Minh Xuân Thủy đứng sừng sững trong rừng, tà áo trắng tung bay phần phật trong gió , nhìn qua vô cùng thanh lịch tao nhã lãnh đạm như mây nhẹ như gió, thân người dưới áo trắng thẳng tấp như cây huyền , đằng sau mặt nạ là đôi đồng tử đen láy lóe lên.
Tầm mắt của hắn khóa chặt trên người Sắt Sắt, nhìn nàng từ trên cây nhảy xuống, nhìn hàng mi dài cong vút của nàng nhăn lại, nhìn nàng thật cẩn thận sờ soạng cất bước đi về phía trước.
Hắn không nói được một lời nào, chỉ thản nhiên nhìn nàng như vậy, ánh mắt lạnh như hồ băng, không hề có một gợn sóng, cánh môi mím chặt lại thành chữ “nhất” (chữ nhất: 一)
Cho đến khi Sắt Sắt từng bước một mờ mịt đi đến trước mặt hắn, cho đến khi bàn tay nàng không cẩn thận chạm phải lồng ngực của hắn, hắn mới đột nhiên nhấc tay bắt lấy cổ tay Sắt Sắt, kéo nàng vào lòng.
Cả người Sắt Sắt cứng đờ nằm trong lồng ngực hắn, mùi hương thanh trúc thản nhiên ập tới, Sắt Sắt liền nhận ra người trước mắt là ai. Lòng nàng chợt co rút lại, sao chưa gì đã bị hắn đuổi kịp rồi? Nhưng mà, hắn có thể thấy nàng, vì sao nàng một chút cũng không nhìn thấy hắn?
Bóng tối như mực nặng nề trầm trọng như vậy, nồng đậm như vậy, ép nàng đến mức không thể hít thở được.
Chẳng lẽ nàng lại bị mù rồi sao? Nàng ngửa đầu, trừng mắt nhìn, ở trong bóng tối tìm kiếm khuôn mặt của hắn. Nhưng lại không có thu hoạch gì.
Minh Xuân Thủy nhìn đôi mắt đen của Sắt Sắt, đôi đồng tử nhìn qua mê người từng trong suốt như nước, lúc này tuy vẫn rất xinh đẹp trong sáng nhưng lại trầm tĩnh như hai mặt gương,phản xạ ánh nắng cháy rực, chỗ sâu nhất trong đôi mắt lại là một mảnh hư không vô tận mờ mịt.
Tuy rằng mới vừa rồi hắn đã hoài nghi nàng bị mù, nhưng tự mình xác định lòng hắn vẫn bị chấn động kịch liệt như sét đánh.
Hắn nhấc tay, những ngón tay thon dài xẹt qua đôi hàng mi dài của nàng, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Nàng không nhìn thấy hắn!
Như một ngọn lửa châm lên ngòi nổ, sự bình tĩnh cùng trầm ổn thường ngày của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn dang rộng hai cánh tay, hung hăng ôm lấy nàng, nhanh vô cùng, giống như hận không thể đem nàng nhập vào lồng ngực.
Vân Kinh Cuồng đem một cây đuốc cắm trên mặt đất, vẫy tay ý bảo mọi người trong rừng đều lui đi hết. Trong nháy mắt, trong rừng chỉ còn Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy nhau.
“Vì sao phải bỏ đi? Vì sao phải rời khỏi ta? Vì sao?” Âm thanh trầm thấp áp bức của Minh Xuân Thủy từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo hơi thở nặng nề run run.
Giọng nói run run kia nghe như nghẹn ngào, Sắt Sắt hoàn toàn bị kinh ngạc ngây ngốc. Trong chớp mắt, nàng cảm giác được tình cảm của hắn là thật, nhưng nhớ tới nữ tử bị hắn ôm trở về kia, đó cũng là thật tình sao? Tấm chân tình của hắn thật quá nhiều!
“Minh lâu chủ, người đến đây là để tiễn ta sao?” Sắt Sắt không tránh được vòng ôm của hắn liền nói thản nhiên , dung nhan thanh lệ thấp thoáng dưới ánh lửa lộ ra một vẻ lạnh lùng xa cách: “Ngươi xem ta hình như đã bị mù, lâu chủ không đến một mình ta thật đúng là không thể thoát ra khỏi núi Miêu Vân này được.”
Nghe cách xưng hô xa cách của nàng, lời nói lãnh đạm của nàng thì hắn từng chút một buông vòng tay đang ôm nàng ra, nâng cằm của nàng lên, nhìn ý cười nhạt lãnh đạm bên khóe môi nàng, lòng hắn giống như bị dày xéo vô cùng đau đớn.
Ngày đó đi quá vội không thể nói với nàng lời nào, hại nàng ở lại trên núi chờ hắn, hắn lại nhiều ngày như vậy không về, mấy ngày nay nàng nhất định rất thất vọng về hắn. Nay hắn lại đem về một nữ tử khác, làm sao nàng có thể không oán giận.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, hơi bất đắc dĩ nhìn nàng, nhưng tại chỗ sâu nhất trong đáy mắt lại rõ ràng có vẻ nồng đậm, không thể che dấu tình ý và sự quan tâm. Ánh mắt như vậy rõ ràng là vừa hận lại vừa giận nhưng lại cũng rất yêu thương nhung nhớ, sắc mặt vì tình yêu mà đau đớn thống khổ.
“Nàng là thê tử của Minh Xuân Thủy ta, kiếp này chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không để cho nàng rời đi!” Minh Xuân Thủy gằn từng tiếng, bá đạo tuyên bố, mỗi lời nói đều đầy khí phách.
“Là thê tử của ngươi sao?” Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Ta nhớ rõ chúng ta vẫn chưa bái thần Hắc Sơn, đối với nô lệ Côn Luân các ngươi thì cái này cũng giống như nghi thức bái đường của người Hán chúng ta, nếu không bái đường thì ngươi và ta vẫn không tính là vợ chồng.”
Lòng Minh Xuân Thủy đau xót, hắn nói dịu dàng “Sắt, thực xin lỗi, ta đã để cho nàng chịu uất ức rồi. Ngày mai chúng ta đi bái thần Hắc Sơn.”
Phút chốc, Sắt Sắt lui ra sau, âm thanh lạnh lùng nói: “Bái Hắc Sơn? Đi cùng ai đây? Cùng ta sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta đã quyết định sẽ không gả cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên đi cùng với người trong lòng của ngươi đi.”
Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng sẽ cảm tạ trời đất vì được gả cho hắn sao? Nàng lạnh lùng ngước mắt lên, cho dù không nhìn thấy hắn nhưng khí thế vẫn cao ngạo như trước.
