Đại trận hộ phái của Liệt Diễm Tông tên là Cửu Khúc Diệt Linh Trận, trận pháp do chín tên trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ chủ trì, chín mươi chín đệ tử Luyện Khí kỳ phân ở các nơi hiệp trợ, một tầng bảo hộ màu ngân lam bao phủ cả tòa sơn môn, trong đó thỉnh thoảng lòe ra một đạo kiếm khí cự đại, công kích đám tu sĩ Lạc Vân Cốc.
Hộ phái đại trận này phòng ngoại nhưng không phòng nội, tu sĩ Liệt Diễm Tông khác liền đứng ở trong trận pháp, không cần băn khoăn phòng ngự, từng đạo pháp quyết công kích không ngừng hướng ra phía ngoài đánh ra.
Trong lúc nhất thời song phương rơi vào thế giằng co. Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, so sánh giữa song phương, pháp lực thần thức tu sĩ Lạc Vân Cốc tiêu hao nhiều hơn, nếu là cục diện bế tắc không thể phá bỏ, sẽ dần dần rơi xuống hạ phong.
- Hộ phái đại trận Cửu Khúc Diệt Linh Trận của Liệt Diễm Tông, uy lực phi phàm, nghe đồn chính là do tông sư khai phái Liệt Diễm Chân Nhân của tông môn sáng chế, người thao tác trận pháp thực lực càng mạnh, uy lực trận này càng lớn. Dựa theo tình thế trước mắt xem ra, chỉ sợ mặc dù là tu sĩ Kim Đan công kích, trận này cũng có thể kiên trì một lát.
- Tu sĩ Lạc Vân Cốc tuy nhìn qua uy phong lẫm lẫm, nhưng trong lúc đối pháp lực thần thức tiêu hao hơn tu sĩ Liệt Diễm Tông, cứ như vậy, chỉ sợ cuối cùng sẽ không đánh mà lui .
- Chưởng môn Thiên Cơ Tử rất lợi hại, lấy tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh phong đối chiến hai gã tu sĩ đồng cấp, nhưng vẫn không rơi xuống hạ phong.
- Các ngươi không nên quên, Minh Tiêu Lão Tổ của Liệt Diễm Tông đến nay vẫn chưa lộ diện, một vị Kim Đan tu sĩ ẩn núp trong bóng tối uy hiếp không nhỏ, chẳng trách Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai vị tiền bối không dám dở hết thủ đoạn, chắc là đang đề phòng bị người khác đánh lén.
- Hai, cứ đánh tiếp như vậy, ta xem hai tông chỉ có thể đánh lâu dài , muốn trong khoảng thời gian ngắn diệt trừ đối phương đều không có khả năng, chỉ sợ qua lần này, Tu Chân Giới Bắc Hoa Châu chúng ta lại rơi vào loạn lạc.
Ngoài mấy trăm trượng, đông đảo các tu sĩ đang xem náo nhiệt xì xào bàn tán, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, dù sao mấy trăm tu sĩ đồng thời sinh tử tranh đấu, loại trường hợp này ở nơi tu chân lạc hậu như Bắc Hoa Châu, có thể nói là mấy trăm năm khó có được một lần.
Vào thời khắc này, Thanh Vân Tử tế ra pháp bảo tạm thời bức lui Thiên Cơ Tử, thân hình lùi lại, há mồm hét to một tiếng:
- Giờ không phá trận, thì đợi đến bao giờ!
Pháp lực như sóng biển cuồn cuộn, sóng âm quét ngang qua, trong phạm vi trăm dặm có thể nghe rõ ràng.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử đột nhiên biến đổi, ánh mắt dừng ở Cửu Khúc Diệt Linh Trận, chỉ thấy vòng bảo hộ sáng bóng màu ngân lam kia đột nhiên ảm đạm, lập tức sụp đổ trong ánh mắt đang dại ra của vô số đệ tử Liệt Diễm Tông.
Cùng lúc đó, mấy tiếng rống giận dử từ những vị trí then chốt của trận pháp truyền ra,
- Người này là gian tế Lạc Vân cốc xếp vào, ngăn hắn lại!
Một gã tiểu lão đầu gầy còm dáng người thấp bé, sắc mặt vàng như nến trong độn quang đang điên cuồng chạy ra ngoài, vài tên đệ tử Liệt Diễm Tông ở phía trước trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, tế ra linh khí trong tay hướng hắn ngăn lại.
