Quên hết cũng tốt. Quên sạch. Lấy nó làm kỷ niệm của chúng ta về thời gian. Vào cái đêm họ chia tay, cô nói với anh, Chúng ta thử thi xem tốc độ quên của ai nhanh hơn. Anh nói, Tốt thôi. Phải dứt khoát. Không cần phủ nhận giả thiết bất kỳ thời gian nào. Em biết đấy. Anh sẽ nhớ mãi thời khắc này. Ba giờ sáng. Đường phố lớn ở Bắc Kinh. Lúc anh sắp bỏ đi. Cứ lạnh như vậy. Gió lớn rền rĩ. Thời khắc giao thoa giữa 2004 và 2005. Một mùa Đông lạnh giá nhất Bắc Kinh suốt mười chín năm qua. Anh khoác chiếc măng tô, đi lại gần cô. Rút một điếu thuốc đưa cho cô, lại lấy cho mình, rồi bật lửa. Những hàng cây hai bên đường trơ trụi, không còn sót lại một chiếc lá nhỏ. Những cành cây ngang dọc chia tách bầu trời xanh sẫm, không một bóng chim. Người rất thưa thớt. Họ đi nhanh như hồi nhỏ, nắm tay nhau chạy băng qua đầu đường có cột đèn xanh đỏ nhấp nháy không ngớt. Hết đầu đường này tới đầu đường khác. Gió đồng hành bên người, tạo cảm giác tốc độ. Gió đập vào mặt, buốt nhói, như thể một đoá hoa sắp nở. Cuối cùng anh cũng giơ tay ra ôm cô. Cô để mặc bàn tay anh xọc vào trong lần áokhoác. Nơi đó ấm áp nhất. Cô nói. Anh cúi xuống nhìn cô cười mủm mỉm. Mái tóc ngắn đen nhánh. Mắt một mí, đuôi mắt như kéo dài mãi. Lông mày gọn gàng. Như một đứa trẻ mười sáu tuổi với tình đầu. Cứ đối xứng nhau như vậy, như hoa mọc nhầm chỗ, nhưng ngắm mãi không chán. Lòng thầm ngưỡng mộ. Y hệt nhau. Nhất định đó là lúc chúng ta yêu nhau nhất. Anh biết. Quần áo bẩn rồi, ngày mai phải mang đi tới tiệm giặt ủi. Tủ lạnh trống trơn rồi, phải đi siêu thị mua đồ ăn. Một chậu hoa sáng nào dậy cũng cần phải tưới. Lúc cô đơn biết cần phải ngắm những người lạ đang đi lại mải miết trên đường. Mọi thứ đều có thể tìm kiếm, vô cùng an toàn. Chỉ có lời giã biệt của chúng ta như ngày tận cùng của trái đất. Không có chút hy vọng nào. Vì nó đang manh nha mở đầu và xuất hiện với phương thức hoàn chỉnh nhất. Mọi vật đều quay về với ý nghĩa trống rỗng. Giống như quần áo sau khi giặt sạch lại bẩn. Như tủ lạnh sau khi đầy lại vơi. Như chậu hoa sau khi tưới lại thiếu nước. Như sau khi đi qua tất thảy mọi con đường vẫn phải quay về căn phòng đơn trống trải. Chính trong thời khắc này. Cô đã hiểu. Tất cả những thứ ước hẹn đều không thể giữ lời. Nó vô dụng, và chẳng có chút giá trị. Bao gồm cả những tưởng tượng, an ủi và dựa dẫm. Đều không có tác dụng. Họ là hai người xa lạ. Thời gian ngưng lại và vón cục, nó không đủ sức chạy tiếp. Tình cảm của họ đã hoá đá sau ba ngày ba đêm. Cần phải vùi sâu xuống lòng đát, không nhìn thấy được ánh mặt trời. Là cái xác không tài nào xoá được những tàn tích. Không kịp thối rữa. Cũng không pkịp tan biến. Chỉ như vậy mà thôi. Đó là một cuộc chia tay thực sự. Sẽ không còn gặp lại.
/39
|