Sự lạnh lùng cùng lãnh đạm của nàng, sự nhàn nhã cùng cao ngạo của nàng làm cho lòng Minh Xuân Thủy nhất thời phát điên. Hắn cảm giác được nàng giống như một cơn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi mất, làm cho hắn cho dù như thế nào cũng không thể nắm giữ được. Hắn hoài nghi, hắn căn bản không thể chạm được lòng của nàng, nếu không, vì cái gì mà nàng có thể thoải mái rời bỏ hắn như vậy.
Đôi đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra, âm thanh đau đớn nói: “Sắt, nàng cảm thấy Minh Xuân Thủy ta là người như vậy sao? Nàng cảm thấy những ân ái mấy ngày qua của chúng ta đều là giả sao?”
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, nghe lời chất vấn của hắn, nhớ đến sự dịu dàng và thương yêu của hắn, trong lòng không khỏi run lên. Nhưng sắc mặt nàng vẫn như trước trong trẻo mà lạnh lùng, không nói tiếng nào. Cho dù là sự thật thì nàng còn có thể ở lại sao? Giữa bọn họ bây giờ còn bị ngăn cách bởi người trong lòng đang bị thương của hắn.
“Giang Sắt Sắt, nàng bị mù, chẳng lẽ trái tim cũng mù luôn rồi sao?” Nhìn thấy nàng thật lâu sau không đáp lại, hắn lạnh giọng hỏi: “Vậy là cho tới nay, nàng đối với tấm chân tình của ta đều là giả dối sao?”
Hắn mang một nữ tử khác về, lại còn ở đây nghi ngờ tình cảm của nàng sao? Nếu chỉ là giả thì nàng có thể đem thể xác cùng tâm hồn trao cho hắn hay sao? Hắn nghĩ nàng là hạng nữ tử tùy tiện như vậy sao?
Sắt Sắt cảm giác như mình bị xem thường, nàng giống như một con nhím, nhanh chóng xù hết gai nhọn trên người lên, nhếch mép cười lạnh nói: “Ta đã sớm gả cho người khác, ngươi cũng không phải không biết, Bất quá cũng chỉ là ngủ hai đêm, ta cũng không phải hoa cúc khuê nữ gì, cùng lắm chỉ là vậy thôi, chẳng có gì cả. Ngươi thật sự cho rằng ta yêu ngươi sâu đậm như vậy sao?”
Lời của nàng làm cho đôi mắt đen nguy hiểm của hắn nheo lại, vì để rời khỏi hắn, nàng ngay cả những lời nói tự hạ mình như vậy cũng có thể nói ra sao?
“Vậy sao, vậy nàng nói xem nàng cùng Tuyền vương cũng đã từng da thịt triền miên như vậy, phải không?” Minh Xuân Thủy cắn răng nói một cách hung tợn .
“Không sai!” Sắt Sắt lạnh giọng nói: “Minh Xuân Thủy, nếu đã biết vậy thì ngươi hãy thả ta đi đi.”
“Nếu ta nói không thì sao? Ta càng muốn giữ nàng lại, vĩnh viễn không để nàng rời đi!” Âm thanh của Minh Xuân Thủy từ trong bóng tối truyền đến, mang theo lời khẳng định chắc chắn vĩnh viễn không buông tay.
Trước mắt chỉ toàn một mảnh tăm tối, Sắt Sắt không thể nhìn thấy Minh Xuân Thủy nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của hắn, dĩ nhiên hắn đang tức giận. Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ chứng kiến Minh Xuân Thủy tức giận như vậy. Tuy rằng nàng cũng biết thân là lâu chủ của Xuân Thủy lâu, nhất định cũng đã từng trải qua chiến đấu sa trường, ra tay thủ đoạn, nhưng hắn ở trong mắt nàng vĩnh viễn đều phóng khoáng, cợt nhả, tinh thuần trong sáng như một đám mây.
Tuy nhiên, tối nay hắn rốt cục đã tức giận rồi sao?
Hơi thở của hắn xuyên qua gió đêm phả vào người nàng, sắc bén, khí phách, phẫn nộ.
Sắt Sắt mỉm cười sầu thảm, bàn tay đụng vào chuôi đao giắt bên hông, từng chút, từng chút, nhẹ nhàng rút ra.
Minh Xuân Thủy nhìn thấy động tác của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn làm gì?”
Tân Nguyệt Loan đao dưới ánh lửa chiếu rọi phát ra ánh sáng long lanh sắc bén, sự lạnh lùng, sắc bén kia ánh lên đôi mắt trong sáng Sắt Sắt.
Sắt Sắt hé mắt ha ha cười lạnh giọng nói: “Minh lâu chủ, tối nay ta nhất định phải rời đi, xin ngươi hãy thả ta ra, nếu không chúng ta chỉ có thể giao đấu với nhau.”
“Ha ha ha!” Trong bóng tối, tiếng cười của Minh Xuân Thủy truyền đến, cuồng ngạo mà đau đớn sâu sắc cùng tự giễu nồng đậm.
“Được! Được! Giang Sắt Sắt, nàng đã muốn rời đi như vậy, thế thì nàng hãy tự chăm sóc mình cho tốt.” Hắn dường như vừa tức vừa hận, cười lạnh vài tiếng rồi sau đó liền nghe được tiếng bước chân của hắn rời đi.
Hắn đi rồi sao?
Thật lâu sau, Sắt Sắt kinh ngạc đứng tại đó, nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Tĩnh lặng, đêm thật tĩnh lặng! Không một tiếng động!
Sắt Sắt rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi trừ bỏ chua sót lại vẫn là chua sót.
Hắn đi rồi! Phải đi thôi!
Đem hết những ấm áp từng có, ràng buộc từng có, dịu dàng từng có, tất cả đều đem đi, nhưng hãy đem sự cứng rắn, cô đơn, tịch mịch cùng cao ngạo, tất cả trả lại cho ta.
Đứng im một lát, Sắt Sắt nắm chặt loan đao, thăm dò phía trước rồi chậm rãi bước lên.
Một bước, hai bước, một người bị mù muốn đi lại trong rừng gian nan như thế nào. Bóng tối bốn phía làm lòng nàng nôn nóng vô cùng, đôi mắt nàng sao lại vô duyên vô cớ bị mù cơ chứ? Hắn thật là tàn nhẫn nha, thế nhưng lại không mang Vân Kinh Cuồng đến trị mắt cho nàng. Đúng rồi, Vân Kinh Cuồng phải ở lại Xuân Thủy lâu trị thương cho ý trung nhân của hắn chứ! Làm sao có thể quan tâm đến nàng.