- Liều lĩnh, cút ngay!
Tiểu lão đầu sắc mặt âm trầm, trong miệng quát lên một tiếng lớn, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mạnh mẻ nháy mắt bùng nổ, đưa tay vỗ trán một cái, tế ra một quỷ đầu đại đao, hung hăng chém xuống phía dưới.
Oành!
Oành!
Oành!
Linh khí chặn đường nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng, rơi xuống mặt đất, vài tên đệ tử Liệt Diễm Tông trong miệng mũi nhất tề phun ra máu tươi, hoàn toàn hôn mê.
Độn quang trên người tiểu lão đầu chợt xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua vòng vây đệ tử Liệt Diễm Tông, dừng ở bên trong đám tu sĩ Lạc Vân Cốc.
- Liễu trưởng lão, bản tôn tự nhận đối với ngươi luôn luôn không tệ, việc hôm nay, ngươi phải cho ta một cái công đạo!
Hộ phái đại trận bị hủy, sát khí trong mắt Thiên Cơ Tử tăng vọt, nhưng thanh âm cũng bình tĩnh tới cực hạn. Hai mắt ẩn hàm sự uy nghiêm, ánh mắt đem tiểu lão đầu bao phủ ở bên trong.
Liễu trưởng lão biến sắc, trong mắt mơ hồ hiện lên vài phần áy náy ý, chắp tay nói:
- Từ hơn một trăm năm nay, tông chủ quả thật đối lão phu không tệ, nhưng từ lúc lão phu bái nhập Liệt Diễm Tông, cũng đã được chưởng môn tiền nhiệm Lạc Vân
Cốc Bạch Hạc chân nhân thu làm môn hạ, cho nên hôm nay, chỉ có thể xin lỗi!
- Thì ra là thế.
Thiên Cơ Tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần khâm phục, thở dài nói:
- Bạch Hạc chân nhân thực là lo xa nghĩ rộng, từ hơn trăm năm trước đã bố trí quân cờ cực kỳ lợi hại. Bất quá trận chiến hôm nay, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết!
- Các trưởng lão hộ pháp nghe lệnh, suất lĩnh đệ tử môn hạ, hợp lại đánh một trận tử chiến, Liệt Diễm Tông ta cho dù huyết chiến tới người cuối cùng, cũng tuyệt đối sẽ không quỳ gối đầu hàng!
- Huyết chiến tới người cuối cùng, tuyệt không đầu hàng!
Tu sĩ Liệt Diễm Tông nhất tề hô một tiếng, một cổ khí thế vô hình trong nháy mắt được ngưng tụ ra, khiến mọi người hùng hổ, sát khí trong mắt tăng vọt.
Sắc mặt Thanh Vân tử khẽ biến, lập tức lạnh lùng cười:
- Hai tông chúng ta gần ngàn năm tranh giành cấu xé lẫn nhau, hôm nay lại càng hoàn toàn xé rách da mặt, ngươi cho là lão phu có thể mềm lòng sao!
- Đệ tử Lạc Vân Cốc nghe lệnh, ra tay không cần lưu tình, trảm thảo trừ căn, hôm nay liền để cho Liệt Diễm Tông hoàn toàn bị xoá tên!
- Trảm thảo trừ căn, hoàn toàn xoá tên!
Tu sĩ Lạc Vân Cốc không cam lòng yếu thế, một đám đỏ mắt, bạo ngược quát.
Mấy trăm tu sĩ song phương, hai cổ sát khí giữa không trung mạnh mẻ va chạm, trong thời gian ngắn phong vân biến sắc, cả bầu trời nháy mắt tối sầm lại.
- Giết!!
Song phương đồng thời ra tay, ba người Thanh Vân Tử, hai bên đều hoàn toàn đánh ra chân hỏa, ra tay không chút lưu tình, uy lực Kim Đan tu sĩ hoàn toàn triển lộ ra, thần thông pháp bảo ầm ầm đụng nhau. Tu sĩ Kim Đan đánh nhau sống chết, tốc độ cực nhanh, thanh thế lớn, Trúc Cơ tu sĩ căn bản không thể theo dõi được thân ảnh của bọn họ, nhưng ánh mắt thật ra đều tập trung vào tu sĩ song phương trên mặt đất cùng trên trời đang đấu pháp với nhau.
