Minh Xuân Thủy cúi người, mặt nạ trên mặt đã cởi xuống lộ ra dung nhan tuấn mỹ vô song, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nghe Sắt Sắt nói, ánh mắt hắn chợt ngưng trọng nhưng động tác thì không hề dừng lại.
Hắn tung hoành thiên hạ đã vài năm nay, bất kỳ chuyện gì, mỗi một bước đều là nghĩ sâu tính kỹ rồi mới tiến hành, mà kể từ khi gặp nàng, hắn không thể tự kềm chế cảm xúc của chính mình. Nữ tử trước mắt này luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong hắn.
Sự bình tĩnh của nàng, sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng khiến hắn cảm thấy, cho tới nay, nàng tựa như một làn gió nhẹ trên tay hắn, có thể cảm giác được, nhưng không thể nắm bắt, không phải chỉ cần hắn có lòng là có thể có được nàng.
Giờ khắc này hắn nhận ra, dù cho phải làm nàng hận hắn, còn tốt hơn là nàng không thèm để mắt đến hắn.
Hắn cúi đầu hạ môi hôn xuống, nhẹ nhàng mà dạt dào tình cảm, cuồng nhiệt mà sâu đậm , đôi môi hắn từ từ lướt xuống dưới, đánh vòng quanh cổ nàng, xương quai xanh của nàng rồi dừng lại trên bộ ngực sữa mềm mại của nàng. Bàn tay to lớn của hẳn nâng vòng eo mảnh khảnh của nàng lên, thân thể thon dài của hắn khẽ động, thâm nhập vào trong nàng.
Một cơn đau đớn ập đến, Sắt Sắt gần như cắn muốn nát môi để đè nén dục vọng và khao khát.
Hắn ngưng lại động tác, cố kềm chế bản thân, trầm giọng nói: “Hãy nói nàng muốn ta!”
Cầu mà không được, hắn liền ra tay mạnh hơn. Trong giờ phút này đây, Minh Xuân Thủy không hề là Lâu chủ Xuân Thủy lâu oai phong một cõi nữa, hắn chỉ là một nam tử bình thường đang điên cuồng vì yêu.
Sắt Sắt nghe thế chỉ cười lạnh lùng, cho dù phải cắn nát đôi môi anh đào của mình nàng cũng sẽ không lên tiếng.
Nụ cười lạnh lẽo của nàng khiến tim hắn như rơi xuống đáy vực sâu, nhưng hắn không hề ngừng lại động tác, tựa hồ chỉ có như thế mới có thể chứng minh nàng hiện tại vẫn hiện hữu trong ngực của hắn.
Cơn đau đớn lại đánh úp lại, cơn đau này chưa qua thì cơn đau khác lại ập đến, Sắt Sắt thở gấp rồi bỗng nhiên há miệng hung hăng cắn lên cổ hắn, một cỗ hương vị tinh ngọt của máu tươi tràn ngập nơi yết hầu. Minh Xuân Thủy đau nên nhíu mày thật chặt, ánh mắt như càng sâu hơn, vẫn không buông nàng ra, thậm chí còn duỗi cánh tay nâng eo nàng khiến thân thể nàng dán chặt vào thân thể mình, khiến cho dục vọng của hắn càng chôn sâu vào trong nàng.
Hắn một lần rồi lại một lần tra tấn nàng, cũng là tra tấn chính hắn.
Kèm theo cơn đau là khoái cảm quen thuộc đê mê nóng bỏng cuộn trào từ bên trong hai người bọn họ, từng cơn rồi lại từng cơn, trong nháy mắt bao phủ lấy rồi nhấn chìm hai người bọn họ. Thân hình hai người bọn họ như bị một chất cường toan mạnh đến dời non lấp biển ăn mòn lấy, nhịn không được mà run lên.
Sắt Sắt thôi không cắn lên cổ hắn nữa, hai giọt nước mắt trong suốt trên má nàng lăn xuống. Tên ác ma Minh Xuân Thủy này khiến thân thể nàng nổi lên cảm ứng, hoàn toàn trầm luân chìm đắm mê dại dưới thân hắn.
Nàng hận hắn, nhưng cũng là hận chính nàng.
Đêm nay, hắn như không hề biết thỏa mãn, muốn nàng một lần rồi lại một lần. Đêm thứ hai, đêm thứ ba,...đêm này nối tiếp đêm khác, hắn châm lên ngọn lửa ham muốn trong nàng, khiến nàng tự mình hóa thành bướm cùng hắn chắp cánh nhảy múa trong đêm thâu.
Bọn họ giằng co giao đấu với nhau, dây dưa triền miên tra tấn nhau như thế, ngày lại ngày trôi qua.
Vì thân bị hãm ở Vân Phiêu các nên tin tức của Liên Tâm, Sắt Sắt không hề nghe thấy nữa.
Đảo mắt đã hết thu, mùa đông tuyết trắng xóa đang đến gần.
Ở đế đô Phi Thành, tháng mười vẫn còn có lá vàng rơi, nhưng ở Miên Vân sơn cũng đã chớm vào đông.
Mùa đông thê lương và tiêu điều xóa sạch vết tích của sự sống, của tất cả những gì mềm mại, không còn nhu tình, không còn nâng niu, chỉ còn lại góc cạnh bén nhọn ro ràng.
Trong Noãn các của Vân Phiêu các có vài lò lửa, ấm áp mà yên tĩnh. Trên bàn có một bình hoa cắm một cành mai vàng, nhiều đóa nở rộ vô cùng sinh động. Gian phòng ảm đạm tỏa ngát hương hoa mai.
Sắt Sắt khoanh chân ngồi trên giường, búi tóc đen thanh nhã hơi trễ xuống hé ra gương mặt ngọc trắng nõn thanh lệ. Nàng vận nội lực trong giây lát, cảm thấy chân khí cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khóe môi nàng cười nhẹ. Nội lực của nàng đã luyện đến tầng thứ tám, tối nay không biết chừng nàng có thể thắng Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở đôi mắt thanh lệ, nhưng trước mắt lại không hề là một mảnh tối đen như mực nữa, mà có ánh sáng lấp lánh loằng thoáng mờ mịt. Sắt Sắt ngây người trong chớp mắt, bất ngờ phát hiện mắt của nàng có thể thấy đường.
Sắt Sắt hãy còn chưa tin, nàng trừng mắt nhìn xung quanh, cái bàn, cái giường...tất cả nàng đều nhìn thấy. Tuy cảnh vật trước mắt hơi mờ, như mông lung nhìn qua một màn lụa mỏng, nhưng xác thật là có thể thấy được. Nàng đã sống trong bóng đêm gần hai tháng, rốt cuộc nay cũng thấy lại được ánh sáng.
Người nào chưa phải từng sống trong bóng đêm quyết không thể hiểu hết sự vui sướng khi được thấy lại ánh sáng.
Sắt Sắt rời khỏi giường đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa số, theo khoảng trống nhỏ của từng ô cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là một thế giới đóng băng trắng xóa. Vừa mới trải qua một trận tuyết rơi, trong viện nhiều đóa mai vàng nở rộ dưới tuyết, toàn bộ sân đều vàng rực ánh hoa mai.
Sắt Sắt rất thích hoa mai, tuy biết trong viện có hoa mai nhưng từ trước tới nay đều không thể thấy. Nay nhìn lại, mấy thụ hàn mai trong gió lạnh xinh đẹp thanh lệ tuyệt vời, bóng hoa dưới tuyết tung bay như trong tiên cảnh.
Cuối cùng từ nay về sau nàng có thể ngắm nhìn bầu trời, nhìn tình đời đổi thay, cũng có thể ngắm hoa cỏ, ngắm cảnh đẹp.
Sắt Sắt cố gượng lòng cảm khái, nàng phủ thêm áo choàng hồ cừu trắng, đứng lên rồi bước ra viện ngắm hoa mai. Sau cửa, thị nữ thấy Sắt Sắt ra liền cuống quýt lại đỡ nàng, Sắt Sắt phất tay áo cự tuyệt, chậm rãi bước ra ngoài. Thị nữ kia cũng không biết là mắt Sắt Sắt đã thấy đường nên cứ giữ một khoảng cách nhất định theo phía sau nàng.
Sắt Sắt bước chậm đến tiểu viện, vì mắt mới khỏi nên cảnh vật trước mắt hơi mờ mờ, nên nàng cũng không đi nhanh.
Nơi góc tường có một cây hàn mai thập phần xinh đẹp, dưới tuyết trắng cực kỳ thanh lệ. Sắt Sắt kìm lòng không đậu bước hai bước đến gần, hương mai lãnh liệt xông vào mũi.
Sắt Sắt thản nhiên cười khẽ, chậm rãi hướng cửa viện đi ra, ở ngoài cửa viện có bốn thị vệ đang đứng gác, thấy Sắt Sắt đi ra vội cúi đầu thi lễ.
Sắt Sắt cũng không để ý tới, lập tức xuyên ra cửa viện, đến cửa lớn, nhìn xa xa xuống phía dưới.
Địa thế Vân Phiêu các quả nhiên là hơi cao, được lập trên sườn núi. Đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát hết cả tòa Xuân Thủy lâu, thấy được đồi núi trập trùng ẩn hiện trong mây mù xung quanh, có hồ nước, có ban công thưởng tuyết. Trong phong cảnh như ngọc như quỳnh ấy, thấy một chiếc xe đẩy màu đỏ ven hồ Yên Ba, hết sức chói mắt trên nền tuyết trắng xóa.
Một tố y nữ tử cước bộ nhẹ nhàng hướng chiếc xe đẩy cách đó xa xa bước đến, cũng không thấy rõ bộ dáng của nàng kia, nhưng nàng kia từ tiểu viện ven Yên Ba hồ đi ra, nên Sắt Sắt đoán có lẽ là Liên Tâm.