Nàng thản nhiên cười cười, tiếp tục vung loan đao đi về phiá trước, không ngờ dưới lòng bàn chân có vật gì đó ngán lại, thân mình lảo đảo nghiêng về phía trước. Sắt Sắt dùng nội lực ổn định thân mình lui về phía sau, cuối cùng cũng không bị ngã. Nhưng sau lưng lại không hề dự liệu được đụng vào một thân cây, một trận đau đớn ập tới, nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm té ngã trên mặt đất.
Bên tai có âm thanh một trận gió ập đến, Sắt Sắt kinh hãi, loan đao trong tay hướng về hư không đâm tới. Chiêu thứ nhất thất bại, cổ tay chợt bị chụp lấy, loan đao gần như đã rơi vào tay người khác.
Bốn phía im lặng, Sắt Sắt cảm giác được khí thế sắc bén trước mắt, không cần đoán nàng cũng biết Minh Xuân Thủy đã quay lại.
Chỉ cần chiêu thứ nhất hắn đã đoạt được đao của nàng, đúng rồi, Minh lâu chủ thiên hạ vô địch, ngay cả khi nàng không bị mù cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi nàng lúc này đang không nhìn thấy gì.
Minh Xuân Thủy đứng yên trước mặt Sắt Sắt, từ trên cao nhìn xuống Sắt Sắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn hơn được ta vẫn còn kém rất xa!”
Âm thanh của hắn trong bóng đêm truyền đến, nghe giống như âm thanh của ma quỷ.
Sắt Sắt cười nhẹ, cho dù so về cái gì nàng cũng không phải là đối thủ của hắn !
Bàn tay to của hắn chế trụ vòng eo nhỏ của Sắt Sắt, ôm trọn cả người nàng. Hắn đem nàng áp vào trên thân cây, cúi người, một nụ hôn như lửa nóng hạ xuống, mang theo sự tức giận của hắn, mang theo tình yêu say đắm của hắn, cũng như đang trừng phạt nàng. Như vậy mạnh mẽ, như vậy bá đạo, như vậy cuồng dã mà hôn nàng, không có một chút dịu dàng, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng tức giận há miệng cắn môi của hắn, hắn không thèm để ý, vẫn như trước cùng nàng tiếp tục dây dưa. Hai đôi môi giao triền, mùi máu tươi tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục mới buông nàng ra, cúi đầu nói bên tai nàng: “Giang Sắt Sắt, kiếp này nàng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi ta.”
Hắn gằn từng tiếng, giống như đang tuyên án.
Âm thanh vang lên, nghe như tiếng nói của ma quỷ.
Bên hông nàng bỗng nhiên tê dại, nàng bị hắn điểm huyệt, thân mình suy yếu ngã nhào vào lòng hắn. Bên tai nghe được một trận gió vù vù, nàng cảm giác được hắn đang ôm nàng, từ ngọn núi bay đi. Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, huyệt hắn điểm là huyệt ngủ của nàng.
***
Trong mộng nàng mơ hồ như đã đi qua rất nhiều nơi, từ Tuyền Ki phủ đến trận chiến đẫm máu trên biển, từ Lâm Giang lâu đàn sáo hợp tấu đến những ngày đồng hội đồng thuyền trên biển, cuối cùng dừng lại tại điệu vũ cánh hoa hải lí kia. Bàn tay to lớn của hắn nâng tay nàng lên, nàng giống như một con bướm đang khiêu vũ.
Nàng từng nghĩ đã tìm được một đôi tay có thể nâng niu điệu vũ của nàng, nhưng cuối cùng lại phát hiện có lẽ đó chỉ là vọng tưởng. Bở vì đôi tay kia còn có thể ôm ấp nữ tử khác, không chỉ thuộc về một mình nàng.
Tiếng chim hót chiêm chiếp truyền đến, Sắt Sắt chậm rãi mở mắt ra, nhưng đập vào mắt chỉ là một mảnh bóng tối nặng nề,lúc này nàng mới nhớ lại nàng đang bị mù.
Bên trong im ắng, nàng vừa động thân thì một cánh tay đã cuống quýt tiến lên đỡ lấy nàng.
“Phu nhân, người tỉnh rồi sao? Uống thuốc đi, đây là thuốc của Cuồng Y, chỉ cần uồng hai ba tháng thì chứng mù của người sẽ khỏi thôi!” Là âm thanh của Tiểu Sai đang dịu dàng truyền đến.
Sắt Sắt khẽ nhăn mặt nhíu mày, nói thản nhiên: “Tiểu Sai, về sau hãy gọi ta là Giang cô nương thì tốt hơn.”
Tiểu Sai sợ hãi run lên một chút nói: “Phu nhân…”
“Tiểu Sai, chúng ta vẫn chưa bái thần Hắc Sơn, không thể tính là vợ chồng. Người về sau không cần gọi như vậy.” Sắt Sắt nói lạnh lùng, nàng cảm thấy tiếng gọi “phu nhân” nàng đối với nàng mà nói quả thực rất nực cười.
Tiếng nói vừa dứt, bên tai truyền đến một trận yên tĩnh quỷ dị, Sắt Sắt nghe được những tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến. Là hắn!
Từ sau khi bị mù, giác quan của Sắt Sắt trở nên khá nhạy bén, chỉ cần nghe tiếng bước chân của hắn, hay ngửi được hơi thở trên người hắn thì nàng liền có thể cảm giác được người đang đến là hắn.
Minh Xuân Thủy thản nhiên đứng yên bên cạnh giường, tay tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Tiểu Sai, phất tay , tất cả thị nữ đều lui ra ngoài.
“Lát nữa ta sẽ mang nàng đi bái thần Hắc Sơn.” Hắn nói dịu dàng, cho thấy tâm tình so với đêm qua đã tốt lên nhiều. Có vẻ hắn đã nghe được những lới nói lúc nãy của nàng, nghĩ rằng nàng muốn cùng hắn đi bái thần Hắc Sơn.
Sắt Sắt cười nhẹ, nói: “Minh Xuân Thủy, ta không muốn cùng ngươi đi bái thần Hắc Sơn. Nếu như ngươi nhất định phải đi, ta cũng không còn cách nào, nhưng ta là người Hán, ta không thừa nhận hôn sự của Ô Mặc tộc các ngươi. Minh Xuân Thủy, ngươi nói với các thị nữ của ngươi không cần gọi ta là phu nhân.”
