Hoàng hôn. Núi Thương Úc che khuất ánh mặt trời phía Tây, bầu trời lúc này chỉ còn một mảnh hoàng hôn mênh mông. Hai chiếc xe ngựa xăm xăm chạy trên con đường núi vắng vẻ, hai bên đường núi là rừng núi trập trùng hiểm trở.
Trong xe ngựa, Sắt Sắt nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại chợp mắt, nàng vừa uống thuốc xong nên cảm thấy hơi buồn ngủ. Đang ngủ mơ màng , nàng mơ hồ nghe được âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoa Tai cúi đầu thầm oán nói: “Ngươi xem đi, ta đã nói với tốc độ của chúng ta hiện nay trước khi mặt trời lặn không thể đến được Thác Mã trấn mà, thế nào? Tên Vân Kinh Cuồng này, nếu không đi nhanh hơn xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài nơi hoang dã này rồi.”
Tiểu Sai liếc nhìn Sắt Sắt đang khép mắt lim dim ngủ, nhỏ giọng nói: “Mà ta nói này, Vân Kinh Cuồng căn bản chính là cố ý nha.”
Hoa Tai hé mắt trầm ngâm một lát, cười khẽ gật đầu nói: “Tính toán thời gian thì bọn họ chắc cũng sắp vượt qua chúng ta rồi.”
Sắt Sắt nheo mắt, đoán rằng “bọn họ” mà Hoa Tai nói chính là người của Minh Xuân Thủy. Không biết vì sao Minh Xuân Thủy chưa từng đi cùng các nàng, có lẽ có chuyện gì đó nên phải trì hoãn, nghe Hoan Tai nói thì hình như đêm nay hắn sắp chạy tới.
Lông mi Sắt Sắt chớp chớp, lúc này, nàng thật sự không muốn gặp hắn. Hơn nữa nàng nghĩ chắc hắn cũng không muốn gặp lại nàng. Hắn chẳng qua là cảm thấy áy náy nên mới để nàng ở lại Xuân Thủy lâu dưỡng thương. Như vậy cũng tốt, tình cảm không còn, sau này hắn cùng nàng sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
“Đường núi này tại sao lại âm u tĩnh mịch như thế?” Hoa Tai bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, rất yên tĩnh, có điểm kì quái.” Tải Sai cũng nhăn mặt nhíu mày nói.
Sắt Sắt cảm thấy trong lòng như bị kiềm hãm, cũng mơ hồ cảm giác được không khí yên tĩnh này có chút quỷ dị. Nàng mở mắt ra, vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Một khung cảnh hùng vĩ hiện ra, những bụi cây rậm rạp tối đen sâu thẳm, ánh chiều tà dường như cũng không thể bao phủ hoàn toàn . Lờ mờ trong không trung có một chút ánh sáng rọi vào mi mắt, ánh hào quang kia tựa như tấm gương trang điểm của nàng đang phản xạ ánh trăng.
Tất nhiên nơi này tuyệt đối không có gương trang điểm, nếu còn có một thứ gì đó phản xạ ánh trăng thì đó chắc hẳn phải là ánh đao kiếm.
“Chỉ sợ nơi này lập tức sẽ trở nên náo nhiệt!” Sắt Sắt nói nhàn nhạt.
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng thét lớn, từ trong lùm cây xuất hiện vô số dáng người, ước chừng có khoảng mười mấy người, trên mặt đều trùm khăn đen. Bọn họ ra tay nhanh gọn, không giống như bọn cướp bình thường, chỉ trong chốc lát đã bao vây cả hai xe ngựa.
Ánh mắt Sắt Sắt lạnh lùng, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười kiều diễm tươi tắn.
Đây chính là cái gọi là giang hồ sao, không phải ám sát thì là giao đấu.
Xuân Thủy lâu làm việc cũng thật sơ xuất, chỉ có hai cỗ xe ngựa bình thường, hơn nữa người đánh xe bất quá cũng chỉ có sáu người, lại còn bị người khác theo dõi.
“Để người trong xe lại, ta tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình!” Nam tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, âm thanh trầm thấp mà hùng hậu mang theo một vẻ nguy hiểm cùng ý lạnh theo gió bay tới.
“Trong xe nhiều người như vậy, ngươi muốn giữ lại người nào ?” Vân Kinh Cuồng từ trong xe ngựa chui ra, tay trái cầm theo ấm sắc thuốc, trên mặt mang theo một nụ cười tươi tắn mê người, dáng vẻ cà lơ phất phơ hỏi.
“Giang Sắt Sắt!” Nam tử kia lạnh lùng liếc nhìn hắn, trầm giọng nói. Giọng điệu của hắn vốn lạnh như băng, nhưng khi hắn nói ra tên của Giang Sắt Sắt thì lại mang theo một vẻ mềm nhẹ làm người ta khó có thể bỏ qua.
Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy rất bất ngờ, cứ tưởng rằng những người này đang nhắm vào Xuân Thủy lâu, không ngờ là đến để bắt cóc mình. Nàng kinh ngạc từ trên giường nhô người ra, ra lệnh cho Tiểu Sai vén màn xe lên, nhìn ra phía ngoài.
Lúc này mặt trời đã xuống núi nhưng vầng trăng vẫn chưa nhú lên, vậy nên bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Sắt Sắt không chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời chiều nặng nề, một nam tử mặc áo đen đứng trước làn gió, áo choàng phía sau bay phất phới trong làn gió đêm, trên mặt hắn mang chiếc mặt nạ hình sói trong suốt, nhìn thoáng qua vô cùng dữ tợn đáng sợ. Hắn chỉ đứng yên ở đó, quanh thân tản ra một khí phách khiến người khác hít thở không được, loại khí thế bức người này tựa như một ngọn núi cao, làm cho người ta không thể xem thường.
Nam tử kia nhìn thấy tấm màn che được vén lên, đôi mắt ưng lợi hại bỗng nhiên hơi lóe sáng.
“Thật buồn cười, chúng ta cũng không phải người sợ chết, muốn mang Giang cô nương đi còn phải xem kiếm trong tay chúng ta có đồng ý không đã.” Vân Kinh Cuồng vung tay lên, lúc này mới phát hiện ra thứ trong tay chỉ là ấm sắc thuốc. Hắn cười cười, tùy tiện đặt ấm sắc thuốc vào trong xe, từ bên hông lấy ra một cái chày giã thuốc, cao giọng nói: “Tiểu Sai, Hoa Tai, bảo vệ Giang cô nương!” *hix mất mặt quá ca ơi =((*
Nói chưa dứt lời, chày giã thuốc đã vung lên, Vân Kinh Cuồng liền giao đấu cùng nam nhân áo đen.
Sắt Sắt cũng không ngờ Vân Kinh Cuồng lại có võ công, còn dùng cả chày giã thuốc làm vũ khí. Võ công của hắn cũng không phải thấp, chày giã thuốc ở trong tay giống như có sức sống, mang theo tiến gió, không ngừng hướng thẳng tới nam tử áo đen. Nhưng xem ra hắn không phải đối thủ của nam tử áo đen kia, nam tử áo đen kia dùng một thanh đao, đường đao nhẹ nhàng phóng khoáng, nhưng cũng mang một loại khí thế có thể quét sạch ngàn quân địch. Thời gian càng lâu, chỉ sợ Vân Kinh Cuồng sẽ bị đánh bại, Sắt Sắt hơi nhíu nhíu mày.
Con đường núi lúc này đã trở nên hỗn loạn, những người đánh xe cũng là những cao thủ có võ công, lúc này cũng đang vung kiếm giao đấu cùng những người đi theo nam tử áo đen kia. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, xem ra rất khó giành phần thắng.