Nàng ấy vốn đã lên xe đẩy, tựa hồ trong lúc quay đầu vô tình nhìn thấy Sắt Sắt đang đứng trước cửa Vân Phiêu các, nên chậm rãi xuống xe đấy hướng Sắt Sắt bên này bước tới.
Sắt Sắt bình tĩnh đứng đó đợi nàng ấy đến càng lúc càng gần.
Đầu tiên là mơ hồ thấy rõ nàng kia mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt, dưới tuyết trắng nhìn xinh đẹp vô song. Bên ngoài khoác một tấm áo choàng hồ cừu thuần trắng, mái tóc đen dài được vấn kiểu Linh Xà kế, cắm một cây Phượng vĩ ngọc sai bên mái tóc, thanh nhã khác thường.
Đến gần một chút, xuyên thấu qua màn sương mù mông lung trước mắt, mơ hồ thấy rõ mặt mũi ngũ quan của nàng ấy.
Lông mày Nga Mi đen nhánh, mắt hạnh như nước, mũi cao thon kiều diễm, môi anh đào đỏ mọng, ngũ quan hoàn mỹ động lòng người. Nữ tử này không chỉ tuyệt mỹ bẩm sinh mà khí chất cũng xuất chúng, siêu phàm thoát tục, giống như nguyệt bạch tiên tử.
Sắt Sắt trừng mắt lên nhìn không chớp mắt, không phải vì cái gì khác, chỉ vì nữ tử này giống như đúc vị tế ti của Bắc Lỗ quốc - Y Lãnh Tuyết.
Trên đời có thể nào có hai nữ tử giống nhau đến thế?
Trong nháy mắt, Sắt Sắt còn tưởng rằng mình hư mắt chưa khỏi, hình ảnh chứng kiến trước mắt bất quá chỉ là ảo giác. Nàng trừng mắt nhìn đi nhìn lại cẩn thận, không thể nghi ngờ gì nữa, bộ dáng này là Y Lãnh Tuyết. Chẳng lẽ Liên Tâm lại là Y Lãnh Tuyết?
Nàng kia đến trước người Sắt Sắt, cúi đầu nói: “Liên Tâm bái kiến phu nhân”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia nhu mì, kiều mị.
Thanh âm Y Lãnh Tuyết là trong trẻo lạnh lùng, thanh âm Liên Tâm so ra uyển chuyển mềm mạí hơn, đúng là có ba phần giống nhau, hèn gì ngày đó nàng hư mắt không thấy đường, lúc mới gặp Liên Tâm liền cảm thấy thanh âm nàng ấy có chút quen tai.
Bộ dáng Y Lãnh Tuyết là thánh khiết xuất trần, lãnh diễm bức người. Liên Tâm trước mắt rõ ràng là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng má hồng hây hây hưng phấn, đuôi lông mày ẩn tình, khóe môi mỉm cười. So với Y Lãnh Tuyết thiếu vài phần tiên khí, hơn vài phần nhân khí.
Nàng rõ ràng chính là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng nhìn qua, lại có một chút xíu khác với Y Lãnh Tuyết.
Nếu như Sắt Sắt chưa từng chứng kiến đêm đó trong trướng Dạ vô Yên hôn môi Y Lãnh Tuyết, có lẽ sẽ cho rằng nữ tử trước mắt và Y Lãnh Tuyết căn bản là hai người khác nhau, chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi. Nhưng Sắt Sắt đã thấy qua bộ dáng hàm xuân phơi phới cua Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt, sắt sắt tựa hồ có thể khẳng định, không nghi ngờ gì nữa, người trước mắt chính là Y Lãnh Tuyết.
Liên Tâm là Y Lãnh Tuyết, Y Lãnh Tuyết chính là Liên Tâm.
Sắt Sắt cơ hồ bị phát hiện này làm rối loạn tâm thần, trước ngực như bị ai đánh một chùy thật mạnh, tim đập chậm mà nảy mạnh lên. Thật lâu sau, Sắt Sắt mới áp chế được cuồng loạn trong lòng, chuyển tầm mắt từ người nàng kia đến tuyết trắng trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt thu thủy đảo qua trên gương mặt ngọc thanh lệ của Sắt Sắt, khóe môi mỉm cười, nũng nịu nói: “Phu nhân, mấy ngày nay Liên Tâm bị buồn nôn nên chưa từng đến bái kiến phu nhân, cầu xin phu nhân thứ lỗi. Hôm nay Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy Lâu, tính thể nào cũng phải đến chào từ biệt phu nhân, nhưng Lâu chủ nói tuyết lạnh trơn trợt, Liên Tâm lại 1 đang mang thai, sợ có gì sơ xuất xảy ra. Không ngờ phu nhân lại tự mình đến tiễn đưa Liên Tâm, Liên Tâm cảm kích vô cùng.”
Đây là Y Lãnh Tuyết sao?
Những lời tầm thường của nữ nhi như thế mà cũng nói sao?
Sắt Sắt thản nhiên nhíu mày hỏi: “Sao ngươi phải đi?”
Sắt Sắt đối với lời tạm biệt của nàng ấy vô cùng hứng thú, nhất là nguyên nhân nàng ấy ra đi. Cho dù hài tử trong bụng nàng ấy có phải là con của Minh Xuân Thủy hay không, nhưng Minh Xuân Thủy đã nhận rồi, vì sao lại để nàng ấy ra đi?
“Vâng, Liên Tâm nên đến báo với phu nhân một tiếng, Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy lâu, ít ngày nữa phải thành hôn.” Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu nói, trên mặt ngọc thoáng đỏ bừng, thẹn thùng khôn tả.
Thành hôn? Sắt Sắt hơi ngẩn ngơ, nàng ta gả cho ai?
Không phải nàng ta thích Dạ Vô Yên sao?
Dạ Vô Yên, một khi cái tên này bật ra trong đầu, Sắt Sắt liền đột nhiên hiểu được, mới vừa rồi khi nàng nhận ra Y Lãnh Tuyết vì sao trong lòng lại rối loạn, nữ tử có mối quan hệ không rõ ràng với Dạ Vô Yên này, hiện tại lại đang cùng Minh Xuân Thủy dây dưa không minh bạch.
Y Lãnh Tuyết thích Dạ Vô Yên, mang thai đứa con của Minh Xuân Thủy, sau khi mất trí nhớ lại yêu Minh Xuân Thủy. Mà giờ phút này, nàng ấy lại muốn gả cho người khác?
“Liên Tâm cô nương phải thành hôn sao? Không biết vị công tử nào lại may mắn đến thế, có thể lấy được cô nương làm thê tử.” Sắt Sắt bất động thanh sắc hỏi. Là Minh Xuân Thủy, hay là Dạ Vô Yên, hay là, hai người kia vốn chỉ là một người? Khi nhìn thấy Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt Sắt Sắt liền vô hình chung đem Minh Xuân Thủy và Dạ Vô Yên hai người nhập lại thành một.
Y Lãnh Tuyết cười trong suốt nói: “Tục danh phu quân tiểu nữ không tiện nói ra, chỉ có thể nói với phu nhân, hắn là phu quân của Liên Tâm, Liên Tâm phải đi, phu nhân hãy bảo trọng, sau này sẽ còn gặp lại.” Nói xong, Liên Tâm xoay người, vòng eo của nàng ấy quả thật to hơn trước kia rất nhiều, vóc người cong đầy đặn hơn, nàng ấy thật cẩn thận nhích bước chân muốn bỏ đi.
Trên sườn núi, tuyết đóng thật dày,Y Lãnh Tuyết vừa bước chân lên, dưới chân bỗng nhiên trợt, thân mình lảo đảo ngã xuống đất. Sắt Sắt nguyên đứng đối diện với Y Lãnh Tuyết, cách nhau không xa, thấy thế theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy. Y Lãnh Tuyết dường như không muốn Sắt Sắt đỡ nàng, duỗi cánh tay ra ngăn tay Sắt Sắt lại, thân hình lập tức lăn xuống dốc núi.
Sắt Sắt nhìn bàn tay phải trống không của mình, thản nhiên cười cười.
Trong tích tắc Sắt Sắt cơ hồ có thể khẳng định, đứa con trong bụng Y Lãnh Tuyết không phải là con của Minh Xuân Thủy, mà nàng ta, tựa hồ cũng không muốn giữ lại đứa bé này.
Sắt Sắt thản nhiên đứng trên sườn núi, lạnh mắt nhìn Y Lãnh Tuyết lăn xuống bên dưới.
“Lại đỡ nàng ấy!” Sắt Sắt lạnh giọng ra lệnh cho thị nữ đứng kế bên. Nếu Y Lãnh Tuyết không cho nàng cứu, nàng cũng không tiện xen vào việc của người khác. Chỉ là, nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn người khác chết đi trước mặt nàng.
Tiểu thị nữ này là một lòng theo hầu hạ Sắt Sắt, nàng ta cũng không biết mắt Sắt Sắt đã bình phục, nên không dám rời Sắt Sắt một bước. Lúc này nghe Sắt Sắt phân phó, liền thả người nhảy lên hướng Y Lãnh Tuyết chạy tới.
Thân hình Y Lãnh Tuyết đang trên sườn núi lăn xuống càng lúc càng nhanh, tiểu thị nữ đang bố nhào về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng hiện thân, mũi chân hắn đạp nhẹ trên tuyết không lưu lại vết tích nào, áo trắng xuất trần, như mây bay, trong nháy mắt bay vút tới tiếp được Y Lãnh Tuyết đang ngã nhào xuống.