Minh Xuân Thủy nhìn dáng vẻ quật cường của Sắt Sắt, cười nhẹ nói: “Được, vậy thì ta đây cứ theo phong tục của người Hán cưới nàng là được rồi.”
“Nào, uống thuốc đi!” Hắn ngồi xuống giường, nâng chén thuốc lên, nhẹ nhàng thổi thổi, múc một thìa đưa đến bên môi nàng.
Sắt Sắt ngồi im không hề cử động.
Môi của nàng bởi vì tối hôm qua bị hắn tàn sát bừa bãi trở nên đỏ tươi, dung hòa với chiếc thìa bạch ngọc, mĩ lệ nói không nên lời. Lòng Minh Xuân Thủy rung động, đôi đồng tử xẹt qua một tia long lanh gợn sóng, mà Sắt Sắt lại không hề hay biết nguy hiểm trước mặt, vẫn chu môi không muốn uống thuốc hắn đút.
Minh Xuân Thủy khẽ cười cười, uống một ngụm thuốc, cúi người chậm rãi đi chuyển đến gần khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt.
Sắt Sắt cảm giác được một trận gió nhẹ thổi qua, không kịp phản ứng thì đôi môi anh đào dĩ nhiên đã bị đôi môi của hắn bắt lấy, hai đôi môi giao nhau, vị thuốc nồng đậm chảy vào trong miệng nàng.
Sắt Sắt tức giận nhấc tay lên đánh rớt chén thuốc trong tay Minh Xuân Thủy, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo vang lên, chén thuốc rơi xuống mặt đất.
Minh Xuân Thủy cúi đầu thở dài một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói: “Người đâu!”
Vài thị nữ từ bên ngoài tiến vào thu dọn chén thuốc lại, Minh Xuân Thủy phân phó: “Đi nấu một chén thuốc khác.”
Thị nữ tuân lệnh rời đi.
Minh Xuân Thủy ngồi xuống giường, thanh âm nghiêm trọng nói: “Ta đã từng nói với nàng, ta và nàng ta đã kết thúc, vì sao nàng lại không tin? Nay bản thân nàng ta bị trọng thương, không có chỗ nào đi, sau khi trị thương xong ta sẽ đưa nàng ta đi.”
Sắt Sắt không chớp mắt, thật sự nàng không ngờ Minh Xuân Thủy sẽ nói ra những lời này, nhưng lời giải thích của hắn cũng không làm cho lòng nàng vui mừng hơn bao nhiêu.
Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Sắt Sắt, lòng hoảng hốt nói: “Nàng rốt cục muốn ta phải làm thế nào đây?”
Sắt Sắt cười khổ nói: “Ngươi không sợ nàng ta sẽ đau lòng sao?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, cười khổ : “Tình cảm của hai người chúng ta lúc trước không phải giống với nàng lúc này. Thật ra từ đầu đến cuối nàng ấy chưa bao giờ đáp ứng tình cảm của ta, hơn nữa nàng đã nói rõ ràng cho ta biết nàng sẽ không ở bên ta.”
“Là như vậy sao? Như vậy ngươi là bị nàng cự tuyệt nên mới tìm đến ta, phải không?” Sắt Sắt lạnh giọng nói, lời giải thích của hắn ngược lại càng làm cho ngực nàng thêm khó chịu, thì ra nàng vẫn chỉ là một kẻ thay thế.
Sắt Sắt dọc theo giường sờ soạng quần áo của mình, từ trên giường nhảy xuống, cũng không thèm để ý đến Minh Xuân Thủ, lập tức đi ra ngoài.
“Nàng muốn làm gì?” Minh Xuân Thủy nhìn thấy nàng sờ soạng bước ra ngoài thì trái tim bỗng tê rần.
Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Minh Xuân Thủy, ngay cả khi ngồi tù cũng có lúc được ra ngoài hít thở không khí, ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì?” Nàng thật sự không muốn ở chung phòng với hắn, nếu hắn ở trong này thì nàng liền ra ngoài.
“Phản!” Minh Xuân Thủy thở dài nói.
“Ngay cả khi ngươi là trời thì cũng không phải là trời của ta, ta phản thì sao.” Sắt Sắt nói lạnh lùng.
Cứ tưởng rằng Minh Xuân Thủy sẽ tức giận, không ngờ hắn lại bật cười thành tiếng, hắn thong thả chậm rãi bước đến, cười nhẹ nói: “Ta muốn nói nàng đã mặc áo ngược rồi.” (từ “phản” có 2 nghĩa là “ngược” và “phản bội”, ở đây SS đã hiểu lầm ý của MXT)
Sắt Sắt sửng sốt, Minh Xuân Thủy đã cởi quần áo của nàng xuống, cầm chiếc áo lại khoác lên vai nàng.
“Ta đi cùng nàng.” Hắn vừa nói vừa duỗi cánh tay đỡ lấy Sắt Sắt. Sắt Sắt gạt tay hắn ra nói “Không cần”
Nàng cũng không tìm cửa ra, bởi vì đi dọc theo dãy hành lang dài không bằng nhảy từ cửa sổ ra còn lẹ hơn. Nàng sờ soạng tìm đến cửa sổ, thả người nhảy xuống từ cửa sổ.
Nàng thả mình vào một biển hoa, lúc này đang là sau giữa trưa, ánh dương dìu dịu chiếu rọi lên người khiến nàng trở nên rực rỡ. Sắt Sắt ở giữa biển hoa khó khăn đi về phía trước, mùi thơm ngào ngạt của những cánh hoa lượn lờ quanh chóp mũi khiến cho tâm tình nàng trở nên tốt hơn.
Minh Xuân Thủy đang đứng bên cạnh Sắt Sắt, nhìn nàng nhanh nhẹn bước đi trong những bụi hoa, trong lòng hắn dâng lên một nỗi vui sướng thản nhiên.
Một thị nữ vội vàng hướng vườn hoa chạy tới, ánh mắt Minh Xuân Thủy nghiêm trọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Bẩm lâu chủ, vị cô nương kia tỉnh lại rồi.” Thị nữ nhìn lướt qua Sắt Sắt đang đứng trong những bụi hoa, thấp giọng nói.
Minh Xuân Thủy nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, trở lại dặn vài thị nữ đứng cách đó không xa: “Các ngươi trông chừng phu nhân.” Nói xong hắn đi đến bên cạnh Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Ta đi xem nàng thế nào, nàng hãy cẩn thận. Lát nữa nhớ phải uống thuốc.” Nói xong hắn vội vã rời đi.
