Sắt Sắt tạm thời vẫn còn ở lại trong phủ của Dạ Vô Nhai nhưng không phải bời vì Dạ Vô Nhai nhiệt tình giữ lại mà bởi vì Mạc Tầm Hoan đã nói một cậu, hắn nói những người đến ám sát hắn đã phát hiện ra Sắt Sắt từng ở cùng một chỗ với hắn, bọn họ tất nhiên sẽ không buông tha cho nàng.
Mặc dù Sắt Sắt không biết những tên ám sát Mạc Tầm Hoan là loại người nào nhưng nàng cũng nhận thấy được bọn họ rất hung bạo tàn nhẫn. Nay nàng không còn võ công, nên tránh đi thì hay hơn. Phủ đệ của Dạ Vô Nhai có vẻ rất an toàn, dù sao hắn cũng là ngũ hoàng tử.
Dạ Vô Nhai bố trí cho Sắt Sắt ở phía sau viên rất yên tĩnh, bố trí cho Mạc Tầm Hoan ở nơi khác, hắn còn phái người đem thị nữ Nhã Tử cùng Anh Tử của Mạc Tầm Hoan đến.
Dàn xếp ổn thỏa xong, bóng đêm cũng đã buông xuống.
Sau viện cũng không có người khác ở, yên tĩnh vô cùng, ngoài cửa sổ những cành lá của bụi chuối tây phất phơ, làm người ta có cảm giác yên tĩnh tâm thần.
Sắt Sắt nhìn những bụi chuối tây xanh mướt say lòng người, trong lòng cũng dâng lên một nỗi ưu tư, rất nhiều nghi vấn trong nháy mắt nổi lên trong lòng.
Sự khốn đốn cùng quẫn của Mạc Tầm Hoan càng làm nàng khó hiểu hơn, hoàng tử của một quốc gia vì sao phải lưu lạc trong hoàn cảnh thế này? Mà thị vệ của Mạc Tầm Hoan lại làm cho nàng khiếp sợ. Nàng như thế nào cũng không ngờ được những thị vệ này lại là Ninja, mà càng khiến cho nàng kinh ngạc là Mạc Tầm Hoan cùng với Dạ Vô Nhai lại quen biết sâu sắc như vậy.
Dạ Vô Nhai là một người đạm bạc, là một người nho nhã, nhưng mà hắn đối với ngôi vị hoàng đế lại cực kì lạnh nhạt. Nơi ở của hắn cũng rất nhỏ, trong triều đình đại thần ủng hộ hắn làm hoàng đế cũng không nhiều lắm, hắn cũng rất ít cùng các quan lại lui tới.
Mạc Tầm Hoan cùng hắn làm sao có thể quen biết nhau, điều này làm cho Sắt Sắt có chút bất ngờ
Sắt Sắt nghe hắn nhắc đến chuyện lần đó, long mi khẽ cong lên, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ ngũ hoàng tử còn muốn bị đánh sao?”
Dạ Vô Nhai tiến lên hai bước, thân mình hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, cứng giọng nói: “Cầu còn không được!”
Sắt Sắt nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn thì phì cười nói: “Ta rất muốn đánh nhau nhưng lại sợ đánh phải khuôn mặt này, sau này sẽ không có cô nương nào dám gả cho ngươi!”
Sắc mặt Dạ Vô Nhai bỗng trở nên ảm đạm, thản nhiên cười nói: “Thế thì không còn gì tốt hơn, đời này ta thật ra cũng không muốn cưới vợ!” Nếu như không thể cưới nàng làm vợ thì đời này hắn thật sự muốn sống cô đơn một mình đến già.
“Khuôn mặt quý giá của ngũ hoàng tử ta cũng không dám đánh. Không phải người tính để chúng ta chịu đói chứ, ta còn chưa dùng bữa tối nha.” Sắt Sắt nghe vậy, cuống quýt nói sang chuyện khác.
Ánh mắt Dạ Vô Nhai hiện lên một vẻ ảm đạm, hắn khẽ cười nói: “Nào dám.” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, vài thị nữ theo hắn nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều cầm một đĩa thức ăn ngon. Chỉ chốc lát, bàn lớn đã bày đầy thức ăn.
Sắt Sắt nhìn xuống cười khẽ nói: “Một bàn thức ăn lớn như vậy, ngươi chuẩn bị cho ta ăn sao?” Đem đi đếm lại đúng là tám món ăn, làm sao nàng ăn hết?
“Còn có ta, tối nay ta cảm thấy rất đói!” Dạ Vô Nhai nói xong liền ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Sắt Sắt nhìn sắc mặt ôn nhuận của Dạ Vô Nhai, cầm đũa lên nhưng thật lâu sau cũng không hề động vào đồ ăn.
