Dương Vĩ là loại người coi trọng tính mạng hơn tất cả mọi thứ, nếu không cũng không vì hai hủ thi tu sĩ Kim Đan kỳ, mà không chút do dự vứt bỏ Lý Thanh Liễu ở lại một mình chạy trốn. Giờ phút này đối mặt với Tiêu Thần không che giấu sát khí lạnh như băng, để nắm chắc khả năng sống, có thể nói hắn giở mọi thủ đoạn của mình ra hết!
Viên bảo đan Viên Nguyệt Loan cao cấp, uy lực của một kích đủ để so sánh với pháp bảo thượng phẩm,cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ một khi đối mặt với một kích này, cũng phải tránh sang bên. Còn về bảy tám bảo vật kia, uy lực cũng đều không thể coi thường, hơn nữa còn phát ra dao động khủng bố cực kỳ rõ ràng, Dương Vĩ này đúng là muốn trực tiếp đem chúng nó tự bạo.
Sau một kích từ rất nhiều bảo vật, Dương Vĩ đưa tay ra sau lấy một pháp bảo hình tròn, rót linh lực vào, nháy mắt bộc phát ra một trận linh quang, trong linh quang đó mở hồ chuyển đến hư ảnh một trận pháp lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt biến đổi, ánh mắt hoàn toàn sầm xuống, không nghĩ rằng Dương Vĩ dưới tuyệt cảnh huyết chiến, lại có thể bộc phát ra tàn nhẫn như vậy. Lấy tu vi của hắn, nếu muốn giết chết người này, chịu đừng rất nhiều pháp bảo tự bạo ở đây, sợ rằng cũng sẽ rơi vào kết cục bị trọng thương!
Tại đây nguy hiểm trùng trùng dưới mặt tối tăm, đánh liều đến trọng thương chỉ để giết chết người này, hiển nhiên đó là một lựa chọn cực kỳ không sáng suốt. Nhưng nếu hôm nay buông tha cho người này, về sau sẽ trở thành một tai họa ngầm, nếu bị hắn trở về chia rẽ Tử Vi tông với Lạc Vân cốc, chỉ sợ sẽ mang đến vô số tai họa cho Tiêu gia.
- Người này nhất định phải chết, nếu hắn thoát được tất thành tai họa! Thân thể của mình có Huyết ngọc Long Nha Mễ, cho dù có bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn có thể nhanh chóng khôi phục lại, hơn nữa lại có Tu La cốt hộ pháp, sẽ không tạo ra tình huống ngoài ý muốn đâu! Muốn dung thủ đoạn như vậy để bức lui ta, tuyệt đối không có khả năng!
Mắt Tiêu Thần lóe lên mãnh liệt, đang muốn ra tay hung hãn, không nghĩ Tu La cốt lại nhanh hơn một bước!
Răng rắc.
Một đoạn xương sườn của Tu La cốt đột nhiên gãy, chỗ xương sườn bị gãy bộc phát mãnh liệt, một cỗ khí tức cực đoan hóa thành lưu ảnh, gào thét hướng bảo đan cao cấp Viên Nguyệt Đao Loan đánh tới.
Mà sau khi chỗ xương sườn đó bộc phát, trong hốc mắt Tu La cốt có hai ngọn lửa màu cam hóa ảm đạm, khí tức có vẻ uể oải, bộ dáng hao tổn không nhẹ.
Bảo đan cao cấp Viên Nguyệt Loan Đao cùng cái xương gãy của Tu La cốt chạm chán nhau, cả hai đột nhiên bạo phát ra một cỗ pháp lực mạnh mẽ dao động, khiến cho bào trời nổ ầm ầm!
Răng rắc!
Ba!
Gần như chỉ trong nháy mắt, uy lực của xương sườn và Viên Nguyệt Loan Đao đông thời bị tiêu hao hết, nhanh chóng hóa thành bột mịn rơi xuống, chỉ còn lại tiến rên tỉ, hình thể cũng dần dần mờ đi, sau đó biến mất không nhìn thấy nữa.