Sắt Sắt tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà nghe giọng nói của hắn lại có thể cảm nhận được sự vui sướng đang dâng lên của hắn.
Tầm mắt của hắn khóa chặt trên người Sắt Sắt, nhìn nàng từ trên cây nhảy xuống, nhìn hàng mi dài cong vút của nàng nhăn lại, nhìn nàng thật cẩn thận sờ soạng cất bước đi về phía trước.
Hắn không nói được một lời nào, chỉ thản nhiên nhìn nàng như vậy, ánh mắt lạnh như hồ băng, không hề có một gợn sóng, cánh môi mím chặt lại thành chữ “nhất” (chữ nhất: 一)
Cho đến khi Sắt Sắt từng bước một mờ mịt đi đến trước mặt hắn, cho đến khi bàn tay nàng không cẩn thận chạm phải lồng ngực của hắn, hắn mới đột nhiên nhấc tay bắt lấy cổ tay Sắt Sắt, kéo nàng vào lòng.
Cả người Sắt Sắt cứng đờ nằm trong lồng ngực hắn, mùi hương thanh trúc thản nhiên ập tới, Sắt Sắt liền nhận ra người trước mắt là ai. Lòng nàng chợt co rút lại, sao chưa gì đã bị hắn đuổi kịp rồi? Nhưng mà, hắn có thể thấy nàng, vì sao nàng một chút cũng không nhìn thấy hắn?
Bóng tối như mực nặng nề trầm trọng như vậy, nồng đậm như vậy, ép nàng đến mức không thể hít thở được.
Chẳng lẽ nàng lại bị mù rồi sao? Nàng ngửa đầu, trừng mắt nhìn, ở trong bóng tối tìm kiếm khuôn mặt của hắn. Nhưng lại không có thu hoạch gì.
Minh Xuân Thủy nhìn đôi mắt đen của Sắt Sắt, đôi đồng tử nhìn qua mê người từng trong suốt như nước, lúc này tuy vẫn rất xinh đẹp trong sáng nhưng lại trầm tĩnh như hai mặt gương,phản xạ ánh nắng cháy rực, chỗ sâu nhất trong đôi mắt lại là một mảnh hư không vô tận mờ mịt.
Tuy rằng mới vừa rồi hắn đã hoài nghi nàng bị mù, nhưng tự mình xác định lòng hắn vẫn bị chấn động kịch liệt như sét đánh.
Hắn nhấc tay, những ngón tay thon dài xẹt qua đôi hàng mi dài của nàng, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Nàng không nhìn thấy hắn!
Như một ngọn lửa châm lên ngòi nổ, sự bình tĩnh cùng trầm ổn thường ngày của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn dang rộng hai cánh tay, hung hăng ôm lấy nàng, nhanh vô cùng, giống như hận không thể đem nàng nhập vào lồng ngực.
Vân Kinh Cuồng đem một cây đuốc cắm trên mặt đất, vẫy tay ý bảo mọi người trong rừng đều lui đi hết. Trong nháy mắt, trong rừng chỉ còn Sắt Sắt và Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy nhau.
“Vì sao phải bỏ đi? Vì sao phải rời khỏi ta? Vì sao?” Âm thanh trầm thấp áp bức của Minh Xuân Thủy từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo hơi thở nặng nề run run.
Giọng nói run run kia nghe như nghẹn ngào, Sắt Sắt hoàn toàn bị kinh ngạc ngây ngốc. Trong chớp mắt, nàng cảm giác được tình cảm của hắn là thật, nhưng nhớ tới nữ tử bị hắn ôm trở về kia, đó cũng là thật tình sao? Tấm chân tình của hắn thật quá nhiều!
“Minh lâu chủ, người đến đây là để tiễn ta sao?” Sắt Sắt không tránh được vòng ôm của hắn liền nói thản nhiên , dung nhan thanh lệ thấp thoáng dưới ánh lửa lộ ra một vẻ lạnh lùng xa cách: “Ngươi xem ta hình như đã bị mù, lâu chủ không đến một mình ta thật đúng là không thể thoát ra khỏi núi Miêu Vân này được.”
Nghe cách xưng hô xa cách của nàng, lời nói lãnh đạm của nàng thì hắn từng chút một buông vòng tay đang ôm nàng ra, nâng cằm của nàng lên, nhìn ý cười nhạt lãnh đạm bên khóe môi nàng, lòng hắn giống như bị dày xéo vô cùng đau đớn.
Ngày đó đi quá vội không thể nói với nàng lời nào, hại nàng ở lại trên núi chờ hắn, hắn lại nhiều ngày như vậy không về, mấy ngày nay nàng nhất định rất thất vọng về hắn. Nay hắn lại đem về một nữ tử khác, làm sao nàng có thể không oán giận.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, hơi bất đắc dĩ nhìn nàng, nhưng tại chỗ sâu nhất trong đáy mắt lại rõ ràng có vẻ nồng đậm, không thể che dấu tình ý và sự quan tâm. Ánh mắt như vậy rõ ràng là vừa hận lại vừa giận nhưng lại cũng rất yêu thương nhung nhớ, sắc mặt vì tình yêu mà đau đớn thống khổ.
“Nàng là thê tử của Minh Xuân Thủy ta, kiếp này chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không để cho nàng rời đi!” Minh Xuân Thủy gằn từng tiếng, bá đạo tuyên bố, mỗi lời nói đều đầy khí phách.
“Là thê tử của ngươi sao?” Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Ta nhớ rõ chúng ta vẫn chưa bái thần Hắc Sơn, đối với nô lệ Côn Luân các ngươi thì cái này cũng giống như nghi thức bái đường của người Hán chúng ta, nếu không bái đường thì ngươi và ta vẫn không tính là vợ chồng.”
Lòng Minh Xuân Thủy đau xót, hắn nói dịu dàng “Sắt, thực xin lỗi, ta đã để cho nàng chịu uất ức rồi. Ngày mai chúng ta đi bái thần Hắc Sơn.”
Phút chốc, Sắt Sắt lui ra sau, âm thanh lạnh lùng nói: “Bái Hắc Sơn? Đi cùng ai đây? Cùng ta sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta đã quyết định sẽ không gả cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên đi cùng với người trong lòng của ngươi đi.”
Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng sẽ cảm tạ trời đất vì được gả cho hắn sao? Nàng lạnh lùng ngước mắt lên, cho dù không nhìn thấy hắn nhưng khí thế vẫn cao ngạo như trước.