Trong lòng Sắt Sắt có chút lo lắng,nhưng vào lúc này lại thấy phía sau xe ngựa tuyền đến tiếng vó ngựa. Hơn mười người cưỡi ngựa nhanh như chớp chạy tới trước mắt, những người này đều là khách buôn.
Sắt Sắt nhận ra được vì trên đường đi tới nàng cũng từng nhìn thấy qua một đội khách buôn, có khi đi phía trước xe ngựa các nàng, có khi lại đi phía sau xe ngựa các nàng. Tại nhà trọ, bọn họ cũng ngẫu nhiên ở cùng nhà trọ với các nàng. Theo Tiểu Sai nói, bọn họ là những thương nhân đến Bắc Lỗ quốc buôn bán.
Lúc này xem ra những người này không phải là thương nhân, ánh mắt họ rất tinh nhuệ, hành động mạnh mẽ. Bọn họ vừa đến liền giao đấu cùng những người muốn bắt cóc nàng. Lúc này, Sắt Sắt liền hiểu được, những người này là thủ hạ của Minh Xuân Thủy, đi theo âm thầm bảo vệ nàng.
Ánh trăng mới lên, trên đường núi là một cảnh hỗn chiến, âm thanh binh khí chạm vào nhau không dứt bên tai, thỉnh thoảng lại có một tia sáng lóe lên, đó là ánh kiếm vô tình phản xạ cùng ánh trăng.
Sắt Sắt ngồi trên xe, Tiểu Sai cùng Hoa Tai một trái một phải cầm kiếm che chở cho nàng, chỉ cần có người nào vọt tới trước xe ngựa liền bị hai người các nàng đánh bại.
“Các ngươi không cần bảo vệ cho ta, Vân Kinh Cuồng không phải đối thủ của người kia, các ngươi mau đến giúp hắn đi.” Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Không được, miệng vết thương của Giang cô nương vừa mới khép lại, trăm ngàn lần không thể dùng nội lực, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.” Tiểu Sai không chớp mắt nói, nàng sợ Sắt Sắt sẽ ra tay.
Nhưng Sắt Sắt không định chỉ khoanh tay đứng nhìn, những người này là nhắm vào nàng, nàng không thể để cho Vân Kinh Cuồng cùng Tiểu Sai và Hoa Tai vì nàng mà chết. Nàng xoay người, đang định từ trong xe ngựa bước xuống . Chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh, nóc xe ngựa đã bị thanh đao sắc bén chém thành từng mảnh.
Nam tử áo đen giống như một con chim ưng từ trên trời bay xuống, mái tóc đen ở phía sau tự do tung bay. Sắt Sắt kinh hãi, bàn tay đặt sẵn lên thanh đao bên hông, chợt nghe hắn thấp giọng nói: “Ngày gió nhè nhẹ, khiến lòng người ấm áp.”
Sắt Sắt nghe vậy, bàn tay đặt bên hông khẽ run lên, Tân Nguyệt Loan đao kia cũng không thể rút ra được.
Nàng nhớ rõ, ven sông Giang Du, sắc xuân động lòng người, mặt nước trong veo, liễu rũ soi bóng.
Nam tử kia khuôn mặt tuấn tú sáng ngời dưới ánh mặt trời, diễm lệ thuần khiết. Đôi mắt ưng mở to, mang theo một chút mê hoặc hỏi nàng: “Ta là ai?”
“Ngày gió nhè nhẹ khiến lòng người ấm áp, gọi ngươi là Phong Noãn đi, chỉ mong ngươi ngày sau ngươi không gặp phải tình cảnh lạnh như băng.” Lúc đó, nàng mặc quần áo nam tử màu xanh, trên tay cầm chiếc quạt bằng vải ngọc xương, phong lưu tuấn tú.
“Tạ chủ tử ban tặng tên.” Hắn cúi đầu nói.
Nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, không chớp mắt hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi ta là chủ tử?”
“Ơn cứu mạng, trọn đời không quên, ta nguyện một đời đi theo tháp tùng chủ tử.” Hắn với dáng vẻ phục tùng cụp mắt, nói thản nhiên.
“Ngươi đừng như vậy, đừng gọi ta là chủ tử, chi bằng hãy gọi ta là công tử đi, chúng ta không phân biệt chủ tớ, ngươi chính là bạn bè của ta.” Nàng phất tay mở cây quạt ra, cười nhẹ nói.
Từ sau ngày đó, trong thời gian một năm, nàng dần dần đã quen có nam tử trầm mặc này làm bạn bên người. Nhưng sự ăn ý cùng hòa hợp của bọn họ khi ấy bởi vì hắn khôi phục trí nhớ cuối cùng tan thành mây khói.
Bị làm nhục trên núi Hương Miểu, bị ám sát trong vương tôn yến, nàng cùng hắn càng lúc càng xa. Cứ tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, thật không ngờ hắn lại mai phục nơi này nhằm bắt cóc nàng.
Hơn nữa, hắn nhìn qua đã không còn là Phong Noãn ngày trước.
Nàng cũng biết, hắn không thuộc về Phi Thành kiều diễm phồn hoa cùng dịu dàng phú quý, phương Bắc mới chính là khoảng trời của hắn, mà giờ phút này con chim ưng ấy rốt cuộc đã giương cánh bay cao.
Hắn đã không còn là Phong Noãn, không còn là Phong Noãn vẫn ở bên cạnh gọi nàng là công tử nữa. Hắn là Hách Liên Ngạo Thiên, nhị hoàng tử của Bắc Lỗ quốc, mạnh mẽ như thế, khí phách như thế.
Lặng người một lát, Sắt Sắt liền cảm thấy eo mình bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, trong chớp mắt trời đất xoay chuyển, nàng đã rơi vào một vòng ôm vững vàng ấm áp. Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy, lúc này đầy vẻ dịu dàng.
Hắn bỗng nhiên mím môi hô lên, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa hồng không có yên cương không biết từ nơi nào chạy đến, như một áng mây đỏ đáp xuống trần gian, lại như một ngọn lửa đang bùng cháy, trong giây lát đã chạy tới trước mặt nàng. Sắt Sắt chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa xinh đẹp như vậy, trong lòng nhất thời chấn động.
Sắt Sắt cảm thấy mình bỗng nhẹ tênh, liền bị Phong Noãn, không là Hách Liên Ngạo Thiên ôm lấy, cả người nhẹ nhàng bay lên. Con ngựa kia hí lên một tiếng, âm thanh như xé tan áng mây trên không, kinh hồn đoạt vía. Những con ngựa còn lại nghe thấy đều có chút nôn nóng bất an, liên tục hí lên.
Con ngựa hồng kia giương vó chạy nhanh về phía trước, tốc độ nhanh như chớp, đối núi chập chùng bốn phía không ngừng lui về phía sau. Lúc trước tuy Sắt Sắt đã từng cỡi ngựa nhưng cho đến hôm nay nàng mới biết so với hiện tại thì lúc trước chỉ có thể gọi là dắt ngựa đi dạo.
Hiển nhiên nam tử áo đen kia đã bắt Sắt Sắt đi, những nam tử còn lại liền ngừng giao đấu, nhanh chóng ẩn mình vào rừng rậm hai bên đường. Những người cải trang thành khách buôn liền đuổi theo, Vân Kinh Cuồng nhẹ giọng nói: “Đừng đuổi theo!”
“Nhị công tử, vì sao không đuổi theo, Giang cô nương đã bị bắt đi!” Tiểu Sai cùng Hoa Tai lo lắng hỏi.