Trong ánh mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ ngạc nhiên, xương gãy bộc phát là một thủ đoạn công kích rất mạnh, là toàn bộ thần thông của Khô Lâu trắng kia, có khi nào Tu La cốt lại học thuật? Chẳng lẽ cắn nuốt linh hồn Bạch Cốt Quang Đoàn, mà nó có thể thừa hưởng được một ít năng lực?
Nhưng giờ phút này không phải là lúc suy nghĩ sâu xa, mắt thấy đã ngăn cản được bảo đan cao cấp, ánh mắt Tiêu Thần lóe lên hàn quang, đưa ta vỗ túi trữ vật, Phiên Thiên ấn nhanh chóng hiện ra, hóa to ra hơn ba mươi hai trượng, thổ hàng sắc thần lóe lên, phát tán ra mùi bùn đất, giống như một dãy núi thu nhỏ, trôi nổi giữa không trung.
- Phiên Thiên ấn, nhất ấn ngất trời, trấn áp vạn vật, trấn áp tất cả cho ta!
Tiêu Thần khẽ quát một tiếng, chỉ một ngón tay, Phiên Thiên Ấn nhất thời phát ra hoàng mang mãnh liệt, giống như thần sơn trên Thiên Giới, ầm ầm rớt xuống tám pháp bảo kia trấn áp.
Ầm! Ầm! Ầm!
. . . . .
Vào pháp bảo dưới trấn ấp của Phiên Thiên Ấn, một cỗ pháp lực cuồng bạo dao động từ trong đó tán ra, sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trong lòng Tiêu Thần hiểu được nếu để mấy pháp bảo này có thể tự bạo, Phiên Thiên Ấn sẽ bị thương rất nặng!
Mà theo ngọc giản thượng cổ niêm phong trong kho của lão già thần bí được thừa hường rất nhiều thứ ngay cả luyện chế bí pháp cũng có, Tiêu Thần liền dồn tâm huyết luyện hóa bảo vật này, dấu vết nguyên thần, chuẩn bị ở đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ là lúc đem làm bổn mạng cho pháp bảo. Nếu Phiên Thiên ấn bị thương nặng, nguyên thần hắn tất nhiên cũng sẽ bị hao tổn, hoặc bị trọng thương ngay tại đó!
Ngay lúc nguy cấp, tâm thần Tiêu thần trái lại lại từ từ bình tĩnh, mỗi khi gặp chuyện lớn đều rất bình tĩnh!
- Thứ Thần trùy!
Thần thức xuyên thấu qua kim ấn, hóa thành một đạo sóng xung kích tinh thần vô hình, nháy mắt bắn ra!
Phương pháp công kích thần thức Hỗn Nguyên thần kinh, có uy lực mạnh mẽ đến cực điểm, đã mấy lần giúp đỡ Tiêu Thần giết đại địch.
Mắt Dương Vĩ đỏ bừng, đang muốn bất chấp hậu quả cho chỗ bảo vật đó phát nổ, thì đúng lúc đó, trên người bỗng xuất hiện một đạo bạch quang, nhưng vòng bảo hộ này chỉ kiêm trì qua nửa tức thời gian, rồi hoàn toàn vỡ vụn.
- Kim Đan trung kỳ thần thức công kích!
Dương Vĩ ngây ngốc, trong ánh mắt rốt cục lộ ra vẻ hoảng sợ, đáy mắt nháy mắt cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Phốc!
Nguyên thần rất đau đớn, giống như bị người ta dùng lợi kiếm xuyên thấu, hắn nhất thời thét lên một tiếng bi thảm, miệng phun ra một ngụm tiên huyết, khí tức nhanh chóng yếu đi, Truyền Tống trận đang được kích hoạt cũng nháy mắt biến mất.