Một gã đệ tử Lạc Vân Cốc đang cùng tu sĩ Liệt Diễm Tông đấu pháp, hai người tu vi tương đương, đều là Luyện Khí kỳ tầng bảy. Bất quá trong tay Liệt Diễm Tông tu sĩ có một hỏa hồng linh khí, uy lực không tầm thường, miễn cưỡng chống đỡ được một lát, Lạc Vân Cốc đệ tử dần dần không địch lại, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ kinh hoảng.
- Hắc hắc, Lạc Vân Cốc nho nhỏ lại cũng dám đến Liệt Diễm Tông giương oai, hôm nay nhất định phải cho ngươi có đến mà không có về! Tiểu tử, chịu chết đi!
Tu sĩ Liệt Diễm Tông cười lạnh một tiếng, cách không chụp một cái, vứt linh khí trong tay về phía trước, ném về phía đỉnh đầu tên đệ tử Lạc Vân Cốc.
- Mạng ta xong rồi!
Tên đệ tử Lạc Vân Cốc nhất thời hồn bay phách lạc, trong mắt hiện lên vài phần không cam lòng, đang muốn nhắm mắt chờ chết, đã thấy một người trung niên đại hán lặng yên không một tiếng động hiện ra phía sau tu sĩ Liệt Diễm Tông, dương tay tung một món bảo vật hình cái chùy, người phía trước không hề phát hiện liền bị xuyên ngực, chết ngay lập tức .
- Này….
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến người đệ tử thất kinh, nhìn hán tử kia quần áo cũng không phải đệ tử bổn môn, nhưng còn không đợi hắn đặt câu hỏi, hán tử kia đối với hắn khẽ lắc đầu, lập tức hướng một gã Liệt Diễm Tông đệ tử phụ cận phía sau chụp lấy.
. . . . .
Vương Hiển Văn là một gã chân truyền đệ tử Lạc Vân Cốc, bởi vì trong ngày thường được sư tôn sủng ái, cho nên lần này thảo phạt Liệt Diễm Tông, liền ban cho hắn một món thượng phẩm linh khí để sử dụng, có bảo vật tương trợ, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng đã đem đối thủ hoàn toàn đặt ở hạ phong, không được một lát có thể đưa hắn giải quyết. Trong lúc đang chiếm thượng phong, đối phương đột nhiên lại có một người gia nhập trận chiến, lấy một địch hai, khiến cho hắn dần dần sinh ra vài phần cảm giác không địch lại, trong lòng liền hoảng loạn lên.
Hộ phái đại trận này phòng ngoại nhưng không phòng nội, tu sĩ Liệt Diễm Tông khác liền đứng ở trong trận pháp, không cần băn khoăn phòng ngự, từng đạo pháp quyết công kích không ngừng hướng ra phía ngoài đánh ra.
Trong lúc nhất thời song phương rơi vào thế giằng co. Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, so sánh giữa song phương, pháp lực thần thức tu sĩ Lạc Vân Cốc tiêu hao nhiều hơn, nếu là cục diện bế tắc không thể phá bỏ, sẽ dần dần rơi xuống hạ phong.
- Hộ phái đại trận Cửu Khúc Diệt Linh Trận của Liệt Diễm Tông, uy lực phi phàm, nghe đồn chính là do tông sư khai phái Liệt Diễm Chân Nhân của tông môn sáng chế, người thao tác trận pháp thực lực càng mạnh, uy lực trận này càng lớn. Dựa theo tình thế trước mắt xem ra, chỉ sợ mặc dù là tu sĩ Kim Đan công kích, trận này cũng có thể kiên trì một lát.
- Tu sĩ Lạc Vân Cốc tuy nhìn qua uy phong lẫm lẫm, nhưng trong lúc đối pháp lực thần thức tiêu hao hơn tu sĩ Liệt Diễm Tông, cứ như vậy, chỉ sợ cuối cùng sẽ không đánh mà lui .
- Chưởng môn Thiên Cơ Tử rất lợi hại, lấy tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh phong đối chiến hai gã tu sĩ đồng cấp, nhưng vẫn không rơi xuống hạ phong.
- Các ngươi không nên quên, Minh Tiêu Lão Tổ của Liệt Diễm Tông đến nay vẫn chưa lộ diện, một vị Kim Đan tu sĩ ẩn núp trong bóng tối uy hiếp không nhỏ, chẳng trách Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai vị tiền bối không dám dở hết thủ đoạn, chắc là đang đề phòng bị người khác đánh lén.