Tồi Hoa công tử Vân Kinh Cuồng đứng hàng thứ hai trong bốn công tử cười nói: “Làm sao đuổi được, ngươi xem những con ngựa này của chúng ta làm sao có thể đuổi kịp con ngựa kia.” (tồi: hái)
Tiểu Sai cùng Hoa Tai không chớp mắt, Vân Khinh Cuồng nói rất đúng, con ngựa hồng kia nhìn qua cũng biết không phải là con ngựa bình thường.
“Nhị công tử, nam tử áo đen kia là ai vậy?” Tiểu Sai hỏi.
Hoa Tai không chớp mi, nói: “Có thể có được con ngựa kia hẳn không phải là người bình thường.”
Vân Khinh Cuồng cười cười, nói: “Nói không sai, ta đoán là người Bắc Lỗ quốc, con ngựa kia hiển nhiên là con ngựa dũng mãnh thuộc loại quý của dòng dõi của Khả Hãn Bắc Lỗ quốc.”
Tiểu Sai kinh hãi nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, Giang cô nương có gặp nguy hiểm gì không?”
“Không đâu, ngươi không nhìn ra sao, Giang cô nương không chút phản kháng nào đã bị hắn bắt đi, có lẽ bọn họ quen biết nhau.” Vân Kinh Cuồng vẫn như trước vô tư cười nói.
“Nhị công tử, chúng ta vẫn nên mau đuổi theo, cứ như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể cứu Giang cô nương về.” Tiểu Sai không chớp mắt nói.
Vân Khinh Cuồng cười cười, nói: “Ngươi không cần lo lắng, chuyện cứu Giang cô nương về không cần chúng ta ra tay. Người của chủ tử đã đi đến Thác Mã trấn, ngươi chỉ cần phát tín hiệu là được.”
“Hả? Chủ tử cũng đã đến.” Tiểu Sai lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong tay áo lấy ra một ngòi pháo, dùng lửa châm ngòi, chỉ nghe “sưu” một tiếng, viên đạn ngọc lưu li kia nổ tung giữa không trung, pháo hoa chói mắt lóe lên trong không trung thật lâu không tiêu tan.
***
Một vầng trăng cô độc treo trên bầu trời đêm đen kịt, gió đêm thổi vào mặt, mang theo một cảm giác mát lạnh. Hai người ngồi trên một con ngựa đang phóng nhanh trên con đường núi, vầng trăng bạc trên bầu trời dường như cũng đang đi theo họ.
“Hách Liên Hoàng Tử, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Sắt Sắt vén mất sợi tóc đang bay loạn trên trán, thấp giọng hỏi. Giờ phút này, nàng mới dần tỉnh táo lại kể từ lúc gặp lại Phong Noãn. Đến khi bình tĩnh lại nàng mới nhận ra nàng tuyệt đối không thể đi theo hắn.
Hắn là Hách Liên Ngạo Thiên, là nhị hoàng tử của Bắc Lỗ quốc, không thể là một Phong Noãn tự do tự tại giang hồ lãng tử. Nàng, không thể nào đi theo hắn.
Phong Noãn nghe được câu hỏi của nàng, cánh tay đang ôm bên hông của nàng run lên, ngựa hồng hí lên một tiếng, tốc độ dần chậm lại.
“Nàng không thể gọi ta một tiếng Noãn như trước được sao?”Giọng nói trầm ấm mang theo một tia tình ý của hắn vang lên bên tai Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên nói: “Cho dù ta gọi ngươi một tiếng Noãn thì thế nào, mặc kệ ta gọi thế nào, ngươi cũng không còn là Phong Noãn nữa.”
Phong Noãn cúi đầu nói: “Cho dù thân phận hiện tại của ta là Hách Liên Ngạo Thiên nhưng lòng của ta vẫn là Phong Noãn. Sắt Sắt, nàng theo ta đi, đến Bắc Lỗ quốc đi. Nhiều ngày trước hoàng huynh bỗng nhiên vội vã triệu ta về nước nên ta cũng chưa kịp nói lời từ biệt với nàng đã vội vàng rời đi. Mấy ngày trước đây ta đã tìm hiểu được nàng đã rời khỏi Tuyền vương phủ cho nên ta đã luôn đi tìm nàng. Tình trạng của nàng ta đều đã biết, nàng ở lại Nam Việt quốc cũng không tốt, không phải sao?”
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời dâng lên một trận chua xót, đúng vậy, nàng ở lại Nam Việt cũng không được tốt. Nhìn thấy phụ thân trong lòng nàng chỉ thêm bi thương, huống chi trận chiến trên biển ấy, chỉ sợ triều đình đã xem nàng như bọn cướp bóc. Nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà trốn đến Bắc Lỗ quốc!
“Hách Liên hoàng tử, ta không thể đi theo ngươi!” Sắt Sắt nói rành mạnh, một khi đã quyết định điều gì thì nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi ý kiến.
Phong Noãn nghe vậy thì cánh tay hơi run lên, bàn tay to lớn đang ôm trọn vòng eo nhỏ của Sắt Sắt liền xoay người Sắt Sắt lại, cùng đối mặt với nàng ngồi trên ngựa hồng. Hắn tháo chiếc mặt nạ hình mặt sói xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lãng tử giống như điêu khắc, cánh tay sắt đột nhiên thu lại, ôm chặt Sắt Sắt vào lồng ngực, dường như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể hắn.
Hắn gằn từng tiếng, âm thanh trầm ổn kiên định vang lên bên tai nàng: “Ta sẽ không ép buộc nàng, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không buông nàng ra. Một ngày nào đó ta sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở bên ta, làm tân nương duy nhất của ta. Hách Liên Ngạo Thiên ta tựa như con sói trên thảo nguyên, cả đời này chỉ có một nữ nhân cùng ta đồng hành, đó phải là nàng….Giang Sắt Sắt!”
Sắt Sắt bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, cảm nhận được tiếng tim đập cuồng dã của hắn, lòng của nàng cũng không nhịn được run lên. Từ trước đến giờ, Phong Noãn vẫn luôn trầm mặc, cũng nói rất ít nói. Giờ phút này nàng mới biết, hắn không phải là không nói mà chỉ là không muốn nói mà thôi.
Nhưng đối mặt với tấm thâm tình của hắn, Sắt Sắt chỉ có thể cười tự giễu, thản nhiên nói: “Hách Liên hoàng tử, ngươi chớ nên nói đùa, người đầy tiếng xấu như Giang Sắt Sắt ta, thân thể đã tàn hoa bại liễu làm sao có thể xứng với Hách Liên hoàng tử ngài…”
Phong Noãn nghe vậy ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, nâng mặt Sắt Sắt lên, ngay sau đó liền thật sâu hôn xuống đôi môi nàng, nuốt trọn những lời nói còn lại của Sắt Sắt. *mơ màng*
Cả người Sắt Sắt cứng đờ, muốn động đậy nhưng lại bị hai cánh tay sắt của hắn vây lấy, căn bản không thể nào nhúc nhích. Con ngựa hồng kia dường như rất hiểu ý chủ, thức thời thả chậm tốc độ, chân chậm lại.
“Nàng không được hạ thấp mình như vậy.” Phong Noãn ngẩng đầi, đau lòng nâng khuôn mặt của nàng lên, hung hăng nói.
Hắn lại cúi đầu, nụ hôn nóng rực lại một lần nữa khắc trên môi nàng, cuồng dã như bão táp, bức nàng từng bước lui người về phía sau. Nàng không ngừng ngửa đầu ra phía sau, muốn tránh khỏi nụ hôn của hắn, nhưng hắn cũng tiến tới ép sát nàng , một chút cũng không buông tha ý định của nàng. Sắt Sắt ngồi trên ngựa không ngừng ngửa người ra sau, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân trượt xuống, ngay lập tức ngã xuống dưới.