Nam tử ao trắng kia đúng là người mà đã hai tháng nay nàng không tận mắt thấy được, Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt thấy hắn tiếp được Y Lãnh Tuyết, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến hắn, lập tức quay đầu lại, chậm rãi hướng Vân Phiêu các đi về. Giờ phút này, nàng tự xem mắt mình vẫn còn mù nên không thấy đường, không muốn chứng kiến một màn đau lòng tiếp theo.
Sắt Sắt cuộn mình trên giường bên cửa sổ trong Noãn các, chậm rãi cố tiếp thu sự chấn động của việc phát hiện ra Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết.
Nếu Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết, vậy Minh Xuân Thủy là ai? Kỳ thật không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán được đáp án.
Dạ Vô Yên thích Y Lãnh Tuyết, si ngốc đợi Y Lãnh Tuyết bốn năm. Mà Minh Xuân Thủy cũng thích Y Lãnh Tuyết, nói hắn luôn chờ đợi nàng.
Không phải không có khả năng hai nam tử đồng thời thích một nữ tử, dù sao Y Lãnh Tuyết cũng nổi tiếng là tuyệt thế giai nhân ở phương bắc. Nhưng nếu nói Y Lãnh Tuyết đồng thời thích hai nam nhân thì không có lý. Đêm đó, trong lều trại, nàng ấy rõ ràng có tình ý lưu luyến đối với Dạ Vô Yên, mà nay, lại có thâm tình sâu đậm với Minh Xuân Thủy.
Như vậy, chỉ có một khả năng, Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên. Mà Y Lãnh Tuyết lại hoàn toàn biết rõ điều này.
Trước đây, không phải Sắt Sắt không hoài nghi qua khả năng Minh Xuân Thủy còn có một thân phận khác, nếu không, hắn cũng không luôn luôn đội mặt nạ hằng ngày. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn là Dạ Vô Yên.
Bởi vì, Nam Việt Tuyền vương và Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, hậu duệ Côn Luân nô, đây là hai thân phận hơn kém cách xa nhau như thế.
Làm sao có thể là cùng một người?
Huống chi, một người có thể đội mặt nạ giấu đi gương mặt của mình, nhưng mùi trên thân thể bọn họ tỏa ra cũng khác nhau. Trên người Dạ Vô Yên là mùi long diên hương, mà trên người Minh Xuân Thủy lại là mùi u hương của thanh trúc. Cho là hương thơm có thể tạo ra đi, vậy còn thanh âm? Thanh âm cũng có thể thay đổi sao?
Thanh âm của Dạ Vô Yên và thanh âm của Minh Xuân Thủy rõ ràng là khác nhau. Một người là trầm thấp lạnh lùng, một người là trong suốt mà ôn nhã.
Sắt Sắt ngồi trên giường, tâm thần dao động, trong lòng mãi suy đoán.
Bất tri bất giác sắc trời dần dần tối.
Hoa Tai mang theo hai thị nữ chậm rãi bước vào, bày một thức ăn trên chiếc bàn gỗ lim trong phòng. Nhưng Sắt Sắt vẫn ngơ ngác ngồi trên giường như trước, lúc này, nàng một chút tâm tình ăn cơm cũng không có.
Hoa Tai thấy ánh mắt ngơ ngác của Sắt Sắt, cho rằng nàng vẫn đang nghĩ đến chuyện rối rắm vừa rồi của Y Lãnh Tuyết, chậm rãi đi tới an ủi nói: “Phu nhân, người không cần lo lắng. Ta tin tưởng phu nhân nhất định không làm chuyện như vậy, Lâu chủ cũng vậy. Phu nhân hãy thả lỏng bản thân mà ăn chút cơm đi. Nếu không thân mình sao có thể có sức đề kháng, ta thấy đã nhiều ngày nay sắc mặt phu nhân không tốt lắm, nên cố ý sai người làm bát súp tổ yến này, phu nhân ăn một chút đi.”
Chuyện vừa rồi Hoa Tai cũng không tận mắt thấy, chỉ nghe thị nữ khác kể lại. Nàng biết con người của Sắt Sắt, tuyệt không bao giờ vì Y Lãnh Tuyết mang thai mà đẩy nàng té xuống sườn núi.
Sắt Sắt nghe vậy nhăn mày, trong lòng nàng khá phẳng lặng, đối với việc Y Lãnh Tuyết lăn xuống sườn núi kia, thật ra không có nghĩ nhiều đến. Lúc này nghĩ lại tình cảnh đó, thật dễ gây hiểu lầm là nàng đã đẩy nàng ta té xuống sườn dốc.
Như vậy cũng tốt, nàng hãm hại Y Lãnh Tuyết, Minh Xuân Thủy sẽ đuổi nàng ra khỏi Xuân Thủy lâu, có phải hay không?
“Liên Tâm thế nào?” Sắt Sắt cười khẽ hỏi. Minh Xuân Thủy xuất hiện đúng lúc nên có lẽ Y Lãnh Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Hoàn hảo, mới vừa rồi Cuồng Y có xem qua, nghe nói mẫu tử đều bình an.” Hoa Tai thản nhiên nói: “Cho nên phu nhân cũng không cần lo lắng.”
Sắt Sắt thản nhiên cười, nàng không có gì phải lo lắng cả.
“Hoa Tai, thức ăn cứ để đó, các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn một mình yên tĩnh chút.” Sắt Sắt thấp giọng nói, trước mắt nàng không muốn tiết lộ chuyện mắt nàng bình phục ra ngoài, nên không muốn tiếp cận nhiều với bọn thị nữ.
Hoa Tai vâng lệnh, mang theo hai thị nữ chậm rãi lui xuống.
Sắt Sắt tắt toàn bộ nến trong phòng, ánh tuyết và ánh trăng bên ngoài hắt ánh sáng qua ô cửa sổ nên bên trong cũng không phải là tối lắm.
Không biết đã ngồi trên giường bên cửa sổ được bao lâu, lúc này nàng nghe tiếng cửa ngoài viện lay động.
Sắt Sắt đứng dậy, ngưng mắt nhìn ra ngoài viện.
Đèn ngọc lưu ly và ánh tuyết bên ngoài chiếu sáng khắp trong viện, hộ vệ nhẹ nhàng mở cửa, Minh Xuân Thủy chậm rãi tiến vào.
Ánh đèn mông lung ẩn chứa hồng quang khiến cho tuyết đọng trên đất cũng ánh đỏ, phảng phớt hắt lên bộ trường bào trắng của Minh Xuân Thủy.
Hắn chậm rãi thong thả tiến vào, y phục toàn trắng dưới ánh đèn lay động tung bay, đẹp lạnh lùng khó tả.
Không nhìn đến chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt hắn, lướt nhẹ qua bộ y phục thuần trắng phiêu dật của hắn, bỏ qua mái tóc đen dài rối tung của hắn, chỉ nhìn thân hình thon dài tuấn dật của hắn, còn có bước chân tao nhã khí phách kia, Sắt Sắt cảm thấy trong ngực phát lạnh lên từng đợt từng đợt.
Y phục toàn trắng có thể che mất một phần sự lạnh lùng và khí phách của Dạ Vô Yên, nhưng không thể che đi quý khí bẩm sinh trên người hắn. Mái tóc rối càng khiến hắn thêm phong lưu tiêu sái mà không mất đi chút nào vẻ bình tĩnh và trầm ổn của Dạ Vô Yên.
Bộ pháp kia, dáng người kia, vì sao nàng chưa bao giờ chú ý tới điểm này?
Sắt Sắt ngồi yên trên giường, cửa phòng khẽ mở, Minh Xuân Thủy chậm rãi tiến vào.
Đôi mắt phượng đen sâu thẳm híp lại, thấy Sắt Sắt đang ngồi tĩnh tọa, ánh trăng tràn vào qua những ô cửa sổ như phủ lên nàng một lớp lụa mỏng mông lung. Khóe môi hắn khẽ cong lên, đôi mắt cười như không cười.
Mấy ngày nay hắn đã quen được Sắt Sắt chào đón bằng một trận tập kích ám khí, đột nhiên lúc này thấy nàng im lặng như vậy, nhất thời hắn cảm thấy có chút không quen.
Hắn chậm rãi bước tới từng bước một, dừng lại trước mặt Sắt Sắt.
“Vì sao không thắp nến lên?” Minh Xuân Thủy thản nhiên hỏi, trong giọng nói ẩn chứa đầy nhu tình.
Hắn ngầm vận nội lực sợ Sắt Sắt thình lình phát chiêu tập kích hắn. Nhưng hắn tựa hồ đã quá lo, Sắt Sắt chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, mắt dừng ở một gốc cây hàn mai trong tuyết.
“Một người mù như ta, đốt đèn lên chẳng phải là lãng phí quá sao.” Sắt Sắt thản nhiên nói, khóe môi cười tự giễu. Nếu Minh Xuân Thủy thật sự là Dạ Vô Yên, từ trước đến nay nàng hẳn là đã mù nên mới không nhận ra.
Minh Xuân Thủy dừng trước bóng dáng mảnh khảnh của Sắt Sắt, chậm rãi bước thong thả tới trước mặt nàng, duỗi cánh tay ôm chiếc eo nhỏ của nàng, thanh âm có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Chưa đến hai tháng mà, Vân Kinh Cuồng không phải đã nói sao, sau hai tháng sẽ tự hồi phục thị lực.”
Sắt Sắt bị Minh Xuân Thủy ôm eo, thân hình run rẩy, nhưng lần này nàng cũng không né tránh, cũng không giãy giụa.
“Liên Tâm thế nào? Đứa nhỏ có an toàn không?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt hỏi tới Liên Tâm.
Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy hơi buồn, giọng căm hận nói: “Giang Sắt Sắt, nàng thật sự quan tâm đến nàng ấy sao? Nếu thật sự quan tâm, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy! Nàng tưởng như vậy thì có thể rời khỏi ta sao? Nàng muốn ta đuổi nàng ra khỏi Xuân Thủy Lâu, có phải không? Vì mục đích này, nàng không tiếc làm ra chuyện hại người?”
Sắt Sắt cười nhẹ, ý Minh Xuân Thủy là nói nàng đã đẩy Y Lãnh Tuyết xuống sườn núi.
Nàng chỉ biết, hắn lựa chọn tin tưởng Y Lãnh Tuyết chứ không tin nàng. Y Lãnh Tuyết là ai? Là tiên tử trong lòng hắn a! Nàng là cái gì chứ?
“Đúng vậy, ta muốn rời khỏi Xuân Thủy lâu, ngày tưởng, đêm tưởng. Minh Xuân Thủy, ngươi mau đuổi ta đi đi, nhìn xem, ta đã bắt đầu hãm hại thê tử của ngươi! Một nữ nhân ác độc như vậy, ngươi còn dám lưu lại sao?” Sắt Sắt lạnh nhạt nói, như tựa hồ đó không phải là nàng.
Minh Xuân Thủy tai nghe ngữ khí lạnh nhạt của Sắt Sắt, lửa trong lòng liền bị nàng đốt cháy bùng lên. Hắn đương nhiên biết Sắt Sắt sẽ không làm việc hại người. Hắn chỉ là muốn cố ý hiểu lầm nàng, xem nàng phản ứng như thế nào, cũng không ngờ, nàng lại có bộ dáng thờ ơ không quan tâm đến như vậy.
Nàng tuyệt không để ý gì đến hắn sao?
“Nếu muốn đi trừ khi giết được ta.” Minh Xuân Thủy thản nhiên nói, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra sự lạnh lùng, kiên định.
Tim Sắt Sắt chìm hẳn xuống, dù hắn nghĩ là nàng làm nhưng cũng không muốn thả nàng đi. Hắn muốn giam cầm nàng cả đời sao?
Sắt Sắt bi ai nghĩ, vì sao hắn có Y Lãnh Tuyết rồi lại còn muốn dây dưa với nàng, chẳng lẽ hắn muốn cả thê lẫn thiếp một nhà sao? Nếu thế thì hắn đã không hiểu Giang Sắt Sắt nàng rồi.
Sắt Sắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt ánh lên một tia sáng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu lao vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Minh Xuân Thủy ngẩn ngơ, thân hình khẽ run rẩy.
Sắt Sắt chưa bao giờ như con chim nhỏ chủ động nép vào lòng của hắn như thế.
Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, tay nâng cằm nàng lên hỏi: “Đây là một cạm bẫy ngọt ngào, có phải không?’’
Bất quá cho dù hắn biết đây là một cạm bẫy ngọt ngào, sự chủ động của nàng đối với hắn mà nói, chính là mồi lửa thiêu rụi lý trí của hắn. Hắn cúi người, gỡ mặt nạ xuống, hôn lên môi anh đào của nàng.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, nàng biết hắn đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng mà nàng không dám, không dám mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trước mắt này. Nàng sợ mình đoán đúng, nàng sợ phải đối mặt với kết quả. Nhưng, nàng nhất định phải biết sự thật.
Nàng từ từ nhắm chặt hai mắt, hàng mi rậm cong vút che khuất đôi mắt đen trong suốt như mặt nước mùa thu.
Nàng ngửa đầu để mặc hắn hôn, cảm giác được đôi môi của hắn miết lấy môi anh đào của nàng, lưỡi hắn quấn quýt dây dưa trong miệng nàng, cánh tay hắn gắt gao siết lấy nàng, tựa hồ muốn hấp thu hết hơi thở trong lồng ngực của nàng.
Bên trong viện, hàn mai tỏa hương thơm dìu dịu. Bọn họ tại thế giới tràn ngập hương hoa này, không ngừng nặng nề chuyển động, chuyển động.
Hàng mi Sắt Sắt chớp chớp khẽ mở, ngửa đầu nhìn hắn.
Ánh trăng và ánh tuyết bên ngoài tràn vào qua ô cửa sổ, tỏa ra một tầng ánh sáng dìu dịu mông lung bên trong phòng.
Nàng nhìn thấy gương mặt của Minh Xuân Thủy.
Đôi mày xếch như vẽ, cặp mắt phượng hẹp dài mị hoặc, mũi thẳng, môi duyên dáng. Tuấn mỹ như thế, quý nhã như thế!
Chỉ là, khuôn mặt này quá mức quen thuộc, đó là gương mặt của Dạ Vô Yên.
Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên.
Chuyện này cuối cùng cũng đã được xác nhận, thế nhưng Sắt Sắt không hề có một chút khiếp sợ hay bối rối nào.
Nàng thế mà vẫn bình tĩnh ngả vào lòng hắn như trước
Vì sao nàng lại bình tĩnh như thế?
Nàng nhớ rõ có người từng nói qua, gặp chuyện chấn động quá lớn, sẽ khiến tâm tình người ta không thể dao động lại nữa, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế.
Sắt Sắt thở dài một tiếng, nàng cơ hồ đã tu luyện thành tinh, đã bách độc bất xâm rồi sao.
Nàng né người tránh, nhưng không gỡ ra được năm ngón tay của hắn như keo sơn dính chặt lấy nàng.
Tưởng rằng đã yêu một người khác, cũng không ngờ lại vẫn như trước, tự tròng dây thắt cổ chính mình.
Hèn gì, lúc trước khi nàng đi tìm Minh Xuân Thủy để giải mị dược, hắn cực không muốn, còn có vẻ tức giận, hỏi nàng bộ không còn sự lựa chọn khác hay sao. Càng lạ ở chỗ, Dạ Vô Yên biết người khác giải mị dược cho nàng lại có vẻ không để ý chút nào.
Hèn gì, lúc ở Lâm Giang lâu, hắn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử.
Hèn gì, nhiều cái hèn gì như vậy, thì ra là hắn đem nàng ra đùa bỡn từ trước đến nay. Mà nàng, vì không biết rõ, còn thích thú tưởng rằng nàng đã tìm được một người phu quân chung thủy trọn đời với nàng.
Nàng nghĩ mình là hàn mai cao quý thanh ngạo, thì ra chỉ là một đóa phù dung sa vào bùn không thoát ra được, bị hắn dẫm nát dưới chân.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, cảm giác được bàn tay dày rộng của hắn đã theo bên hông nàng dần dần xâm phạm đến cổ áo của nàng. Môi hắn dần dần kéo dài hôn đến vành tai nàng, trêu chọc những vùng mềm mại nhạy cảm của nàng.
Cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm chặt thắt lưng của nàng, tựa hồ muốn đem nàng khảm thật sâu vào trong lòng hắn.
Cơn giận tràn ra từ lồng ngực Sắt Sắt, nàng bỗng nhiên duỗi ngón tay hướng huyệt đạo trên cổ hắn điểm tới.
Trong chớp mắt, môi hắn rời khỏi môi nàng, duỗi cánh tay với tốc độ như sấm sét bắt được ngón tay ngọc của nàng.
“Quả nhiên là cạm bẫy ngọt ngào!” Hắn lạnh lùng nói.
Hắn cầm tay nàng, bỗng nhiên cao giọng cười lớn, tiếng cười phóng đãng không kềm chế được, như muốn dùng tiếng cười che giấu đi cảm xúc thật trong lòng hắn.
“Giang Sắt Sắt, nàng muốn giết ta sao?” Hắn hỏi nàng, thanh âm trầm thấp mang đầy áp lực nặng nề thê lương.
Mấy ngày nay, chưa từng có lấy một ngày bọn họ không giao đấu, động võ với nhau, nhưng hắn có thể cảm giác được, nàng chỉ muốn thắng chứ không hề muốn giết hắn. Mà đêm nay, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được hắn nữa sao?
Hắn đột nhiên buông nàng ra, nhìn nàng lảo đảo tựa vào cạnh giường, chỉ nghe một tiếng keng, không biết từ lúc nào, hắn tuốt bảo kiếm treo trên vách tường kia ra khỏi vỏ, chĩa xuống trước ngực nàng.
Lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ phát hàn khí sắc bén vô cùng đặt ở ngực trái của Sắt Sắt, Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy trong lòng cũng lạnh đi.
Hắn muốn giết nàng sao? Như vậy cũng tốt, thế là chấm dứt mọi chuyện.
Thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến từ đỉnh đầu của nàng, áp lực trầm thấp: “Nàng muốn mạng của ta còn ta lại muốn trái tim của nàng.” Hắn buồn bã cười nói: “Nếu như đâm xuống là có thể có được tim của nàng, vậy thì đơn giản quá rồi.”
Hắn chậm rãi thu hồi bảo kiếm.
Sắt Sắt không nói gì, nàng bỗng nhiên cúi đầu, trong lòng một luồng khí huyết nhộn nhạo nổi lên, tất cả khí huyết của toàn bộ cơ thể, giờ khắc này tựa hồ đều muốn tràn cả ra ngoài.
“Sao vậy?” Minh Xuân Thủy nghe được tiếng nôn khan của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn tơ máu nơi khóe môi nàng, ánh mắt hắn đã ảm đạm nay càng tối tăm hơn.
“Hoa Tai, mời Cuồng Y tới đây.” Minh Xuân Thủy lạnh giọng phân phó.
“Không cần, ta không sao!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt mê muội, nàng vỗ vỗ lên trán, chậm rãi bước đến giường.