Nàng hiểu tâm ý của Dạ Vô Nhai, nàng cảm thấy không nên đùa giỡn một người tốt như vậy. Nàng ở lại nới này, chỉ sợ đã là một sai lầm rồi. Nếu không phải không có chỗ để đi, nàng tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Dạ Vô Nhai dường như đã nhìn thấy suy nghĩ của Sắt Sắt, bỗng nhiên không ăn nữa, chua xót cười nói: “Nàng cứ yên tâm ở lại đây, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”
Sắt Sắt cảm thấy trong lòng nghẹn lại, hắn thật là mẫn cảm, chỉ một cái chớp mắt ảm đạm của nàng cũng đã làm tổn thương đến lòng hắn. Nhưng nàng còn có thể nói gì đây? Bất kể là nói gì cũng không khỏi làm hắn càng tổn thương.
Hai người trầm mặc dùng cơm, không khí bên trong có chút trầm trọng.
Rốt cuộc Dạ Vô Nhai cúi đầu thở dài một tiếng, có chút u oán nói: “Chẳng lẽ là cho dù nàng cùng lục đệ đã chia lìa ta cũng không có một chút cơ hội nào sao?”
Sắt Sắt ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên con ngươi đen sâu thẳm của hắn. Dưới ánh nến dìu dịu, nỗi thống khổ cùng mất mát hiện lên rõ ràng trên con ngươi đen của hắn, lại vô cùng thâm trầm, thâm trầm đến nỗi làm cho người ta phải đau lòng.
Tuy rằng hắn từng không để ý đến thân phận đỡ giúp nàng một kiếm, nhưng mà theo bản năng, nàng cũng không thể quá tin tưởng hắn yêu nàng sâu sắc đến cờ nào.
Dù sao, hắn cùng nàng bất quá cũng chỉ là gặp nhau hai lần, có lẽ hắn đối với nàng cùng lắm chỉ hơi thích mà thôi, cho nên nàng cố ý né tránh hắn, không muốn hắn tiếp tục hãm sâu vào nữa. Nhưng mà trong chớp mắt nàng mới biết, hắn đối với nàng thì ra đã để ý nhiều như vậy.
Nàng nhìn hắn nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
“Nàng đã yêu thương lục đệ rồi sao?” Dạ Vô Yên nhẹ giọng nói.
Hắn hỏi thật cẩn thận.
Thật ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nhưng những lời này vẫn còn quanh quân trong miệng, nói không nên lời, bởi vì hắn sợ, rất sợ nghe được đáp án của nàng, lại thực chờ mong, chờ mong đáp án phủ nhận của nàng.
Hắn cũng không biết chính mình từ khi nào lại trở nên ích kỉ như vậy.
Hắn thế nhưng lại dòm ngó đến trắc phi của lục đệ, hy vọng bọn họ sẽ chia lìa, hy vọng bọn họ không hề có tình yêu.
Sắt Sắt không nghĩ tới Dạ Vô Nhai lại hỏi câu này, nàng yêu Dạ Vô Yên sao? Có lẽ lúc trước nàng đối với hắn có chút cảm tình, nhưng đó dù sao so với tình yêu chân chính cũng cách nhau khá xa.
Nàng ngước mắt lên, nói một cách kiên định: “Ta không yêu hắn, về sau cũng sẽ không yêu hắn.” Nàng nhẹ nhàng nói xong lại sợ lời của nàng làm cho hắn khó hiểu nên nói tiếp: “Phu quân trong lòng ta không phải là người như hắn.”
“Vậy là dạng người thế nào?” Dạ Vô Nhai vội vàng hỏi.
Là dạng người như thế nào đây?
Đột nhiên trong lúc đó Sắt Sắt lại nghĩ tới Minh Xuân Thủy, nhớ tới hắn đã từng nói một câu, hắn nói hắn luôn chờ đợi, chờ đợi một nữ tử khiến cho hắn thưởng thức, khiến cho hắn quý trọng, có thể sánh vai cùng hắn, rất giống với ý nghĩ của nàng.
Lúc ấy hắn đã nhìn nàng nói, làm cho nàng nghĩ đến nữ tử hắn nói có thể cùng hắn sánh vai chính là nàng.
Nhưng mà sau khi trải qua một đêm bị hạ mị dược kia, nàng mới bất tri bất giác phát hiện ra hắn nói đến nữ tử kia, căn bản không phải là nàng.
Sắt Sắt cười cười tự giễu, nàng thật là ngốc!
“Rốt cuộc là dạng người như thế nào?” Dạ Vô Nhai đợi không được đáp án của nàng, nhìn dáng vẻ xuất thần của nàng, lòng hắn đau xót, hay là trong lòng nàng đã có người nào đó?