Phong Noãn nắm lấy thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống ngựa, trong chớp mắt đã rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên lăn một vòng nằm ngửa trên mặt đất làm cho Sắt Sắt nằm úp sấp lên người hắn, tay hắn vẫn như trước đặt bên hông nàng, như trước vẫn như trước đuổi theo dính chặt lấy làn môi của nàng.
Sắt Sắt dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo từ trên mặt đất đứng dậy , những sợi tóc bay tán loạn, nàng cố gắng ổn định lại nội tâm đang bối rối.
Phong Noãn nằm trên mặt đất, trong đôi mắt tối đen tất cả đều là mất mát. Hắn ngồi dậy, cúi đầu nói: “Theo ta đi, được không?” *được em theo!!!*
Sắt Sắt lại lắc đầu, nàng không thể đi theo hắn.
Phong Noãn thấy thế thì ánh mắt lại tràn ngập mất mát, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn lộ ra một vẻ thất vọng nào. Hắn cười cười, nói thản nhiên : “Vậy thì nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đi.”
Một ngày nào đó nàng sẽ tự nguyện đi theo hắn.
Sắt Sắt ngước đôi mắt lên nhìn vào đôi mắt tối đen của Phong Noãn, ánh mắt ấy sâu thẳm, nhìn không giống như đang nói giỡn, nàng khẽ cười nói: “Ngươi đưa ta đến Thác Mã trấn ở phía trước là được rồi.” Nàng có thể thuê một con ngựa ở trong trấn, muốn đi đâu thì đi. Nàng rốt cuộc đã có thể tự do ngao du giang hồ rồi.
“Được!” Phong Noãn đứng dậy, đến bên Sắt Sắt, định bế nàng lên ngựa.
Đôi con ngươi đen của Sắt Sắt ngưng trọng, lui lại hai bước nói: “Ta tự mình lên.”
Phong Noãn nhếcy môi cười nói: “Nàng yên tâm, nếu nàng không tự nguyện ta cũng sẽ không xâm phạm nàng.”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, phi thân lên ngựa. Vó ngựa vang lên trên con đường núi, ngựa hồng mang theo hai người hướng thẳng về hướng Bắc, không đến nửa canh giờ sau, đồi núi trùng điệp dần trở nên bằng phẳng . Phía trước là một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, một thôn trấn nhà cửa đông nghịt đang ở ngay trước mắt.
Phong Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng hú lên một tiếng, ngựa hồng thả chậm tốc độ.
Đôi mắt ưng của hắc nhíu lại, trầm giọng nói: “Chỉ sợ không thể đến Thác Mã trấn được.”
Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lại thì thấy khoảng đất bằng phẳng phía trước tất cả đều là lều trại của quân binh đông nghìn nghịt, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông giống như một đàn kiến. Thật hiển nhiên nơi này đang đóng quân.
“Đây là quân đội của ai?” Sắt Sắt thật sự không đoán ra được Thác Mã trấn lại có nhiều binh như vậy, không biết là quân đội của ai nữa.
“Quân của Tuyền vương!” Phong Noãn cười lạnh nói.
“Quân đội của Dạ Vô Yên?” Sắt Sắt kinh ngạc, binh lính của Dạ Vô Yên sao lại xuất hiện ở đây?
“Trận chiến ở Đông Hải, Dạ Vô Trần đại bại, Nam Việt hoàng đế của các người tức giận, Dạ Vô Trần mất đi lòng tin. Hoàng đế đem binh quyền trấn giữ ở bắc bộ giao vào tay Dạ Vô Yên, nay hắn đang phụng mệnh đến bắc bộ trấn thủ.” Phong Noãn thấp giọng nói. Hắn đã sớm tìm hiểu tin tức về Dạ Vô Yên, cứ tưởng rằng bọn họ sẽ không đuổi tới Thác Mã trấn, vậy nên hắn mới chọn đêm nay để hành động, không ngờ quân của Dạ Vô Yên lại nhanh như vậy đã đến Thác Mã trấn, quân của Dạ Vô Yên thật sự không thể xem thường.
Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt nghe thấy tin tức Dạ Vô Yên đã rời kinh, cứ tưởng rằng hắn vẫn còn đang ở Phi Thành.
Không ngờ trên đường tới đây, tin tức này nàng một chút cũng không nghe nói tới. Không biết Tiểu Sai cùng Hoa Tai không biết hay là cố ý giấu diếm nàng. Nói vậy là các nàng ấy cũng biết nàng từng là trắc phi của Tuyền vương nên mới không đem tin tức này nói cho nàng biết.
Nay bọn họ phải đi đâu đây, phía trước có quân của Dạ Vô Yên, quay ngựa trở về chắc chắn sẽ gặp lại Vân Kinh Cuồng.
“Chúng ta vẫn cứ đi về phía trước, ta cùng hắn đã không còn quan hệ gì nữa, ta nghĩ hắn sẽ không xen vào chuyện của chúng ta đâu.” Sắt Sắt cười yếu ớt nói.
“Nàng xác định sao?” Phong Noãn cúi đầu nói.
Sắt Sắt nghe thấy giọng hắn có chút không thích hợp nên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mấy trăm con ngựa chiến lướt qua bóng đêm, bay đến như bão táp, trong giây lát đã đứng trước mặt nàng.
Người cầm đầu ngôi trên con ngựa trắng đúng là Dạ Vô Yên.
Dưới bóng trăng bao phủ, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tía, mái tóc búi cao dùng một cây trâm gài lại, nhìn qua rất đơn giản nhưng cũng không chút nào làm giảm đi dung nhan tuyệt thế của hắn.
“Không biết Hách Liên hoàng tử đến Nam Việt nên không thể từ xa tiếp đón.” Dạ Vô Yên đạm cười nói, đôi mắt phượng lộ ra một cỗ hàn ý nồng đậm.
“Tuyền vương không cần khách khí, bổn hoàng tử tới đây chỉ là muốn tìm một vị cố nhân thôi.” Phong Noãn cũng cong môi cười yếu ớt nói.
“Cố nhân? Cố nhân mà người muốn nói chính là trắc phi của bổn vương sao?” Khóe môi Dạ Vô Yên hơi nhếch lên vô ý cười hỏi.
Tầm mắt của hắn lơ đãng xẹt qua người Sắt Sắt, nhìn thấy nàng ngồi chung một con ngựa với Phong Noãn thì ánh mặt bỗng trở nên sâu thẳm: “Giang Sắt Sắt, ngươi thật sự muốn theo hắn đến Bắc Lỗ quốc sao?”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng thản nhiên tự đắc của hắn, không biết vì sao trong lồng ngực lại dâng lên một cỗ tức giận. Hắn cùng nàng không phải đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao, hắn dựa vào đâu mà muốn quản chuyện của nàng?
Trên khuôn mặt thanh lệ lộ ra một nụ cười sáng như ngọc, nàng lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta muốn đến Bắc Lỗ quốc, nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan đến ngươi. Hay là vương gia đã quên ta đã không còn là trắc phi của ngươi nữa. Hách Liên, chúng ta đi thôi!”
Phong Noãn nghe vậy, tay ôm quyền nói: “Tuyền vương, xin thất lễ.”
Dạ Vô Yên mặt không đổi sắc ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn dật ân chứa một tia dao động.