Hắn tung hoành thiên hạ đã vài năm nay, bất kỳ chuyện gì, mỗi một bước đều là nghĩ sâu tính kỹ rồi mới tiến hành, mà kể từ khi gặp nàng, hắn không thể tự kềm chế cảm xúc của chính mình. Nữ tử trước mắt này luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận trong hắn.
Sự bình tĩnh của nàng, sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng khiến hắn cảm thấy, cho tới nay, nàng tựa như một làn gió nhẹ trên tay hắn, có thể cảm giác được, nhưng không thể nắm bắt, không phải chỉ cần hắn có lòng là có thể có được nàng.
Giờ khắc này hắn nhận ra, dù cho phải làm nàng hận hắn, còn tốt hơn là nàng không thèm để mắt đến hắn.
Hắn cúi đầu hạ môi hôn xuống, nhẹ nhàng mà dạt dào tình cảm, cuồng nhiệt mà sâu đậm , đôi môi hắn từ từ lướt xuống dưới, đánh vòng quanh cổ nàng, xương quai xanh của nàng rồi dừng lại trên bộ ngực sữa mềm mại của nàng. Bàn tay to lớn của hẳn nâng vòng eo mảnh khảnh của nàng lên, thân thể thon dài của hắn khẽ động, thâm nhập vào trong nàng.
Một cơn đau đớn ập đến, Sắt Sắt gần như cắn muốn nát môi để đè nén dục vọng và khao khát.
Hắn ngưng lại động tác, cố kềm chế bản thân, trầm giọng nói: “Hãy nói nàng muốn ta!”
Cầu mà không được, hắn liền ra tay mạnh hơn. Trong giờ phút này đây, Minh Xuân Thủy không hề là Lâu chủ Xuân Thủy lâu oai phong một cõi nữa, hắn chỉ là một nam tử bình thường đang điên cuồng vì yêu.
Sắt Sắt nghe thế chỉ cười lạnh lùng, cho dù phải cắn nát đôi môi anh đào của mình nàng cũng sẽ không lên tiếng.
Nụ cười lạnh lẽo của nàng khiến tim hắn như rơi xuống đáy vực sâu, nhưng hắn không hề ngừng lại động tác, tựa hồ chỉ có như thế mới có thể chứng minh nàng hiện tại vẫn hiện hữu trong ngực của hắn.
Cơn đau đớn lại đánh úp lại, cơn đau này chưa qua thì cơn đau khác lại ập đến, Sắt Sắt thở gấp rồi bỗng nhiên há miệng hung hăng cắn lên cổ hắn, một cỗ hương vị tinh ngọt của máu tươi tràn ngập nơi yết hầu. Minh Xuân Thủy đau nên nhíu mày thật chặt, ánh mắt như càng sâu hơn, vẫn không buông nàng ra, thậm chí còn duỗi cánh tay nâng eo nàng khiến thân thể nàng dán chặt vào thân thể mình, khiến cho dục vọng của hắn càng chôn sâu vào trong nàng.
Hắn một lần rồi lại một lần tra tấn nàng, cũng là tra tấn chính hắn.
Kèm theo cơn đau là khoái cảm quen thuộc đê mê nóng bỏng cuộn trào từ bên trong hai người bọn họ, từng cơn rồi lại từng cơn, trong nháy mắt bao phủ lấy rồi nhấn chìm hai người bọn họ. Thân hình hai người bọn họ như bị một chất cường toan mạnh đến dời non lấp biển ăn mòn lấy, nhịn không được mà run lên.
Sắt Sắt thôi không cắn lên cổ hắn nữa, hai giọt nước mắt trong suốt trên má nàng lăn xuống. Tên ác ma Minh Xuân Thủy này khiến thân thể nàng nổi lên cảm ứng, hoàn toàn trầm luân chìm đắm mê dại dưới thân hắn.
Nàng hận hắn, nhưng cũng là hận chính nàng.
Đêm nay, hắn như không hề biết thỏa mãn, muốn nàng một lần rồi lại một lần. Đêm thứ hai, đêm thứ ba,...đêm này nối tiếp đêm khác, hắn châm lên ngọn lửa ham muốn trong nàng, khiến nàng tự mình hóa thành bướm cùng hắn chắp cánh nhảy múa trong đêm thâu.
Bọn họ giằng co giao đấu với nhau, dây dưa triền miên tra tấn nhau như thế, ngày lại ngày trôi qua.
Vì thân bị hãm ở Vân Phiêu các nên tin tức của Liên Tâm, Sắt Sắt không hề nghe thấy nữa.
Đảo mắt đã hết thu, mùa đông tuyết trắng xóa đang đến gần.
Ở đế đô Phi Thành, tháng mười vẫn còn có lá vàng rơi, nhưng ở Miên Vân sơn cũng đã chớm vào đông.
Mùa đông thê lương và tiêu điều xóa sạch vết tích của sự sống, của tất cả những gì mềm mại, không còn nhu tình, không còn nâng niu, chỉ còn lại góc cạnh bén nhọn ro ràng.
Trong Noãn các của Vân Phiêu các có vài lò lửa, ấm áp mà yên tĩnh. Trên bàn có một bình hoa cắm một cành mai vàng, nhiều đóa nở rộ vô cùng sinh động. Gian phòng ảm đạm tỏa ngát hương hoa mai.
Sắt Sắt khoanh chân ngồi trên giường, búi tóc đen thanh nhã hơi trễ xuống hé ra gương mặt ngọc trắng nõn thanh lệ. Nàng vận nội lực trong giây lát, cảm thấy chân khí cuồn cuộn không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, khóe môi nàng cười nhẹ. Nội lực của nàng đã luyện đến tầng thứ tám, tối nay không biết chừng nàng có thể thắng Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở đôi mắt thanh lệ, nhưng trước mắt lại không hề là một mảnh tối đen như mực nữa, mà có ánh sáng lấp lánh loằng thoáng mờ mịt. Sắt Sắt ngây người trong chớp mắt, bất ngờ phát hiện mắt của nàng có thể thấy đường.
Sắt Sắt hãy còn chưa tin, nàng trừng mắt nhìn xung quanh, cái bàn, cái giường...tất cả nàng đều nhìn thấy. Tuy cảnh vật trước mắt hơi mờ, như mông lung nhìn qua một màn lụa mỏng, nhưng xác thật là có thể thấy được. Nàng đã sống trong bóng đêm gần hai tháng, rốt cuộc nay cũng thấy lại được ánh sáng.
Người nào chưa phải từng sống trong bóng đêm quyết không thể hiểu hết sự vui sướng khi được thấy lại ánh sáng.
Sắt Sắt rời khỏi giường đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa số, theo khoảng trống nhỏ của từng ô cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là một thế giới đóng băng trắng xóa. Vừa mới trải qua một trận tuyết rơi, trong viện nhiều đóa mai vàng nở rộ dưới tuyết, toàn bộ sân đều vàng rực ánh hoa mai.
Sắt Sắt rất thích hoa mai, tuy biết trong viện có hoa mai nhưng từ trước tới nay đều không thể thấy. Nay nhìn lại, mấy thụ hàn mai trong gió lạnh xinh đẹp thanh lệ tuyệt vời, bóng hoa dưới tuyết tung bay như trong tiên cảnh.
Cuối cùng từ nay về sau nàng có thể ngắm nhìn bầu trời, nhìn tình đời đổi thay, cũng có thể ngắm hoa cỏ, ngắm cảnh đẹp.
Sắt Sắt cố gượng lòng cảm khái, nàng phủ thêm áo choàng hồ cừu trắng, đứng lên rồi bước ra viện ngắm hoa mai. Sau cửa, thị nữ thấy Sắt Sắt ra liền cuống quýt lại đỡ nàng, Sắt Sắt phất tay áo cự tuyệt, chậm rãi bước ra ngoài. Thị nữ kia cũng không biết là mắt Sắt Sắt đã thấy đường nên cứ giữ một khoảng cách nhất định theo phía sau nàng.
Sắt Sắt bước chậm đến tiểu viện, vì mắt mới khỏi nên cảnh vật trước mắt hơi mờ mờ, nên nàng cũng không đi nhanh.
Nơi góc tường có một cây hàn mai thập phần xinh đẹp, dưới tuyết trắng cực kỳ thanh lệ. Sắt Sắt kìm lòng không đậu bước hai bước đến gần, hương mai lãnh liệt xông vào mũi.
Sắt Sắt thản nhiên cười khẽ, chậm rãi hướng cửa viện đi ra, ở ngoài cửa viện có bốn thị vệ đang đứng gác, thấy Sắt Sắt đi ra vội cúi đầu thi lễ.
Sắt Sắt cũng không để ý tới, lập tức xuyên ra cửa viện, đến cửa lớn, nhìn xa xa xuống phía dưới.
Địa thế Vân Phiêu các quả nhiên là hơi cao, được lập trên sườn núi. Đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát hết cả tòa Xuân Thủy lâu, thấy được đồi núi trập trùng ẩn hiện trong mây mù xung quanh, có hồ nước, có ban công thưởng tuyết. Trong phong cảnh như ngọc như quỳnh ấy, thấy một chiếc xe đẩy màu đỏ ven hồ Yên Ba, hết sức chói mắt trên nền tuyết trắng xóa.
Một tố y nữ tử cước bộ nhẹ nhàng hướng chiếc xe đẩy cách đó xa xa bước đến, cũng không thấy rõ bộ dáng của nàng kia, nhưng nàng kia từ tiểu viện ven Yên Ba hồ đi ra, nên Sắt Sắt đoán có lẽ là Liên Tâm.
Nàng ấy vốn đã lên xe đẩy, tựa hồ trong lúc quay đầu vô tình nhìn thấy Sắt Sắt đang đứng trước cửa Vân Phiêu các, nên chậm rãi xuống xe đấy hướng Sắt Sắt bên này bước tới.