Sắt Sắt nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói: “Là một nam tử có thể khiến ta thưởng thức, làm cho ta quý trọng, có thể sánh vai cùng ta.” Không phải là nàng lấy trộm lời nói của Minh Xuân Thủy mà bởi vì người nàng muốn tìm chính là một nam tử như vậy. Đương nhiên còn có một điều kiện quan trọng nhất nàng cũng không nói ra đó là....nam tử kia cũng phải yêu nàng.
“Vậy một nam tử thế nào mới làm cho nàng thưởng thức, làm cho nàng quý trọng?” Dạ Vô Nhai chưa từ bỏ ý định hỏi. Một nam tử như thế nào đây? Sắt Sắt nhìn xuống nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết, chỉ cho đến khi ta gặp được hắn thì ta mới có thể biết hắn là nam tử như thế nào.”
Tâm tình Dạ Vô Nhai trầm lại buông đũa xuống, hắn biết, hắn đã không có cơ hội. Nàng đã gặp hắn, nhưng hắn lại không có gì để cho nàng thưởng thức, quý trọng.
Hắn sớm đã biết nàng không giống như những nữ tử bình thường.
Ờ trong mắt nữ tử khác, điều kiện của hắn xuất chúng như thế nào. Hắn xuất thân hoàng tộc, gia thế hiển hách không cần phải bàn tới,
dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn tú lãng, tính tình bình thản, đối với người khác dịu dàng chăm sóc. Tất cả những thứ nữ tử tha thiết mơ ước thì nàng lại không cần.
Cái nàng muốn rất đơn giản, nhưng lại rất khó có thể đạt tới.
Phu quân trong cảm nhận của nàng có lẽ không cần có gia thế hiển hách, có lẽ không cần có dung nhan tuấn mĩ, chỉ cần là người nàng thưởng thức yêu thích thì sẽ là người nàng muốn.
Dạ Vô Nhai bất động, nhìn Sắt Sắt không chớp mắt, nhìn khuôn mặt ngọc thanh lệ tao nhã của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một quyết tâm lớn lao, tuy rằng hắn không biết dạng nam tử nào sẽ khiến nàng thưởng thức, nhưng mà hắn sẽ làm cho mình trở thành một nam tử thật xuất chúng, đến khi nàng thưởng thức hắn mới thôi.
Sắt Sắt lẳng lặng dùng cơm, nhưng lại không chú ý đến ánh mắt kiên định kia của Dạ Vô Nhai. Nàng không biết căn bản là ý định muốn hắn chết lòng của nàng đã không đạt được hiệu quả như dự đoán.
***
Tuyền vương phủ, Vân Túy viện.
Y Doanh Hương tựa đầu vào thành giường, đôi mắt to vô thần dừng lại trên chiếc màn che, mái tóc dài đen mượt tùy ý xõa ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy vô cùng.
Nàng hiển nhiên là đang khóc, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn như một trận mưa hoa lê.
Vân Kinh Cuồng ngồi tựa vào chiếc ghế dài, mày rậm mi cong, có chút dở khóc dở cười. Hắn thật sự thắc mắc nước mắt của nha đầu kia từ đâu mà đến, vừa tỉnh lại đã khóc lóc ầm ĩ. Hắn nhớ trước kia nha đầu này cũng không như vậy, hay là thường ngày nàng là người thuần khiết hoạt bát, nhưng đến khi khóc lại có lực sát thương như vậy Dạ Vô Yên vội vã đi đến, nhìn thấy dạng vẻ đáng thương của Y Doanh Hương thì duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
Vân Kinh Cuồng vừa nhìn thấy thì trong lòng cũng thả lỏng, hắn rốt cuộc có thể báo cáo kết quả công tác!
“Yên ca ca, ta tưởng sẽ không còn được gặp người nữa.” Y Doanh Hương ghé vào trong lòng hắn, lại bắt đầu khóc rống lên.
Vân Khinh Cuồng cau mày, nhịn không được dùng tay bịt lỗ tai lại. Rõ ràng là đã hôn mê ba ngày, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, hắn thực rất thắc mắc nước mắt của nàng từ đâu mà đến.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc! Không phải ngươi đã không có việc gì nữa rồi sao?” Dạ Vô Yên thấp giọng an ủi.
“Yên ca ca, hôm đó ta thực sự rất sợ hãi, ta đã nghĩ ta thật sự sẽ chết!”
“Hương Hương, đừng sợ, là do ta sai không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi chịu khổ.” Dạ Vô Yên dịu dàng nói, trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng.
“Sao Hách Liên ca ca không tới?” Y Doanh Hương đột nhiên hỏi, nàng xém chút đã chết, hắn cũng không đến thăm nàng sao? Hắn vẫn còn tức giận nàng sao?
Dạ Vô Yên không chớp mi nhẹ giọng nói: “Ta không nói cho hắn biết.” Thực ra Dạ Vô Yên không tìm được Hách Liên Ngạo Thiên, hắn giống như đột nhiên biến mất khỏi thành, không còn tung tích.