Trong xe ngựa, Sắt Sắt nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại chợp mắt, nàng vừa uống thuốc xong nên cảm thấy hơi buồn ngủ. Đang ngủ mơ màng , nàng mơ hồ nghe được âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoa Tai cúi đầu thầm oán nói: “Ngươi xem đi, ta đã nói với tốc độ của chúng ta hiện nay trước khi mặt trời lặn không thể đến được Thác Mã trấn mà, thế nào? Tên Vân Kinh Cuồng này, nếu không đi nhanh hơn xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài nơi hoang dã này rồi.”
Tiểu Sai liếc nhìn Sắt Sắt đang khép mắt lim dim ngủ, nhỏ giọng nói: “Mà ta nói này, Vân Kinh Cuồng căn bản chính là cố ý nha.”
Hoa Tai hé mắt trầm ngâm một lát, cười khẽ gật đầu nói: “Tính toán thời gian thì bọn họ chắc cũng sắp vượt qua chúng ta rồi.”
Sắt Sắt nheo mắt, đoán rằng “bọn họ” mà Hoa Tai nói chính là người của Minh Xuân Thủy. Không biết vì sao Minh Xuân Thủy chưa từng đi cùng các nàng, có lẽ có chuyện gì đó nên phải trì hoãn, nghe Hoan Tai nói thì hình như đêm nay hắn sắp chạy tới.
Lông mi Sắt Sắt chớp chớp, lúc này, nàng thật sự không muốn gặp hắn. Hơn nữa nàng nghĩ chắc hắn cũng không muốn gặp lại nàng. Hắn chẳng qua là cảm thấy áy náy nên mới để nàng ở lại Xuân Thủy lâu dưỡng thương. Như vậy cũng tốt, tình cảm không còn, sau này hắn cùng nàng sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
“Đường núi này tại sao lại âm u tĩnh mịch như thế?” Hoa Tai bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, rất yên tĩnh, có điểm kì quái.” Tải Sai cũng nhăn mặt nhíu mày nói.
Sắt Sắt cảm thấy trong lòng như bị kiềm hãm, cũng mơ hồ cảm giác được không khí yên tĩnh này có chút quỷ dị. Nàng mở mắt ra, vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Một khung cảnh hùng vĩ hiện ra, những bụi cây rậm rạp tối đen sâu thẳm, ánh chiều tà dường như cũng không thể bao phủ hoàn toàn . Lờ mờ trong không trung có một chút ánh sáng rọi vào mi mắt, ánh hào quang kia tựa như tấm gương trang điểm của nàng đang phản xạ ánh trăng.
Tất nhiên nơi này tuyệt đối không có gương trang điểm, nếu còn có một thứ gì đó phản xạ ánh trăng thì đó chắc hẳn phải là ánh đao kiếm.
“Chỉ sợ nơi này lập tức sẽ trở nên náo nhiệt!” Sắt Sắt nói nhàn nhạt.
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng thét lớn, từ trong lùm cây xuất hiện vô số dáng người, ước chừng có khoảng mười mấy người, trên mặt đều trùm khăn đen. Bọn họ ra tay nhanh gọn, không giống như bọn cướp bình thường, chỉ trong chốc lát đã bao vây cả hai xe ngựa.
Ánh mắt Sắt Sắt lạnh lùng, bên môi khẽ nhếch lên một nụ cười kiều diễm tươi tắn.
Đây chính là cái gọi là giang hồ sao, không phải ám sát thì là giao đấu.
Xuân Thủy lâu làm việc cũng thật sơ xuất, chỉ có hai cỗ xe ngựa bình thường, hơn nữa người đánh xe bất quá cũng chỉ có sáu người, lại còn bị người khác theo dõi.
“Để người trong xe lại, ta tha cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình!” Nam tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, âm thanh trầm thấp mà hùng hậu mang theo một vẻ nguy hiểm cùng ý lạnh theo gió bay tới.
“Trong xe nhiều người như vậy, ngươi muốn giữ lại người nào ?” Vân Kinh Cuồng từ trong xe ngựa chui ra, tay trái cầm theo ấm sắc thuốc, trên mặt mang theo một nụ cười tươi tắn mê người, dáng vẻ cà lơ phất phơ hỏi.
“Giang Sắt Sắt!” Nam tử kia lạnh lùng liếc nhìn hắn, trầm giọng nói. Giọng điệu của hắn vốn lạnh như băng, nhưng khi hắn nói ra tên của Giang Sắt Sắt thì lại mang theo một vẻ mềm nhẹ làm người ta khó có thể bỏ qua.
Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy rất bất ngờ, cứ tưởng rằng những người này đang nhắm vào Xuân Thủy lâu, không ngờ là đến để bắt cóc mình. Nàng kinh ngạc từ trên giường nhô người ra, ra lệnh cho Tiểu Sai vén màn xe lên, nhìn ra phía ngoài.
Lúc này mặt trời đã xuống núi nhưng vầng trăng vẫn chưa nhú lên, vậy nên bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Sắt Sắt không chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời chiều nặng nề, một nam tử mặc áo đen đứng trước làn gió, áo choàng phía sau bay phất phới trong làn gió đêm, trên mặt hắn mang chiếc mặt nạ hình sói trong suốt, nhìn thoáng qua vô cùng dữ tợn đáng sợ. Hắn chỉ đứng yên ở đó, quanh thân tản ra một khí phách khiến người khác hít thở không được, loại khí thế bức người này tựa như một ngọn núi cao, làm cho người ta không thể xem thường.
Nam tử kia nhìn thấy tấm màn che được vén lên, đôi mắt ưng lợi hại bỗng nhiên hơi lóe sáng.
“Thật buồn cười, chúng ta cũng không phải người sợ chết, muốn mang Giang cô nương đi còn phải xem kiếm trong tay chúng ta có đồng ý không đã.” Vân Kinh Cuồng vung tay lên, lúc này mới phát hiện ra thứ trong tay chỉ là ấm sắc thuốc. Hắn cười cười, tùy tiện đặt ấm sắc thuốc vào trong xe, từ bên hông lấy ra một cái chày giã thuốc, cao giọng nói: “Tiểu Sai, Hoa Tai, bảo vệ Giang cô nương!” *hix mất mặt quá ca ơi =((*
Nói chưa dứt lời, chày giã thuốc đã vung lên, Vân Kinh Cuồng liền giao đấu cùng nam nhân áo đen.
Sắt Sắt cũng không ngờ Vân Kinh Cuồng lại có võ công, còn dùng cả chày giã thuốc làm vũ khí. Võ công của hắn cũng không phải thấp, chày giã thuốc ở trong tay giống như có sức sống, mang theo tiến gió, không ngừng hướng thẳng tới nam tử áo đen. Nhưng xem ra hắn không phải đối thủ của nam tử áo đen kia, nam tử áo đen kia dùng một thanh đao, đường đao nhẹ nhàng phóng khoáng, nhưng cũng mang một loại khí thế có thể quét sạch ngàn quân địch. Thời gian càng lâu, chỉ sợ Vân Kinh Cuồng sẽ bị đánh bại, Sắt Sắt hơi nhíu nhíu mày.
Con đường núi lúc này đã trở nên hỗn loạn, những người đánh xe cũng là những cao thủ có võ công, lúc này cũng đang vung kiếm giao đấu cùng những người đi theo nam tử áo đen kia. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, xem ra rất khó giành phần thắng.
Trong lòng Sắt Sắt có chút lo lắng,nhưng vào lúc này lại thấy phía sau xe ngựa tuyền đến tiếng vó ngựa. Hơn mười người cưỡi ngựa nhanh như chớp chạy tới trước mắt, những người này đều là khách buôn.