Sự lạnh lùng cùng lãnh đạm của nàng, sự nhàn nhã cùng cao ngạo của nàng làm cho lòng Minh Xuân Thủy nhất thời phát điên. Hắn cảm giác được nàng giống như một cơn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi mất, làm cho hắn cho dù như thế nào cũng không thể nắm giữ được. Hắn hoài nghi, hắn căn bản không thể chạm được lòng của nàng, nếu không, vì cái gì mà nàng có thể thoải mái rời bỏ hắn như vậy.
Đôi đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra, âm thanh đau đớn nói: “Sắt, nàng cảm thấy Minh Xuân Thủy ta là người như vậy sao? Nàng cảm thấy những ân ái mấy ngày qua của chúng ta đều là giả sao?”
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, nghe lời chất vấn của hắn, nhớ đến sự dịu dàng và thương yêu của hắn, trong lòng không khỏi run lên. Nhưng sắc mặt nàng vẫn như trước trong trẻo mà lạnh lùng, không nói tiếng nào. Cho dù là sự thật thì nàng còn có thể ở lại sao? Giữa bọn họ bây giờ còn bị ngăn cách bởi người trong lòng đang bị thương của hắn.
“Giang Sắt Sắt, nàng bị mù, chẳng lẽ trái tim cũng mù luôn rồi sao?” Nhìn thấy nàng thật lâu sau không đáp lại, hắn lạnh giọng hỏi: “Vậy là cho tới nay, nàng đối với tấm chân tình của ta đều là giả dối sao?”
Hắn mang một nữ tử khác về, lại còn ở đây nghi ngờ tình cảm của nàng sao? Nếu chỉ là giả thì nàng có thể đem thể xác cùng tâm hồn trao cho hắn hay sao? Hắn nghĩ nàng là hạng nữ tử tùy tiện như vậy sao?
Sắt Sắt cảm giác như mình bị xem thường, nàng giống như một con nhím, nhanh chóng xù hết gai nhọn trên người lên, nhếch mép cười lạnh nói: “Ta đã sớm gả cho người khác, ngươi cũng không phải không biết, Bất quá cũng chỉ là ngủ hai đêm, ta cũng không phải hoa cúc khuê nữ gì, cùng lắm chỉ là vậy thôi, chẳng có gì cả. Ngươi thật sự cho rằng ta yêu ngươi sâu đậm như vậy sao?”
Lời của nàng làm cho đôi mắt đen nguy hiểm của hắn nheo lại, vì để rời khỏi hắn, nàng ngay cả những lời nói tự hạ mình như vậy cũng có thể nói ra sao?
“Vậy sao, vậy nàng nói xem nàng cùng Tuyền vương cũng đã từng da thịt triền miên như vậy, phải không?” Minh Xuân Thủy cắn răng nói một cách hung tợn .
“Không sai!” Sắt Sắt lạnh giọng nói: “Minh Xuân Thủy, nếu đã biết vậy thì ngươi hãy thả ta đi đi.”
“Nếu ta nói không thì sao? Ta càng muốn giữ nàng lại, vĩnh viễn không để nàng rời đi!” Âm thanh của Minh Xuân Thủy từ trong bóng tối truyền đến, mang theo lời khẳng định chắc chắn vĩnh viễn không buông tay.
Trước mắt chỉ toàn một mảnh tăm tối, Sắt Sắt không thể nhìn thấy Minh Xuân Thủy nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của hắn, dĩ nhiên hắn đang tức giận. Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ chứng kiến Minh Xuân Thủy tức giận như vậy. Tuy rằng nàng cũng biết thân là lâu chủ của Xuân Thủy lâu, nhất định cũng đã từng trải qua chiến đấu sa trường, ra tay thủ đoạn, nhưng hắn ở trong mắt nàng vĩnh viễn đều phóng khoáng, cợt nhả, tinh thuần trong sáng như một đám mây.
Tuy nhiên, tối nay hắn rốt cục đã tức giận rồi sao?
Hơi thở của hắn xuyên qua gió đêm phả vào người nàng, sắc bén, khí phách, phẫn nộ.
Sắt Sắt mỉm cười sầu thảm, bàn tay đụng vào chuôi đao giắt bên hông, từng chút, từng chút, nhẹ nhàng rút ra.
Minh Xuân Thủy nhìn thấy động tác của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn làm gì?”
Tân Nguyệt Loan đao dưới ánh lửa chiếu rọi phát ra ánh sáng long lanh sắc bén, sự lạnh lùng, sắc bén kia ánh lên đôi mắt trong sáng Sắt Sắt.
Sắt Sắt hé mắt ha ha cười lạnh giọng nói: “Minh lâu chủ, tối nay ta nhất định phải rời đi, xin ngươi hãy thả ta ra, nếu không chúng ta chỉ có thể giao đấu với nhau.”
“Ha ha ha!” Trong bóng tối, tiếng cười của Minh Xuân Thủy truyền đến, cuồng ngạo mà đau đớn sâu sắc cùng tự giễu nồng đậm.
“Được! Được! Giang Sắt Sắt, nàng đã muốn rời đi như vậy, thế thì nàng hãy tự chăm sóc mình cho tốt.” Hắn dường như vừa tức vừa hận, cười lạnh vài tiếng rồi sau đó liền nghe được tiếng bước chân của hắn rời đi.
Hắn đi rồi sao?
Thật lâu sau, Sắt Sắt kinh ngạc đứng tại đó, nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Tĩnh lặng, đêm thật tĩnh lặng! Không một tiếng động!
Sắt Sắt rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi trừ bỏ chua sót lại vẫn là chua sót.
Hắn đi rồi! Phải đi thôi!
Đem hết những ấm áp từng có, ràng buộc từng có, dịu dàng từng có, tất cả đều đem đi, nhưng hãy đem sự cứng rắn, cô đơn, tịch mịch cùng cao ngạo, tất cả trả lại cho ta.
Đứng im một lát, Sắt Sắt nắm chặt loan đao, thăm dò phía trước rồi chậm rãi bước lên.
Một bước, hai bước, một người bị mù muốn đi lại trong rừng gian nan như thế nào. Bóng tối bốn phía làm lòng nàng nôn nóng vô cùng, đôi mắt nàng sao lại vô duyên vô cớ bị mù cơ chứ? Hắn thật là tàn nhẫn nha, thế nhưng lại không mang Vân Kinh Cuồng đến trị mắt cho nàng. Đúng rồi, Vân Kinh Cuồng phải ở lại Xuân Thủy lâu trị thương cho ý trung nhân của hắn chứ! Làm sao có thể quan tâm đến nàng.