- Ta cùng với Tử Vi tông ngươi không thù không oán, vốn không muốn tự nhiên chen ngang cùng ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng bọn ngươi thật sự khinh người quá đáng! Bên ngoài Thiên Hải thành, kia Thanh Hoa thấy ta trọng thương mà theo đuôi, ý đồ giết người đoạt bảo, kiểu gì cũng sẽ bị ta chém chết tại đó! Phía đông thành Mộc Gia khiêu chiến, bất luận sống chết ra sao, Thanh Hoa muồn giết ta tại đây, ta đương nhiên không thể để hắn sống được. Hôm nay dưới lòng đất tối tăm, trong lòng đạo hữu động sát cơ đối với ta, Tiêu Thần ta không phải hạng người để mặc kẻ khác chém giết, lúc ngươi ra tay, đó là lúc hãy chuẩn bị để ta hảo hảo giết chết!
Ma Phong Độn toàn lực thi triển, thanh mang lóe ra, Thân Ảnh Tiêu Thần xuất hiện ngay bên cạnh người Dương Vĩ, một Thứ Thần Trùy xuất ra, đánh cho nguyên thần của hắn bị thương nặng mất hết sức phản kháng, lúc nãy mới để xuống dẫm đạp dưới chân, cười lạnh liên tục.
- Bốn người của Tư Vi tông các ngươi tiến đên Mộc gia, ba người chết dưới tay Tiêu Thần ta, việc này không oán thán ta được! Đạo hữu đã một lòng muốn chết, nếu Lý Thanh Liễu chưa chết, tại hạ tuyệt đối không keo kiệt ra tay tiễn lên đường.
Dương Vĩ bị Tiêu Thần dẫm đạp dưới chân, sắc mặt tái nhợt tràn đầy vẻ hoảng sợ thét to:
- Đừng! Đừng! Ta biết đây là đâu, nếu ngươi giết ta, ngươi tuyệt đối sẽ không có cách nào còn sống ra khỏi nơi này đâu.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ biến, lập tức cười lạnh một tiếng, trực tiếp duỗi năm ngón tay ra, dừng ở trên đầu Dương Vĩ, Sưu Hồn đại pháp nháy mắt triển khai!
- Ngươi biết đấy, cho dù người không nói, ta cũng có thể biết được toàn bộ mọi thứ!
Nguyên thần tu vi Kim Đan sơ kỳ, thi triển Sưu Hồn đại pháp đối với Dương Vĩ cực kỳ dễ dàng, thần thức mạnh mẻ phá thể mà ra nháy mắt dũng mãnh vào này bên trong nguyên thần Dương Vĩ, nhánh đem trí nhớ mạnh mẽ mở ra!
Sau một lát, Tiêu Thần chậm rãi buông tay, ánh mắt lộ ra vẻ rung động, sau một lát mới từ từ bình ổn, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Đưa tay lấy túi trữ vật trên người Dương Vĩ, phất tay phá vỡ cấm chế, rồi xuất ra một mảnh ngọc điệp màu xanh .
- Thượng cổ đại năng ... Giam cầm phân cách không gian, tự thành một tiểu thế giới, bố trí phần mộ! Mộ tên La Vân, phân ba tầng, trong đó ẩn tàng các loại bảo vật pháp quyết! Nơi này tuy là Cổ mộ, nguy hiểm trùng trùng, bất luận nó có một bảo tàng thật lớn! Nếu sau này có thể tùy thời tiến vào trong này, sẽ tồn tại được vô số cơ duyên!
Ánh mắt Tiêu Thần lóe dị sắc liên tục, sau đó mới chậm rãi bình ổn.
- Muốn tiến vào La Vân cổ mộ cần ba mành Ngọc Điệp màu xanh, mà hai mảnh ngọc điệp nhỏ nằm trong tay hai người Tử Tinh Nguyệt, Lý Thanh Liễu. Ngọc Điệp này ta cần phải cầm trong tay, xem ra, hôm nay bất kể ra sao vẫn phải gặp hai Khống Thi Trùng kia một phan.
/1071
|