Sắt Sắt nhận ra được vì trên đường đi tới nàng cũng từng nhìn thấy qua một đội khách buôn, có khi đi phía trước xe ngựa các nàng, có khi lại đi phía sau xe ngựa các nàng. Tại nhà trọ, bọn họ cũng ngẫu nhiên ở cùng nhà trọ với các nàng. Theo Tiểu Sai nói, bọn họ là những thương nhân đến Bắc Lỗ quốc buôn bán.
Lúc này xem ra những người này không phải là thương nhân, ánh mắt họ rất tinh nhuệ, hành động mạnh mẽ. Bọn họ vừa đến liền giao đấu cùng những người muốn bắt cóc nàng. Lúc này, Sắt Sắt liền hiểu được, những người này là thủ hạ của Minh Xuân Thủy, đi theo âm thầm bảo vệ nàng.
Ánh trăng mới lên, trên đường núi là một cảnh hỗn chiến, âm thanh binh khí chạm vào nhau không dứt bên tai, thỉnh thoảng lại có một tia sáng lóe lên, đó là ánh kiếm vô tình phản xạ cùng ánh trăng.
Sắt Sắt ngồi trên xe, Tiểu Sai cùng Hoa Tai một trái một phải cầm kiếm che chở cho nàng, chỉ cần có người nào vọt tới trước xe ngựa liền bị hai người các nàng đánh bại.
“Các ngươi không cần bảo vệ cho ta, Vân Kinh Cuồng không phải đối thủ của người kia, các ngươi mau đến giúp hắn đi.” Sắt Sắt thấp giọng nói.
“Không được, miệng vết thương của Giang cô nương vừa mới khép lại, trăm ngàn lần không thể dùng nội lực, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.” Tiểu Sai không chớp mắt nói, nàng sợ Sắt Sắt sẽ ra tay.
Nhưng Sắt Sắt không định chỉ khoanh tay đứng nhìn, những người này là nhắm vào nàng, nàng không thể để cho Vân Kinh Cuồng cùng Tiểu Sai và Hoa Tai vì nàng mà chết. Nàng xoay người, đang định từ trong xe ngựa bước xuống . Chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh, nóc xe ngựa đã bị thanh đao sắc bén chém thành từng mảnh.
Nam tử áo đen giống như một con chim ưng từ trên trời bay xuống, mái tóc đen ở phía sau tự do tung bay. Sắt Sắt kinh hãi, bàn tay đặt sẵn lên thanh đao bên hông, chợt nghe hắn thấp giọng nói: “Ngày gió nhè nhẹ, khiến lòng người ấm áp.”
Sắt Sắt nghe vậy, bàn tay đặt bên hông khẽ run lên, Tân Nguyệt Loan đao kia cũng không thể rút ra được.
Nàng nhớ rõ, ven sông Giang Du, sắc xuân động lòng người, mặt nước trong veo, liễu rũ soi bóng.
Nam tử kia khuôn mặt tuấn tú sáng ngời dưới ánh mặt trời, diễm lệ thuần khiết. Đôi mắt ưng mở to, mang theo một chút mê hoặc hỏi nàng: “Ta là ai?”
“Ngày gió nhè nhẹ khiến lòng người ấm áp, gọi ngươi là Phong Noãn đi, chỉ mong ngươi ngày sau ngươi không gặp phải tình cảnh lạnh như băng.” Lúc đó, nàng mặc quần áo nam tử màu xanh, trên tay cầm chiếc quạt bằng vải ngọc xương, phong lưu tuấn tú.
“Tạ chủ tử ban tặng tên.” Hắn cúi đầu nói.
Nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, không chớp mắt hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi ta là chủ tử?”
“Ơn cứu mạng, trọn đời không quên, ta nguyện một đời đi theo tháp tùng chủ tử.” Hắn với dáng vẻ phục tùng cụp mắt, nói thản nhiên.
“Ngươi đừng như vậy, đừng gọi ta là chủ tử, chi bằng hãy gọi ta là công tử đi, chúng ta không phân biệt chủ tớ, ngươi chính là bạn bè của ta.” Nàng phất tay mở cây quạt ra, cười nhẹ nói.
Từ sau ngày đó, trong thời gian một năm, nàng dần dần đã quen có nam tử trầm mặc này làm bạn bên người. Nhưng sự ăn ý cùng hòa hợp của bọn họ khi ấy bởi vì hắn khôi phục trí nhớ cuối cùng tan thành mây khói.
Bị làm nhục trên núi Hương Miểu, bị ám sát trong vương tôn yến, nàng cùng hắn càng lúc càng xa. Cứ tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, thật không ngờ hắn lại mai phục nơi này nhằm bắt cóc nàng.
Hơn nữa, hắn nhìn qua đã không còn là Phong Noãn ngày trước.
Nàng cũng biết, hắn không thuộc về Phi Thành kiều diễm phồn hoa cùng dịu dàng phú quý, phương Bắc mới chính là khoảng trời của hắn, mà giờ phút này con chim ưng ấy rốt cuộc đã giương cánh bay cao.
Hắn đã không còn là Phong Noãn, không còn là Phong Noãn vẫn ở bên cạnh gọi nàng là công tử nữa. Hắn là Hách Liên Ngạo Thiên, nhị hoàng tử của Bắc Lỗ quốc, mạnh mẽ như thế, khí phách như thế.
Lặng người một lát, Sắt Sắt liền cảm thấy eo mình bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, trong chớp mắt trời đất xoay chuyển, nàng đã rơi vào một vòng ôm vững vàng ấm áp. Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy, lúc này đầy vẻ dịu dàng.
Hắn bỗng nhiên mím môi hô lên, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một con ngựa hồng không có yên cương không biết từ nơi nào chạy đến, như một áng mây đỏ đáp xuống trần gian, lại như một ngọn lửa đang bùng cháy, trong giây lát đã chạy tới trước mặt nàng. Sắt Sắt chưa bao giờ nhìn thấy một con ngựa xinh đẹp như vậy, trong lòng nhất thời chấn động.
Sắt Sắt cảm thấy mình bỗng nhẹ tênh, liền bị Phong Noãn, không là Hách Liên Ngạo Thiên ôm lấy, cả người nhẹ nhàng bay lên. Con ngựa kia hí lên một tiếng, âm thanh như xé tan áng mây trên không, kinh hồn đoạt vía. Những con ngựa còn lại nghe thấy đều có chút nôn nóng bất an, liên tục hí lên.
Con ngựa hồng kia giương vó chạy nhanh về phía trước, tốc độ nhanh như chớp, đối núi chập chùng bốn phía không ngừng lui về phía sau. Lúc trước tuy Sắt Sắt đã từng cỡi ngựa nhưng cho đến hôm nay nàng mới biết so với hiện tại thì lúc trước chỉ có thể gọi là dắt ngựa đi dạo.
Hiển nhiên nam tử áo đen kia đã bắt Sắt Sắt đi, những nam tử còn lại liền ngừng giao đấu, nhanh chóng ẩn mình vào rừng rậm hai bên đường. Những người cải trang thành khách buôn liền đuổi theo, Vân Kinh Cuồng nhẹ giọng nói: “Đừng đuổi theo!”
“Nhị công tử, vì sao không đuổi theo, Giang cô nương đã bị bắt đi!” Tiểu Sai cùng Hoa Tai lo lắng hỏi.