Thật ra, lấy sự cường thịnh của Bắc Lỗ quốc, lúc này hắn đã sớm không cần phải làm con tin nữa, lúc nào cũng có thể quay về Bắc Lỗ quốc. Nhưng nếu hắn trở về, không phải nên mang theo nàng sao? Hay là, hắn ghét bỏ nàng đã mất thân?
“Hương Hương, ngươi hãy nhớ lại xem ai đã làm hại ngươi như vậy?”
Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi, trong giọng nói ẩn một chút khẩn trương.
Doanh Hương lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Là một nữ tử mặc đồ đen, mặt cũng bịt khăn đen, ta không thấy được hình dáng của nàng.”
“Nữ tử mặc đồ đen?” Trong lòng Dạ Vô Yên run lên, quả nhiên là một nữ tử: “Nàng đả thương ngươi như thế nào?” Dạ Vô Yên không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Nàng điểm huyệt đạo của ta, làm cho ta không thể cử động. Lúc ấy ta nghĩ nàng sẽ dùng kiếm giết ta, nhưng kì quái là nàng lại lấy ra một cây ngân châm đâm vào ta.” Y Doanh Hương cảm thấy rất khó hiểu nói.
Lúc ấy nàng bị dọa đến choáng váng, lại bị điểm huyệt, căn bản là không thể cử động, chỉ cảm thấy thanh ngân châm đâm vào người nàng, người đó dường như xem xét xem có đâm vào chuẩn hay không, đến khi nghe được âm thanh y kia mở cửa, nàng liền vội vàng nhảy qua cửa sổ chạy đi.
Sau khi tỉnh lại,nàng mới biết đã bị đâm vào huyệt tử, nếu như bị nàng ta nhìn rõ một chút đâm vào sâu hơn, đâm thêm một châm nữa thì nàng hẳn là sẽ phải chết.
“Ngươi nói nàng ta điểm huyệt đạo của ngươi trước, làm cho ngươi không thể cử động, sau đó mơi lấy ngân châm ra đâm ngươi?” hai tay Dạ Vô Yên bắt lấy đầu vai của Y Doanh Hương, lặp lại một lần nữa, hắn không biết tay hắn đã xiết chặt vai của Y Doanh Hương.
Doanh Hương nhịn không được nhếch miệng nói: “Yên ca ca, ngươi làm ta đau.”
Dạ Vô Yên lúc này mới phát hiện ra mình đã thô lỗ, cuống quýt buông tay ra. Hắn cũng không biết mới vừa rồi tại sao hắn lại kích động như vậy, dường như không hề giống với con người luôn trấn định trước kia của hắn .
Ngay cả Vân Kinh Cuồng vốn đang thản nhiên ngồi một bên cũng đứng bật dậy, cảm thấy kì quái nhìn hắn.
Trước tiên đem huyệt, sau đó lại dùng ám khí, thực hiển nhiên trình độ dùng ám khí của người này không tốt. Nếu như nàng dùng kiếm ám sát, có lẽ Y Doanh Hương đã sớm mất mạng. Mà thích khách kia ám khí, thứ vốn dĩ nàng ta không am hiểu, đây rõ ràng là muốn giá họa cho người khác.
Hai tròng mắt Vân Khinh Cuồng hiện lên một chút hứng thú, xem ra đã đổ oan cho người tốt nha!
Không trách được đêm đó, khi hắn nhìn thấy người được gọi là thích khách kia, nhìn khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã của nàng, một chút cũng không thấy nàng là người tàn nhẫn.
Mà nữ tử kia đã bị phế võ công, phen này có trò hay để xem rồi. Dù sao cái thôn nhỏ có ôn dịch kia đã được khống chế rồi, hắn phải ở lại đây lâu một chút mới được.
“Hương Hương, ngươi vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho tốt đi, ta có việc phải ra ngoài một chuyến.” Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đặt Y Doanh Hương lên giường, nhẹ giọng nói.
Dạ Vô Yên sải bước đi ra ngoài, cũng chưa kịp nói câu nào với Vân Kinh Cuồng.
Vân Kinh Cuồng có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng của hắn biến mất, bên môi gợi lên một chút ý cười.
Một Tuyền vương ngay cả khi núi Thái Sơn có sập xuống cũng không nhăn mặt chút nào nhưng lại có lúc thô lỗ như vậy, xem ra chuyện thú vị sắp xảy ra rồi.
“Vương gia, thân thể vương phi còn yếu, nếu không có thuốc của ta, chỉ sợ…” Vân Kinh Cuồng lớn tiếng nói.