Sắt Sắt bình tĩnh đứng đó đợi nàng ấy đến càng lúc càng gần.
Đầu tiên là mơ hồ thấy rõ nàng kia mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt, dưới tuyết trắng nhìn xinh đẹp vô song. Bên ngoài khoác một tấm áo choàng hồ cừu thuần trắng, mái tóc đen dài được vấn kiểu Linh Xà kế, cắm một cây Phượng vĩ ngọc sai bên mái tóc, thanh nhã khác thường.
Đến gần một chút, xuyên thấu qua màn sương mù mông lung trước mắt, mơ hồ thấy rõ mặt mũi ngũ quan của nàng ấy.
Lông mày Nga Mi đen nhánh, mắt hạnh như nước, mũi cao thon kiều diễm, môi anh đào đỏ mọng, ngũ quan hoàn mỹ động lòng người. Nữ tử này không chỉ tuyệt mỹ bẩm sinh mà khí chất cũng xuất chúng, siêu phàm thoát tục, giống như nguyệt bạch tiên tử.
Sắt Sắt trừng mắt lên nhìn không chớp mắt, không phải vì cái gì khác, chỉ vì nữ tử này giống như đúc vị tế ti của Bắc Lỗ quốc - Y Lãnh Tuyết.
Trên đời có thể nào có hai nữ tử giống nhau đến thế?
Trong nháy mắt, Sắt Sắt còn tưởng rằng mình hư mắt chưa khỏi, hình ảnh chứng kiến trước mắt bất quá chỉ là ảo giác. Nàng trừng mắt nhìn đi nhìn lại cẩn thận, không thể nghi ngờ gì nữa, bộ dáng này là Y Lãnh Tuyết. Chẳng lẽ Liên Tâm lại là Y Lãnh Tuyết?
Nàng kia đến trước người Sắt Sắt, cúi đầu nói: “Liên Tâm bái kiến phu nhân”, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia nhu mì, kiều mị.
Thanh âm Y Lãnh Tuyết là trong trẻo lạnh lùng, thanh âm Liên Tâm so ra uyển chuyển mềm mạí hơn, đúng là có ba phần giống nhau, hèn gì ngày đó nàng hư mắt không thấy đường, lúc mới gặp Liên Tâm liền cảm thấy thanh âm nàng ấy có chút quen tai.
Bộ dáng Y Lãnh Tuyết là thánh khiết xuất trần, lãnh diễm bức người. Liên Tâm trước mắt rõ ràng là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng má hồng hây hây hưng phấn, đuôi lông mày ẩn tình, khóe môi mỉm cười. So với Y Lãnh Tuyết thiếu vài phần tiên khí, hơn vài phần nhân khí.
Nàng rõ ràng chính là bộ dáng Y Lãnh Tuyết, nhưng nhìn qua, lại có một chút xíu khác với Y Lãnh Tuyết.
Nếu như Sắt Sắt chưa từng chứng kiến đêm đó trong trướng Dạ vô Yên hôn môi Y Lãnh Tuyết, có lẽ sẽ cho rằng nữ tử trước mắt và Y Lãnh Tuyết căn bản là hai người khác nhau, chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi. Nhưng Sắt Sắt đã thấy qua bộ dáng hàm xuân phơi phới cua Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt, sắt sắt tựa hồ có thể khẳng định, không nghi ngờ gì nữa, người trước mắt chính là Y Lãnh Tuyết.
Liên Tâm là Y Lãnh Tuyết, Y Lãnh Tuyết chính là Liên Tâm.
Sắt Sắt cơ hồ bị phát hiện này làm rối loạn tâm thần, trước ngực như bị ai đánh một chùy thật mạnh, tim đập chậm mà nảy mạnh lên. Thật lâu sau, Sắt Sắt mới áp chế được cuồng loạn trong lòng, chuyển tầm mắt từ người nàng kia đến tuyết trắng trên mặt đất, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt thu thủy đảo qua trên gương mặt ngọc thanh lệ của Sắt Sắt, khóe môi mỉm cười, nũng nịu nói: “Phu nhân, mấy ngày nay Liên Tâm bị buồn nôn nên chưa từng đến bái kiến phu nhân, cầu xin phu nhân thứ lỗi. Hôm nay Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy Lâu, tính thể nào cũng phải đến chào từ biệt phu nhân, nhưng Lâu chủ nói tuyết lạnh trơn trợt, Liên Tâm lại 1 đang mang thai, sợ có gì sơ xuất xảy ra. Không ngờ phu nhân lại tự mình đến tiễn đưa Liên Tâm, Liên Tâm cảm kích vô cùng.”
Đây là Y Lãnh Tuyết sao?
Những lời tầm thường của nữ nhi như thế mà cũng nói sao?
Sắt Sắt thản nhiên nhíu mày hỏi: “Sao ngươi phải đi?”
Sắt Sắt đối với lời tạm biệt của nàng ấy vô cùng hứng thú, nhất là nguyên nhân nàng ấy ra đi. Cho dù hài tử trong bụng nàng ấy có phải là con của Minh Xuân Thủy hay không, nhưng Minh Xuân Thủy đã nhận rồi, vì sao lại để nàng ấy ra đi?
“Vâng, Liên Tâm nên đến báo với phu nhân một tiếng, Liên Tâm sẽ rời khỏi Xuân Thủy lâu, ít ngày nữa phải thành hôn.” Y Lãnh Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu nói, trên mặt ngọc thoáng đỏ bừng, thẹn thùng khôn tả.
Thành hôn? Sắt Sắt hơi ngẩn ngơ, nàng ta gả cho ai?
Không phải nàng ta thích Dạ Vô Yên sao?
Dạ Vô Yên, một khi cái tên này bật ra trong đầu, Sắt Sắt liền đột nhiên hiểu được, mới vừa rồi khi nàng nhận ra Y Lãnh Tuyết vì sao trong lòng lại rối loạn, nữ tử có mối quan hệ không rõ ràng với Dạ Vô Yên này, hiện tại lại đang cùng Minh Xuân Thủy dây dưa không minh bạch.
Y Lãnh Tuyết thích Dạ Vô Yên, mang thai đứa con của Minh Xuân Thủy, sau khi mất trí nhớ lại yêu Minh Xuân Thủy. Mà giờ phút này, nàng ấy lại muốn gả cho người khác?
“Liên Tâm cô nương phải thành hôn sao? Không biết vị công tử nào lại may mắn đến thế, có thể lấy được cô nương làm thê tử.” Sắt Sắt bất động thanh sắc hỏi. Là Minh Xuân Thủy, hay là Dạ Vô Yên, hay là, hai người kia vốn chỉ là một người? Khi nhìn thấy Y Lãnh Tuyết, trong nháy mắt Sắt Sắt liền vô hình chung đem Minh Xuân Thủy và Dạ Vô Yên hai người nhập lại thành một.
Y Lãnh Tuyết cười trong suốt nói: “Tục danh phu quân tiểu nữ không tiện nói ra, chỉ có thể nói với phu nhân, hắn là phu quân của Liên Tâm, Liên Tâm phải đi, phu nhân hãy bảo trọng, sau này sẽ còn gặp lại.” Nói xong, Liên Tâm xoay người, vòng eo của nàng ấy quả thật to hơn trước kia rất nhiều, vóc người cong đầy đặn hơn, nàng ấy thật cẩn thận nhích bước chân muốn bỏ đi.
Trên sườn núi, tuyết đóng thật dày,Y Lãnh Tuyết vừa bước chân lên, dưới chân bỗng nhiên trợt, thân mình lảo đảo ngã xuống đất. Sắt Sắt nguyên đứng đối diện với Y Lãnh Tuyết, cách nhau không xa, thấy thế theo bản năng giơ tay ra đỡ lấy. Y Lãnh Tuyết dường như không muốn Sắt Sắt đỡ nàng, duỗi cánh tay ra ngăn tay Sắt Sắt lại, thân hình lập tức lăn xuống dốc núi.
Sắt Sắt nhìn bàn tay phải trống không của mình, thản nhiên cười cười.
Trong tích tắc Sắt Sắt cơ hồ có thể khẳng định, đứa con trong bụng Y Lãnh Tuyết không phải là con của Minh Xuân Thủy, mà nàng ta, tựa hồ cũng không muốn giữ lại đứa bé này.
Sắt Sắt thản nhiên đứng trên sườn núi, lạnh mắt nhìn Y Lãnh Tuyết lăn xuống bên dưới.
“Lại đỡ nàng ấy!” Sắt Sắt lạnh giọng ra lệnh cho thị nữ đứng kế bên. Nếu Y Lãnh Tuyết không cho nàng cứu, nàng cũng không tiện xen vào việc của người khác. Chỉ là, nàng cũng không muốn trơ mắt nhìn người khác chết đi trước mặt nàng.
Tiểu thị nữ này là một lòng theo hầu hạ Sắt Sắt, nàng ta cũng không biết mắt Sắt Sắt đã bình phục, nên không dám rời Sắt Sắt một bước. Lúc này nghe Sắt Sắt phân phó, liền thả người nhảy lên hướng Y Lãnh Tuyết chạy tới.
Thân hình Y Lãnh Tuyết đang trên sườn núi lăn xuống càng lúc càng nhanh, tiểu thị nữ đang bố nhào về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng hiện thân, mũi chân hắn đạp nhẹ trên tuyết không lưu lại vết tích nào, áo trắng xuất trần, như mây bay, trong nháy mắt bay vút tới tiếp được Y Lãnh Tuyết đang ngã nhào xuống.