Tồi Hoa công tử Vân Kinh Cuồng đứng hàng thứ hai trong bốn công tử cười nói: “Làm sao đuổi được, ngươi xem những con ngựa này của chúng ta làm sao có thể đuổi kịp con ngựa kia.” (tồi: hái)
Tiểu Sai cùng Hoa Tai không chớp mắt, Vân Khinh Cuồng nói rất đúng, con ngựa hồng kia nhìn qua cũng biết không phải là con ngựa bình thường.
“Nhị công tử, nam tử áo đen kia là ai vậy?” Tiểu Sai hỏi.
Hoa Tai không chớp mi, nói: “Có thể có được con ngựa kia hẳn không phải là người bình thường.”
Vân Khinh Cuồng cười cười, nói: “Nói không sai, ta đoán là người Bắc Lỗ quốc, con ngựa kia hiển nhiên là con ngựa dũng mãnh thuộc loại quý của dòng dõi của Khả Hãn Bắc Lỗ quốc.”
Tiểu Sai kinh hãi nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, Giang cô nương có gặp nguy hiểm gì không?”
“Không đâu, ngươi không nhìn ra sao, Giang cô nương không chút phản kháng nào đã bị hắn bắt đi, có lẽ bọn họ quen biết nhau.” Vân Kinh Cuồng vẫn như trước vô tư cười nói.
“Nhị công tử, chúng ta vẫn nên mau đuổi theo, cứ như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể cứu Giang cô nương về.” Tiểu Sai không chớp mắt nói.
Vân Khinh Cuồng cười cười, nói: “Ngươi không cần lo lắng, chuyện cứu Giang cô nương về không cần chúng ta ra tay. Người của chủ tử đã đi đến Thác Mã trấn, ngươi chỉ cần phát tín hiệu là được.”
“Hả? Chủ tử cũng đã đến.” Tiểu Sai lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong tay áo lấy ra một ngòi pháo, dùng lửa châm ngòi, chỉ nghe “sưu” một tiếng, viên đạn ngọc lưu li kia nổ tung giữa không trung, pháo hoa chói mắt lóe lên trong không trung thật lâu không tiêu tan.
***
Một vầng trăng cô độc treo trên bầu trời đêm đen kịt, gió đêm thổi vào mặt, mang theo một cảm giác mát lạnh. Hai người ngồi trên một con ngựa đang phóng nhanh trên con đường núi, vầng trăng bạc trên bầu trời dường như cũng đang đi theo họ.
“Hách Liên Hoàng Tử, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Sắt Sắt vén mất sợi tóc đang bay loạn trên trán, thấp giọng hỏi. Giờ phút này, nàng mới dần tỉnh táo lại kể từ lúc gặp lại Phong Noãn. Đến khi bình tĩnh lại nàng mới nhận ra nàng tuyệt đối không thể đi theo hắn.
Hắn là Hách Liên Ngạo Thiên, là nhị hoàng tử của Bắc Lỗ quốc, không thể là một Phong Noãn tự do tự tại giang hồ lãng tử. Nàng, không thể nào đi theo hắn.
Phong Noãn nghe được câu hỏi của nàng, cánh tay đang ôm bên hông của nàng run lên, ngựa hồng hí lên một tiếng, tốc độ dần chậm lại.
“Nàng không thể gọi ta một tiếng Noãn như trước được sao?”Giọng nói trầm ấm mang theo một tia tình ý của hắn vang lên bên tai Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên nói: “Cho dù ta gọi ngươi một tiếng Noãn thì thế nào, mặc kệ ta gọi thế nào, ngươi cũng không còn là Phong Noãn nữa.”
Phong Noãn cúi đầu nói: “Cho dù thân phận hiện tại của ta là Hách Liên Ngạo Thiên nhưng lòng của ta vẫn là Phong Noãn. Sắt Sắt, nàng theo ta đi, đến Bắc Lỗ quốc đi. Nhiều ngày trước hoàng huynh bỗng nhiên vội vã triệu ta về nước nên ta cũng chưa kịp nói lời từ biệt với nàng đã vội vàng rời đi. Mấy ngày trước đây ta đã tìm hiểu được nàng đã rời khỏi Tuyền vương phủ cho nên ta đã luôn đi tìm nàng. Tình trạng của nàng ta đều đã biết, nàng ở lại Nam Việt quốc cũng không tốt, không phải sao?”
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời dâng lên một trận chua xót, đúng vậy, nàng ở lại Nam Việt cũng không được tốt. Nhìn thấy phụ thân trong lòng nàng chỉ thêm bi thương, huống chi trận chiến trên biển ấy, chỉ sợ triều đình đã xem nàng như bọn cướp bóc. Nhưng nàng cũng không thể vì vậy mà trốn đến Bắc Lỗ quốc!
“Hách Liên hoàng tử, ta không thể đi theo ngươi!” Sắt Sắt nói rành mạnh, một khi đã quyết định điều gì thì nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi ý kiến.
Phong Noãn nghe vậy thì cánh tay hơi run lên, bàn tay to lớn đang ôm trọn vòng eo nhỏ của Sắt Sắt liền xoay người Sắt Sắt lại, cùng đối mặt với nàng ngồi trên ngựa hồng. Hắn tháo chiếc mặt nạ hình mặt sói xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lãng tử giống như điêu khắc, cánh tay sắt đột nhiên thu lại, ôm chặt Sắt Sắt vào lồng ngực, dường như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể hắn.
Hắn gằn từng tiếng, âm thanh trầm ổn kiên định vang lên bên tai nàng: “Ta sẽ không ép buộc nàng, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không buông nàng ra. Một ngày nào đó ta sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở bên ta, làm tân nương duy nhất của ta. Hách Liên Ngạo Thiên ta tựa như con sói trên thảo nguyên, cả đời này chỉ có một nữ nhân cùng ta đồng hành, đó phải là nàng….Giang Sắt Sắt!”
Sắt Sắt bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, cảm nhận được tiếng tim đập cuồng dã của hắn, lòng của nàng cũng không nhịn được run lên. Từ trước đến giờ, Phong Noãn vẫn luôn trầm mặc, cũng nói rất ít nói. Giờ phút này nàng mới biết, hắn không phải là không nói mà chỉ là không muốn nói mà thôi.
Nhưng đối mặt với tấm thâm tình của hắn, Sắt Sắt chỉ có thể cười tự giễu, thản nhiên nói: “Hách Liên hoàng tử, ngươi chớ nên nói đùa, người đầy tiếng xấu như Giang Sắt Sắt ta, thân thể đã tàn hoa bại liễu làm sao có thể xứng với Hách Liên hoàng tử ngài…”
Phong Noãn nghe vậy ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, nâng mặt Sắt Sắt lên, ngay sau đó liền thật sâu hôn xuống đôi môi nàng, nuốt trọn những lời nói còn lại của Sắt Sắt. *mơ màng*
Cả người Sắt Sắt cứng đờ, muốn động đậy nhưng lại bị hai cánh tay sắt của hắn vây lấy, căn bản không thể nào nhúc nhích. Con ngựa hồng kia dường như rất hiểu ý chủ, thức thời thả chậm tốc độ, chân chậm lại.
“Nàng không được hạ thấp mình như vậy.” Phong Noãn ngẩng đầi, đau lòng nâng khuôn mặt của nàng lên, hung hăng nói.
Hắn lại cúi đầu, nụ hôn nóng rực lại một lần nữa khắc trên môi nàng, cuồng dã như bão táp, bức nàng từng bước lui người về phía sau. Nàng không ngừng ngửa đầu ra phía sau, muốn tránh khỏi nụ hôn của hắn, nhưng hắn cũng tiến tới ép sát nàng , một chút cũng không buông tha ý định của nàng. Sắt Sắt ngồi trên ngựa không ngừng ngửa người ra sau, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân trượt xuống, ngay lập tức ngã xuống dưới.