- Hai, cứ đánh tiếp như vậy, ta xem hai tông chỉ có thể đánh lâu dài , muốn trong khoảng thời gian ngắn diệt trừ đối phương đều không có khả năng, chỉ sợ qua lần này, Tu Chân Giới Bắc Hoa Châu chúng ta lại rơi vào loạn lạc.
Ngoài mấy trăm trượng, đông đảo các tu sĩ đang xem náo nhiệt xì xào bàn tán, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, dù sao mấy trăm tu sĩ đồng thời sinh tử tranh đấu, loại trường hợp này ở nơi tu chân lạc hậu như Bắc Hoa Châu, có thể nói là mấy trăm năm khó có được một lần.
Vào thời khắc này, Thanh Vân Tử tế ra pháp bảo tạm thời bức lui Thiên Cơ Tử, thân hình lùi lại, há mồm hét to một tiếng:
- Giờ không phá trận, thì đợi đến bao giờ!
Pháp lực như sóng biển cuồn cuộn, sóng âm quét ngang qua, trong phạm vi trăm dặm có thể nghe rõ ràng.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử đột nhiên biến đổi, ánh mắt dừng ở Cửu Khúc Diệt Linh Trận, chỉ thấy vòng bảo hộ sáng bóng màu ngân lam kia đột nhiên ảm đạm, lập tức sụp đổ trong ánh mắt đang dại ra của vô số đệ tử Liệt Diễm Tông.
Cùng lúc đó, mấy tiếng rống giận dử từ những vị trí then chốt của trận pháp truyền ra,
- Người này là gian tế Lạc Vân cốc xếp vào, ngăn hắn lại!
Một gã tiểu lão đầu gầy còm dáng người thấp bé, sắc mặt vàng như nến trong độn quang đang điên cuồng chạy ra ngoài, vài tên đệ tử Liệt Diễm Tông ở phía trước trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, tế ra linh khí trong tay hướng hắn ngăn lại.
- Liều lĩnh, cút ngay!
Tiểu lão đầu sắc mặt âm trầm, trong miệng quát lên một tiếng lớn, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mạnh mẻ nháy mắt bùng nổ, đưa tay vỗ trán một cái, tế ra một quỷ đầu đại đao, hung hăng chém xuống phía dưới.
Oành!
Oành!
Oành!
Linh khí chặn đường nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng, rơi xuống mặt đất, vài tên đệ tử Liệt Diễm Tông trong miệng mũi nhất tề phun ra máu tươi, hoàn toàn hôn mê.
Độn quang trên người tiểu lão đầu chợt xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua vòng vây đệ tử Liệt Diễm Tông, dừng ở bên trong đám tu sĩ Lạc Vân Cốc.
- Liễu trưởng lão, bản tôn tự nhận đối với ngươi luôn luôn không tệ, việc hôm nay, ngươi phải cho ta một cái công đạo!
Hộ phái đại trận bị hủy, sát khí trong mắt Thiên Cơ Tử tăng vọt, nhưng thanh âm cũng bình tĩnh tới cực hạn. Hai mắt ẩn hàm sự uy nghiêm, ánh mắt đem tiểu lão đầu bao phủ ở bên trong.
Liễu trưởng lão biến sắc, trong mắt mơ hồ hiện lên vài phần áy náy ý, chắp tay nói:
- Từ hơn một trăm năm nay, tông chủ quả thật đối lão phu không tệ, nhưng từ lúc lão phu bái nhập Liệt Diễm Tông, cũng đã được chưởng môn tiền nhiệm Lạc Vân
Cốc Bạch Hạc chân nhân thu làm môn hạ, cho nên hôm nay, chỉ có thể xin lỗi!
- Thì ra là thế.
Thiên Cơ Tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần khâm phục, thở dài nói:
- Bạch Hạc chân nhân thực là lo xa nghĩ rộng, từ hơn trăm năm trước đã bố trí quân cờ cực kỳ lợi hại. Bất quá trận chiến hôm nay, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết!
- Các trưởng lão hộ pháp nghe lệnh, suất lĩnh đệ tử môn hạ, hợp lại đánh một trận tử chiến, Liệt Diễm Tông ta cho dù huyết chiến tới người cuối cùng, cũng tuyệt đối sẽ không quỳ gối đầu hàng!
- Huyết chiến tới người cuối cùng, tuyệt không đầu hàng!
