Trong nháy mắt tràng diện trở nên an tĩnh, nhưng sau đó lại lâm vào cảnh hỗn loạn.
- Tông chủ cư nhiên bị giết!
- Thiên Cơ Tử đã chết, hôm nay Liệt Diễm Tông tất vong không thể nghi ngờ, ta sớm rời khỏi nơi này mới phải.
- Mau chạy trốn, chậm thì tính mạng khó bảo toàn!
Tu sĩ Liệt Diễm Tông thoáng ngây người, sau đó lập tức trở nên cuồng loạn, dưới sự dẫn đầu của một đám tu sĩ Trúc Cơ điên cuồng nhằm bốn phương tám hướng mà chạy trốn, hoảng loạn như chó nhà tang.
- Đệ tử Lạc Vân Cốc nghe lệnh, một nhóm ở lại chém giết đám gian ngoan mất nhân tính này, một nhóm khác truy kích đám chạy trốn!
Thanh âm Dược Đạo Tử dưới pháp lực thúc đẩy truyền ra xa, khiến những tu sĩ Liệt Diễm Tông vốn có tâm tư chống cự thầm than một tiếng, quay đầu hướng ra phía ngoài phóng đi.
Mất đi số người chống cự cuối cùng, tu sĩ Liệt Diễm Tông càng thêm tán loạn, bất quá chỉ trong một thời gian ngắn đều trốn chạy không còn một mống.
Đám tán tu bên ngoài tới xem náo nhiệt thoạt đầu rung động, lúc sau trong mắt dị sắc phát ra, lập tức túm năm tụm ba kết thành từng nhóm đuổi theo tu sĩ Liệt Diễm Tông đang chạy tán loạn.
Bình thường đám tu sĩ Liệt Diễm Tông rất hống hách ngang ngược, đắc tội rất nhiều người, hiện giờ như chó nhà có tang, tự nhiên có người nhân đó mà mượn gió bẻ măng một phen.
- Mau thu dọn chiến trường, trị liệu đệ tử bị thương.
Thanh Vân Tử phân phó xuống, xoay người lại ánh mắt lộ ra vài phần âu lo.
Dược Đạo Tử thấy thế cười cười, nói:
- Sư huynh lo lắng về Minh Tiêu lão tổ?
- Không sai, người này chưa trừ diệt trong lòng ta thật sự khó có thể bình an.
Thanh Vân tử nghe vậy chau mày.
- Lần này đại chiến, Minh Tiêu lão quỷ chưa hề lộ diện, tuy rằng lần này tiêu diệt Liệt Diễm Tông, nhưng nếu người này có ý định trả thù, ngày sau đệ tử Lạc Vân Cốc ta sẽ gặp nguy hiểm.
- Ha ha, sư huynh sao lại hồ đồ như thế.
Dược Đạo Tử ánh mắt rơi trên người Tiêu Thần,
- Về phần Minh Tiêu lão tổ, Tiêu Thần đồ nhi hẳn là người rõ ràng nhất, vừa rồi Thiên Cơ Tử không cẩn thận bị hắn tính kế thân tử đương trường. Từ đó có thể đoán, lúc trước nếu thật sự Minh Tiêu lão quỷ tiến đến chặn giết Tiêu Thần đồ nhi, hiện giờ chỉ sợ đã bước tới Địa Phủ trước cả Thiên Cơ Tử rồi.
Khi nói chuyện, ánh mắt như cười mà không phải cười dừng ở trên người Tiêu Thần, lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Bị hai Kim Đan lão nhân nhìn chăm chú, Tiêu Thần trong lòng dở khóc dở cười, lúng ta lúng túng nói:
- Ngày đó. . Ngày đó cơ duyên xảo hợp, đệ tử hao phí hết mọi thủ đoạn, bản thân thì bị trọng thương, quả thật. Quả thật đã đem Minh Tiêu lão quỷ giết chết.
Tuy biết rõ loại khả năng này rất lớn, nhưng nghe từ miệng Tiêu Thần khẳng định, hai lão gia hỏa vẫn hiện nét khiếp sợ trong mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi nhạt đi.
- Đồ nhi, xem ra con còn rất nhiều bí mật mà hai lão già chúng ta không biết a!
Dược Đạo Tử liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, lời nói có thâm ý.
- Cái này. . . Thỉnh chưởng môn chân nhân, sư tôn nghe đệ tử giải thích.
- Không cần.
Dược Đạo Tử mỉm cười, thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có bí mật thuộc về riêng mình, ta chỉ biết con là đệ tử của ta, như vậy đủ rồi.
Thanh Vân Tử nghe vậy gật gật đầu, đưa tay vỗ vai Tiêu Thần, cười nói:
- Không sai, chỉ cần sau này con đừng quên mình là đệ tử Lạc Vân cốc, vậy là tốt rồi.
Tiêu Thần trong lòng hiện lên vài phần cảm động, vội vàng cúi đầu, nghiêm trang đáp:
- Vâng, đệ tử nhớ kỹ!
Thanh Vân Tử cùng Dược Đạo Tử hai lão quỷ liếc nhau, ánh mắt vài phần giảo hoạt, lập tức cất tiếng cười to, thanh triều cuồn cuộn xa xa truyền ra, khiến đông đảo tu sĩ Lạc Vân cốc nhao nhao chú ý.