Nam tử ao trắng kia đúng là người mà đã hai tháng nay nàng không tận mắt thấy được, Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt thấy hắn tiếp được Y Lãnh Tuyết, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến hắn, lập tức quay đầu lại, chậm rãi hướng Vân Phiêu các đi về. Giờ phút này, nàng tự xem mắt mình vẫn còn mù nên không thấy đường, không muốn chứng kiến một màn đau lòng tiếp theo.
Sắt Sắt cuộn mình trên giường bên cửa sổ trong Noãn các, chậm rãi cố tiếp thu sự chấn động của việc phát hiện ra Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết.
Nếu Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết, vậy Minh Xuân Thủy là ai? Kỳ thật không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán được đáp án.
Dạ Vô Yên thích Y Lãnh Tuyết, si ngốc đợi Y Lãnh Tuyết bốn năm. Mà Minh Xuân Thủy cũng thích Y Lãnh Tuyết, nói hắn luôn chờ đợi nàng.
Không phải không có khả năng hai nam tử đồng thời thích một nữ tử, dù sao Y Lãnh Tuyết cũng nổi tiếng là tuyệt thế giai nhân ở phương bắc. Nhưng nếu nói Y Lãnh Tuyết đồng thời thích hai nam nhân thì không có lý. Đêm đó, trong lều trại, nàng ấy rõ ràng có tình ý lưu luyến đối với Dạ Vô Yên, mà nay, lại có thâm tình sâu đậm với Minh Xuân Thủy.
Như vậy, chỉ có một khả năng, Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên. Mà Y Lãnh Tuyết lại hoàn toàn biết rõ điều này.
Trước đây, không phải Sắt Sắt không hoài nghi qua khả năng Minh Xuân Thủy còn có một thân phận khác, nếu không, hắn cũng không luôn luôn đội mặt nạ hằng ngày. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn là Dạ Vô Yên.
Bởi vì, Nam Việt Tuyền vương và Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, hậu duệ Côn Luân nô, đây là hai thân phận hơn kém cách xa nhau như thế.
Làm sao có thể là cùng một người?
Huống chi, một người có thể đội mặt nạ giấu đi gương mặt của mình, nhưng mùi trên thân thể bọn họ tỏa ra cũng khác nhau. Trên người Dạ Vô Yên là mùi long diên hương, mà trên người Minh Xuân Thủy lại là mùi u hương của thanh trúc. Cho là hương thơm có thể tạo ra đi, vậy còn thanh âm? Thanh âm cũng có thể thay đổi sao?
Thanh âm của Dạ Vô Yên và thanh âm của Minh Xuân Thủy rõ ràng là khác nhau. Một người là trầm thấp lạnh lùng, một người là trong suốt mà ôn nhã.
Sắt Sắt ngồi trên giường, tâm thần dao động, trong lòng mãi suy đoán.
Bất tri bất giác sắc trời dần dần tối.
Hoa Tai mang theo hai thị nữ chậm rãi bước vào, bày một thức ăn trên chiếc bàn gỗ lim trong phòng. Nhưng Sắt Sắt vẫn ngơ ngác ngồi trên giường như trước, lúc này, nàng một chút tâm tình ăn cơm cũng không có.
Hoa Tai thấy ánh mắt ngơ ngác của Sắt Sắt, cho rằng nàng vẫn đang nghĩ đến chuyện rối rắm vừa rồi của Y Lãnh Tuyết, chậm rãi đi tới an ủi nói: “Phu nhân, người không cần lo lắng. Ta tin tưởng phu nhân nhất định không làm chuyện như vậy, Lâu chủ cũng vậy. Phu nhân hãy thả lỏng bản thân mà ăn chút cơm đi. Nếu không thân mình sao có thể có sức đề kháng, ta thấy đã nhiều ngày nay sắc mặt phu nhân không tốt lắm, nên cố ý sai người làm bát súp tổ yến này, phu nhân ăn một chút đi.”
Chuyện vừa rồi Hoa Tai cũng không tận mắt thấy, chỉ nghe thị nữ khác kể lại. Nàng biết con người của Sắt Sắt, tuyệt không bao giờ vì Y Lãnh Tuyết mang thai mà đẩy nàng té xuống sườn núi.
Sắt Sắt nghe vậy nhăn mày, trong lòng nàng khá phẳng lặng, đối với việc Y Lãnh Tuyết lăn xuống sườn núi kia, thật ra không có nghĩ nhiều đến. Lúc này nghĩ lại tình cảnh đó, thật dễ gây hiểu lầm là nàng đã đẩy nàng ta té xuống sườn dốc.
Như vậy cũng tốt, nàng hãm hại Y Lãnh Tuyết, Minh Xuân Thủy sẽ đuổi nàng ra khỏi Xuân Thủy lâu, có phải hay không?
“Liên Tâm thế nào?” Sắt Sắt cười khẽ hỏi. Minh Xuân Thủy xuất hiện đúng lúc nên có lẽ Y Lãnh Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Hoàn hảo, mới vừa rồi Cuồng Y có xem qua, nghe nói mẫu tử đều bình an.” Hoa Tai thản nhiên nói: “Cho nên phu nhân cũng không cần lo lắng.”
Sắt Sắt thản nhiên cười, nàng không có gì phải lo lắng cả.
“Hoa Tai, thức ăn cứ để đó, các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn một mình yên tĩnh chút.” Sắt Sắt thấp giọng nói, trước mắt nàng không muốn tiết lộ chuyện mắt nàng bình phục ra ngoài, nên không muốn tiếp cận nhiều với bọn thị nữ.
Hoa Tai vâng lệnh, mang theo hai thị nữ chậm rãi lui xuống.
Sắt Sắt tắt toàn bộ nến trong phòng, ánh tuyết và ánh trăng bên ngoài hắt ánh sáng qua ô cửa sổ nên bên trong cũng không phải là tối lắm.
Không biết đã ngồi trên giường bên cửa sổ được bao lâu, lúc này nàng nghe tiếng cửa ngoài viện lay động.
Sắt Sắt đứng dậy, ngưng mắt nhìn ra ngoài viện.
Đèn ngọc lưu ly và ánh tuyết bên ngoài chiếu sáng khắp trong viện, hộ vệ nhẹ nhàng mở cửa, Minh Xuân Thủy chậm rãi tiến vào.
Ánh đèn mông lung ẩn chứa hồng quang khiến cho tuyết đọng trên đất cũng ánh đỏ, phảng phớt hắt lên bộ trường bào trắng của Minh Xuân Thủy.
Hắn chậm rãi thong thả tiến vào, y phục toàn trắng dưới ánh đèn lay động tung bay, đẹp lạnh lùng khó tả.
Không nhìn đến chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt hắn, lướt nhẹ qua bộ y phục thuần trắng phiêu dật của hắn, bỏ qua mái tóc đen dài rối tung của hắn, chỉ nhìn thân hình thon dài tuấn dật của hắn, còn có bước chân tao nhã khí phách kia, Sắt Sắt cảm thấy trong ngực phát lạnh lên từng đợt từng đợt.
Y phục toàn trắng có thể che mất một phần sự lạnh lùng và khí phách của Dạ Vô Yên, nhưng không thể che đi quý khí bẩm sinh trên người hắn. Mái tóc rối càng khiến hắn thêm phong lưu tiêu sái mà không mất đi chút nào vẻ bình tĩnh và trầm ổn của Dạ Vô Yên.
Bộ pháp kia, dáng người kia, vì sao nàng chưa bao giờ chú ý tới điểm này?
Sắt Sắt ngồi yên trên giường, cửa phòng khẽ mở, Minh Xuân Thủy chậm rãi tiến vào.
Đôi mắt phượng đen sâu thẳm híp lại, thấy Sắt Sắt đang ngồi tĩnh tọa, ánh trăng tràn vào qua những ô cửa sổ như phủ lên nàng một lớp lụa mỏng mông lung. Khóe môi hắn khẽ cong lên, đôi mắt cười như không cười.
Mấy ngày nay hắn đã quen được Sắt Sắt chào đón bằng một trận tập kích ám khí, đột nhiên lúc này thấy nàng im lặng như vậy, nhất thời hắn cảm thấy có chút không quen.
Hắn chậm rãi bước tới từng bước một, dừng lại trước mặt Sắt Sắt.
“Vì sao không thắp nến lên?” Minh Xuân Thủy thản nhiên hỏi, trong giọng nói ẩn chứa đầy nhu tình.
Hắn ngầm vận nội lực sợ Sắt Sắt thình lình phát chiêu tập kích hắn. Nhưng hắn tựa hồ đã quá lo, Sắt Sắt chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, mắt dừng ở một gốc cây hàn mai trong tuyết.
“Một người mù như ta, đốt đèn lên chẳng phải là lãng phí quá sao.” Sắt Sắt thản nhiên nói, khóe môi cười tự giễu. Nếu Minh Xuân Thủy thật sự là Dạ Vô Yên, từ trước đến nay nàng hẳn là đã mù nên mới không nhận ra.
Minh Xuân Thủy dừng trước bóng dáng mảnh khảnh của Sắt Sắt, chậm rãi bước thong thả tới trước mặt nàng, duỗi cánh tay ôm chiếc eo nhỏ của nàng, thanh âm có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Chưa đến hai tháng mà, Vân Kinh Cuồng không phải đã nói sao, sau hai tháng sẽ tự hồi phục thị lực.”
Sắt Sắt bị Minh Xuân Thủy ôm eo, thân hình run rẩy, nhưng lần này nàng cũng không né tránh, cũng không giãy giụa.
“Liên Tâm thế nào? Đứa nhỏ có an toàn không?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.
Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt hỏi tới Liên Tâm.
Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy hơi buồn, giọng căm hận nói: “Giang Sắt Sắt, nàng thật sự quan tâm đến nàng ấy sao? Nếu thật sự quan tâm, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy! Nàng tưởng như vậy thì có thể rời khỏi ta sao? Nàng muốn ta đuổi nàng ra khỏi Xuân Thủy Lâu, có phải không? Vì mục đích này, nàng không tiếc làm ra chuyện hại người?”
Sắt Sắt cười nhẹ, ý Minh Xuân Thủy là nói nàng đã đẩy Y Lãnh Tuyết xuống sườn núi.
Nàng chỉ biết, hắn lựa chọn tin tưởng Y Lãnh Tuyết chứ không tin nàng. Y Lãnh Tuyết là ai? Là tiên tử trong lòng hắn a! Nàng là cái gì chứ?
“Đúng vậy, ta muốn rời khỏi Xuân Thủy lâu, ngày tưởng, đêm tưởng. Minh Xuân Thủy, ngươi mau đuổi ta đi đi, nhìn xem, ta đã bắt đầu hãm hại thê tử của ngươi! Một nữ nhân ác độc như vậy, ngươi còn dám lưu lại sao?” Sắt Sắt lạnh nhạt nói, như tựa hồ đó không phải là nàng.
Minh Xuân Thủy tai nghe ngữ khí lạnh nhạt của Sắt Sắt, lửa trong lòng liền bị nàng đốt cháy bùng lên. Hắn đương nhiên biết Sắt Sắt sẽ không làm việc hại người. Hắn chỉ là muốn cố ý hiểu lầm nàng, xem nàng phản ứng như thế nào, cũng không ngờ, nàng lại có bộ dáng thờ ơ không quan tâm đến như vậy.
Nàng tuyệt không để ý gì đến hắn sao?
“Nếu muốn đi trừ khi giết được ta.” Minh Xuân Thủy thản nhiên nói, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra sự lạnh lùng, kiên định.
Tim Sắt Sắt chìm hẳn xuống, dù hắn nghĩ là nàng làm nhưng cũng không muốn thả nàng đi. Hắn muốn giam cầm nàng cả đời sao?
Sắt Sắt bi ai nghĩ, vì sao hắn có Y Lãnh Tuyết rồi lại còn muốn dây dưa với nàng, chẳng lẽ hắn muốn cả thê lẫn thiếp một nhà sao? Nếu thế thì hắn đã không hiểu Giang Sắt Sắt nàng rồi.
Sắt Sắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt ánh lên một tia sáng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu lao vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Minh Xuân Thủy ngẩn ngơ, thân hình khẽ run rẩy.
Sắt Sắt chưa bao giờ như con chim nhỏ chủ động nép vào lòng của hắn như thế.
Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, tay nâng cằm nàng lên hỏi: “Đây là một cạm bẫy ngọt ngào, có phải không?’’
Bất quá cho dù hắn biết đây là một cạm bẫy ngọt ngào, sự chủ động của nàng đối với hắn mà nói, chính là mồi lửa thiêu rụi lý trí của hắn. Hắn cúi người, gỡ mặt nạ xuống, hôn lên môi anh đào của nàng.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, nàng biết hắn đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng mà nàng không dám, không dám mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trước mắt này. Nàng sợ mình đoán đúng, nàng sợ phải đối mặt với kết quả. Nhưng, nàng nhất định phải biết sự thật.
Nàng từ từ nhắm chặt hai mắt, hàng mi rậm cong vút che khuất đôi mắt đen trong suốt như mặt nước mùa thu.
Nàng ngửa đầu để mặc hắn hôn, cảm giác được đôi môi của hắn miết lấy môi anh đào của nàng, lưỡi hắn quấn quýt dây dưa trong miệng nàng, cánh tay hắn gắt gao siết lấy nàng, tựa hồ muốn hấp thu hết hơi thở trong lồng ngực của nàng.
Bên trong viện, hàn mai tỏa hương thơm dìu dịu. Bọn họ tại thế giới tràn ngập hương hoa này, không ngừng nặng nề chuyển động, chuyển động.
Hàng mi Sắt Sắt chớp chớp khẽ mở, ngửa đầu nhìn hắn.
Ánh trăng và ánh tuyết bên ngoài tràn vào qua ô cửa sổ, tỏa ra một tầng ánh sáng dìu dịu mông lung bên trong phòng.
Nàng nhìn thấy gương mặt của Minh Xuân Thủy.
Đôi mày xếch như vẽ, cặp mắt phượng hẹp dài mị hoặc, mũi thẳng, môi duyên dáng. Tuấn mỹ như thế, quý nhã như thế!
Chỉ là, khuôn mặt này quá mức quen thuộc, đó là gương mặt của Dạ Vô Yên.
Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên.
Chuyện này cuối cùng cũng đã được xác nhận, thế nhưng Sắt Sắt không hề có một chút khiếp sợ hay bối rối nào.
Nàng thế mà vẫn bình tĩnh ngả vào lòng hắn như trước
Vì sao nàng lại bình tĩnh như thế?
Nàng nhớ rõ có người từng nói qua, gặp chuyện chấn động quá lớn, sẽ khiến tâm tình người ta không thể dao động lại nữa, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế.
Sắt Sắt thở dài một tiếng, nàng cơ hồ đã tu luyện thành tinh, đã bách độc bất xâm rồi sao.
Nàng né người tránh, nhưng không gỡ ra được năm ngón tay của hắn như keo sơn dính chặt lấy nàng.
Tưởng rằng đã yêu một người khác, cũng không ngờ lại vẫn như trước, tự tròng dây thắt cổ chính mình.
Hèn gì, lúc trước khi nàng đi tìm Minh Xuân Thủy để giải mị dược, hắn cực không muốn, còn có vẻ tức giận, hỏi nàng bộ không còn sự lựa chọn khác hay sao. Càng lạ ở chỗ, Dạ Vô Yên biết người khác giải mị dược cho nàng lại có vẻ không để ý chút nào.
Hèn gì, lúc ở Lâm Giang lâu, hắn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử.
Hèn gì, nhiều cái hèn gì như vậy, thì ra là hắn đem nàng ra đùa bỡn từ trước đến nay. Mà nàng, vì không biết rõ, còn thích thú tưởng rằng nàng đã tìm được một người phu quân chung thủy trọn đời với nàng.
Nàng nghĩ mình là hàn mai cao quý thanh ngạo, thì ra chỉ là một đóa phù dung sa vào bùn không thoát ra được, bị hắn dẫm nát dưới chân.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, cảm giác được bàn tay dày rộng của hắn đã theo bên hông nàng dần dần xâm phạm đến cổ áo của nàng. Môi hắn dần dần kéo dài hôn đến vành tai nàng, trêu chọc những vùng mềm mại nhạy cảm của nàng.
Cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm chặt thắt lưng của nàng, tựa hồ muốn đem nàng khảm thật sâu vào trong lòng hắn.
Cơn giận tràn ra từ lồng ngực Sắt Sắt, nàng bỗng nhiên duỗi ngón tay hướng huyệt đạo trên cổ hắn điểm tới.
Trong chớp mắt, môi hắn rời khỏi môi nàng, duỗi cánh tay với tốc độ như sấm sét bắt được ngón tay ngọc của nàng.
“Quả nhiên là cạm bẫy ngọt ngào!” Hắn lạnh lùng nói.
Hắn cầm tay nàng, bỗng nhiên cao giọng cười lớn, tiếng cười phóng đãng không kềm chế được, như muốn dùng tiếng cười che giấu đi cảm xúc thật trong lòng hắn.
“Giang Sắt Sắt, nàng muốn giết ta sao?” Hắn hỏi nàng, thanh âm trầm thấp mang đầy áp lực nặng nề thê lương.
Mấy ngày nay, chưa từng có lấy một ngày bọn họ không giao đấu, động võ với nhau, nhưng hắn có thể cảm giác được, nàng chỉ muốn thắng chứ không hề muốn giết hắn. Mà đêm nay, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được hắn nữa sao?
Hắn đột nhiên buông nàng ra, nhìn nàng lảo đảo tựa vào cạnh giường, chỉ nghe một tiếng keng, không biết từ lúc nào, hắn tuốt bảo kiếm treo trên vách tường kia ra khỏi vỏ, chĩa xuống trước ngực nàng.
Lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ phát hàn khí sắc bén vô cùng đặt ở ngực trái của Sắt Sắt, Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy trong lòng cũng lạnh đi.
Hắn muốn giết nàng sao? Như vậy cũng tốt, thế là chấm dứt mọi chuyện.
Thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến từ đỉnh đầu của nàng, áp lực trầm thấp: “Nàng muốn mạng của ta còn ta lại muốn trái tim của nàng.” Hắn buồn bã cười nói: “Nếu như đâm xuống là có thể có được tim của nàng, vậy thì đơn giản quá rồi.”
Hắn chậm rãi thu hồi bảo kiếm.
Sắt Sắt không nói gì, nàng bỗng nhiên cúi đầu, trong lòng một luồng khí huyết nhộn nhạo nổi lên, tất cả khí huyết của toàn bộ cơ thể, giờ khắc này tựa hồ đều muốn tràn cả ra ngoài.
“Sao vậy?” Minh Xuân Thủy nghe được tiếng nôn khan của Sắt Sắt, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt trắng bệch.
Hắn nâng mặt nàng lên, nhìn tơ máu nơi khóe môi nàng, ánh mắt hắn đã ảm đạm nay càng tối tăm hơn.
“Hoa Tai, mời Cuồng Y tới đây.” Minh Xuân Thủy lạnh giọng phân phó.
“Không cần, ta không sao!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt mê muội, nàng vỗ vỗ lên trán, chậm rãi bước đến giường.
/144
|