“Chỉ sợ như thế nào, Vân Kinh Cuồng, thu thập hành lí, hôm nay đi ngay đến Vân Thành.” Tâm tư của hắn, Dạ Vô Yên làm sao mà không hiểu, lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn, nhanh chóng bước ra ngoài, để lại Vân Kinh Cuồng ảo não vò đầu.
Mặc dù Sắt Sắt không biết những tên ám sát Mạc Tầm Hoan là loại người nào nhưng nàng cũng nhận thấy được bọn họ rất hung bạo tàn nhẫn. Nay nàng không còn võ công, nên tránh đi thì hay hơn. Phủ đệ của Dạ Vô Nhai có vẻ rất an toàn, dù sao hắn cũng là ngũ hoàng tử.
Dạ Vô Nhai bố trí cho Sắt Sắt ở phía sau viên rất yên tĩnh, bố trí cho Mạc Tầm Hoan ở nơi khác, hắn còn phái người đem thị nữ Nhã Tử cùng Anh Tử của Mạc Tầm Hoan đến.
Dàn xếp ổn thỏa xong, bóng đêm cũng đã buông xuống.
Sau viện cũng không có người khác ở, yên tĩnh vô cùng, ngoài cửa sổ những cành lá của bụi chuối tây phất phơ, làm người ta có cảm giác yên tĩnh tâm thần.
Sắt Sắt nhìn những bụi chuối tây xanh mướt say lòng người, trong lòng cũng dâng lên một nỗi ưu tư, rất nhiều nghi vấn trong nháy mắt nổi lên trong lòng.
Sự khốn đốn cùng quẫn của Mạc Tầm Hoan càng làm nàng khó hiểu hơn, hoàng tử của một quốc gia vì sao phải lưu lạc trong hoàn cảnh thế này? Mà thị vệ của Mạc Tầm Hoan lại làm cho nàng khiếp sợ. Nàng như thế nào cũng không ngờ được những thị vệ này lại là Ninja, mà càng khiến cho nàng kinh ngạc là Mạc Tầm Hoan cùng với Dạ Vô Nhai lại quen biết sâu sắc như vậy.
Dạ Vô Nhai là một người đạm bạc, là một người nho nhã, nhưng mà hắn đối với ngôi vị hoàng đế lại cực kì lạnh nhạt. Nơi ở của hắn cũng rất nhỏ, trong triều đình đại thần ủng hộ hắn làm hoàng đế cũng không nhiều lắm, hắn cũng rất ít cùng các quan lại lui tới.
Mạc Tầm Hoan cùng hắn làm sao có thể quen biết nhau, điều này làm cho Sắt Sắt có chút bất ngờ
Sắt Sắt nghe hắn nhắc đến chuyện lần đó, long mi khẽ cong lên, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ ngũ hoàng tử còn muốn bị đánh sao?”
Dạ Vô Nhai tiến lên hai bước, thân mình hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, cứng giọng nói: “Cầu còn không được!”
Sắt Sắt nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn thì phì cười nói: “Ta rất muốn đánh nhau nhưng lại sợ đánh phải khuôn mặt này, sau này sẽ không có cô nương nào dám gả cho ngươi!”
Sắc mặt Dạ Vô Nhai bỗng trở nên ảm đạm, thản nhiên cười nói: “Thế thì không còn gì tốt hơn, đời này ta thật ra cũng không muốn cưới vợ!” Nếu như không thể cưới nàng làm vợ thì đời này hắn thật sự muốn sống cô đơn một mình đến già.
“Khuôn mặt quý giá của ngũ hoàng tử ta cũng không dám đánh. Không phải người tính để chúng ta chịu đói chứ, ta còn chưa dùng bữa tối nha.” Sắt Sắt nghe vậy, cuống quýt nói sang chuyện khác.
Ánh mắt Dạ Vô Nhai hiện lên một vẻ ảm đạm, hắn khẽ cười nói: “Nào dám.” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, vài thị nữ theo hắn nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều cầm một đĩa thức ăn ngon. Chỉ chốc lát, bàn lớn đã bày đầy thức ăn.
Sắt Sắt nhìn xuống cười khẽ nói: “Một bàn thức ăn lớn như vậy, ngươi chuẩn bị cho ta ăn sao?” Đem đi đếm lại đúng là tám món ăn, làm sao nàng ăn hết?
“Còn có ta, tối nay ta cảm thấy rất đói!” Dạ Vô Nhai nói xong liền ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Sắt Sắt nhìn sắc mặt ôn nhuận của Dạ Vô Nhai, cầm đũa lên nhưng thật lâu sau cũng không hề động vào đồ ăn.