Phong Noãn nắm lấy thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống ngựa, trong chớp mắt đã rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên lăn một vòng nằm ngửa trên mặt đất làm cho Sắt Sắt nằm úp sấp lên người hắn, tay hắn vẫn như trước đặt bên hông nàng, như trước vẫn như trước đuổi theo dính chặt lấy làn môi của nàng.
Sắt Sắt dùng sức đẩy hắn ra, lảo đảo từ trên mặt đất đứng dậy , những sợi tóc bay tán loạn, nàng cố gắng ổn định lại nội tâm đang bối rối.
Phong Noãn nằm trên mặt đất, trong đôi mắt tối đen tất cả đều là mất mát. Hắn ngồi dậy, cúi đầu nói: “Theo ta đi, được không?” *được em theo!!!*
Sắt Sắt lại lắc đầu, nàng không thể đi theo hắn.
Phong Noãn thấy thế thì ánh mắt lại tràn ngập mất mát, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn lộ ra một vẻ thất vọng nào. Hắn cười cười, nói thản nhiên : “Vậy thì nàng muốn đi đâu, ta đưa nàng đi.”
Một ngày nào đó nàng sẽ tự nguyện đi theo hắn.
Sắt Sắt ngước đôi mắt lên nhìn vào đôi mắt tối đen của Phong Noãn, ánh mắt ấy sâu thẳm, nhìn không giống như đang nói giỡn, nàng khẽ cười nói: “Ngươi đưa ta đến Thác Mã trấn ở phía trước là được rồi.” Nàng có thể thuê một con ngựa ở trong trấn, muốn đi đâu thì đi. Nàng rốt cuộc đã có thể tự do ngao du giang hồ rồi.
“Được!” Phong Noãn đứng dậy, đến bên Sắt Sắt, định bế nàng lên ngựa.
Đôi con ngươi đen của Sắt Sắt ngưng trọng, lui lại hai bước nói: “Ta tự mình lên.”
Phong Noãn nhếcy môi cười nói: “Nàng yên tâm, nếu nàng không tự nguyện ta cũng sẽ không xâm phạm nàng.”
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, phi thân lên ngựa. Vó ngựa vang lên trên con đường núi, ngựa hồng mang theo hai người hướng thẳng về hướng Bắc, không đến nửa canh giờ sau, đồi núi trùng điệp dần trở nên bằng phẳng . Phía trước là một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, một thôn trấn nhà cửa đông nghịt đang ở ngay trước mắt.
Phong Noãn bỗng nhiên nhẹ nhàng hú lên một tiếng, ngựa hồng thả chậm tốc độ.
Đôi mắt ưng của hắc nhíu lại, trầm giọng nói: “Chỉ sợ không thể đến Thác Mã trấn được.”
Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn lại thì thấy khoảng đất bằng phẳng phía trước tất cả đều là lều trại của quân binh đông nghìn nghịt, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông giống như một đàn kiến. Thật hiển nhiên nơi này đang đóng quân.
“Đây là quân đội của ai?” Sắt Sắt thật sự không đoán ra được Thác Mã trấn lại có nhiều binh như vậy, không biết là quân đội của ai nữa.
“Quân của Tuyền vương!” Phong Noãn cười lạnh nói.
“Quân đội của Dạ Vô Yên?” Sắt Sắt kinh ngạc, binh lính của Dạ Vô Yên sao lại xuất hiện ở đây?
“Trận chiến ở Đông Hải, Dạ Vô Trần đại bại, Nam Việt hoàng đế của các người tức giận, Dạ Vô Trần mất đi lòng tin. Hoàng đế đem binh quyền trấn giữ ở bắc bộ giao vào tay Dạ Vô Yên, nay hắn đang phụng mệnh đến bắc bộ trấn thủ.” Phong Noãn thấp giọng nói. Hắn đã sớm tìm hiểu tin tức về Dạ Vô Yên, cứ tưởng rằng bọn họ sẽ không đuổi tới Thác Mã trấn, vậy nên hắn mới chọn đêm nay để hành động, không ngờ quân của Dạ Vô Yên lại nhanh như vậy đã đến Thác Mã trấn, quân của Dạ Vô Yên thật sự không thể xem thường.
Đây là lần đầu tiên Sắt Sắt nghe thấy tin tức Dạ Vô Yên đã rời kinh, cứ tưởng rằng hắn vẫn còn đang ở Phi Thành.
Không ngờ trên đường tới đây, tin tức này nàng một chút cũng không nghe nói tới. Không biết Tiểu Sai cùng Hoa Tai không biết hay là cố ý giấu diếm nàng. Nói vậy là các nàng ấy cũng biết nàng từng là trắc phi của Tuyền vương nên mới không đem tin tức này nói cho nàng biết.
Nay bọn họ phải đi đâu đây, phía trước có quân của Dạ Vô Yên, quay ngựa trở về chắc chắn sẽ gặp lại Vân Kinh Cuồng.
“Chúng ta vẫn cứ đi về phía trước, ta cùng hắn đã không còn quan hệ gì nữa, ta nghĩ hắn sẽ không xen vào chuyện của chúng ta đâu.” Sắt Sắt cười yếu ớt nói.
“Nàng xác định sao?” Phong Noãn cúi đầu nói.
Sắt Sắt nghe thấy giọng hắn có chút không thích hợp nên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mấy trăm con ngựa chiến lướt qua bóng đêm, bay đến như bão táp, trong giây lát đã đứng trước mặt nàng.
Người cầm đầu ngôi trên con ngựa trắng đúng là Dạ Vô Yên.
Dưới bóng trăng bao phủ, hắn mặc cẩm bào màu đỏ tía, mái tóc búi cao dùng một cây trâm gài lại, nhìn qua rất đơn giản nhưng cũng không chút nào làm giảm đi dung nhan tuyệt thế của hắn.
“Không biết Hách Liên hoàng tử đến Nam Việt nên không thể từ xa tiếp đón.” Dạ Vô Yên đạm cười nói, đôi mắt phượng lộ ra một cỗ hàn ý nồng đậm.
“Tuyền vương không cần khách khí, bổn hoàng tử tới đây chỉ là muốn tìm một vị cố nhân thôi.” Phong Noãn cũng cong môi cười yếu ớt nói.
“Cố nhân? Cố nhân mà người muốn nói chính là trắc phi của bổn vương sao?” Khóe môi Dạ Vô Yên hơi nhếch lên vô ý cười hỏi.
Tầm mắt của hắn lơ đãng xẹt qua người Sắt Sắt, nhìn thấy nàng ngồi chung một con ngựa với Phong Noãn thì ánh mặt bỗng trở nên sâu thẳm: “Giang Sắt Sắt, ngươi thật sự muốn theo hắn đến Bắc Lỗ quốc sao?”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng thản nhiên tự đắc của hắn, không biết vì sao trong lồng ngực lại dâng lên một cỗ tức giận. Hắn cùng nàng không phải đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao, hắn dựa vào đâu mà muốn quản chuyện của nàng?
Trên khuôn mặt thanh lệ lộ ra một nụ cười sáng như ngọc, nàng lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta muốn đến Bắc Lỗ quốc, nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan đến ngươi. Hay là vương gia đã quên ta đã không còn là trắc phi của ngươi nữa. Hách Liên, chúng ta đi thôi!”
Phong Noãn nghe vậy, tay ôm quyền nói: “Tuyền vương, xin thất lễ.”
Dạ Vô Yên mặt không đổi sắc ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn dật ân chứa một tia dao động.
/144
|