhiên nói không nên lời xông vào chóp mũi, nàng nhăn mày nói: “Quả nhiên là được ướp hương, nhưng đây là hương hoa gì vậy, mùi rất lạ.”
Sắt Sắt vốn không muốn mặc bộ quần áo này, cau mày nói: “Hai người các ngươi cũng không mang quần áo vào, hại ta phải mặc quần áo của người khác. Mau trở về thôi, trở về thay quần áo .”
Thanh Mai uất ức nói: “Tiểu thư, không phải chúng em không được vào sao?”
Trong sương đêm, ba người cùng nhau hướng về Đào Yêu viện.
Trong Khuynh Dạ Cư, tay Dạ Vô Yên cầm ấm trà, đem nước trà trong suốt rót vào lá phong diệp đông lạnh trong chén ngọc, nhìn những mảnh phong diệp trôi nổi trên mặt nước trà. Hắn bưng ly lên nhấp qua một hớp, phiền muộn trong lòng dần dần tan biến. Hắn luôn luôn thích vị nhè nhẹ của trà, sau khi nhấp qua mùi hương tinh tế vẫn còn lưu lại trên kẽ răng. (phong diệp: lá của một loại cỏ hoang)
Ngoài của vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn chậm rãi buông ly xuống, ánh mắt sâu u ám hiện lên một tia sáng.
“Xuất hiện đi!” Hắn thản nhiên nói
Y Doanh Hương từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào.
“Yên ca ca!” Nàng kêu lên vui vẻ , trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
“Nói đi, ngươi đã làm gì?” Dạ Vô Yên hơi nhướng mày, không chút biểu tình hỏi.
“Không làm gì cả !” Y Doanh Hương đùa nghịch quần áo, cúi đầu.
“Không làm gì?” Dạ Vô Yên thản nhiên lặp lại một lần, vẻ ấm áp trên khuôn mặt dần dần biến thành một tầng sương lạnh lẽo.
Y Doanh Hương ngước mắt lên vừa đủ nhìn thấy, trong lòng chuyển động một cái, xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Là ta sai người đẩy nàng xuống nước.” Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Vô Yên, tiếp tục nói: “Ta còn ở trên quần áo của nàng tẩm…..tẩm….”
“Tẩm cái gì?” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên cau lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn gần Y Doanh Hương hỏi.
Y Doanh Hương vừa lui về phía sau, vừa nói rất nhanh: “Mị dược!” Nói xong, nhanh chóng chạy ra ngoài. =))
/144
|