Nàng hiểu tâm ý của Dạ Vô Nhai, nàng cảm thấy không nên đùa giỡn một người tốt như vậy. Nàng ở lại nới này, chỉ sợ đã là một sai lầm rồi. Nếu không phải không có chỗ để đi, nàng tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Dạ Vô Nhai dường như đã nhìn thấy suy nghĩ của Sắt Sắt, bỗng nhiên không ăn nữa, chua xót cười nói: “Nàng cứ yên tâm ở lại đây, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”
Sắt Sắt cảm thấy trong lòng nghẹn lại, hắn thật là mẫn cảm, chỉ một cái chớp mắt ảm đạm của nàng cũng đã làm tổn thương đến lòng hắn. Nhưng nàng còn có thể nói gì đây? Bất kể là nói gì cũng không khỏi làm hắn càng tổn thương.
Hai người trầm mặc dùng cơm, không khí bên trong có chút trầm trọng.
Rốt cuộc Dạ Vô Nhai cúi đầu thở dài một tiếng, có chút u oán nói: “Chẳng lẽ là cho dù nàng cùng lục đệ đã chia lìa ta cũng không có một chút cơ hội nào sao?”
Sắt Sắt ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên con ngươi đen sâu thẳm của hắn. Dưới ánh nến dìu dịu, nỗi thống khổ cùng mất mát hiện lên rõ ràng trên con ngươi đen của hắn, lại vô cùng thâm trầm, thâm trầm đến nỗi làm cho người ta phải đau lòng.
Tuy rằng hắn từng không để ý đến thân phận đỡ giúp nàng một kiếm, nhưng mà theo bản năng, nàng cũng không thể quá tin tưởng hắn yêu nàng sâu sắc đến cờ nào.
Dù sao, hắn cùng nàng bất quá cũng chỉ là gặp nhau hai lần, có lẽ hắn đối với nàng cùng lắm chỉ hơi thích mà thôi, cho nên nàng cố ý né tránh hắn, không muốn hắn tiếp tục hãm sâu vào nữa. Nhưng mà trong chớp mắt nàng mới biết, hắn đối với nàng thì ra đã để ý nhiều như vậy.
Nàng nhìn hắn nhưng cũng không biết nói gì cho phải.
“Nàng đã yêu thương lục đệ rồi sao?” Dạ Vô Yên nhẹ giọng nói.
Hắn hỏi thật cẩn thận.
Thật ra vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nhưng những lời này vẫn còn quanh quân trong miệng, nói không nên lời, bởi vì hắn sợ, rất sợ nghe được đáp án của nàng, lại thực chờ mong, chờ mong đáp án phủ nhận của nàng.
Hắn cũng không biết chính mình từ khi nào lại trở nên ích kỉ như vậy.
Hắn thế nhưng lại dòm ngó đến trắc phi của lục đệ, hy vọng bọn họ sẽ chia lìa, hy vọng bọn họ không hề có tình yêu.
Sắt Sắt không nghĩ tới Dạ Vô Nhai lại hỏi câu này, nàng yêu Dạ Vô Yên sao? Có lẽ lúc trước nàng đối với hắn có chút cảm tình, nhưng đó dù sao so với tình yêu chân chính cũng cách nhau khá xa.
Nàng ngước mắt lên, nói một cách kiên định: “Ta không yêu hắn, về sau cũng sẽ không yêu hắn.” Nàng nhẹ nhàng nói xong lại sợ lời của nàng làm cho hắn khó hiểu nên nói tiếp: “Phu quân trong lòng ta không phải là người như hắn.”
“Vậy là dạng người thế nào?” Dạ Vô Nhai vội vàng hỏi.
Là dạng người như thế nào đây?
Đột nhiên trong lúc đó Sắt Sắt lại nghĩ tới Minh Xuân Thủy, nhớ tới hắn đã từng nói một câu, hắn nói hắn luôn chờ đợi, chờ đợi một nữ tử khiến cho hắn thưởng thức, khiến cho hắn quý trọng, có thể sánh vai cùng hắn, rất giống với ý nghĩ của nàng.
Lúc ấy hắn đã nhìn nàng nói, làm cho nàng nghĩ đến nữ tử hắn nói có thể cùng hắn sánh vai chính là nàng.
Nhưng mà sau khi trải qua một đêm bị hạ mị dược kia, nàng mới bất tri bất giác phát hiện ra hắn nói đến nữ tử kia, căn bản không phải là nàng.
Sắt Sắt cười cười tự giễu, nàng thật là ngốc!
“Rốt cuộc là dạng người như thế nào?” Dạ Vô Nhai đợi không được đáp án của nàng, nhìn dáng vẻ xuất thần của nàng, lòng hắn đau xót, hay là trong lòng nàng đã có người nào đó?
Sắt Sắt nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói: “Là một nam tử có thể khiến ta thưởng thức, làm cho ta quý trọng, có thể sánh vai cùng ta.” Không phải là nàng lấy trộm lời nói của Minh Xuân Thủy mà bởi vì người nàng muốn tìm chính là một nam tử như vậy. Đương nhiên còn có một điều kiện quan trọng nhất nàng cũng không nói ra đó là....nam tử kia cũng phải yêu nàng.