Tu sĩ Liệt Diễm Tông nhất tề hô một tiếng, một cổ khí thế vô hình trong nháy mắt được ngưng tụ ra, khiến mọi người hùng hổ, sát khí trong mắt tăng vọt.
Sắc mặt Thanh Vân tử khẽ biến, lập tức lạnh lùng cười:
- Hai tông chúng ta gần ngàn năm tranh giành cấu xé lẫn nhau, hôm nay lại càng hoàn toàn xé rách da mặt, ngươi cho là lão phu có thể mềm lòng sao!
- Đệ tử Lạc Vân Cốc nghe lệnh, ra tay không cần lưu tình, trảm thảo trừ căn, hôm nay liền để cho Liệt Diễm Tông hoàn toàn bị xoá tên!
- Trảm thảo trừ căn, hoàn toàn xoá tên!
Tu sĩ Lạc Vân Cốc không cam lòng yếu thế, một đám đỏ mắt, bạo ngược quát.
Mấy trăm tu sĩ song phương, hai cổ sát khí giữa không trung mạnh mẻ va chạm, trong thời gian ngắn phong vân biến sắc, cả bầu trời nháy mắt tối sầm lại.
- Giết!!
Song phương đồng thời ra tay, ba người Thanh Vân Tử, hai bên đều hoàn toàn đánh ra chân hỏa, ra tay không chút lưu tình, uy lực Kim Đan tu sĩ hoàn toàn triển lộ ra, thần thông pháp bảo ầm ầm đụng nhau. Tu sĩ Kim Đan đánh nhau sống chết, tốc độ cực nhanh, thanh thế lớn, Trúc Cơ tu sĩ căn bản không thể theo dõi được thân ảnh của bọn họ, nhưng ánh mắt thật ra đều tập trung vào tu sĩ song phương trên mặt đất cùng trên trời đang đấu pháp với nhau.
Một gã đệ tử Lạc Vân Cốc đang cùng tu sĩ Liệt Diễm Tông đấu pháp, hai người tu vi tương đương, đều là Luyện Khí kỳ tầng bảy. Bất quá trong tay Liệt Diễm Tông tu sĩ có một hỏa hồng linh khí, uy lực không tầm thường, miễn cưỡng chống đỡ được một lát, Lạc Vân Cốc đệ tử dần dần không địch lại, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ kinh hoảng.
- Hắc hắc, Lạc Vân Cốc nho nhỏ lại cũng dám đến Liệt Diễm Tông giương oai, hôm nay nhất định phải cho ngươi có đến mà không có về! Tiểu tử, chịu chết đi!
Tu sĩ Liệt Diễm Tông cười lạnh một tiếng, cách không chụp một cái, vứt linh khí trong tay về phía trước, ném về phía đỉnh đầu tên đệ tử Lạc Vân Cốc.
- Mạng ta xong rồi!
Tên đệ tử Lạc Vân Cốc nhất thời hồn bay phách lạc, trong mắt hiện lên vài phần không cam lòng, đang muốn nhắm mắt chờ chết, đã thấy một người trung niên đại hán lặng yên không một tiếng động hiện ra phía sau tu sĩ Liệt Diễm Tông, dương tay tung một món bảo vật hình cái chùy, người phía trước không hề phát hiện liền bị xuyên ngực, chết ngay lập tức .
- Này….
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến người đệ tử thất kinh, nhìn hán tử kia quần áo cũng không phải đệ tử bổn môn, nhưng còn không đợi hắn đặt câu hỏi, hán tử kia đối với hắn khẽ lắc đầu, lập tức hướng một gã Liệt Diễm Tông đệ tử phụ cận phía sau chụp lấy.
. . . . .
Vương Hiển Văn là một gã chân truyền đệ tử Lạc Vân Cốc, bởi vì trong ngày thường được sư tôn sủng ái, cho nên lần này thảo phạt Liệt Diễm Tông, liền ban cho hắn một món thượng phẩm linh khí để sử dụng, có bảo vật tương trợ, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng đã đem đối thủ hoàn toàn đặt ở hạ phong, không được một lát có thể đưa hắn giải quyết. Trong lúc đang chiếm thượng phong, đối phương đột nhiên lại có một người gia nhập trận chiến, lấy một địch hai, khiến cho hắn dần dần sinh ra vài phần cảm giác không địch lại, trong lòng liền hoảng loạn lên.
/1071
|