Ở một khắc này, nhìn thấy ba người cùng một chỗ, bọn họ đột nhiên phát hiện, nguyên lai không biết từ lúc nào, địa vị Tiêu Thần ở trong lòng bọn họ lại có thể giống như Kim Đan tu sĩ cao cao tại thượng, khả kính đáng sợ, xa không thể chạm!
Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần xoay chuyển ánh mắt nhìn lại, sắc mặt hoàn toàn âm trầm.
- Không tốt! Người này đã biết việc ta mật báo tin tức cho Minh Tiêu lão tổ, nếu việc này bị truyền ra, hai người Thanh Vân Tử tất sẽ không tha cho ta, hai người bọn hắn ra tay ta ắt phải chết không thể nghi ngờ! Hiện giờ chỉ có cách chạy trốn mới có thể có một ít sinh cơ!
Mạc Ly mặc dù đang chỉ huy đệ tử dọn dẹp chiến trường, nhưng ánh mắt lại lén nhìn chằm chằm Tiêu Thần, thấy trong mắt Tiêu Thần hiện ra sát khí lạnh như băng, liền hiểu được sự tình đã bại lộ!
Oanh!
Trên người Mạc Ly bạo phát khí tức cường hoành, độn quang chợt lóe, điên cuồng hướng ra phía ngoài bỏ chạy. Hơn nữa không biết hắn thi triển loại bí pháp nào, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn ra ngoài mấy trăm trượng, đồng thời trong miệng hô to:
- Dư nghiệt Liệt Diễm Tông trốn chỗ nào!
Một ít tu sĩ Lạc Vân cốc đang kinh ngạc nghe vậy cảm thấy sáng tỏ, nhưng Tiêu Thần lạnh lùng cười, Ma Phong Độn thi triển ra, thanh mang chợt lóe, nháy mắt dừng ở trước người Mạc Ly, cười lạnh nói:
- Không biết Mạc Ly trưởng lão chuẩn bị muốn đi đâu ??
- Hừ! Lão phu tự nhiên là muốn đi truy bắt dư nghiệt Liệt Diễm, Tiêu Thần trưởng lão mau tránh ra.
Mạc Ly đáy mắt hiện lên vài phần bối rối, nhưng vẫn là mạnh mẽ kiềm chế, hừ lạnh một tiếng, độn quang chợt lóe chuẩn bị xuyên qua bên cạnh.
- Hừ!
Tiêu Thần hừ lạnh, khẽ động ngăn hắn lại, khóe miệng nhếch lên, giọng mỉa mai:
- Từ lúc ngươi hướng Minh Tiêu lão tổ mật báo thì lẽ ra nên có chuẩn bị với kết cục ngày hôm nay đi.
- Cái gì! Mạc Ly trưởng lão hướng Minh Tiêu lão quỷ Liệt Diễm Tông mật báo đối phó Tiêu Thần trưởng lão!
- Việc này chỉ sợ rất có khả năng, Mạc Ly trưởng lão từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi, điệt nhi hắn lại chết ở trong tay Tiêu Thần trưởng lão, ngày đó ở Linh Tiên Thai lại bị nhục nhã một phen, làm ra việc này cũng là điều dễ giải thích.
- Thế nhưng vì tư lợi bản thân bán đứng người trong tông môn, tâm kế mượn đao giết người, loại hành vi này khiến người khác phẫn nộ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Các tu sĩ Lạc Vân cốc nghe vậy sắc mặt nháy mắt đại biến, nghị luận bên trong, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ly tràn ngập ý lãnh mạc.
Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử hai người sắc mặt trầm xuống, người trước trầm giọng hỏi:
- Mạc Ly trưởng lão, việc này ngươi giải thích thế nào?
- Chưởng môn chân nhân minh xét, việc này cùng lão phu tuyệt đối không quan hệ.
Mạc Ly trên mặt lộ vẻ bi phẫn, giận dữ hét:
- Tiêu Thần trưởng lão, ta thừa nhận giữa chúng ta quả thật tồn tại thù riêng, nhưng ngươi vu cáo hãm hại ta như vậy, rốt cuộc là có ý gì!
Tu sĩ Lạc Vân cốc nghe vậy, trên mặt nhịn không được hiện lên vẻ nghi ngờ, ánh mắt dừng trên thân hai người, nhất thời trầm lặng.
- Nếu không có mười phần nắm chắc, Mạc Ly trưởng lão cho rằng Tiêu Thần là hạng người lỗ mãng, mở miệng hồ đồ sao?
Tiêu Thần giương mắt, ánh mắt băng lãnh dừng trên người Mạc Ly,
- Ngày đó ngoài Tiêu thành ba nghìn dặm, Liệt Diễm Tông Kim Đan tu sĩ Minh Tiêu lão tổ chặn giết ta, cuối cùng bị ta may mắn chém chết, thi triển sưu hồn thuật! Hôm nay ta Tiêu Thần lấy đạo tâm thề trước sau nếu có nửa phần giả dối, chắc chắn tẩu hỏa nhập ma chết không được tử tế!
Thanh âm tràn đầy khí phách, giống như sấm sét rền vang, vang vọng khắp chân trời!
/1071
|