Nàng thản nhiên cười cười, tiếp tục vung loan đao đi về phiá trước, không ngờ dưới lòng bàn chân có vật gì đó ngán lại, thân mình lảo đảo nghiêng về phía trước. Sắt Sắt dùng nội lực ổn định thân mình lui về phía sau, cuối cùng cũng không bị ngã. Nhưng sau lưng lại không hề dự liệu được đụng vào một thân cây, một trận đau đớn ập tới, nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm té ngã trên mặt đất.
Bên tai có âm thanh một trận gió ập đến, Sắt Sắt kinh hãi, loan đao trong tay hướng về hư không đâm tới. Chiêu thứ nhất thất bại, cổ tay chợt bị chụp lấy, loan đao gần như đã rơi vào tay người khác.
Bốn phía im lặng, Sắt Sắt cảm giác được khí thế sắc bén trước mắt, không cần đoán nàng cũng biết Minh Xuân Thủy đã quay lại.
Chỉ cần chiêu thứ nhất hắn đã đoạt được đao của nàng, đúng rồi, Minh lâu chủ thiên hạ vô địch, ngay cả khi nàng không bị mù cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi nàng lúc này đang không nhìn thấy gì.
Minh Xuân Thủy đứng yên trước mặt Sắt Sắt, từ trên cao nhìn xuống Sắt Sắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn hơn được ta vẫn còn kém rất xa!”
Âm thanh của hắn trong bóng đêm truyền đến, nghe giống như âm thanh của ma quỷ.
Sắt Sắt cười nhẹ, cho dù so về cái gì nàng cũng không phải là đối thủ của hắn !
Bàn tay to của hắn chế trụ vòng eo nhỏ của Sắt Sắt, ôm trọn cả người nàng. Hắn đem nàng áp vào trên thân cây, cúi người, một nụ hôn như lửa nóng hạ xuống, mang theo sự tức giận của hắn, mang theo tình yêu say đắm của hắn, cũng như đang trừng phạt nàng. Như vậy mạnh mẽ, như vậy bá đạo, như vậy cuồng dã mà hôn nàng, không có một chút dịu dàng, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng tức giận há miệng cắn môi của hắn, hắn không thèm để ý, vẫn như trước cùng nàng tiếp tục dây dưa. Hai đôi môi giao triền, mùi máu tươi tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục mới buông nàng ra, cúi đầu nói bên tai nàng: “Giang Sắt Sắt, kiếp này nàng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi ta.”
Hắn gằn từng tiếng, giống như đang tuyên án.
Âm thanh vang lên, nghe như tiếng nói của ma quỷ.
Bên hông nàng bỗng nhiên tê dại, nàng bị hắn điểm huyệt, thân mình suy yếu ngã nhào vào lòng hắn. Bên tai nghe được một trận gió vù vù, nàng cảm giác được hắn đang ôm nàng, từ ngọn núi bay đi. Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, huyệt hắn điểm là huyệt ngủ của nàng.
***
Trong mộng nàng mơ hồ như đã đi qua rất nhiều nơi, từ Tuyền Ki phủ đến trận chiến đẫm máu trên biển, từ Lâm Giang lâu đàn sáo hợp tấu đến những ngày đồng hội đồng thuyền trên biển, cuối cùng dừng lại tại điệu vũ cánh hoa hải lí kia. Bàn tay to lớn của hắn nâng tay nàng lên, nàng giống như một con bướm đang khiêu vũ.
Nàng từng nghĩ đã tìm được một đôi tay có thể nâng niu điệu vũ của nàng, nhưng cuối cùng lại phát hiện có lẽ đó chỉ là vọng tưởng. Bở vì đôi tay kia còn có thể ôm ấp nữ tử khác, không chỉ thuộc về một mình nàng.
Tiếng chim hót chiêm chiếp truyền đến, Sắt Sắt chậm rãi mở mắt ra, nhưng đập vào mắt chỉ là một mảnh bóng tối nặng nề,lúc này nàng mới nhớ lại nàng đang bị mù.
Bên trong im ắng, nàng vừa động thân thì một cánh tay đã cuống quýt tiến lên đỡ lấy nàng.
“Phu nhân, người tỉnh rồi sao? Uống thuốc đi, đây là thuốc của Cuồng Y, chỉ cần uồng hai ba tháng thì chứng mù của người sẽ khỏi thôi!” Là âm thanh của Tiểu Sai đang dịu dàng truyền đến.
Sắt Sắt khẽ nhăn mặt nhíu mày, nói thản nhiên: “Tiểu Sai, về sau hãy gọi ta là Giang cô nương thì tốt hơn.”
Tiểu Sai sợ hãi run lên một chút nói: “Phu nhân…”
“Tiểu Sai, chúng ta vẫn chưa bái thần Hắc Sơn, không thể tính là vợ chồng. Người về sau không cần gọi như vậy.” Sắt Sắt nói lạnh lùng, nàng cảm thấy tiếng gọi “phu nhân” nàng đối với nàng mà nói quả thực rất nực cười.
Tiếng nói vừa dứt, bên tai truyền đến một trận yên tĩnh quỷ dị, Sắt Sắt nghe được những tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến. Là hắn!
Từ sau khi bị mù, giác quan của Sắt Sắt trở nên khá nhạy bén, chỉ cần nghe tiếng bước chân của hắn, hay ngửi được hơi thở trên người hắn thì nàng liền có thể cảm giác được người đang đến là hắn.
Minh Xuân Thủy thản nhiên đứng yên bên cạnh giường, tay tiếp nhận chén thuốc từ trong tay Tiểu Sai, phất tay , tất cả thị nữ đều lui ra ngoài.
“Lát nữa ta sẽ mang nàng đi bái thần Hắc Sơn.” Hắn nói dịu dàng, cho thấy tâm tình so với đêm qua đã tốt lên nhiều. Có vẻ hắn đã nghe được những lới nói lúc nãy của nàng, nghĩ rằng nàng muốn cùng hắn đi bái thần Hắc Sơn.
Sắt Sắt cười nhẹ, nói: “Minh Xuân Thủy, ta không muốn cùng ngươi đi bái thần Hắc Sơn. Nếu như ngươi nhất định phải đi, ta cũng không còn cách nào, nhưng ta là người Hán, ta không thừa nhận hôn sự của Ô Mặc tộc các ngươi. Minh Xuân Thủy, ngươi nói với các thị nữ của ngươi không cần gọi ta là phu nhân.”
Minh Xuân Thủy nhìn dáng vẻ quật cường của Sắt Sắt, cười nhẹ nói: “Được, vậy thì ta đây cứ theo phong tục của người Hán cưới nàng là được rồi.”