“Vậy một nam tử thế nào mới làm cho nàng thưởng thức, làm cho nàng quý trọng?” Dạ Vô Nhai chưa từ bỏ ý định hỏi. Một nam tử như thế nào đây? Sắt Sắt nhìn xuống nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: “Ta cũng không biết, chỉ cho đến khi ta gặp được hắn thì ta mới có thể biết hắn là nam tử như thế nào.”
Tâm tình Dạ Vô Nhai trầm lại buông đũa xuống, hắn biết, hắn đã không có cơ hội. Nàng đã gặp hắn, nhưng hắn lại không có gì để cho nàng thưởng thức, quý trọng.
Hắn sớm đã biết nàng không giống như những nữ tử bình thường.
Ờ trong mắt nữ tử khác, điều kiện của hắn xuất chúng như thế nào. Hắn xuất thân hoàng tộc, gia thế hiển hách không cần phải bàn tới,
dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn tú lãng, tính tình bình thản, đối với người khác dịu dàng chăm sóc. Tất cả những thứ nữ tử tha thiết mơ ước thì nàng lại không cần.
Cái nàng muốn rất đơn giản, nhưng lại rất khó có thể đạt tới.
Phu quân trong cảm nhận của nàng có lẽ không cần có gia thế hiển hách, có lẽ không cần có dung nhan tuấn mĩ, chỉ cần là người nàng thưởng thức yêu thích thì sẽ là người nàng muốn.
Dạ Vô Nhai bất động, nhìn Sắt Sắt không chớp mắt, nhìn khuôn mặt ngọc thanh lệ tao nhã của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một quyết tâm lớn lao, tuy rằng hắn không biết dạng nam tử nào sẽ khiến nàng thưởng thức, nhưng mà hắn sẽ làm cho mình trở thành một nam tử thật xuất chúng, đến khi nàng thưởng thức hắn mới thôi.
Sắt Sắt lẳng lặng dùng cơm, nhưng lại không chú ý đến ánh mắt kiên định kia của Dạ Vô Nhai. Nàng không biết căn bản là ý định muốn hắn chết lòng của nàng đã không đạt được hiệu quả như dự đoán.
***
Tuyền vương phủ, Vân Túy viện.
Y Doanh Hương tựa đầu vào thành giường, đôi mắt to vô thần dừng lại trên chiếc màn che, mái tóc dài đen mượt tùy ý xõa ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy vô cùng.
Nàng hiển nhiên là đang khóc, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn như một trận mưa hoa lê.
Vân Kinh Cuồng ngồi tựa vào chiếc ghế dài, mày rậm mi cong, có chút dở khóc dở cười. Hắn thật sự thắc mắc nước mắt của nha đầu kia từ đâu mà đến, vừa tỉnh lại đã khóc lóc ầm ĩ. Hắn nhớ trước kia nha đầu này cũng không như vậy, hay là thường ngày nàng là người thuần khiết hoạt bát, nhưng đến khi khóc lại có lực sát thương như vậy Dạ Vô Yên vội vã đi đến, nhìn thấy dạng vẻ đáng thương của Y Doanh Hương thì duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng.
Vân Kinh Cuồng vừa nhìn thấy thì trong lòng cũng thả lỏng, hắn rốt cuộc có thể báo cáo kết quả công tác!
“Yên ca ca, ta tưởng sẽ không còn được gặp người nữa.” Y Doanh Hương ghé vào trong lòng hắn, lại bắt đầu khóc rống lên.
Vân Khinh Cuồng cau mày, nhịn không được dùng tay bịt lỗ tai lại. Rõ ràng là đã hôn mê ba ngày, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, hắn thực rất thắc mắc nước mắt của nàng từ đâu mà đến.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc! Không phải ngươi đã không có việc gì nữa rồi sao?” Dạ Vô Yên thấp giọng an ủi.
“Yên ca ca, hôm đó ta thực sự rất sợ hãi, ta đã nghĩ ta thật sự sẽ chết!”
“Hương Hương, đừng sợ, là do ta sai không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi chịu khổ.” Dạ Vô Yên dịu dàng nói, trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng.
“Sao Hách Liên ca ca không tới?” Y Doanh Hương đột nhiên hỏi, nàng xém chút đã chết, hắn cũng không đến thăm nàng sao? Hắn vẫn còn tức giận nàng sao?
Dạ Vô Yên không chớp mi nhẹ giọng nói: “Ta không nói cho hắn biết.” Thực ra Dạ Vô Yên không tìm được Hách Liên Ngạo Thiên, hắn giống như đột nhiên biến mất khỏi thành, không còn tung tích.