“Nào, uống thuốc đi!” Hắn ngồi xuống giường, nâng chén thuốc lên, nhẹ nhàng thổi thổi, múc một thìa đưa đến bên môi nàng.
Sắt Sắt ngồi im không hề cử động.
Môi của nàng bởi vì tối hôm qua bị hắn tàn sát bừa bãi trở nên đỏ tươi, dung hòa với chiếc thìa bạch ngọc, mĩ lệ nói không nên lời. Lòng Minh Xuân Thủy rung động, đôi đồng tử xẹt qua một tia long lanh gợn sóng, mà Sắt Sắt lại không hề hay biết nguy hiểm trước mặt, vẫn chu môi không muốn uống thuốc hắn đút.
Minh Xuân Thủy khẽ cười cười, uống một ngụm thuốc, cúi người chậm rãi đi chuyển đến gần khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt.
Sắt Sắt cảm giác được một trận gió nhẹ thổi qua, không kịp phản ứng thì đôi môi anh đào dĩ nhiên đã bị đôi môi của hắn bắt lấy, hai đôi môi giao nhau, vị thuốc nồng đậm chảy vào trong miệng nàng.
Sắt Sắt tức giận nhấc tay lên đánh rớt chén thuốc trong tay Minh Xuân Thủy, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo vang lên, chén thuốc rơi xuống mặt đất.
Minh Xuân Thủy cúi đầu thở dài một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói: “Người đâu!”
Vài thị nữ từ bên ngoài tiến vào thu dọn chén thuốc lại, Minh Xuân Thủy phân phó: “Đi nấu một chén thuốc khác.”
Thị nữ tuân lệnh rời đi.
Minh Xuân Thủy ngồi xuống giường, thanh âm nghiêm trọng nói: “Ta đã từng nói với nàng, ta và nàng ta đã kết thúc, vì sao nàng lại không tin? Nay bản thân nàng ta bị trọng thương, không có chỗ nào đi, sau khi trị thương xong ta sẽ đưa nàng ta đi.”
Sắt Sắt không chớp mắt, thật sự nàng không ngờ Minh Xuân Thủy sẽ nói ra những lời này, nhưng lời giải thích của hắn cũng không làm cho lòng nàng vui mừng hơn bao nhiêu.
Minh Xuân Thủy nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Sắt Sắt, lòng hoảng hốt nói: “Nàng rốt cục muốn ta phải làm thế nào đây?”
Sắt Sắt cười khổ nói: “Ngươi không sợ nàng ta sẽ đau lòng sao?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, cười khổ : “Tình cảm của hai người chúng ta lúc trước không phải giống với nàng lúc này. Thật ra từ đầu đến cuối nàng ấy chưa bao giờ đáp ứng tình cảm của ta, hơn nữa nàng đã nói rõ ràng cho ta biết nàng sẽ không ở bên ta.”
“Là như vậy sao? Như vậy ngươi là bị nàng cự tuyệt nên mới tìm đến ta, phải không?” Sắt Sắt lạnh giọng nói, lời giải thích của hắn ngược lại càng làm cho ngực nàng thêm khó chịu, thì ra nàng vẫn chỉ là một kẻ thay thế.
Sắt Sắt dọc theo giường sờ soạng quần áo của mình, từ trên giường nhảy xuống, cũng không thèm để ý đến Minh Xuân Thủ, lập tức đi ra ngoài.
“Nàng muốn làm gì?” Minh Xuân Thủy nhìn thấy nàng sờ soạng bước ra ngoài thì trái tim bỗng tê rần.
Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Minh Xuân Thủy, ngay cả khi ngồi tù cũng có lúc được ra ngoài hít thở không khí, ngươi quản ta nhiều như vậy làm gì?” Nàng thật sự không muốn ở chung phòng với hắn, nếu hắn ở trong này thì nàng liền ra ngoài.
“Phản!” Minh Xuân Thủy thở dài nói.
“Ngay cả khi ngươi là trời thì cũng không phải là trời của ta, ta phản thì sao.” Sắt Sắt nói lạnh lùng.
Cứ tưởng rằng Minh Xuân Thủy sẽ tức giận, không ngờ hắn lại bật cười thành tiếng, hắn thong thả chậm rãi bước đến, cười nhẹ nói: “Ta muốn nói nàng đã mặc áo ngược rồi.” (từ “phản” có 2 nghĩa là “ngược” và “phản bội”, ở đây SS đã hiểu lầm ý của MXT)
Sắt Sắt sửng sốt, Minh Xuân Thủy đã cởi quần áo của nàng xuống, cầm chiếc áo lại khoác lên vai nàng.
“Ta đi cùng nàng.” Hắn vừa nói vừa duỗi cánh tay đỡ lấy Sắt Sắt. Sắt Sắt gạt tay hắn ra nói “Không cần”
Nàng cũng không tìm cửa ra, bởi vì đi dọc theo dãy hành lang dài không bằng nhảy từ cửa sổ ra còn lẹ hơn. Nàng sờ soạng tìm đến cửa sổ, thả người nhảy xuống từ cửa sổ.
Nàng thả mình vào một biển hoa, lúc này đang là sau giữa trưa, ánh dương dìu dịu chiếu rọi lên người khiến nàng trở nên rực rỡ. Sắt Sắt ở giữa biển hoa khó khăn đi về phía trước, mùi thơm ngào ngạt của những cánh hoa lượn lờ quanh chóp mũi khiến cho tâm tình nàng trở nên tốt hơn.
Minh Xuân Thủy đang đứng bên cạnh Sắt Sắt, nhìn nàng nhanh nhẹn bước đi trong những bụi hoa, trong lòng hắn dâng lên một nỗi vui sướng thản nhiên.
Một thị nữ vội vàng hướng vườn hoa chạy tới, ánh mắt Minh Xuân Thủy nghiêm trọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Bẩm lâu chủ, vị cô nương kia tỉnh lại rồi.” Thị nữ nhìn lướt qua Sắt Sắt đang đứng trong những bụi hoa, thấp giọng nói.
Minh Xuân Thủy nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, trở lại dặn vài thị nữ đứng cách đó không xa: “Các ngươi trông chừng phu nhân.” Nói xong hắn đi đến bên cạnh Sắt Sắt, thấp giọng nói: “Ta đi xem nàng thế nào, nàng hãy cẩn thận. Lát nữa nhớ phải uống thuốc.” Nói xong hắn vội vã rời đi.
Sắt Sắt tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà nghe giọng nói của hắn lại có thể cảm nhận được sự vui sướng đang dâng lên của hắn.
/144
|