Thật ra, lấy sự cường thịnh của Bắc Lỗ quốc, lúc này hắn đã sớm không cần phải làm con tin nữa, lúc nào cũng có thể quay về Bắc Lỗ quốc. Nhưng nếu hắn trở về, không phải nên mang theo nàng sao? Hay là, hắn ghét bỏ nàng đã mất thân?
“Hương Hương, ngươi hãy nhớ lại xem ai đã làm hại ngươi như vậy?”
Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi, trong giọng nói ẩn một chút khẩn trương.
Doanh Hương lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Là một nữ tử mặc đồ đen, mặt cũng bịt khăn đen, ta không thấy được hình dáng của nàng.”
“Nữ tử mặc đồ đen?” Trong lòng Dạ Vô Yên run lên, quả nhiên là một nữ tử: “Nàng đả thương ngươi như thế nào?” Dạ Vô Yên không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Nàng điểm huyệt đạo của ta, làm cho ta không thể cử động. Lúc ấy ta nghĩ nàng sẽ dùng kiếm giết ta, nhưng kì quái là nàng lại lấy ra một cây ngân châm đâm vào ta.” Y Doanh Hương cảm thấy rất khó hiểu nói.
Lúc ấy nàng bị dọa đến choáng váng, lại bị điểm huyệt, căn bản là không thể cử động, chỉ cảm thấy thanh ngân châm đâm vào người nàng, người đó dường như xem xét xem có đâm vào chuẩn hay không, đến khi nghe được âm thanh y kia mở cửa, nàng liền vội vàng nhảy qua cửa sổ chạy đi.
Sau khi tỉnh lại,nàng mới biết đã bị đâm vào huyệt tử, nếu như bị nàng ta nhìn rõ một chút đâm vào sâu hơn, đâm thêm một châm nữa thì nàng hẳn là sẽ phải chết.
“Ngươi nói nàng ta điểm huyệt đạo của ngươi trước, làm cho ngươi không thể cử động, sau đó mơi lấy ngân châm ra đâm ngươi?” hai tay Dạ Vô Yên bắt lấy đầu vai của Y Doanh Hương, lặp lại một lần nữa, hắn không biết tay hắn đã xiết chặt vai của Y Doanh Hương.
Doanh Hương nhịn không được nhếch miệng nói: “Yên ca ca, ngươi làm ta đau.”
Dạ Vô Yên lúc này mới phát hiện ra mình đã thô lỗ, cuống quýt buông tay ra. Hắn cũng không biết mới vừa rồi tại sao hắn lại kích động như vậy, dường như không hề giống với con người luôn trấn định trước kia của hắn .
Ngay cả Vân Kinh Cuồng vốn đang thản nhiên ngồi một bên cũng đứng bật dậy, cảm thấy kì quái nhìn hắn.
Trước tiên đem huyệt, sau đó lại dùng ám khí, thực hiển nhiên trình độ dùng ám khí của người này không tốt. Nếu như nàng dùng kiếm ám sát, có lẽ Y Doanh Hương đã sớm mất mạng. Mà thích khách kia ám khí, thứ vốn dĩ nàng ta không am hiểu, đây rõ ràng là muốn giá họa cho người khác.
Hai tròng mắt Vân Khinh Cuồng hiện lên một chút hứng thú, xem ra đã đổ oan cho người tốt nha!
Không trách được đêm đó, khi hắn nhìn thấy người được gọi là thích khách kia, nhìn khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã của nàng, một chút cũng không thấy nàng là người tàn nhẫn.
Mà nữ tử kia đã bị phế võ công, phen này có trò hay để xem rồi. Dù sao cái thôn nhỏ có ôn dịch kia đã được khống chế rồi, hắn phải ở lại đây lâu một chút mới được.
“Hương Hương, ngươi vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho tốt đi, ta có việc phải ra ngoài một chuyến.” Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đặt Y Doanh Hương lên giường, nhẹ giọng nói.
Dạ Vô Yên sải bước đi ra ngoài, cũng chưa kịp nói câu nào với Vân Kinh Cuồng.
Vân Kinh Cuồng có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng của hắn biến mất, bên môi gợi lên một chút ý cười.
Một Tuyền vương ngay cả khi núi Thái Sơn có sập xuống cũng không nhăn mặt chút nào nhưng lại có lúc thô lỗ như vậy, xem ra chuyện thú vị sắp xảy ra rồi.
“Vương gia, thân thể vương phi còn yếu, nếu không có thuốc của ta, chỉ sợ…” Vân Kinh Cuồng lớn tiếng nói.
“Chỉ sợ như thế nào, Vân Kinh Cuồng, thu thập hành lí, hôm nay đi ngay đến Vân Thành.” Tâm tư của hắn, Dạ Vô Yên làm sao mà không hiểu, lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn, nhanh chóng bước ra ngoài, để lại Vân Kinh Cuồng ảo não vò đầu.
/144
|